Sau Khi Đánh Dấu Nhầm Chị Của Bạn Gái Cũ[Chaennie]

Chương 57



"Thật đúng là kỳ lạ. Không biết kiểu Alpha nào mới xứng đáng với cô ấy." Phác Tri Ý nghe Phác Thái Anh cảm thán như vậy thì im lặng, không nói thêm lời nào.

Sau khi Phác Thái Anh gửi tin nhắn cho Kim Trân Ni, đợi một lúc vẫn không thấy nàng hồi đáp. Có lẽ nàng đang bận rửa mặt chăng. Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, lòng nóng như lửa đốt, rồi ánh mắt mới chuyển sang cửa chính khi thấy các cô đã về đến nhà.

Bên ngoài trời vẫn rơi tuyết nhỏ, gió lạnh thấu xương. Phác Thái Anh bước xuống xe, đứng dưới mái hiên, dậm chân mấy cái để rũ sạch tuyết bám trên giày, sau đó đẩy lớp rèm dày bước vào nhà.

Bên trong ấm áp, tràn ngập hương thơm quen thuộc.

"Ôi chao, ai mà trước đây từng tuyên bố chắc nịch là sẽ không làm công việc đến phát cuồng, tuyệt đối không tăng ca nhỉ? Vậy mà giờ mới đi thực tập thôi, lại bận đến mức đêm 30 Tết mới chịu về nhà, chủ tịch cũng phải mang theo nữa cơ đấy."

Phác Thái Anh vừa bước vào đã nghe tiếng trêu chọc của bà nội.

Khi Kim Trân Ni có mặt, những lời như thế này rất khó nghe thấy. Nhưng bây giờ Kim Trân Ni không ở đây, bà nội liền thoải mái không kiêng nể.

Nghe vậy, Phác Thái Anh có chút chột dạ, vội vàng lên tiếng:

"Bà nội, bình thường mọi người làm công ăn lương đều nghỉ vào những ngày này. Còn con là người mới bước chân vào xã hội, chưa dám nghỉ sớm. Con không tăng ca đâu, ngày mai mới chính thức bắt đầu kỳ nghỉ mà. Hôm nay vẫn coi như ngày làm việc đó!"

Vừa nói, Phác Thái Anh vừa bước tới sofa, ngồi xuống, ôm lấy cánh tay bà nội, làm nũng để lảng tránh chủ đề.

"Biết ăn nói ghê nhỉ? Chụp ảnh cho người ta, cứ cứng đờ như khúc gỗ thế mà cũng thấy hay ho?" Bà nội nhéo nhéo má Phác Thái Anh, cười nói.

"Hay chứ ạ! Năm nay kỹ thuật chụp ảnh lại nâng cao hơn, để con chụp cho bà vài tấm thật đẹp." Phác Thái Anh cười đáp.

"Được, bà chờ." Bà nội cười khoái chí.

"Trân Ni đứa nhỏ ấy, sao Tết nhất không ở nhà với gia đình mà lại chạy sang đây?" Dì tò mò hỏi.

"Mọi người không hay lên mạng nên không biết đó thôi. Kim Trân Ni với Kim gia quan hệ không được tốt lắm. Trước đây Kim gia..."

Phác Tri Ý vừa bước vào nhà, đặt chìa khóa xuống rồi đổi giày, vừa nói. Cô kể sơ qua một vài khúc mắc giữa Kim gia và Kim Trân Ni.

"Chả trách đứa nhỏ ấy khác hẳn với Tiểu Hi, đúng là không dễ dàng." Dì thở dài cảm thán.

"Mẹ, có phải mẹ rất thích Kim Trân Ni không?" Phác Tri Ý hỏi.

"Đương nhiên rồi! Con mắt nhìn người của mẹ chưa bao giờ sai. Trân Ni có tài, lại xinh đẹp, tấm lòng nhân hậu. Nếu ai lấy được con bé thì đúng là có phúc." Đại bá mẫu gật đầu, vẻ mặt đầy tán thưởng.

Phác Thái Anh mím môi, trong lòng muốn nói "Là con đây", nhưng nghĩ lại, không phải mình lấy nàng, mà là gả cho nàng mới đúng.

"A Lâm cũng thích cô ấy lắm." Phác Tri Ý cười nói từ phía bên kia.

