Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 18



Chu Di Hân làm một album ảnh trưởng thành cho An Ca, trong đó có ảnh của An Ca từ khi sinh ra đến nay, nàng viết ngày tháng và ghi chú bên dưới ảnh, để biết có một ngày, vì chuyện gì đó mà cô nhóc mới có biểu cảm như vậy.

Cùng Bách Hân Dư giải thích gần xong, hình như vẫn còn sớm để đón An Ca tan học, nàng sẵn tiện lấy cuốn album ra cho Bách Hân Dư xem.

Bức ảnh đầu tiên được chụp khi An Ca vừa mới chào đời, cô nhóc được quấn tã, chỉ lộ ra khuôn mặt nhăn nheo, Chu Di Hân đang ôm cô nhóc nằm trên giường bệnh, mỉm cười nhìn vào ống kính.

Lúc đó Chu Di Hân trông rất giống bây giờ, có lẽ vì mang thai nên khuôn mặt nàng tròn trịa hơn, nhưng nước da kém hơn một chút.

"Lịch Lịch lúc mới sinh ra cũng như thế chứ?" Chu Di Hân chỉ vào An Ca trong ảnh nhìn giống như một bà cụ nhỏ, nghĩ đến vẫn thấy buồn cười, "Lúc đó không phải tôi bị xuất huyết sao? Sinh thường không được nên chuyển sang sinh mổ, con bé này đúng là hành hạ tôi muốn chết đi sống lại, vất vả lắm mới sinh ra được. Nhưng lúc y tá ôm con bé đến cho tôi xem, thế mà tôi bật khóc luôn, người ta còn tưởng đâu tôi khóc vì vui mừng, nhưng sự thật là sao? Tôi cố gắng lấy hơi nói, sao đứa nhỏ này xấu thế."

Bách Hân Dư dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Chu Di Hân, khóe môi nở nụ cười nhẹ.

"Còn có bức ảnh An Ca nằm viện truyền nước. Lúc đó con bé mới hai tuổi, đêm khuya tôi ôm con bé ngủ, cảm giác như đang ôm một bình nước nóng trong tay, đo nhiệt độ cơ thể đã tới 40 độ. Tôi mau chóng đưa con bé bào bệnh viện, khi đó trời đông giá lạnh, trời lạnh còn có nhiều gió, nửa đêm không bắt taxi được, tôi ôm con bé đứng ở bên đường mà khóc vì hoảng sợ." Chu Di Hân nghĩ tới một chuyện rất thú vị, sau đó nói: "Ngược lại, An Ca, một đứa trẻ bị sốt như vậy, ôm lấy tôi nói: Mẹ, đứng khóc."

Chu Di Hân tự cười một mình, thấy người bên cạnh không có động tĩnh, quay mặt lại thản nhiên liếc nhìn cô, lại gặp phải ánh mắt Bách Hân Dư như một hồ nước.

"Gì thế?" Chu Di Hân không hiểu, lời nàng nói rất thú vị, vì sao Bách Hân Dư không cười, còn dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn nàng?

"Vất vả rồi." Bách Hân Dư ngồi ở bên cạnh Chu Di Hân, môi hơi nhếch lên.

Chu Di Hân vừa xấu hổ lại vừa khách khí cười: "Gì mà vất vả?"

"Sinh con đã vất vả, một mình nuôi con còn vất vả hơn." Bách Hân Dư ngồi thẳng dậy, lấy tay đang trên đầu gối phủ lên mu bàn tay Chu Di Hân.

Chu Di Hân không có cảm giác khó chịu với sự thân mật đột ngột của cô ấy, nàng đắm chìm trong đôi mắt ngấn nước của Bách Hân Dư, dường như nhìn thấy trong đó một tia đau lòng.

Ngay khi nàng nghi ngờ mình nhìn nhầm, khi nghe Bách Hân Dư nói, toàn thân Chu Di Hân như bị trúng một viên đạn.

Nàng không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, sau nhiều năm cô đơn ở nơi đất khách quê người, nàng cảm thấy mình đủ mạnh mẽ để một mình sinh con, nàng nỗ lực lấp đầy những khoảng trống, viết truyện, kiếm càng nhiều tiền càng tốt để mang lại cho mình và con cuộc sống tốt nhất có thể.

