Tia Nắng Ấm Cùng Bao Cơn Gió
nhà mình
Chuyện vặt vãnh nhà họ mèo.Meo lớn chiều meo nhỏ 3157 lần rồi hả?________________________________
Nhà của Tóc Tiên có thể nói là chưa bao giờ xê dịch một mi li mét nào, cho dù chậu bông qua bao ngày hay trôi bao tháng cũng nằm chết một chỗ, đồ dùng trong bếp như thể đóng quân ở một nơi cố định, quần áo được phân loại kĩ càng ra từng ô riêng biệt.Vậy mà kể từ khi nhà có thêm một bóng hình bé tí, nhà lại có thêm sự bừa bộn hiếm thấy, phải sắm thêm một - hai cái kệ giày nữa để đựng cho vừa thêm hơn chục đôi giày cao gót, đồ dùng trong bếp như dao phải mua thêm cả bọc bên ngoài để tránh cho "em bé" nhà mình bị xước tay, đôi bàn tay Tóc Tiên cũng chật chội vì ngón áp út phải đeo thêm một chiếc nhẫn lấp lánh.Sáng hôm nay cũng như mọi ngày, cô mắt nhắm mắt mở bước vào nhà tắm, nghe tiếng rục rịch dưới bếp là biết chắc vợ mình đang cặm cụi nấu bữa sáng rồi. Tiên đưa tay chỉnh lại vòi hoa sen.Là như thế đó, cô lại phải đưa tay kéo vòi hoa sen cao lên một chút. Dương Hoàng Yến vỏn vẹn 1m58, thấp hơn Tóc Tiên những 12cm, nên đồ đạc trong nhà đại loại như vòi tắm từ bao giờ cô phải đưa tay chỉnh đến nhuần nhuyễn. Kế bên những chai xà phòng hương hoa hồng, là mấy chai sữa tắm hương sữa, như thể nhà cô có trẻ con. Nhưng không đó là của Yến, vợ Tiên. Và như mọi lần, nàng tắm xong sẽ quên bỏ đồ vào sọt đồ dơ, sẽ quên chỉnh lại vòi hoa sen, sẽ không cất xà phòng đúng chỗ. Và cô sẽ làm những điều đó thay cho nàng. Tóc Tiên chầm chậm, chiếc khăn bông trắng vắt ngai qua vai, ôm lấy Yến từ phía sau, gác cằm lên đỉnh đầu nàng.-"Vợ ai giỏi quá vậy ta?"-Cô luôn khen nàng như vậy, dù Yến có quên mấy việc Tiên cần phải hoàn hảo một chút, nhưng thôi, đó giờ Tiên không muốn làm người mình thương buồn bao giờ, nàng quên thì cô có thể làm mà.-"Em có chiên trứng ạ."--"Ấy chết chết!"-Tiên buông nàng ra khi Yến vội vàng đi đến chiếc chảo đang bốc mùi khen khét.-"Em lỡ.."--"Không sao. Vợ nấu mệt rồi phải không? Ra bàn ngồi đi, chị đem ra cho nha."-Cô đẩy nàng ra khỏi bếp, nhanh chóng đập thêm 2 quả trứng vào chảo, còn chiếc trứng khét kia không bị bỏ, vẫn được bài trí gọn gàng trên chiếc dĩa nhỏ hình con vịt. Phần trứng được chiên hoàn hảo thì để trên bộ dĩa hình con rắn con rết gì đó, thì là nàng đã sắm lại hết chén dĩa vào lúc 2 giờ sáng của một ngày nào đó. Chỉ là vì Yến đã "chê" chén dĩa nhà Tiên quá chán, chán hơn Yến tưởng tượng, dù nàng đã từng nghe cô là một người có lối sống "tối giản" nhưng nàng không hoàn toàn nghĩ nó tối đến mức không có gam màu nổi bật nào lọt vào. Và Tóc Tiên, khuya hôm ấy chỉ gật gù nghe vợ mình nói, và để nàng tuỳ ý lựa chọn. Mà hình như từ khi rước Yến về, Tiên cũng bớt chọn một số thứ rồi.
-"Sao chị không bỏ cái khét ạ?"-
-"Sao? Bị gì? Vợ chị nấu bộ chị không biết ăn hả bé?"-
-"Thế chị ăn cái này đi, nó không khét."-
-"Rồi chị nấu em không ăn hả bé? Bộ ghét chị hay gì? Sao, có ghét không?"-
-"Dạ hông mà.. chị bắt nạt em.."-
Đúng là trong mấy chuyện "hệ trọng" như ăn uống để giữ sức khoẻ thì Dương Hoàng Yến bao giờ cũng thua cô một bậc, đó là bậc "lý lẽ". Vậy mà nàng lại trưng cái vẻ uỷ khuất như thể việc cô vừa nói để giữ sức khoẻ cho nàng là làm điều gì đó tày trời lắm. Mà chắc tại cô hậu thuẫn cho mầm móng mèo con này quá rồi. Tóc Tiên hứa là từ giờ sẽ không quá nuông chiều em bé nữa.
-"Ừ, thôi. Chị sai, chị lớn tiếng với bé, ăn ngoan tí chị cho uống sữa dâu."-
Nhưng mà cho cô xin phép thất hứa lần này vậy.
Nhưng mà buổi sáng thường là buổi cô thích nhất trong ngày, vì khi mở mắt, có những khoảnh khắc mình phải chỉnh lại vòi hoa sen, điều mà có thể nhiều người sẽ tặc lưỡi chê trách vợ cô vụng về, có bao nhiêu đó cũng quên lên quên xuống, nhưng Tiên chịu thôi chứ biết sao giờ, cô thương vợ lắm rồi.
Và cả khi bước xuống nhà với tâm trạng nửa tỉnh nửa mê, thì Dương Hoàng Yến sẽ là mấu chốt lớn nhất để quyết định xem ngày hôm đó của Tóc Tiên vui hay buồn, bực hay giận. Nàng luôn là điểm yếu lớn nhất của Tiên mà.
Cô thích việc ngắm nàng từ đằng sau, việc mà nhiều người cũng lắc đầu ngao ngán nếu thấy ánh mắt "simp" của Tiên dán chặt bóng lưng Yến, thích việc căn bếp có thêm sự bừa bộn mà trước đây cô luôn chướng mắt muốn dọn dẹp, giờ thì cô sẽ không gọi nó là "bừa bộn" nữa, Tiên sẽ gọi nó là tiếng yêu không cần cất thành lời.
-"Chậc.."-
Nàng thử nhón chân vài lần, mấy ngón tay bé bé với lấy hộp sữa dâu nằm gần sát tay Yến rồi, vậy mà vẫn chẳng thể nào cầm tới.
Lý do Yến không nhờ cô bởi vì cách đây 5 phút, cô đã bảo Yến phải để cho tiêu hết đồ ăn trong bụng, chút nữa khi Tiên rửa bát xong sẽ lấy sữa cho bé uống mà. Ấy vậy mà em bé không nghe lời, còn len lén mon men lấy sữa uống trước, định bụng sẽ giấu vỏ hộp, rồi khi Tiên lấy sữa, chắc sẽ không để ý mất một hộp sữa đâu nhỉ?
Vậy là nàng có thể uống tận 2 hộp cho bữa sáng, phải tự tâm đắc với kế hoạch tinh vi của bản thân.
-"Bé!"-
Dương Hoàng Yến giật mình, bờ vai bất chợt run lên một chút.
-"Em nghe ạ.."-
-"Làm gì đó?"-
-"Em.. lấy sữa ạ."-
-"Ừ giỏi, không nói dối. Nhưng không có tính kiên nhẫn, không biết nghe lời."-
-"Tiên ơi, em muốn uống sữa mà ạ.."-
-"Ủa, ban nãy chị bảo bé như nào?"-
Cô đứng sát nàng, đưa bàn tay xoa xoa bụng Yến, phát hiện bụng nhỏ vẫn đang có vẻ như căng tròn cả lên vì ăn tận 2 chén cơm và một dĩa trứng cho buổi sáng. Giờ thì cô hiểu vì sao chị Minh Hằng hay cười khi Yến cứ đứng kế Bùi Lan Hương nói gì đó rồi, hạn chế cho bé chơi cùng cái bà "bạch tuộc xấu xa" đó mới được. Bà ấy có 4-5 cái xúc tu, cô sẽ không đoán được Hương sẽ quấn lấy cổ mình bằng cái nào.
-"Đáng lẽ ra hôm nay em sẽ được uống hai hộp, nhưng em hư quá, em chỉ được uống một hộp thôi!"-
Cô dõng dạc nói, còn tranh thủ đẩy nốt mấy hộp sữa nằm sát vào bên trong. Mèo hư thì phải chịu phạt.
