[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT

C28: Kế hoạch trả thù bắt đầu



- Giới thiệu với các vị, cô ấy là người mà tôi cho rằng thích hợp với vị trí này, Phạm Đình Minh Triệu. - Thanh Hằng đứng lên vỗ vai Minh Triệu một cái, cười đến ý vị thâm trường.

Phía bên dưới sau một thoáng bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của người kia, lập tức trở nên nhao nhao.

- Cô ta là ai vậy? Tôi chưa từng gặp qua.

- Hình như trước đó không làm việc trong công ty chúng ta.

- Nhìn cô ta còn rất trẻ, liệu có đủ khả năng không?

Mọi người lời ra lời vào xôn xao, cả phòng họp nghiêm chỉnh thoáng chốc như biến thành cái chợ, Minh Triệu cũng lười nhác đứng ở một bên, không tính chặn miệng họ. Đám cổ đông nhìn về Minh Triệu bằng một ánh mắt nghi ngờ, có kẻ thì nhăn mi nhíu mày, có kẻ e dè không tin tưởng, có kẻ ghen tị vì nàng được Phạm tổng giới thiệu ra, làm cho bọn họ mất cơ hội, quá đáng hơn, có kẻ lại dùng ánh mắt thèm thuồng chảy nước dãi mà nhìn.

- Phạm tổng, cô đây là đây đùa giỡn với chúng tôi phải không? Cô nhìn lại cô ta xem, có điểm nào ưu tú? Còn không phải là một bình hoa di động sao, có thể có năng lực gì? - Một vị cổ đông khá trẻ đứng lên chất vấn. Anh ta nhắm vị trí này đã lâu, vừa rồi tự ứng cử bị phản bác đã ngậm một bụng lửa giận, lúc này lại thấy người đến chỉ là một cô gái không biết lai lịch ra sao lại làm sao có thể nuốt xuống cục tức của mình.

Minh Triệu ánh mắt như dao chém xuống người kia, lớp trang điểm tô đậm phần mắt lại càng khiến nàng trở bên sắc bén, lạnh lùng, không nhanh không chậm bình thản gọi "Chị Thư."

Chị Thư nãy giờ đứng sau lưng nàng lập tức một bước phóng đến bên cạnh người kia, nhanh đến mức không ai thấy chị ta di chuyển cả, đợi bọn họ định thần nhìn kỹ đã thấy trên đầu người kia cận kề nòng súng.

Cả một nhóm người lập tức tá hỏa, này... này là chuyện gì đây, bọn họ loạn thành một đoàn vội vã đứng dậy tránh xa ra, sau đó mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thanh Hằng, Thanh Hằng không nói gì, chỉ mỉm cười chờ xem kịch vui.

- Cô... cô dám... tôi sẽ báo cảnh sát đó! - Người kia mạnh miệng phẫn nộ, thân thể lại không khống chế được mà phát run.

Minh Triệu nhếch mép cười nhẹ, "Cảnh sát? Anh gọi đi, nếu trong sợ chuyện buôn bán thuốc phiện lậu của anh bị lòi ra, anh có thể lập tức gọi.", nói rồi từ trong tập hồ sơ trước mặt lấy ra vài tờ giấy, ở trước mặt người đàn ông kia khiêu khích lắc lắc.

Sắc mặt người kia nháy mắt xanh mét, "Cô... Cô... Không thể nào! Cô làm sao biết được..."

- Làm sao biết được không quan trọng. Anh tốt nhất biết điều một chút, biết đâu được tôi sẽ nể tình cho anh ngồi cái ghế cổ đông thêm vài ngày.

Người đàn ông kia tức giận đến trợn trừng đôi mắt, nhân lúc sơ hở liền bẻ gập tay chị Thư, nhào đến bên người Minh Triệu muốn đoạt đi hồ sơ kia.

Ánh mắt nàng lập tức lạnh xuống, theo sau là vài tiếng — Răng rắc — cùng tiếng thét thảm thiết vang lên. Chuyện xảy ra nhanh đến mức lúc mọi người hoàn hồn, chỉ thấy người đàn ông nằm cuộn tròn ở dưới mặt đất, sắc mặt tái nhợt không còn một tiếng máu, co ro với đôi tay bất lực của mình.

