Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 19



Chu Di Hân trở về quê nhà, thị trấn nhỏ ven biển cách Tân Thành không xa, đi bằng tàu cao tốc cũng chỉ mấy tiếng, đi ra khỏi nhà ga, bắt taxi, nàng báo tài xế một cái địa chỉ quen thuộc tồn tại trong ký ức xa xôi.

Mấy năm nay thế giới bên ngoài không ngừng đổi mới, cải tạo, những thay đổi long trời lở đất, mà khung cảnh nơi này vẫn yên bình, kiến trúc vẫn giống mấy năm trước, ngoại trừ ngày càng đổ nát, thì hai bên đường đầy những lá vàng khô héo úa, mọi thứ vẫn như cũ.

Chu Di Hân trong vòng 5 năm đã đổi ba chiếc điện thoại di động, các số trong danh bạ điện thoại đều bị xóa và thêm vào, chỉ có số này được sao chép từ điện thoại cũ sang điện thoại mới, nhưng nàng chưa bao giờ dám nhấn nút gọi. Nàng không dám nói với ba mẹ nàng quay trở về nhà, nàng đoán chắc chỉ cần nghe giọng của nàng cũng đủ để họ chán ghét, sợ sẽ bảo nàng tránh xa đi, đừng quấy rầy cuộc sống của họ.

Xe dừng ở cổng khu dân cư, Chu Di Hân thanh toán tiền rồi xuống xe, sau đó xách vali đi vào.

Khu dân cư này trông đã khá cũ kỹ, khi Chu Di Hân mới học lớp 1 đã cùng ba mẹ dọn đến đây, điều kiện kinh tế của gia đình rất bình thường, lúc sau đó chưa từng chuyển nhà lần nào nữa, mấy năm qua nàng có thông qua họ hàng để hỏi thăm tình hình của ba mẹ, biết được bọn họ đã về hưu, cũng bởi vì nàng mà họ hiếm khi tụ tập với người lớn tuổi khác trong khu dân cư, chỉ có hai vợ chồng sống qua ngày với nhau.

Người già lúc rảnh rỗi thích nói chuyện con cái, chuyện gia đình, việc có một đứa con gái như nàng là một nỗi xấu hổ không thể tả xiết đối với họ.

Trong khu công viên của khu dân cư, mấy người già tụ tập thành chơi cờ, khi Chu Di Hân đi ngang qua, họ nghiêng đầu nhìn nàng, thấp giọng nói vài câu.

Ở thị trấn nhỏ, các mối quan hệ cá nhân đều phức tạp, ai cũng biết ai hết, chuyện trong gia đình ai thế nào họ cũng biết rõ, không giống như ở Tân Thành, chỗ Chu Di Hân ở không có nhiều dân địa phương, toàn đóng cửa lo cuộc sống của mình, đối với chuyện nhà của người khác không hề hứng thú.

Khi nàng đang lên lầu, nhận được tin nhắn WeChat từ Bách Hân Dư: "Ba giờ, đến trường mẫu giáo đón An Ca."

Chu Di Hân gửi cho cô ấy một icon OK, giơ tay muốn gõ cửa nhưng mãi không gõ được. Nếu không có chuyện của Bách Chỉ Lịch, có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không quay về đây, năm đó ba mẹ luôn miệng nói coi như không có đứa con gái này, coi như nàng đã chết. Chu Di Hân rất sợ khi đối mặt với họ, nhưng mà nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu của Bách Chỉ Lịch, nàng nắm chặt ngón tay thành nắm đấm, sau đó dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng đập vào cánh cửa sắt, mỗi âm thanh đều khiến nàng lo lắng..

Có tiếng bước chân đến gần cửa, nàng nghe thấy giọng mẹ hỏi bên trong: "Ai vậy?"

Chu Di Hân không dám nói gì, nàng che miệng, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

"Thu tiền gas à..." Người bên trong lẩm bẩm, cửa mở ra.

Trên đường trở về, Chu Di Hân không ngừng lặp đi lặp lại đoạn hội thoại phải nói với ba mẹ khi gặp lại, nàng nhìn gương mặt mẹ qua lớp cửa, bà ấy đã già đi rất nhiều, một chữ mẹ còn chưa nói thành tiếng, cửa đã bị đóng chặt lại.

"Cô còn về làm gì nữa!" Bùi Nhã Thục cách một cánh cửa hét lên mắng mỏ con gái đang đứng trước cửa.

