[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT

C29: Đừng để tôi hận cô một lần nữa!



- Ê này. - Diệp Lâm Anh lay lay người Kỳ Duyên, cô cả mấy hôm nay đều đến nơi này, còn rất hay thất thần

- Có chuyện? - Kỳ Duyên phục hồi tinh thần, nhíu mày nhìn Diệp Lâm Anh.

- Tôi mới nên hỏi cậu có chuyện gì, ngày nào cũng đến đây, hơn nữa lại chẳng làm gì, cậu không chán tôi cũng biết chán đó nha.

- Hừ... - Còn chưa đợi cô mở miệng, bên cạnh liền vang lên âm thanh quen thuộc.

- David. - Nghe giọng nói, Kỳ Duyên lập tức quay đầu nhìn, Minh Triệu đeo mặt nạ từ ngoài bước vào đi đến bàn bar gọi lớn.

- Đây đây, đều đã dọn dẹp sạch sẽ cho cô.

- Cảm ơn! - Minh Triệu đem đồ nhét vào tủ chứa, sau đó hướng thang máy đi đến, vô tình lướt qua hai người kia, nàng hơi khựng lại, liếc mắt một cái mím môi bước đi.

Kỳ Duyên thấy nàng vừa đi khỏi, liền cũng không nói tiếng nào đứng dậy đi theo.

Diệp Lâm Anh vẫn chưa biết người kia là ai, cho nên nhìn theo cô ngớ người ra, sẽ không là bị cái cô nàng Mincy đó dạy dỗ đến ghiền chứ, tính đổi cả thuộc tính à?

- Này này, Diệp Lâm Anh, cô làm sao vậy? - David dõi mắt theo Minh Triệu và Kỳ Duyên, khó hiểu.

- Không, không có gì. Mà này, cô gái đó tên thật là gì vậy?

- Nga... Này... đáng lẽ quy tắc là không được tiết lộ tên thật, nhưng nể tình cô cũng là khách VIP ở đây, tuy rằng không thể nói rõ họ tên, nhưng cô ấy họ Phạm, tên hình như là Minh Triệu nha. - David nghiêng nghiêng đầu nói.

Nghe đến cái tên này, hai mắt Diệp Lâm Anh đột nhiên mở to, không thể tin được trừng mắt nhìn David. Một lúc sau, trên môi lập tức có nụ cười ái muội gian tà "Ái chà chà, xem ra người ta đã tìm được mèo con rồi aaaaaaa."

-----------------------

- Cô lên đây làm gì, đây là phòng tôi. - Minh Triệu thấy Kỳ Duyên theo sau mình, nhàn nhạt hỏi.

Kỳ Duyên không hề xấu hổ, đi một mạch vào trong phòng nàng khóa trái cửa "Lên tìm chị." nói xong từ phía sau bắt nàng ôm lấy.

- Buông! - Minh Triệu không giãy giụa, lại lạnh lùng một chữ phun ra.

Kỳ Duyên như không nghe thấy, xoay người Minh Triệu lại chế trụ gáy nàng ấn vào một nụ hôn. Rất tự nhiên, cô xộc lưỡi vào thẳng trong khoang miệng của kẻ vẫn còn trớ người, đem bao nhiêu khó chịu của hai năm toàn bộ dồn vào nụ hôn này. Cái lưỡi không ngoan ngoãn công thành chiếm đất, mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng đều bị cô đảo qua, tham lam mà chiếm hữu. Và cũng rất tự nhiên, Minh Triệu đón lấy, càng ra sức chủ động đoạt lại quyền, nàng mới là không muốn bị cô chiếm tiện nghi như vậy.

Kết quả hai bên đều chủ động, môi lưỡi va chạm nhau, quấn quít càng chặt, khuôn mặt cả hai đều nóng bừng, là vì thiếu dưỡng khí, cũng là vì thỏa mãn. Ánh mắt Kỳ Duyên hiện lên ý cười, thu lại đầu lưỡi chờ Minh Triệu chủ động liền cắn xuống một cái. Đoạt lại quyền hành liền cắn mạnh vào môi khiến Minh Triệu chảy máu, mùi máu tanh xộc vào khoang miệng cả hai, như những tên dã thú bị mùi máu kích thích, càng thêm cuồng nhiệt.

Minh Triệu trong lòng chửi thầm, cô ta hai năm trời vẫn không biết hôn là gì sao, cứ cắn nàng hoài vậy?

Chờ đến lúc hai người tách ra, Kỳ Duyên thỏa mãn liếm liếm khóe môi của mình, còn Minh Triệu thì nâng tay lau đi vết máu trên miệng.