Nhóm cổ đông xung quanh xanh mặt, một người có vẻ lớn tuổi trong số đột nhiên đập bàn. Minh Triệu lập tức nhận ra, người này là người nắm cổ phần cao nhất chỉ sau Thanh Hằng. Ông ta  tràn ngập phẫn nộ nhìn về phía Thanh Hằng "Phạm tổng! Đây là người cô muốn đề bạt sao? Cô ta... Cô ta..."

Còn không đợi ông ta nói ra lời khó nghe gì, đầu súng một lần nữa chuyển hướng. Người đàn ông nháy mắt câm miệng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lưng áo.

- Trần đổng phải không, trước khi nói chuyện, chúng ta cùng xem cái này ha. - Nàng cười cười, chỉ về phía màn hình lớn.

Đoạn video được bật lên, bên trong là một cậu thanh niên đâu chừng mười tám tuổi. Chỉ thấp thoáng vài giây mà thôi, nhưng Trần đổng rõ ràng là cả người run rẩy. Nắm tay ông ta siết chặt, hổn hển thở gấp "Cô muốn làm gì con trai tôi?"

- Vậy phải xem thái độ của Trần đổng đây như thế nào rồi. - Minh Triệu cười hoà nhã, chỉ là ý cười của nàng không nằm nơi đáy mắt, khiến người không rét mà run.

Trần đổng nhắm mắt hít sâu một hơi, cả người thoát lực ngã ngồi xuống ghế.

Minh Triệu hài lòng gật đầu, chị Thư thu lại súng, lùi ra đứng sau lưng nàng.

- Các vị cổ đông ở đây còn ai có ý kiến gì khác không? - Thanh Hằng thấy hạ màn không sai biệt lắm, lúc này mới lên tiếng.

Xung quanh một trận im lặng, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, rồi lại nhìn Minh Triệu nhẹ nhàng bâng quơ đứng ở một bên, rốt cuộc ý thức được người phụ nữ này không dễ chọc. Cho dù lại căm tức, nhìn thấy người đàn ông vẫn còn nằm dưới đất rên rỉ cùng đoạn video kia, bọn họ cũng không thể lại nói gì.

- Nếu không còn ai có ý kiến, vậy Minh Triệu sẽ chính thức ngồi vào vị trí phó tổng của tập đoàn Phạm thị chúng ta. - Thanh Hằng lớn giọng tuyên bố,

Minh Triệu hướng bọn họ gật nhẹ đầu, "Hợp tác vui vẻ.", sau đó dẫn đầu rời đi, bỏ lại một đám người vẫn chưa từ trong cơn khủng hoảng hồi thần lại.

Khủng bố, tuyệt đối khủng bố, người phụ nữ này...

Thanh Hằng nhìn theo bóng lưng Minh Triệu, lại lướt nhìn ánh mắt khiếp đảm của nhóm người cổ đông, cúi đầu thu dọn tài liệu, khoé môi cong lên một cái nham hiểm cười.

Hoa hồng có gai.

Hận thù có thể làm một người thay đổi đến mức nào, Minh Triệu chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Hai năm qua, từng ngày từng ngày, nàng đều khiến cho Thanh Hằng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Mà lúc này, ở trong văn phòng phó tổng, người phụ nữ đứng ở bên cửa sổ lớn, hướng ánh mắt nhìn về tòa cao ốc Nguyễn thị không xa, nở nụ cười tàn nhẫn...

Nguyễn Cao Kỳ Duyên...

-----------------------

Minh Triệu bước vào vị trí phó tổng tài, Phạm thị một phen chấn động. Sự tình xảy ra trong phòng họp tuy không được truyền ra ngoài, nhưng nhân viên của Phạm thị rất nhiều người đều nhìn thấy bảo vệ khiêng một người đàn ông quằn quại từ trong đó đi ra. Nhất thời mọi người ai nấy đều hoảng hốt, tâm thần không yên, quản kín miệng mình không dám có nửa lời bàn tán.

