[ tổng hợp] (gl, bl, bg )TUYỂN TẬP NHỮNG MẨU TRUYỆN NGẮN( tự viết)
chương 3.1: tâm ( bg)
Sống một đời ai mà chưa từng ích kỉ.Kể cả những đứa trẻ ngây thơ bé nhỏ kia cũng mang trong mình bản chất ích kỉ ngấm vào trong máu. Chúng bú ti mẹ, phải chăng tay còn lại sẽ giữ ti kia, chúng chẳng muốn chia sẻ cho ai, dù chúng đã đủ và dư thừa.Đó là ích kỉ.Bởi lẽ đã là con người thì ai cũng sẽ rất ích kỉ.Chỉ là họ có nhiều hay ít, giấu hay để lộ mà thôi.Kiều Tâm, cũng không ngoại lệ.Cô thích anh, cô yêu anh, cô gả cho anh nhưng anh hận cô.Anh căm ghét cô, ghê tởm cô.Kiều Tâm biết rõ vì sao anh ghét cô như vậy.Nhưng cô đâu làm gì sai chứ, theo đuổi tình yêu của mình là sai sao ?......Thôi được rồi....Đúng là...cô có chút sai....Haizzz, cô ích kỉ, cô cố chấp, cô mưu mô, cô xảo quyệt. Kiều Tâm biết mình xấu xa thế nào , tệ nạn ra sao. Đến cả bản thân cô còn chối từ, ghét bỏ chính bản chất của mình, thì làm sao, một kẻ khổ sở như anh lại có thể yêu thích nó?Nói anh khổ sở, thật không ngoa.Bởi chính Kiều Tâm đã làm anh khổ sở. Anh là một kẻ thông minh và tài giỏi, hướng ngoại, tính cách khá tốt lại được cái ngoại hình khá. Anh thực sự chính là 'con nhà người ta' trong truyền thuyết.Nhưng nhà anh nghèo lắm, bởi cái ăn cái mặc, cái nghèo cái đói, cái sức nặng của tờ tiền đó đã làm anh khổ sở trong thời gian dài.Rồi một thiên sứ nhỏ dang tay ra cứu rỗi lấy cuộc đời anh. À, tất nhiên đó không phải là Kiều Tâm rồi.Lúc đó, chắc cô còn đang nghĩ làm sao để bảo vệ cái thân thể tàn tạ, bầm tím này vì những đòn roi ác liệt của cha.Lúc đó mệt mỏi như thế, sao mà lo cho anh được chứ.Thiên sứ nhỏ đó dĩ nhiên là người anh thầm yêu. Một cô gái đáng yêu hoạt bát lại tốt bụng, cha yêu mẹ thương, gia đình khá giả.Nào có tệ hại như cô.Anh thích thiên sứ nhỏ đó, hay nói đúng hơn là Ngọc Chi, anh yêu cô ấy, anh muốn cưới cô ấy.Kết quả thì sao? Bị Kiều Tâm tính kế, một bước đi một bước hụt. Hoàn toàn rơi vào hố sâu.Rồi rồi, không phải là tính kế nữa mà là một phát đẩy anh vào mối quan hệ vợ chồng này.Cái này, Kiều Tâm thừa nhận.Dẫu biết anh sẽ hận cô, căm ghét cô nhưng cô vẫn làm.Làm mà không chút do dự." em yêu anh, Hoàng"" bẩn"" Hoàng ới, em có làm cơm này..." " cút đi"" Hoàng ơi..."" Hoàng à...." Cứ thế từng ngày, từng ngày Kiều Tâm bày tỏ lời yêu của mình.Cô tính kế anh là thật, cô thích anh cũng là thật.Kiều Tâm mỗi ngày đều nói một lời yêu khác nhau, nhưng mỗi ngày đều bị anh đẩy ra, thậm chí là nặng lời nguyền rủa cô.Cũng là mỗi ngày Kiều Tâm đều làm đồ ăn cho anh, làm những việc anh thích, quan tâm anh từng chút một.Nhưng kết quả quá rõ ràng, anh phớt lờ, thậm chí là hất bỏ.Từng chút, từng chút một chà đạp lên tim Kiều Tâm.Cô đau nhưng chưa bao giờ từ bỏ.Cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày.Rồi trái tim cứ lại bị người ta nhẫn tâm vứt bỏ, xem thường. Giống như đống rau ngoài chợ, bỏ ra vài ngàn là đã mua được.Ai biết được, đau nhưng vẫn cố. Cô bị thần tình yêu nguyền rồi.Yêu quá. Dứt không ra.Cứ vậy mà dây dưa ba năm trời.