OrmLing | BẪY (FULL)
BẪY CHAP 23
Từ sau khi biết quá khứ của Lingling Kwong liên quan đến mẹ Orm Kornnaphat, cả cô và đại tướng Sethratanapong đều không nhắc lại việc của Lingling Kwong nữa, Anicha cũng được tự do, cô không ở lại Sethratanapong, cũng không quay lại Hongkong, Anicha quay về Kaliris, lần nữa mở lại quán rượu mà cô và Lingling Kwong đã cùng nhau nương tựa trong suốt 5 năm qua, cô không quay lại tìm Lingling Kwong bởi vì không muốn làm vướng bận tay chân cho người kia nữa, năm đó, nếu không vì tình yêu của cô, Lingling Kwong cũng không đi Síp để rồi thành ra mọi việc như hôm nay, Anicha đối với Lingling Kwong là sự tự trách.Orm Kornnaphat tịnh dưỡng hồi phục chân phải bị gãy, sau đó tập vật lý trị liệu, cuộc sống trở lại như trước đây, thời gian mà cô không có Lingling Kwong trong đời, cô cũng không ở bên ngoài nữa mà về lại Sethratanapong ở cùng ba cô, giữa hai người họ hiện tại không còn khúc mắc nào nữa.Thời gian cứ thế trôi qua hơn nửa năm...Orm Kornnaphat đứng trước gương, mồ hôi nhễ nhại, lắc lắc chân phải, cảm nhận được toàn bộ lực quen thuộc trở về, môi mỏng nhếch lên một nụ cười, nghỉ ngơi nửa năm cuối cùng cũng hồi phục hoàn toàn, Orm Kornnaphat quay lưng đi về phía bao cát, siết chặt nắm đấm đấm thêm mười lăm phút mới ngừng lại, nằm dài trên sàn thở hổn hển.Mắt nhìn lên trần nhà, không rõ chủ nhân nó nghĩ gì, chỉ biết, nửa năm qua, Orm Kornnaphat âm trầm hơn, chững chạc hơn rất nhiều, đã không còn sự bốc đồng hay nóng nảy nữa, đại tướng biết đó là do việc của mẹ cô và Lingling Kwong khiến Orm Kornnaphat trải qua một cú sốc lớn, ông cũng không muốn truy cứu tiếp việc Lingling Kwong và vợ ông, thay vào đó, đại tướng quay về phía phòng thủ, bảo vệ cho Orm Kornnaphat, bởi vì thứ đồ trong tay cô mà nửa năm qua bình yên chỉ là bề mặt.Orm Kornnaphat tắm xong, lắc lắc đầu, mái tóc ngắn tẩy màu bạch kim khiến khuôn mặt trắng trẻo của cô càng thêm vẻ cứng rắn mạnh mẽ nhưng không khiến nét nữ tính của cô bị lu mờ, Orm Kornnaphat sấy tóc xong lại không thay đồ ngủ mà lấy ra một bộ đồ đen mặc vào, đeo găng tay, đội nón lấy khẩu trang rồi mang theo súng, xỏ chân vào đôi giày quen thuộc, Orm Kornnaphat mở cửa sổ phòng xách balo, nhẹ nhàng rời đi.Cô nhanh chóng tiến đến chỗ chiếc moto đã được chuẩn bị sẵn, cả người căng thẳng đầy cảnh giác nhanh chóng vặn ga kín đáo rời khỏi, Orm Kornnaphat lái xe chạy thẳng ra vùng ngoại ô, tay đặt lên một phần bên cạnh sườn trái, nơi có một chiếc hộp nhỏ đang nằm trong túi áo khoác, đôi mắt hổ phách đầy âm trầm, Orm Kornnaphat cảnh giác tột cùng, vừa đi vừa xem xét xung quanh, cho đến 2 ngày sau cuối cùng cũng đến nơi mà cô muốn đến.Orm Kornnaphat nằm trong phòng của một nhà nghỉ nhỏ, trên tay là chiếc hộp tinh xảo ngày đó, chỉ khác rằng nó đã được mở ra, bên trong là hai chiếc usb, cả hai đều có ký hiệu Lycoris, khác biệt ở chỗ, một cái thì được khắc lớn trên thân, còn một cái thì khắc chìm rất nhỏ phía trong, nếu không xem kỹ sẽ không thấy được.Cô ngồi dậy thở dài, vật này minh chứng cho việc Lingling Kwong thuộc về Lycoris là sự thật, vốn dĩ Orm Kornnaphat không muốn mở ra, nhưng cuối cùng, trực giác nói cho cô biết rằng, sự thật đang chờ cô đến để vén mở nó, Orm Kornnaphat không biết đây sẽ là tuyệt lộ hay là hy vọng cho cô và Lingling Kwong, đến hôm nay, Orm Kornnaphat vẫn chưa có câu trả lời rằng cô sẽ đối diện với Lingling Kwong như thế nào.Suốt một thời gian qua, Orm Kornnaphat luôn tự vấn chính mình, mẹ cô làm lỗi với Lingling Kwong, Lingling Kwong xử lý mẹ cô, như vậy có thật sự là kết thúc nếu như Orm Kornnaphat bỏ qua mọi chuyện, nhưng dù cô không tìm Lingling Kwong trả thù, thì tình yêu này có chốn dung thân không, cô sẽ lại ôm người kia, nói lời yêu thương mặc cho tay Lingling Kwong đã lấy đi sự sống của mẹ cô sao, Orm Kornnaphat không làm được, cô không thể.- Có lẽ.. buông bỏ là điều tốt nhất.. - Orm Kornnaphat lấy ra một mặt dây chuyền hình Lycoris, khuôn mặt chỉ toàn là đau khổ - .. phải không .. mẹ?Orm Kornnaphat một tay cầm lấy mặt dây chuyền của mẹ, một tay cầm lấy hộp nhỏ của Lingling Kwong, trái tim nặng nề đầy mệt mỏi, cô nhắm mắt đi vào giấc ngủ chập chờn, không an tĩnh..Trưa hôm sau, Orm Kornnaphat ăn xong mới từ từ lái xe đến địa điểm, đó là một tòa nhà dự trữ, nơi này cung cấp dịch vụ lưu trữ quy mô cực lớn, khách hàng của họ từ bình dân đến thượng lưu hay các quan chức cấp cao đều có, bởi vì, ở nơi này, bảo mật là sự ưu tiên hàng đầu.Orm Kornnaphat dựa vào thông tin bên trong hộp của Lingling Kwong mà đến đây, cô đưa cả hai cái usb cho nhân viên, người kia nhanh chóng đưa Orm Kornnaphat xuống tầng hầm, cô nhìn xung quanh, mức độ bảo mật của nơi này là cao nhất, rốt cuộc Lingling Kwong giấu cái gì ở đây mà cấp độ bảo mật lại cao như vậy, nhân viên cần một cái usb xác nhận thân phận, còn một cái là để mở hộc tủ đang cất giữ đồ vật kia.Nhân viên cúi đầu chào Orm Kornnaphat, nói với cô rằng cô có 10 phút, nếu quá 10 phút, hệ thống bảo mật sẽ tự động kích hoạt, lúc đó, tính mạng của cô có còn đảm bảo không thì họ không biết, vì khi vào đây, Orm Kornnaphat đã ký xác nhận điều khoản sinh tử rồi.Orm Kornnaphat nhanh chóng đưa cái usb còn lại vào khe cắm, sau đó nhập một dãy mật mã mà Lingling Kwong đã để lại, thành công mở ra cửa tủ, bàn tay thon dài lấy ra bên trong một chiếc hộp nhỏ cùng với một cái usb bằng vàng khối, bên trên có một biểu tượng Lycoris đính bằng kim cương đầy xa hoa, cô nheo nheo mắt cầm lấy hộp nhỏ bỏ vào balo cùng với usb bằng vàng kia, rồi rút usb