Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 40



Liễu Dĩ Tư tranh thủ thời gian nghỉ trưa, từ công ty đi thẳng đến bệnh viện, nghĩ đến đứa bé mà bản thân nhìn lớn lên - Bách Chỉ Lịch, là con ruột của Trư Đại, sau khi vào phòng bệnh, cô không thể rời mắt khỏi đứa bé này.

Mấy năm nay, cô luôn cảm thấy đứa bé này quá đáng yêu, không giống Bách Hân Dư nhàm chán kia chút nào, bây giờ cô mới hiểu rõ đây là con của Trư Đại, thảo nào đáng yêu như thế.

Dì Vương thấy Liễu Dĩ Tư từ khi đi vào cứ mãi nhìn Lịch Lịch, vừa nhìn vừa cười ngốc nghếch đã sắp được nửa tiếng.Ở cùng phòng với một người như vậy, dì Vương phải uống mấy viên thuốc trợ tim, chứ hoảng hốt quá rồi.

"Lịch Lịch, cháu xem An Ca đã ăn xong rồi, cháu cũng ăn nhanh lên đi." Dì Vương hối Lịch Lịch, còn liếc nhìn Liễu Dĩ Tư, cô ấy lại nở nụ cười rùng rợn đó, giống như yêu quái muốn ăn thịt trẻ con.

Chu An Ca ăn xong vòng tay qua vai Lịch Lịch, nhỏ giọng nói vào tai cô bé: "Lịch Lịch, sao dì này cứ nhìn cậu mãi thế?"

Bách Chỉ Lịch quay đầu ghé vào tai An Ca, che miệng cô bé rồi nhỏ giọng nói: "Dì Tư Tư nhiều khi rất kỳ lạ, riết cũng quen rồi."

Chu An Ca cường đại mở miệng, lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Thật đáng sợ quá đi."

Bách Chỉ Lịch nhét một thìa cơm vào miệng, ngoan ngoãn nghiêng đầu về phía Liễu Dĩ Tư, ngọt ngào gọi cô: "Dì Tư Tư."

"Sao nè." Liễu Dĩ Tư vội vàng đáp lại.

Bách Chỉ Lịch nhấn mạnh từng chữ, chậm rãi nói lý lẽ với cô: "Dì đừng nhìn cháu như thế, An Ca nói dì như thế thật đáng sợ."

Nhiệt huyết cháy bỏng của Liễu Dĩ Tư nhanh chóng bị dập tắt bởi đứa bé đáng yêu nhất Bách Chỉ Lịch.

Cô quay sang Chu An Ca, nở một nụ cười giả tạo hiền lành, đứa trẻ này dám nói cô đáng sợ, chẳng có mắt gì hết, đúng thật là con ruột của Bách Hân Dư.

"Dì ơi, cháu... cũng đáng yêu lắm mà?"

Chu An Ca lùi lại phía sau Lịch Lịch chỉ ló một mắt nhìn cô, rụt rè hỏi dì Vương: "Dì Vương, khi nào mẹ cháu sẽ tới."

"Sắp rồi." Dì Vương thay đổi giọng điệu, xa cách khách sáo hỏi Liễu Dĩ Tư, "Cô Liễu, cô cũng đến được một lúc rồi, tôi rót trà cho cô mà cô cũng không uống sao?"

Liễu Dĩ Tư cầm ly giấy lên, nhấp một ngụm tượng trưng, vì để chờ Trư Đại, chờ đến tận thế, chờ đến sông cạn đá mòn, cũng không sợ gì hết!

Cô mở weibo xem vài trang, người được cài đặt ở chế độ đặc biệt Trư Tâm Ca cách đây một tiếng đã đăng một bài Weibo mới, giải thích chuyện tối hôm qua đột nhiên offline, Liễu Dĩ Tư đọc từng chữ một, nhìn thấy dòng chữ lớn ở cuối... Sốc.

Trư Đại nói, là vì bạn của nàng ngất xỉu, tình huống cấp bách cho nên không kịp nói vài lời đã offline, lập tức đưa bạn đến bệnh viện.

Liễu Dĩ Tư nghĩ nghĩ, lúc đó người duy nhất ở cùng Trư Đại chính là Bách Hân Dư, chuyện này thật thảm, cô hỏi dì Vương: "Dì có biết tối hôm qua Bách Hân Dư được đưa đi cấp cứu không?"

