Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Chương 24 + 26*
*Vì đánh dấu chương trong raw nó vậy, mình để theo vậy để edit không bị nhầm chương, mn chịu khó chút ^^
____________________________________________
[24]
Trên máy bay trở về Tokyo, tôi nôn nóng muốn gặp An Nhiên.
Tâm tình tự nhiên được thả lỏng hơn rất nhiều, ngay cả phiền muộn mỗi lần ngồi máy bay cũng tiêu tán.
Tôi biết rõ trước kia bản thân không phải không biết tình cảm của An Nhiên, chỉ là khi đó không có dũng khí để bản thân làm rõ nó.
Có lẽ xã hội đã gieo rắc cho chúng ta thứ xiềng xích vô hình quá tàn khốc, khiến cho mọi người xung quanh, ai cũng có thể gây ra ảnh hưởng đối với cuộc sống riêng của chúng ta.
Mà chúng ta cũng đã quá để ý đến những điều đó. Cho nên không phải là một người dũng cảm thì không xứng đáng để có được một tình yêu tốt đẹp!
Tôi vô cùng may mắn khi có được một khuê mật như Mia. Trong nhân sinh của tôi, cô ấy luôn bao dung tôi, luôn cổ vũ tôi mọi lúc một cách vô điều kiện.
Nói chung, tôi mang theo một tâm tình đầy kích động và cực kì hưng phấn trở về Tokyo.
Đến nhà, bỏ đồ đạc xuống liền xông ra ngoài, vội vã muốn đi tìm An Nhiên.
Nhưng, đến khi tôi ngồi trên tàu điện, tôi phải trợn tròn mắt. Bởi vì, căn bản là tôi không biết An Nhiên ở đâu.
Tuy lần trước chị có lái xe mang tôi đi xem một lần, nhưng một người dân mù đường tiêu chuẩn như tôi thì giống chưa từng đi đến.
Làm sao đây? Trong lòng tôi giãy dụa không biết phải làm thế nào.
Đi hỏi Joe? Lỡ như Joe không biết thì sao? Lỡ như cậu ta nói cho… Tuệ Tử thì phải làm sao? Tuệ Tử bát quái này sẽ chạy tới làm phiền chết tôi.
Còn nữa, lỡ An Nhiên không muốn gặp tôi thì sao? Chắc là chị sẽ không muốn gặp tôi a!
Cứ như vậy nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi cũng không biết phải làm sao.
Nhưng, khi tôi nghĩ đến những lời Mia nói với tôi, tôi biết là tôi phải dũng cảm một lần.
Vì vậy, cầm điện thoại lên, do do dự dự nhắn tin cho An Nhiên.
“An tổng, chào buổi tối. Em muốn hỏi nhà địa chỉ nhà chị ở đâu, có được không?” Sau khi gửi xong, trong lòng tôi run sợ, một cảm giác mà trước giờ tôi chưa từng gặp.
Sau đó chính là không có hồi âm và sự lâu lắc chờ đợi.
Đại khái 5 phút trôi qua như vừa đi hết tận 5 thế kỷ, rốt cuộc cũng chờ được An Nhiên trả lời.
“Em tìm tôi có chuyện gì?” Trong mắt tôi nó không chứa một chút sắc thái tình cảm nào.
“Bây giờ tôi không ở nhà.” Không chờ tôi nói với chị là tôi muốn gặp chị, chị lại nhắn thêm một tin, trực tiếp ngăn chặn tôi.
Tôi nhìn hồi âm của chị, trong lòng có một loại ủy khuất và khổ sở không rõ.
Bởi vì tôi đã kết luận rằng: Chị không muốn gặp tôi!
Chị không nói cho tôi biết địa chỉ của nhà chị, như đã hung hăng nhốt tôi trước cửa nhà. Nhưng khi tin nhắn nói rằng chị không ở nhà truyền đến, chị đã thành công tặng cho tôi bình giấm chua.
Khi đó trong lòng tôi vô cùng mẫn cảm a, tôi lại bắt đầu hận nữ nhân này.
Chỉ là, khi đó tôi lại quên rằng, trước kia tôi đã vô tâm khiến chị tổn thương như thế nào.
