Sau Khi Tỏ Tình Với Cấp Trên Đáng Ghét
Chương 56
Mưa bụi lất phất.Nhẹ nhàng gõ lên rừng hoa ấy.Từng giọt, từng giọt.Âm thầm phủ lên những người đang lắng nghe tiếng mưa.Đợi khi hoa nở rộ.Run rẩy mà nhả ra vị ngọt ngào.Mọi thứ xung quanh dường như trở nên ẩm ướt, dính nhớp.Trì Âm mở mắt.Hoa văn trên trần nhà dần trở nên méo mó, khó nhận ra hình dáng.Sự ràng buộc đã được nới lỏng.Cơ thể cô vô lực ngã xuống đệm.Kiều Tử Mạn trèo trở lại bên cạnh cô.Ôm cô vào lòng.Nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đỏ hoe của cô.Người trong lòng bất giác run rẩy."Âm Âm."Tiếng gọi xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, vọng vào tâm trí, ý thức phân tán của Trì Âm dần trở lại.Cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ánh lên làn nước long lanh."Hửm?"Kiều Tử Mạn nghiêng người, lấy cốc nước trên tủ đầu giường, đút cho cô uống.Trì Âm dần bình ổn lại.Kiều Tử Mạn nhảy xuống giường, chạy đến ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ tay.Kiều Tử Mạn quay lại bên cạnh cô, mở sổ ra, cầm bút bắt đầu viết rất nghiêm túc.Thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ.Trì Âm yên lặng quan sát năm phút, cuối cùng không nhịn được hỏi:"Em đang viết gì vậy?"Kiều Tử Mạn đặt bút xuống, nghiêm túc nói:"Cảm nhận sau hành sự."Trì Âm: "???"Cô chỉ từng nghe đến cảm nhận sau khi đọc sách, cảm nhận sau hành sự là cái gì?Kiều Tử Mạn lại giải thích:"Ghi chép sau hành sự, giống như biên bản cuộc họp vậy, càng tổng kết càng rút kinh nghiệm, bỏ cái dở lấy cái hay, lần sau cố gắng làm tốt hơn."Trì Âm: "....."Cũng không cần nghiêm túc đến vậy.Kiều Tử Mạn ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ nhìn cô, hỏi:"Âm Âm, vừa rồi em thể hiện có tốt không? Kỹ năng hôn của em có tiến bộ không?"Trì Âm: "....""Âm Âm, chị thấy em hôn có lực không?""......""Âm Âm, vị trí chuẩn chưa?"".....""Âm Âm, chị thấy chỗ nào thoải mái nhất?""Âm Âm..."Trì Âm kịp thời ngắt lời:"Đừng nói nữa."Chuyện như vậy mà đem ra bàn luận, cô cũng biết ngượng chứ!Đôi tai cô đỏ bừng, hơi quay đầu sang chỗ khác, khẳng định:"Giờ em mạnh đến đáng sợ.""Hahaha." Kiều Tử Mạn không dám quá kiêu ngạo, bay càng cao ngã càng đau, đã từng thất bại thảm hại, hiện tại rút được kinh nghiệm rồi.Cố nén ý cười, Kiều Tử Mạn khiêm tốn nói:"Cũng tạm thôi."Dù sao vẫn còn thiếu bước cuối, chưa học được.Nhưng, sẽ có ngày lật ngược thế cờ!Kiều Tử Mạn tràn đầy quyết tâm.Cô viết sổ tay như bay.Trì Âm xoay người, giật lấy bút của cô:"Đủ rồi, đi súc miệng rồi nghỉ ngơi sớm đi."Kiều Tử Mạn ngẩng đầu, ánh mắt bỗng khựng lại.Chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn, thon thả của Trì Âm có thêm vài vết đỏ hằn sâu.