-"Nhưng mà chị ơi.."-
-"Em muốn uống sữa dâu mà ạ.. em muốn uống 2 hộp luôn.."-
Dương Hoàng Yến ngẩn mặt, ánh mắt long lanh hơn thường ngày, tay níu lấy cổ tay áo Tiên, kéo kéo.
-"Tiên không có thương em nữa ạ..?"-
Đấy, nàng đâm thẳng vào điểm yếu của Tiên rồi.
-"Lần này nữa thôi đấy nhá! Ra xem tivi đi, sắp chiếu phim em thích rồi phải không?"-
Chụt.
-"Em thương mình ạa."-
Yến hay chồm lên hôn cái chụt lên môi cô mỗi khi vừa "vòi vĩnh" được cái gì đó. Tóc Tiên không phải kẻ cứng rắn để mà nhìn thẳng vào mắt môi em quá 5 giây, hơn 30 cả rồi mà cứ yêu nhau như con nít í, nhờ?
Nay là một ngày cuối tuần, một ngày đẹp trời, gió mát và nắng nhạt, vừa đủ để dành một ngày cho vợ của mình. Cô đã dời tất cả lịch trình một ngày để dành trọn hôm nay cho Yến, có hôm trong tuần, vì Tóc Tiên quá bận bịu với công việc, nàng đã không báo cho cô về việc mình sốt cao lên tới 39 độ. Nàng không muốn tăng thêm mệt nhọc cho cô.
"Yến!"
"Em mừng Tiên về ạ.."
"Chị biết rồi, sao vậy? Bệnh mà không nói chị? Để chị về với em."
"Nay chị có lịch cả ngày- nên em không muốn chị lo cho em.."
"Hôn thú của em ghi tên chị đó Yến. Không lo cho em chị lo cho ai đây?"
Cũng có thể đó là lý do làm cô thương bé nhà mình ngày một nhiều hơn, vì nàng ngoan ngoãn như thế mà. Nhưng đêm ấy vật vã lắm Yến mới chịu uống thuốc rồi ngủ, còn luyên thuyên đủ thứ trên đời, Tóc Tiên chỉ biết chở dài rồi gật gù đồng tình với những gì nàng nói.
Vừa dọn lại nhà bếp, mà mắt phải ngóng để trông vợ xem Yến có nghịch ngợm gì không, nàng không bao giờ ngồi yên một chỗ đâu, phải đi tới đi lui mới chịu được.
Mà chắc.. Tiên nghĩ nhiều rồi, Yến đang ngồi ngoan thế cơ mà. Nhìn đi, nàng lọt thỏm trong chiếc áo in hai chữ "ĐẬM ĐÀ", Yến đặc biệt thích lấy trộm áo Tiên rồi như bơi trong đó, cô thì chẳng bao giờ lấy đồ nàng mặc, dù cũng muốn, nhưng có bao giờ vừa đâu, size như em bé, em bé mới lớn của Tiên.
-"Bé ơi, lên thay đồ đi. Chị xong rồi nè."-
-"Dạ? Đi đâu ạ?"-
-"Ơ trời ơi, chị nhớ là tối hôm qua chị bảo hôm nay mình phải đi mua đồ phải đúng không?"-
-"Nhưng mà Tiên ơi.. em chưa xem xong mà ạ.."-
-"Ờ.. vậy bé ở nhà cũng được. Nhưng chị sẽ không mua sữa dâu, sẽ không mua bánh ngọt để tủ lạnh cho bé đâu nhá?"-
Nàng nhăn mặt, phụng phịu tắt tivi, chạy thẳng lên lầu, nghe tiếng đóng cửa cái rầm, cô chỉ biết lắc đầu, đúng là mình đã cưng em mèo này quá rồi. Giờ cô thấy lời nói của mình còn không bằng mấy hộp sữa, với ba cái bánh ngọt nữa.
-"Em hư quá đi, lần sau vậy nữa chị không có mua cho nữa đâu. Chị chiều em quá rồi hả Yến? Em thái độ gì với chị vậy?"-
-"Em có thái độ gì đâu ạ... chị không có thương em."-
-"Nè!.. Yế-.."-
Cô thôi bắt bẻ Yến, nàng bĩu môi, nghịch ngón tay, đầu chỉ cúi xuống, nàng là đang uỷ khuất lắm, tự nhiên lại mắng Yến. Nàng không biết có phải cô vẫn giận vì tối qua ăn bánh ngọt rồi quên đánh răng hay không, nhưng việc bị mắng (điều kiện từ vợ lớn) làm nàng buồn hiu.