Bách Chỉ Lịch đang ăn cơm, nghe thấy Liễu Dĩ Tư nói thế, lập tức ném cái thìa trong tay, chạy đến bên cạnh cô: "Dì Tư Tư, mẹ cháu làm sao thế?"

"Cấp cứu, thảo nào đêm qua không liên lạc được." Liễu Dĩ Tư nhớ tới Bách Hân Dư thỉnh thoảng bị đau đầu và đau bao tử, nhưng nhìn chung thể lực cũng không tệ.

Bách Chỉ Lịch mếu máo, nước mắt rơi: "Mẹ, cháu muốn đi tìm mẹ."

Chu An Ca và dì Vương đứng bên cạnh cô bé, một trái một phải dỗ cô bé.

Liễu Dĩ Tư đọc lại Weibo của Trư Đại, cũng do cô nhanh miệng, chọc cho cô bé khóc, nên nhanh chóng tìm cách tìm mẹ cho Lịch Lịch.

Dì Vương vẫn bình tĩnh, dỗ dành đứa bé chợt nhớ ra: "Không phải đâu, vừa rồi tôi còn mới gọi cho cô chủ mà?"

Liễu Dĩ tư vội vàng hỏi: "Cô ấy còn sống à?"

Dì Vương vỗ mạnh vào đùi: "Sống, sống tốt."

Liễu Dĩ Tư suy nghĩ một chút, lẩm bẩm: "Dù sao cũng ngất xỉu, không chết cũng mất đi nửa cái mạng."

"Hu hu...." Bách Chỉ Lịch vừa nghe, càng khóc lớn hơn.

Chu An Ca xua tay ngăn cho Lịch Lịch khóc, nhưng khi nghe tin dì Bách, người mà cô nhóc yêu quý đi cấp cứu chỉ còn lại nửa cái mạng, thế là chớp chớp mắt, nước mắt cũng rơi theo.

"Dì Bách...." Chu An Ca đau lòng khóc, dì Bách đối xử với cô nhóc rất tốt, còn mua ô tô đồ chơi cho mình.

"Mẹ...." Bách Chỉ Lịch khóc lớn, kéo góc áo dì Vương, bảo bà cùng mình ra ngoài tìm mẹ.

Dì Vương lau nước mắt cho An Ca, rồi lại lau mũi cho Lịch Lịch, thay khăn giấy rồi lau mặt cho bọn trẻ, hai đứa trẻ khóc không ngừng.

"Này, này, này.." Cô bị hoang mang bởi tiếng khóc của hai đứa trẻ. "Dì sẽ gọi điện cho mẹ cháu ngay, để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra."

Liễu Dĩ Tư nhìn hai đứa trẻ đang khóc, vừa đau lòng vừa khó chịu, cô và Bách Hân Dư bằng tuổi nhau, mặc dù chưa từng nghĩ tới chuyện có con, bọn trẻ tuy nhìn rất đáng yêu nhưng tiếng khóc của chúng rung trời, có thể xé nát mái nhà.

Dì Vương bấm số của Bách Hân Dư, khi gọi đi, thì lại nhận thông báo số điện thoại không liên lạc được.

Liễu Dĩ Tư thấy biểu tình của dì Vương không đúng, buồn bã lắc đầu thở dài: "Tôi nói rồi."

Bách Hân Dư và Chu Di Hân đứng cạnh nhau trong thang máy dẫn đến khoa nội trú tầng năm, Chu Di Hân bật màn hình điện thoại lên rồi lại tắt, động tác và vẻ mặt của nàng trông rất bất an.

"Trong thang máy không có tín hiệu." Sau khi Bách Hân Dư nói chuyện với Chu Di Hân chuyện sinh thêm đứa nữa, Chu Chu không chịu nói chuyện với cô.

"Ừ." Chu Di Hân ngẩng đầu nhìn số tầng trên màn hình thang máy, trong mắt ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ.

Khi đến tầng năm, Bách Hân Dư đi ra ngoài trước, vươn tay về phía Chu Di Hân vẫn còn thẩn thờ trong thang máy: "Chúng ta tới rồi."

Chu Di Hân nắm tay Bách Hân Dư nhưng vẫn đứng ở chỗ đó, nàng nhìn Bách Hân Dư, vừa ngẩng mặt lên đã không kìm được nước mắt lập tức rơi xuống.

