Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 39



Loại chuyện này có cần thiết phải chịu trách nhiệm không?

Bách Hân Dư muốn nói Chu Di Hân nghiêm túc quá rồi, cho nên cô chân thành đặt cái tay còn lại lên, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Chu Di Hân: "Nói thế sao nghe xa lạ quá, hai ta chẳng phải đã là người một nhà rồi sao."

Chu Di Hân cay đắng thở dài: "Là người một nhà thì càng không thể thế được."

Người nhà mà còn làm tình với nhau được sao? Này mất nhân tính quá rồi! Suy đồi đạo đức!

Bách Hân Dư cau mày, không hiểu lắm lời vừa nghe được.

Dù sao việc này Chu Di Hân cũng đã cam chịu, nói thêm nữa chỉ thêm phần hối hận mà thôi, thôi thì dừng lại ở đây.

Nàng hứa hẹn với Bách Hân Dư: "Tóm lại, sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô."

Bách Hân Dư nghe được lời này của nàng, cũng không khuyên nàng là không sao đâu nữa, hất hất cằm ra hiệu muốn ăn sủi cảo.

Chu Di Hân không nói một lời, lập tức múc một cái sủi cảo lên.

Bách Hân Dư dùng môi chạm vào, chán ghét đẩy ra: "Nóng."

Chu Di Hân thổi nguội sau đó lại đưa đến miệng Bách Hân Dư, vẻ mặt khẩn trương: "Cô trước kia có từng...."

"Sao?" Bách Hân Dư ngậm lấy cái thìa, tay chống một bên má, từ từ nhai nuốt.

"Có từng...." Lời nói đến ngay cửa miệng thì lại rụt rè, hay là thôi không hỏi?

Bách Hân Dư tự mình múc sủi cảo ăn, hiển nhiên không ngon bằng Chu Chu đút cho cô ăn: "Cái gì?"

"Cô có kinh nghiệm chuyện phòng the không?" Cuối cùng Chu Di Hân cũng hạ quyết tâm hỏi ra được.

Trên mạng đồn Bách Hân Dư chưa từng yêu đương, nàng cũng đề cập đến vấn đề này mấy lần, thái độ của cô ấy giống như cam chịu, nhưng chưa được nghe chính chủ xác nhận Chu Di Hân không cam lòng.

Chưa từng yêu đương hẹn hò, kinh nghiệm phòng the, thì không thể coi là ngang bằng với một số người.

Lỡ như đêm hôm qua hồ đồ làm chuyện đó... chẳng phải đó là lần đầu tiên của Bách Hân Dư sao?

Chu Di Hân hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư hơi ngẩng mặt lên, nghi hoặc hỏi nàng: "Ý cô là nam hay nữ?"

Chu Di Hân nghe Bách Hân Dư hỏi như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm: "Cả hai."

Bách Hân Dư nhẹ nhàng vỗ tay, sau đó duỗi ra, rất đắc ý nói: "Không có."

Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?

Cô cố ý thử một lần, khi nhìn sắc mặt Chu Di Hân, cô đột nhiên sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, không có một miếng máu.

Bách Hân Dư tưởng đâu mình lại nói sai, khiến nàng không vui, vội vàng đổi lời: "Khi làm thụ tinh trong ống nghiệm cần kiểm tra nang trứng. Lúc đó tôi siêu âm âm đạo, chỉ là cái đầu dò dài được đưa vào, có tính không?"

Cô không có kinh nghiệm trong chuyện phòng the, nhưng thế tại sao Chu Chu lại có phản ứng như thế? Bách Hân Dư suy nghĩ một chút, chẳng lẽ bản thân 33 tuổi không có kinh nghiệm phòng the, khiến nàng bị doạ à?

Chẳng phải Chu Chu biết rõ cô chưa từng yêu đương sao?

Từ lúc thức dậy phản ứng của người này cứ lạ kỳ sao đó, nói toàn mấy lời cô nghe chẳng hiểu, hay là say chưa tỉnh hẳn trời?

