Sau Khi Tỏ Tình Với Cấp Trên Đáng Ghét
Chương 57
"Chỉ một triệu thôi à?"Trì Ỷ Lan: "???"Elvis: "???" Hai nữ cường nhân luôn giữ được bình tĩnh hiếm hoi để mất đi kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt.Nhìn hai người trước mặt với vẻ mặt ngơ ngác, Kiều Tử Mạn rơi vào nghi ngờ sâu sắc.Cô nghĩ: "Bà mẹ vợ hào môn này thật sự không ổn chút nào."Kiều Tử Mạn thu lại biểu cảm một chút, đi đến máy lọc nước rót cho hai người một cốc nước, đặt lên bàn, "Ý tôi là, tình cảm không thể đo đếm bằng tiền, mong ngài hiểu."Sắc mặt của Trì Ỷ Lan dịu lại đôi chút, bà nhấc cốc nước lên, nhấm nháp một ngụm, rồi chỉ tay về ghế, "Ngồi đi."Quay lại nhìn Elvis với vẻ mặt u ám, bà nói, "Cô cũng ngồi xuống."Elvis liếc mắt về phía Kiều Tử Mạn, ánh mắt lạnh lẽo đầy vẻ khó chịu.Thật là phiền phức, Kiều Tử Mạn rất muốn trừng mắt lại cô ta.Nhưng nghĩ đến lời Trì Âm đã dặn dò, cô tự bóp ngón tay để kiềm chế.Trì Ỷ Lan âm thầm quan sát Kiều Tử Mạn.Thấy cô ấy tỏ ra không kiêu ngạo cũng không luồn cúi, trong lòng bà tăng thêm một phần tán thưởng.Giọng nói cũng dịu hơn đôi chút."Tiểu Kiều, tôi có thể gọi cô như vậy không?"Kiều Tử Mạn thu lại ánh mắt, gật đầu, "Được ạ, Trì đổng.""Tiểu Kiều, tôi đã xem qua lý lịch của cô và cũng nắm được phần nào về thành tích công việc của cô trong những năm qua.""Cô rất nỗ lực, cầu tiến, lại có tài năng và tiềm năng. Công ty muốn bồi dưỡng cô theo hướng phát triển dài hạn.""Cuối năm nay có một cơ hội du học, công ty định dành suất đó cho cô."Ô, chiêu này sao? Ngài tưởng tôi dễ bị cám dỗ sao?Kiều Tử Mạn vẫn lịch sự mỉm cười, "Vậy thì cảm ơn Trì đổng đã bồi dưỡng." Nhưng thôi, cứ nói thẳng luôn đi, kiểu này mệt lắm.Trì Ỷ Lan xoay chuyển lời nói, "Nhưng, tôi vẫn hy vọng cô có thể chủ động rời xa Âm Âm."Hừm, mơ đi nha.Kiều Tử Mạn thẳng lưng, ánh mắt không né tránh."Trì đổng, tôi thường nghe Âm Âm kể về ngài, rằng ngài luôn toàn tâm toàn ý cho công việc, luôn đặt công việc lên hàng đầu. Tôi tin ngài là người rõ ràng giữa công tư, vậy tôi muốn hỏi, hai điều ngài vừa nói, 'suất du học' và 'rời xa Âm Âm,' có xung đột với nhau không?""Cô nói gì?" Trì Ỷ Lan thoáng kích động, tay cầm cốc nước chặt hơn, "Âm Âm đã kể về tôi với cô sao?"Kiều Tử Mạn: "....."Cô chỉ tiện miệng bịa tí thôi mà.Elvis cau mày, lạnh lùng nhắc nhở, "Trì đổng, bàn chuyện chính đi, không còn sớm nữa đâu."Trì Ỷ Lan khựng lại đôi chút.Chợt nhận ra mình suýt bị cô gái nhỏ này dắt mũi, cảm thấy có chút thú vị.Bà dựa người vào ghế, khuôn mặt trầm xuống, ánh mắt đầy áp lực nhìn thẳng vào Kiều Tử Mạn.