[PhaoChi] Anh Thương Em, Em Thương Ai?
20: Vạn lần (END)
Chia tay không phải là kết thúc của một tình yêu, mà là khởi đầu cho một nỗi nhớ không bao giờ dứt..
Thời gian chẳng chữa lành được vết thương nào cả, nó chỉ khiến ta chấp nhận rằng, những điều không muốn thì cũng đã xảy ra rồi và không thể nào thay đổi được
—
Sau những vết thương lòng, trái tim cô đã đóng băng, cô không muốn yêu ai nữa
Cho đến khi cô gặp Tùng
Tùng là một chàng trai hiền lành, ấm áp. Anh là một kiến trúc sư, một người yêu thích những điều giản dị. Anh đã yêu Chi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh kiên trì theo đuổi Chi, không quan tâm đến sự lạnh lùng, khép kín của cô.
Anh yêu cô, yêu cả những vết thương lòng mà cô đang mang
Tùng yêu Chi gấp vạn lần Huyền
Anh không chỉ yêu Chi, mà còn yêu cả những kỷ niệm của Chi. Anh không ghen tị với quá khứ của Chi, anh chỉ muốn cùng cô xây dựng một tương lai. Anh chăm sóc Chi, nấu ăn cho Chi, kể những câu chuyện vui cho Chi nghe. Anh làm tất cả mọi thứ để Chi cảm thấy hạnh phúc
Dần dần.., trái tim Chi tan chảy
Cô nhận ra rằng, cô không thể sống mãi trong quá khứ. Cô cần một tình yêu mới, một người có thể cùng cô đi đến hết cuộc đời.
Chi chấp nhận tình yêu của Tùng
Hai năm sau, Chi và Tùng kết hôn
Đám cưới của họ được tổ chức đơn giản, ấm cúng
Chi đã mời Huyền đến
Tùng biết Huyền là ai, anh biết quá khứ của Chi. Nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ muốn Chi được hạnh phúc
Huyền nhận được thiệp mời. Cô sững sờ, tay cô run rẩy. Cô không thể tin rằng Chi đã kết hôn. Cô không thể tin rằng Chi đã tìm thấy một tình yêu mới
Ngày cưới Huyền đến. Cô đứng ở một góc, nhìn Chi trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Chi cười, nụ cười hạnh phúc mà cô đã từng yêu. Huyền cảm thấy tim mình đau nhói
"Hôm nay em đẹp lắm..!" Huyền đứng yên nhìn Chi
"Chị đến đây để chứng kiến hạnh phúc của người chị từng yêu, và.. chị nhận ra, hạnh phúc đó không phải do chị tạo ra"
"Có những người ta yêu đến trọn đời, nhưng chỉ có thể đi cùng họ một đoạn đường" Huyền quay lưng đi về phía cổng
—
Ba năm sau đám cưới, Chi và Tùng có một bé gái kháu khỉnh, đặt tên là Mai. Cuộc sống của họ ngập tràn tiếng cười trẻ thơ. Tùng là một người chồng, người cha tuyệt vời, luôn yêu thương và chăm sóc Chi cùng Mai hết mực
Chi cảm thấy bình yên và hạnh phúc trong mái ấm nhỏ của mình. Cô gần như đã chôn sâu những ký ức về Huyền vào một góc khuất của trái tim
Một ngày cuối tuần, Chi cùng Tùng đưa Mai đến một trung tâm thương mại lớn ở thành phố. Trong khi Tùng và Mai đang vui vẻ ở khu vui chơi trẻ em, Chi tranh thủ đi dạo quanh các cửa hàng. Khi đang ngắm nhìn những mẫu trang sức lộng lẫy, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh khiến tim cô khựng lại
"Chi..."
Chi từ từ quay đầu lại. Trước mặt cô là một người phụ nữ sang trọng, mặc một bộ vest hàng hiệu đắt tiền, mái tóc cắt ngắn cá tính. Vẻ đẹp sắc sảo, tự tin toát ra từ người phụ nữ này khiến người khác khó rời mắt. Nhưng điều khiến Chi chấn động hơn cả chính là đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn phức tạp mà cô không thể nào quên
Đó là Huyền.