Tóc Tiên đang lái xe nên không thể cúi người nhìn cho rõ cái người đang cắn chặt môi để không phát ra tiếng thút thít. Nàng khóc lóc cái gì? Uất ức cái gì? Tiên chớ hề nặng lời với nàng, ít nhất là cô thấy thế. Chẳng khác gì mẹ nàng hay rầy nàng như hồi bé khi vòi vĩnh quà 1 tháng 6.
-"Em giận chị luôn.."-
-"Chị làm gì em?"-
-"Em giận chị rồi.."-
Dương Hoàng Yến thành thật nói với Tiên là mình sẽ và đang giận cô, cổ họng nàng giờ cảm thấy nghẹn lắm. Tóc Tiên chả biết nên bực hay nên thấy buồn cười nữa.
-"Vậy mà chị định ghé vào tiệm tous les jours để mua bánh, nhưng mà không có ai ăn hết á. Tiếc ghê."-
Ôi không..
-"Tiên ơi.."-
-"Hửm?"-
-"Hình như em hết giận Tiên rồi hay sao ấy ạ.."-
__________________________________
Không ổn rồi.
Nguyễn Khoa Tóc Tiên và Dương Hoàng Yến đang liếc nhau đến rách cả mắt trước kệ để nước xả và nước giặt, cô thì muốn lấy loại Y vì lưu hương tốt hơn, nhưng Yến lắc đầu và khăn khăn muốn lấy loại T vì có hương hoa mà nàng thích.
Mà nàng có bao giờ cãi thắng cô đâu, một phần thì cũng gọi là nghe lời, nhưng mà cũng bướng hết biết. Lại ỏn a ỏn ẻn lảng đi đâu rồi.
Tóc Tiên cầm lên rồi hạ xuống, cuối cùng lại bỏ vào xe đẩy mùi hương nàng thích. Thôi không sao, cô sống với em bé bướng bỉnh này cả đời còn được.
Trong lúc Tiên đang đẩy xe qua chỗ đựng cái loại gia vị, bé nhà Tiên không ăn được cay, không thích ăn lạc, ghét ăn quá mặn. Thế mà cô vỗ béo từ 47 lên 49 kí rồi đấy, trông bé có tí da tí thịt hơn hẳn. Chuông điện thoại trong túi bất ngờ reo lên.
"Bố mẹ ạ."
"Ừ, Tiên đó hả con? Bố mẹ có nấu thuốc bổ, bác của cái Yến có tí đồ bổ gửi lên cho con."
"Dạ, con với em đang đi mua đồ, bố mẹ ăn cơm chưa ạ?"
"Bố mẹ ăn rồi, cái Yến nó đâu con? Hình như mẹ nghe nói ở trển nó nhõng nhẽo lắm hả?"
"Dạ? Dạ không có, em ngoan mà, em ăn uống đủ bữa, em chịu đi ngủ sớm rồi mẹ ơi."
"Ừ đấy, có con mới trị được nó thôi, hồi nhỏ mẹ tiếng trước tiếng sau là mặt nó một cục như mất sổ gạo. Con nhớ là không có chiều nó quá đấy, ăn bánh kẹo ít thôi."
"Em không có đòi đâu mẹ, em ngoan lắm."
-"Tiên ơi! Em muốn ăn socola, em muốn ăn bánh này. Em bỏ vào giỏ nhé ạ?"-
-"Tiên ơi, Tiên, Tiên không nghe em ạ?? Tiên, em muốn ăn cái này!"-
-"Bé! Chị đang nói chuyện với mẹ mà!"-
-"Tại chị không trả lời em mà.."-
-"Giờ còn trả treo với chị nữa?"-
-"Chị lớn tiếng với em.."-
"Gì đó? Yến lại nhõng nhẽo với chị rồi hả? Có tin mai mẹ bắt xe lên quận 2 đánh đòn con không? Chị cưng chứ mẹ không có cưng đâu đó nha!"
Giọng mẹ Yến đanh thép vọng ra từ điện thoại, nàng bĩu môi, trong lòng vẫn ôm mấy bịch bánh chờ sự thấp thuận từ cô.
"Vậy nha mẹ, dạ dạ.. vâng ạ. Con biết rồi mà, em đang bệnh nên em nhõng nhẽo tí thôi ạ, bình thường em ngoan lắm. Dạ, con không có mua bánh cho em đâu ạ, vâng, con chào mẹ."
