Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 60



Kể xong câu chuyện trước khi đi ngủ, dì Lý tắt đèn đi ra khỏi phòng. Chu An Ca nằm trên chiếc giường lớn của Bách Chỉ Lịch, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn của Lịch Lịch ở dưới chăn, bao phủ lòng bàn tay cô bé, nhẹ nhàng vỗ.

"An Ca." Bách Chỉ Lịch xoay người đối mặt với An Ca.

"Tay cậu lạnh quá." Chu An Ca không ngủ được, muốn nói chuyện với Lịch Lịch, cô nhóc chạm vào tay còn lại của Lịch Lịch, đặt vào lòng bàn tay xoa xoa: "Mình ủ ấm cho cậu nhé, mỗi lần mình bị lạnh, mẹ mình sẽ làm như thế."

Bách Chỉ Lịch thì thầm cảm ơn, An Ca ủ tay cô bé rất lâu, nhưng lòng bàn tay vẫn lạnh lẽo.

"An Ca, mình không lạnh." Bách Chỉ Lịch rút tay lại, nói như vậy là vì không muốn làm An Ca thất vọng.

Chu An Ca không suy nghĩ nhiều, xoay người để Bách Chỉ Lịch ôm mình từ phía sau: "Thân nhiệt mình cao lắm, Lịch Lịch ôm mình sẽ không thấy lạnh nữa."

Chỉ Lịch ngoan ngoãn ôm An Ca, cơ thể nhỏ nhắn của cô bé áp sát vào một cơ thể khác giống mình, cô bé nghĩ, nếu có thể ở bên An Ca mãi mãi thì thật tuyệt.

Trên tay Lịch Lịch vẫn còn cây kim cố định, An Ca né đi chỗ đó, nắm cánh tay Lịch Lịch, kéo Lịch Lịch đến sát mình hơn.

"Lịch Lịch, cậu nhất định phải sớm khỏe lại," Chu An Ca bắt chước giọng điệu của người lớn dặn dò cô bé, "Đợi đến khi nào cậu khoẻ lại, mình sẽ bảo mẹ dẫn chúng ta đi Hokkaido chơi tuyết"

"An Ca..." Bách Chỉ Lịch nhìn chằm chằm vào sau gáy An Ca, nhớ tới cậu bé mà cô bé nhìn thấy ở cửa phòng bệnh đã lâu.

Mẹ đã nói với cô bé bệnh của cô bé sẽ khỏi khi đứa bé chào đời, vậy là bệnh của cô bé sẽ được chữa khỏi, sẽ không giống như cậu bé kia mãi không tỉnh dậy, cô bé nắm chặt tay động viên bản thân, cô bé phải kiên cường, nhất định sẽ khoẻ lại sớm thôi.

Nhưng cô bé nhịn không được muốn hỏi An Ca: "Khi một người chết sẽ được lên thiên đường sao?"

"Đúng vậy, sẽ biến thành ngôi sao nhỏ trên bầu trời." Đây là trong cuốn truyện cổ tích mà An Ca đã từng được nghe đọc nói.

"A." Bách Chỉ Lịch cười, "Vậy cũng tốt ha."

"Không tốt." Chu An Ca nghe ra được Bách Chỉ Lịch đang suy nghĩ lung tung, cô nhóc quay đầu lại nghiêm túc sửa lại: "Biến thành ngôi sao thì sẽ không có mẹ, cũng sẽ không có An Ca."

Bách Chỉ Lịch sửng sốt, ở tuổi của cô bé thì vẫn chưa thể hiểu hết được, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của An Ca cô bé lại muốn khóc.

"An Ca không cần Lịch Lịch biến thành ngôi sao." An Ca nắm chặt tay Lịch Lịch, giống như bằng cách này mới có thể giữ cô bé ở lại bên người, "Cậu phải ở bên An Ca, mình...."

Cô nhóc khóc không thành tiếng, trước kia cô nhóc nhìn thấy Lịch Lịch chảy máu mũi có từng hỏi mẹ, mẹ nói Lịch Lịch sẽ không sao, nhưng mà cô nhóc vẫn sợ, cô nhóc sợ Lịch Lịch cứ ở mãi trong bệnh viện, cuối cùng sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời xa xôi không thể với tới.

Chu An Ca buồn đến không nói nên lời, An Ca dùng hai tay lau nước mắt trên mặt, Bách Chỉ Lịch nhìn cô nhóc thế là hai đứa nhỏ mặt đối mặt cùng nhau khóc.

