Tơ Hồng [Girls love - Tự Viết - Thuần Việt]
Chương 28
Hà bị Mai hôn bất chợt làm cô điếng người, cô vội đẩy Mai ra rồi nhanh chóng rời khỏi giường. Hà lau môi mình liên tục với vẻ mặt đầy hoảng sợ, giống như cô đang ghê tởm cái hôn ấy, và từng cử chỉ, từng biểu cảm của cô Mai đều nhìn thấy hết thảy. Nàng chống người ngồi dậy, đôi mi cong dài hơi rũ xuống, rất nhanh từng hàng nước mắt đã lăn dài trên trên gò má xinh đẹp kia. “Tui thương ai thì bây giờ mấy người tỏ rồi đó, còn hỏi chi nữa không?” Mai ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Hà, nàng nhận thấy cô vẫn chết trân đứng đó nhìn nàng cùng biểu cảm ghê sợ thì nàng tự nở nụ cười chua xót hòa vào dòng nước mắt mặn chát. Mai không biết vì sao nữa, nàng chỉ muốn khóc, khóc cho thỏa thích thôi.Hà vẫn im lặng, cô không biết nói gì cả khi nghe Mai đã ám chỉ người nàng thương là cô. Hà lúc này đây thấy sợ hãi Mai vô cùng, vì sao chứ, vì sao Mai một cô gái xinh đẹp dễ thương lại có cái thứ tình cảm bệnh hoạn tới như vậy. Tại sao Mai thích người đồng giới?Hà lắc đầu một cách điên cuồng giống như không tin vào thứ bản thân vừa trải qua. Cô mở cửa phòng rồi nhanh chân chạy đi để lại Mai vẫn còn ngồi đó khóc đến thương tâm. Lần đầu tiên Mai cảm thấy thấy ngực nàng đau tới vậy, đau dai dẳng, đau nhói lên từng cơn làm nàng cũng cảm thấy khó thở. Thì ra Hà ghê tởm nàng tới độ đó, Hà sợ hãi nàng tới mức bỏ chạy mà không một cái ngoảnh lại hay là một câu hồi đáp nào.Còn về Hà, lúc cô bỏ chạy khỏi phòng thì đã một mạch đi kiếm Hùng. Khi cô thấy Hùng rồi thì vội ôm chặt lấy cậu khiến Hùng hơi bất ngờ. “Hà sao vậy?” Hùng quan sát sắc mặt Hà, gương mặt cô hiện tại tái mét không có miếng máu, tới tóc tai cũng có vài lọn lòa xòa nên Hùng tưởng Hà bị ai đó giở trò sàm sỡ, “Thằng nào ăn hiếp Hà hả?” Hùng vừa hỏi vừa vén tóc gọn gàng lại giúp Hà, cậu nhẹ giọng hỏi han nhưng Hà không nói ra nguyên do, cô chỉ cắn cắn môi dưới rồi run rẩy kéo Hùng đi ra một quán nước ngồi thôi. Tới nơi Hà vẫn còn lộ rõ vẻ thất thần, bàn tay cầm ly nước run lên tới độ tưởng chừng nước trong đó sẽ bị hất văng ra bàn hết.“Hà có chuyện gì vậy, nói đi đừng có giấu, nói đi có gì mình từ từ giải quyết!” Hùng quan sát Hà và hỏi thêm lần nữa để chắc rằng cô thiệt sự ổn.“Hà không sao, thôi bỏ qua chuyện đó đi!” Hà cười cười để khỏa lấp, cô không muốn nhắc tới chuyện của Mai nữa vì có gì vẻ vang đâu mà kể ra, để Hùng biết chỉ thêm nhục nhã mà thôi.Hùng nghe Hà nói vậy cũng hiểu cô không muốn kể nên cậu nói sang chuyện khác. Hà lát sau vì mải miết nói chuyện với Hùng nên cũng quên luôn vấn đề của Mai, rất nhanh cô đã trở về trạng thái vui vẻ cười đùa với Hùng.Còn về Mai, lúc này đây nàng cũng chẳng còn ở trong căn phòng im lặng tối tăm đó nữa vì ở lại càng nhìn thấy những vật dụng, những bộ quần áo của Hà chỉ làm nàng thêm đau hơn mà thôi. Nàng cứ thế bước đi, đi trong vô định, đi không biết điểm đến.Trời lúc này cũng đã nhá nhem, gió lạnh bắt đầu thổi từng cơn mang theo mùi ẩm ướt. Mai tự ôm lấy thân mình, nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên gò má. Nàng lúc này thật muốn về nhà, nàng không muốn ở lại đây nữa, chỗ này chỉ toàn người xa lạ không một chút ruột rà gì. Chẳng hiểu vì sao hiện tại Mai lại cảm thấy lạc lõng và tủi thân vô cùng.Một đợt sấm rền sáng rực góc trời, mưa bắt đầu xối xả ập tới. Mai ngẩng mặt lên để mưa lạnh có thể xối đi nước mắt trên mặt nàng. Những lúc mưa như thế này thì mới có thể giấu được bản thân đang khóc thôi. “Em đi đâu ở đây?” Chợt cánh tay Mai bị một bàn tay rắn rỏi khác giữ chặt. Nàng ngẩng đầu lên nhìn đó là ai. Nương nhờ vào chút ánh sáng ít ỏi của trời chưa chập tối thì Mai nhận ra người đang níu lấy tay nàng chính là Đại.