Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 59



"Tôi sẽ nói cho cô biết kế hoạch ban đầu của tôi." Giọng Bách Hân Dư cố ý hạ thấp, một chút cảm xúc không ngừng dâng lên trong lồng ngực, khiến cô vừa nói vừa khó thở.

Cô đặt một tay lên sau cửa, thân thể Chu Di Hân áp vào cửa, bị mắc kẹt trước mặt cô, ánh mắt Bách Hân Dư đảo quanh môi nàng, như thể một giây sau sẽ hôn lên đó.

"Nói đi." Chu Di Hân nắm lấy cổ áo Bách Hân Dư, đầu ngón tay lướt dọc theo làn da mỏng manh trên cổ.

Bách Hân Dư tưởng đâu Chu Di Hân đang từ chối mình, đang do dự bước tiếp theo, nhưng khi thấy bàn tay của nàng từ từ trượt vào giữa cổ áo đang mở, sau đó dùng ngón trỏ mảnh khảnh khều lấy cúc áo sơ mi ở trên.

Nàng dùng lực nhẹ nhàng, Bách Hân Dư đáp lại bằng cách hơi cúi người xuống, tiến gần đến mặt nàng.

"Lúc ăn tối, tôi đã nghĩ kỹ rồi... Nếu đã tới thì đêm nay sẽ không cho cô đi." Cô đem tính toán của mình nói cho Chu Di H nghe, lúc nói còn có chút đắc ý.

"Không về thế thì ở đâu? Phòng khách nhà cô à?" Chu Di Hân nhướng mày, cố ý hỏi.

"Ở chỗ này, ở trong phòng ngủ của tôi." Cho dù trong phòng chỉ có hai người, cửa thì cũng đã khoá, nhưng không biết sao Bách Hân Dư lại thấy xấu hổ, ghé sát tai Chu Di Hân thỏ thẻ.

"Tôi bảo dì Lý tháo hết khăn trải giường trong phòng cho khách, đợi đến lúc cô hỏi, tôi sẽ nói không có đồ dự phòng. An Ca chắc chắn sẽ đòi ngủ với Lịch Lịch, vậy chẳng phải cô sẽ ngủ với tôi sao?"

Chu Di Hân quay mặt sang một bên, ánh mắt có chút ngạo mạn nhìn chằm chằm Bách Hân Dư, đầu ngón tay vô thức xoa xoa cúc áo: "Cô xác định tôi sẽ ở lại sao?"

Bách Hân Dư nắm lấy cái tay đang đặt trên cổ áo của mình, sau đó đặt ở ngay ngực cô: "Tôi luôn có cách để giữ cô ở lại đây."

"Giữ tôi ở lại đây... là muốn làm gì?" Chu Di Hân càng nghĩ càng buồn cười, không ngờ Tiểu Cẩu ngốc thế, người ta gọi cái này là tâm tư kín đáo, giăng hết bẫy này bẫy khác chờ nàng nhảy vào.

Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân không nói lời nào, tầm mắt dời khỏi đôi mắt Chu Di Hân nhìn đến đôi môi của nàng.

Bản thân đơn giản chỉ muốn giữ Chu Di Hân ở lại, có thể ở bên cạnh nàng, dù không làm gì hết cũng không sao, nhìn là đủ rồi.

Nhưng lúc nằm trên tấm thảm, cô biết rõ tâm tư của mình đối với Chu Di Hân không hề trong sáng chút nào.

Trước kia bản thân không hiểu, nhưng sau khi xem mấy thứ Tống Giai gửi đến, Bách Hân Dư phát hiện, khi cô nhìn Chu Di Hân một hồi lâu, sẽ muốn làm chuyện ở trong video với nàng.

Chuyện đó trước kia cô không hề hứng thú, thậm chỉ còn thấy ghét, cho rằng chuyện này lãng phí thời gian.

Cuối cùng cô đã được nếm thử môi Chu Di Hân, lần này không có tác dụng của cồn, nhưng vẫn yêu thích không thôi.

Như vậy cũng tốt.

