OrmLing | BẪY
BẪY - CHAP 8 (H)
"Cạch"Tiếng mở cửa khẽ vang lên như một hơi thở đã kìm nén quá lâu nhưng không vội vã, không lúng túng, như một quyết định đã được cân nhắc kỹ lưỡng và Orm Kornnaphat chưa kịp định thần đã bị một cánh tay thon dài đưa ra kéo cô vào bên trong, tiếng đóng cửa nhanh chóng vang lên ngay sau khi cô vào phòng.Orm Kornnaphat loạng choạng ổn định thân thể, ngẩng lên ngây người trong giây lát, Lingling Kwong đứng đó, gần sát trước mặt cô, ánh đèn từ sau lưng mờ ảo chiếu lên khiến vóc dáng mảnh mai ấy như phủ một vầng hào quang dịu dàng, mái tóc đen hơi rối buông xõa, ánh mắt nâu sẫm long lanh hơi nước, váy đỏ hơi xộc xệch, môi vẫn còn dấu cắn rỉ máu, nhưng lo ngại nhất, không phải là vẻ quyến rũ đến nghẹt thở ấy... mà là sự chủ động trong hành động tiếp theo.Lingling Kwong xoay người ép Orm Kornnaphat vào tường, hơi thở nóng đến kinh người, sóng mắt lay chuyển một màn sương mờ đang dần bị dục vọng thấm đẫm- Em nói rằng sẽ tỉnh táo giữ lấy tôi? - Lingling Kwong nghiêng đầu phả hơi nóng vào cần cổ Orm Kornnaphat khiến Orm Kornnaphat nhắm chặt mắt chịu đựng- Phải.. - Orm Kornnaphat gật đầu- Thấy tôi thế này ... em có còn giữ được tỉnh táo không..? - Lingling Kwong tựa đầu vào trán Orm Kornnaphat khẽ thì thầm- Không thể.. nhưng vẫn phải tỉnh táo... - Orm Kornnaphat giọng bắt đầu khàn khàn- Em.. không muốn.. tôi sao? - Người Lingling Kwong như không xương dựa hẳn vào Orm Kornnaphat, cô cảm thấy Orm Kornnaphat lúc này như một tảng đá lạnh có thể giúp cô giảm sự nóng rực từ bên trong- Muốn.. - Orm Kornnaphat đưa tay giữ lấy eo của Lingling Kwong vì sợ người kia ngã xuống, hương thơm da thịt của Lingling Kwong khiến cô như mị đi, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống dục hỏa trong lòng - .. nhưng tôi không muốn thừa cơ chị không tỉnh táo mà làm bậy...Lingling Kwong đưa tay hai bám lấy vai Orm Kornnaphat, khựng lại một nhịp, người này thật sự rất cương trực, Orm Kornnaphat chững chạc và chỉn chu trong từng suy nghĩ- Tại..sao? - Lingling Kwong lần nữa hỏiCô gục lên vai Orm Kornnaphat, tham lam hít lấy hương gỗ ấm áp kia, lý trí vẫn đang duy trì sự thanh tỉnh, nhưng trái tim thì ngược lại, cô biết, thuốc chỉ tác động một phần, phần lớn lý do khiến cô mở cửa cho Orm Kornnaphat, chính là vì linh hồn của cô muốn như vậy.- Chị không tỉnh táo vì thuốc, nhưng tôi thì không... - Orm Kornnaphat ôm lấy Lingling Kwong giữ cho người kia đứng thẳng không ngã - ... tôi vẫn còn tỉnh táo vậy nên.. tôi không thể lợi dụng lúc chị thế này được... - Tôi cho phép em... - Lingling Kwong mỉm cườiNgười khác chỉ cầu cho cô một lần ôm lấy họ thì họ sẵn sàng bỏ qua toàn bộ luân thường đạo lý, vứt bỏ cái gọi là đạo đức mà chiếm lấy cô, nhưng người này, một câu là không thể lợi dụng, hai câu là không thể thừa nước đục thả câu, có lẽ, lần này, Lingling Kwong có thể buông xuống một lần cho trái tim được thỏa ý, không cần như bao nhiêu lần trước, chịu đựng sự thống khổ nữa.- Chị... - Orm Kornnaphat cứng đờ người, cô có chút hoảng hốt trong lòng, mím môi.Orm Kornnaphat cho rằng Lingling Kwong vì thuốc nên đã mất đi sự lý trí vốn có vậy nên mới bày ra một bộ dáng câu dẫn kèm theo những lời mời gọi quyến rũ như thế này, cô không hề nghĩ được, Lingling Kwong vẫn còn có thể giữ được tỉnh táo thêm một lúc nữa, Orm Kornnaphat hoàn toàn không biết, Lingling Kwong lúc này, thật sự vẫn ý thức được rằng người kia muốn cô ôm lấy.