Trâm Gỗ Khắc Nên Duyên [Duyên Gái]

Hồi VII - Cái Xác Không Đầu



*

Chiều giữa mùa hạ năm ấy, trời hanh nắng như lửa rừng, đất nẻ chân chim còn lá me trên đê thì rụng từng đợt, bay lả tả như lông chim. Cũng hôm đó giữa cơn oi ả gắt gỏng, một bóng người lạ khoác đạo bào trắng ngà bước qua cổng làng, tay cầm phất trần, miệng ngân niệm gì đó nghe không rõ chữ
Cô gái đó trạc tuổi Dung, tóc cột cao bằng dây tằm đỏ, mắt sáng như soi thấu người khác. Cái tên của cô vang ra từ miệng lũ trẻ con chạy theo sau:
“Cô đạo sĩ tên Ngạn! Cô biết bắt ma .Cô giỏi hơn cả người trong sách ”
Nhưng vừa bước chân đến mé sông làng, ánh mắt Ngạn đã va phải một bóng lờ mờ phía sau lưng Dung một bóng trắng thoáng hiện giữa ánh nắng loá là Thy
Không do dự, Ngạn rút ra lá bùa từ tay áo, cắn ngón tay rướm máu mà vẽ chú rồi ném thẳng vào người Thy,
Bị đánh lén không kịp phản khán, thy bị lá bùa là cho bị thương ít nhiều
“Yêu quái hiện hình, mau lộ nguyên hình trước lệnh đạo pháp”
Một tia sáng lóe lên kèm tiếng xoẹt lớn. Dung vừa kịp quay đầu thì thấy Thy khụy xuống thân thể như bị hút ra một luồng khói mỏng, rồi tan dần như mực loang trên giấy
“CHỊ THY !”
Dung gào lên, máu nóng bốc lên tận đầu. Không cần suy nghĩ em lao tới đấm thẳng vào mặt Ngạn, làm cô nàng đạo sĩ nhào ra sau, lăn tròn xuống đám cỏ dại mé sông

“Bà đánh chị tui ? Bà điên à !”

“Yêu ma phải trừ! Nó đi theo cô, nó hại cô chết lúc nào không hay!” Ngạn gào lên, vừa đẩy Dung ra, đứng dậy xoa xoa lên gương mặt đang bị u một cục
" Ai mượn "
Dung không nói không rằng, nhảy vô tiếp. Hai đứa con gái lao vào nhau như gà đá vừa cào vừa cấu vừa giật tóc, đánh nhau tưng bừng hoa lá giữa buổi chiều oi nồng. Người làng kéo ra xem đông như trẩy hội, mỗi người cầm theo nắm thính hoặc bó nhang chờ coi
"bắt ma hay bắt chồng"
Cuối cùng ông bá hộ phải đích thân bước ra, tay chống gậy mà rống lớn
“Thôi! Con gái con đứa, đánh nhau giữa ban ngày, còn thể thống chi nữa hả trời”
Hai đứa bị lôi cổ vào nhà trên. Dung u đầu, Ngạn thì trầy má Ông Bà bá hộ thở dài, bôi dầu rồi bảo“Thôi, con Ngạn con cũng không phải người thường, ta thấy con có đạo pháp.. nhưng không phải cái gì không thấy được cũng là ma. Mà con Dung...  nó cũng không vừa.”
Ông ngẫm nghĩ một lúc, rồi bảo gia nhân dọn cho Ngạn một phòng nhỏ bên trái nhà.
“Thôi, ở tạm đây vài hôm cho lành vết thương Nhưng cấm động tay động chân đánh ai nữa nghe chưa.”

