Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Chương 22+23
Tôi cầm điện thoại ngơ ngác ngồi dưới sàn nhìn tin nhắn mà An Nhiên gửi đến cho tôi.
Giờ phút này tôi mới thật sự cảm nhận được sự tuyệt vọng là như thế nào.
Nước mắt tại sao lại mặn như vậy, tâm tại sao lại đau như thế.
Tôi là một tên quỷ nhát gan, nhát gan đến mức không dám đối mặt với tình cảm chân thật của bản thân.
Tôi cũng là một quỷ nhẫn tâm, nhẫn tâm đến mức bức bản thân phải thương tổn một con người thiện lương tốt đẹp như thế.
Ba chữ cuối cùng mà An Nhiên gửi đến cho tôi không ngừng hiện lên trong đầu.
Cũng có thể nói, ba chữ này đã làm tôi rất đau, hay nói chính xác hơn là nó đã đâm tỉnh tôi.
Chị muốn tôi hạnh phúc, vậy chị thì sao? Nếu như tôi hạnh phúc, vậy có phải tôi cũng hy vọng chị hạnh phúc sao?
Các loại giả thuyết cứ ở trong đầu tôi sắp xếp, tổ hợp, nhưng tôi vẫn không thể đưa ra câu trả lời chính xác nhất.
Nghĩ thầm rằng, một đứa không có dũng khí, một đứa bại hoại như tôi vốn không nên có được An Nhiên.
Chị quá hoàn mỹ. Cũng xuất hiện quá không chân thật. Tôi làm tổn thương chị, tôi đáng phải như thế, đáng phải đau khổ cả đời.
Phá lệ một ngày, tôi không đến công ty làm việc. Ở nhà mơ mơ hồ hồ hết một ngày.
Thật ra, tôi đã hối hận khi mình lại đối với An Nhiên như vậy.
Thế nhưng, sau đó phải đi theo con đường nào tôi nghĩ cũng nghĩ không ra.
Tôi đi làm. Mang theo cặp mắt gấu trúc không thể nào giấu được. Cũng quên mất đưa đặc sản cho hai người Tiểu Mễ bọn họ.
Ngồi dựa vào ghế một lát mới phát hiện bên cạnh máy tính có đặt một tấm bưu thiếp.
Là loại vẽ tay, bối cảnh nền phía sau là một vùng biển, trên đó có một hòm thư màu đỏ được vẽ đặc tảở phía trước.
Lòng tôi run lên, nhanh chóng mở ra xem. Là được gửi từ thành phố chúng tôi vừa đi mấy hôm trước, không có địa chỉ cụ thể, không có chữ kí.
Chỉ có ba chữ: Phải hạnh phúc.
An Nhiên. Là chị, nhất định là chị.
Tôi không có rõ chị đã lén đi ra ngoài gửi nó vào lúc nào, chỉ là chăm chú nhìn vào ba chữ đó không chớp mắt, cho đến khi trước mắt tôi dần trở nên mờ nhạt mới ý thức được hiện tại tôi đang ở công ty, nhanh chóng đứng lên vội vã bước ra khỏi phòng làm việc.
Nghe thấy hình như Tiểu Mễ ở phía sau gọi tôi, nhưng, hoàn toàn không để ý đến cô bé.
Tôi thừa nhận, lòng tôi lại một lần nữa bị ba chữ ấy làm cho đau đớn. Rất đau, rất đau. Nhưng, tôi phải làm thế nào?
Tôi xuống lầu dạo quanh một vòng, điều chỉnh lại tâm tình, quay trở lại.
Tiểu Mễ thấy tôi trở về liền hỏi là tôi đi đâu. Tôi không nhìn cô bé, nói là tôi đi mua cà phê.
Tiểu Mễ lại hỏi: Cà phê đâu?
"Không mua, sao lại nhiều lời vậy, không có chuyện gì làm sao?"
Khi tâm tình tôi không tốt thường sẽ rất im lặng không nói lời nào, thế nhưng khi vô cùng không tốt sẽ rất dễ nổi nóng.
Tiểu Mễ nhận thấy tôi không giống bình thường ngay lập tức im miệng.
Tôi quay trở lại ghế ngồi thì phát hiện máy tính vẫn còn chưa mở.
Nhấn mở máy vi tính, toàn bộ tâm tư lúc này của tôi lại bay đến tấm bưu thiếp đang nằm trên bàn.
Tôi muốn An Nhiên. Vô cùng nhớ chị.
E rằng ngay lúc đó, chính tôi cũng không biết, An Nhiên đã xông vào sinh hoạt và công việc của tôi, thời thời khắc khắc quầy rầy tiết tấu của chúng, và tôi đã lỡ yêu chị rồi.
Hết chương 22
[ 23]
Đoạn thời gian tiếp của tôi trôi qua cũng chẳng tốt đẹp gì. Tôi không dám có bất kỳ ý muốn chủ động liên hệ nào cho An Nhiên.
Cũng biết rõ An Nhiên sẽ không đến tìm tôi nữa, thậm chí có lẽ sau này tôi sẽ không nghe được giọng nói của chị hay nhìn thấy được hình dáng của chị.
Trong lòng tôi hoàn toàn tìm không ra lối thoát. Cho nên tôu muốn dùng mọi thứ có thể làm tê liệt suy nghĩ bản thân.
Vì vậy, mỗi ngày tôi liều mạng vào công việc, sau khi tan sở thì gọi cho Tuệ Tử điên cuồng đánh cầu.
Cuối tuần thì rủ rê bạn bè dạo phố, mua sắm, thậm chí là uống rượu.
Đúng vậy, đoạn thời gian đó, tôi thường xuyên uống rượu.