Hiện tại, khi bản thân nghĩ rõ thì quay lại tìm chị, thì liền cho rằng An Nhiên luôn luôn chờ đợi tôi dù là ở bất cứ đâu hay bất cứ lúc nào.
“Em không có chuyện gì. An tổng. Buổi tối tốt lành.” Tôi chịu đựng khó chịu và khổ sở trong lòng trả lời chị.
Vẫn không trả lời ngay lập tức. Tôi không nghĩ là chị sẽ trả lời tôi nữa.
Qua có một hồi thật lâu, chị lại trả lời tôi: “Về nhà sớm. Chú ý an toàn.”
Nhìn hàng chữ mà chị nhắn đến và cái tên của chị hiện lên trên màn hình điện thoại, nước mắt tôi rơi xuống vì thất vọng.
Chị biết rất rõ là tôi đang đi tìm chị, chị biết rất rõ, nhưng chị lại không muốn gặp tôi.
Tôi không trả lời lại và cũng không trở về nhà. Cứ vậy ngồi trên tàu điện, đi rất xa.
Quả thật, ngày đó An Nhiên biết tôi muốn đi tìm chị, hơn nữa chị cũng đang ở nhà.
Chỉ là chị không dám gặp tôi, về phần tại sao lại không dám, chị nói là mình cũng không rõ.
Một lần nữa, tôi lại bị sự nhu nhược dồn vào ngõ cụt.
Trong lòng nhẫn nhịn không chỗ xả giận, mà dường như cũng chẳng có lý do gì để xả giận.
Về đến nhà đã muộn, lúc này tôi không để cho bản thân xung động, đơn giản dọn dẹp đồ một lát rồi đi tắm.
Sau đó, tôi ném mình lên giường. Đương nhiên là tôi không ngủ được. Nằm trên giường, tôi lẳng lặng nhớ đến lần đầu gặp An Nhiên, từng chút từng chút nhớ lại.
Mỗi một lần chị nói chuyện với tôi, chị mỉm cười với tôi, mỗi một ánh mắt chị nhìn tôi, còn cả lần đầu chị rơi nước mắt trước mặt tôi. Thật ra chúng đã sớm in sâu trong lòng tôi.
Nếu như chị đã làm rối loạn sinh hoạt nguyên bản của tôi, tôi nhất định phải dũng cảm đối mặt với chị. Khiến cho chị nhìn thấu lòng tôi, cũng muốn làm chị tha thứ cho tôi vì đã làm tổn thương chị.
Trong lòng đã ra quyết định, tôi liền cảm thấy bản thân như tràn đầy động lực.
Nhắn một tin cho Mia: “Mình nhất định sẽ đoạt An Nhiên trở về!” Sau đó liền ngủ.
Sáng sớm hôm sau nhìn thấy tin nhắn của Mia: “Nhớ phải dùng não.” Nữ nhần chết bầm. Ha ha.
Trên đường đến công ty, tôi nhắn cho An Nhiên: “An tổng, chào buổi sáng.”
Tôi biết chị nhất định sẽ trả lời, quả nhiên rất nhanh liền trả lời lại ba chữ: “Chào buổi sáng.”
“Bây giờ có thể nói cho em biết địa chị nhà chị chưa?” Tôi hỏi chị.
“Em muốn làm gì?” Cảm giác vẫn là không muốn nói cho tôi biết.
“Không để làm gì. Chỉ là em muốn biết thôi." Tôi tiếp tục theo đuổi chủ đề.
Tôi cho là chị vẫn sẽ như lúc trước, vẫn hữu cầu tất ứng đối với tôi, nhưng tôi sai rồi. Chị thật sự không nói cho tôi biết, cũng không trả lời tôi.
Vô cùng thất vọng, không còn sức sống. Thế nhưng tôi sẽ không giống như trước nữa, đơn giản vì thế mà bỏ cuộc.
Vì vậy tiếp tục quấn lấy chị hỏi: “Tại sao chị không nói cho em biết địa chỉ?”
