OrmLing | BẪY

BẪY - CHAP 7



Lingling Kwong bố trí cho Orm Kornnaphat ở phòng cạnh phòng cô, Jarat cũng không phải kẻ vô mưu, hắn cho người liên tục thăm dò ở Kaliris khiến Orm Kornnaphat không thể ra ngoài, không liên lạc được với ai, cảm giác bí bách vây lấy cô làm cho Orm Kornnaphat cảm giác ngột ngạt tột độ, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng cảm xúc này, bởi vì cô biết, nếu manh động, cô sẽ phải trả giá đắt, không chỉ mỗi cô mà những người xung quanh cô cũng phải chịu thứ tương tự, kể cả... Lingling Kwong.

Orm Kornnaphat ngồi trong phòng, tự vấn, cô đối với Lingling Kwong là dạng gì, trước giờ, bản thân sống chỉ bằng niềm tin muốn tìm ra sự thật năm xưa về vụ án của mẹ, cô chưa từng yêu, nhưng không phải không có người theo đuổi, Orm Kornnaphat quay đầu nhìn bản thân trong gương, ngày xưa là vẻ đẹp ngọt ngào không gai góc, thời gian huấn luyện có rất nhiều người muốn đến với cô, cả nam lẫn nữ, nhưng Orm Kornnaphat chưa một lần cảm thấy hứng thú với ai, duy chỉ có...

Người kia lần đầu gặp đã đánh cô chảy máu, lần thứ hai gặp lại quyến rũ vô hình, như gần như xa, rồi lại dịu dàng chăm sóc vết thương cho cô, nương tay khi nhận ra cô làm cho bản thân lãnh trọn một cú trả đòn của cô, Orm Kornnaphat nắm lại bàn tay đã từng đấm lên vai Lingling Kwong, người kia... đối với cô là như thế nào...

Cảm giác mềm mại đêm hôm ấy, thân hình mảnh mai, hương thơm ngọt ngào khó tả hòa quyện với sự dịu dàng từ từ xâm chiếm từng nơi sâu thẳm của Orm Kornnaphat, cô tham luyến cảm xúc ôm lấy Lingling Kwong, đây là gì?

Ban đầu, họ thăm dò nhau, liên tục đưa đẩy, liên tục chơi trò mèo vờn chuột, nhưng mỗi ngày trôi qua, chỉ vài câu câu dẫn bông đùa, từ khi nào đã trở thành thật? Từ khi nào, Orm Kornnaphat bắt đầu nhớ người kia rồi? Từ khi nào, cô bắt đầu muốn chiếm lấy Lingling Kwong? Từ lúc nào, cô không muốn mình là quả dưa non, mà lại là người thưởng thức vị ngọt của trái cây đã chín, thưởng thức hương vị của loại rượu đã ủ 29 năm kia... Đôi đồng tử hổ phách nheo lại, Orm Kornnaphat hiểu ra, cô muốn tư hữu người kia... đây... có phải là yêu?

Một bên Orm Kornnaphat tự vấn, một bên Lingling Kwong cũng không rảnh rỗi, cô ngồi trên quầy bar, vuốt ve miệng ly rượu, cũng tự chất vấn chính mình..

Bao nhiêu năm qua, cô đã quen đứng ngoài mọi cuộc chơi, làm người điều khiển đằng sau sân khấu, bán thông tin, giật dây, giăng bẫy, Lingling Kwong chưa từng một lần nào để cảm xúc xen vào, thế mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Orm Kornnaphat đã như một viên đạn xuyên thủng lớp vỏ bọc của cô, cắm thẳng vào lòng cô, làm trái tim cô hỗn loạn.

Lingling Kwong không ngu ngốc đến mức không nhận ra rằng cô đã rung động, rung động với một người nhỏ hơn cô 7 tuổi, rung động với quả dưa non nớt xanh mơn mởn kia, Lingling Kwong nâng ly nhấp ngụm rượu không vội nuốt xuống, cô giữ lại trong khoang miệng, thưởng thức hương vị thơm tho của chất lỏng sóng sánh vàng ươm kia rồi mới từ từ nuốt xuống... nuốt cảm xúc không tên hoặc giả Lingling Kwong biết tên.. nhưng lại không muốn định nghĩa nó...