"Sao vậy?" Bách Hân Dư thấy Chu Di Hân không chịu ra ngoài, liền đi trở lại thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Chu Di Hân nhìn tay hai người đang nắm chặt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nàng nghẹn ngào mấy lần mới nói: "Tôi không muốn có con nữa."

Bách Hân Dư lục lọi trong túi xách tìm khăn giấy, nhưng vẫn không tìm thấy, ngẩng đầu liền thấy trong mặt Chu Chu đã đầy nước mắt, cô cũng không chê bẩn, lập tức giơ tay lên lấy ống tay áo lau cho nàng.

Còn chưa chạm vào mặt, Chu Di Hân đột nhiên hét lên: "Cái áo này là mua từ Nhật Bản về! Rất đắt!"

Nàng vừa khóc vừa lùi lại, Bách Hân Dư giữ đầu nàng lại, thế là nước mắt đã dính lên.

"Cái này giờ là của tôi, tôi mua lại cho cô 10 cái, được không?"

Chu Di Hân gật đầu, nắm lấy tay Bách Hân Dư, kéo cánh tay kia, dùng sức lau mặt mình.

"Cô có biết sinh con khó khăn thế nào không?" Nàng rưng rưng nước mắt hỏi Bách Hân Dư, người này chưa từng trải qua, biết cái gì chứ, bản thân nàng đã tự mình trải qua, thế nên nàng không muốn phải trải qua lần thứ hai.

"Sinh đứa bé ra, phải có trách nhiệm với con, dạy con đi từng bước, dạy con cách làm người, tôi có An Ca, giờ có Lịch Lịch, sau này lại thêm đứa nữa, tôi thực sự không chắc bản thân sẽ đủ sức chăm sóc cho con."

Bách Hân Dư nhấn nút tầng để ngăn thang máy đi xuống, lúc mở miệng ra nói chuyện, trong vô thức giọng đã ôn nhu vô cùng: "Một mình cô chắc chắn sẽ quá sức, nhưng bây giờ chuyện có con là chuyện của hai chúng ta, cô hiểu rồi chứ? Đứa bé này sẽ giống như An Ca và Lịch Lịch, là con của hai đứa mình, cho nên muốn chăm sóc cho con cũng phải là hai chúng ta cùng nhau chịu trách nhiệm."

Ai cùng với cô mà hai ta hả? Sao tự dưng giờ thành con của hai người là sao?

Chu Di Hân nghẹn nước mắt liếc Bách Hân Dư một cái, nói đến chuyện trách nhiệm lại nhớ đến chuyện ngu xuẩn bản thân đã làm, che mặt xấu hổ.

"Thật ra... tôi cũng có nghĩ hết rồi, tôi không có ý định kết hôn, mà tình huống của cô thì không có khả năng kết hôn, chúng ta cùng nhau chăm sóc con cũng đâu có vấn đề gì." Bách Hân Dư dừng lại, cô sợ lời đề nghị tiếp theo của mình quá lỗ mãn, cho nên vẫn không nói ra.

Chu Di Hân cho rằng Bách Hân Dư còn có chuyện muốn nói, liền yên lặng chờ đợi mấy giây, trong thang máy nhỏ chỉ có yên lặng.

"Ơ? Thang máy đang đi xuống." Bách Hân Dư vừa buông ra, thang máy cũng đồng thời đi xuống.

Chu Di Hân tùy ý lau mặt hai cái: "Chuyện này để tôi cân nhắc lần nữa."

"Với tình trạng của Lịch Lịch cần phải quyết định càng sớm càng tốt, chúng ta phải đợi 10 tháng...." Bách Hân Dư nhớ tới mình có một điều kiện mấu chốt chưa nói ra, sau đó bổ sung: "Tôi biết cô sinh An Ca rất vất vả, cho nên chuyện này cô cứ giao cho tôi đi."

Chu Di Hân lập tức kinh hãi nhìn Bách Hân Dư: "Cô muốn tự mình sinh con?"

Bách Hân Dư vội vàng phủ nhận: "Không, không, tôi không có tâm sức để mang thai. Hiện tại công nghệ tiên tiến như vậy, tiêu tiền không phải là được rồi sao? Với lại công ty cũng có rất nhiều việc, còn phải lo cho Lịch Lịch, hơn nữa...."

Chu Di Hân ngơ ngác nhìn cô: "Hơn nữa cái gì?"

Bách Hân Dư hạ giọng, ngượng ngùng nói: "Tôi sợ đau, chỉ siêu âm âm đạo thôi đã rất đau rồi."

