[Tự viết-Việt Nam] Gái Tài Gái Sắc [Girls Love]

Chương 6



Hôm nay là chủ nhật nhưng vì bị phạt dọn lớp tới một tháng nên là cô và nàng vẫn phải vác xác đi, Kim mặc lên bộ quần áo chất liệu vải thun màu trắng có in chữ Hà Tiên chà bá lửa màu xanh giữa áo, chỗ đó còn còn điểm thêm mấy cây dừa quẹo quẹo bên bãi biển nữa chứ. Đây là cái áo mua đợt hè vừa rồi khi mà cả nhà có chuyến du lịch Hà Tiên cùng nhau.

Xỏ vô chân đôi dép lào, Kim leo lên xe rồi rất nhanh chạy đi, cô hôm nay tranh thủ đi sớm rồi về sớm, có gì thì ghé quán của cô hôm bữa ngồi ăn khô mực tiếp. Cô là lén ba của mình uống bia tại vì cô thấy nó có cái gì đó lạ lạ với cũng ngầu chứ, bằng tuổi mình đứa nào dám uống đâu. Thời trẻ, ai mà chẳng có một chút nổi loạn của tuổi mới lớn.

Chạy xe vi vu băng qua vài căn nhà lá, Kim quá quen thuộc với nơi này rồi, chính cô cũng từng ở những căn nhà lá đó nên cô biết. Chẳng phải vì nhà cô nghèo, mà là do nhà lá ở mát, với thêm nữa ở đây nhà thì khá giả có nhiều nhưng đa số vẫn thích cái nhà lá hơn. Ai cũng có điểm chung là mát mẻ, nhà tường chỗ này thì còn hơi hiếm, chỉ lét đét vài cái.

Xách cây chổi với cây lau nhà vừa mượn được dưới phòng bảo vệ, Kim vác chúng lên vai rồi đi hiên ngang tưởng tượng mình là Tôn Ngộ Không đi lấy kinh. Cái phim đó vừa rồi mới coi xong, cô coi liên tục mấy cái hè tới thuộc lòng rồi mà vẫn thấy nó hay, chắc do nhà cô có tivi sớm nên là được coi sớm.

Chứ hồi đó mỗi lần mở lên một cái là mấy đứa nhỏ trong xóm đứa nào đứa nấy canh giờ chạy té khói qua nhà cô coi ké, bây giờ thế giới cũng phát triển hơn, nhà nào cũng đã có thể tự sắm cho mình cái tivi màu nhỏ nhỏ để cùng nhau coi phim rồi. Nhưng mà vẫn còn vài người vì thích cái màn hình bự của nhà cô, nên là vẫn thường lui tới để coi phim hoặc coi đá banh. Tại nhà cô có bán cà phê nữa, bởi vậy tivi ngày nào cũng phải lôi ra ngoài để chiếu phim tới khuya mới đem vô.

Nhớ tầm ba bốn tuổi gì đó thì lúc đó nhà cô chưa có bán cà phê, còn ba thì mua được cái tivi màu quá trời đẹp bởi vậy nhiều người muốn coi thử lắm. Ba cô cũng không phải dạng ích kỷ gì, ông còn kéo tivi ra trước hàng ba rồi lót chiếu cho người ta coi nữa. Nhớ đâu cỡ cô còn bốn năm tuổi là ba cô kể từ lúc mới có cái tivi trắng đen là ông nội đã chiếu cho người ta coi rồi, mua cũng cả trăm giạ lúa chứ có ít đâu, ngày nào cũng mướn băng về chiếu, mỗi ngày là một phim để người ta coi không thấy chán nữa.

Bước vô lớp Kim thấy chỉ có một mình mình tới, cô nghĩ có lẽ là Thiên Kim không tới đây chịu phạt đâu vì chủ nhật không có thầy lên kiểm tra, nên là cô đành nhìn thời gian là gần bảy giờ sáng rồi tự kéo bàn ghế lại cho ngay ngắn, ghế cũng được cô để lên trên bàn từng cái một đặng dễ quét phần nền gạch hơn. Thôi kệ, nàng không tới thì cô dọn một mình cũng xong, cho nàng ngủ trong ngày nghỉ cũng được, có gì cô nói với thầy hôm nay có nàng tới.

