[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT

C10: Bệnh rồi



Đỗ Long gật đầu liền rời đi gọi điện cho Diệp Lâm Anh đến, không đầy nửa tiếng sau người đã có mặt tại biệt thự. Cô ta không khách khí đá văng cửa phòng làm việc của Kỳ Duyên, đi thẳng vào

- Không phải nói muốn nghỉ ngơi sao, gọi tôi đến đây làm gì, hơn nữa nhìn cậu cũng không có vấn đề gì lớn, muốn đùa giỡn tôi sao? - Diệp Lâm Anh chống hai tay lên bàn, bộ dáng không nghiêm túc nói.

- Cậu thật ồn ào, cậu là bác sĩ, có người bệnh đương nhiên gọi cho cậu, chẳng lẽ gọi luật sư đến sao? - Kỳ Duyên không kiên nhẫn nhướn mày.

- Được rồi được rồi, đại tiểu thư, vậy ngài lần này là bệnh gì đây?

Kỳ Duyên không có trả lời cô ta, ra hiệu cho cô đi theo sau lưng mình, cô dừng lại trước cửa phòng Minh Triệu, phớt lờ biểu tình ngạc nhiên của Diệp Lâm Anh.

- Cậu vào kiểm tra cho nàng ta một chút. - Nói rồi cô bật đèn tường phòng ngủ, điều chỉnh cường độ sáng thấp xuống để Minh Triệu không tỉnh giấc.

- Nha nha, không ngờ bên cạnh cậu ngoài nam tử lại còn có cả mỹ nhân nhi a! - Diệp Lâm Anh đi về phía Minh Triệu nhìn một chút, xoay người lại hướng Kỳ Duyên, trên môi có nụ cười ái muội.

- Có tin tôi cắt lưỡi cậu không? - Cô lườm.

Diệp Lâm Anh nhún vai một cái, sau đó bộ dáng rất ủy khuất "Người ta chỉ đùa một chút, cậu thực nhẫn tâm a!"

Khóe môi Kỳ Duyên cong lên, đứng tựa vào vách tường nhìn Diệp Lâm Anh kiểm tra cho nàng.

- Da thật mịn a! - Cô ta đưa tay sờ sờ trán Minh Triệu, không khỏi cảm thán.

- Muốn chết?

------------------------------

- Tỉnh rồi sao? - Diệp Lâm Anh thấy nàng cựa quậy, mỉm cười hỏi. Kỳ Duyên không biết đã rời đi lúc nào.

- Cô là....? - Minh Triệu nhìn thấy người lạ, vội vã rụt lại thân mình, nhíu mày hỏi, giọng nói vẫn còn mơ màng.

Diệp Lâm Anh nhìn nàng một hồi, không nhanh không chậm mở miệng "Tôi là bác sĩ riêng của Kỳ Duyên, cô phát sốt, cô ấy gọi tôi đến xem bệnh."

- Tôi sốt sao? - Minh Triệu đưa tay lên sờ sờ trán, quả thật có chút nóng.

- Yên tâm, chỉ là thân nhiệt hơi cao một chút, được rồi, Kỳ Duyên dặn tôi khi nào cô tỉnh lại thì gọi cô xuống dùng bữa, đã quá chiều rồi. - Diệp Lâm Anh đứng dậy thu dọn lại đồ đạc của mình, thấy Minh Triệu vòng tay ôm đầu gối, mặt vùi xuống khuỷu tay, không hề có dấu hiệu nào là muốn xuống giường. "Sao vậy? Cô không đói?"

- Đói! - Thanh âm yếu ớt trả lời, gần như không nghe ra tiếng nhưng lại trả lời rất dứt khoát.