Người kia như con ngựa hoang không thể thuần, đầy ngạo mạn, lý trí và cả sự ương ngạnh, cứng cỏi, dáng vẻ bên ngoài lại ngọt ngào, có chút yếu ớt, nếu Orm Kornnaphat không khoác trên mình chiếc jacket cứng rắn, đôi sneaker ôm gọn bàn chân, quần dài thon gọn dễ di chuyển, mà thay vào đó là một bộ váy dài, hay đôi cao gót đế đỏ, chắc hẳn, rất nhiều kẻ muốn quỳ dưới tà váy kia mà trầm luân... nhưng...

Lingling Kwong lại nhấp thêm ngụm rượu, một vẻ ngoài ngổ ngáo, trầm lắng, có chút nguy hiểm lạnh nhạt, lại khiến cô hứng thú hơn nhiều so với một vẻ tiểu thư kiêu kỳ nào đó, Lingling Kwong sống đến hôm nay, không phải không biết thế giới này còn có cái gọi là "cong", mà bản thân cô cũng hiểu, chính cô chưa bao giờ là "thẳng" chỉ là không nghĩ đến có ngày lại muốn nằm trong vòng tay một cô nhóc nhỏ hơn cô nhiều như vậy...

Lingling Kwong khẽ bật cười, giống như đang cười nhạo chính mình, cô đặt ly xuống, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn nhỏ trên mặt bàn lòng bàn tay hơi lạnh, khác hoàn toàn với cái nóng đang sôi lên từ tận sâu bên trong ngực...

"Orm Kornnaphat..."

Cô khẽ thì thầm trong tim, cái tên đó dạo gần đây không chịu yên phận nằm im trong đầu cô, bất cứ khi nào, bất kể làm gì, cô cũng thấy bóng dáng, giọng nói, cả đôi mắt hổ phách ấy cùng mùi hương gỗ ấm nồng...

"Tôi sẽ bảo vệ chị!"

Câu nói đó, không ai từng nói với cô, trên thương trường, trên bàn đàm phán, trong thế giới đầy dao găm lưỡi kiếm, ai cũng muốn Lingling Kwong là người bảo vệ họ, hoặc ít ra là cái ô để họ né mưa tránh gió, chưa từng có ai, chưa một người nào nói rằng họ muốn làm tấm chắn cho cô.

Vậy mà... một cô gái trẻ, bướng bỉnh, nóng nảy, lý trí nhưng cũng đầy bản năng lại dám nói ra những điều mà không một gã đàn ông hay một người phụ nữ nào mà Lingling Kwong từng gặp dám chắc chắn mở miệng, dù rằng họ nói họ yêu cô.

Orm Kornnaphat khiến Lingling Kwong lần đầu tiên muốn được ôm, chứ không phải là người chủ động ôm, muốn để mình yếu đuối đi một chút, dựa dẫm một chút, để được nằm gọn trong vòng tay ấy dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó... mặc dù cô biết rõ, phía sau cơn mềm lòng ấy... sẽ là vực thẳm tối tăm không đáy...

"Nếu em ngã xuống vì tôi, Orm Kornnaphat... tôi sẽ không tha thứ cho chính mình"

Lingling Kwong nhủ thầm...

Cô xoay ly rượu, ánh mắt dừng lại nơi dòng rượu đang lay động thành một vòng xoáy nhỏ, Lingling Kwong hiểu, chính cô đang ở giữa ranh giới rất mỏng manh, giữa lý trí và cảm xúc, giữa giữ lấy và buông tay, giữa một thế giới an toàn như cũ và một người khiến cô muốn vứt bỏ mọi rào chắn bước về một nơi mới...

Lingling Kwong thở dài... cô không biết có nên bước tiếp hay dừng lại... cảm xúc này sẽ được lắng dịu hay sẽ bùng phát mạnh mẽ... có lẽ cứ để thời gian ủ lấy nó và cô sẽ có câu trả lời vào ngày nào đó trong tương lai...

Thêm một ly rượu nữa, cho bản thân thêm một lúc yếu đuối này nữa thôi, rồi ngày mai cô sẽ cứng rắn trở lại...

Lúc này đồng hồ đã điểm 23:00, cũng là thời gian Kaliris đông khách nhất, nhưng Lingling Kwong vẫn không rời khỏi ghế, hôm nay, cô để Anicha tự quán xuyến mọi thứ cùng với mấy người nhân viên khác.