Qua thêm mấy phút, chị trả lời: “Làm việc cho giỏi.” Nghĩ thầm nữ nhân này đúng là ngạo kiều, hỏi cái này lại lảng sang chuyện khác.
“Em vẫn còn trên đường đến.” Tôi không chịu yếu thế.
“Vậy đi đường an toàn!” Đã nhìn ra, hỏi thế nào cũng không muốn nói cho tôi biết.
Thế nhưng chị vẫn còn trả lời tin nhắn của tôi thế này có lẽ vẫn chưa triệt để buông bỏ tôi. Ngược lại trong lòng tôi tự an ủi mình.
Thật ra An Nhiên cố tình không nói cho tôi biết địa chỉ nhà chị, khi đó chị vẫn chưa nghĩ được có muốn gặp tôi hay không, bản thân đối với tình cảm này vẫn chưa chắc chắn, cũng nghĩ vừa lúc không phải gặp nhau, nếu như có thể để cảm giác trong lòng biến mất, vậy thì cả hai đều thả lỏng cho nhau là được rồi.
Còn cả, chị mang tôi đến nhà chị đã hai lần, một lần lái xe đưa tôi đến, lần khác là đón xe từ sân nay cùng nhau trở về.
Kết quả là tôi một chút cũng không nhớ, cho nên chị cảm thấy bị mất hứng.
Aiz. Ai bảo tôi lại vô tâm không chịu nhớ.
Cứ như vậy, tôi vẫn luôn không gặp được An Nhiên. Chị lại không chủ động tìm tôi, thế nhưng thi thoảng vẫn trả lời tin nhắn của tôi.
Mấy tuần lễ trôi qua, tôi không chịu được nữa. Tôi điên cuồng muốn gặp được chị.
Vì vậy, tôi mang theo một tâm tình vừa nôn nóng vừa lo sợ bấm vào dãy số, điện thoại cho chị, vẫn là hai tiếng vang lên thì chị đã nhận.
“Tôi là An Nhiên.” Lần nữa được nghe thấy giọng của chị, tôi cảm động đến suýt nữa rơi nước mắt.
“An tổng, chào chị. Cái kia, em muốn hẹn chị đi ăn, có được không?” Không biết dạo đầu như thế nào, tôi liền trược tiếp hẹn chị a!
“Tại sao muốn hẹn tôi đi ăn?” Lần này chị hỏi một cách đặc biệt ôn nhu.
“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đã lâu không có gặp chị, muốn gặp một lần.” Đối mặt với chị, tôi vẫn không thể nào sắp xếp được ngôn ngữ.
“Vậy được, gọi Joe và Tuệ Tử đi cùng đi! Lâu rồi tôi cũng không gặp hai người họ.” Dĩ nhiên là chị không muốn gặp riêng tôi.
Tôi cảm thấy lấy trong lòng có chút ủy khuất, nhưng gặp được An Nhiên mới là chuyện quan trọng nên tôi cũng đồng ý với chị.
Hết chương
_____________________________
[ 26]Ngày đó hẹn xong, sau khi tan sở tôi và Tuệ Tử đến nhà hàng trước.Mới vừa ngồi xuống, An Nhiên đã đến. Lâu rồi mới nhìn thấy chị, khi đó tựa như tôi sắp nhận không ra chị.Cảm giác chị càng thành thục và xinh đẹp hơn so với trước. Tóc dài rủ xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài. Nhịp tim tôi đập liên hồi. Chị đi tới, vẫy tay với tôi, vô cùng tự nhiên nói: “Đã lâu không gặp.”Sau đó vỗ vỗ vai Tuệ Tử rồi ngồi xuống cạnh cô ấy, Tuệ Tử cũng ôm lấy cánh tay An Nhiên cùng chị tâm sự. Tôi vừa thấy trong lòng liền thầm mắng nữ nhân đắc ý Tuệ Tử này. Tôi ngồi ở đối diện, cúi đầu không nhìn đến hai người, ngồi trông đợi Joe nhanh nhanh đến. Nhưng là đợi mãi Joe không thấy đâu, hai người càng nói càng hăng say, không có ý muốn nhìn đến tôi. Trong lòng tôi tức giận liền ngồi chơi điện thoại. Đột nhiên có bàn tay đưa đến quơ quơ trước mặt tôi. Tôi lập tức thanh tỉnh, bởi vì tôi nghe thấy được mùi hương quen thuộc kia. Đúng, là An Nhiên. Chị nhìn tôi nói: “Muốn uống gì?”“Nước soda!” Tôi nói.