Diệp Lâm Anh nhìn ra ở nàng có điểm kỳ lạ, thu hồi tươi cười nhàn nhạt trên môi, nghiêm túc hỏi "Vậy sao lại ngồi đây? Cảm thấy chỗ nào không khỏe sao? Hay là... giữa cô và tên kia có vấn đề gì?" - Nhìn bộ dáng Minh Triệu cười cười nhưng ánh mắt lại chứa vài phần ảm đạm, cô cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề, Kỳ Duyên, cô khẳng định lại hành hạ người này, nhìn bộ dáng xem chừng là thật sự bị doạ sợ.

- Cô cứ xuống trước đi, cứ nói là tôi chưa tỉnh. - Nàng nói, vừa lúc cũng đem chăn kéo lại, bộ dáng thực sự muốn ngủ.

- Tôi không có thói quen chờ đợi cho lắm. - Một giọng nữ trầm thấp vang lên, Minh Triệu cứng người, đôi tay nhỏ đang cầm chăn lại càng nắm chặt lấy, có phần run rẩy.

Ánh mắt cô sắc bén nhìn về phía nàng, cười lạnh "Chưa tỉnh?"

Minh Triệu sợ đến không nói nên lời, chỉ có thể phòng bị nhìn cô. Không khí có chút lên men, Diệp Lâm Anh đành phải giải vây cho họ "Không ăn thì không ăn, để nàng ấy nghỉ ngơi một chút, tôi dù sao cũng có chuyện muốn nói riêng với cậu!" Nói xong liền đẩy cô đi ra ngoài.

Kỳ Duyên đưa mắt liếc nhìn Minh Triệu một cái, biểu tình trên mặt không có gì thay đổi. Nhưng ánh mắt đó lại làm Minh Triệu cảm thấy rét run cả người. Nàng nhìn rõ trên mặt cô viết mấy chữ "Cô chết chắc rồi!"

-----------------------------

- Cậu từ đâu đào ra nàng ấy? - Diệp Lâm Anh ngồi vào bàn ăn, không khách khí đem miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, vừa nhai ngấu nghiến vừa hỏi.

Kỳ Duyên động tác ăn dừng lại, nâng mặt lên nhìn cô ta, lấy khăn chậm rãi lau miệng "Sao? Có hứng thú? Nếu thật là vậy thì thật đáng tiếc, tôi đây không định nhường lại."

- A? Mà từ khi nào lại thích loại này, không phải trước khi đều rất ghét bị động hoặc chưa thuần phục sao, tôi nhìn cô gái đó không giống chủ động. - Diệp Lâm Anh cười nói, Kỳ Duyên cùng cô có cùng sở thích, dĩ nhiên đối với Minh Triệu tự khắc nhìn ra nàng là bị ép buộc.

- Tự mình tìm đến.

- Nga? Lại là dùng vốn tự có đổi sự nghiệp? - Dừng một chút lại lắc đầu lên "Cơ mà nhìn qua có vẻ không giống lắm."

- Cũng không tính là đổi sự nghiệp, đổi thứ khác thôi.

- Kể một chút.

Kỳ Duyên lười, năm bảy câu tóm gọn đem chuyện kể ra.

Diệp Lâm Anh nghe xong, thật hận không thể tiến lên đánh cho cô mấy cái. "Cậu điên à? Cô ấy rõ ràng là người ngoài vòng, cậu bắt ép người ta thì thôi đi. Còn không hiểu rõ chừng mực như vậy? Chính cậu cũng nói cô ấy tâm cao khí ngạo, cậu vừa gặp vài ngày đã muốn người ta quỳ xuống đắt ăn cơm. Cậu thật sự tỉnh táo sao?"

Kỳ Duyên im lặng không nói. Xác thật là cô không khống chế được mình...

- Bị ác niệm quấy phá sao? - Diệp Lâm Anh rõ ràng tâm tư Kỳ Duyên có bao nhiêu bạo ngược. Nhớ lại bộ dáng cùng ánh mắt của Minh Triệu, trong lòng cũng tự nhiên minh bạch, Kỳ Duyên sợ là muốn đem nàng huỷ trong tay mình.

Kỳ Duyên không nói gì, xem như thừa nhận.