Chu Di Hân chống lòng bàn tay vào cửa, nước mắt lại trào ra, lần này nàng về là muốn đưa ba mẹ đi Tân Thành, vì Bách Chỉ Lịch, nàng phải kiên trì đến cuối cùng.

"Mẹ, để con vào trong được không?"

Thái độ của Bùi Nhã Thục không hề thay đổi: "Tôi không có đứa con gái như cô, đã đi rồi sao còn lại quay về làm gì?"

"Mẹ..." Chu Di Hân bất lực ngồi xổm xuống, dựa lưng vào cửa cầu xin: "Đứa bé bị bệnh, con thật sự hết cách rồi, cầu xin mẹ cho con đi vào, chúng ta nói chuyện được không?"

Bùi Nhã Thục thờ ơ, mỉa mai: "Lúc trước đã bảo cô không được sinh đứa con hoang đó ra! Cô nhất quyết đòi sinh! Vì nó mà cắt đứt quan hệ với gia đình, bây giờ bệnh thì không biết xấu hổ mà đến tìm chúng tôi đòi tiền...."

Những lời nói gay gắt khó nghe giống như con giòi chui vào trong não Chu Di Hân, gắm nhắm lấy tỉnh táo của nàng, cho đến khi nàng suy sụp, cả người run rẩy hô lên: "Con bé mắc bệnh ung thư máu!"

Người trong cửa nhất thời im lặng, Chu Di Hân điên cuồng đập cửa: "Mẹ, xin mẹ và ba cứu con bé với, tuỷ của con không tương thích, cầu xin hai người đi xét nghiệm thử."

Nàng gần như mất trí, gạt hết sự dè dặt và lòng tự trọng sang một bên, không để ý đến các đốt ngón tay bị đau do đập vào cửa, dùng hết sức để phá cửa.

Chu Di Hân bật khóc, nức nở từng chữ: "Con bé mới bốn tuổi, còn nhỏ như vậy, không thể cứ như vậy mà đi rồi...Mẹ... cầu xin mẹ và ba đó, lỗi đều do con, con bé không có lỗi...."

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Chu Di Hân loạng choạng ngã xuống phía sau.

Ba nàng nghiêm mặt kéo nàng đứng lên.

"Ba..." Chu Di Hân nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.

"Ở bên ngoài lớn tiếng, để người ngoài nghe được thì không hay, đi vào trong rồi nói." Chu Hoài vỗ nhẹ vai nàng hai cái, Bùi Nhã Thục nghiêng đầu nhìn bọn họ, lúc Chu Di Hân đi vào bà không tình nguyện nghiêng người sang một bên.

Đến cổng trường mẫu giáo Xuân Lai, Bách Hân Dư trong nháy mắt quên mất những gì Chu Di Hân nói, lái chiếc xe thể thao chạy tới, đậu vững vàng trước cổng trường mẫu giáo, trông rất rêu rao.

Mang túi xách mở cửa xe, Bách Hân Dư bắt gặp vô số ánh mắt xung quanh, Bách Hân Dư nghe thấy những phụ huynh khác đang thì thầm cô là ai, cô đẩy kính trên sống mũi lên, không để ý đến, đi đến chỗ chiếc máy quẹt thẻ mà Chu Di Hân dạy cô sử dụng, móc thẻ ra quét.

Giọng nữ máy móc vang lên: "Chào mừng phụ huynh của bạn học lớp chồi Chu An Ca."

Bách Hân Dư sải bước dài đi thẳng đến lớp học của Chu An Ca, đôi giày cao gót dừng lại, cô đứng yên thẳng dáng người.

Có mấy đứa trẻ đang chơi đất sét, nhìn thấy cô thì há hốc mồm.

Bách Hân Dư nghĩ, xem vẻ mặt của mấy đứa nhỏ này, bộ cô đáng sợ lắm à?

Chu An Ca giơ cao tay: "Dì Bách!"

Bách Hân Dư cười với cô nhóc: "An Ca, dì đón con tan học."

Chu An Ca đeo chiếc ba lô nhỏ lên lưng, vui vẻ chạy đến bên cạnh Bách Hân Dư, nắm tay cô: "Dì Bách, con có thể đến chơi với Lịch Lịch được không?"

"Được." Bách Hân Dư nói, sau đó liền gửi cho Chu Di Hân một tin nhắn WeChat, nói cho nàng biết cô đã đón An Ca.