Kỳ Duyên sau đó đột nhiên bay đến gần, đem nàng xô ngã xuống chiếc giường bên cạnh, tay chân như chớp đem quần áo nàng xé nát, đem còng tay khóa chặt nàng lại, trói vào bên giường, nhào đến hôn lấy điên cuồng.

Minh Triệu bị bất ngờ đến luống cuống, quên cả phản kháng, chỉ trừng mắt nhìn cô từng chút từng chút để lại trên thân thể mình hôn ngân đỏ chói kia. Nàng nghiến răng nghiến lợi, tại sao vẫn là bị cô đè ở dưới?

- Buông ra! - Minh Triệu dùng sức đẩy mạnh cô ra, lại phát hiện mình toàn thân run rẩy không có sức lực.

Kỳ Duyên không nói, ánh mắt va vào hai cái khuyên lấp lánh ánh bạc trên ngực nàng, há miệng ngậm lấy kéo mạnh. Điểm hồng ăn đau, lại như có luồng điện chạy qua khiến Minh Triệu giật bắn mình, khoé môi tràn ra tiếng rên rỉ đau đớn, đầu vú tê tê thẳng đứng dậy. Bàn tay Kỳ Duyên không an phận vuốt dọc hông nàng, Minh Triệu bị nhột vặn vẹo thân mình, lại vô kế khả thi mà trố mắt nhìn cái tay kia đang luồn xuống bên dưới cô bé xoa nắn lên.

Minh Triệu liều mạng áp chế dục vọng, bên miệng không kiềm được lại phun ra vài tiếng "Ưm..." "A..."

Kỳ Duyên ngẩng đầu nhìn nàng lúc này mặt đã phiến hồng, vẫn là đang cắn môi liều mạng không kêu ra tiếng thì mỉm cười, tay nắm lấy nhũ hoàn bên trái, đột nhiên kéo mạnh xuống.

- Aaa... Đừng - Đầu vú vốn đã bị xuyên đến thực mẫn cảm, lại bị cô tàn nhẫn kéo như vậy, Minh Triệu liền hét lên một tiếng... Nàng đau đến chảy mồ hôi, khó khăn thu hồi chính mình lý trí, dùng sức muốn đẩy cô ra "Cút!"

- Cút? Không phải lúc trước tôi đã nói, chị có bản lĩnh thì cứ chạy, nhưng một khi để tôi bắt được thì đừng trách tôi biến thái? Xem ra là đã quên mất rồi? - Kỳ Duyên nhếch khoé môi, nguy hiểm cười nhạt, di chuyển lên gặm cắn vành tai nàng, phả hơi thở nóng ấm khiến Minh Triệu nhột đến run người, thân thể dần dần xuất hiện phản ứng ngày một rõ.

- Buông ra, cút đi cho tôi! - Minh Triệu đỏ mắt giãy dụa, xem ra là đã sắp không nhịn được nữa rồi. Nàng hai năm không có động đến tình dục, liền không thể nói nàng không có nhu cầu.

- Cô bạn của chị có vẻ thật thà hơn chị đấy. - Kỳ Duyên khinh thường mà nói như vậy, bàn tay ở nơi tư mật nhéo lấy, vân vê, chờ đến khi dâm dịch chảy đầy nhớp nháp lại đưa lên khiêu khích mà lắc lắc trước mặt nàng.

Minh Triệu thân tâm run lên, cả người bủn rủn run rẩy, vùng vẫy trong vô vọng.

- Đừng... Đừng... A... Cô... C..cút! Cút đi cho tôi... ưm..! - Nàng cắn răng dùng sức cuộn tròn người lại muốn tránh đi. Hôm nay không tránh được, nàng về sau cũng đừng mong có cơ hội chạy thoát. 

- Giãy giụa mệt chị, không bằng chừa hơi sức chúng ta làm vận động một chút. - Kỳ Duyên nhếch môi cười trêu tức, bộ dáng bị tra tấn đến chật vật yếu ớt, không cam lòng lại không thể không thừa nhận khoái cảm như vậy kích thích thú tính của Kỳ Duyên. Ánh mắt cô đen tối xuống, một thân lửa dục cứ như vậy bị kích khởi.

- Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đừng để tôi hận cô một lần nữa. - Minh Triệu cay đắng nghiến răng nhìn cô, gằn xuống từng chữ.

Kỳ Duyên động tác khựng lại, ngẩn người, trong mắt xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp. Nhưng cô rất nhanh đã đem thứ đó che giấu đi, khuôn mặt thanh lãnh kéo lên một mạc cười giễu "Tôi không ngại. Chị hận cứ hận đi."