chìa khóa bỏ lại vào hộp sau đó quay lưng rời khỏi nơi lưu trữ.Orm Kornnaphat vừa bước ra khỏi tòa nhà liền leo lên xe nhanh chóng phóng đi, cô không biết đây là thứ gì, nhưng cảm giác của cô nó thật sự không phải là thứ đồ mang đến sự yên bình, Orm Kornnaphat lái xe trong đêm, cô không đi đường lớn mà chuyển qua các ngõ hẻm để đi, rời khỏi chỗ kia đã là chiều, chạy hơn 5 tiếng đồng hồ thì trời cũng đã tối, Orm Kornnaphat tấp vào một trạm xăng để đổ xăng và nghỉ ngơi.Orm Kornnaphat mua một chai nước cùng một cái bánh vừa rời khỏi cửa hàng, trái tim cô thịch lên một nhịp, chỉ kịp nhấp một ngụm nước sau đó nhanh chóng leo lên xe vặn ga lao đi, rất nhanh phía sau vang lên tiếng động cơ, Orm Kornnaphat đoán được có người truy đuổi, cô lách vào các con đường nhỏ để tránh đi sự đuổi bắt, hơn hai tiếng đồng hồ, Orm Kornnaphat mới cắt đuôi được bọn người kia, dù đã thoát khỏi nhưng trái tim cô vẫn treo trên cao, cho đến khi về được Sethratanapong, cô không được phép lơ là.Sở dĩ Orm Kornnaphat không nói với Đại tướng Sethratanapong về việc cô sẽ đi lấy thứ này vì Lingling Kwong từng nói với Orm Kornnaphat, đây là tính mạng của người kia, dù như thế nào đi nữa, tình yêu Orm Kornnaphat vẫn còn đó, cô buông tay, không có nghĩa là cô chấp nhận để người cô yêu gặp nguy hiểm, nếu đã là tính mạng của Lingling Kwong, Orm Kornnaphat sẽ cẩn thận mà giữ lấy.Orm Kornnaphat lái xe tránh sự truy đuổi nhưng cô cũng dần dần nhận ra đường về đã bị chặn cô đang từ từ rời xa khỏi lộ trình ban đầu, Orm Kornnaphat không hoảng, cô lấy điện thoại gửi đi tin nhắn, sau đó mở bản đồ xem một lúc rồi dứt khoát cua xe chạy thẳng về một địa điểm mà cô chọn lựa.Orm Kornnaphat giấu xe đi sau đó đi vào một công xưởng trữ hàng cũ, cô luồn vào những container gỉ sét, trời từ từ đổ mưa, Orm Kornnaphat nhíu mày, hôm nay cô ra ngoài không xem ngày hay sao vậy, Orm Kornnaphat cẩn trọng, nước mưa sẽ làm tầm nhìn của cô hạn chế, cố gắng nép mình vào những khe hở, Orm Kornnaphat lắng nghe từng tiếng động, xa xa đã có tiếng động cơ, tiếng bước chân dẫm lên từng vũng nước, Orm Kornnaphat mím môi cảnh giác.Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, từng giọt nước lạnh tạt vào mặt khiến Orm Kornnaphat phải hơi nghiêng đầu để tránh, cô áp lưng vào thân container rỉ sét, hơi thở khẽ khàng đến mức không thể nghe thấy, ánh mắt hổ phách căng ra trong bóng tối, nắm đấm siết chặt bên hông, bóng đen thấp thoáng di chuyển giữa những kẽ hở kim loại, tiếng bước chân ngày càng gần, Orm Kornnaphat nhíu mày, ít nhất cũng phải 10 tên, cô lấy ra nắm đấm sắt giấu trong áo đeo vào tay.Tiếng bước chân dừng lại gần container bên trái, Orm Kornnaphat không đợi thêm, cô bước ra xoay người, tung một cú đấm cực mạnh vào mặt kẻ vừa bước đến, một tiếng "bốp" vang lên khô khốc, máu bắn ra cùng tiếng rên, gã kia đổ rạp không kịp phản ứng.