Cửa mở ra, Lingling Kwong cũng không quay đầu lại, nhưng vài bước chân hướng đến phía sau cô khiến Lingling Kwong khó chịu, cô xoay người, đôi mắt càng lúc càng tối lại, tâm trạng cô đang bí bách vì sự dằn co của tình cảm, lúc này, kẻ không nên đến lại xuất hiện làm Lingling Kwong không vui.

- Bà chủ sao lại nhăn nhó khi gặp khách vậy? - Jarat cười cười, theo sau hắn là năm tên cao to bặm trợn, nhìn là biết không phải cảnh sát, hắn cũng mặc thường phục.

- Muốn uống rượu mời sang kia, sẽ có người phục vụ! - Lingling Kwong vứt cho hắn một câu cụt ngủn sau đó quay lại không thèm nhìn.

- Tôi đặt phòng VIP 4 rồi! Em có muốn lên muốn với tôi một ly không? - Jarat không giận vì thái độ của Lingling Kwong, bởi hôm nay, hắn đến là có chiêu trong tay.

- Biết quy tắc không? - Lingling Kwong lần nữa quay lại cười như không cười nhìn Jarat.

- Biết chứ! Có thứ muốn giao dịch cùng em! - Jarat cười đầy vẻ đắc thắng

- Anicha! Phòng VIP 4! - Lingling Kwong gọi Anicha, sau đó nhìn Jarat, không nói gì.

Hắn biết mục đích đã đạt được cũng không hối thúc Lingling Kwong, tự mình dẫn đàn em lên phòng VIP trên tầng trước, nụ cười bỉ ổi không tắt trên khuôn mặt, Lingling Kwong không nóng không lạnh, uống hết ngụm rượu một lát sau mới gõ cửa phòng VIP 4 đi vào.

- Muốn giao dịch gì? - Lingling Kwong lạnh lùng lên tiếng

- Một đoạn camera bằng chứng... - Jarat lấy ra cái USB đang được hắn luồn vào dây chuyền trên cổ nói - .. chứng minh Orm Kornnaphat vô tội!

Lingling Kwong không nói gì, vẻ mặt cũng không thay đổi, nhưng ánh mắt đã bán đứng cô, đôi mắt sáng lên chứng tỏ Lingling Kwong quan tâm việc này.

- Anh không thiếu tiền, cũng không thiếu quyền, bây giờ cũng không có cơ hội thăng chức nào, muốn đổi gì? - Lingling Kwong nhàn nhạt hỏi

Jarat không trả lời ngay, hắn rót một ly rượu, mỉm cười, hắn đoán đúng rồi, nhưng cũng vì đoán đúng mà trong lòng càng bực bội hơn, Orm Kornnaphat vẫn là cái gai trong tim hắn, ngay cả một Lingling Kwong nổi tiếng lãnh đạm xa cách cũng vì Orm Kornnaphat sẵn sàng ra giá.

Trước đó, hắn biết, người giúp Orm Kornnaphat rời khỏi nơi tạm giam là Lingling Kwong vì đoạn camera đã chứng minh Orm Kornnaphat có bằng chứng ngoại phạm, hắn cũng điều tra được, Orm Kornnaphat không phải trả bất kỳ cái giá nào cho việc đó, điều đó làm hắn tức điên hơn, hắn không phải một lần muốn tiếp cận Lingling Kwong, nhưng lần nào cũng bị người phụ nữ xinh đẹp này đá ra, hắn không nghĩ Lingling Kwong "cong" nhưng có lẽ lần này hắn phải đánh giá lại, mọi thứ bên cạnh Orm Kornnaphat đều bị người kia hút lấy, Jarat thật sự ghen tị đến điên dại rồi.

- Đổi lại em uống với tôi một ly! - Jarat ngay trước mặt Lingling Kwong lấy ra một chai chất lỏng nhỏ, trong suốt đổ vào ly rượu khiến Lingling Kwong nhíu mày.

- Chỉ bằng một lời nói? - Lingling Kwong cười nhạt.

- Biết em không tin nên tôi cho em xem một đoạn! - Jarat ra hiệu cho một tên đưa cho Lingling Kwong xem đoạn video trên màn hình, đó là bóng của một người đàn ông đang xáo trộn khu lưu trữ hồ sơ rồi châm lửa

- Làm sao anh có được đoạn ghi hình này? Không phải là làm giả chứ? - Lingling Kwong cẩn thận hỏi.