Ánh mắt bà như viết rõ bốn chữ lớn: "Cô nghĩ sao?"Nghĩ gì mà nghĩ, nghĩ cái quái gì chứ.Kiều Tử Mạn gần như không kìm được nữa.Trì Ỷ Lan tiếp tục nói."Tôi thừa nhận cô rất xuất sắc và nỗ lực, nhưng điều đó chưa đủ để xứng với Âm Âm. Âm Âm cần một người có thể hỗ trợ con bé trong gia đình, công việc, và cuộc sống, còn cô hiện tại chỉ làm con bé thêm gánh nặng. Ngay cả chuyện của Thời Thiên Tuế cô cũng phải nhờ Âm Âm giải quyết giúp.""Từ xưa đã có câu, 'môn đăng hộ đối' cô đã từng nghe chưa?"Elvis bên cạnh nghe thấy câu này, siết chặt nắm tay.Một lát sau, cô ta buông tay ra, lạnh lùng nói thêm một câu chọc tức, "Cô có tư cách gì đứng bên cạnh cô ấy?"Lửa giận trong Kiều Tử Mạn bùng lên, thẳng đến đỉnh đầu.Hai người này thật sự xem cô như bông gòn sao?Cô đang định nổi cáu. Nhưng đột nhiên nhớ đến lời Trì Âm dặn dò mình.Không được xung đột, không được xung đột.Kiều Tử Mạn hít thở sâu nhiều lần.Lòng thầm niệm ba lần tâm kinh.Cố gắng nén lửa giận xuống.Mở mắt ra, cô đưa tay lên tai, nhìn về phía Elvis mà hét lớn, "Cô nói gì? Phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời sao?""Tôi biết, tôi biết mà."Elvis: "???" Elvis ánh mắt tràn đầy tức giận, "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy!""Ồ? Cô nói cô rất ủng hộ?"Kiều Tử Mạn gật đầu, "Cảm ơn, cảm ơn!""Cô...cô..cô!"Cô nhóc này thật sự tinh quái. Trì Ỷ Lan ngăn Elvis lại, rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ Kiều Tử Mạn:"100 vạn không phải là con số nhỏ đâu, đủ để cải thiện chất lượng cuộc sống hiện tại của cô. Hãy suy nghĩ kỹ đi, hơn nữa hai người mới bên nhau vài ngày, chia tay bây giờ cô không mất mát gì cả.""Trì đổng." Kiều Tử Mạn quay người lại, nghiêm túc nói, "Ý ngài vừa rồi không phải nói Âm Âm rất xuất sắc sao? Âm Âm xuất sắc như vậy mà chỉ đáng giá 100 vạn thôi à?"Trì Ỷ Lan hơi ngạc nhiên: "Ý cô là tôi đưa ít quá?"Khóe miệng Kiều Tử Mạn hiện lên một nụ cười tinh ranh, cô giơ năm ngón tay lên: "Không có 500 vạn thì không bàn!"Ánh mắt lạnh lẽo của Elvis như rắn độc chiếu tới: "Đừng tham lam quá!"Căn bệnh 'nghe nhầm' của Kiều Tử Mạn lại phát tác: "Cô nói đưa bằng đô la Mỹ hả?"Trong lòng thầm nghĩ, "Nhỏ nhen thế, để xem cô tức chết không."Nói xong, cô phớt lờ cơn giận dữ của Elvis, quay lại bàn điều kiện với Trì Ỷ Lan:"Trì đổng, 500 vạn không nhiều đâu. Âm Âm nói với tôi cô ấy có một quán bar, hai nhà hàng, ba chiếc xe, bốn căn nhà và 500 vạn tiền gửi tiết kiệm. Tôi không cần phải từ bỏ cả một khu rừng chỉ vì 100 vạn chứ?"Kiều Tử Mạn vắt chéo chân, thoải mái nói: "Ngài hãy suy nghĩ kỹ đi."Trì Ỷ Lan cúi đầu trầm ngâm.Kiều Tử Mạn đổ thêm dầu vào lửa: "Âm Âm tài giỏi như vậy, sau này sẽ kiếm được nhiều hơn 500 vạn. Của cô ấy không phải là của tôi sao? Tôi - Kiều Tử Mạn, sinh ra không có khẩu vị tốt, chỉ thích ăn cơm mềm thôi.""