- Em chần chừ cái gì vậy? - Lingling Kwong thấy Orm Kornnaphat khựng lại liền không vui, đẩy Orm Kornnaphat ra loạng choạng đứng nhưng chân mềm nhũn- Cẩn thận... - Orm Kornnaphat nhíu mày bước đến ôm lấy Lingling Kwong sợ người kia bị ngã- Rốt cuộc em có được hay không? - Lingling Kwong nhăn mặt không vui - Tôi đã cho phép, em còn chần chừ như vậy? - Tôi.. tôi.. - Orm Kornnaphat lắp bắp - .. tôi không muốn làm khi chị không tỉnh táo...- Tôi không tỉnh táo mà có thể đứng nói chuyện với em như vậy à? - Lingling Kwong phát hỏa, thuốc càng lúc càng ăn mòn tâm trí cô, trái tim thì thúc giục cô phải bám lấy Orm Kornnaphat, còn người kia cứ đứng đó ngập ngừng- Tôi... - Orm Kornnaphat có chút quẫn báchCô thật sự không biết có nên hay không, cô rất muốn người kia, nhưng Lingling Kwong trong tình trạng như thế này khiến Orm Kornnaphat không biết làm sao, Orm Kornnaphat không sợ gì, cô chỉ sợ Lingling Kwong bị tổn thương, vì đây là người kia trúng thuốc, sự yếu đuối đó chắc hẳn Lingling Kwong không bao giờ muốn tồn tại nơi mình, đôi mắt hổ phách dấy lên từng tia rối rắm.- Em không được thì tránh ra! - Lingling Kwong nhăn mặt cáu gắt, cô không còn là một Lingling Kwong lạnh lùng lãnh đạm nữa, đẩy Orm Kornnaphat ra, chân vô lực loạng choạng muốn bước đi- Chị đi đâu? - Orm Kornnaphat hoảng hốt, cô mím môi giữ lấy Lingling Kwong, người phụ nữ này bây giờ có biết bản thân có bao nhiêu phần quyến rũ, bao nhiêu phần gợi cảm, bao nhiêu phần câu nhân không mà muốn ra ngoài.- Đi tìm ai có thể làm! - Lingling Kwong liếc Orm Kornnaphat - .. không phải như em.. không "được"!Một câu của Lingling Kwong trực tiếp chọc thủng màn mỏng lý trí của Orm Kornnaphat, đôi mắt hổ phách trầm xuống, không còn một tia dãy dụa nào cả.Orm Kornnaphat kéo tay Lingling Kwong bước nhanh đến giường, đẩy ngã người kia nằm xuống, bản thân cởi ra áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo ba lỗ ôm sát lấy thân hình rắn rỏi mà nữ tính, vai thon, eo gọn, từng đường nét mềm mại nhưng dẻo dai, bàn tay Orm Kornnaphat chống xuống nệm, ngón tay thon dài, gân nổi nhẹ dưới da, theo từng chuyển động khẽ khàng lại hiện lên rõ ràng, toát ra thứ lực đạo vừa đủ để gợi cảm, vừa đủ để áp đảo, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người khác muốn ngoan ngoãn nằm yên dưới bàn tay ấy.- Tìm người khác? - Orm Kornnaphat đè lên Lingling Kwong, gằn từng chữ, cảm giác trong lòng có thứ gì đó vừa vỡ ra, vị chua xộc lên đến đại não đánh bật luôn tia lý trí đang gào thét- Tránh ra.. - Lingling Kwong bị Orm Kornnaphat áp dưới thân, tim đập loạn trong lồng ngực nhưng vẫn ngạo kiều gằn giọng, hương gỗ nồng ấm đang len lỏi vào phổi chèn lại sự quấy rối của mùi hương ngọt lịm xấu xa của thuốc, khiến tâm trí Lingling Kwong vừa thoải mái nhưng lại như bị dày vò vì chưa đủ.