Huyền bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Không còn dáng vẻ mệt mỏi, lấm lem của cô công nhân xưởng gỗ ngày nào. Thay vào đó là sự quyền lực, sự thành đạt của một người phụ nữ mạnh mẽ
Cả hai người phụ nữ đứng lặng nhìn nhau, trong khoảnh khắc thời gian như ngừng trôi. Bao nhiêu ký ức, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang ùa về trong tâm trí Chi. Ngạc nhiên, bàng hoàng, một chút xao động khó tả, và cả một nỗi buồn man mác
"Huyền..." Chi khẽ thốt lên, giọng nói có chút lạc đi
Huyền khẽ gật đầu, ánh mắt dán chặt vào Chi
"Đã lâu không gặp." Giọng nói trầm khàn, vẫn mang theo âm vực quen thuộc
Sự im lặng giữa họ kéo dài, chất chứa bao điều không nói. Chi nhìn lướt qua bộ vest đắt tiền của Huyền, chiếc đồng hồ hàng hiệu lấp lánh trên cổ tay cô, và không khỏi cảm thấy một khoảng cách vô hình, xa vời vợi
"Chi... em vẫn ổn chứ?"
Chi khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự bình yên
"Em ổn, rất ổn" Cô đưa mắt về phía khu vui chơi, nơi Tùng đang chơi đùa cùng Mai
Ánh mắt Huyền thoáng chút gợn sóng khi nhìn theo hướng tay Chi
"Vậy sao... Chúc mừng em" Giọng nói cô có chút nghẹn lại
"Cảm ơn chị" Chi nói, giọng điệu khách sáo
"Còn chị... nghe nói chị trở thành Tổng Giám đốc rồi nhỉ?"
"Chỉ là may mắn thôi" Huyền khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Chi
"Công việc... cũng khá bận rộn"
Sự gượng gạo bao trùm lấy cả hai. Họ không biết phải nói gì với nhau sau ngần ấy năm xa cách, sau những tổn thương đã gây ra
"Mẹ ơi!" Tiếng gọi trong trẻo của Mai vang lên, kéo Chi trở về thực tại
Cô bé chạy đến, ôm chầm lấy chân Chi, đôi mắt tò mò nhìn người phụ nữ lạ mặt
"Đây là..." Huyền ngập ngừng hỏi
"Đây là Mai, con gái em" Chi mỉm cười, xoa đầu con bé
Huyền nhìn Mai, rồi nhìn Chi, trong ánh mắt cô thoáng qua một nỗi buồn khó tả
"Con bé... đáng yêu lắm.."
Đúng lúc đó Tùng đi đến, vòng tay ôm lấy eo Chi, nở nụ cười thân thiện
"Mình đi thôi em, Mai đòi ăn kem rồi. À, đây là..."Anh nhìn Huyền với ánh mắt lịch sự nhưng có chút dò xét
"Đây là... Huyền" Chi giới thiệu, giọng điệu bình thản
"Đây là Tùng, chồng em"
Tùng lịch sự đưa tay về phía Huyền "Chào chị"
Huyền khẽ bắt tay Tùng, một nụ cười gượng gạo nở trên môi
"Chào anh"
Khoảnh khắc đó, một sự thật rõ ràng như ban ngày hiện ra trước mắt Huyền. Chi đã có một gia đình hạnh phúc, một người chồng yêu thương, một đứa con ngoan ngoãn
"Chúng em xin phép đi trước"
"Chúc chị vạn điều tốt lành"
Chi nắm tay Tùng và Mai bước đi. Huyền đứng đó, nhìn theo bóng lưng họ khuất dần, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, hối hận muộn màng. Giữa họ giờ đây không chỉ là khoảng cách về không gian và thời gian, mà còn là một khoảng cách không thể nào san lấp được
Có những ngọn lửa chỉ để đốt, không phải để sưởi ấm. Có những mối tình chỉ để nếm, không phải để giữ
—
Liệu toi end ở đây, các cậu có bất bình?
nhưng
đã xảy ra rồi
không
thay đổi được..
=))))
Vânggg, cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng Linh nhìu aaaaaa
Và cả 2 em bé nữaaa, end ở đây là có lí do cả đó..
Hẹn gặp lại các cò iu vào 1 ngày gần nhất!!!!
👋🏻🌳🧨