Our Love Story

Một lần



Tối hôm đó trong nội trú vẫn ồn như thường ngày.

" Ê, bà Linh, bà rảnh không, đi ra ngoài hóng mát với tôi được không chứ ở đây mấy nhỏ này quậy quá chịu không nổi "

" Được chứ, nào mình đi thôi "

Nói xong hai người khoác tay nhau đi ra ngoài. Đang đi nói chuyện luyên thuyên thì Mỹ Linh lại vô tình vấp phải cục đá khiến cô té, chầy hết hai bên đầu gối

Minh Tuyết hơi hoảng, dắt Mỹ Linh vào lại nội trú, ngồi xuống ghế, giúp cô xử lý vết thương. Nội trú vốn đang ồn ào giờ đây lại yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió đang lướt qua cánh cửa

Thu Phương ngồi phía xa tựa người vào ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Tuyết đang cúi xuống băng bó vết sước ở đầu gối của Mỹ Linh

" Bà bất cẩn thật đấy, Linh. Đi không nhìn để bị vấp té như thế này " Minh Tuyết lẩm bẩm, giọng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết

" Tại mãi lo nói chuyện nên tôi cũng không để ý lắm " Mỹ Linh cười, liếc nhìn Minh Tuyết " May mà có Tuyết "

Thu Phương ngồi đó không nói gì. Nhưng không ai trong phòng không cảm thấy cái lạnh bất thường lan ra từ phía Thu Phương.

" Tuyết " Thu Phương cất giọng không lớn, nhưng nặng hơn đá " ra đây chút được không!? "

Minh Tuyết quay lại liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thu Phương " Đợi chút, để em...."

" Ngay bây giờ " Giọng nói của Thu Phương trầm xuống khiến mọi người chú ý nhưng không ai dám lên tiếng

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại sau lưng họ, không khí trở lại bình thường trên giường lúc này:

" Vụ này căng à nha " Tóc Tiên lên tiếng nhìn mấy người còn lại

" 2 người kia bị gì vậy bây " Ngọc Ánh cũng tò mò ngó hỏi

" Giải quyết cuộc tình tay ba đó bé sáu " Ngọc Phước ló đầu từ trên giường xuống

" Ủa mày chưa ngủ hả... Ủa mọi người còn thức nè, em tưởng mọi người ngủ hết rồi " Misthy hơi bất ngờ nhìn xung quanh

" Nãy giờ thấy căng quá có dám ló mặt ra đâu, giả bộ ngủ để hóng đây này " Hoàng yến chibi vừa bật dậy nói

" Ê có khi nào ra nói chuyện xong cái hai chỉ li dị luôn không mọi người " mie vừa nhai bánh tráng vừa nói

" Con hâm này. Chắc ba má ra nói chuyện tình cảm thôi " Kiều Anh vỗ vai mie nhưng miệng thì vẫn nhai

____________

Ở ngoài lúc này......

" Em quan tâm Linh như thế sao "

Minh Tuyết ngước lên, nhẹ giọng lại không còn né tránh cô nữa

" Em là người rũ chị ấy đi dạo nên mới xảy ra việc chị ấy té thấy có lỗi nên em giúp, với lại cũng là chị em với nhau chẳng lẽ ngó lơ? "

Thu Phương không nói gì, thò tay từ trong túi ra một con dao gọt giấy nhỏ, mạnh bạo khứa một đường trên cổ tay

Thấy máu chảy ra không ngừng Minh Tuyết hốt hoảng chạy đi lấy hộp cứu thương đến. Ngồi vào ghế đá cạnh đó Minh Tuyết chăm chú băng bó cho Thu Phương.

" Chị bị điên à, sao tự nhiên lại làm tổn thương chính mình "

" Mấy cái này có là cái gì so với cái cách em chối bỏ tình cảm của hai đứa mình  chứ, em tỏ ra xa lạ như thể chưa từng quen biết chị, mỗi ngày đều lạnh lùng tránh né chị nhưng lại thân thiết, vui vẻ với người khác. Nó còn đau hơn so với mấy cái vết thương nhỏ này " Cô cười khổ nhìn nàng

"...Chị đừng vội trách em như vậy Thu Phương, Em...cũng rất yêu chị lắm chứ nhưng liệu chúng ta có được xã hội ngoài kia chấp nhận hay không? Em có thể chịu được người khác toxic em nhưng em không thể chịu được người nào đó toxic người em yêu. Em không muốn thấy cảnh chị khóc vì những lời nói đó, em không muốn thấy chị phải chịu đựng những lời trách móc dù đó không phải lỗi của chị, em không muốn lặp lại cái quá khứ đó. Em không muốn....Không muốn đâu " mắt nàng đỏ hoe những giọt nước mắt vô thức rơi trên gò má

" Minh Tuyết! em nghe chị. Chị biết em lo cho chị nhưng chị xin em đừng chối bỏ tình cảm của chúng ta được không? Dù họ có nói gì đi chăng nữa thì đó vẫn là sự lựa chọn của chúng ta, tụi mình vẫn có quyền để yêu, để được sống thật với bản thân. Tình yêu là sự san sẻ, lắng nghe cùng nhau chứ không phải chịu từ một phía em hiểu chứ? " Cô đã rưng rưng nước mắt tiếp tục giải thích cho nàng hiểu

" Em hãy thử một lần đi,
Một lần bước ra khỏi vùng an toàn
Một lần sống thật với chính mình
Một lần yêu bản thân
Một lần mặc kệ hết những lời không hay
Và một lần tin chị có được không? " Cô mệt mỏi nhìn nàng như thể đang níu lại tia hy vọng cuối cùng

" Đừng khóc chứ, trông chị khóc chả đẹp tí nào cả, còn lem nhem hơn cả em đây này "

" Nào em yêu, đang nghiêm túc mà "

" Ơ mà thật mà, khóc nhè như vậy sao bảo vệ được người ta đây? " Nàng trêu chọc nhìn cô

" Em nói vậy là đồng ý ở bên chị rồi nha"

" Đồng ý gì, hong biết gì hết á, em vô ngủ trước đây " lè lưỡi ghẹo cô xong lon ton chạy vô nội trú

" Nãy vừa mới khóc mà giờ lại chọc người ta, đồ xấu xa " Thu Phương nhìn bóng dáng kia miệng vô thức cười

_________________

Sau bnh tgian sóng gió toàn ghen với tuông thì 2 chỉ đã về bên nhau:)))









Chương trước Chương tiếp
Loading...