Chu Di Hân vòng tay ôm lấy cổ Bách Hân Dư, đáp lại cô ấy cũng bằng sự dịu dàng như vậy.

Không cần suy nghĩ nàng và Bách Hân Dư có thể ở bên nhau bao lâu, ít nhất vào lúc này, Bách Hân Dư yêu nàng, mà nàng cũng rất yêu cô ấy.

Trái tim héo úa vì Bách Hân Dư mà có sức đập lại, sau khi An Ca được sinh, Chu Di Hân nghĩ bản thân sống là vì con, nhưng bây giờ nàng rõ ràng hiểu được, bản thân rất muốn ở bên Bách Hân Dư, muốn cùng cô ấy sống tốt, là nghiêm túc.

Từ cái chạm nhẹ nếm thử, cho nên cái hôn mút mang theo tính xâm chiếm, Chu Di Hân bất ngờ phát hiện kỹ năng hôn của Bách Hân Dư tốt hơn lần trước nhiều.

Khi mở mắt lần nữa, Bách Hân Dư đã tháo kính ra, Bách Hân Dư kéo Chu Di Hân lùi về sau, bắp chân chạm vào mép giường, hai người đồng thời ngã xuống giường lớn, môi răng dây dưa với nhau.

"Chu Chu, chị thích em." Bách Hân Dư đè lên người Chu Di Hân, hôn nhẹ lên khóe môi, trước kia Chu Di Hân có dạy nói mặc quần áo bó sát sẽ khó thực hành, nên cô nâng người lên cởi áo khoác ra.

Chu Di Hân vẫn câu lấy cổ Bách Hân Dư, nhưng lần này ngón tay cái của nàng ấn vào mép cúc, ngón trỏ lại dễ dàng cởi ra.

"Chúng ta gặp được nhau là vì bọn nhỏ, nhưng chị thấy chuyện này cũng không phải là chuyện xấu, cảm giác như ông trời cố ý sắp đặt để chúng ta nhầm phôi thai, biến chúng ta trở thành mẹ các con của nhau." Cô nhìn ngón tay linh hoạt của Chu Di Hân lần mò đến chiếc cúc tiếp theo, không kìm được sự phấn khích trong lòng, "Số phận đã định chúng ta là một gia đình."

Chu Di Hân lúc này mới ý thức được Bách Hân Dư đang trả lời câu hỏi trước đó nàng, chân thành đến mức khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

"Chị muốn yêu đương hẹn hò với em, không phải vì con, đơn giản là vì chị yêu em. Quá khứ của em chị không hiểu rõ, nhưng mà thế thì đã sao? Chỉ cần em hiểu rõ, tương lai sau này sẽ có chị là tốt rồi."

Bách Hân Dư và Chu Di Hân áp trán vào nhau, hứa hẹn với Chu Di Hân: "Chu Chu nè, có lẽ bây giờ chị chưa đủ hiểu em, nhưng chị sẵn lòng dùng cả đời để hiểu, thế đủ chưa?"

Chu Di Hân không có trả lời, nàng nâng gương mặt Bách Hân Dư lên, liên tục sờ sờ, nghẹn ngào nói: "Bách Hân Dư, chị đã 33 tuổi rồi."

Bách Hân Dư xoa xoa mái tóc rối bù của Chu Di Hân: "Ừ."

"Em mới 32 tuổi thôi." Chu Di Hân đưa tay ra làm số một, hai mắt đỏ hoe, "Em sẽ mãi nhỏ hơn chị một tuổi, đời này chị nhất định phải nhường nhịn em, nuông chiều em, phải đối xử tốt với em."

"Chị hứa với em, em là cục cưng lớn của chị, chị sẽ nuông chiều bọn nhỏ, nhưng vẫn nuông chiều em nhất. Đợi đến ngày An Ca và Lịch Lịch trưởng thành, chúng ta già hai chân đi không nổi, em vẫn sẽ là cục cưng lớn của chị." Lời nói của Bách Hân Dư đầy cưng chiều, những việc này không cần Chu Di Hân nói, những chuyện trong khả năng của cô, cô sẽ làm tốt nhất có thể.