Hát vu vơ bài hát trở lại phố cũ của Đan Trường, bài hát có lẽ cũng đang nói lên nỗi lòng của một kẻ đơn phương như cô. Người ta nói tình yêu đầu đời hay tình yêu tuổi học trò nó vô cùng trẻ con, chỉ mới thấy thích một chút thôi mà đã nghĩ là yêu đương này nọ, được vài ngày là lại chán. Nhưng sao của Kim lại không thể mau chán như vậy, nó đau day dứt day dẳng trong sâu trái tim của cô đến lạ thường.

Giọng hát chỉ vừa đủ một mình cô nghe cứ thế cất lên trong một góc phòng học, cô không dám nhận là mình hát hay, nhưng một mình buồn quá tự hát chút cho vui. Hiện tại ở trường này chỉ có một mình cô với ông chú bảo vệ ở dưới, nếu như cô hát được câu đầu mà câu kế có người hát nối theo chắc cô nhảy lầu bỏ chạy luôn quá.

Quét xong cái lớp này cũng khiến Kim choáng váng, lớp gì đâu nữ nhiều hơn nam mà nó dơ má hú, quét hai ba lần mới sạch nổi mặc dù mỗi ngày cô đã đều quét trước khi về. Y như là cái lớp học chiều nó ghét cô dữ lắm, sáng bữa nào cũng thấy rác trong hộc bàn một đống. Nghe đâu lớp chiều nó có sáu nam thôi, vậy mà có thể dơ tới độ này hay sao.

Đi tới cái sàn nước sinh hoạt chung của trường, chỗ này là để cho học sinh rửa tay, rửa mặt. Còn không thì để giặt bông lau bảng với nùi giẻ, bởi vậy Kim mới vác nó ra đây đó chứ, cả tuần nay cô làm riết quen rồi.

Nhúng nhúng nước cho miếng giẻ thấm nước, Kim đẩy cho cái giẻ thẳng ra rồi dùng sức vặn mạnh để cho nó được ráo nước khi lau sàn nhà sẽ không bị chèm nhẹp thấy ghê.

Cầm cây lau nhà qua đẩy lại, mấy vệt đen đen vì sình dơ dính dưới nền cũng được Kim lau sạch, cô nghĩ với cái độ dơ này cũng phải lau hai ba lần gì đó rồi. Lau xong thì cô còn phải đi đổ rác, lau lại cái bảng đen xong thì có thể nghỉ ngơi rồi.

Thiên Kim từ sáng tới giờ ngủ quên, nàng nằm trên giường ngáp cà hơ cà hơ mấy cái do nàng cuối tuần thường rất thidch ngủ nướng. Sau khi nhìn lại đồng hồ đã gần tám giờ mười thì mới hết hồn chạy riết vô nhà tắm đánh răng rửa mặt, tới ăn sáng hàng ngày như một thói quen còn không thèm đụng tới.

Nàng chạy qua nhà chú út nhờ chú lẹ lẹ chở nàng tới trường, mặc dù chú út có hơi thắc mắc tại sao nhưng khi thấy nàng hối quá thì chú ấy cũng nhanh dẫn xe ra chở nàng đi.

Tới cổng trường nàng đã rất nhanh đi tới ló đầu vô phòng bảo vệ mượn chổi, nhưng mà ông ấy nói rằng cái con bé hay đi cùng nàng xuống đây đã mượn rồi thế là nàng chạy trối chết lên lớp vì đã tới trễ hơn cô, vừa nghĩ tới thôi là đã thấy nhục rồi.

Nàng vừa hồi hộp vừa hy vọng chú bảo vệ sẽ nhìn lầm, nhưng đời không như là mơ. Nàng vừa bước vô trong đã thấy lớp sạch sẽ toàn bộ, tới thùng rác đầy tràn hồi hôm qua cũng đã được đổ hết và Kim đang đứng lau bảng.

Cô dường như không nhận ra nàng đang đứng phía sau lưng nhìn mình nên cứ đứng đó lau sạch sẽ những bụi dơ bám lâu ngày trên đó, với cái lợi thế là cao ráo nên mấy chỗ khó với và phải bắt ghế để đứng lên như mấy bạn nữ khác thì cô chỉ cần giơ tay lên là có thể lau được.