Tóc Tiên là đang bào chữa cho vợ của mình, cô không muốn mẹ mắng nàng đâu, cô không thích nhìn thấy Yến khóc chút nào, dù đôi khi nhìn vào cái lóng lánh đó từ đôi mắt nàng làm cô cũng muốn trêu lắm.
Một, hai, ba bốn năm sáu bịch bánh ban nãy còn trên tay nàng, giờ đang nằm trong xe đẩy.
Ừ thì "Con không mua bánh cho em đâu." dữ rồi đó.
________________________________
Tiên hay giật mình giữa đêm.
Lúc ấy cô nhẹ nhàng tách nàng ra khỏi lòng, trở ra phòng khách, ngồi dưới ghế sofa, tay cầm cốc nước lọc rồi nghĩ.
"Liệu sau này Yến thật sự lớn thì sao?"
Trong phòng, tiếng máy lạnh vẫn chạy, còn tiếng sột soạt của việc nàng kéo lê chăn.
-"Lại ngủ không yên."-
Mấy hôm nay tự nhiên Yến nói mớ trong lúc ngủ, tay còn đặt lên má Tiên, nói mấy câu cụt ngủn như "Nhớ áo khoác.." "Em yêu mình.." xong ôm cô thật chặt.
Có lẽ lý do cô giật mình giữa đêm vì lo không biết người nằm trong lòng mình có đang thở đều không, hay đang co người vì gặp ác mộng. Nàng càng nhõng nhẽo, cô càng thương, nhưng cũng thật sự sợ. Sợ một ngày Yến thật sự lớn, khi đó có lẽ nàng sẽ không đòi cô thơm mỗi sáng, không còn bừa bộn, không muốn Tiên cột tóc cho mình mỗi ngày.
Thật ra, chính Tóc Tiên cũng từng nghĩ sẽ nhẹ nhõm nếu nàng thật sự lớn. Ấy vậy mà giờ khi nghĩ đến, Tiên chạnh lòng, chẳng muốn tí nào.
Cô nhấc cốc nước uống một ngụm, dòng nước mát lạnh chạy xuống, tưới mát cả tâm hồn, thành phố có vẻ như đã chìm trong giấc mộng, vậy mà lòng Tiên lại dậy sóng.
Có lần, Yến đã hỏi.
"Tiên thật sự thấy em trẻ con lắm hở?"
"Ừa, trẻ trâu nữa, lớn rồi còn đòi ăn kẹo. Nhưng mà tui thương được."
"Vậy mốt em lớn thật thì Tiên có còn thương em không ạ?"
Lúc ấy cô chỉ cười, véo nhẹ chóp mũi Yến rồi bảo nàng hỏi linh tinh. Trong khi đó cô cũng thật sự không có câu trả lời.
Mà nếu giờ trả lời.. Tiên sẽ bảo khó lắm.
Vì giờ cô đang chung sống và yêu thương chu toàn cho một đứa con nít 3,4 tuổi, đứa lâu lâu mới dậy sớm được một bữa, đứa vụng về chiên trứng khét rồi đưa ánh mắt mèo con long lanh như xin lỗi, là đứa vừa lộn xộn, vừa bướng bỉnh, còn hay đòi ăn kẹo lúc nửa đêm. Là đứa luôn cố thức đến đúng 12 giờ vào ngày sinh nhật của cô để hôn lên môi Tiên một cái rồi nằm trọn vào lòng Tiên để ngủ.
Tiên chợt cười, vì có lẽ cô đang nghĩ quá nhiều. Yến còn lâu mới lớn. Bộ pyjama màu hồng in hình con mèo nhỏ bên ngực, cái chăn nhỏ màu hồng vẫn bị kéo lê trong nhà mỗi khi nàng tìm cô giữa khuya.
Vậy mà cô lại lo cái chuyện của hơn chục năm sau.
Và ngay lúc này đây, Dương Hoàng Yến đứng trước mặt cô, giọng nhỏ nhẹ kêu hai tiếng "Chị ơi."
Tiên đứng dậy trở vào phòng, kéo cái chăn dày đắp lên người nàng, ghé xuống tai, nói nhỏ.
-"Có lớn thì lớn chậm thôi, để chị thương em. Nghe chưa?"-
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng tim đập, và hơi thở của chính mình, tất cả đều rất khẽ, như sợ làm người thương thức giấc.
________________________________