Cô yêu cầu bản thân phải hoàn hảo trong mọi việc mình làm, cô sẽ là một người mẹ tốt và cũng sẽ là một người yêu tốt trong tương lai.

"Ừm..." Chu Di Hân nghe xong liền vùi đầu vào ngực Bách Hân Dư.

"Ngoan." Bách Hân Dư ôm đầu Chu Di Hân hôn lên đỉnh đầu.

"Bách Hân Dư, em yêu chị, em yêu chị..." Chu Di Hân vùi mình vào trong ngực Bách Hân Dư, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Bách Hân Dư cảm thấy lúc này mình nên làm gì đó, liền cởi chiếc áo sơ mi đã bị Chu Di Hân mở cúc.

Chu Di Hân ngơ ngác nhìn trên người Bách Hân Dư hai giây, sau đó kéo áo len lên, dứt khoát ném xuống đất, lao tới hôn lên môi Bách Hân Dư một cách mãnh liệt.

"Sao đột nhiên..." Bách Hân Dư bị nụ hôn đột ngột của đối phương làm cho choáng váng.

"Chúng ta không còn trẻ nữa." Chu Di Hân vốn tưởng rằng nàng cùng Bách Hân Dư đã từng làm qua một lần, cũng không có gì đáng xấu hổ. "Đừng lãng phí thời gian, tận hưởng đi khi còn có thể."

Bách Hân Dư có tìm hiểu thì biết hai người phụ nữ yêu nhau sẽ phân ra công thụ, bên nào chủ động thì là công, có mấy đứa nhỏ tuổi rất thích phân chia công thụ, giống như làm công là chuyện rất tuyệt vời.

Chu Di Hân lúc này càng thêm chắc chắn, lần trước nhất định là nàng đã làm như vậy với Bách Hân Dư, ai bảo cô ấy hợp tác như vậy chứ? Khiến một người không thích động tay như nàng cũng thích cảm giác được đè người này.

"Tiểu Bạch, em đi vệ sinh..." Nàng không ngừng nhắc nhở An Ca phải giữ vệ sinh, nhưng vào thời điểm quan trọng, Chu Di Hân mới nhớ ra cô chưa rửa tay.

Bách Hân Dư lúc này nóng lòng, cô còn chưa nếm được vị ngọt nên không thể Chu Di Hân chạy được, đi rồi quay lại, trái tim nóng bỏng của cô hẳn sẽ cảm thấy lạnh.

"Làm gì thế?" Trong phòng có hệ thống sưởi, không mặc quần áo cũng không thấy lạnh, Bách Hân Dư thấy dì giúp việc đã sớm xả đầy nước vào bồn tắm lớn, dùng tay thử thử thì nhiệt độ vẫn còn ổn.

Với một suy nghĩ trong đầu, cô bước vào bồn tắm.

Chu Di Hân rửa tay, vội vàng muốn chạy vào phòng ngủ, quay người lại liền nhìn thấy Bách Hân Dư chỉ lộ đầu trong bồn tắm.

"Ở đây à?" Nàng từng viết play trong bồn tắm, cũng tò mò xem toàn bộ quá trình này sẽ như thế nào, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy bồn tắm lớn chứa được hai người lớn, càng chưa gặp được người có thể cùng làm với nàng chuyện này.

Bách Hân Dư trong mắt lấp lánh sao, cô gật đầu, cô xem trong video thấy người khác làm chỗ này, trông cũng thoải mái lắm.

Chu Di Hân vui vẻ nhận lời, bồn tắm và người đều ở đó, nàng không có lý do gì từ chối.

Mà càng vui hơn là lúc này ai cũng đủ tỉnh táo, có thể nắm bắt mọi biểu cảm của đối phương trong lòng bàn tay, nàng phát hiện ra tình yêu của nàng dành cho Bách Hân Dư sẽ luôn nhiều hơn một giây trước khi nàng nhận ra.

Đặc biệt là ở thời điểm Bách Hân Dư nở rộ, Chu Di Hân nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt cô ấy, muốn để Bách Hân Dư chiếm hữu nàng một lần.