- Vốn dĩ dành cho Orm Kornnaphat, nghĩ rằng cô ta sẽ phát điên mà đi trộm hồ sơ, không ngờ lại va phải một thứ còn giá trị hơn! - Jarat cười cười, hắn muốn hạ bệ Orm Kornnaphat là thật, nhưng mong muốn muốn chiếm lấy Lingling Kwong còn dữ dội hơn rất nhiều.

- Chỉ một ly rượu thôi sao? Giá có vẻ hời vậy? - Lingling Kwong bước từ từ tới chỗ của Jarat.

- Ly rượu của em là hàng hiếm đấy! Chỉ sợ đêm nay em dục tiên dục tử dưới thân tôi rồi thì ngày mai sẽ không còn nghĩ đến cái giá này là đắt hay rẻ nữa đâu! - Jarat phá lên đầy dâm đãng, đôi mắt thèm thuồng nhìn Lingling Kwong đang bước đến trước mặt hắn.

Lingling Kwong đến bên bàn, chống hai tay cúi xuống, trước mặt Jarat, một rãnh ngực sâu quyến rũ bày ra trước mặt hắn khiến Jarat ngẩng người, hắn cảm giác chưa gì phía dưới đã sưng trướng gào thét muốn hắn nhanh chóng ôm lấy Lingling Kwong.

- Ba anh có dặn rằng khi đến đây... - Lingling Kwong khẽ thì thầm, giọng đầy ma mị câu nhân - ... điều tối kỵ là đánh chủ ý lên tôi không?

Dứt câu, cô cầm cái nĩa trên dĩa trái cây thẳng tay đâm lên đùi Jarat

"Phập"

Jarat rú lên, tiếng hét vang vọng khắp căn phòng kín, cơn đau làm hắn khuỵu hẳn xuống, tay bản năng ôm lấy chân rướm máu, chiếc dây chuyền đeo cổ hắn rơi ra, chiếc USB bạc nhỏ xíu khẽ chạm mặt bàn kêu một tiếng "keng", Lingling Kwong lập tức vươn tay chụp lấy, không một chút do dự, cô giật mạnh, sợi dây cứa thẳng vào da cổ Jarat khiến hắn lần nữa gào vì đau đớn.

Lingling Kwong lùi một bước, USB trong tay, ánh mắt lạnh như băng.

Mọi thứ diễn ra trong chưa đến ba giây.

Bọn đàn em của Jarat lúc này mới kịp định thần, lập tức lao tới, không một lời, không một cảnh báo, năm tên đàn ông, cơ bắp lực lưỡng, phối hợp ăn ý như những kẻ từng nhiều lần làm chuyện xấu xa bẩn thỉu, nhưng chúng đã đánh giá sai đối thủ.

Lingling Kwong không hề lùi bước, chiếc váy đỏ ôm sát người hôm nay không phải loại váy thông thường, đường xẻ đùi cao lộ ra đôi chân thon dài và linh hoạt, cho phép cô vận động dễ dàng, đôi cao gót 7 phân đế vuông vững chắc, vốn là lựa chọn có chủ đích, đủ để tôn dáng, nhưng không làm cô chao đảo, một nữ vương không bao giờ chọn trang phục chỉ để đẹp, mà còn phải có thể sống sót giữa bầy sói.

Tên đầu tiên lao tới, vung tay muốn tóm lấy vai cô, Lingling Kwong né người, trượt chân sang bên, một tay túm lấy cánh tay hắn, xoay ngược cổ tay rồi bẻ về sau, tiếng rắc giòn giã vang lên, chưa kịp rút tay, chân cô đã quét ngang, đánh trúng đầu gối tên thứ hai, khiến hắn khuỵu xuống, cô mượn đà nhảy lên, một cú gối thẳng mặt khiến tên thứ ba lùi lại, máu mũi tuôn ra.

Còn lại hai tên, một kẻ nhanh chóng bọc ra sau định khóa cô lại, Lingling Kwong nghiêng người, dùng cùi chỏ thúc mạnh vào ngực hắn, rồi xoay người tung cú đá móc ra sau, gót giày đập thẳng vào thái dương hắn, khiến gã choáng váng ngã xuống sàn.