"Đừng thấy Trân Ni lúc nào cũng nghiêm túc, thật ra ở chung rất dễ chịu. Ngày mai gói sủi cảo, mang qua cho Trân Ni một ít. Còn bữa cơm tất niên, con hỏi xem cô ấy có kế hoạch gì không. Nếu thích yên tĩnh, mình mang chút đồ ăn qua, còn nếu không ngại thì bảo cô ấy qua đây ăn cùng chúng ta."Dì nói với giọng đầy quan tâm.

"Vâng, để con hỏi." Phác Thái Anh nhanh chóng nhận lời.

Nếu có thể cùng Kim Trân Ni ăn cơm tất niên, thật sự là quá hoàn hảo.

Nói chuyện thêm một lúc, thấy thời gian đã muộn, mọi người lần lượt về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.

Sau khi rửa mặt xong, Phác Thái Anh lại cầm điện thoại lên. Cuối cùng cũng nhận được tin nhắn từ Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni: [Tắm rửa xong rồi, đang nằm nghỉ.]

Phác Thái Anh nhanh chóng nhắn lại:
[Tỷ tỷ, chị vừa rồi ăn no không?]

[Ăn no.]
Kim Trân Ni rất nhanh trả lời tin nhắn.

Phác Thái Anh nhìn màn hình điện thoại, thở dài một hơi. Với sự hiểu biết của cô về khẩu phần ăn của Kim Trân Ni, cộng thêm tốc độ ăn lúc nãy, chắc chắn nàng vẫn chưa ăn đủ.

Nghĩ đến việc Kim Trân Ni chỉ có một mình, đang trong kỳ phát tình lại còn đói bụng, Phác Thái Anh càng cảm thấy xót xa. Cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi nhẹ. Trong nhà, dì đã khóa cửa lớn, đèn phòng cũng lần lượt tắt, cả nhà chìm vào giấc ngủ.

Phác Thái Anh đợi thêm một lúc, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Cô đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh xem qua các loại nguyên liệu và trái cây dự trữ, sau đó lấy một chiếc túi để sắp xếp đồ mang đi. Tiểu viện của Kim Trân Ni có bếp, nên cô quyết định mang theo một ít nguyên liệu để nấu món gì đó nóng hổi cho nàng.

Làm xong, Phác Thái Anh cảm giác mình chẳng khác nào kẻ trộm. Khi rời khỏi bếp, cô còn cẩn thận quan sát xung quanh, đảm bảo không ai nhìn thấy. Đi ngang qua nhà kính trồng hoa, ánh mắt cô dừng lại ở những đóa hồng đỏ thắm. Nghĩ ngợi một chút, cô khẽ hái vài bông rồi mang theo.

Ra đến cổng lớn, Phác Thái Anh nhẹ nhàng mở khóa. Sau khi bước ra, cô cẩn thận khóa lại như cũ, động tác chậm rãi và khẽ khàng hết sức, sợ làm người khác thức giấc.

Khoảng cách từ nhà đến tiểu viện của Kim Trân Ni mất khoảng mười mấy phút đi bộ. Nếu lái xe sẽ nhanh hơn, nhưng tiếng động lại lớn, nên Phác Thái Anh chọn cách đi bộ qua đó.

Bên kia, tại tiểu viện của Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni không hề ngủ, cũng không nằm xuống như đã nói trong tin nhắn. Nàng đang ngồi trên sofa, lấy một miếng thịt khô ra xé từng chút một để ăn tạm. Tuyến thể của nàng hơi đỏ lên, cảm giác cơ thể vừa lạnh vừa khó chịu.

Kim Trân Ni co người lại trên sofa, trong lòng hối hận vì đã theo Phác Thái Anh đi xa đến thế. Ở đây, mọi thứ đều lạ lẫm, thời tiết thì lạnh đến thấu xương.

Nàng thở dài, cảm giác có chút buồn bực. Từ lúc xuống máy bay, dù từng có những cử chỉ thân mật với Phác Thái Anh, nhưng về sau, cả hai lại cố gắng giữ khoảng cách. Nàng biết mình không nên quá gần gũi, nhưng lại không thể ngăn được sự lén lút tìm kiếm hơi ấm từ đối phương.

Sắp đến Tết, mọi người đều đoàn tụ cùng gia đình, còn Kim Trân Ni lại co ro trong căn phòng xa lạ, chẳng có lấy một chút hơi ấm thân quen. Chỉ có thể ngồi đây, chờ đợi những lúc hiếm hoi Phác Thái Anh rảnh rỗi ghé qua. Nghĩ đến điều đó, tâm trạng nàng càng thêm u ám.

Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Kim Trân Ni trở về thực tại. Là tin nhắn từ Phác Thái Anh.

[Tỷ tỷ, chị ngủ chưa?]

Kim Trân Ni dừng lại một chút, rồi nhắn trả lời:

[Sắp ngủ rồi.]

Sau khi gửi tin, nàng đặt điện thoại xuống, tiếp tục xé miếng thịt khô để ăn. Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại lại vang lên.

[Tỷ tỷ, nếu nghe thấy tiếng chuông cửa thì đừng sợ, là em. Ở chỗ cửa có cái điện thoại, nhấn nút mở khóa giúp em vào nhé.]

Kim Trân Ni vừa đọc xong tin nhắn, chuông cửa liền vang lên.

Nàng ngây người, đứng dậy đi đến chỗ cửa, nhấn nút mở cửa theo hướng dẫn. Tiếng cửa được đẩy ra vang lên, và không lâu sau, nàng nghe tiếng bước chân cùng hình ảnh Phác Thái Anh hiện lên trên màn hình giám sát.

Phác Thái Anh đứng dưới mái hiên, trên người phủ đầy tuyết. Cô đang phủi lớp tuyết bám trên áo, động tác có vẻ như chậm lại trong mắt Kim Trân Ni, khiến tim nàng bất giác đập chậm hơn vài nhịp.

Kim Trân Ni mở cửa. Khi Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn thấy nàng, cô liền nhanh chân bước vào, miệng nói:

"Bên ngoài lạnh lắm, đừng đứng ra đây."

Vừa nói, Phác Thái Anh vừa đóng cửa lại, cẩn thận khóa lại như cũ.

Kim Trân Ni muốn nói gì đó, nhưng những lời đến miệng lại bị chặn lại bởi cảm giác nghẹn ngào không rõ. Nàng giơ tay, định ôm lấy Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh vội vàng cởi áo khoác ngoài, rồi nhẹ nhàng kéo Kim Trân Ni vào lòng.

Kim Trân Ni chỉ mặc một chiếc áo ngủ lụa mỏng manh, làn da vừa mềm mại lại lạnh lẽo đến mức khiến Phác Thái Anh nhíu mày. Không kìm được, cô càng siết chặt vòng tay, ôm trọn nàng vào ngực để sưởi ấm.

Dù vừa đi qua gió tuyết, cơ thể Phác Thái Anh vẫn giữ được hơi ấm, chỉ có chiếc áo khoác phủ tuyết là lạnh buốt. Kim Trân Ni tựa vào vòng tay ấy, cảm giác như tìm được chút an ủi trong sự cô đơn.

"Tỷ tỷ, phòng của chị hơi lạnh, trên người cũng lạnh buốt." Phác Thái Anh khẽ nói, đưa tay điều chỉnh nhiệt độ phòng lên cao hơn.

Kim Trân Ni chẳng bận tâm đến lời Phác Thái Anh, chỉ tập trung vào hơi ấm từ vòng tay cô. Nàng ngẩng đầu, định hôn cô, và Phác Thái Anh tự nhiên cúi xuống đáp lại.

Môi chạm môi. Sự lạnh lẽo từ đôi môi của Kim Trân Ni được hơi ấm của Phác Thái Anh xua tan.

Kim Trân Ni khẽ hừ một tiếng, cơ thể khẽ run, cùng lúc đó, Phác Thái Anh không kiềm được mà phát tán thêm tin tức tố, khiến không khí trong phòng dần ngập tràn hương vị quen thuộc của cả hai.

Nụ hôn quấn quýt, môi và răng hòa quyện. Phác Thái Anh cảm giác như Kim Trân Ni là một viên kẹo phủ một lớp băng mỏng, sau khi lớp băng tan, vị ngọt tràn ra khiến người ta lưu luyến.

Tuy nhiên, nụ hôn kéo dài chưa đầy một phút, cơ thể của Kim Trân Ni dần mềm nhũn.

Phác Thái Anh vội đặt túi đồ xuống, bế nàng lên rồi ngồi xuống sofa, tiếp tục hôn thêm một chút. Trong căn phòng, tin tức tố của cả hai càng lúc càng đậm, như một làn sóng vây quanh lấy họ.

Phác Thái Anh rất muốn hòa quyện cùng nàng ngay lúc này, nhưng lại nghĩ đến việc Kim Trân Ni chưa ăn gì. Sau một lúc hôn nhau, cô khẽ tách ra, rời khỏi đôi môi mềm mại ấy.