- Yến, cô gọi Minh Triệu sang đây giúp tôi. - Thanh Hằng nhìn về phía màn hình máy tính, trên môi có nụ cười bí hiểm. Minh Triệu giờ đã đủ năng lực, cũng đủ nhẫn tâm, kế hoạch thâu tóm Nguyễn thị vẫn là bắt đầu chín mùi.

- Thanh Hằng? - Minh Triệu đẩy cửa phòng đi vào, thản nhiên ngồi xuống cái sopha tiếp khách gần đó, lười nhác bài trừ ra vài tiếng.

- Cô có kế hoạch gì không? - Thanh Hằng rót hai ly nước mang đến bên bàn, ngồi đối diện với Minh Triệu.

Minh Triệu tháo cà vạt, tùy tay vứt sang một bên, mở ra hai cái cúc áo "Nóng quá đấy, phòng cô không mở điều hòa?"

- Mới vừa bật, chờ chút đi. - Thanh Hằng mỉm cười đáp.

Minh Triệu gật đầu, bắt chéo chân "Tôi tưởng cô từ lâu đã chuẩn bị vẽ đường cả rồi? Còn phải chờ đến lấy ý kiến tôi sao?" Minh Triệu không phải kẻ ngốc, dựa vào việc nàng ta muốn thâu tóm Nguyễn thị từ nhiều năm trước, kế hoạch chi tiết căn bản đều đã hoàn thành.

- Quả thật là có, nhưng tôi muốn nghe ý kiến của cô, biết đâu được tốt hơn của tôi thì sao? - Thanh Hằng tựa người vào sopha nhún vai một cái.

Minh Triệu quăng cho Thanh Hằng một cái chìa khóa "Đưa cái này cho chị Thư, nói chị ấy lấy bản kế hoạch của tôi ra cho cô.", sau đó liền đứng dậy, vươn vai một cái "Cô tự xem đi, hiện tại tôi có chút việc gấp cần giải quyết. Mà này, khoảng thời gian sắp tới tôi sẽ có những hành động tương đối bất thường, yên tâm là Nguyễn thị tôi sẽ lấy được về. Cô chỉ cần kiên nhẫn chờ kết quả là được."

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, lại đột nhiên quay đầu nói "Chuyện tôi ngồi ở ghế phó tổng, đừng thông báo ra công chúng!".

Thanh Hằng nhìn bóng dáng Minh Triệu đầy tự tin cùng cao ngạo có chút tán thưởng, có chút trầm ngâm. Qua cách Minh Triệu nói chuyện với nàng ta, rất dễ dàng nhìn thấy Thanh Hằng đã nhân nhượng nàng một bước.

Minh Triệu hiện tại là con át chủ bài trong kế hoạch, nàng có năng lực, đủ quyết đoán, đủ tàn nhẫn, đủ thông minh, muốn thắng liền phải nhường Minh Triệu làm chủ. Nhưng trong lòng Thanh Hằng đã âm thầm tính toán, chờ đến khi Nguyễn thị về đến trên tay nàng rồi... Ánh mắt Thanh Hằng loé qua một tia hiểm ác.

Thực xin lỗi, Phạm Đình Minh Triệu, có trách thì chỉ trách cô xui xẻo mà thôi.

---------------------------------

Minh Triệu sau khi rời khỏi công ty liền lái xe một mạch ra ngoại ô thành phố, dừng lại ở một ngôi nhà hoang, nàng xuống xe gõ mấy tiếng cửa liền nghe bên trong có tiếng nói "Mời vào."

Minh Triệu đẩy cửa đi vào, bên trong có một người đàn ông tóc nâu đang rít điếu thuốc lá, hắn làm động tác mời ngồi, Minh Triệu nhìn xung quanh một lượt rồi ngồi xuống, trực tiếp vào thẳng vấn đề "Chuyện giữa tôi và anh, anh làm đến đâu rồi?"

- À, cô nói mấy cái giấy tờ về Kỳ Duyên sao? Đây này. - Người đàn ông lấy từ ngăn kéo ra một tập hồ sơ, đưa cho nàng.

Minh Triệu liếc ông ta một cái, nhận lấy rồi mở ra xem, được một lúc, nàng nhíu mày "Không điều tra được thân thế, Tuấn Dương, anh đùa với tôi sao?"