- Chị muốn biết tôi "được" hay không...? - Orm Kornnaphat đem hai tay Lingling Kwong đưa lên trên đầu người kia, giữ lấy, cúi người dừng trước đôi môi đỏ còn vương lại một vết máu nhàn nhạt, thì thầm - .. đêm nay.. tôi sẽ để chị có câu trả lời.. cho dù chị có tỉnh táo trở lại.. tôi cũng sẽ không dừng lại.. - Em.. ưm.. - Lingling Kwong tính nói gì đó lại bị đôi môi kia cướp lời.Orm Kornnaphat hôn Lingling Kwong đầy sự chiếm hữu, nhưng không kém sự dịu dàng- Lingling Kwong.. chị nếu còn tỉnh táo thì nghe kỹ đây... - Orm Kornnaphat rời khỏi đôi môi kia, hôn lên vành tai xinh đẹp, giọng như ma chú rơi vào tâm trí đang dần tàn lụi của Lingling Kwong - .. đêm nay.. không phải vì giúp chị giải thuốc.. mà vì.. tôi muốn chị.. muốn chiếm lấy chị.. Lingling Kwong không thể đáp lại, từng lời của Orm Kornnaphat khiến cô như mị đi, thậm chí, Lingling Kwong cảm giác được, từng câu từng chữ mềm mại kia còn hơn cả những gì thuốc đã đánh vào tâm trí cô, lý trí đang giữ lấy mọi thứ đang dần tan biến..- Lingling .. chị... thuộc về tôi .. Orm Kornnaphat tuyên bố một câu sau đó không đợi Lingling Kwong phản ứng, lần nữa nuốt lấy lời người kia, Lingling Kwong không phản kháng, lý trí buông bỏ kháng cự, đem cờ trắng vẫy tung, cô nhắm mắt, đáp lại nụ hôn của Orm Kornnaphat, như một câu trả lời cho sự đồng ý thuộc về người phía trên.Bàn tay cầm súng có chút chai sần, lướt trên da thịt mịn màng đàn hồi, cả hai đều như bị lửa thiêu rụi, gấp gáp, không còn chút bình tĩnh nào, Orm Kornnaphat như say vì mùi hương quyến rũ của Lingling Kwong, chiếc váy ôm sát vì mồ hôi mà khó cởi khiến cô gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, đem nó xé toạc, buộc sự trắng nõn mà nó bảo vệ phơi bày trước tầm mắt cô.Ánh đèn bên trong mờ ảo, lướt nhẹ trên hai thân hình không còn sự che chắn nào, máy lạnh phả ra hơi muốn làm dịu không khí trên chiếc giường lớn như bất thành, Orm Kornnaphat và Lingling Kwong quấn lấy nhau không một khe hở, nụ hôn mang theo chân tình của Orm Kornnaphat trải đều trên thân thể người bên dưới, nơi nào Orm Kornnaphat lướt qua nơi đó Lingling Kwong cảm thấy thoải mái đến tan ra.Ngón tay bao nhiêu năm qua chỉ siết lấy súng, bóp cò, lúc này lại nhẹ nhàng mân mê hạt đậu nhỏ hồng hồng trước ngực Lingling Kwong, Orm Kornnaphat yêu thích không rời, hôn từ xương quai xanh gợi cảm trượt thẳng xuống phía dưới đầy đặn, nhẹ nhàng cắn lấy hạt đậu còn lại, răng nanh siết nhẹ, khiến Lingling Kwong cong người run rẩy.Lực tay ban đầu có chút không kiểm soát, vì sự đàn hồi làm cô say mê đến mức mạnh tay, Lingling Kwong ăn đau kêu lên một tiếng lại được dỗ dành bằng từng hơi thở, từng chiếc hôn nhẹ, từ từ, người bên dưới cũng không còn kiềm được mà bật lên từng tiếng rên khẽ đầy hơi nóng.Orm Kornnaphat len lỏi xuống bên dưới, nơi hồ nước tưởng chừng khô khốc lúc này đã đầy ắp dòng nước mát lạnh, trên mặt hồ, một đóa hoa tươi thắm đã thức tỉnh từ lúc nào không rõ, ngón tay lướt nhẹ chạm khẽ vào nhụy hoa đang ngạo nghễ đứng thẳng làm cho chủ nhân của nó thở hắt ra một hơi, run nhè nhẹ.