Cả Dung lẫn Ngạn cùng líu ríu gật đầu, hai bên liếc nhau mà ánh mắt vẫn còn tóe lửa
" Chị Thy đâu ? "
" Bùa đó cũng nhẹ đối với Linh Nữ Già Mọc Nanh như chị ta thôi, không phải lo "
" Mày nói ai già "
Lướt qua khỏi mặt con Ngạn ,Dung không quên mà nói móc nói mỉa nó mấy câu, Ngạn nghe thấy thì giận điên người định lao vào hỗn chiến thì được mấy đứa gia đinh ra cản lại
Tối hôm đó, Dung ra mé giếng sau nhà, nước vừa múc lên trong veo thì bất ngờ một bàn tay lạnh lạnh đặt lên vai. Em giật mình quay lại là Thy. Chị đứng đó, sắc mặt hơi tái, dáng mờ như làn sương sớm.
“Chị chưa tan hết.  chỉ bị chó cắn lén nên hơi tổn âm khí , em có đau không ?”
Dung không nói gì, ôm lấy chị mà nước mắt lăn dài
“Chị biến mất sáng giờ em tưởng mất chị luôn rồi ”
Thy khẽ lắc đầu, đưa tay gỡ lá trầu đang dính trên tóc Dung:
“Không gì tách được chị khỏi em đâu  Nhưng con nhỏ đạo sĩ đó..mạnh thật đấy.”
Dung lau nước mắt, xị mặt:
“Mạnh gì mà bị em giật tóc la oai oái.. Em mà không u đầu thì cũng cho nó biết tay nữa”
Thy cười khẽ, nhẹ như gió.
“ Kiếp nào em cũng dữ như nhau mà”
Dung ngước lên, cười qua làn nước mắt
“ Hứ !”
Thy im lặng một lát, rồi đưa tay khẽ chạm vào trâm gỗ trên đầu em
**
Một buổi sớm nọ, khi sương còn đọng trên lá chuối, người trong làng nghe tiếng chó tru kéo dài như ai than vãn. Đến khi trời vừa hửng sáng tiếng gào thất thanh vang lên từ bà Bảy bán xôi đầu chợ
“TRỜI ƠI CÓ XÁC! XÁC NGƯỜI KHÔNG CÓ ĐẦU!”
Cả làng như ong vỡ tổ. Mọi người túa ra, chạy đến xem thì thấy ngay giữa ngã ba đình là một xác người đàn ông, mình mặc áo nâu, chân còn mang guốc gỗ, nhưng tuyệt nhiên.. cái đầu thì không thấy đâu. Máu từ cổ chảy ra nhuộm đỏ cả đất, ruồi nhặng bu kín.
Dung vừa nghe tin liền cùng Ngạn chạy đến. Vừa tới nơi, cả hai đứng chết trân
Dung nuốt khan bật hỏi khẽ
“Chị Thy... cái này..không phải người thường.”
Thy lướt sau lưng em, gật đầu mà nói nhỏ
“Thứ này.. là quỷ nhập xác. Không phải oan hồn lang thang thông thường.”
Ngạn thì chẳng nói chẳng rằng, mặt vẫn tỉnh bơ như đi chợ, chỉ nhíu mày nhìn một lượt rồi bảo
“Đem đi chôn, Trước khi trời tối.”
Người làng xôn xao:
“Ủa sao chôn gấp vậy cô ?”
“Không phải làm lễ gì hả? Không đốt giấy vàng bạc gì sao?”
Ngạn phẩy tay
“Không cần. Chết là hết. Chôn sâu dưới ba thước đất, cấm ai lại gần..”
Nói rồi cô cầm cái bánh bao mà nhét hết vào miệng, vừa đi vừa vỗ vỗ cái bụng no căng của mình
Thấy cô nói chắc như đinh đóng cột, người làng cũng thôi thắc mắc. Xác được đưa đi chôn ngay trong buổi trưa lấp đất kĩ rải thêm muối và vôi, Ai nấy tưởng mọi chuyện đã xong

Nhưng rồi đêm đó, cả làng náo loạn.