“Đi đâu mược xác tui!” Mai vùng vằng muốn hất tay Đại ra, nhưng mà nàng dẫu sao cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm nên dù cho có vùng vẫy cách mấy cũng chẳng thể làm lại Đại mặc dù cậu đang bị thương. “Buông tôi ra, để cho tui đi. Sao anh phiền quá vậy?” Mai gào lên làm Đại cũng giật mình. Cậu mở to mắt nhìn Mai vì Mai dẫu ghét cậu cách mấy cũng chưa hề gào lên với cậu kiểu này, nghe giọng điệu giống như nàng đang tức tưởi chuyện gì đó hơn là không ưa cậu.Mưa vẫn không ngừng xối lên cơ thể hai người khiến ai nấy cũng đều ướt sũng, tới vết chém trên người Đại vì vùng vằng với Mai cũng đã khiến nó trở nên nhói đau. “Em thấy mưa không mà cứ đòi buông, đi vô!” Đại ráng nén lại cơn đau, cậu kéo Mai vô quán rượu nơi mà cậu đang ngồi. Hai người làm ầm ĩ cũng khiến vài khách ngồi ở bàn khác đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn xem là cặp đôi nào đang cự cãi giữa trời mưa. “Em muốn chết hay sao mà cứ dầm mưa vậy, bệnh một lần nằm nhà thương mấy bữa còn chưa tởn hay sao?” Đại sau khi kéo được Mai vô trong thì bắt đầu lên tiếng chất vấn. Cả cơ thể cậu hiện tại cũng đã ướt như chuột lột, vết thương thì bắt đầu rỉ máu thấm ra áo sơ mi nhưng mà cậu vẫn không để ý, cậu chỉ lo Mai bị bệnh nữa vì đã ướt hết người mà thôi.“Chết luôn cũng được!” Mai nạt Đại một câu rồi muốn đứng dậy nhưng rất nhanh đã bị Đại giữ lại, “Ngồi im đó!” Đại nghiêm nghị nhìn Mai, tới giọng nói cũng không còn ôn hòa cưng chiều nàng như mọi khi nữa, “Anh đi kiếm đồ cho em, cấm em đi lung tung, tạnh mưa anh đưa em về!” Cậu dặn dò Mai xong thì đứng dậy đi tới hỏi chủ quán có bộ đồ nào khô ráo hay không để cho Mai thay ra, bà chủ nhìn nhìn vóc người Mai xong thì gật đầu rồi đi vô tìm ra một bộ áo bà ba mang màu sắc tươi trẻ ra đưa cho Đại. “Cậu hai Đại nay kiếm được mối mới ha. Ăn chưa?” Bà chủ trêu đùa Đại một câu làm cậu nổi sùng, “Ăn vô cái mỏ bà, người ta con gái nhà gia giáo đường hoàng!” Đại nói xong thì quăng tiền lên bàn rồi giật lấy bộ đồ làm bà chủ trề môi nhìn cậu một cách khinh thường. “Mẹ bà, quen con nào là ăn liền con đó, nó dẫn gái vô muốn nát cái quán mình mà giờ ra vẻ dân ăn học!” Bà ta buộc miệng chửi Đại một câu rồi ngoe nguẩy cái mông đi tới bàn ngồi tính tiền không quan tâm tới cậu ta nữa.“Em lấy bộ đồ này rồi vô trong kia thay đi!” Đại đưa bộ đồ bà ba qua cho Mai, “Thay ra đi, chứ bận cái đầm ướt kiểu này bệnh chết!” Đại thấy Mai vậy mà nghe lời cậu ngồi im đợi thì trong lòng cảm thấy vui vui, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.Mai nhìn bộ bà ba trong tay Đại, rồi nhìn tới cậu cũng đang ướt sũng, “Còn anh, đồ đâu thay?” Mai cất giọng hỏi Đại, nàng không hề biết khi nàng hỏi cậu câu này thì trong lòng cậu đã bay bổng muốn tới chín tầng mây.