Được rồi," Trì Ỷ Lan lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đặt lên bàn: "Trong đây có 500 vạn, mật khẩu là ngày sinh của Âm Âm. Cô..."Chưa kịp nói xong, Kiều Tử Mạn đã nhanh tay nhét thẻ vào túi: "Tôi biết rồi."Trì Ỷ Lan kinh ngạc: "Hai người tiến triển nhanh vậy sao? Đã nói mật khẩu thẻ ngân hàng cho cô rồi? Nhưng không quan trọng, nhớ những gì cô nói hôm nay, rời xa Âm Âm."Kiều Tử Mạn làm mặt vô tội: "Tôi đồng ý gì chứ?"Trì Ỷ Lan: "???""Cô định lật lọng?"Kiều Tử Mạn giải thích: "Nguyên văn vừa rồi tôi nói là, 'Không có 500 vạn thì không bàn.' ""Ý của 'bàn' ngài hiểu chứ?"Kiều Tử Mạn cười e thẹn: "Tôi nhất định phải về bàn bạc với Âm Âm đã, dù gì cô ấy mới là chủ gia đình. Nếu cô ấy đồng ý thì chúng tôi sẽ chia tay, còn nếu không đồng ý thì số tiền này..."Kiều Tử Mạn cố ý ngừng lại."Xem như quà mừng đi, dù gì chúng tôi chắc chắn sẽ kết hôn mà.""Ngài yên tâm, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ mời ngài tham dự.""Nha.... Mẹ!"Mẹ? Biểu cảm của Trì Ỷ Lan chấn động, sững sờ tại chỗ.Kiều Tử Mạn cười càng đắc ý hơn.Cứ để mấy người bắt nạt Âm Âm mà xem.Cho mấy người một bài học nhớ đời nhé!Cô lại vui vẻ gọi một tiếng: "Mẹ, tạm biệt~." Nói xong vẫy tay, chạy ra khỏi cửa.Lâu sau.Hai người trong phòng mới hoàn hồn từ cú sốc.Trì Ỷ Lan như bừng tỉnh: "Tôi có phải vừa bị con nhóc đó chơi một vố không?"Elvis siết chặt nắm đấm, trong mắt ngập tràn tức tối.Sau một lúc, cô lạnh lùng mở miệng: "Bác gái, cô ta không thể ở lại công ty."Trì Ỷ Lan bỗng đứng dậy, nghiêm nghị nhìn cô:"Chỉ vì nó là người Âm Âm thích sao?""Elvis, cháu làm bác thất vọng rồi đấy.""Từ khi nào mà cháu lại công tư bất phân như vậy? Kiều Tử Mạn rất có năng lực, công ty cần những nhân tài như cô ấy. Hơn nữa dự án cô ấy đang phụ trách hiện tại rất quan trọng.""Thưa bác," Elvis nhếch môi cười lạnh, từng bước tiến tới, "Con lại cảm thấy bác có chút thích cô ấy thì phải?"Trì Ỷ Lan quát lớn: "Elvis!""Cháu đang dùng thái độ gì để nói chuyện với bác đấy?"Elvis nhìn cô ấy với ánh mắt sắc lạnh:"Bác gái, chúng ta giờ chỉ là quan hệ hợp tác.""Cháu!"Trì Ỷ Lan im lặng một lúc, thở dài."Cháu những năm qua trưởng thành không ít."Bà chỉnh lại vạt áo, bước về phía cửa."Cuối tuần qua nhà bác ăn bữa cơm đi.""Chuyện còn lại, từ từ tính tiếp..."Cửa văn phòng vừa đóng lại.Ánh mắt của Elvis bùng lên ngọn lửa giận dữ mãnh liệt."Kiều Tử Mạn!"Đột nhiên, cô vung tay, quét hết giấy tờ trên bàn làm việc xuống đất.***Kiều Tử Mạn trở về chỗ làm, hớn hở báo cáo chiến thắng với Trì Âm:【Tít tít tít, hôm nay kiếm được 500 vạn.】Trì Âm trả lời: 【???】Kiều Tử Mạn ngả người ra ghế, chân bắt chéo.【Chuyện này để về kể em sau, chị chỉ cần biết bây giờ em là một tiểu phú bà là đủ rồi.】Trì Âm đáp lại vô cùng hợp ý.【Phú bà, xin bao nuôi. (Em tới đây~.jpg)】【Được thôi, dễ mà.】Gửi xong tin nhắn, Kiều Tử Mạn liếc nhìn đồng hồ.Còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ làm buổi chiều.Không có việc gì làm, cô lại mở "phim tài liệu nhỏ" ra, chăm chú học hỏi.