Kim Trân Ni bị gián đoạn, ánh mắt mơ màng, không kìm được mà tiến lại, muốn hôn thêm lần nữa.

Phác Thái Anh hít sâu một hơi, rồi lại cúi xuống đáp lại nàng.

"Tỷ tỷ, em mang chút đồ ăn đến. Để em nấu cho chị ăn trước, rồi sau đó... được không?" Phác Thái Anh chống trán vào trán Kim Trân Ni, thấp giọng nói, giọng khàn đi vì hơi thở gấp gáp.

Kim Trân Ni chỉ khẽ "ừm" một tiếng. Ban nãy còn cảm thấy lạnh, nhưng giờ đây nàng lại cảm thấy toàn thân nóng rực.

Dù đã được thuốc tránh thai phong bế phản ứng của Omega, nhưng nhiệt độ cơ thể nàng vẫn bị hơi ấm của Phác Thái Anh vây quanh, làm cho nàng cảm thấy vừa ngứa ngáy, vừa khó chịu, lại muốn gần cô hơn.

Phác Thái Anh nhẹ nhàng đặt nàng xuống sofa, kéo chăn đắp lên người nàng, sau đó quay người mở túi đồ mình mang đến, chuẩn bị nấu ăn.

"Tỷ tỷ, đây là hoa hồng trong phòng hoa ở nhà. Lúc trước về nhà, em đã giúp bà nội trồng, giữ trong bình hoa thế này có thể tươi được mấy ngày, lại còn rất thơm." Phác Thái Anh vừa nói vừa cẩn thận chỉnh lại những bông hoa, đặt chúng vào chiếc bình thủy tinh trên bàn.

Kim Trân Ni nhìn những bông hoa hồng đến ngẩn người. Phần lớn đều là nụ, chưa nở hết, những nụ đỏ như những ngọn lửa nhỏ, lung linh và quyến rũ.

Phác Thái Anh nhanh chóng mang ra một bát canh hải sản nóng hổi, đặt trước mặt nàng.

Kim Trân Ni cuộn mình trên sofa, chậm rãi uống hết bát canh. Từng ngụm nóng khiến trán nàng rịn mồ hôi, cả người từ trong ra ngoài đều ấm áp hơn.

"Đã khuya thế này, em làm sao giải thích với người trong nhà?" Kim Trân Ni vừa đưa lại bát cho Phác Thái Anh vừa hỏi, ánh mắt thoáng chút lo lắng.

"Họ ngủ hết cả rồi, ai cũng ngủ sớm. Em lẻn ra ngoài thôi, tỷ tỷ không cần lo." Phác Thái Anh cười nhẹ, ghé sát lại hôn lên môi nàng một cái, rồi đứng dậy cầm bát trở về bếp.

Sau khi dọn dẹp xong trong bếp, Phác Thái Anh quay lại phòng khách. Lúc này, Kim Trân Ni đã cảm thấy nóng hơn, liền kéo chiếc thảm trên người xuống. Dây áo ngủ lụa mỏng manh trên vai nàng hơi lỏng, cổ áo trễ xuống thành hình chữ V sâu, để lộ làn da trắng ngần. Nàng nghiêng người nằm trên sofa, đôi chân dài thon thả như tuyết giao nhau một cách lười nhác, vẻ đẹp tự nhiên ấy khiến người ta khó rời mắt.

Phác Thái Anh bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Kim Trân Ni hoàn toàn không ý thức được sự quyến rũ của mình vào lúc này. Nhìn thấy Phác Thái Anh tiến lại, nàng liền đưa tay về phía cô.

Phác Thái Anh vội vàng bước nhanh vài bước, ngồi xuống cạnh nàng, kéo nàng ôm vào lòng.

Kim Trân Ni ngẩng đầu lên, đôi môi chạm khẽ lên môi Phác Thái Anh. Lần này, nụ hôn không còn e dè hay kiêng kỵ nữa, cả hai nhanh chóng quấn quýt, thân mật đến không còn khoảng cách.

Bàn tay của Kim Trân Ni đặt lên lưng Phác Thái Anh, ngay chỗ xương bướm, như thể cảm nhận được nhịp đập cánh của một chú bướm nhỏ đang run rẩy. Cánh bướm ấy không chỉ khẽ rung, mà như vỗ nhịp bồi hồi trên ngực nàng, từng đợt làm trái tim Kim Trân Ni rộn ràng.