Chỉ còn lại tên cuối cùng có vẻ cảnh giác hơn, chợt một thứ gì bay đến, Lingling Kwong lách người tránh đi, lại thêm một thứ khác bay đến, Lingling Kwong nhíu mày tránh, tiếng thủy tinh rơi xuống sàn vỡ vụn, mùi rượu bốc lên xung quanh, Lingling Kwong nhìn Jarat, một tay ôm đùi, máu vẫn chưa dừng chảy, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, tên đàn em còn lại nhận ra thời cơ liền xông đến nhưng vẫn không đủ nhanh bằng người con gái kia, Lingling Kwong xoay người, kẹp cổ hắn bằng một tay, giật mạnh xuống đầu gối mình, rồi một cước đạp thẳng cả thân hắn về phía Jarat đang ngồi.

Lingling Kwong điều chỉnh nhịp thở, ánh mắt lướt qua đám người rên rỉ dưới chân, tay vẫn cầm lấy chiếc usb nhỏ, nụ cười nhàn nhạt dâng lên khóe môi, toàn bộ đều bị hạ gục, một cách nhanh, gọn, không cần một thứ vũ khí nào ngoài đôi tay và vài cú đá, một bức tranh hoàn mỹ của nữ hoàng đẫm máu.

Nhưng đúng lúc đó, một mùi hương lạ xộc lên. Lingling Kwong khựng lại, mùi ngọt ngào, nồng nàn, không giống bất kỳ loại rượu nào, là mùi thuốc kích dục, Lingling Kwong nhíu mày nhìn về ly rượu Jarat ném ra khi nãy đã vỡ, chất lỏng bốc hơi lan khắp căn phòng.

Lingling Kwong kiểm soát hơi thở nhưng cô đã hít vào một lượng vừa đủ để tác động đến tâm trí, chân có chút mềm, hơi thở bắt đầu dồn dập, trán rịn mồ hôi, bàn tay cầm usb run lên một chút, cả người gần như chuẩn bị bước vào trạng thái vô lực, mà trước mặt, Jarat đã lấy caravat băng lại vết thương ngay đùi, khập khiễng bước về phía cô.

- Tôi biết em sẽ không dễ dàng uống ly rượu đó, vậy nên mùi hương này là dành cho em.. và em là dành cho tôi..! - Jarat đưa tay muốn vuốt ve gò má của Lingling Kwong

"Rắc!"

Một tiếng vang lên, hắn gục xuống ôm tay đau đớn, ngẩng đầu nhìn lên trên khó tin, hắn không nghĩ Lingling Kwong lại cường hãn đến mức vẫn còn có thể chống chọi được tác dụng của thuốc mà mạnh mẽ bẻ gãy tay hắn.

- Nếu không phải vì thân phận của mày, thì hôm nay sẽ không còn mạng bước khỏi đây đâu! - Lingling Kwong gằn từng chữ, cô đứng như một nữ vương cao ngạo nhìn xuống kẻ thấp hèn

Lingling Kwong quay lưng bước đi, cô biết bản thân mạnh mẽ như thế nào cũng không chống chọi được với loại thuốc này, Jarat vốn dĩ có chuẩn bị mà đến, vậy nên đây không phải loại thường, chỉ là hắn tính sai khả năng của cô nên mới thua giây cuối, nhưng dù cô không ương ngạnh, thì có phải chết cũng sẽ không để ai chiếm lấy cô, Lingling Kwong nặng nhọc bước ra khỏi phòng.

- Anicha.. - Lingling Kwong khẽ gọi

- Bà chủ! - Anicha vẫn đứng canh gác từ nãy chạy đến, cô không phải không muốn vào tiếp viện Lingling Kwong, mà quy tắc Lingling Kwong đã đặt ra, không được gọi, không được phép đi vào - Chị ổn không? Em gọi Jaja nhé!

- Không được đâu... - Lingling Kwong biết bản thân như thế nào, chỉ có thể ương ngạnh kháng cự - .. mang Jarat xử lý đi!

- Giết hắn được không? - Mắt Anicha lóe lên một tia phẫn hận tàn nhẫn

- Chưa được... - Lingling Kwong chỉ nói một câu, sau đó bỏ lại Anicha, nhanh chóng quay lưng đi về phòng.

Lingling Kwong lảo đảo, bước chân gấp gáp, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để không ngã quỵ, đêm nay... cô phải chạy đua với thuốc... trước khi mất hoàn toàn kiểm soát...

