Trâm Gỗ Khắc Nên Duyên [Duyên Gái]

Hồi VI - Thần Trùng




*  

Chiều đó, hoàng hôn buông tím bờ sông. Dung ngồi một mình bên mấy khóm cỏ lau tay mân mê chiếc lược cũ của chị Thy đôi mắt buồn sâu thẳm. Em vừa lo, vừa nhớ vừa thương

Bất thình lình...

“ Hùuuuu ”
Một tiếng hù khe khẽ sau lưng

Dung giật nảy người, quay phắt lại

Là chị Thy

Vẫn áo tấc đỏ thẩm, tóc buông thẳng, nhưng lần này trông chị nhợt nhạt hơn, môi tái xanh, ánh mắt mờ mịt hơn xưa.

“Chị!   !”

Dung bật khóc lao tới ôm chầm lấy linh hồn chị như ôm một làn khói. Thân ảnh Thy vẫn lành lạnh, nhưng lần đầu tiên chị cũng bật khóc.

“Xin lỗi... chị đi hơi lâu... nhưng chị không bỏ em đâu... chị không bỏ em được...”.

Cả hai ngồi đó bên mé sông, như chưa từng có chia xa. Dung kể chuyện mấy ngày qua em trông bé Út sao ăn cơm ra sao cả chuyện em nhớ chị thế nào. Thy thì kể về cõi mơ nơi chị trú, nơi đó là một khu rừng mờ sương, có những linh hồn lạc lối, và chị đã phải đánh nhau với một con quỷ canh cổng để thoát ra trở về..

“Càng ngày tụi nó càng mò tới... chắc chắn có kẻ đứng sau...” 

" hoặc là sau cái vụ ma da đó " Thy nói nhỏ

Dung gật đầu, siết tay chị thật chặt

Lúc trời sắp tối, Dung quay về nhà ông bá hộ. Vừa bước vô cổng, mọi người đều đổ ra sân đón em, từ gia nhân, người làm tới ông bà cả
Từ sau chuyện con chó ma, ai cũng hiểu cô bé trông bé Út không phải người thường. Nhưng thay vì sợ họ lại kính nể. Vì chính Dung với người bảo hộ vô hình theo sau đã cứu cả nhà khỏi tai ương..

“Con Dung đó, nó có người theo,”
“Một linh hồn ,Chắc kiếp trước nó có ơn sâu đức dày với người đó lắm...”
“Nó hổng hại ai mà còn cứu người.,Thiệt phước đức à ngen ”

Ông bá hộ bước tới, nghiêm mặt với em

“Dung à, con còn giấu tụi ta gì không ?”

Dung ngước lên nhìn tất cả mọi người , nó kh biết nên nói ra hay không, .và lần đầu tiên em quyết định kể hết

Kể từ ngày làng cổ mộ bị thảm sát. Kể về chị Thy người đã liều chết để cứu em. Kể về những năm tháng Thy theo em, bảo vệ em trong rừng, lúc trốn chạy lúc đói rét lúc bị vồ bởi thú hoang ma quỷ

Dung vừa kể mắt vừa đượm buồn, Cả nhà im lặng không ai chê bai, không ai cười chê

“Vậy... linh hồn đó là chị của con, hở đa ?”
Bà cả rưng rưng

“Dạ... không chỉ là..."

em ngó sang Thy thấy chị mạnh mẽ lắc đầu, em cũng hiểu ra, có những chuyện không nhất thiết phải kể sự thật

"À dạ.. Chị ấy là chị của con.."

Rồi em nhìn lên trần nhà

“Chỉ mình con thấy được chị. Nhưng chị lúc nào cũng ở đây Ở sau lưng con ,Ngay bây giờ cũng vậy.”

Gió lùa nhẹ qua hành lang. Tấm rèm vải lay động. Ai cũng cảm thấy có một luồng khí ấm áp đi ngang. Nhẹ thôi, mà làm lòng người ấm lên..

“Con không hề thấy chị ấy là ma... chị ấy là gia đình con”

Ông bá hộ lặng im một hồi lâu, rồi quay sang gia nhân

“Từ giờ trở đi, bất kỳ ai trong nhà này dám nói chuyện linh tinh hay nhạo báng chuyện Dung kể... ta đuổi. Rõ chưa bây ?”

Cả đám gia nhân đồng đồng thanh

“Dạ  !”

Ông đặt tay lên vai em, ánh mắt dịu lại

“Con sống ở đây đi. Coi như người nhà. Có chuyện gì, cứ nói với ông bà nghe chưa”

Dung cúi đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay

“Con... cảm ơn ông bà... và con cũng hứa... con với chị Thy... sẽ bảo vệ ngôi nhà này, không để chuyện gì xấu xảy ra nữa”
em lại nghĩ, phải chi cha mẹ em còn sống để chứng kiến khoảng khắc này thì hay đến mấy

Ở một góc tối cuối hành lang, Thy đứng đó tay khoanh trước ngực ánh mắt say tình mà nhìn em

“Dung à... chị tự hào về em lắm...”