Tiếng khóc lớn làm cho hai mà mẹ ở phòng kế bên bị kinh động.

Chu Di Hân tựa người vào bồn tắm gần như ngủ thiếp đi, nàng đặc biệt nhạy cảm với tiếng khóc của trẻ con, đột nhiên mở to mắt, hỏi Bách Hân Dư: "Chị có nghe thấy không?"

Bách Hân Dư phân biệt hai giây, nhanh chóng đứng dậy từ trong nước, lấy ra hai chiếc áo choàng tắm treo trên tường, mặc một cái vào người, một cái đưa cho Chu Di Hân.

Hai người còn chưa kịp lau người, liền thắt lưng, chân trần đi ra cửa.

Từ lúc Lịch Lịch hiểu chuyện, Bách Hân Dư rất ít nghe thấy tiếng khóc của con gái, Chu Di Hân cũng chưa bao giờ nghe thấy An Ca khóc thảm như vậy, cho nên rất lo lắng không biết bọn nhỏ xảy ra chuyện gì.

Bách Hân Dư mở cửa đi vào, Chu Di Hân theo sát, nhìn thấy hai hài tử quỳ trên giường đối diện nhau, miệng há to, khóc đến mặt đỏ bừng.

Khi bọn nhỏ nhìn thấy mẹ ở cửa, càng khóc to hơn.

Bách Hân Dư gạt mái tóc ướt ra, có chút ngơ ngác, Chu Di Hân ở phía sau ngay lúc cô còn đang suy nghĩ đã nhanh chóng đi về phía hai đứa trẻ, leo lên giường ngồi ở giữa, không hề thiên vị, mỗi tay ôm một đứa.

"Sao lại khóc?" Chu Di Hân đau lòng cho Lịch Lịch: "An Ca bắt nạt con à?"

"Con không có..." An Ca khóc rất lâu, vừa nói vừa ho kịch liệt.

Bách Hân Dư vội vàng đi tới vỗ nhẹ lưng cho cô nhóc dễ thở: "Vậy hai đứa khóc gì thế?"

"Con muốn ở cùng Lịch Lịch." Chu An Ca ngẩng mặt lên, kiên quyết nói.

Bách Hân Dư khó hiểu nhướng mày, cô nhìn Chu Di Hân như cầu cứu, sau đó giải thích: "Hai đứa không phải ở cùng nhau rồi à?"

"Không phải..." Bách Chỉ Lịch há miệng hít thở, cuối cùng cũng có thể nói được, "An Ca sợ Lịch Lịch sẽ biến thành ngôi sao nhỏ."

"Ngôi sao nhỏ?" Dù sao thì suy nghĩ của người lớn vẫn khác với trẻ con, Bách Hân Dư không nghĩ ra được thứ gì khác.

"Chu Di Hân nói với Bách Hân Dư một chữ, nàng luôn kể truyện cổ tích cho An Ca nghe, biết ngôi sao nhỏ con nói là ý gì, cố chịu đựng chua xót trong lòng, mỉm cười nhẹ nhàng truyền đạt với lũ trẻ: "Không phải đã nói rồi à? Lịch Lịch sẽ sớm khoẻ lại thôi, sao có thể biến thành ngôi sao nhỏ được?"

Bách Hân Dư lúc này mới hiểu được ý tứ của ngôi sao nhỏ, cô xoa chóp mũi đau nhức của cô, nghe Chu Di Hân an ủi bọn nhỏ, săn tiện an ủi luôn chính cô.

"An Ca, con mà còn doạ Lịch Lịch, mẹ sẽ không cần con nữa." Chu Di Hân suy đoán An Ca nghĩ ngợi lung tung, rồi nói bậy với Lịch Lịch, cho nên hai đứa mới khóc như thế này.

Chu An Ca trốn sau lưng Bách Hân Dư, chột dạ cãi lại với mẹ: "Con không có... con chỉ buồn thôi...."

"Được rồi, trẻ con mà." Bách Hân Dư đi vào trong phòng tắm lấy cái khăn lau mặt cho An Ca với Lịch Lịch, cô nhẹ nhàng nhéo gương mặt nhỏ của An Ca: "Mẹ con không cần còn thì dì cần con."

Chu An Ca rụt rè nhìn mẹ, khi nhìn lại Bách Hân Dư, cô nhóc cười rạng rỡ.

"Có thể sống cùng Lịch Lịch phải không ạ?"

"Sống cùng nhau!" Bách Chỉ Lịch hưng phấn ôm lấy An Ca.