Nhưng Chu Di Hân biết mình không thể sốt ruột, Bách Hân Dư vẫn là người mới, phải dạy cô ấy cách làm trước, sau đó mới để thực hành.

"Chu Chu." Bách Hân Dư yếu ớt gọi Chu Di Hân, dựa vào mép bồn tắm.

"Ơi." Nhiệt độ nước thích hợp, Chu Di Hân áp vào người Bách Hân Dư, thoải mái thở ra.

"Em thấy thoải mái không?" Bách Hân Dư giống như một học sinh giỏi nộp bài tập hoàn hảo, chờ giáo viên khen ngợi.

"Em thoải mái cái gì?" Chu Di Hân mở to hai mắt, không thể tin được, lẽ ra người nên thoải mái chính Bách Hân Dư.

"Nhìn vẻ mặt của em... chị còn tưởng em rất thoải mái." Bách Hân Dư nói, nhẹ nhàng cười, cảm thấy có chút xấu hổ, không biết mình đang nói nhảm cái gì.

"Em dùng ngón tay, không phải..." Chu Di Hân không biết nên nói gì hơn.

Bách Hân Dư hắng giọng, cảm thấy xấu hổ.

"Còn chị thì sao?" Chu Di Hân ôm chân, vùi mặt vào đầu gối, chỉ dùng hai mắt nhìn Bách Hân Dư, "Em không có làm đau chị chứ?"

"Không có, còn ổn...." Bách Hân Dư lắp bắp, ngại đối mặt với Chu Di Hân nên cúi đầu, "Khá... thoải mái."

"Vậy thì tốt." Chu Di Hân cảm giác bầu không khí có chút không đúng, vì cái gì đột nhiên lại xa lạ?

Bách Hân Dư không nhìn nàng, lúc nói chuyện giống như đang tự nói với chính mình: "Vậy ngón tay không có nhiều cảm giác sao?"

"Ừm, có lẽ nhìn biểu cảm của chị... thoải mái, thế là trong lòng cũng đột nhiên... thoải mái theo." Chu Di Hân liếc nhìn Bách Hân Dư, phát hiện tay trái cô ấy đã nắm chặt thành nắm đấm, gắt gao bao lấy ngón trỏ và ngón giữa tay phải.

Bách Hân Dư thực sự rất ham học hỏi, còn Chu Di Hân có dự cảm hạnh phúc sau này của nàng đã không còn xa.

"Vậy em có muốn..." Bách Hân Dư nghiên cứu một hồi, cảm thấy mình cũng có thể để cho Chu Di Hân thoải mái.

"Hôm nay?" Chu Di Hân kinh ngạc hỏi: "Chị không mệt à?"

"Một chút." Bách Hân Dư xác thực có chút mệt mỏi, nhưng chỉ cần Chu Di Hân muốn, cô hẳn là có thể kiên trì thêm một lát.

"Vậy thì đi tắm rồi mau đi ngủ đi." Chu Di Hân buồn bực nghĩ: "Haizz, hôm nay không đăng chương mới nào."

"Không đăng thì thôi có sao đâu." Bách Hân Dư bình tĩnh nói.

Chu Di Hân lại đưa ra lập luận của mình: "Không đăng chương mới thì không tăng view, không tăng view thì view sẽ tụt, view không tốt thì không có thu nhập thì cũng không sao, nhưng mà không có ai nhìn trúng bản quyền, kiếm tiền kiểu gì đây?"

"Đừng kiếm nữa, chị nuôi em." Bách Hân Dư vòng tay qua eo Chu Di Hân dưới nước, ôm chặt nàng từ phía sau.

"Lỡ chị phá sản thì làm thế nào?" Chu Di Hân nghiêng đầu nhìn cô ở phía sau.

"Ừm... không có khả năng." Bách Hân Dư trong lòng tính toán, "Cho dù phá sản, chị vẫn có thể nuôi em cùng con của chúng ta."

Chu Di Hân xoay người hôn lên cái miệng khéo ăn khéo nói của Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư ngọt quá, ngọt hơn cả mật.

Chương trước Chương tiếp
Loading...