Minh Triệu thật tức sôi máu, nhưng có trong một khoảnh khắc, nàng khựng lại... Ánh mắt tự giễu, còn mang theo một tia chua xót của cô ta là như thế nào... Nàng hoa mắt sao?

- Aaaaaaaaa... này, làm ơn dạo đầu giùm tôi đi! Mắt cô mù mới không thấy mấy bình bôi trơn kia phải không? - Minh Triệu còn đang ngẩn người, không có phòng bị thì bị cô hung hăng tiến vào, nàng đau đến chảy nước mắt, nhịn không được quát lớn, làm thì làm, nàng hiện tại cũng chả sợ đâu, nhưng làm ơn cho nàng bớt thống khổ chút đi?

Kỳ Duyên nghe nàng hét sửng sốt một lát, sau đó khoé môi không tự chủ được cong lên, tay nhẹ nhàng vuốt sống lưng nàng "Được, xin lỗi, làm lại nhé."

Minh Triệu: "$&#$&&@@$@#$*&"

Kỳ Duyên thật sự đứng dậy đi ngắm mấy cái chai lọ với đủ loại màu sắc hình dạng kia, sau đó chọn lấy một cái hương dâu tây, bóp lên ngón tay rồi nhẹ nhàng xoa lên nơi đó, cẩn thận bôi ra.

- Ưm... - Minh Triệu gắt gao cắn môi, không muốn để chính mình nghe được tiếng rên rỉ. Tình dục dâng cao nhưng Kỳ Duyên cứ mãi xoa nắn mà không tiến vào, nhiều lần khiến Minh Triệu run rẩy khó nhịn đến ép ra nước mắt, nàng khẽ xoay đầu nhìn xuống, thấy cô đem cái bản tính cuồng công việc đem vào thời điểm này, làm chuyện không đứng đắn mà mặt mày nghiêm túc như tra xét cái gì, nàng càng thêm hận không thể một cước đạp chết Kỳ Duyên, cái người này vẫn luôn không đúng lúc như vậy!

- Đủ rồi, cô vào thì vào, không thì cút, định đùa giỡn tới bao giờ? - Minh Triệu cảm thấy Kỳ Duyên là muốn trêu chọc mình, liền đỏ mặt lên, thanh âm mang theo chút tức giận cùng khó nhịn. Nàng thề, nếu tay chân không bị trói, nàng nhất định một cước đạp chết nữ nhân xấu xa này.

Kỳ Duyên mặt đanh lại, động tác trên tay cũng ngừng. Minh Triệu thấy cô đột ngột thay đổi thái độ, khí tràng cũng lạnh đi thì sững sờ, không tự chủ được run lên.

Kỳ Duyên không nói tiếng nào đứng dậy, đi về phía vách tường đạo cụ với tay lấy xuống một cái khẩu cầu và trứng rung, đi trở về gắt gao chặn miệng nàng lại, khóa ngược ra sau, lúc này mới lạnh lùng nói - Không phải là chị nói muốn dạo đầu sao? Còn ý kiến nữa thì đừng trách tôi! - Cô cắn vào bên hông nàng một cái, đem cái trứng rung kia từng chút từng chút một đẩy vào bên trong nàng.

- Ách... Ưm... A...... - Minh Triệu thở hổn hển, bị dị vật tiến lại là một thứ đồ chơi không có độ ấm, nàng vốn không quen, theo phản ứng liền muốn đẩy ngược ra. Nhưng Kỳ Duyên một tay ấn vai nàng xuống, một tay đem trứng rung đẩy mạnh vào trong sau đó cô cầm hai sợi xích dài, nối căng hai bên nhũ hoàn vào dây buộc, vỗ vỗ mông nàng một chút "Ngoan ngoãn một chút, tôi đi tắm a!"

Minh Triệu trừng lớn mắt, gì? Cô định bỏ nàng như vậy mà đi tắm sao? Này này này, không vui đâu nha. Nàng muốn lớn tiếng quát lên, nhưng khẩu cầu gắt gao mà đem thanh âm của nàng chặn lại. Nói không được, nàng liền mãnh liệt lắc đầu, ý bảo Kỳ Duyên không được đi. 

Kỳ Duyên nhếch mép cười, Minh Triệu nhìn thấy nụ cười đầy khinh thường cùng trêu chọc đó, lắc đầu ngừng lại. Nàng gắt gao mà nhìn đối phương, theo sau cúi đầu rũ rũ ánh mắt, không được, kiềm chế lại, thật sự đem mặt mũi hai năm nay gầy dựng ném đi mà.