Dưới ánh đèn vàng hắt từ hành lang mờ tối, Lingling Kwong khẽ vịn tay vào tường, từng bước như đạp trên bông mềm, nhưng bên trong từng thớ cơ đang gồng lên để chống lại cơn lửa đang thiêu cháy từ lồng ngực trở xuống dưới bụng. hơi thở dồn dập, nhịp tim đập loạn, mùi thuốc kích dục chưa tan hẳn cứ như còn vương trong từng tế bào da thịt.

Chiếc váy đỏ bó sát trở nên khó chịu, lớp vải mịn mát ban đầu giờ lại như ngọn lửa thiêu từng tấc da, mỗi bước chân đều trở nên nặng nề và ướt mồ hôi, nhưng Lingling Kwong vẫn ngẩng đầu, bóng lưng vẫn thẳng tắp, môi cắn chặt không để bật ra một tiếng rên nào, cốt cách kiêu hãnh vẫn không cho phép cô mất mặt.

Cửa phòng bật mở bằng dấu vân tay, lách vào như trốn chạy khỏi thế giới, rồi dựa lưng đóng mạnh cửa lại, lưng trượt xuống theo bức tường lạnh lẽo như muốn mượn nó làm mát lạnh cái nóng bỏng cháy trong cô, Lingling Kwong ngồi thụp xuống, tay siết chặt chiếc USB trong lòng bàn tay vẫn chưa buông lỏng.

"Không được... phải.. cố gượng..."

Lingling Kwong nhắm mắt, thì thầm như niệm chú, nhưng mí mắt run run, gò má đỏ lên như phủ men, toàn thân mỏi rã rời, lần nữa cố gắng chống đỡ đi đến bàn làm việc, cất kỹ chiếc usb, cô muốn bước vào nhà tắm, nhưng chân đã vô lực, Lingling Kwong ngồi phịch xuống đất, cả người run lên, gió điều hòa lạnh lẽo không làm dịu được làn da đang nóng bừng như phát sốt.

Lingling Kwong tựa lưng vào chân bàn, thở gấp, tay vịn lên mặt bàn như cố bám lấy chút lý trí cuối cùng, nhưng mọi nỗ lực giữ bình tĩnh đều trở nên vô nghĩa khi nhịp đập trong ngực mỗi lúc một dồn dập, hệt như tiếng trống dồn vào giờ khắc cuối cùng của một bản án.

Cô vòng tay ôm lấy cơ thể, da thịt như bị gióng hồi chuông nhạy cảm, chỉ một cử động nhỏ cũng có thể châm ngòi cho cơn bùng nổ khó kiểm soát, cánh môi hé mở thở hắt ra, đôi mắt nâu nhòe đi vì hơi nước, ngước nhìn lên trần nhà nhưng chẳng thấy gì ngoài mảng sương mù cuộn quanh đầu óc.

Một bước chân quen thuộc vang ngoài hành lang, gấp gáp hướng đến phòng của cô, không cần hỏi cũng biết là người nào...

Lingling Kwong nhắm chặt mắt thầm cầu nguyện để Orm Kornnaphat lướt qua phòng của cô, Lingling Kwong không muốn gặp Orm Kornnaphat lúc này, cô biết bản thân có thể chịu đựng bằng lý trí, nhưng nếu ở cạnh người kia, cô sẽ bị thúc ép bởi trái tim và linh hồn, lúc đó, sợ rằng cô không thể ương ngạnh được nữa...

Nhưng bước chân ấy không lướt qua, dừng lại, ngay trước cửa...

Lingling Kwong cắn môi, bật máu, mùi thuốc nồng nặc vờn quanh chóp mũi hòa vào mùi tanh từ môi dưới khiến mọi giác quan càng trở nên hỗn loạn, cô rướn người, trán tựa lên mép bàn, vai khẽ run, từng hơi thở đều mang theo kìm nén tuyệt vọng.

- Lingling.. mở cửa! - Giọng Orm Kornnaphat gấp gáp

Cô vừa thấy Anicha cho người xử lý đám người của Jarat, cô hỏi Anicha tình hình, chỉ thấy Anicha nói Lingling Kwong đã về phòng, trái tim Orm Kornnaphat sợ hãi, trực giác mách bảo nói với cô rằng Lingling Kwong đã gặp chuyện gì đó, ngay lập tức, Orm Kornnaphat chạy đến phòng của người kia.