"Cho nên Lịch Lịch phải mau khoẻ lại, sau này có thể ở cùng với An Ca." Bách Hân Dư nhìn bọn nhỏ vui mừng, lại xác nhận, "Không khóc nữa chứ?"

Mũi Lịch Lịch đỏ bừng, An Ca vẫn rưng rưng nước mắt, lắc đầu.

"Vậy thì đi ngủ sớm đi? Chúng ta cũng đi ngủ à?" Bách Hân Dư đắp chăn cho bọn nhỏ.

An Ca giơ tay muốn mẹ tới hôn chúc ngủ ngon, khi Chu Di Hân cúi xuống hôn con, An Ca chậm rãi nói: "Mẹ bên trong không có mặc quần áo."

Bách Hân Dư đang hôn Lịch Lịch ở bên kia, lại nghe thấy Lịch Lịch hùa theo An Ca: "Mẹ mình bên trong cũng không mặc quần áo."

Sắc mặt Chu Di Hân tái nhợt, hoảng loạn không biết được bọn nhỏ đang trêu chọc hay chỉ thuật lại.

Bách Hân Dư bình tĩnh hỏi bọn nhỏ: "Hai đứa đoán xem các mẹ đang làm gì?"

Chu Di Hân nghiêng người nhìn cô, Bách Hân Dư có phải bị thần kinh không?

"Không mặc quần áo..." Bách Chỉ Lịch suy nghĩ một chút rồi hỏi An Ca: "Là đang tắm à?"

"Ừ ha." An Ca gật đầu.

Chu Di Hân nghiêm túc dạy: "Ngủ đi, nhắm mắt lại, không cho phép đứa nào suy nghĩ lung tung."

Hai đứa trẻ lập tức nhắm mắt lại, Bách Hân Dư vòng tay qua ôm eo Chu Di Hân, trước khi rời đi, Chu Di Hân còn nghe quỷ tinh nghịch An Ca còn nhỏ giọng nói với Lịch Lịch: "Mẹ cậu ôn nhu hơn mẹ mình nhiều."

Chu Di Hân thầm nghĩ, nàng làm mẹ còn chưa nói đây, Lịch Lịch còn ngoan hơn con nhiều đấy.

Trở lại phòng, Bách Hân Dư không để ý đến nàng, lại gửi email đến bệnh viện ở Mỹ xác nhận thời gian cấy ghép, đến khi xong mới thấy Chu Di Hân đang ngồi bên giường gõ chữ trên điện thoại.

Cô cúi người nhìn màn hình, đang chỉnh sửa weibo bằng tài khoản weibo của Trư Tâm Ca: [Xin lỗi thiên thần nhỏ, đêm nay có vài chuyện phiền phức nên không đăng chương mới được. Đừng chờ tôi, ngủ ngon.]

"Chị là phiền phức hả?" Bách Hân Dư kéo lấy áo tắm dài của Chu Di Hân, nhẹ nhàng kéo ra, hai mảnh áo lập tức tách ra.

Đưa tay vào bên trong, di chuyển lên xuống trên làn da mềm mại, Chu Di Hân để Bách Hân Dư muốn làm gì làm, bình tĩnh bấm chữ "đăng".

"Chị đàng hoàng chút đi." Chu Di Hân hỏi Bách Hân Dư áo ngủ, mặc áo ngủ xong thì chui vào trong chăn, bắt đầu tính sổ với Bách Hân Dư: "Sao chị có thể tuỳ tiện hứa với con vậy hả? Sau này Lịch Lịch xuất viện, biết An Ca không ở cùng, Lịch Lịch sẽ thấy vọng đến chừng nào?"

"Đã đến nước này rồi... em không mang An Ca đến sống cùng bọn chị à?" Bách Hân Dư nghe được lời nói của nàng thì có vẻ không thể tin được.

Chu Di Hân lướt tin nhắn trên weibo, tay Chu Di Hân cứng đờ, vừa mới yêu đã tính đến chuyện sống chung? Nàng thực sự chưa nghĩ tới vấn đề này, nhưng nàng cũng có câu hỏi muốn hỏi Bách Hân Dư: "Ba mẹ chị không sống ở đây à?"

"Có, nhưng mà ít lắm." Bách Hân Dư lấy điện thoại mở lịch ra xem, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhưng trước khi Chu Di Hân kịp chú ý, cô lại cong môi lên.

"Muốn em ở nhà chị... thật sự xa hoa quá rồi, em không quen." Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư dựa vào đầu giường không có ý định cởi áo mà cũng không thay đồ ngủ, rất là lạ lùng.