Chu Di Hân xua tay, yên lặng xúc một cái sủi cảo, nàng khâm phục tinh thần chịu đựng của Bách Hân Dư, nếu vai trò của bọn họ bị đảo ngược, có lẽ nàng sẽ nổi điên, không loại trừ khả năng lúc điên tiết lên còn đi tìm con dao chặt đứt đôi tay người ta.

Bách Hân Dư nhìn cái sủi cảo trên tay Chu Di Hân, thế là vươn cổ ghé lại gần.

Chu Di Hân ngẩng đầu, nhìn kỹ khuôn mặt của cô ấy, nhìn kỹ mới thấy thực sự rất đẹp, từ một góc độ khác phân tích sự việc, Bách Hân Dư không giận chắc hẳn là nhiều năm qua chưa từng ăn thịt, ai cũng là người trưởng thành, trong đó không có chuyện ai có lỗi với ai.

Tiếc là mạch trí nhớ bị cắt đứt, chuyện cần nhớ thì không nhớ được.

"Muốn ăn." Bách Hân Dư không khách sáo mà nói.

Chu Di Hân từ lúc ngồi xuống đến giờ chưa ăn miếng sủi cảo nào, nàng bận rộn đút cho Bách Hân Dư ăn, bản thân đã hứa hẹn đối xử tốt với người ta thì phải làm thực tế, xoay cổ tay đút vào miệng cô ấy.

Rõ ràng sủi cảo nhân tôm có vị mặn, nhưng Bách Hân Dư lại nếm ra được vị ngọt trong đó.

Thôi kệ, Chu Chu nói muốn chịu trách nhiệm thì cho nàng chịu trách nhiệm đi, người này đối tốt với cô hơn cả mẹ ruột, cho nên không thể lãng phí lòng tốt này.

Bách Hân Dư dáng người cao, mặc một chiếc áo hoodie nam thời thượng, nhìn không quá dài, rộng rãi, hoa văn cường điệu, mặc quần jean bó sát để lộ mắt cá chân, đứng trước tấm gương soi toàn thân ở cửa, nhìn mình như một thanh niên bị xã hội khinh miệt.

Trông cũng không quá trẻ nhưng này đoán chừng chỉ tầm 28 tuổi thôi.

Trước giờ chưa từng thử qua phong cách này, lần đầu tiên mặc thế mà không khó coi cho lắm, dù sao bản thân cũng xinh đẹp, mặc thế nào cũng rất hợp.

Bách Hân Dư đợi cả buổi, Chu Di Hân vẫn đang trong phòng làm việc nghe điện thoại, rảnh rỗi buồn chán mới nhớ còn một đống tin nhắn WeChat chưa đọc.

Riêng Liễu Dĩ Tư đã gửi cho cô hơn chục tin nhắn, Bách Hân Dư liếc nhìn hai lần, phát hiện mỗi tin nhắn đều xoay quanh Chu Di Hân.

Tên đó không phải bảo cô tránh xa Chu Di Hân sao? Sao giờ quay ngược lại quan tâm tới Chu Di Hân thế?

Chu Di Hân từ trong phòng làm việc đi ra, sắc mặt khó coi vô cùng, nàng gặp rắc rối lớn rồi, hiện tại trên weibo có hàng ngàn độc giả nhắn tin hỏi nàng về việc nàng đột ngột offline tối qua. Biên tập viên gọi điện nói cả đêm cô ấy không ngủ ngon, đây là lần đầu tiên cô gặp một tác giả bá đạo như vậy, bình thường bàn luận mọi việc đều ngoan ngoãn như một con thỏ trắng nhỏ, nhưng cuối cùng lại gây ra nhiều chuyện rắc rối hơn bất cứ ai khác.

Ba điều cấm kỵ lớn nhất trong giới tác giả là đạo văn, bắt nạt và làm giá.

Nhiều người ghen tị với địa vị của Chu Di Hân trong giới văn học Internet, bình thường nàng chỉ tập trung viết lách, không dây dưa với người khác để gây rắc rối, không có chỗ nào để chê trách. Tuy nhiên, chỉ vì chương trình đột ngột offline nên chỉ trong một đêm, những người trên diễn đàn đã quy chụp cho nàng là làm giá.