- Nơi này.. thật mềm... - Orm Kornnaphat thì thầm vào tai Lingling KwongLingling Kwong thở dốc, bản thân không còn một tia lý trí nào, chỉ có thể ôm lấy người kia, kéo xuống, hôn lên đôi môi vừa nói một câu đầy rù quến, hơi thở ngày càng nóng, cô cảm nhận bản thân sắp bị bức điên rồi..Orm Kornnaphat cũng không giữ được bản thân khi một Lingling Kwong nóng bỏng quấn lấy cô, hai ngón tay không chút do dự, tìm được lối vào phía dưới mặt hồ, trực tiếp đi thẳng vào bên trong một cách đầy mạnh mẽ.Chợt, Orm Kornnaphat nhíu mày khựng lại, còn Lingling Kwong cong người ôm lấy Orm Kornnaphat, cơn đau xé rách từ hạ thân truyền thẳng lên đại não giúp cô thanh tỉnh không ít, móng tay không biết từ khi nào đã cắm lên lưng người phía trên để lại mấy vệt mờ hồng nhạt.Orm Kornnaphat không động, cô ý thức được bản thân vừa làm gì, nhìn Lingling Kwong nhăn mặt vì đau đớn, Orm Kornnaphat chống tay tách khỏi người kia một lát, bàn tay bên dưới cũng từ từ rút ra, đôi mắt hổ phách nhìn về phía hai ngón tay thon dài của cô, đáy lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp khi đầu ngón tay còn vương lại một vài giọt màu đỏ hồng tươi rói. Cô nhìn Lingling Kwong đang lấy lại nhịp thở, ôm lấy người kia, tay trượt xuống bên dưới, xoa nhẹ nhụy hoa, vỗ về cơn đau cho người bên dưới, Orm Kornnaphat không nghĩ Lingling Kwong vẫn còn là xử nữ, người này 29 năm qua chưa từng yêu ai sao, Orm Kornnaphat chưa từng mong đợi cô là người đầu tiên của Lingling Kwong, thế nhưng, sự thật lại ưu ái cô như vậy, cô cư nhiên trở thành kẻ lấy đi thứ quý giá của người này.- Em.. sẽ chịu trách nhiệm.. - Orm Kornnaphat dịu dàng nói, giọng tràn đầy tình cảmMột câu Orm Kornnaphat nói ra làm Lingling Kwong chỉ biết đưa tay ôm lấy người kia mà siết lấy, vậy ra, dù một người mạnh mẽ đến đâu, khi mất đi lần đầu của chính mình cũng sẽ trở nên yếu đuối vô lực như vậy, hóa ra, sâu trong trái tim cứng rắn của bản thân, Lingling Kwong vẫn còn một nơi mềm mại như thế, mà Orm Kornnaphat đã chạm vào nơi đó.. một cách rất khẽ."Tôi sẽ bảo vệ chị!""Em sẽ chịu trách nhiệm!"Chỉ hai câu nói, Orm Kornnaphat đánh vỡ nát phòng tuyến trái tim của Lingling Kwong, không biết vì lý do gì, do cảm động, hay vì vừa trao lần đầu cho người mà trái tim cô muốn, mà nước mắt Lingling Kwong rơi xuống, một giọt lại một giọt rơi vào trong tâm can của Orm Kornnaphat, bức trái tim Orm Kornnaphat trở nên bỏng rát.- Đừng khóc... - Orm Kornnaphat hôn lên đôi mắt kia, nuốt xuống từng giọt nước mắt, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi bên má trái Lingling Kwong, từng thanh âm dỗ dành vang lên - ... em sẽ chịu trách nhiệm với chị.. cả đời.. nên đừng khóc.. Không một câu nào là yêu.. nhưng tất cả đều là yêu...Lingling Kwong không đáp lời, nhưng cũng không còn thút thít nữa, thuốc trong người không vì một sự nhói lên mà tan biến, lại lần nữa chiếm lấy lý trí cô, nhưng hơn thế, một cảm giác ấm áp không rõ dâng lên bao lấy tất cả những gì Lingling Kwong có, lúc này, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là muốn Orm Kornnaphat trọn vẹn ôm lấy cô- Hết đau chưa...? - Orm Kornnaphat hôn lên vành tai Lingling Kwong hỏi- Rồi.. - Lingling Kwong gật đầu, nhắm mắt nhận lấy sự dịu dàng của người phía trênOrm Kornnaphat không nói gì, lần nữa hôn lấy đôi môi đầy đặn kia, ngón tay đang vỗ về nhụy hoa bên dưới lại một đường quen thuộc bước vào động phủ, thám hiểm nơi chật hẹp vừa thuộc về cô kia, cảm nhận sự nóng ấm của nơi ấy.Lingling Kwong ngửa cổ, môi hé mở, từng