Tơ Hồng [Girls love - Tự Viết - Thuần Việt]
Chương 22
Đại lờ mờ tỉnh dậy sau cơn mê man, cậu ta cảm thấy hơi lạnh nên theo bản năng đưa tay kiếm cái mền để đắp, nhưng mà sờ tới sờ lui không thấy cái mền nào nên cậu ta choàng tỉnh. Khuôn mặt điển trai rất nhanh đã nhăn nhó vô cùng khó coi vì cơ thể đang đau đớn tới độ không tài nào thở mạnh được. Đại cố gắng hít vào thở ra từng đợt nhẹ nhàng và đều đặn để có thể làm dịu được cơn đau này. Theo trí nhớ mơ hồ trước khi ngất đi thì Đại đã thấy khuôn mặt của Mai, khuôn mặt tuy vẫn cau có khi thấy cậu nhưng cậu ta vẫn cảm thấy trong lòng có gì đó ấm áp khi cậu đã được nàng đỡ lên và ôm lấy trong vòng tay yếu ớt kia. Đang im lặng suy nghĩ mông lung thì Mai từ ngưỡng cửa bước vào, nàng đang trò chuyện với đốc tờ về tình hình thương tích của Đại vì phần lưng cậu ta có một nhát chém khá to, đốc tờ đã giúp cậu ta khâu lại trong lúc cậu ta ngất đi. Chắc chắn vết thương này sẽ để lại sẹo rất lớn và khó lành nếu như cậu ta không kỹ lưỡng trong việc đi đứng sinh hoạt. Thấy Đại đã tỉnh ngồi trên giường thì đốc tờ vội tới thăm hỏi, “Cậu cảm thấy sao rồi, có đau nhiều không? Đốc tờ vừa hỏi vừa đưa mặt ra phía sau lưng Đại để coi thử vết thương có chảy máu nhiều hay không, nhưng thật may khi máu từ vết thương chỉ hơi thấm ra băng vải trắng một mảng đỏ nhỏ thôi chứ không có chảy nhiều. “Đau lắm, giờ không dám nằm luôn!” Đại trả lời bằng giọng thều thào, gương mặt vẫn nhăn nhó như khỉ ăn ớt làm Mai khẽ rùng mình vì sự đau đớn này. Đại là đàn ông to lớn vậy mà lúc này đây còn phải nói chuyện một cách thều thào không hề có sức lực, nếu đây là Mai thì nàng không chắc rằng bản thân nàng sẽ sống nổi.“Bây giờ cậu chịu khó tựa lưng vô đây!” Đốc tờ giúp Đại nhích người đi tới thành giường, anh ta lót thêm sau lưng Đại một cái gối bông êm ái để cậu ta không cảm thấy đau, “Cậu chờ tôi đi pha sữa, uống sữa xong thì cậu uống thuốc để giảm đau!” Đốc tờ nói xong thì xoay lưng đi, trước khi rời đi còn căn dặn Mai hôm sau hãy cho Đại ăn cháo, nhưng cháo đừng có thịt gà hay bò vì khi ăn những thứ đó vết thương sẽ dễ bị ngứa lẫn mưng mủ, mà cháo cũng không được có nếp, lúc đó thì vô cùng khó lành dễ dẫn tới lở loét vì nếp cũng là thứ đại kỵ.Đương nhiên vết thương hở kiêng rất nhiều thứ, chứ không đơn giản chỉ là hai loài gà và bò hay nếp như đốc tờ nói. Tốt nhất nên ăn thanh đạm một chút, những thứ an toàn Đại có thể dùng là cháo gạo tẻ bình thường, muốn có thêm chút dinh dưỡng thì có thể ăn thịt heo hoặc thịt vịt tuy nhiên vịt vẫn chỉ nên ăn ít thôi. Cá và thịt heo là thứ tốt nhất. Mai từ nhỏ đã được má dạy và nàng luôn ghi nhớ, ai ngờ hôm nay lại có dịp áp dụng, mà người đó lại là người nàng không ưa cho lắm.