"Thái Anh..." Kim Trân Ni khẽ gọi tên cô, giọng nói như một tiếng thở nhẹ, nhưng mang theo sức hút mãnh liệt.

Chỉ một tiếng gọi ấy thôi, Phác Thái Anh đã cảm thấy như linh hồn mình bị nàng cướp đi, toàn bộ lý trí đều bị cuốn vào vòng tay người trước mắt.

Một lần trước khi thân mật, Phác Thái Anh đã từng hôn khắp nơi trên người Kim Trân Ni, suýt nữa chạm đến nơi mà nàng xem như vùng cấm địa. Khi đó, Kim Trân Ni cảm nhận rõ ràng đó là ranh giới không thể vượt qua, nên đã ngăn lại Phác Thái Anh.

Nhưng lúc này, nàng không cách nào ngăn cản được nữa.

Ranh giới đã bị phá vỡ.

Kim Trân Ni thở gấp, như thể không thể lấy đủ không khí để thở. Cảm giác áp lực từ kháng thể Omega bị phong bế giờ đây giống như một cánh cửa đang bị đập liên hồi, từng nhịp từng nhịp không ngừng vang vọng.

Nàng như một con cá mắc cạn, mà Phác Thái Anh thì không ngừng ôm chặt lấy, lật qua lật lại để đặt lên môi nàng những nụ hôn nồng nhiệt.

Lần này, Phác Thái Anh có một mục tiêu duy nhất: trước hết khiến Kim Trân Ni đạt đến trạng thái cao nhất.

Khác với trước kia chỉ chăm chăm theo cảm xúc của bản thân, lần này, tất cả sự chú tâm của Phác Thái Anh đều dành cho Kim Trân Ni.

Sau một hồi lâu, khi hơi thở của cả hai trở nên nặng nhọc, ánh mắt Kim Trân Ni hướng về đỉnh đầu Phác Thái Anh, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Nơi mà Phác Thái Anh đưa nàng đến, là một thế giới nàng chưa từng đặt chân đến bao giờ.

Một trạng thái vừa lạ lẫm vừa khó tả, tràn ngập cảm giác khoái lạc nhưng đồng thời cũng khiến vị trí của kháng thể Omega trở nên ngứa ngáy và khó chịu hơn bao giờ hết.

Kim Trân Ni thở dốc, cả người run rẩy. Trong tiếng thở ngắt quãng, nàng khẽ gọi tên Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, ôm chặt nàng vào lòng, như muốn làm dịu đi cơn sóng cảm xúc đang tràn ngập trong cơ thể nàng.

Phải một lúc lâu sau, Kim Trân Ni mới như vừa rơi vào vực thẳm sâu thẳm lại được Phác Thái Anh kéo lên bờ.

"Tỷ tỷ, cảm giác thế nào?" Phác Thái Anh cúi đầu, giọng nói trầm thấp và dịu dàng vang lên bên tai nàng.

Kim Trân Ni không trả lời, chỉ lặng lẽ dựa vào lòng cô, ánh mắt mơ màng, không muốn đối mặt với sự thay đổi rõ rệt này.

Lần này, mọi thứ đã không còn giống như trước.

Nhưng nàng không muốn nói thêm gì.

"Thái Anh, đừng làm chuyện dư thừa." Kim Trân Ni cúi mắt, giọng nói ra vẻ nghiêm nghị, như một mệnh lệnh. Thế nhưng, chất giọng lại mềm mại vô cùng, không hề có chút sức nặng nào.

Phác Thái Anh nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng, không kìm được mà cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi ấy.

"Ha, tỷ tỷ đúng là khẩu thị tâm phi." Phác Thái Anh thầm nghĩ, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.

Vừa rồi Kim Trân Ni vốn không ngủ được, nhưng sau khi được Phác Thái Anh ôm vào phòng tắm, tắm rửa xong và bế vào chiếc giường ấm áp, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Phác Thái Anh nằm cạnh, nhìn ngắm nàng thật lâu. Sau đó, ôm lấy Kim Trân Ni ngủ một lát.

Sáng sớm, Phác Thái Anh dậy trước, lặng lẽ làm bữa sáng cho Kim Trân Ni. Xong xuôi, cô quay lại giường, cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng vài cái.

Kim Trân Ni hé mở đôi mắt lờ đờ vì buồn ngủ, yếu ớt đáp lại nụ hôn. Tối qua, hai người đã triền miên đến mức suýt chút nữa không kiềm chế được bản thân.