**

Một ngày nọ, khi nắng sớm còn chưa kịp hong khô giọt sương cuối cùng trên lá cả làng bỗng xôn xao tin một người đàn ông trong làng đột ngột qua đời giữa đêm. Người ta bảo ông ta vốn khoẻ mạnh, chiều còn ra đồng bắt cá, vậy mà sáng sớm đã thấy xác tím tái nằm bất động trên chiếc chõng tre lạnh ngắt

Ai cũng nghĩ đơn giản là ông đột tử tuổi già sức yếu thì cũng là lẽ thường. Nhưng chỉ vài hôm sau, con gái ông cũng chết y hệt, rồi đến vợ ông, cháu ông từng người một như bị lưỡi hái vô hình kéo xuống âm giới. Cả nhà bảy người, chết rụi không còn ai sống sót xác chất trong nhà như đám cỏ khô bị cắt ngang cuống

Con Dung nghe tin thấy không ổn. Trực giác của nó mách bảo, đây không còn là chuyện người thường. Làng người quê, xưa nay vẫn mê tín nhưng Dung thì không tin trùng hợp. Nó rón rén mon men lại gần căn nhà tang tóc ấy. Đứng từ bên kia bờ rào nó đã thấy rõ vệt máu loang ngoằn ngoèo như bị ai vẽ thành hình gì đó kỳ lạ, kéo dài từ cửa sau ra tới gốc cau trong sân

“Không ổn rồi...”
Dung lẩm bẩm, rùng mình

Ngay khi vừa định quay đi, thì một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cổ tay nó kéo giật lại. Dung giật bắn, quay ngoắt
thì thấy chị Thy đứng đó, mắt nghiêm nghị dáng vẻ u buồn

“Nhà này bị trùng tang rồi, là loại trùng tang quỷ nhập, không phải tự nhiên chết..”
giọng chị khẽ như gió đêm thổi qua tà áo đỏ

Dung rợn tóc gáy Nó nhìn chị lòng dâng lên một cơn nghẹn. Hồi còn ở làng cũ, nó từng nghe bà nó kể về trùng tang  kiểu chết mà người đầu tiên mất đi sẽ kéo theo cả nhà nếu bị
“quỷ trùng”
nhập xác. Những oan hồn mang hận thù quá nặng, chết không siêu thoát sẽ ám lên từng thân nhân từng người ruột thịt.. kéo đi cho đủ một chuỗi tội nghiệt

“Có cách nào giải không”   Dung siết chặt tay Thy giọng run lên

Thy im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu

“Có nhưng phải liều một phen..”

“Chị nói đi, em làm..”

Ánh mắt Thy dịu xuống. Một lần nữa chị thấy nơi ánh nhìn của con bé ấy là một ngọn lửa không bao giờ chịu tắt. Từ kiếp này sang kiếp khác, em vẫn như thế vẫn dám dấn thân vào những thứ người thường chẳng dám nghĩ đến miễn là cứu người

“Đêm nay, phải vào căn nhà đó, đào dưới nền đất gian giữa, sẽ thấy thứ cần thấy.”

“Thứ gì ?”

“Cái bóng cuối cùng còn chưa chịu đi... linh hồn trùng gốc..”

........

Đêm đó, trời nổi gió. Cả làng vắng hoe vì ai cũng sợ sát khí từ nhà kia lây lan

Dung quấn áo đen, lén lút đi vào căn nhà hoang xác Mùi tử khí bám đặc quanh từng tấm vách. Thy thì lặng lẽ theo sau như một cái bóng thật sự không ai thấy, chỉ một mình em.

Dung đến gian giữa dọn hết chiếu rách cào đất lên,, Tay nó chạm phải một vật cứng. Một chiếc hộp gỗ, cũ nát, dán bằng dây thừng đỏ

“Chính là nó ”  Giọng Thy vang bên tai

Dung vừa chạm vào, chiếc hộp tự bung ra  bên trong là một mảnh giấy bùa loang máu một dúm tóc người và... một chiếc răng nanh đen sì như bọc than.

Ngay lúc đó, căn nhà chấn động. Từng cánh cửa đập rầm rầm như có ai đang cố phá ra từ bên trong. Gió lồng lộng, mùi máu sộc lên nồng nặc...

“CHẠY ĐI EM !”