Trẻ con trong xóm nhỏ gần miếu làng khóc thét giữa khuya. Có đứa la lên

“Mẹ ơi! Có người.. không có đầu..bò vào nhà mình! ”

Tiếng chó sủa rộ, tiếng cửa gõ lộp cộp giữa đêm, nhà nào nhà nấy đều khóa chặt then cài Người dân ôm con ngồi trong góc nhà, run rẩy đọc kinh cầu tổ

Dung nghe tiếng gõ cửa bên hiên nhà ông bá hộ, nhìn ra khe cửa sổ thì thấy một bóng người  không có đầu  đang đi từng bước chậm rãi dưới ánh trăng lờ mờ. Cái xác đó lê lết, vai trễ xuống máu từ cổ nhỏ từng giọt xuống đất, mỗi bước đi là mỗi lần mặt đất rên rỉ

Đến gần sáng.. thì nó biến mất như chưa từng tồn tại.
Ngạn sáng hôm sau đứng bên giếng làng, mắt trũng sâu vì thức trắng. Cô nhìn Dung mà chậm rãi nói
“Tao đoán sai rồi Thứ này không phải quỷ thường. Mà là quỷ phản hồn.”
"chứ mày có đúng lần nào sao đa !? "
Rồi Dung cau mày
“Phản hồn là sao?”
Thy lên tiếng, giọng nhỏ như gió lạnh
“Là người chết không cam lòng, hồn chưa kịp thoát ra khỏi xác.. nhưng lại bị thứ gì đó bắt lấy. Nó lợi dụng xác mà sống lại, đi tìm máu thịt để kéo dài sự tồn tại.”

**

Dung siết chặt cây trâm gỗ đa trên tóc. Em biết..làng này rồi sẽ không còn bình yên.Đêm hôm sau trời đổ mưa lất phất, từng cơn gió như tiếng ai rên rỉ ngoài bờ sông. Cả nhà ông bá hộ đều đã ngủ say. Bé Út con gái út của ông, mới ba tuổi, bỗng giật mình ngồi dậy, mắt mở to, miệng lắp bắp như đang bị ai kêu gọi. Nó bước ra khỏi mùng, chân trần lạnh lẽo trên nền đất

Dung đang nằm gần đó, giật mình nghe tiếng động lạ. Linh cảm bất an trỗi dậy, em bật dậy, nhìn quanh bé Út không còn trong phòng.
"Chị Thy!" Dung gọi gấp, tay siết chặt cây trâm gỗ đa.
Thy hiện ra lập tức, giọng hoảng hốt
"Nó tới rồi! "

Cả ba  Dung, Thy và Ngạn lao ra khỏi nhà, dưới cơn mưa lất phất trong bóng đêm dày đặc. Họ thấy bé Út đang bị một bóng đen không đầu, cao lớn dị thường bế đi giữa đường làng. những mảnh thịt bầy nhầy trên cổ nó xác sơ như những sợi tóc dài bay loà xoà trong gió, vai áo rách tơi cổ toác máu không đầu nhưng lại phát ra thứ tiếng thở hồng hộc, dồn dập như thú đói
Ngạn gào lên
“Để con bé xuống! Đồ quỷ mp lùng chậm chạp không đầu !”
Cô lập tức ném ra một nắm bùa chú đỏ sáng rực giữa trời đêm. Lũ bùa bốc cháy khi chạm vào không khí, tạo thành một vòng tròn lửa bao quanh quỷ không đầu
Dung ôm bé Út vào lòng, lui ra sau. Thy đứng phía trước em, tay đan kết ấn, miệng niệm chú cổ ngữ
Quỷ không đầu rít lên một tiếng ghê rợn, máu từ cổ nó phun thành tia, nhỏ xuống mặt đất như mưa đỏ.
Nó lao tới  mạnh như trâu húc
Ngạn lập tức chắn phía trái, vung roi pháp khí bằng da rắn núi quất ngang thân quỷ. Cùng lúc đó Thy nhập hồn vào Dung Cây trâm gỗ đa trên tóc em bỗng tỏa sáng rực rỡ.
Dung lướt lên, tay nắm trâm như lưỡi kiếm, đâm mạnh vào giữa ngực xác quỷ

" Ô Ô Ô Ô Ô !!!"