Thỉnh thoảng có những người không liên quan hỏi nàng, làm mẹ đơn thân có vất vả không?

Chu Di Hân luôn mỉm cười phủ nhận, nói còn ổn.

Thật sự không vất vả sao?

Cho dù nàng có thừa nhận đi chăng nữa thì cái thừa nhận về khổ cực kia sẽ trở thành chủ đề bàn tán của những người khác, cũng có ai thực sự thông cảm cho nàng đâu.

Chu Di Hân đã quen nuốt nước đắng ngược vào trong, tự thôi miên không vất vả chút nào, thật sự không vất vả đâu, nhưng một câu "vất vả rồi" của Bách Hân Dư, lại khiến nước mắt mà nàng đang nuốt ngược vào muốn trào ra.

Nàng chợt nhận ra mình đã chờ đợi câu nói này rất lâu, cuối cùng cũng có người nói ra, khiến nàng cảm động đến mức muốn khóc.

Bàn tay đang che mu bàn tay của Bách Hân Dư từ từ siết chặt, bàn tay lạnh lẽo của nàng dường như đang khống chế cảm xúc nào đó, cuối cùng nàng cũng dần dần thả lỏng.

Cuối cùng, Bách Hân Dư nhịn không được tiến lên ôm lấy nàng.

Chu Di Hân ngẩng mặt lên, kìm lại những giọt nước mắt đang trào ra trong mắt, nhếch khóe môi: "Lời cô nói thật kỳ là, giống như người đàn ông nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con chúng tôi vậy."

"Thế người đàn ông nhẫn tâm kia còn có thể mang cô trở về sao?" Bách Hân Dư đùa giỡn cùng nàng.

Chu Di Hân hất tay cô ra, coi như đã chấp nhận người này hay thích nói lời cợt nhả khiến người ta lay động, "Chuyện này để sau hãy nói."

Bách Hân Dư nhìn vẻ mặt cố ý của nàng, nét cười trên mặt càng sâu hơn.

Còn nửa tiếng nữa lớp mẫu giáo mới kết thúc, Chu Di Hân và Bách Hân Dư cùng nhau xuống lầu, Bách Hân Dư đi thẳng đến xe của cô ấy, Chu Di Hân liếc nhìn chiếc xe thể thao màu trắng, vội vàng ngăn cô ấy lại.

"Sao vậy?" Bách Hân Dư mở cửa xe, nghi hoặc hỏi.

Chu Di Hân liếc cô ấy một cái, lắc đầu: "Cô không thể lái chiếc xe sang trọng như vậy đi đón bọn trẻ với tôi được."

"Rêu rao lắm à?" Bách Hân Dư nghi hoặc nhìn xe của mình, lần trước cô lái xe tới đây là một chiếc Porsche Cayenne, lần này cô chỉ đổi xe thôi, có đến mức rêu rao không?

"Ferrari còn chưa đủ rêu rao hả?" Chu Di Hân sốt ruột dẫn cô lên xe: "Mau tới đây."

"À." Bách Hân Dư lên chiếc BMW nhỏ của Chu Di Hân, bước vào không cẩn thận đụng đầu.

Không gian trong xe hơi chật chội nên cô điều chỉnh ghế phụ về phía sau, rồi mới đặt đôi chân thon thả xuống.

"Tại sao không thể lái xe của tôi?"

Chu Di Hân chuyên tâm lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước: "Trường mẫu giáo Xuân Lai là trường mẫu giáo bình dân. Mấy phụ huynh thường hay lái xe Mercedes-Benz, nếu cô lái chiếc Ferrari đi qua đó, chẳng phải sẽ là tâm điểm của nhóm phụ huynh à."

"Tâm điểm?" Bách Hân Dư có chút không hiểu, "Như vậy không tốt sao?"