Đại từ nãy tới giờ vẫn nhìn Mai, cậu ta giống như không thể tin nổi khi mà trước khi nhất gặp nàng, và lúc tỉnh lại cũng gặp nàng. Mai lúc nào cũng thờ ơ đối với cậu, chưa kể nàng còn ghét cậu cay đắng. Ngỡ đâu sẽ bị bỏ ở đây một mình không đó, vậy mà lúc mở mắt ra vẫn thấy Mai. Nàng rạng rỡ, nàng xinh đẹp cứ y như một thiên thần khiến Đại chỉ biết nhìn nàng bằng ánh mắt si mê thoạt nhìn còn có chút ngốc nghếch nữa.“Nhà anh ở đâu, để tui đi kêu cha má anh tới!” Mai vẫn dùng giọng điệu cục cằn nói với Đại, ấy vậy mà không làm cho cậu ta khó chịu, trái lại còn vui vẻ mà đáp lại lời nàng, “Cha má anh mất rồi, nhà giờ còn một mình anh thôi!” Đại thật tình nói ra. Tuy cha má cậu ta đã mất, nhưng mà uy danh của gia đình Đại ở khu Chợ Lớn cũng rất có tiếng tăm vì dù cho ông bà có mất đi thì tài sản hay đàn em đều đã được hai ông bà gửi gắm lại hết cho Đại. Đại khi ấy chỉ mới ngoài mười sáu nhưng bản lĩnh cũng chẳng hề thua thiệt ai, rất nhanh đã lấy lại uy danh và trở thành một cái tên khá cộm cán, không một ai dám thừa cơ hội cha má cậu ta mất để leo lên đứng đầu cả vì bên cạnh Đại còn có một người anh em kết nghĩa vô cùng thân tín với cha má cậu ta, ông ta đã không thừa cơ đó mà tranh quyền, trái lại còn dẫn dắt Đại và rèn luyện để cậu ta trở thành một người gan dạ và bản lĩnh để có thể tiếp nối sản nghiệp do cha má cất công biết bao nhiêu năm để gầy dựng nên.Tới hiện tại Đại đã gần hai mươi, trong tay nắm hầu như toàn bộ những vị trí lớn nhỏ ở khu Chợ Lớn từ việc cho vay tới đâm thuê chém mướn, sòng bài, kỹ viện và cả thuốc phiện đều có cậu ta nhúng tay. Lúc mà Đại đã thật sự trưởng thành và đủ bảo vệ bản thân thì người đàn ông năm xưa cha má từng gửi gắm Đại cũng nhắm mắt xuôi tay, thế nên Đại lại trở nên cô đơn không còn ai nữa cả. Cậu ta tới trường học cũng vì muốn có thêm chút kiến thức để phát triển ra nước ngoài. Thêm nữa là ở đây kinh doanh khá tốt vì đám cậu ấm này sĩ diện hảo lắm, sống thiếu tiền vài bữa là đâu chịu nổi nên cứ tìm tới cậu vay mượn tiền, rồi lãi thì chồng thêm lãi, tới khi mà trả hết nổi nữa thì viết giấy nợ cho cha má lên đặng mà chuộc về.Mai nghe cha má Đại đã mất nên hơi khựng lại, nàng hỏi thêm cậu ta có bà con gì không thì chỉ nhận lại cái lắc đầu từ Đại vì cha má cậu ta gốc từ Trung Quốc rồi đi tàu buôn qua đây nên là chẳng có bà con thân thích gì ở mảnh đất này hết. Cậu ta ngoài những cuộc tụ tập ra thì vẫn chỉ có một mình, bởi đám đàn đúm đó chỉ xúm xít vào cậu vì tiền và danh lợi thôi, dù Đại biết rõ nhưng vì quá cô đơn nên Đại vẫn nhắm mắt làm ngơ. Lát sau đốc tờ đem sữa và thuốc tới, Đại hớp một vài ngụm sữa rồi uống thuốc luôn vì cậu ta không thích uống sữa không kiểu này, ít nhất cũng phải thêm một miếng cà phê cho đỡ ngán chứ. “Em về đi, trễ rồi!” Đại cười cười nói với Mai. Trời nhìn sắp nhập nhoạng rồi, nếu Mai không về thì sẽ tối, mà người xinh đẹp như nàng đi tối thì không an toàn chút nào, “Anh tự lo được!” Đại tôn trọng