- Cậu có cảm tình gì với cô ấy không? - Diệp Lâm Anh cợt nhả hỏi thêm.

Kỳ Duyên ngẩn ra, nhíu mày, cái gì gọi là có cảm tình? "Cậu không phải đã quên bên cạnh tôi có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng chưa một ai ở quá 3 ngày." Ý ngoài lời, tôi không có tình cảm với ai.

- Nhưng cô ấy đó ở đến 2 tuần! - Diệp Lâm Anh không chút để ý đem rượu uống, ánh mắt thản nhiên lại mang theo ý cười.

- Vừa lúc ngay kỳ nghỉ mà thôi, thuận tay mang lên.

- Nga, trước kia cũng không thấy cậu 'thuận tay' như vậy.

- Lại nói linh tinh, cẩn thận tôi đem lưỡi cậu cắt. - Kỳ Duyên đen mặt.

- Thuận miệng hỏi một câu mà tôi, phản ứng của cậu làm gì lớn như vậy. Không có thì không có. - Diệp Lâm Anh bĩu môi.

---------------------------

- Đỗ Long, Đỗ Long - Minh Triệu thấp tiếng gọi. Lập tức từ bên ngoài có một người đàn ông bước vào.

- Sao vậy? - Đỗ Long nhìn nàng cuộn tròn trong chăn, không khỏi có chút lo lắng, đi đến bên cạnh giường.

- Tôi đói! - Nàng chép chép miệng.

- Đói liền xuống ăn, tôi đưa cô đi. - Đỗ Long mỉm cười.

Minh Triệu ánh mắt vô thần, nghe đến xuống ăn cơ thể liền run rẩy "Tôi...tôi không xuống đó đâu."

Đỗ Long khó hiểu nhìn nàng, nhìn đến từng đợt run rẩy nổi lên, lúc này mới rõ ràng lý do nàng thà đói cũng không muốn xuống.

- Tôi mang thức ăn lên cho cô.

- Được, cảm ơn anh. - Nói rồi Minh Triệu trở mình, muốn xuống giường đi vào phòng tắm lại phát hiện chân cực kỳ đau, không cẩn thận liền ngã người trước. May thay Đỗ Long nhanh tay đã đỡ được nàng, nhíu mày đưa nàng trở về giường.

- Nằm yên một chút, chân cô hình như có vấn đề rồi!

Chờ Minh Triệu nằm xuống yên ổn, Đỗ Long lúc này mới cầm chân nàng lên xem, sau đó lắc đầu, có chút bất đắc dĩ "Trật khớp, cô ở yên đây, tôi xuống gọi bác sĩ Diệp đến."

Minh Triệu gật gật đầu không nói gì, ngoan ngoãn nằm yên trên giường xoa xoa cái chân đau nhức.

---------------------------

Đỗ Long đi xuống phòng bếp, thấy Kỳ Duyên và Diệp Lâm Anh vẫn chưa rời đi, liền đứng ở ngoài phòng đợi. Kỳ Duyên liếc mắt thấy anh, hỏi "Có chuyện gì?"

- Chủ tịch, tôi xuống mang thức ăn lên cho Minh Triệu.

- Cô ấy có chân có tay, muốn ăn thì tự đi xuống.

Đỗ Long thở dài một hơi, cúi đầu bất đắc dĩ nhìn cô "Chân cô ấy ấy trật khớp rồi, không đi lại được!"

Kỳ Duyên nhíu mày, cũng chỉ là 2 cái tát có phần quá sức, liền đổ bệnh đầy người như vậy?

- Cậu... - Cô nhìn sang người đối diện, còn chưa kịp nói đã bị cướp lời

- Hiểu rồi hiểu rồi, tôi ăn xong sẽ lên xem cho tiểu tình nhân của cậu!

Kỳ Duyên lườm cô một cái, khóe miệng không khỏi run run "Cậu lâu rồi chưa ăn đòn?" 

Chương trước Chương tiếp
Loading...