(Thuần Việt) (Duyên Gái) Lụa Trắng Trong Đêm
Chương 23: Mùa Gió Ngọt
Đêm ở làng Trường Yên, gió đầu mùa len qua từng kẽ lá, xào xạc như lời thì thầm từ đất trời. Trong gian nhà nhỏ phía sau từ đường, ánh đèn dầu hắt lên tường bóng hai người con gái một người đang chải tóc, một ngồi tựa vào gối, mắt say nhìn.“Tóc chị thơm quá,” Nhàn khẽ nói, tay run run luồn vào những lọn tóc mượt mà như lụa thứ mà nó từng chỉ dám nhìn lén khi còn là con hầu đứng ngoài cửa phòng nàngNàng quay lại, mắt long lanh dưới ánh đèn:“Ngày xưa em sợ chạm vào, phải không?”“Không phải sợ tóc… mà là sợ chị.”“Giờ còn sợ hông?”Nhàn cúi mặt, môi khẽ mím. Nó lắc đầu, rồi bất chợt chẳng giống nó mọi khi đưa tay áp vào má người kia. Da mợ mát, mềm và thơm như lá sả còn đọng sương.“Chị có cho em… gần hơn chút nữa hông?” giọng Nhàn nhỏ như tiếng thở.Nàng không nói. Nàng chỉ từ từ quay người lại, để cho khoảng cách giữa hai người thu hẹp chỉ còn hơi thở. Bàn tay Nhàn run run chạm vào lưng áo nâu. Nàng ngồi im, lưng thẳng, rồi dần tựa nhẹ vào ngực con hầu nhỏ của mình.Trái tim đập rộn ràng nơi lồng ngực Nhàn. Nó chưa từng biết, hơi thở của một người có thể khiến lòng mình mềm đến thế.Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vương đầy gió đêm và điều khó nói. Một nụ hôn rất nhẹ chạm vào cổ Nhàn, đủ khiến nó run bắn.“Chị…”“Suỵt…” Nàng thì thầm“Đừng gọi chị nữa. Đêm nay, em cứ gọi chị là Thanh”“Thanh…” Nhàn ngập ngừng, cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng“Tên chị đẹp như tiếng chim vậy…”“Vậy em gọi đi, gọi khẽ thôi… để chim không bay mất.”Trong bóng đêm, tấm chăn đắp nửa vạt, da thịt khẽ va nhau, chẳng cần trần trụi, cũng đủ làm máu trong người sôi lên từng nhịp. Nhàn vụng về đặt môi lên vai nàng giờ là Thanh– ngọt thanh như mùi gạo mới, như mùi người mà nó yêu tha thiết.“Em cứ nghĩ là mình đang mơ…”“Giấc mơ đâu có biết cắn môi người ta như em đang làm…”Nàng cười khẽ, bàn tay luồn sau lưng nó, áp sát.Chăn gối cuộn lại, hơi thở va vào nhau, cơ thể dính sát như chưa từng biết đến ngăn cách. Mỗi vết hôn là một lời hứa, mỗi cái chạm là một thổ lộ không lời. Không vội, không thô. Chỉ là một đêm… cho hai người từng sống cả đời để chịu đựng, giờ được sống cho mình.Ngoài kia, gió vẫn hát qua ngói âm dương. Và trong căn phòng nhỏ, hai người con gái, một từng là mợ, một từng là con hầu… đang tan vào nhau như nước mưa thấm vào đất ruộng, không còn biết ai là ai.