tiếng rên rỉ kiều mị không theo quy luật khuấy động không gian yên tĩnh, tay Orm Kornnaphat không theo luật động, lúc nhanh lúc chậm, nhưng mỗi lần bước vào đều khiến Lingling Kwong thở dốc, cảm giác xa lạ như sóng đánh khiến Lingling Kwong chỉ biết bám lấy Orm Kornnaphat tìm kiếm phao cứu sinh.Orm Kornnaphat tỉ mỉ yêu thương người bên dưới, đem hết ôn nhu của bản thân cấp cho Lingling Kwong, từng bước từng bước đẩy người kia đi lên đỉnh núi cao, cho đến khi động phủ kia rung chuyển, trong chớp mắt cắn chặt lấy ngón tay cô, không buông, mà chủ nhân của nó cũng ôm lấy cô, siết chặt, tiếng thở gấp, nỉ non lả lơi vang bên tai làm cho máu trong người Orm Kornnaphat sôi lên, lần đầu tiên thượng nữ nhân, lại còn là một cực phẩm, cảm giác hoàn toàn chiếm lấy Lingling Kwong khiến Orm Kornnaphat phát điên phát cuồng, cô bật lên một tiếng đầy thỏa mãn, sau đó cũng thở dốc hòa theo nhịp phập phồng của người đang ôm cô, cho đến khi, Lingling Kwong từ từ buông cô ra, Orm Kornnaphat mới yên lặng rời khỏi động phủ kia.- Thoải mái không? - Orm Kornnaphat hôn lên môi Lingling Kwong khẽ hỏiLingling Kwong gật đầu, dường như thuốc đã tan đi nhiều, nhưng cô biết, một lần là không đủ, hơi thở lần nữa gấp gáp dâng lên, mắt đầy mê tình nhìn người phía trên, đôi mắt hổ phách đang ngắm cô, tràn đầy ý cười, từ từ cúi xuống hôn lên môi cô, rồi một đường hôn xuống, cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh gợi cảm, khe ngực quyến rũ, vùng bụng bằng phẳng- Đừng... - Lingling Kwong còn lại một chút thanh tỉnh vì vừa đạt cao trào liền ngăn Orm Kornnaphat - Yên nào! - Orm Kornnaphat chèn người vào, giữ lấy bàn tay đang phản kháng, không để cho Lingling Kwong có phòng bị, trực tiếp cúi ngườiLingling Kwong bị Orm Kornnaphat bức đến không thể chịu đựng được mà bật lên một tiếng, thuốc vẫn hành hạ trong người, trái tim và linh hồn khát khao khô nóng, mà trước mắt, người con gái nhỏ hơn cô 7 tuổi vừa chiếm lấy cô xong, lúc này lại ngụp lặn giữa hai đùi thon gọn của cô, Lingling Kwong nhắm mắt, cảm giác đầu lưỡi ướt át của người kia chạm vào nhụy hoa yếu ớt khiến cô rên rỉ mỗi lúc một vang hơn.Orm Kornnaphat tự mình nếm lấy vị của hồ nước trong vắt kia, đem hương hoa ngọt ngào mà Lingling Kwong độc hữu chiếm lấy, ghi nhớ, rồi say mê, cô hôn đầy cưng chiều cũng không giấu đi dục vọng của chính mình, Orm Kornnaphat muốn Lingling Kwong phải cảm nhận được toàn bộ cảm giác mà cô mang lại cho người kia, buộc Lingling Kwong cả một đời này vĩnh viễn không thể quên được cảm giác khi bị cô chiếm lấy, Orm Kornnaphat muốn giữ lấy Lingling Kwong, không phải chỉ một đêm, mà là cả một đời.Nụ hoa kiên trì chiến đấu với chiếc lưỡi đinh hương, nhu hòa nhưng không nhường nhịn, nó chịu đựng sự va chạm của Orm Kornnaphat, theo từng nhịp thở gấp gáp của chủ nhân nó và hơi thở nóng bỏng của người phía trước nó, cho đến khi chủ nhân nó không thể chịu được mà bật lên một tiếng, tay siết ga giường bên dưới đến nhăn lại thì bản thân nó cũng đã thúc thủ đầu hàng.Nơi mẫn cảm ấy như chào thua trước sự vỗ về của Orm Kornnaphat, từng đợt co rút lại đến, lưỡi thon dài lớn mật trượt xuống, tiến thẳng vào nơi sâu thẳm của dục vọng kia, để nó hút lấy, siết