Mai, cậu ta không muốn nàng sẽ bị người khác dị nghị khi ở đây trong phòng này với cậu tới tối mịt. Mai là một cô gái đường hoàng, Đại chẳng hề thích người cậu thương bị nói ra nói vào. “Vậy anh nghỉ ngơi, mai tui đem đồ ăn cho!” Mai bỗng dưng rũ lòng thương đối với Đại khi biết cậu giữa nơi hoa lệ này thế mà chẳng có ai bên cạnh, thế nên nàng định bụng sẽ giúp cho cậu tới khi nào khỏe lại thì thôi, “Tui giúp anh thôi chứ đừng nghĩ tui có ý gì à!” Mai sợ Đại sẽ hiểu lầm nên vội vàng giải thích.“Dạ, anh biết rồi, em về mạnh giỏi!” Đại mỉm cười xong thì nhẹ di chuyển người tự nằm xuống nhắm mắt lại ngủ để Mai có thể ra về, chứ ở đây nói qua lại một hồi nữa thì trời sẽ trễ, “À mà em đừng nói ai biết anh ở đây!” Đại sực nhớ ra chuyện hôm nay, nó không đơn thuần là tranh giành địa bàn đâu, mà có lẽ là có một số người không cam tâm khi Đại lên nắm quyền đây mà. Nếu như Mai tiết lộ cậu ta ở đây thì càng có nhiều kẻ biết Đại đang bị thương mà hòng cơ hội tới đây để giết cậu. Tốt nhất là nên giấu đi, đợi vài ngày khỏe lại rồi hẵng điều tra rõ.“Tại sao?” Mai khó hiểu hỏi lại Đại.“Em chỉ biết vậy thôi, coi như là anh xin em!” “Ừm, được rồi!” Mai thấy Đại nói chuyện vô cùng nghiêm túc không hề cợt nhã như mọi khi thì gật gật đầu. Nếu Đại không muốn nàng cho ai biết thì nàng sẽ không nói, nàng không nghĩ cậu sẽ giỡn với nàng vào lúc như vậy đâu.Sau khi ra tới đường lớn thì kêu xe kéo đưa nàng về. Lúc về tới nơi nàng đưa cho phu xe vài hào lẻ xong thì vội vàng chạy về phòng, nàng sợ rằng sẽ bị thầy giáo bắt gặp rồi đánh dây thép cho cha nàng hay, khi đó nàng sẽ bị cha cạo đầu khô mất.Trong phòng lúc này Hà đang ngồi ở bàn lật từng trang sách ra đọc giải trí, thi thoảng cô còn bóp ít đậu phộng sấy ra để ăn cho đỡ buồn miệng. Cô cũng đã nói với Hùng về việc tổ chức sinh nhật, cậu đã đồng ý sẽ tới tham gia và tặng cho Hà một món quà bất ngờ, vì vậy Hà đang vô cùng trông mong nhanh tới sinh nhật cô một chút để cô còn biết được món quà Hùng định tặng cô là gì. Vừa nghĩ tới thôi đôi môi chẳng viết làm sao lại cười lên khiến Mai vừa bước vào đã nhìn thấy, nàng làm vẻ không quan tâm, cứ thế bước vô nhà tắm rửa ráy mặt mũi, tay chân rồi leo lên giường nằm vì cả ngày nay nàng đủ mệt rồi.“Mai đi đâu mà sao về trễ vậy?” Hà thấy Mai im lặng thì xoay người lại về phía Mai, cô ân cần hỏi han để coi thử Mai muốn tâm sự gì với cô để nàng đỡ buồn hay không. Nhưng đáp lại Hà chỉ là một câu trả lời đầy thờ ơ, “Mai gặp một người bạn thôi!” Nàng nói xong thì ngáp một hơi, “Mai ngủ trước nha! Sáng học xong còn có việc nữa.” Nói rồi thì kéo mền phủ kín đầu không chừa ra một kẽ hở nào, lát sau chỉ còn nghe được tiếng thở đều đều từ người ở trong mền thì Hà mới nhận ra rằng Mai đã chìm vào giấc nồng. Hà phì cười, cô chẳng biết vì sao Mai lại dễ ngủ như vậy nữa, chỉ mới nằm có xíu thôi