Bất chợt cái giẻ lau trên tay cô bị giật lấy, "Để tao làm cho, mày về đi." nàng vừa muốn phân chia ra, nãy nàng nhìn cửa sổ chưa có lau bởi vậy muốn đuổi cô về trước đặng mình đỡ nhục. Chứ ở đây làm chung hồi là nàng đội mấy cái quần còn chưa hết, đời thuở đã cạnh tranh khốc liệt nào giờ mà tự nhiên lại bị chuyện này. Liệu Kim xóm Thượng như nàng có còn là anh hùng vang danh hay không, hay sẽ sớm lụi tàn và bị giang hồ nói rằng mình vì mê ngủ mà đã để đối thủ thay mình làm hết công chuyện. Vậy cái mặt của nàng để ở đâu nữa.

"Còn chút nữa thôi, để tao làm cho. Mai mốt cuối tuần thì ở nhà ngủ đi, tao không nói thầy đâu."

Kim thiệt tình nói ra, lớp học cũng không phải quá rộng. Một mình cô dư sức lo, nàng không cần tới phải tới đây làm gì vì cô biết ba và mẹ của nàng đều không có ở nhà nên việc đi đi lại lại như vầy hoài cũng khá khó khăn, nhất là suốt một tuần này nàng đã dặn chú út đón trễ hơn cỡ nửa tiếng. Lỡ như mà bị bể ra chuyện bị phạt này nữa chắc là nàng bị đòn tét đít luôn.

Hồi năm cấp hai bị mời phụ huynh mấy lần là cả hai đã bị mẹ đánh một trận muốn chết rồi, không nhờ ba can chắc có nhập viện. Đã hứa với mẹ là không tụ tập đánh lộn để bị phạt nữa, nếu như mà bây giờ lộ ra thì có thể lại có một trận đòn te tua tơi tả.

Mà câu thiệt tình này từ cửa miệng của Kim lại khiến nàng nghe ra như cô đang nói kháy mình chuyện tới trễ, y như nói nàng ham ngủ, mê ngủ thì ở nhà ngủ đi chứ đừng tới đây làm gì nữa càng khiến cho nàng giận sôi máu mà hằn học muốn đập cho cô một cái.

Cầm cái giẻ lau mà cứ như là cầm cây kiếm ra chiến trường, nàng lau một cách hết sức mạnh tay khiến cho Kim sợ rằng nàng sẽ bị đau. Cô vội muốn nhắc nhở thì bị một cái lườm từ nàng nữa nên đành thôi, cô lấy một cái giẻ nhỏ khác tự mình tới cửa sổ lau lấy. Cô biết có lẽ nàng đã hiểu lầm trong ý nói của mình nữa rồi, thì cũng phải thôi, bao nhiêu câu thật dạ của cô thì làm sao nàng có thể hiểu. Nàng chỉ coi cô trong mắt là một kẻ thù, nàng sẽ sẵn sàng xù lông lên để làm tổn thương cô bất cứ khi nào mà nàng cảm thấy không an toàn.

Dù biết sẽ tổn thương nhưng Kim lại cứ muốn lao vào, cô có lẽ được gọi là mù quáng hay ngu si gì đó cũng được. Từ lâu cô đã muốn làm một người bạn với nàng chứ chẳng phải một kẻ thù, nhưng nàng lại bị tiêm nhiễm vào đầu rằng phải ghét tất cả người ở xóm Hạ nên mới có kết cục như ngày hôm nay.

"Tao không biết mày nghĩ khi nãy là tao nói ý gì, nhưng tao chỉ thiệt tình thôi. Tao cũng không muốn với mày có thù hằn truyền tới đời con hai đứa, ở lớp này hiện tại tao cũng chỉ biết có mình mày. Mày hiểu cảm giác mà khi đi ở một chỗ xa lạ toàn là người nước ngoài mà mày kiếm được một người Việt Nam hông, cảm giác nó mừng lắm!"

Kim chậm rãi vừa lau kính ở cửa sổ vừa nói cho nàng nghe, cô không mong nàng lắng nghe mình, nhưng cô vẫn hy vọng nên là cô cứ nói. Y như cô đang độc thoại bởi vì người kia không hề có hồi đáp, cũng như chuyện đơn phương của cô, cô không mong nàng sẽ đáp lại mình nhưng cô vẫn cố chấp để đuổi theo mặc dù biết nó sẽ không có hy vọng.




Chương trước Chương tiếp
Loading...