lấy, để bản thân Orm Kornnaphat cảm nhận sự rung động từng đợt của Lingling Kwong, trái tim và tinh thần cô bị kích thích đến tột đột, lần nữa cao trào kéo dài hơn lần trước, ngay cả ga giường cũng bị sóng nước tràn ra mà ướt một mảng thấy rõ.Orm Kornnaphat từ từ rời đi, cô nhìn Lingling Kwong đang nằm bên dưới hé mắt nhìn cô, đôi môi vẽ lên một nụ cười, lưỡi đưa ra liếm lấy những giọt sương vương đầy trên khóe môi, Lingling Kwong xấu hổ đỏ mặt quay đi không dám nhìn Orm Kornnaphat, quả dưa này khi chín lại sắc tình như vậy, Lingling Kwong mím môi điều chỉnh hơi thở- Đã đỡ hơn chưa? - Orm Kornnaphat chồm lên ôm lấy Lingling Kwong khẽ hỏi- Ừ.. hình như thuốc tan rồi.. - Lingling Kwong cảm nhận trong người không còn chịu dày vò của thuốc nữa, thể chất của cô tương đối tốt, nên chỉ cần hai lần cao trào là thuốc đã hết tác dụng- Chị... tỉnh táo lại rồi? - Orm Kornnaphat nhướng mày nhìn Lingling Kwong- Ừ.. cơ bản là ổn rồi.. - Lingling Kwong gật đầu- Vậy.. lúc này.. nên thật sự cảm nhận rồi! - Orm Kornnaphat chồm người, lần nữa đè lên Lingling Kwong- Em lại muốn làm nữa? - Lingling Kwong hốt hoảng hỏi Orm Kornnaphat, đêm nay là lần đầu tiên của cô, đã hai lần rồi, nếu Orm Kornnaphat tiếp tục, có phải thân thể này của cô sẽ hỏng luôn không vậy- Chị nói em không "được".. em rất ủy khuất.. vậy nên.. - Orm Kornnaphat giọng đầy từ tính khẽ nói, tay lại đốt lửa trên người Lingling Kwong - .. em phải chứng minh rằng mình rất "được"!- Em... Quả dưa non này... - Lingling Kwong mím môi không biết nói gì chỉ phun ra được một câu.Cả người vừa qua cao trào cực kỳ nhạy cảm, Orm Kornnaphat chỉ mới hai lần liền nắm rõ thân thể cô, mỗi lần chạm là một dòng điện chạy qua khiến cô tê cả người, Orm Kornnaphat trong phương diện này là thiên tài hay sao vậy, Lingling Kwong cắn cắn môi thầm nghĩ- Không được cắn nữa.. đã chảy máu rồi.. - Orm Kornnaphat dịu dàng hôn lên đôi môi kia như muốn làm lành vết thương trên môi đỏ mọng của Lingling Kwong- Quả dưa non.. đủ rồi! - Lingling Kwong giọng nức nở- Vẫn còn non sao? Vậy phải nhờ chị ủ thêm để cho chín rồi... - Orm Kornnaphat trêu chọc, hồ nước lại dâng lên đầy như trước- Không.. chín rồi.. không non nữa... - Kìm lại tiếng rên rỉ- Không non.. vậy chị có thể nếm được rồi.. - Miết lấy vành tai mỏng - Không.. không cần.. - Cả người run lên theo từng cử động- Chị không cần... vậy thì để em thưởng thức vị trái cây đã chín.. - Tay tiến thẳng vào bên trong lần nữa- Ưm... - Cong người đón nhận- Trái cây chín.. rất mềm.. cũng rất ấm.. và cũng... - Thấp giọng gợi cảm - .. rất chặt...Lingling Kwong gục ngã, cô không thể chống lại sự tấn công của Orm Kornnaphat, chỉ có thể hé môi thở ra từng tiếng yêu kiều, nóng bỏng, không còn tác dụng của thuốc, nhưng thân thể còn hơn bị thuốc khống chế, một lần, lại một lần chiều chuộng người phía trên, để Orm Kornnaphat một lần lại thêm một lần chứng minh rằng người kia "được"..Một đêm này, Orm Kornnaphat triệt để khắc dấu ấn của cô trên toàn bộ ngõ ngách từ thân xác đến linh hồn của Lingling Kwong...Dưa non.. đã chín rồi...-END CHAP 8-Au: Nghe đồn tiếng "cạch" hôm qua làm mọi người mất ngủKhông biết vị dưa chín này có khiến mọi người ngủ ngon hơn khum?