[PhaoChi] Anh Thương Em, Em Thương Ai?
18: Im lặng
—
Họ sống trong sự im lặng, trong cuộc chiến tranh lạnh mà không ai chịu nhường ai..
Và rồi, Huyền bắt đầu có cảm giác chán Chi
Nỗi chán ghét đó không phải là sự hời hợt của một mối tình mới chớm nở, mà là sự mệt mỏi, sự chán nản của một người đã yêu đến tận xương tủy, đã hy sinh tất cả, nhưng giờ đây lại phải đối mặt với sự im lặng lạnh lẽo
Huyền cảm thấy, mỗi khi nhìn thấy Chi, cô lại thấy chán. Chán cái sự im lặng, chán cái sự mệt mỏi, chán cái cuộc sống tẻ nhạt mà họ đang có
Huyền bắt đầu về nhà trễ
Ban đầu chỉ là những buổi tan ca, cô nán lại nói chuyện với các đồng nghiệp. Hầu hết bọn họ đều là đàn ông, những người thô lỗ nhưng lại có một sự thoải mái, phóng túng
Họ nói về những cuộc nhậu, những cuộc chơi bời, những cô gái mà họ đã gặp. Đối với Huyền, những lời bông đùa đó, là một sự giải thoát khỏi sự ngột ngạt ở nhà. Cô bắt đầu nhậu cùng họ. Ban đầu chỉ là vài lon bia, sau đó là nhiều hơn
Họ bắt đầu đi các quán bar, Huyền cũng đi
Cô đi để tìm kiếm một sự giải thoát, một sự quên lãng. Trong những quán bar ồn ào, với ánh đèn mờ ảo, Huyền không còn phải đối mặt với sự im lặng ở nhà. Cô có thể cười, có thể nói chuyện, có thể uống rượu và có thể quên đi tất cả
Trong những cuộc nhậu, Huyền được nghe về những "tuyệt sắc mỹ nhân" mà những người đàn ông vô trách nhiệm với gia đình thường ca tụng. Họ nói về những người phụ nữ mà họ đã gặp, những người phụ nữ mà họ đã "nếm qua"
Huyền trong cơn say, cũng đã nếm qua..
Chi trong khi đó vẫn đợi Huyền
Cô đợi Huyền trở về nhà, đợi Huyền nói chuyện với cô. Nhưng Huyền thì không. Cô về nhà, với hơi rượu nồng nặc, với khuôn mặt mệt mỏi
"Chị Huyền... chị đi đâu vậy?" Chi hỏi
"Tôi đi nhậu"
"Tại sao chị lại làm như vậy?" Chi hỏi, giọng nói của cô đầy sự uất nghẹn
"Tại sao chị lại bỏ em ở nhà một mình?"
"Em có biết không?"
"Tôi chán rồi, tôi chán cái cuộc sống này rồi. Tôi chán em rồi."
"Tôi chán cái sự im lặng của em" Huyền nói
"Tôi chán cái sự mệt mỏi của em, tôi chán cái cuộc sống tẻ nhạt này rồi"
Huyền quay lưng, đi vào phòng
Chi đứng đó, nhìn theo bóng lưng của Huyền, lòng cô đau như cắt..
Những ngày sau đó, Huyền tiếp tục về nhà trễ
Cô không còn nói chuyện với Chi nữa. Cô chỉ về nhà, đi vào phòng, và ngủ. Chi cũng vậy. Cô không còn đợi Huyền nữa
Cô chỉ đi ngủ, với trái tim đầy sự đau khổ
...
Đọc hết chap này, qua chap sau tui có chút tâm sự 😭