Đáy mắt cô thoáng hiện chút đau lòng.Cô nắm lấy tay cô ấy.Nhẹ nhàng xoa bóp, rồi đưa lên miệng thổi."Có đau không?""Lần đầu buộc, em không có kinh nghiệm.""Lần sau em sẽ buộc nhẹ hơn."Trì Âm: "....."Kiều Tử Mạn nhặt sợi dây bị rơi trên giường, đưa qua, đôi mắt lóe sáng, "Hay là, chị buộc lại nhé?"Trì Âm: "....."Sao lại có cảm giác Kiều Kiều hơi mong chờ nhỉ?Kiều Tử Mạn ghé lại gần người cô ấy, ngửi ngửi, giả vờ hỏi bâng quơ, "Sao em thấy trên người chị vẫn còn mùi rượu nhỉ?"Trì Âm: "???""Có muốn uống thêm chút nữa không?"Trong lòng Trì Âm dần nổi lên một phỏng đoán.Cô ấy chống người dậy, ngón tay nhẹ gõ lên thái dương, nhìn chằm chằm Kiều Tử Mạn không rời.Chốc lát, khóe môi khẽ nhếch lên, "Thật ra, không cần uống rượu, chị cũng rất lợi hại đấy."Kiều Tử Mạn bị bóc trần suy nghĩ trong lòng, mặt lập tức nóng bừng, âm lượng cao hơn hẳn, "Em có hỏi chị chuyện đó à?""Ồ, vậy sao," Trì Âm quay lưng lại, khẽ cười trộm.Kiều Tử Mạn thấy cô ấy không có động tĩnh gì, trong lòng sốt ruột, liền túm lấy tay cô ấy."Chuyện là thế này, em thấy, chúng ta phải cùng nhau tiến bộ, không thể chỉ mỗi mình em cải thiện, đúng không?"Trì Âm quay đầu, nhìn cô với vẻ ngây thơ, "Ý em là sao?"Giả vờ! Cứ tiếp tục giả vờ đi! "Đồ bông hoa đen nhỏ!"Kiều Tử Mạn nghiến răng, "Làm tình, em muốn làm với chị, được chưa!"Trì Âm phản tay giữ chặt tay cô, kéo một cái.Kéo cô vào lòng.Dỗ dành, "Được rồi, mọi thứ nghe theo bạn gái của chị."Đáng ghét.Kiều Tử Mạn quay đầu đi, khẽ đá cô ấy một cái."Đồ chơi đó đã mang qua đây chưa?"Trì Âm: "....."Động tác của cô ấy khựng lại, "Cái két vẫn chưa dọn qua..."Kiều Tử Mạn nhíu mày, vẻ mặt đầy bất mãn, "Đồ quan trọng như vậy sao chị lại không mang theo?""Đúng rồi, còn mấy cái bao ngón tay thì sao?"Trì Âm: ".....""Cũng ở trong đó.""Vậy giờ phải làm sao?" Kiều Tử Mạn có vẻ bực bội, lại đá cô ấy một cái."Hay là tối nay tạm..." không làm nữa?Kiều Tử Mạn trừng mắt nhìn bạn gái mình, "Không được!!!"Trì Âm: ".....""Vậy để chị đi mua," Trì Âm nói, định đứng dậy thì bị Kiều Tử Mạn giữ cổ tay lại."Mua gì mà mua? Cửa hàng tiện lợi gần nhất từ đây ít nhất cũng phải lái xe nửa tiếng."Kiều Tử Mạn đột nhiên lóe lên ý tưởng.Hình ảnh người mẹ không đáng tin bỗng hiện lên trong đầu cô.Biết đâu...Kiều Tử Mạn vẫy tay, thần bí nói, "Chị lại đây."Trì Âm ghé tai lại gần. "Chị xuống dưới lầu xin mẹ một hộp.""Cái... gì?"Trong đôi mắt Trì Âm hiện lên vẻ ngỡ ngàng.Cô lặp lại, "Chị xuống xin mẹ một hộp?"Kiều Tử Mạn xua tay, giục cô ấy đi, "Nhanh đi, người ta cởi hết ra nằm trên giường chờ chị rồi."Trì Âm vẫn đứng yên tại chỗ.Khó tin hỏi, "Tại sao mẹ lại có cái đó?""Lần trước em lấy hộp đó đưa chị, là mẹ đưa đấy, không thì chị nghĩ em lấy ở đâu ra? Mau đi đi," Kiều Tử Mạn trên giường tạo dáng quyến rũ gợi cảm, ánh mắt đầy mê hoặc, "Chị phải luôn tin tưởng tư duy kỳ quặc của mẹ, biết đâu mẹ chuẩn bị sẵn thì sao.""Chị không muốn đi..." Thật ngại chết được, Trì Âm hỏi, "Sao em không tự đi?"Em đi á? Quý bà Hà Thúy Trân tám chuyện giỏi lắm, nghe trộm thì càng khỏi nói. Kiều Tử Mạn cởi hẳn áo choàng tắm, lộ ra đường cong gợi cảm, lại nhấc chân lên, giọng pha chút nũng nịu, "Cưng à, chị đi đi, lát nữa để chị xử lý tùy ý."Trì Âm nhìn khung cảnh đẹp đẽ trước mắt.