mà đã ngủ say mất rồi, cô chưa kịp mời sinh nhật nàng luôn đó.Sáng hôm sau, Mai ngóc đầu dậy, nàng đấm đấm hai cánh tay mỏi nhừ vì đã bưng đỡ Đại ngày hôm qua. Mệt mỏi mắt nhắm mắt mở đẩy cửa nhà tắm để chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi lên lớp mà không hề nhận ra Hà đang tắm rửa bên trong, cô hiện tại chẳng có mảnh vải che thân, cả cơ thể trắng nõn cứ thế lồ lộ ra làm cho Mai tỉnh hẳn ngủ. Nàng mở to mắt nhìn khung cảnh trước mặt, còn Hà thì cũng đơ người, cô vẫn giữ nguyên tư thế đang cầm gáo nước đứng chết trân nhìn Mai, tuy nhiên gương mặt cô chẳng hề tỏ vẻ đầy hốt hoảng như gặp thấy quỷ giống nàng.Sáng sớm tuy lạnh gần chết ấy vậy mà cơ thể Mai rất nhanh bị cái nóng bao vây. Nàng vội vã như ma đuổi chạy cái vèo ra ngoài, quên luôn cả việc bản thân đã tự mở cửa nhà tắm, xong nhìn người đang tắm trong đó cho đã đời rồi chạy đi mà không thèm đóng cửa lại giúp người ta.Còn về Hà, cô vẫn khó hiểu hành động ban nãy của Mai, cô gãi gãi đầu mấy cái xong rồi cũng không để tâm nữa bắt đầu đóng cửa lại và tiếp tục công việc tắm rửa của mình. Sau khi tắm xong, Hà bước ra với chiếc khăn lông trắng vắt ngang cổ. Cô thấy Mai vẫn ngồi đó thất thần thì chạm nhẹ vào vai nàng, “Mai tắm đi, nước nóng còn đó!” Hà vẫn hết sức tự nhiên nói chuyện, nhưng Mai thì không. Bây giờ chỉ cần gặp mặt Hà là Mai sẽ lại nhớ ra cái hình ảnh cô đang lõa thể trước mặt nàng, càng nhớ càng cảm thấy bản thân nên tìm cái hố nào đó để chui xuống vì tự nàng đã tạo ra cái sự việc đáng xấu hổ này.Mai đang im lặng bỗng đứng phắt dậy, nàng chạy một mạch vào nhà tắm rồi đóng cửa cái đùng làm Hà giật nảy mình. Cô trợn tròn mắt ôm lấy ngực vì Mai làm một phen hú vía. Đang ngồi im im cái tự dưng làm cái vèo khiến cô chưa kịp định hình nổi nguyên nhân là do đâu nàng lại như thế. Hà chợt nghĩ không lẽ do Mai hôm qua về trễ lúc trời đã gần khuất bóng nên đã bị ma nhập hay sao?Trốn trong nhà tắm cả buổi trời không dám ra, cho tới khi Mai nhận được thông báo rằng Hà sẽ tới lớp trước thì nàng mới he hé cửa lén lút nhìn ra bên ngoài. Sau khi xác nhận Hà đã thật sự rời đi rồi thì mai lúc này đây mới từ từ bước ra như một kẻ trộm. Ngồi trước tấm kính tự nhìn bản thân, Mai đưa hai bàn tay lên vỗ vỗ vào mặt để trấn tỉnh. Nàng chu môi phồng má thở phì phò ngó vô cùng tức cười.Bước chân tới lớp từng bước cà nhắc nặng trĩu, Mai thật sự sợ hãi khi đối mặt với Hà lúc này. Nàng ước gì quãng đường từ đây tới lớp có thể dài mấy chục cây đặng mà nàng còn có thời gian né tránh, chứ gì đâu mà đã cố gắng đi thua rùa bò rồi mà bây giờ vẫn đứng trước cửa lớp, tạo hóa thật sự y như một trò đùa!“Mẹ bà nó!” Mai lầm rầm chửi trong miệng khi số phận trớ trêu đưa đẩy nàng thích Hà nên mới có cái hiện trạng kỳ khôi như bây giờ.