Biên tập viên yêu cầu nàng đưa ra giải pháp, Trư Tâm Ca là một trong những cây rụng tiền lớn nhất của trang web của họ, không thể nào để cho ngã được, việc này cần phải giải quyết êm xuôi mới được.

Chu Di Hân muốn công khai cho mọi người biết nàng nhậu say với bạn, nhưng biên tập viên cho rằng lời giải thích này cho thấy nàng không coi trọng độc giả và hoàn toàn không thể chấp nhận được. Cuối cùng thì đưa ra phương án là ngay lúc bạn nàng lên tiếng thì cô ấy đột nhiên ngất xỉu cho nên phải đưa cô ấy đến bệnh viện cấp cứu.

Người biên tập đã quyết định tuyên bố như thế, này cũng làm nổi bật hình tượng là người sống đầy tình cảm và chính trực của nàng.

Chu Di Hân làm theo biên tập chỉ dẫn, đăng lên weibo, đi đến phòng khách, nhìn thấy người được cho là ngất xỉu đưa đi cấp cứu - Bách Hân Dư đang đứng ở cửa tạo dáng, say sưa với chính mình.

"Cô thấy tôi mặc thế này có đẹp không?" Bách Hân Dư nhìn thấy Chu Di Hân đi ra, đứng thẳng dậy, muốn nàng khen ngợi mình.

Chu Di Hân lơ đãng đáp: "Mặc gì cũng đẹp, kể cả không mặc cũng đẹp."

Lơ đãng khen quá trớn, Chu Di Hân nói xong muốn tự tát mình một cái.

Sao không nói đại đi mắc gì nói thật!

Bách Hân Dư nhìn thấy bộ dáng hối hận của nàng thì còn rất đắc ý: "Câu này tôi thích nghe."

"Đi thôi, mau đến bệnh viện." Chu Di Hân thúc giục Bách Hân Dư, nhưng giọng điệu thì yểu xìu, nghe như là đang làm nũng với Bách Hân Dư.

"Ơ này, Chu Chu, tôi mặc đồ thế này đi giày cao gót không hợp." Bách Hân Dư ám chỉ với nàng.

Chu Di Hân vội vàng muốn đi gặp con, nói cho có: "Chân cô lớn hơn tôi, đừng có mơ tưởng tới giày thể thao của tôi."

"Tôi thử rồi, tôi có thể mang đôi giày này." Bách Hân Dư dùng đôi chân trần, hất chỉ vào một đôi giày trên kệ giày.

Chu Di Hân lấy hai tay cầm hai chiếc giày lên, đây là đôi giày duy nhất nàng mua size lớn, đôi này là hàng giới hạn của thương hiệu nổi tiếng, mà lúc đó chỉ có size lớn, nên nàng mua về không mang, chỉ để thu thập những cảm xúc của ngày đi học của nàng.

Lúc nàng còn đang thương nhớ về thanh xuân của nàng, thì Bách Hân Dư đã lấy đôi giày mang vào chân.

"Cô nhìn đi, vừa luôn đó." Bách Hân Dư đạp xuống đất, rất hài lòng.

Chu Di Hân che chỗ tim đang đau, cười nói: "Nếu cô thích thì cho cô."

Sau khi ra ngoài, Bách Hân Dư đút hai tay vào túi áo hoodie, từ lúc bắt đầu đi làm cô vẫn luôn đi giày cao gót, quên mất cảm giác đi giày thể thao nhẹ như thế nào, tiến về phía trước hai bước, nắm lấy tay Chu Di Hân.

"Chuyện tối hôm qua, tôi nói cô, như vậy được không?"

Chu Di Hân nghe đến chuyện tối qua là tức hoảng, không dám nghĩ nhiều: "Cô nói được thì được."

Bách Hân Dư đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, nếu không phải đi tới bước đường cùng cô cũng sẽ không đem chuyện này ra bàn bạc với Chu Di Hân, cô thấy câu trả lời của Chu Di Hân quá qua loa, nghi hoặc hỏi lại: "Cô có biết chuyện tôi nói với cô là gì không?"