"Tốt cái quỷ, bọn họ vốn dĩ đồn tôi bị bao nuôi, nếu giờ mà thấy tôi đi chiếc Ferrari đến đón con, chẳng phải chứng thực thân phận nhân tình của tôi à?" Nhắc tới chuyện đó lập tức biến thành người đàn bà đanh đá.

"Cô để ý đến lời người khác vậy à?"

"Nếu để ý thì tôi sẽ không sinh An Ca."

"Vậy thì để họ nói đi, hơn nữa tôi là phụ nữ, sao có thể bao nuôi cô được chứ?" Thẳng nữ như Bách Hân Dư, tư duy suy nghĩ không cùng tuyến với Chu Di Hân.

Chu Di Hân biết Bách Hân Dư không hiểu, vì thế lơ đãng lẩm bẩm: "Phụ nữ thì sao, sao lại không thể?"

Bách Hân Dư cúi đầu, đang bận giải quyết chuyện trong công ty với Tống Giai, không nghe rõ Chu Di Hân lẩm bẩm cái gì, lúc ngẩng đầu lên đã đi tới cửa trường mẫu giáo.

Lớp mầm là lớp tan học sớm, kế tiếp là lớp chồi cùng với lớp lá, phụ huynh đến đón con vào các khung giờ khác nhau nên xe đậu trước cửa sẽ không quá đông.

Chu Di Hân tấp vào lề, bảo Bách Hân Dư xuống xe đi theo nàng.

"Mẹ An Ca." Chu Di Hân xuống xe, vừa mới đi được hai bước, phía sau đã có người nhiệt tình gọi nàng.

Chu Di Hân quay đầu lại, lục soát trí nhớ hồi lâu, nàng nhớ tới đối phương là mẹ của một cậu bé, nhưng lại không nhớ ra là ai, nàng lễ phép cười nói: "Chào cô."

Bách Hân Dư cũng quay lại nhìn theo, là một cô gái trẻ nữ quần áo bình thường, trang điểm nhẹ, nhìn qua có vẻ mặt hiền lành.

"Bách tổng?" Ngay lúc người kia thấy Bách Hân Dư xoay người, nụ cười trên khuôn mặt cô ta biến mất.

Chu Di Hân nghi hoặc hỏi Bách Hân Dư: "Hai người quen nhau à?"

Bách Hân Dư không nói gì, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

"Tôi là nhân viên bộ phận nhân sự của cô ấy, hôm nay có việc nên xin nghỉ, mới có thời gian đến đón con." Ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại giữa Chu Di Hân và Bách Hân Dư, sợ Bách Hân Dư để ý, nên cô đã dẹp bỏ sự tò mò của mình kịp thời.

Bách Hân Dư cơ bản chỉ biết những nhân viên cấp cao trong công ty, ngoài ra cũng biết một phần nhỏ nhân viên ở dưới, còn lại ngoài lễ tân ở sảnh thì cô đều không biết.

Chu Di Hân thấy Bách Hân Dư im lặng, nàng cứng ngắc cố gắng giải quyết bối rối: "Thật là trùng hợp."

"Mẹ An Ca, cô và Bách tổng là bạn bè sao?" Người kia không dám hỏi Bách Hân Dư, liền đi tới bên cạnh Chu Di Hân hỏi.

"Coi như là thế."

Bách Hân Dư chậm rãi bổ sung: "Không phải bạn bè, mà là bạn tốt."

Chu Di Hân cảm thấy người này lại bắt đầu nói nhiều, sợ lại nói bậy, liền bảo phụ huynh kia vào trước đón con, đồng thời dẫn Bách Hân Dư đứng trước phòng bảo vệ, hướng dẫn cô cách sử dụng máy quẹt thẻ.

"Cô nhìn đi, đặt tấm thẻ vào đây." Chu Di Hân tìm tấm thẻ từ trong túi ra, đặt vào khu vực cảm ứng.

Ngay sau tiếng "bíp", một giọng nữ máy móc vang lên: "Chào mừng phụ huynh của bạn học lớp chồi Chu An Ca."

"Dễ mà." Chu Di Hân cất thẻ, chỉ vào màn hình trên máy, vừa quét thẻ vừa chụp ảnh khuôn mặt của nàng.

