[PhaoChi] Anh Thương Em, Em Thương Ai?

19: Em không thấy tôi đang bận sao?



Chi tự nhủ, cô phải ở lại, phải kéo Huyền ra khỏi vũng lầy này

Nhưng Huyền thì không

Cô quá đáng hơn, vượt qua mọi giới hạn mà Chi có thể tưởng tượng

Tiền bạc, bao nhiêu cũng không đủ. Lương của Chi, lương của Huyền, tất cả đều đổ vào những cuộc vui bất tận, vào những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm, vào những cô gái mà Huyền mang về..

Chi làm việc quần quật cả ngày, còn Huyền thì về nhà trong tình trạng say xỉn, nồng nặc mùi rượu và nước hoa lạ. Huyền không còn quan tâm đến Chi, không còn quan tâm đến căn phòng nhỏ của họ

Chi dọn dẹp, nấu ăn, giặt giũ, làm tất cả mọi thứ, chỉ để chờ một lời nói, một ánh mắt từ Huyền. Nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự im lặng, sự lạnh lùng và sự khinh bỉ

Một buổi tối Chi trở về sau ca làm việc mệt nhoài. Cô muốn gọi Huyền ăn cơm, muốn kể cho Huyền nghe về ngày làm việc của mình, dù cô biết Huyền sẽ không nghe

Vừa bước vào phòng, một cảnh tượng đập vào mắt cô

Tay cô run rẩy, làm rơi cả chiếc túi xách đang cầm trên tay

Trên chính chiếc giường của họ, Huyền đang ân ái với một cô gái khác

Cả thế giới của Chi như sụp đổ

Những lời hứa hẹn, những nụ hôn, những đêm tâm sự, tất cả đều tan biến. Trái tim cô vỡ vụn thành từng mảnh. Chi gào lên trong tức tưởi, một tiếng gào xé lòng, đầy đau khổ và tuyệt vọng

Huyền giật mình, dừng lại

Cô quay lại nhìn Chi với ánh mắt đầy sự bực tức, như thể Chi vừa phá hỏng một khoảnh khắc quan trọng

Cô gái kia nằm gọn trong vòng tay Huyền, cười khẩy

"Em làm gì vậy?" Giọng nói cỉa Huyền lạnh đến rợn người

"Em không thấy tôi đang bận sao?"

Chi không thể kiềm chế được nữa

Cô chạy đến, muốn túm lấy tóc của cô gái kia. Cô muốn đánh, muốn xé nát gương mặt giả tạo đó. Nhưng Huyền đã che chắn cho ả

"Em làm gì vậy?" Huyền gằn giọng, rồi cô đẩy Chi ra

Chi ngã xuống, đầu cô đập vào thành giường

"Em... em không tin chị"

"Em không tin... chị lại làm như vậy"

"Không tin thì thôi" Huyền nói, rồi cô tát Chi

Một cái tát giáng xuống, mạnh đến nỗi Chi cảm thấy choáng váng. Lòng bàn tay Huyền in hằn trên má Chi, bỏng rát. Huyền nhìn Chi, ánh mắt cô trống rỗng, vô hồn

Chi nằm đó trên sàn nhà lạnh lẽo, tay ôm lấy má, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Cô gái kia nhanh chóng rời đi. Huyền cũng không nói thêm một lời nào. Cô chỉ nằm xuống giường, quay lưng lại với Chi, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra

Chi nằm đó nhìn lên trần nhà, nước mắt cô chảy vào tóc. Cô không còn cảm thấy đau đớn nữa

Tình yêu của cô đã chết

Sáng hôm sau khi Chi tỉnh dậy, Huyền đã rời đi

Chi đứng dậy nhìn vào gương

Khuôn mặt cô sưng lên, mắt cô đỏ hoe. Chi nhìn vào chiếc nhẫn trên tay mình, chiếc nhẫn mà Huyền đã cầu hôn cô. Chi tháo chiếc nhẫn ra, và ném nó vào thùng rác

Chi rời đi, không nói một lời

Chi đến một thành phố khác, bắt đầu một cuộc sống mới. Cô không còn là cô gái đầy sức sống, đầy tình yêu của ngày xưa nữa. Cô trở nên khép kín, lạnh lùng. Cô tìm một công việc ở một quán cà phê nhỏ, và làm việc chăm chỉ

Cô sống một cuộc sống đơn độc, không bạn bè, không người yêu. Cô không muốn gặp lại Huyền, không muốn nhắc đến Huyền. Cô chỉ muốn quên đi tất cả

Huyền sau khi Chi rời đi, sống trong sự trống rỗng

Ban đầu cô không quan tâm. Cô vẫn tiếp tục lối sống buông thả của mình. Nhưng rồi khi những cuộc vui kết thúc, những cơn say tan đi

Huyền phải đối mặt với sự thật. Chi đã đi thật rồi..

Chi đã biến mất như một cơn gió

Huyền đứng trước cửa căn hộ cũ. Cô cảm thấy lòng mình đau như cắt. Cô nhớ Chi, cô nhớ những ngày tháng hạnh phúc, những nụ cười của Chi

Cô nhớ những lần Chi chăm sóc cô, những lần Chi nói rằng cô yêu cô. Huyền biết, cô đã sai. Cô đã đánh mất một người yêu cô hơn cả bản thân

Chương trước Chương tiếp
Loading...