Thy quát lớn, gấp rút nhập vào thân thể Dung. Một luồng lực mạnh đẩy ngược những cánh cửa vừa bật tung. Một bóng đen hình người không đầu to như trâu, lao ra từ phía tường sau gào rít lên từng tràng ai oán

Dung ngã lăn nhưng Thy giữ em đứng vững Cả thân xác nhỏ bé ấy giờ toả ra một lớp ánh sáng nhè nhẹ màu huyết dụ Chiếc bóng kia gào thét vung tay như muốn cào xé Nhưng mảnh lụa đỏ trên cổ Dung hiện ra, chói loá như ráng chiều cuối ngày thu

“Đi đi, ngươi không còn chốn ở lại nơi trần thế nữa” Giọng Thy vang vang như chuông chiều

Bóng đen lùi lại, quằn quại rồi vỡ tan như bụi khói tan vào gió lạnh.

Sáng hôm sau, người ta lại thấy con Dung nằm ngoài hiên nhà bá hộ, bất tỉnh tóc tai rối bời nhưng miệng lại khẽ mỉm cười

Khi nó tỉnh lại, Thy đang ngồi vắt vẻo trên xà nhà phe phẩy quạt, nhìn xuống mỉm cười:
“Lần này em gan thật”

"vợ chị mà "

Dung nhìn chị, rồi chợt hỏi thêm

“Vậy... tụi mình còn phải đi qua bao nhiêu kiếp nữa mới hết cái nghiệp này hả chị  ?”

Thy nhìn em một lúc, rồi nhẹ đáp

“Đủ lâu để em hiểu ra... em sinh ra là để gặp lại chị, hết kiếp này tới kiếp khác "

Tin nhà kia được giải trùng tang lan ra khắp làng như cơn gió lành sau trận bão dữ. Người ta đổ xô tới cảm ơn con Dung, tay bắt mặt mừng, lạy rối rít, cúng xôi chè mà mời nó về dùng. Người trong làng không ai còn dè chừng hay dòm ngó em như trước, mà ngược lại, coi em như một vị thánh nhỏ có thần linh theo phò.

Ông bà bá hộ khi hay tin thì càng thêm quý mến..Ông bảo

“Người như con Dung là phúc lớn cho cái nhà này, ai mà có được thì cũng là phước ba đời bảy kiếp.”

Dung nghe mà cười thẹn, lòng thấy ấm như chăn bông giữa mùa đông. Nhưng người khiến tim em ấm nhất, vẫn là chị Thy người con gái đã đi theo em suốt bao kiếp người từng chứng kiến em chết đi rồi sống lại, từng đứng sau em mà lặng lẽ bảo vệ âm thầm đau lòng.

Chiều hôm ấy trời phủ một tầng nắng nhạt, ươm vàng lên cánh đồng trổ đòng đòng. Con đê làng vắng hoe, chỉ có hai cái bóng một người sống một người chết  sánh bước cạnh nhau như thể sinh mệnh và linh hồn chưa từng chia lìa..

Dung bước chầm chậm gió thổi phất phơ mái tóc dài thắt bím. Bên cạnh em Thy đi nhẹ như sương, tà áo đỏ lướt là là trên mặt cỏ khô. Không ai nói lời nào, nhưng khoảng lặng ấy cứ đầy ắp tiếng lòng

Một lúc sau Thy quay sang nhìn Dung, ánh mắt đượm buồn mà nồng nàn

“Em nhớ chị không ? ”  thy hỏi, giọng như giấc mơ chiều.

Dung gật nhẹ
“Lúc nào cũng nhớ. Dù là trong mơ, hay ngoài đời, em đều nhớ”

Thy mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc em, cử chỉ trìu mến như từng làm trong vô số kiếp trước. Rồi bất ngờ chị cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên trán Dung. Nhẹ thôi. Như sợ gió cuốn mất Như nụ hôn đầu tiên của tuổi mới lớn nhưng đã mang theo bao tầng sâu của nghìn năm thương nhớ.

Dung mở to mắt nhìn chị, rồi mím môi

“Chị hôn em vậy, có tính là đang yêu nhau khoongn? ”

Thy cười khúc khích, cúi thấp lần này hôn lên môi em Môi chị lạnh hơn người thường, nhưng dư âm để lại thì nóng bừng như than hồng lửa nhỏ

“ Giờ thì tính được rồi chưa ?”  chị thì thầm

Dung ngượng ngùng quay mặt đi, mặt đỏ hồng như trái cà chua non. Nhưng Thy không cho em thời gian để chạy trốn Chị nhẹ nhàng ôm lấy em, kéo cả người em ngã xuống lớp cỏ dại mềm dưới chân đê

Gió vẫn thổi, mùi lúa chín hòa với mùi da thịt thanh xuân

Ánh chiều nghiêng về phía cuối trời, nhuộm hai thân người một người sống một người đã chết thành sắc cam dịu ngọt. Những nụ hôn tiếp nối không lời, quấn lấy nhau trong thứ tình cảm vừa trong trẻo vừa khát khao mãnh liệt như thể suốt bao nhiêu kiếp trôi qua chỉ để chờ giây phút này

Tiếng thở khẽ vang lên trong gió

Tấm thân mảnh mai của Dung run rẩy dưới những cái chạm nhẹ, nhưng trong tim em là sự bình yên trọn vẹn thứ bình yên chỉ có khi em biết mình thuộc về ai, và ai là người vẫn luôn đợi mình quay về...