Đang ngập ngừng chẳng biết nên bước vào hay không thì Mai đã bắt gặp nhóm cậu Đạt đang xì xầm sẽ trốn buổi học hôm nay để đi nhậu. Vì sao mấy cậu dám trốn? Vì hôm nay giáo viên đứng lớp này xin nghỉ để về quê chồng có việc nên đã được thay thế bởi người khác, do đó nhóm cậu đã bàn bạc sẽ kiếm chỗ nào đi nhậu để giải khuây tại cũng khá lâu rồi chưa có dịp ăn uống nhậu nhẹt vui vẻ.Như vớ được cái bè giữa nước lũ mênh mông, Mai vội níu lấy cánh tay cậu Vĩnh, “Vĩnh, cho tui theo với!” “Gì má, bộ bà không sợ bị cha bà rầy sao?” Cậu Vĩnh biết Mai là một cô gái ngoan hiền gia giáo, tính tình không có đua đòi ăn chơi, chưa kể nàng sợ giáo viên đánh dây thép cho cha vô cùng vậy mà hôm nay lại ngỏ lời muốn trốn học cùng nhóm cậu thì quả thật là chuyện lạ kỳ vì tụi cậu toàn là con trai.“Học nhiều mệt rồi, nay xả một bữa!” Mai dùng ánh mắt kiên định nhìn cậu Vĩnh, “Mấy ông dám thì tui dám!” Nàng nói xong câu đó làm cậu Đạt đứng bên cạnh phì cười, cậu gật đầu nói vậy thì Mai mau theo mấy cậu lên xe, chứ chậm trễ một hồi dễ bị phát hiện bắt lại lắm.Leo lên xe ngồi ở ghế sau với cậu Vĩnh với cậu Hưởng, Mai hết sức hồi hộp vì đây là lần đầu tiên trốn học, nàng đang bắt đầu suy nghĩ liệu Hà có méc lại với ai không, nhưng nàng lại chẳng hề hay biết rằng Hà hiện tại cũng đã bị Hùng nắm tay lôi đi qua khu người Hoa ăn sáng xong thì đi kiếm chỗ tâm tình rồi.Chạy một mạch ra khỏi vùng ngoại ô, cậu Vĩnh nhướng một bên lông mày bảo với Mai rằng các cậu có một địa điểm bí mật thường xuyên lui tới đây để uống rượu với bạn bè. Chỗ này chỉ là một tửu lầu nhỏ ít ai biết tới, hầu như là khách quen và khách vãn lai thì nhiều, nhưng không vì là ít ai biết thì nó sẽ hoang tàn đơn sơ, trái lại nó vô cùng tiện nghi có cả phòng riêng cho các khách quý nếu ai thích không gian riêng tư.“Đi đứng mạnh dạn lên coi, gì đâu mà bà cứ rút rút vậy. Mình là khách thì hà cớ chi phải như vậy, không chừng người ta nghĩ bà là ở đợ cho tụi tui à đa!” Cậu Hưởng chạm vào lưng Mai chỉnh sửa lại dáng đi cho nàng. Gì đâu là khách quý mà lại đi gục gục, nhìn hèn muốn chết.Nhóm cậu vừa tới thì chủ đã biết mặt, bà ta cười tít mắt chạy tới chào mừng và dẫn ngay lên phòng riêng. Lúc thấy Mai bà ta có hỏi thăm thì được cậu Vĩnh giới thiệu đây là vị khách đặc biệt. Mà bà chủ cũng khá biết điều, bà ta được trả lời như vậy xong thì không hỏi gì thêm, bắt đầu niềm nở giới thiệu món mới rồi hỏi các cậu muốn uống rượu Tây hay rượu ta.“Lấy rượu nếp than đi, uống rượu Tây riết ngán rồi!” Cậu Đạt lên tiếng. Một phần nữa là có Mai nên mấy cậu sẽ lựa loại rượu dễ uống một chút, nếp than có vị ngọt nhẹ nên là có thể cho Mai dùng được. Các cậu dám dẫn Mai theo và còn uống rượu chung vì các cậu biết rằng chính bản thân của bốn người đàn ông này đó chính là không một ai thích đàn bà hết cả, nên dù có Mai hay là cô gái xinh đẹp khác đi chăng nữa thì các cậu vẫn chỉ xem là bạn bè mà thôi.