Không hiểu được tôi muốn uống say để bản thân quên đi hết mọi chuyện hay là muốn cho bản thân tỉnh táo, có thêm dũng cảm để đối mặt với tất cả.
Sự thật chứng minh, tôi nửa tỉnh nửa say.
Khi tôi bản thấy bản thân sắp hỏng mất thì hai ngày cuối tuần đó tôi trở về Trung Quốc.
Đó là lần đầu tiên tôi về nước nhưng không về nhà, mà tôi trực tiếp chạy đến chỗ Mia.
Mia chứng kiến dáng vẻ mất hồn mất vía của tôi liền ôm lấy tôi, đau lòng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại quay về.
Nhưng, ngay lúc đó tôi không biết phải mở miệng thế nào, nước mắt vẫn rơi nhưng một lời cũng chưa nói.
Cô ấy hận chết tôi như vậy. Gấp đến độ ở bên cạnh giậm chận. Đúng là nữ nhân nóng nảy.
Một lát sau, Mia nhìn tôi vẫn chưa có ý định mở miệng nói chuyện, cô ấy nói: "Cho cậu thời gian 10 phút, trước cậu phải bình tĩnh lại. Mình nói cho cậu biết, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, nếu như cậu không nói, ngay cả thần tiên cũng không giúp được cậu. Cho nên, mặc kệ là có bao nhiêu chuyện, cậu nói hết ra cho mình!"
Nói xong liền xoay người muốn rời đi.
Tôi nhanh chóng gọi cô ấy: "Cậu đừng đi, mình cần 1 phút là đủ rồi."
Mia dĩ nhiên bị tôi chọc phát cười, nhưng vẫn là xấu xa nói: "Còn biết đùa, có lẽ không phải chuyện gì lớn."
"Mia, thật sự là chuyện lớn. Cậu phải tin mình." Lần này tôi nghiêm túc nói.
"Được. Vậy cậu nói đi." Cô ấy cũng rất nghiêm túc ngồi xuống.
Tôi thật sự nhớ không rõ lúc đó kể lại với Mia thế nào.
Chắc là kể từ cái duyên với Ảnh tỷ mà bắt đầu quen biết An Nhiên, rồi kể toàn bộ những chuyên xảy ra sau này cho Mia nghe.
Sau khi nói xong, vẻ mặt tôi thấp thỏm nhìn cô ấy, thật sự sợ do lượng thông tin quá mức này hù dọa đến cô ấy.
Nhưng không nghĩ tới, Mia nghe xong đặc biệt ung dung hỏi tôi: "Mình đây xin hỏi cậu, bây giờ cậu đang chết sống bối rồi về điều gì?"
"Mình, mình, mình thích An Nhiên, có lẽ An Nhiên cũng thích mình, như vậy hai người bọn mình có thể sống bên nhau được sao?" Tôi đặc biệt thiếu tự tin nói.
"Từ Mạt Phi, cậu đúng là đồ hỗn đản! An Nhiên thích cậu sao? Cô ấy là yêu cậu chết mất đấy!" Cô ấy vô cùng hung dữ gọi tên tôi. Cũng không đợi tôi trả lời lại liền bắu đầu bla bla bla giáo huấn tôi: "Cậu nói xem cậu là một du học sinh, tại sao đầu óc cậu lại có thể như lão mụ mụ trong xã hội cũ, phong kiến đến mức như vậy."
"Cậu là lão mụ mụ thì có!" Vừa nghe cô ấy nói tôi giống lão mụ mụ tôi thấy không vui chút nào.
"Cậu có biết, trên thế giới này những người yêu nhau tỷ lệ gặp được là bao nhiêu không?"
"Làm sao mình biết được."
"Mình cũng không biết. Ha ha." Cô ấy tự nói xong tự cười. Mia chính là như vậy, một hồi chính kinh một hồi lại đặc biệt không đứng đắn.
"Phi Phi, mình nghiêm túc nói với cậu. Mình không quan tâm cậu thích người tốt hay người xấu, là nam hay là nữ. Chỉ cần cậu thích, mình đều ủng hộ cậu. Hơn nữa yêu chính là yêu, bản thân tình yêu không hề có đúng sai, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi. Tình yêu của cậu là phải do chính cậu cảm nhận, không phải yêu để cho người khác xem. Nếu như An Nhiên không còn yêu cậu, đó là bản án từ hình dành cho cậu. Cho nên cậu mau theo đuổi An Nhiên trở về cho mình!"
Quả nhiên là một thần trợ công. Thảo nào sau này quan hệ của cô ấy với An Nhiên lại tốt như vậy.
Nghe xong những lời Mia lời nói, thật sự là ngoài dự liệu của tôi. Chúng tôi đối với tình cảm của mỗi người đến bây giờ chưa từng bàn luận sâu sắc đến như vậy.
Thế nhưng, tôi biết lần này tôi trở về tìm cô ấy là rất đúng.
Trong lòng tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều, cũng thanh tỉnh hơn. Cả người như được khai sáng.
Tôi bắt đầu nhớ An Nhiên. Nhớ chị đang làm gì, nhớ gần đây chị trải qua thế nào.
Thật ra, đoạn thời gian đó An Nhiên sao lại trôi qua tốt đẹp được.
Khi tôi hỏi chị, chị vẫn không chịu nói cho tôi biết đoạn thời gian đó của chị như thế nào, thậm chí đến bây giờ tôi cũng không biết được.
Cụ thể tôi không nhớ rõ đã bao lâu chúng tôi không liên lạc với nhau, nhớ lại chỉ cảm thấy nó vô cùng dài dằng dặc.
Sau này An Nhiên nói cho tôi biết, chỉ có một tháng chúng tôi không liên lạc.
Tôi hỏi chị: Sao nó lại dài như một thế kỷ vậy.
Hết chương 23