“Chút thay, em lo em trước đi!” Đại lại cười ngốc nghếch nhìn Mai, xong rồi cậu dẫn nàng vô phòng vệ sinh để cho nàng thay đồ. Cậu còn đứng bên ngoài canh không cho thằng đờn ông nào bén mảng tới gần nữa.Sau khi Mai thay đồ xong thì Đại ngoắc một gia nô ở đó đưa cho bà ta bộ váy ướt nói mau đi hong khô rồi còn trả công cho ba đồng. Đương nhiên nhận được tiền thì làm sao mà dám chậm trễ, bà ấy lấy tiền rồi vội vã đem bộ đầm của Mai đi hong khô ngay. Còn về Đại cũng đã mua lại được một bộ bà ba nâu khác của gia đinh trong quán, lúc cậu thay ra nó cũng ngắn trên trời làm cho Mai tự dưng bật cười bởì bộ dạng khôi hài đó của cậu.Mai thì bận áo bà ba vải gấm mắc tiền, còn Đại thì bộ đồ sờn cũ hết cả, lúc hai người ở gần nhau người ta còn tưởng cậu là người hầu của nàng không đó chứ. “Rồi sao tối hù mà đi lang thang ngoài đường?” Đại ngồi xuống ghế đối diện Mai để giữ khoảng cách vì dẫu sao cũng nam nữ thọ thọ bất thân, tốt nhất đừng nên ở quá gần nhau. Đại múc cho Mai một chén lẩu chua đầy ụ đồ ăn rồi ân cần đưa qua trước mặt nàng, “Ăn đi cho ấm!”“Đi tắm mưa thôi!” Mai nói một câu lộ rõ ra nàng đang nói dóc. Ai đời con gái từng tuổi này mà đi lang thang ngoài đường tắm mưa bao giờ? Chưa kể hiện tại là nhập nhoạng tối, dù cho có lính tuần đêm đi nữa cũng không hề an toàn chút nào. “Còn anh, đốc tờ dặn mần sao mà giờ này ngồi nhậu?” Mai vội lái sang chuyện khác để Đại không hỏi nàng vấn đề vì sao nàng đi giữa trời mưa nữa.“Tại xót ruột quá đi kiếm cơm ăn, sẵn có rượu mà anh uống vài ly thôi!” Đại gãi đầu cười cười. Đúng thiệt là cậu đang đói, đồ ăn Mai đem giấc chiều đó cậu ăn hết sạch mà giờ đã thấy cồn cào, với cũng lạt miệng nên uống vài ly vậy á mà. “Mà em ăn đi, đói chưa?” Cậu nhướng nhướng mày nhắc Mai mau ăn đồ ăn đi kẻo nó nguội mất ngon.Mai nhìn nhìn Đại xong nhìn tới nồi lẩu mẻ sôi lục bục trên lò than, nhờ cái nồi này mà nãy giờ nàng đỡ lạnh đi rất nhiều. Mai cũng cảm thấy đói do từ chiều chỉ ăn có chén chè mà chưa ăn hết nữa, với nàng cũng thuộc đạo canh chua, nàng mê ăn cơm với canh chua vô cùng, nhưng vì đề phòng Đại nàng vẫn chưa động đũa. Mà thấy cậu húp rột rột nãy giờ chắc không sao, nên Mai từ từ gắp một miếng thịt cá đưa vào miệng nhai chậm rãi.Sau khi ăn xong Mai không cảm thấy có gì lạ trong người thì nàng mới mạnh dạn hơn, bắt đầu tự lấy thêm ít rau nhúng vô nồi rồi bới cơm vô chén. “Uống không?” Đại cầm ly rượu đưa cho Mai, cậu chỉ định chọc nàng chơi thôi vì cậu biết Mai làm sao mà đụng vô thứ mày, nhưng ai mà có ngờ Mai lại chẳng ngần ngại cầm lấy rồi ực một hơi cạn sạch làm Đại cũng bất ngờ về người con gái trước mặt cậu. “Trời đất!” Đại thốt lên một câu.“Trời cái gì, không phải anh kêu tui uống hả?” Mai nhìn tới Đại rồi cười khẩy, xong rồi nàng tự rót rượu ra ly uống ừng ực liên tục mấy ly như nước lã làm Đại phải ngăn lại không để nàng uống nữa. Cậu mặc dù không biết lý do tại sao hôm nay Mai lại như vậy, nhưng trong lòng Đại hiểu có lẽ Mai đã gặp biến cố gì đó lớn nên nàng mới có thái độ thay đổi khác xa thường ngày kiểu này.“Thôi uống nhiêu đủ rồi, con gái đừng uống nhiều!” Đại giật lại chai rượu.“Con gái thì sao? Con gái cũng có cảm xúc, cũng được quyền thương một người vậy!” Mai bỗng ăn nói lung tung không rõ ý tứ, xong rồi nàng khóc òa lên làm Đại cũng luống cuống không biết dỗ làm sao, cậu chỉ đành đi tới bên cạnh nàng nhẹ giọng an ủi thôi. “Đứa nào làm cục vàng của anh khóc, nói coi anh xử đẹp nó luôn!” “Xử cục cứt! Mặt anh ngu thấy mẹ!” Mai chỉ chỉ vô mặt Đại chửi một câu rồi ngả ra ngủ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm Đại không thích ứng kịp, cậu bất lực mướn một phòng rồi ẵm Mai lên để nàng có thể ngủ thẳng giấc, đợi khi nào nàng tỉnh rượu thì cậu sẽ đưa nàng về, chứ bây giờ mà về với tình trạng này thì nàng sẽ bị đuổi học mất thôi.