Bách Hân Dư tùy ý cười nói: "Vậy chị chuyển đến chỗ của em." Nghĩ nghĩ, cảm thấy không ổn lắm, "Nhưng chúng ta có An Ca với Lịch Lịch, sau này sẽ còn con gái nữa, chỗ của em ở không được."

Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư, người này vừa nói chuyện vừa nhướng mày, Bách Hân Dư qua tuổi ba mươi, đang nói về dự định tương tai của các cô, thế mà lại trong sáng ngây thơ như thiếu nữ.

"Vậy mua căn nhà nào em cảm thấy thoải mái đi, mua chỗ nào tuỳ em." Bách Hân Dư nghĩ đây là cách tốt nhất, tránh khỏi việc ba mẹ cô chỉ chỉ trỏ trỏ vào Chu Di Hân.

Từ lâu cô đã quyết định từ nay về sau sẽ che chở bảo vệ Chu Di Hân, không ai được làm tổn thương nàng hết, đến ba mẹ cô cũng không được.

"Đợi chị đi Mỹ về, chúng ta tìm thời gian đi chọn xe bảo mẫu đi? Dù sao con cái cũng đông đúc rồi, xe bình thường ngồi không đủ, em lái xe không lo được cho bọn nhỏ, nên chị định thuê tài xế..."

Chu Di Hân giơ tay lên, dùng đầu ngón tay ấn lên môi Bách Hân Dư, trong mắt có tình yêu, nhưng miệng lại tràn đầy chán ghét: "Chị nói nhiều quá, có đi ngủ hay không?"

"À." Bách Hân Dư cởi áo choàng tắm, nằm xuống bên kia giường.

Chu Di Hân liếc nhìn thấy Bách Hân Dư cởi áo choàng tắm, lại không thấy động tác mặc quần áo, nghi hoặc nói: "Chị... không mặc đồ ngủ à?"

"Không có, chị thích ngủ khoả thân, ở trong bệnh viện ngủ chung với Lịch Lịch không tiện khoả thân, nên mấy ngày nay ngủ không ngon lắm."

Bách Hân Dư ấn vào sống mũi nơi gọng kính ấn vào, viết trên weibo sắp mọc cỏ của mình: "Đó là chuyện tốt nhất."

Ba giây sau, nhận được tin nhắn từ tài khoản có biệt danh Lá Liễu Mong Manh: "Làm???"

Chu Di Hân hồi lâu mới hiểu Bách Hân Dư vừa nói cái gì, tim đập thình thịch, run rẩy chỉ vào mình: "Vậy chị ngủ với em thì tiện à?"

Bách Hân Dư buông điện thoại di động xuống, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng sắc mặt của Chu Di Hân... không tốt cho lắm.

"Không phải chúng ta... nhìn cũng đã nhìn... sờ cũng đã sờ rồi à?" Bách Hân Dư cố gắng cân nhắc cẩn thận từng chữ, nếu Chu Di Hân không thích cô ngủ khỏa thân, cô sẽ lập tức xuống giường đi tìm váy ngủ để mặc vào.

Nhưng mà không thể nào ghét được, lúc Chu Di Hân hôn lên cơ thể cô, vẻ mặt rõ ràng rất hưởng thụ.

"Chị nói là lần trước... hay hôm nay?" Chu Di Hân vẫn luôn nhận định lần trước đã làm Bách Hân Dư, cho dù không nhớ được chuyện xảy ra thế nào, nhưng dựa vào hiện trường vụ án khi nàng tỉnh dậy, nàng xác định bản thân đã làm.

Nhưng lỡ sự thật chỉ là... Bách Hân Dư hoang đàng thích ngủ khoả thân thì sao?

"Lúc nào hả? Không phải hôm nay lúc này sao?"

Phản ứng của Bách Hân Dư càng khẳng định suy đoán trong lòng của Chu Di Hân.

"Vậy... ngày đó chúng ta uống say, căn bản là không có chuyện kia?" Nàng vội che miệng lại vì sợ sẽ hét lên.

Bách Hân Dư sợ hãi: "Hôm đó chúng ta có làm sao?"

"Hỏi chị đó!" Chu Di Hân sốt ruột.

Bách Hân Dư túm lấy chăn che ngực, giống như tiểu tức phụ bị làm nhục, nhìn Chu Di Hân với vẻ mặt khó tin được: "Em là cái đồ cầm thú!

Chương trước Chương tiếp
Loading...