- Bình tĩnh bình tĩnh. - Hắn rít một hơi thuốc dài - Theo như những gì tôi điều tra được, quốc tịch của Kỳ Duyên không phải ở đây, năm cô ta 18 tuổi mới bắt đầu chuyển đến Việt Nam. Lai lịch trước giờ đều không ai tra ra.

- Đến tổ trọng án các người cũng không thu được gì? - Minh Triệu liếc hắn, nói cảnh sát bình thường không tra được nàng tin, còn nói tổ trọng án không tra được, đùa?

Người đàn ông cười cười, Minh Triệu tiếp lời "Bao nhiêu việc phạm pháp, giết người ngầm, thủ tiêu dấu vết,... trong gần hơn 8 năm như vậy đều không có lấy một chứng cứ nào?"

- Đúng vậy, muốn trách cũng chỉ có thể trách cô ta làm việc quá sạch sẽ, đều không để lại bất cứ dấu vết gì cho chúng tôi. - Tuấn Dương thở dài, - Nguyễn Cao Kỳ Duyên cũng là cái gai nhiều năm nhổ không được của cảnh sát chúng tôi, nếu tìm được bằng chứng gì đó, chúng tôi đều đã đem cô ta nhốt tù, còn đợi hơn 8 năm nay sao?

Minh Triệu híp mắt nhìn tập hồ sơ trong tay, không tự chủ siết chặt nắm đấm, rồi đem tập hồ sơ đập mạnh xuống bàn, bực mình đứng lên, thô bạo vò rối mái tóc màu nâu đỏ của mình. "Chết tiệt."

Tuấn Dương đưa mắt nhìn nàng, nhả ra một hơi khói thuốc, "Cũng không phải là hết cách, chúng tôi không tìm được bằng chứng, nhưng chính cô ta lại lưu trữ nó nha."

- Ý anh là gì? - Minh Triệu quay đầu, tự mình lưu trữ?

- Trong tay cô ta có một cái đĩa CD, chả biết phải CD không, nhưng nói chung là một thứ gì đó có thể lưu trữ dữ liệu. Trong đó chứa toàn bộ thông tin về thân thế của cô ta, tài liệu mật của Nguyễn thị, kể cả là những mệnh lệnh thủ tiêu giờ nào phát ra giờ nào phục mệnh đều được ghi chi tiết trong đó. - Tuấn Dương nói - Này là thông tin tôi mất 8 năm để dò ra, ngoài tôi, cô, còn có 1 người nữa biết được, bất quá cô không cần quan tâm người này.

- Vì sao không lấy?

- Không phải không lấy, mà là không biết ở đâu để lấy, đối với thủ hạ thân cận cỡ nào, cô ta cũng chưa từng hé răng nửa lời về cái thứ kia.

- Không ai biết? Anh cho rằng tôi vì sao tin thứ đó có thật trong khi chính miệng anh nói rằng cô ta chưa từng tiết lộ với ai? - Minh Triệu sắc lạnh nhìn hắn, thân cận cũng chẳng hay, thế hắn đây điều tra kiểu gì?

Tuấn Dương chẳng hề chột dạ, anh ta thản nhiên "Là đàn em của tôi 8 năm trước vừa mới phát hiện, sau khi liều mạng báo cho tôi xong liền bị cô ta giết chết rồi.", tuy cách nói không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng Minh Triệu dường như thấy được ánh mắt của ông ta hằn lên chút đau thương cùng thù hận, người chết kia, không phải chỉ đơn thuần là đàn em mà thôi.

- Được, xem như tôi tin ông. Vậy nói với tôi làm gì? Tôi cũng không có biện pháp lấy nó. - Minh Triệu ngã người xuống sopha nhắm mắt đỡ trán. - Gián điệp của mấy người ở bên cạnh cô ta nhiều năm như vậy còn lấy không được. Tôi sẽ lấy được sao?

Ánh mắt Tuấn Dương chăm chú nhìn nàng, một lát sau, anh ta phun ra một vòng khói thuốc, từng chữ từng chữ, chậm rãi nói

- Cô sẽ lấy được nó... chỉ là phải xem cô dám hi sinh đến mức nào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...