"Dì Bách, dì đang nói chuyện với mẹ à?" Chu An Ca ngẩng cổ lên, vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.

"Đúng rồi." Trong ấn tượng của Bách Hân Dư, trẻ con lẽ ra phải trầm lặng ngoan ngoãn như Bách Chỉ Lịch, nhưng giờ cô lại gặp được một đứa bé tinh nghịch lắm lời như Chu An Ca, thế mà lại không có thấy phiền.

Một bí ẩn chưa có lời giải, cái đồ hay khóc nè như Chu Di Hân kia, sao lại có thể dạy An Ca thành đứa trẻ đáng yêu như thế chứ.

Kỳ thực nghĩ lại, Chu Di Hân cũng rất đáng yêu.

Mở cửa xe, bế An Ca lên ngồi vào ghế phụ, cô nhóc duỗi tay cẩn thận ấn vài nút trên táp lô xe, giống như đang khám phá, sau đó mở to hai mắt than thở: "Dì Bách à, sao tất cả xe của dì đều đẹp hết thế?"

Bách Hân Dư bị vẻ mặt của An Ca chọc cười: "Con thích à?"

Chu An Ca gật đầu: "Thích ạ, rất ngầu."

"Ừm...." Bách Hân Dư lái xe có chút mất tập trung, "Vậy tặng cho con được không?"

"Con không biết lái xe mà." Chu An Ca từ trong cặp sách nhỏ của mình lấy ra cây kẹo mút cho Bách Chỉ Lịch, cầm trước trên tay.

"Vậy tặng cho mẹ con nha." Bách Hân Dư thản nhiên nói.

"A?" Chu An Ca phát hiện ra điều gì đó bất thường, chăm chú nhìn dì Bách, miệng tạo thành hình chữ O.

Bách Hân Dư không giỏi hiểu nội tâm của trẻ con, lo lắng hỏi: "Sao thế?"

"Con biết ngay mà, dì thích mẹ con." Chu An Ca cười đắc chí nói.

"Thích?" Bách Hân Dư cho rằng cái "thích" của cô nhóc chỉ đơn giản là ấn tượng tốt, cả đời cô chưa từng thích ai, chứ đừng nói đến Chu Di Hân lại cùng giới tính với cô.

"Thích cho nên mới tặng đồ cho mẹ, lần trước dì còn tặng cho mẹ nhiều quần áo mà." Chu An Ca nói không thể chê vào đâu được.

Bách Hân Dư bị An Ca nói mà sửng sốt, ý định ban đầu của cô đưa quần áo cho Chu Di Hân là vì cô làm ướt quần áo của nàng, coi như là bồi thường, này cũng chỉ là hành động lịch sự thôi, còn chuyện tặng xe thì, tại An Ca nói thích, mà nói thẳng ra thì cô nhóc này lại là con ruột của cô, vậy thì cho cô nhóc đồ cô nhóc thích thì có gì sai đâu.

Mối quan hệ giữa cô và Chu Di Hân chỉ dựa trên sợi dây liên kết là 2 đứa nhỏ, đó là một mối quan hệ không thể tách rời, tuy rằng cô cũng rất thích khoảng thời gian ở bên cạnh Chu Di Hân.

Với lại đúng là cô có nghĩ Chu Di Hân rất khác với những người cô từng biết trước đây, nhưng càng nhìn cô lại thấy rất thú vị và thậm chí càng nhìn càng thấy đáng yêu....

Cho dù có thừa nhận đi, thì từ góc độ thiện cảm mà nói thì đúng thật, cô có thích Chu Di Hân.

Là thích cái loại muốn làm bạn tốt với nàng.

"Con nói đúng." Bách Hân Dư thoải mái cười nói.

Chu An Ca hài lòng nheo mắt lại, đắc ý nói: "An Ca thông minh chứ ạ?"

Bách Hân Dư tranh thủ liếc nhìn cô nhóc, biểu tình của cô nhóc khi nói lời này rất giống Chu Di Hân, nhưng ngũ quan lại rất giống cô, giống như đặc tính của hai người hòa quyện vào nhau.... Nhìn thấy thế đột nhiên có cảm giác vi diệu.

"Dì Bách, dì biết mẹ con đi đâu không ạ?"

"Mẹ con không nói với con à?"

"Mẹ không nói gì ngoài việc bảo con phải nghe lời dì." Chu An Ca ủ rũ ôm mặt thở dài.