Đêm ấy, Thy ôm Dung ngủ trong lòng, miệng khe khẽ hát một bài ru xưa cũ, bài từng ru em trong vô số giấc mơ, từng hát bên mộ em khi chị không thể níu lại linh hồn em đang rời khỏi nhân gian

Dung, mắt lim dim, khẽ thì thầm

“Chị ơi... nếu em có chết nữa... chị vẫn tìm em nữa đúng không ? ”

Thy siết chặt vòng tay gục đầu lên cổ em, đáp khẽ

“Chị tìm. Dù em có tái sinh làm cây cỏ hay giọt mưa, chị cũng tìm đó đa ”

***

Trời sắp vào hạ. Những buổi chiều đê ngày càng rực hơn, gió từ sông thổi về mang mùi bùn ngai ngái xen lẫn hương sen đầu mùa thơm thoang thoảng

Một buổi sớm, khi Dung còn chưa thức hẳn, Thy ngồi bên cạnh em, tay vuốt nhẹ mái tóc rối mà miệng thì mấp máy đọc gì đó không thành tiếng. Khi Dung mở mắt ra, đã thấy chị ngồi đó như mọi lần nhưng lần này tay chị cầm một vật nhỏ xíu, mượt mà và có vân gỗ nâu nhạt lấp lánh trong nắng..

“Cho em nè”  Thy nói, đặt cây trâm vào tay em

Dung cầm lấy, nhìn kỹ. Một cây trâm gỗ dài chừng hai đốt tay, đầu trâm khắc hoa văn đơn giản nhưng tinh xảo, như hình đóa hoa nở trong sương mai Mùi gỗ đa thoang thoảng, trầm ổn và linh thiêng

“Gỗ đa hả chi ?”  Dung hỏi đưa mũi ngửi thử...

Thy gật đầu

“Là nhánh đa chị hái từ gốc cây đầu làng cũ… cái cây đó ngàn năm rồi, rễ chảy qua ba đời mộ phần”

Dung nhìn cây trâm mà tim nhói lên, nhớ về làng cũ về cảnh máu tanh trong đêm ấy xác người nằm ngang dọc dưới ánh trăng lẻ loi. Em siết cây trâm trong tay ngước mắt nhìn chị

“Chị đục cái này cho em hả?”

Thy mỉm cười, gật:

“Chị đục, chị khắc, chị còn nhẩm chú bùa trấn tà., Cây trâm này không đẹp lộng lẫy như vàng bạc, nhưng nó bảo vệ em khỏi ngạ quỷ, yêu tà những thứ tối tăm ngoài kia mà chị không lúc nào cũng ở cạnh để đỡ được ”

Dung bỗng thấy mắt mình cay cay Em ôm lấy chị, tựa đầu vào vai chị như đứa trẻ

“Chị lúc nào cũng nghĩ cho em hết…”

Thy vuốt nhẹ lưng em, hơi cúi đầu xuống, thì thầm vào tai:
“Chị không còn là người. Thứ duy nhất chị còn là em. Nếu mất em... chị sẽ chẳng còn gì để mà bám víu nữa”

Hai người ngồi bên nhau rất lâu. Dung đeo cây trâm lên mái tóc, gài gọn gàng ngay trên đỉnh đầu. Từ khoảnh khắc ấy, cây trâm như một phần thiêng liêng của em  không ai có thể chạm vào ngoại trừ Thy

Người trong nhà bá hộ, ai cũng tấm tắc khen cây trâm mộc ấy như có linh khí. Riêng con bé Út ba tuổi thì lần đầu thấy trâm đã reo lên

“Trâm có ánh sáng! Trâm của chị có mùi chị Thy  ”

Dung nghe vậy mà ngẩn người

Thì ra... trẻ nhỏ vẫn thấy được linh hồn.

Còn người lớn.. chẳng ai thấy chị nữa, trừ em.
Nhưng không sao. Dung nghĩ, đủ là đủ. Trên đời này, chỉ cần em thấy chị, chị thấy em vậy là đủ
Nghĩ rồi Dung khẽ nở nụ cười, đee lại Thy lúc này đang vui vẻ chơi đùa cùng bé Út trước hiên

-----

01 - 06 - 2025

=))) tui mượn chi tiết bóng thần trùng bự như con trâu đen sì của Mysu Thy Thanh Phạm á..

Chương trước Chương tiếp
Loading...