"Máy này cũng có nhận dạng khuôn mặt?" Bách Hân Dư cho rằng việc này dễ dàng như vậy, không cần cô phải học.

"Không, là chụp ảnh người đón đứa bé, đề phòng đứa bé bị kẻ xấu bắt đi."

Bách Hân Dư lý trí suy nghĩ, hỏi: "Nhưng khi có nhiều người, không cần thẻ có thể vào, nếu có bắt đứa bé đi cũng đâu có chụp hình thấy được."

Chu Di Hân chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, cẩn thận suy nghĩ một chút, Bách Hân Dư nói cũng có lý.

"Kệ, nếu An Ca mà thất lạc, cô lấy mạng mà đền." Chu Di Hân nói 1 nửa, liền làm động tác cắt cổ với Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư đút hai tay vào túi quần, càng nhìn cô càng thích thú, Chu Di Hân đứng ở hành lang trường mẫu giáo với bức tường phông nền hoạt hình, trông cô ấy càng đáng yêu hơn.

An Ca đang cùng các bạn chơi nhựa dẻo nghe thấy tiếng bước chân trước cửa lớp, vô thức ngẩng đầu lên thì thấy người đến chính là mẹ mình, nóng lòng nhặt chiếc cặp nhỏ lên và nói lời tạm biệt với giáo viên: "Cô Trần, mẹ em đến đón!"

Chu Di Hân đi vào phòng học, cúi người xuống, An Ca ăn ý dang rộng hai tay, giống như một chú chim nhỏ vui vẻ nhảy vào trong ngực mẹ.

Cô nhóc nhìn thấy dì Bách ở phía sau mẹ, cười toe toét chào Bách Hân Dư: "Dì Bách, sao dì cũng đến đây? Lịch Lịch nói nhớ dì, sao dì không đi gặp cậu ấy?"

Chu Di Hân bế An Ca lên, nắm ngón tay của cô nhóc chỉ vào Bách Hân Dư, giọng điệu giáo huấn: "Dì Bách, dì nói đi, tại sao không đến thăm Lịch Lịch."

"Bởi vì..." Bách Hân Dư bị Chu Di Hân làm cho ngơ ngác.

Chu Di Hân bổ sung: "Nói thật."

Bách Hân Dư hướng Chu Di Hân cúi đầu, ôn hòa giải thích với An Ca: "Bởi vì dì bị bệnh, Lịch Lịch hiện tại rất dễ bị lây nhiễm, cho nên tạm thời không dám đi thăm."

"A..." Chu An Ca tiếc nuối thở dài.

Chu Di Hân chào giáo viên của An Ca: "Cô Trần, mấy ngày nay tới tôi có việc phải làm, nhờ bạn của tôi đến đón An Ca giúp tôi."

An Ca đã là một đứa trẻ lớn, ôm cô bé một lúc, Chu Di Hân cảm thấy cô không còn chút sức lực nào, liền đặt đứa nhỏ xuống, để cô bé tự đi.

Chu An Ca nắm tay mẹ đi giữa mẹ và dì Bách, tay còn lại hạ xuống, bàn tay bên cạnh dì Bách cũng nhàn rỗi, cô nhóc nhớ ra giáo viên đã dạy cô rằng trẻ con phải đoàn kết thân ái.

Đầu ngón tay trái của Bách Hân Dư được một quả cầu nhỏ ấm áp nhẹ nhàng bao bọc, cô kinh ngạc cúi đầu xuống, nhìn thấy gương mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên của cô nhóc.

Cô nhóc này giống mặt trời nhỏ.

Không hiểu sao Bách Hân Dư lại có một ý nghĩ, đợi Lịch Lịch khỏi bệnh, cô muốn đưa cô bé đến đây đi học với An Ca, để hai đứa làm bạn cùng lớp với nhau, mỗi ngày sẽ cùng Chu Di Hân đưa đón bọn nhỏ.

Giống như bây giờ, hai đứa trẻ đang nắm tay nhau, tay trái nắm một người tay phải nắm người nữa.

Nếu... nếu có thể thành hiện thực thì tốt biết mấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...