Ánh mắt dần tối lại, cổ họng khẽ chuyển động, sải bước dài, quay người xuống lầu.Ba mươi phút sau.Kiều Tử Mạn trông mong đến phát lạnh.Lại còn hơi sốt ruột.Cô cầm lấy điện thoại định gọi cho Trì Âm.Ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng bước chân nặng nề.Sau đó, cửa "kẹt" một tiếng mở ra.Trì Âm đẩy cửa bước vào."Sao chị về muộn thế, chậm quá," Kiều Tử Mạn vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt đỏ bừng của Trì Âm."Chị... chị làm sao thế?""Bao ngón tay đâu rồi?"Trì Âm từ sau lưng lấy ra một hộp bị bóp méo không ra hình dạng, ném qua.Giọng nói mang theo chút tức giận."Kiều Tử Mạn.""Em có phải đã sớm biết mẹ thích hóng hớt không?""Vừa nãy bà kéo chị ngồi trò chuyện tận nửa tiếng, thiếu điều muốn dúi cho chị một cuốn xuân hoạ luôn rồi."Kiều Tử Mạn cười gượng gạo."À ha... Vừa rồi em đã đồng ý để mặc chị xử lý mà." Trì Âm đóng cửa mạnh một cái.Quay người lại, ánh mắt cô ấy có chút đáng sợ, lấp lánh ánh sáng u ám.Giống hệt ánh mắt đêm uống rượu hôm đó.Tim Kiều Tử Mạn bất chợt đập nhanh.Trì Âm lao về phía cô, với tay tắt đèn.Kiều Tử Mạn giữ lấy cổ tay cô ấy, thì thầm: "Đừng... đừng tắt."Thật kích thích..........Sau khi người bên cạnh đã ngủ say.Kiều Tử Mạn kéo cơ thể mệt mỏi rã rời, từ từ ngồi dậy khỏi giường.Bật một chiếc đèn ngủ nhỏ.Cô ngồi vào bàn học.Bắt đầu ghi lại cảm nhận sau hành sự.Âm Âm dường như lại tiến bộ thêm rồi.Cô cũng phải nhanh chóng học thêm để làm Âm Âm ngạc nhiên mới được.Ghi chép xong, cô mở thêm vài tài liệu học tập và bắt đầu xem xét một cách nghiêm túc.Một giờ sau, đóng lại sổ ghi chép, cô tiếp tục lập kế hoạch.Cô đặt cho mình hai báo thức.Một là vào giờ nghỉ trưa, một là trước khi đi ngủ.Mỗi lần dành ra một giờ đồng hồ, chuyên tâm học về việc này.Làm xong mọi thứ, Kiều Tử Mạn tắt đèn ngủ.Lần mò leo lên giường lần nữa, rúc vào lòng Trì Âm, yên tâm chìm vào giấc ngủ.Hôm sau, sáng sớm.Kiều Tử Mạn dậy sớm hơn Trì Âm nửa giờ, đi đến tủ quần áo lục tìm.Trì Âm bị tiếng động sột soạt đánh thức.Cô mở mắt nhìn người trước mặt, có chút ngẩn ngơ.Xoa xoa mắt, nhìn lại đồng hồ, nghi ngờ hỏi: "Em yêu, em thực sự dậy sớm hơn nửa giờ? Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?"Kiều Tử Mạn quay đầu lại, "Chậc" một tiếng: "Nói năng kiểu gì vậy?"Cô ôm một chồng quần áo, đặt xuống cạnh Trì Âm: "Hôm nay chị mặc bộ này."Trì Âm chống người ngồi dậy, trêu chọc: "Xem ra mặt trời thực sự mọc từ đằng Tây rồi, em còn chọn quần áo cho chị?"Kiều Tử Mạn chỉnh lại: "Không phải cho chị, mà là cho chúng ta."Cô giữ lấy cằm Trì Âm, ngón tay cái vuốt ve làn da mịn màng của cô ấy, nói: "Hôm nay chúng ta mặc đồ đôi.""Tránh để tiểu yêu tinh này của em cứ vô ý phát tán mê lực lung tung, hừ.""