Chu Di Hân thật sự không biết, nhưng đã tự nhận định bản thân có tội, cho nên Bách Hân Dư nói gì thì cũng đồng ý.

"Muốn làm gì thì làm, tôi không phản đối." Nàng đi về phía chiếc BMW nhỏ của mình, Bách Hân Dư đẩy nàng vào trong chiếc Ferrari.

"Lần trước tôi đến New York, nhân viên phòng bệnh viện nói ở đó vẫn còn phôi đông lạnh, nếu dùng thì đích thân cô phải đi qua đó. Nếu cô không muốn đi thì có thể liên hệ với họ qua email, cô đưa bản sao hộ chiếu của cô với giấy uỷ quyền cho tôi, tôi bay qua đó xử lý."

Lúc này Chu Di Hân mới ý thức được là chuyện gì, tối hôm qua Bách Hân Dư nói muốn sinh thêm đứa nữa, không phải là do say mà nói bừa, đúng thật là đang thương lượng với nàng, dùng phôi thai còn lại cứu Lịch Lịch.

"Nhưng mà..." Trong mắt Chu Di Hân đầy không đành lòng, "Như vậy là không công bằng với đứa bé kia, bé con sinh ra là để cứu một đứa trẻ khác, không phải vì tình yêu."

Những băn khoăn lo lắng của Chu Di Hân, cũng là những điều mà Bách Hân Dư cân nhắc trong mấy ngày qua, cô lái xe, nghiêm túc nói: "Không, tôi sẽ coi đó là con của tôi, tôi yêu bé con, tôi biết cô cũng sẽ yêu bé con."

Bách Hân Dư lúc nói chuyện nghiêm túc làm ChubDi Hân cảm thấy xa lạ, thật ra trước giờ nàng chưa từng thấy phong thái làm việc của Bách Hân Dư ở công ty, nhưng nàng có thể tưởng tượng được chắc chắn là cái phong thái này, trên người toát ra một cỗ khí tức không thể phản bác.

"Những phôi thai đó đều em trai em gái cùng cha cùng mẹ với Lịch Lịch, cô cũng biết tế bào gốc tạo máu trong máu cuống rốn của chúng có tỷ lệ cứu sống Lịch Lịch rất cao."

"Tỷ lệ." Chu Di Hân hờ hững nói, cố nén đau nói tiếp: "Tỷ lệ vẫn là tỷ lệ, không phải tuyệt đối, sinh một đứa phải mất 9 tháng 10 ngày! Lịch Lịch sợ có khi không chờ đến được các cơ hội này...."

Bách Hân Dư vội vàng ngắt lời nàng: "Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của Lịch Lịch ổn định, chúng ta có thể chờ! Nhất định có thể!"

Chu Di Hân cụp mắt xuống, nắm chặt hai tay, cắn môi dưới, không nói tiếng nào.

Cho dù kéo dài được mười tháng, nếu máu cuống rốn của đứa bé kia không dùng được thì sao?

Nàng sợ, cứ hy vọng rồi nhận lại tuyệt vọng, nàng khó tưởng tượng ra được bản thân dành 10 tháng để nuôi hy vọng, sau đó bản thân sẽ ra sao khi nhận lại đả kích thất bại.

"Để tôi suy nghĩ lại."

"Tôi đã suy nghĩ lâu lắm rồi, lúc đầu tôi không biết Lịch Lịch là con của cô. Tôi nghĩ nếu tủy xương của tôi không trùng khớp, tôi sẽ dùng số phôi còn sót lại của mình để có được một đứa em gái hoặc em trai để cứu con bé." Trước đây, Bách Hân Dư biết bản thân không phải là người mẹ tốt, cho nên cô không dám làm thế, vì sợ rằng phương pháp này không cứu được Lịch Lịch mà còn làm hại thêm một đứa trẻ khác.

Nhưng bây giờ đã có Chu Di Hân, mặc dù bản thân vẫn chưa đủ tư cách làm mẹ, nhưng cô tin cô có thể sẽ làm tốt hơn.

Cho nên, Bách Hân Dư có một ý tưởng rất táo bạo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...