Bách Hân Dư nhìn thấy cô nhóc đột nhiên làm vẻ mặt ủ rũ, buồn cười nói: "Mẹ con đi tìm ông bà ngoại của con."

Chu An Ca vô cùng kinh ngạc: "Con còn có ông bà sao? Mẹ con nói con chỉ có mẹ thôi."

Là vậy sao...

Bách Hân Dư đại khái biết vì sao Chu Di Hân không nói cho con biết mình muốn làm gì, có thể nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ thất bại, cho nên không muốn đưa con đến gặp ba mẹ.

Không biết nàng về quê nhà sao rồi, tin nhắn gửi cho cô cũng chỉ có mỗi cái icon chứ không nói thêm gì, quả thực khiến người ta lo lắng.

Cái đồ khóc nhè kia...

Sợ là bị ba mẹ đay nghiến mấy câu thì sẽ kéo một cơn lũ tới, lau nước mắt cỡ nào cũng không xong.

Biết đâu vừa gặp mặt đã khóc rồi, không biết ba mẹ nàng có thể gạt nhẫn tâm sang một bên đến dỗ nàng không, dỗ Chu Di Hân cũng dễ lắm, nói một hai câu là dỗ xong rồi, nhưng mà không dỗ thì e sợ là sẽ khóc đến thiên hoang địa lão.

*Thiên hoang địa lão: dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵn.

Bách Hân Dư lái xe nhìn về phía trước, bất giác có cảm giác bất an.

"Dì Bách, con đói." Chu An Ca bĩu môi, ôm bụng lại.

"Ráng chút nữa nhé, dì Vương nấu cơm tối rồi, chúng ta đến bệnh viên ăn cơm với Lịch Lịch." Bách Hân Dư cảm thấy bản thân nói như vậy cũng không sao, đối với trẻ con cũng rất khách khí.

"Nhưng..." Chu An Ca dừng lại, lau nước mắt, "Ban đầu mẹ đã hứa với con, hôm nay mẹ sẽ mua cho con một chiếc bánh Peppa Pig."

Cái này là tuần trước mẹ đã hứa với cô nhóc, nếu ở trong lớp có được 5 phiếu bé ngoan, sẽ khen thưởng cho cô nhóc một ly bánh kem Peppa Pig mà cô nhóc thích nhất.

An Ca rất mong chờ ngày hôm nay nhưng mẹ cô nhóc không có ở đây, bánh kem cũng không có.

"Vậy bánh kem đó bán ở đâu?" Bách Hân Dư cho rằng chuyện nhỏ, liền để An Ca dẫn cô đi tiệm bánh.

Chu An Ca chỉ vào ly bánh nhỏ rồi liếc nhìn chiếc bánh hoạt hình 10 inch trên quầy, khi Bách Hân Dư trả tiền, bắt gặp ánh mắt háo hức của cô nhóc, thế là bảo nhân viên gói lại cái bánh kia luôn.

Bách Hân Dư tay kia cầm bánh, Chu An Ca nhanh chóng nắm lấy tay còn lại của cô.

"Dì Bách." Chu An Ca nắm lấy tay cô.

"Sao vậy?" Bách Hân Dư không biết mình làm như vậy có đúng không, cô tưởng An Ca sẽ rất vui vẻ, nhưng biểu tình của cô nhóc lại không mấy thoải mái.

"Bánh lớn thế này sợ chúng ta ăn không hết." Mẹ vẫn luôn dạy cô nhóc không được lãng phí thức ăn, cô bé thích chiếc bánh Peppa Pig size lớn lâu rồi, nhưng mà nó chỉ tồn tại trong mơ của cô nhóc thôi.

"Dì, con, còn có Lịch Lịch nữa, ăn không hết thì còn có dì Vương."

Lên xe, Chu An Ca cố ý nói Bách Hân Dư đưa hộp bánh kem cho cô nhóc ôm, ngửi thấy mùi kem ngọt ngào, trong lòng cô nhóc tràn ngập vui mừng thay vì cảm thấy tội lỗi, mỉm cười ngọt ngào với Bách Hân Dư.

"Chỉ cần con thích là được, gì cũng mua hết." Tiền, trước giờ chưa là vấn đề.

Chu An Ca nghiêm túc nhìn Bách Hân Dư hồi lâu, hỏi rõ vấn đề: "Dì, tại sao dì lại tốt với con như vậy?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...