"Tỷ tỷ, em phải đi rồi. Chị ngủ thêm một lát đi. Bữa sáng em đã làm sẵn, nhớ dậy ăn nhé." Phác Thái Anh khẽ nói, không dám hôn thêm, sợ sẽ không nỡ rời đi.

"Ừm... Chờ đã." Kim Trân Ni giữ tay Phác Thái Anh, giọng nói còn mơ màng: "Trong hành lý của tôi có một hộp quà, em lấy ra. Bên trong có quà cho người nhà em. Ăn Tết, màu đỏ sẽ mang lại nhiều may mắn. Đây đều là tôi trước kia nghiên cứu nguyên liệu tự làm, không phải đồ đắt tiền, nhưng rất có ý nghĩa. Em cứ nói là tự mình mua."

Kim Trân Ni ngồi dậy, lục tìm trong tủ một số thứ rồi đưa cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nghe nàng nói, lại cúi xuống hôn nhẹ.

"Tỷ tỷ, cảm ơn chị. Lần nào cũng nghĩ đến việc chuẩn bị quà."

"Em nhớ rõ, lấy đúng thứ tôi chỉ. Đừng đưa nhầm đấy." Kim Trân Ni nhắc nhở, vỗ nhẹ vào tay Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh đứng dậy, đến bên hành lý của Kim Trân Ni, lấy ra một chiếc hộp quà. Bên trong là vài chiếc hộp nhỏ không có nhãn hiệu, mỗi hộp chứa đồ trang sức màu đỏ làm từ ngọc thạch.

"Hồ lô thì tặng bà nội, đôi khuyên tai này là cho dì. Nhẫn này chú, vòng tay cho chị họ của em, còn bình an khấu thì cho A Lâm... Còn hai miếng bùa không có gì đặc biệt, em có thể giữ lại, hoặc nếu cần thì tặng cha mẹ em." Kim Trân Ni nhẹ nhàng giải thích từng món.

Phác Thái Anh chăm chú lắng nghe, sau đó chỉ vào hai miếng bùa còn lại. "Hai thứ này em giữ. Cha mẹ em bận, không về nhà đón Tết, nên không cần bận tâm đến họ."

Kim Trân Ni nhìn về phía Phác Thái Anh, định hỏi điều gì đó, nhưng Phác Thái Anh đã cúi đầu và hôn lên trán của nàng.

"Tỷ tỷ, chị cứ tiếp tục ngủ, em đi trước." Phác Thái Anh khẽ nói, rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho Kim Trân Ni, hôn lên trán nàng một lần nữa. Sau đó, cô đứng dậy, lấy đồ đạc và rời đi.

Kim Trân Ni nhìn theo bóng dáng Phác Thái Anh, ánh mắt dừng lại một lúc lâu, cho đến khi cô khuất khỏi tầm nhìn. Sau đó, nàng nhắm mắt lại và tiếp tục ngủ thêm một lát.

Phác Thái Anh nhanh chóng trở lại nhà, chuẩn bị tranh thủ lúc mọi người vẫn còn đang ngủ để lén về phòng của mình. Nhưng ngay khi cô bước vào sân, cô bất ngờ gặp phải bà nội đã dậy sớm.

"Sao nay con dậy sớm vậy?" Bà nội nhìn Phác Thái Anh và hỏi.

Phác Thái Anh giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Dậy sớm để rèn luyện thân thể. Bà nội cũng dậy sớm vậy à?"

"Con là người trẻ tuổi, sao không ngủ thêm chút nữa mà lại dậy sớm như vậy?" Bà nội nói.

"Con dậy sớm mỗi ngày, đã thành thói quen rồi." Phác Thái Anh cười nói, nhưng trong lòng có chút bất an.

Bà nội liền xua tay, "Ai, thật là lạ. Sao hôm nay hoa lại thiếu, chẳng lẽ bà hồ đồ nhớ nhầm rồi? Thái Anh, con giúp bà đếm xem, hôm qua rõ ràng có hơn 50 cây hoa đã nở, sao hôm nay lại thiếu vài cái?"

Bà nội vừa nói vừa cầm ấm nước đi ra nhà kính trồng hoa, tay vẫy vẫy về phía Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh trong lòng không khỏi lo lắng. Không thể nào, bà nội chăm sóc rất nhiều hoa, sao mỗi ngày lại còn phải đếm từng cây một thế này?

Chương trước Chương tiếp
Loading...