***Elvis điều chỉnh lại cảm xúc, từ văn phòng bước ra.Khi đi ngang qua bàn làm việc của Kiều Tử Mạn, cô thấy cô ấy đang chăm chú nhìn màn hình, bèn dừng lại quan sát một lúc.Thấy Kiều Tử Mạn không rời mắt khỏi màn hình, Elvis không kìm được, bước tới, vòng ra phía sau nhìn thử.Chỉ thấy hai người phụ nữ khỏa thân quấn quýt lấy nhau, tạo ra đủ loại tư thế.Elvis: "!!??" "Cô, cô, cô, đây là cái cô gọi là học hỏi kiến thức chuyên môn???"Giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên từ phía sau.Kiều Tử Mạn giật mình."Chát" một tiếng, cô úp ngược điện thoại xuống bàn.Quay đầu lại nhìn, thì ra là Elvis.Cô nén sự hoảng loạn, nhếch môi cười."Đúng vậy, sao hả? Còn mười mấy phút nữa mới đến giờ làm việc mà."Elvis vẫn còn đang trong trạng thái sốc.Kiều Tử Mạn liếc cô ấy một cái, "Sao mà ngạc nhiên thế? Học gì mà chẳng là học? À đúng rồi, tôi quên mất là cô không có người yêu, không cảm nhận được tâm trạng của những người có bạn gái như chúng tôi. Không học hỏi thì làm sao tiến bộ? Không tiến bộ thì làm sao mang lại hạnh phúc cho bạn gái?"Elvis nhất thời không nói nên lời.Mặt cô ấy đen lại, quay người rời đi với những bước chân mạnh mẽ.Kiều Tử Mạn "chậc" một tiếng, cúi đầu báo cáo chiến tích với Trì Âm.【Double kill!】***Đến giờ tan làm.Kiều Tử Mạn chạy nhanh ra khỏi công ty.Từ xa, cô đã thấy Trì Âm đứng đợi bên cạnh bồn hoa từ lâu.Kiều Tử Mạn vui mừng chạy đến ôm chặt lấy cô ấy, "Âm Âm, có nhớ em không?"Trì Âm thân mật dụi vào cổ cô, "Ừ, nhớ tiểu phú bà của chị rồi."Kiều Tử Mạn rời khỏi vòng tay Trì Âm, nhìn đống túi to túi nhỏ trên tay cô ấy, thắc mắc, "Mua gì thế này?"Trì Âm cười, "Đồ đôi.""Chị không phải của riêng em sao? Sau này ngày nào chúng ta cũng mặc.""Âm Âm của em ngoan quá," Kiều Tử Mạn áp sát, hôn nhẹ lên má cô ấy, "Để em thanh toán cho."Trì Âm cười đồng ý, "Được," rồi hỏi, "Em vẫn chưa nói với chị 500 vạn là chuyện gì đấy nhỉ?"Đằng sau vang lên một tiếng cười lạnh."Lừa gạt đấy."Hai người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Elvis đứng cách họ không xa, khuôn mặt u ám đến đáng sợ.Tiếng nói vừa rồi chính là từ miệng cô ta.Elvis nhìn Trì Âm từ trên xuống dưới, lại nói, "Không ngờ mắt nhìn lại kém đến thế, cả gu ăn mặc cũng tệ đi."Kiều Tử Mạn: "???"Sắc mặt Trì Âm lập tức trầm xuống, cô cảnh giác nhìn Elvis, âm thầm kéo Kiều Tử Mạn ra phía sau mình."Căng thẳng vậy làm gì? Em sợ tôi sao?""Âm, lâu rồi không gặp.""Chúng ta nói chuyện chút nhé?"Trì Âm kéo tay Kiều Tử Mạn đi về phía xe, "Có gì để nói với cô chứ."Giọng nói gần như đe dọa của Elvis lại vang lên."Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."