"Vậy tối hôm qua..." Chu Di Hân nhẹ giọng hơn cô: "Có đau không?"

Bách Hân Dư nói thật: "Đêm qua còn ổn, không đau lắm."

Tối qua cô uống quá nhiều nhưng ổn, không nôn, cũng không cảm thấy đau đầu.

"Ồ." Chu Di Hân không ngờ tay nghề của mình sau nhiều năm như vậy vẫn còn ổn áp.

"Chỉ là một chút... nên nói thế nào đây?" Bách Hân Dư rối rắm nói.

Chu Di Hân khẩn trương hỏi: "Sao vậy?"

"Có chút khó chịu." Đầu tôi vẫn còn choáng, cảm giác nôn nao vẫn khá khó chịu.

Thang máy đi xuống tầng một, có hai y tá đi vào, Chu Di Hân và Bách Hân Dư đứng sang một bên không nói gì.

Khi Chu Di Hân nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, cảm giác tội lỗi trong nàng càng tăng lên.

Trở lại tầng năm, Chu Di Hân vẫn còn cách phòng Lịch Lịch hơn mười mét, nàng dừng lại, hỏi Bách Hân Dư: "Cô có nghe thấy không?"

Bách Hân Dư tiến lại gần mấy bước, quay người nhìn Chu Di Hân, hai người ngay tức khắc chạy nhanh đến phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, An Ca và Lịch Lịch ôm nhau khóc, vừa khóc vừa gọi Bách Hân Dư.

"Mẹ......"

"Dì Bách..."

Dì Vương dỗ hai đứa, còn Liễu Dĩ Tư ăn hại ngồi một bên.

"Có chuyện gì thế?" Chu Di Hân đi vào, An Ca liền chạy tới ôm lấy đùi mẹ.

Cô nhóc vừa khóc vừa nói: "Dì Bách mất nửa cái mạng."

Liễu Dĩ Tư nhìn thấy Trư Đại người thật, lập tức hưng phấn, sau đó cô nhìn thấy Bách Hân Dư mặc thường phục ở cửa, dụi dụi mắt, quả nhiên đi được mấy bước vào phòng, người này còn sống đây!

"Mẹ!" Bách Chỉ Lịch bám chặt lấy mẹ như một con gấu túi không chịu buông ra, "Dì Tư Tư nói mẹ được đưa đi cấp cứu, doạ chết Lịch Lịch rồi, hu hu...."

"Doạ chết An Ca rồi." An Ca tuy miệng còn la khóc, còn không quên hùa theo Lịch Lịch.

Dì Vương thầm thở dài trong lòng, làm bà già đây cũng doạ chết rồi đây.

Bách Hân Dư vỗ vỗ lưng Lịch Lịch, cô bé khóc đến không thở được, cô nóng nảy trách Liễu Dĩ Tư: "Sao lại nói bậy với con vậy hả?"

"Không không không, oan cho mình quá Lão Bách à. Lúc thấy tin tức đưa đi cấp cứu mình lo lắng chết mất." Liễu Dĩ Tư nhìn Bách Hân Dư, rồi lại nhìn Chu Di Hân, thật sự không hiểu cho lắm.

Vẻ mặt Bách Hân Dư trở nên lạnh lùng, lộ rõ vẻ chán ghét: "Truyền thông vô lương tâm nào nói mình bị đưa đi cấp cứu hả?"

Liễu Dĩ Tư lén nhìn Chu Di Hân một cái, trầm mặc không nói.

"Nói." Bách Hân Dư nhấn mạnh giọng điệu, cô chưa bao giờ thấy Liễu Dĩ Tư làm ra vẻ ngượng ngùng như vậy.

Trên gò má của Liễu Dĩ Tư hiện lên hai vệt ửng đỏ, cô nhìn mũi chân mình, khoé môi nở nụ cười, giống như thiếu nữ hoài xuân.

Cô mắng: "Cậu mới là cái đồ vô lương tâm."

"A?" Bách Hân Dư ngơ ngác nhìn bạn mình, cái người Liễu Dĩ Tư này ngày thường cũng thô lỗ không kém, hôm nay vờ ngây thơ cái gì đây?

Liễu Dĩ Tư đưa trang Weibo của Trư Tâm Ca trên điện thoại ra trước mặt Bách Hân Dư, quơ quơ: "Đây, là Trư Đại nói."

Chương trước Chương tiếp
Loading...