Tiếng quỷ gào vang dội cả cánh đồng làng

Lửa bùa bốc cháy theo vết trâm Xác quỷ không đầu lảo đảo lùi lại, gào rú thân thể nó bắt đầu phân rã, như bị thiêu từ trong ra ngoài..
Cuối cùng, nó đổ rầm xuống đất, hóa thành một vũng máu đen đặc sệt, tan biến dần theo mưa
Mọi thứ im ắng lại. Chỉ còn tiếng thở dốc mưa và tiếng khóc của bé Út trong vòng tay Dung.
Ngạn quệt mồ hôi, ngồi phịch xuống bậc thềm
"Trời đất… đúng là thứ không đầu bụng bự mà rắc rối lắm đầu"
Thy vừa thoát khỏi thân Dung, hiện ra phía sau em ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé đang run run trong tay Dung mà nói:
“Em làm giỏi lắm…”
Dung ngước nhìn Thy  tim đập thình thịch, cảm thấy giữa bóng tối và máu me vẫn có một chút ấm áp

***

Một tuần sau đêm trừ quỷ khó quên ấy , trời nắng vàng như mật gió mang theo hương rơm rạ và cả nỗi buồn phảng phất. Cả làng nhỏ đứng lặng trước cổng làng, nơi ba bóng người đang sắp sửa rời đi
Dung đứng giữa, vai đeo túi vải đơn sơ, trên tóc vẫn là cây trâm gỗ đa óng lên dưới nắng. Bên trái là Thy ánh mắt dõi nhìn xa xăm, tay nắm nhẹ tay em như sợ một mai lại lạc mất nhau. Bên phải là Ngạn, vai khoác cây gậy trúc, cột theo từng cuộn bùa cùng hộp đồng chứa tro thiêng
Người làng xôn xao, ông bá hộ tiến lên trước, giọng nghèn nghẹn

“Mấy đứa.  ..đi thiệt à?
Làng còn cần tụi bây lắm..”

Dung cúi đầu, giọng dịu dàng

"Dạ Con xin lỗi. Tụi con biết mấy chuyện kỳ dị xảy ra nơi này là vì tụi con. Quỷ tới là nhắm vào chị Thy . Ở lại.. chỉ làm thêm người bị vạ lây.”

Một bà lão run run dâng lên hai mảnh vải đỏ, đã được vẽ bùa hộ:
“Các con từng cứu làng này..Thay vì giữ, tụi già tụi tui nghĩ  nên treo lên cổng trước và cổng sau làng. Gọi là.. xin tổ tiên chứng giám, nơi này được mấy đứa phù hộ rồi.”
Ngạn nhận lấy, trân trọng dán hai lá bùa vào hai mảnh gỗ phẳng, khắc thêm chú dặn kỹ
“Lá bùa này chỉ giữ quỷ cấp thấp, trừ âm khí nhẹ Nếu mai sau… làng có điềm lạ, nhớ đốt bùa gọi tên tui”
" mà cô tên gì vậy cô đạo sĩ "
" à heo lùn bụng bự" Ngạn chưa kịp nói, con Dung đã đứng bên la lên rồi ôm bụng, Nó với Thy cười khành khạch
" NGẠN ! "...

Một cơn gió nhẹ thổi qua lá tre xào xạc. Bé Út òa khóc, chạy nhào tới ôm lấy chân Dung
“Chị Dung đừng đi.. b ở lại kể chuyện ma cho em nghe nữa đi mà..”
Dung ôm lấy bé, mắt đỏ hoe. Thy đứng sau khẽ đặt tay lên vai em nhẹ giọng

“Đi thôi em, chờ càng lâu càng đau lòng thêm…”
Ba người rời làng, đi trên con đường đất dẫn ra bờ sông cũ. Người làng đứng nhìn theo mãi cho đến khi bóng họ khuất dần sau rặng tre
Mặt trời nghiêng nhẹ. Phía trước, một hành trình mới đang mở ra. Dung, Thy và Ngạn, ba người  một người trần, một oan hồn nghìn kiếp, một đạo sĩ lạc lòng  bước vào con đường chưa biết sẽ dẫn tới đâu. Nhưng có một điều chắc chắn Dù đi đến đâu họ cũng sẽ bên nhau

Chương trước Chương tiếp
Loading...