Được," Trì Âm đồng ý rất nhanh, "Rất sẵn lòng."Áo hoodie in hình gấu trắng, quần jeans ôm, đôi giày Converse trắng, thậm chí cả đôi tất cũng có họa tiết dâu tây giống hệt.Sau khi Trì Âm thay đồ, Kiều Tử Mạn ngắm nghía cô ấy, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.Bạn gái cô mặc gì cũng giống như đang đi trình diễn trên sàn catwalk?Tiểu yêu tinh.Kiều Tử Mạn không chịu nổi, hôn mạnh một cái lên môi cô ấy."Đóng dấu.""Chị là của riêng em!"Đến công ty, Kiều Tử Mạn bắt đầu quy trình làm việc thường ngày.Cô cũng nhớ lời Trì Âm dặn.Với Elvis, nếu không cần thiết thì không gặp, nếu gặp thì tránh xung đột.Elvis cũng không cố tình gây khó dễ cho cô.Nhưng một người khác lại tìm đến.Đó chính là Trì Ỷ Lan.Tối qua Trì Âm đã nhắc nhở rằng Trì Ỷ Lan sẽ tìm cách ngăn cản hai người họ.Nhưng Kiều Tử Mạn không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.Giờ nghỉ trưa, Kiều Tử Mạn đang tập trung xem phim học tập trên điện thoại, thỉnh thoảng cúi xuống ghi chú.Khi chuông báo thức vang lên, cô học xong, mới phát hiện ra Trì Ỷ Lan đã đứng trước mặt mình từ bao giờ.Tim Kiều Tử Mạn chợt hoảng loạn, theo phản xạ muốn đứng lên.Ánh mắt cô lại lướt qua Elvis đang đứng bên cạnh Trì Ỷ Lan.Kiều Tử Mạn bấm mạnh vào lòng bàn tay, cố nén sự bối rối trong lòng.Khí thế không được để mất!Cô nở một nụ cười lịch sự: "Chào Trì đổng, có việc gì không ạ?"Trì Ỷ Lan không có biểu cảm gì, chỉ nhìn sâu vào chiếc điện thoại đang dựng trước mặt cô.Kiều Tử Mạn giữ vững tâm trạng, giải thích: "Thật xin lỗi, vừa rồi học kiến thức chuyên môn nhập tâm quá, không để ý đến ngài." Cũng là sự thật mà.Trì Ỷ Lan không định truy cứu, gật gật đầu."Kiều Tử Mạn, đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."Trì Ỷ Lan và Elvis đi phía trước.Kiều Tử Mạn đi theo sau.Ba người đi về phía văn phòng.Cô vừa đi vừa nghĩ, Trì Ý Lan sắp nói gì với cô đây.Trong đầu bất chợt hiện ra một cảnh trong phim truyền hình cẩu huyết.Mẹ chồng hào môn vs cô gái nghèo.Giờ cảnh đó lại xảy ra với chính mình.Quả nhiên, cẩu huyết bắt nguồn từ đời sống.Kiều Tử Mạn thật sự có chút mong chờ.Cửa văn phòng vừa khép lại...Kiều Tử Mạn cũng thu hồi dòng suy nghĩ.Trì Ỷ Lan ngồi xuống ghế chủ tịch một cách đầy khí thế."Tôi sẽ nói thẳng, cô và Âm Âm không phù hợp."Kiều Tử Mạn: "....."Tình tiết này sao mà quen thuộc quá...Câu tiếp theo chẳng lẽ là: Tôi không ủng hộ hai người, cho cô xx vạn, rời xa con gái tôi đi?Trong lúc Kiều Tử Mạn còn ngẩn ngơ.Chỉ nghe thấy Trì Ỷ Lan nói tiếp, "Cô là một cô gái tốt, rời xa con gái tôi, tôi sẽ cho cô một triệu coi như bồi thường."Kiều Tử Mạn: "!!!"Thật cẩu huyết, thật quê mùa, vậy mà lại bị cô đoán trúng rồi nè.Nhưng, Kiều Tử Mạn hỏi,"Chỉ có một triệu thôi sao?"Phim truyền hình đâu chẳng phải là từ năm triệu trở lên à?Sao đến lượt mình lại rẻ mạt như thế này? Mất giá quá!!Kiều Tử Mạn vô cùng không cam tâm.