- haizzz bỏ đi, tôi và cô không thể đâu. Trong bữa ăn, anh thở dài nói.Cô khựng lại đôi chút.Đây là lần đầu tiên anh dùng bữa ở nhà. Hoặc là ăn cơm ngoài, hoặc ăn ở nhà Ngọc Chi.Trên bàn bày vị rất nhiều món ăn, cơm canh rau cá thịt thà, có đủ tất cả. Món nào món nấy đều rất ngon tỏa ra mùi thơm phức, mùi hương nồng nàn khó cưỡng.Nhưng anh đũa cũng chẳng động, nói chi là cơm, thậm chí là đồ ăn.Kiều Tâm nhìn thấy, cô biết nhưng vẫn giả vờ.Có lẽ giờ trong lòng anh đang rất gợn sóng, chắc chắn anh đang cực kì ghê tởm đồ ăn trên bàn.Cũng phải. Anh từng nói cô bẩn.Đã bẩn, làm gì cũng bẩn.- sao vậy, anh muốn li hôn à. Cô bình thả nói, nở nụ cười nhẹ. Nhưng lại không biết rằng, sự giả vờ trong lòng giống như đê sắp vỡ.Anh không ngạc nhiên với thái độ bình thản của Kiều Tâm, cũng phải,trong mắt anh cô luôn là một kẻ giả tạo.- phải, dù gì đây cũng không phải " nhà" của cô.- vậy em còn " nhà" để về à? Giọng cô có chút uất ức khi nói về nhà.Cha mẹ li hôn, mẹ ghét bỏ cha đánh đập. Cô vốn đã không còn 'nhà' để về nữa rồiAnh không nói gì, chỉ im lặng. Anh không phải không biết hoàn cảnh nhà tôi.- dù sao tôi cx ko yêu cô, ba mẹ tôi chì chiết cô. Cô chịu được sao?- không chịu được.- vậy sao cô ko li hôn đi.- ko muốn.- cô cứng đầu quá, làm vậy sẽ tốt cho cả hai.- không thích.Nước mắt cô rưng rưng, trước mắt trắng xóa mờ đục, tâm trí cô hoàn toàn ngập nước, chẳng biết từ khi nào hai hàng lệ rơi.Anh kinh ngạc nhìn cô, lại chỉ im lặng không biết nói gì. Chưa bao giờ cô khóc, kể cả khi bị anh sỉ nhục một cách thậm tệ, chưa bao giờ, dù chỉ là một lần.- em biết anh không yêu em, em biết anh....lúc nào cũng ở nhà Ngọc Chi.- tất cả....em đều biết hết. Chỉ là,...em sợ.....Kiều Tâm càng nói càng ứa lệ. Rõ ràng đã dây dưa được ba năm rồi mà, rõ ràng đã chịu rất nhiều sự sỉ nhục khinh bỉ rồi mà? Vậy hà cớ gì, hà cớ gì, tại sao........tại sao lại khóc chứ ?Anh không nhìn cô, không biết là xấu hổ hay tội lỗi hoặc khó tin hơn là thương cảm. Chỉ là không nỡ nhìn, lại như không dám nhìn.Một thân với lấy chiếc áo khoác, cứ thế đeo giày, bước ra khỏi nhà.Trong không gian bếp thơm mùi đồ ăn ấy, lại chỉ thấy hình ảnh cô gái nhỏ bé gầy gò, vừa trắng vừa cao, nhưng gương mặt méo mó, đôi mắt đượm buồn, cứ thế hòa cơm vào từng giọt nước mắt mặn chát.Đồ ăn trên bàn hấp dẫn ngon ngọt. Nhưng sao vậy nhỉ , cứ từng miếng, từng miếng vào miệng của Kiều Tâm lại đắng ngắt đến kì lạ.Cứ từng miếng....Từng miếng.....Rồi mất dần gia vị, hệt như con ngươi đen láy không chút ánh sáng kia vậy.