- Lingling, mở cửa! Chị ổn không? - Orm Kornnaphat gõ cửa liên tục, giọng trầm hẳn xuống, cô đã đi qua phòng VIP kia, mùi ngọt đến rợn người đó, cô biết nó là gì vì đã từng được huấn luyện qua, đôi mắt hổ phách tràn ngập lo lắng không thể che giấu, nhăn mi đứng bất động trước cửa.

Bên trong, Lingling Kwong vẫn không trả lời, cô cắn môi chặt hơn, mùi máu len lỏi qua đầu lưỡi, mùi thuốc kích dục bắt đầu biến thành từng đợt sóng nóng bỏng cào lên thần kinh, khiến cả người cô run nhẹ, nhưng lý trí như cũ, cứng đầu đến cuối, cô vẫn không chịu phát ra bất kỳ âm thanh yếu ớt nào...

- Em.. về phòng đi! - Cuối cùng cũng lên tiếng, âm thanh đầy kiều mị

- Lingling...? - Orm Kornnaphat nhận ra thanh âm khác thường của Lingling Kwong, mày càng nhíu chặt

- Tôi bị trúng thuốc rồi... - Lingling Kwong yếu ớt nói, cô hy vọng Orm Kornnaphat sẽ hiểu ý nghĩa của câu này

Orm Kornnaphat đứng yên ngoài cửa, lặng im vài giây, rồi lên tiếng lần nữa..

- Chị không cần phải mở cửa nếu không muốn... - Giọng không gấp gáp, có chút trầm trầm như đang tự khẳng định điều gì đó trong lòng - Tôi chỉ... muốn nói với chị một điều...

Orm Kornnaphat chững lại thêm một giây

- Tôi biết chị đang chịu đựng cái gì, nhưng nếu cần... tôi có thể giúp.. - Giọng đầy sự kiên định và chắc chắn - ...không phải vì chị yếu đuối.. mà vì... tôi muốn được ở cạnh chị... bất kể trong trạng thái nào ...

Bên trong, Lingling Kwong nhắm mắt, ngửa cổ tựa vào bàn, trái tim cô gần như nghẹn lại, câu nói ấy không phải thương hại, không có đồng cảm, đó là một lời đề nghị, rất nhẹ nhàng, không áp đặt, nhưng lại khiến cô không thể lờ đi...

- Tôi không ép chị.. - Orm Kornnaphat nói thêm, giọng nhẹ như gió lướt ngang - Nhưng nếu chị mở cửa, tôi sẽ bước vào... bằng tất cả lý trí của mình, tôi sẽ là người giữ lấy chị... cho đến khi chị tỉnh táo lại!

Lingling Kwong không trả lời, cô cũng ngừng cắn môi, chỉ nhìn về phía cánh cửa phòng, cô biết, nếu mở ra, cô sẽ không thể quay đầu lại nữa, trái tim và linh hồn từ khi người kia hiện diện ngoài cửa đã gào thét thúc ép lý trí phải nghe theo, phải mở cánh cửa kia ra, từng tế bào đang tự thiêu đốt để buộc cô phải sà vào lòng Orm Kornnaphat, muốn người kia ôm lấy cô, nhưng tia thanh tỉnh kia vẫn ương bướng không đầu hàng, bởi nó biết, nếu tay gạt cửa được nhấn xuống, thì không chỉ có thân thể, mà cả trái tim của chủ nhân nó cũng sẽ không giữ được nữa...

Và nếu Orm Kornnaphat thật sự bước vào thì cô sẽ không còn là Lingling Kwong lạnh lùng của trước kia nữa...

- Tại sao.. em.. lại muốn vậy..? - Giọng Lingling Kwong đứt quãng, mềm đến tan ra, nhưng lý trí vẫn cố chấp chiến đấu đến cùng.

- Bởi vì.. tôi đã nói.. - Orm Kornnaphat bật cười khẽ, giọng nhẹ nhàng như từng sợi lông vũ từ từ rơi vào trái tim người bên trong - .. tôi sẽ bảo vệ chị.. Lingling!

Không một lời đáp lại.. sự im lặng bao trùm trong không gian, chỉ còn những tiếng hít thở không theo quy luật nào, hơi thở của sự chấp nhất, hòa vào hương ngọt ngào bên trong, nhịp thở của sự lo lắng hòa vào hương gỗ ấm nồng bên ngoài.. tiếng kim giây đồng hồ đẩy đều thêm vài nhịp...

...

"Cạch!"

-END CHAP 7-

Chương trước Chương tiếp
Loading...