- Ưm... Ưm... - Khẩu cầu có thể đem lời nói của nàng chặn về chứ không thể đem tiếng rên rỉ áp chế. Minh Triệu bất ngờ mở mắt, toàn thân run rẩy, cái thứ vẫn nằm im nãy giờ lại kịch liệt chấn động tàn sát bên trong hoa huyệt. Kỳ Duyên đem điều khiển mở đến mức cao nhất, cười một cái xấu xa quăng đến kế bên Minh Triệu rồi mới bước đi.

Minh Triệu nhìn điều khiển ngay kế bên mình lại không thể cử động, thực sự tức đến đỏ cả mắt... Trứng rung dưới thân không ngừng chấn động, vì hai sợi xích kia mà kéo nhũ hoa tiên diễm đứng thẳng lên, nàng ngược lại không dám cử động nhiều, sợ làm căng hai sợi xích càng thêm thống khổ, đành phải nhắm hạ đôi mắt, gắt gao cắn môi chịu đựng dày vò.

Chờ đến lúc Kỳ Duyên bước ra, Minh Triệu đã mồ hôi đầy người, tóc bết lại rũ ở trên giường, thân thể đỏ ửng tầng tầng run rẩy, phía bên dưới không biết đã chảy xuống bao nhiêu dâm dịch, vô lực ngửa đầu phát ra vài tiếng thống khổ rên rỉ.

Nàng thở hổn hển nhìn Kỳ Duyên đứng ở trước cửa phòng tắm khoanh tay không động đậy, trong đầu sóng gió nổi lên. Thân thể nói với nàng khuất nhục mà cầu xin cô thoả mãn, nhưng lý trí lại cực lực áp chế đi xuống, giằng co đến đầu óc một mảnh mơ hồ.

Kỳ Duyên nhàn nhã cười như không cười đứng ở một bên nhìn nàng rối rắm, cô nhẫn cũng thực rất vất vả, nhưng cô muốn xem đâu là giới hạn cuối cùng của Minh Triệu.

Chừng hơi một tiếng sau, Minh Triệu rốt cuộc vẫn là đầu hàng. Lý trí đánh không thắng dục vọng. Bởi vì dục vọng, vốn đã là bản năng. Cho dù ý thức có mạnh đến mức nào, cũng sẽ có lúc lu mờ trước bản năng của nó.

Thân thể nàng mềm nhũn, ướt đẫm mồ hôi, dục vọng giống như bị ai khắc chế, không cách nào thỏa mãn, cái trứng rung kia vẫn 'chăm chỉ' ở trong thân thể nàng không ngừng, luật động lại kéo theo hai sợi xích co giật liên tục, khiến nàng chìm trong thống khổ vẫn là cảm nhận được lửa nóng đốt người, dục cầu bất mãn.

Nàng hướng ánh mắt nhìn cô, không cam lòng nhưng không thể không khuất phục. Kỳ Duyên liếc mắt liền nhìn thấy nàng đã muốn không chịu nổi, nhưng là vẫn chịu được liền ngó lơ xem như chưa thấy.

Minh Triệu thấy cô không để ý chính mình, bất lực muốn giãy lại không có sức giãy, nước mắt cũng dần ép ra, một bộ dáng vô cùng thống khổ.

Kỳ Duyên mỉm cười xem chừng nàng đã đạt giới hạn, nhìn đồng hồ, trong mắt liền lóe qua kinh ngạc, nhẫn nhịn gần hai tiếng đồng hồ hơn? Xem ra hai năm nay cũng thực vất vả.

Kỳ Duyên đi đến gỡ ra khẩu cầu cho nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bên môi kéo ra mấy sợi chỉ bạc, ngực phập phồng liều mạng hổn hển thở. Cô không chút để ý, vươn tay ôn nhu xoa xoa miệng nàng, động tác nhẹ nhàng như cưng chiều tiểu động vật.

- Hiện tại đã biết ngoan ngoãn? - Cười đem hai sợi dây xích tháo ra, cũng lấy đi trứng rung trong thân thể. Đồ chơi đã muốn đem đi hết, Minh Triệu hai mắt ngập nước, động tình, tóc ướt mồ hôi, cả người noang đỏ.

Nàng nhắm mắt, thân mình vẫn còn kịch liệt run rẩy. Lát sau, đôi mắt ấy lại mở to ra, ướt át đẫm lệ, bĩu môi đầy ủy khuất. Kỳ Duyên lập tức cảm thấy cổ họng một trận khô nóng, một cỗ sóng nhiệt dũng mãnh lao tới đại não.

- Là chị câu dẫn tôi! - Cô liếm môi, không nhịn nữa, vòng tay ôm trọn thân thể của Minh Triệu, nằm đè lên trên, a, sao lại gầy như vậy? Mặc kệ, gầy cũng được, ôm cũng còn tốt lắm, chờ cô xong chuyện lại tính sau đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...