“Cho tôi một ly rượu đỏ.” An Nhiên nhẹ giọng nói với phục vụ.
Tôi nhìn chị một cái, chị lập tức biết rõ tôi muốn hỏi chị điều gì, nói: “Hôm nay tôi không lái xe đến, tôi muốn uống rượu.” Trong lòng tôi đột nhiên có chút thất vọng. Chị không lái xe, cho nên, chị sẽ không đưa tôi về. Bởi vì tôi mãi để ý đến điều này, suốt cả buổi ăn cũng không thấy vui. Joe bởi vì bất ngờ phải tăng ca cho nên đến khi chúng tôi ăn xong vẫn chưa tới. Ăn xong khi tôi chuẩn bị đi tính tiền, An Nhiên lại muốn giành trả, may là bị Tuệ Tử kéo lại. Nữ nhân này đúng là rất thích mời khách. Đến bây giờ vẫn vậy, Tuệ Tử và Joe đều thích chị ở điểm này. Tuệ Tử muốn đến công ty Joe tìm cậu ta, cho nên cô ấy phải đi trước. Sau đó An Nhiên nói: “Tôi không lái xe nên không đưa em về. Một mình em ngồi xe chú ý an toàn.” Vẫn là không quên căn dặn tôi. “Yên tâm. An tổng, vậy chị thì sao?”“Tôi ở không xa lắm, tự tôi đón taxi về.” Không biết tại sao ngày hôm nay, hầu hết thời gian chị đều không nhìn tôi khi nói chuyện. “Vậy em đón cho với chị.” Trong lòng tôi rất muốn ở cùng chị nhiều hơn một chút. Hình như chị do dự nhưng vẫn đồng ý. Taxi ở Nhật Bản thông thường đều đỗ ở gần ga tàu điện ngầm, đi theo chị đến đó, thật ra cũng không xa. Ngày đó đứng đón xe cũng không có nhiều người, rất nhanh thì đến chị.“Tôi đi trước. Em cũng mau trở về đi.” Nói xong thì lên xe, vẫn là không nhìn lấy tôi.Nhìn thấy chiếc xe láy đi, trong nháy mắt lòng tôi vừa đau đớn vừa chua xót. Tựa như một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác bị chị bỏ rơi. Tôi bị ý nghĩ làm cho sợ hãi phải lấy điện thoại ra gọi cho An Nhiên. Vang lên rất lâu chị cũng không nghe máy, vẫn gọi, vẫn không nghe. Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó lo lắng. Vì vậy tôi gửi đến một tin nhắn cho chị: “Nhanh nghe máy.” Kết quả chị trả lời, hỏi: “Chuyện gì?” Tôi lại gọi điện thoại đến cho chị, chị lại không nghe máy. Vừa vội vừa ức, tôi nhanh chóng phóng lên một chiếc taxi. Nói với tài xế trước tiên đi đâu cũng được. Đoán chừng lúc đó tài xế gia gia nhất định cho là tôi có bệnh. Ngồi ở trong xe, tôi vẫn không ngừng gọi điện cho chị, không nhớ là gọi đến lần thứ mấy, rốt cuộc chị cũng chịu nghe. “Chuyện gì? Gọi nhiều như vậy làm gì?” Giọng nói ấy đặc biệt bình tĩnh mang theo chút lạnh lùng nói với tôi.“Chị không nghe máy nên em thấy lo lắng! Chị nói cho em biết địa chỉ nhà chị, bây giờ em qua đó tìm chị.” Tôi gấp gáp truy vấn. “Em đừng tới. Tôi không muốn gặp em.” Đây là lần đầu tiên An Nhiên nói với tôi một lời ác tâm như thế. “Tại sao? Em muốn gặp chị!”“Tại sao em muốn gặp tôi?” Chị truy vấn lại tôi. “Em, em, em chính là muốn gặp chị. Mau nói cho em biết địa chỉ, đừng nói nhảm.” Tôi đặc biệt nóng vội, ngữ khí cũng không tốt. Tôi sợ là nếu như không nói địa chỉ ra, tài xế gia gia liền quăng tôi xuống xe. “Nếu như em lợi hại thì tự mình tìm đến.” Thật đúng là ngoan cố. “Được thôi. Chị chờ đó. Em sẽ tìm được chị!” Nói xong tôi liền cúp máy. Vọng động mạnh miệng như thế phải làm sao bây giờ. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm đến Joe. Thật ra Joe cũng không biết, cậu ta phải đi hỏi người bạn khác mới biết được, chưa kịp giải thích cho cậu ta thì đã đến nhà An Nhiên. Đích thật là đường không xa, xe chạy đến nơi tôi cũng không cảm giác được mình đã từng đến đây hai lần. Là một tiểu khu rất tốt, không phải loại nhà theo kiểu Nhật, mà là một tòa cao tầng tương đối hiện đại. Tôi xuống xe gọi điện cho An Nhiên, rất nhanh chị nghe máy. Thế nhưng lại không nói gì. “Này. Là em. Em chắc là đã tìm được nhà chị. Chị đang ở đâu?” Tôi cẩn thận hỏi.“Tôi đang ở nhà.” Cảm giác được khi chị nói lại khẽ thở dài một hơi. “Vậy chị có thể xuống đây không?” Tôi giả vờ vô cùng ủy khuất nói. Chờ rất lâu chị cũng không nói gì, cũng không hề tắt máy. Vì vậy tôi thử gọi lại một tiếng: “An tổng, chị còn nghe không?” Đợi một lát sau mới nghe thấy chị nói: “Em chờ một chút, bây giờ tôi đang xuống.” Một lát sau chị xuống tới, vẫn chưa thay quần áo, chắc cũng vừa lên không lâu. “Em chạy tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?." Chị đi đến cạnh tôi, không chút biểu tình nói.“Em, em vốn là muốn tiễn chị về nhà. Còn có, em muốn, em muốn có thể tìm đến nhà chị, nhớ kỹ nơi chị ở.” Tôi nói năng có hơi lộn xộn.“Vậy bây giờ em đã biết. Có thể nhớ chưa?” Cảm thấy trong giọng nói của chị có gì đó không đúng.“Có thể có thể có thể, có thể nhớ rồi.” Sợ đến mức tôi liên tục gật đầu. Nói xong chị không nói gì nữa, cứ như vậy đứng khoanh tay nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn không ra trong mắt chị có ý gì khác. Nhưng tôi nhìn ra đó không phải là thứ gì vui sướng. Bị chị nhìn như thế, tôi không dám nói lời nào cũng không dám động đậy. Đột nhiên tôi thấy hốc mắt của chị đỏ lên, nước mắt do kiềm nén cứ đảo quanh ở vành mắt. Tôi như bị hỏng mất, nước mắt tôi liền lộp độp mà rơi xuống. Chị nhìn thấy tôi như vậy, nước mắt của chị cũng không kiềm lại được, giống như đoạn tuyến hạt châu, cứ thế liều mạng rơi xuống. Vì vậy, hai người chúng tôi như hai kẻ si ngốc, mặt đối mặt nhìn nhau rơi nước mắt.Một lát sau, tôi không biết lấy dũng khí từ đâu ra, xông thẳng đến ôm lấy chị. Tôi cảm giác toàn thân chị run lên một cái, chị vẫn chưa thể ôm lại tôi, thế nhưng tôi cảm giác được nước mắt chị cứ chảy xuống. Tôi không biết phải nói gì, vẫn ôm chị thật chặc, chị không tránh đi, đột nhiên ở bên tai tôi hung hăng nói: “Từ Mạt Phi, em nói cho tôi biết, là ai cho em cái quyền dằn vặt tôi như thế!” Nói xong chị đẩy tôi ra, xoay người chạy trở về.Hết chương
Ed: Đấy đên giai đoạn vờn nhau rồi đấy =_=||