- Ở đây! - Một tên hét lên, rất nhanh một đám người hô hào nhau chạy về phía nàyOrm Kornnaphat song quyền địch tứ thủ, nắm đấm trái đỡ đòn, tay phải khẽ lệch góc phản công, đám người xông đến như thú dữ, vũ khí lạnh vung lên trong làn mưa tạt vào mặt, cô nghiêng đầu tránh một lưỡi dao, đạp mạnh vào bụng một tên khiến hắn lùi lại, một cú đá quét ngang, một đòn tay lật ngược, Orm Kornnaphat vừa đánh vừa lùi, tránh vào những khe hở của container.Cô biết đám người này đến vì gì, bọn chúng muốn bắt sống cô vì thứ cô vừa lấy được, Orm Kornnaphat nhíu mày, cô nghe được tiếng động cơ bên ngoài, đám này lại có thêm viện trợ, cô sốt ruột nhưng không hoảng, bình tĩnh dâng lên trong đôi mắt hổ phách, Orm Kornnaphat rút ra dao nhỏ, kẻ thù đông, cô chỉ có một mình, muốn chờ được cứu viện thì phải cầm cự được đến lúc đó, Orm Kornnaphat mím môi, ra đòn cực kỳ tàn nhẫn, một nhát dao phủ xuống là mạng của một kẻ được lấy đi.Cô cũng không lành lặn, trên người cũng bị đối phương lấy đi vài vết thương, máu hòa cùng nước mưa rỉ xuống từng giọt đỏ thẫm.- Chịu trói đi! - Tên cầm đầu nhìn đàn em nằm la liệt dưới đất phẫn hận nhìn Orm Kornnaphat, nếu không phải lệnh bên trên ban ra rằng phải bắt sống, hắn đã một viên đạn bắn chết cô rồiOrm Kornnaphat không lên tiếng, cô cúi thấp người, khom gối rồi đạp một cái tung người tặng cho tên kia một cú đá, nhưng hắn nhanh chóng đỡ được, lầm bầm vài câu chửi trong miệng, hắn tiến đến tấn công Orm Kornnaphat, thân hình cô so với hắn nhỏ bé, nhưng lại nhanh nhẹn, hơn nửa năm nay cô rèn luyện rất nhiều, không còn là Orm Kornnaphat của ngày xưa, lúc này, từng đòn cô đánh ra đều có lực hơn trước, hiểm hơn trước, cứ vậy, dằn co một hồi, Orm Kornnaphat cũng thành công ghim chặt con dao nhỏ vào cổ tên to lớn kia, hắn gục xuống bất động dưới sàn đất lạnh lẽo đầy bùn. Orm Kornnaphat ngẩng lên nhìn đám thuộc hạ của tên kia, đám người nhìn Orm Kornnaphat như đèn dầu đã cạn, nhìn đại ca bọn chúng không còn hơi thở, đỏ mắt phẫn hận lao vào Orm Kornnaphat, cô thở hắt ra siết chặt nắm đấm, rút ra súng bên hông tiễn những tên kia lên đường cùng đại ca chúng, không phải cô không muốn dùng súng từ đầu mà vì đạn cô mang theo có giới hạn, không biết tình huống tiếp theo là như thế nào, Orm Kornnaphat phải giữ lại súng để cầu sinh cơ.Orm Kornnaphat ngồi xuống cố gắng hít thở, trận đánh vừa rồi may mà không làm cô bị thương nặng nhưng thể lực cho chút mài mòn, trời lại đang mưa, Orm Kornnaphat nhanh chóng ổn định lại rồi đứng dậy muốn rời đi, thì rất nhanh những tiếng bước chân hướng cô mà đến, Orm Kornnaphat quay lưng nấp vào phía sau, cô không biết người đến là địch hay bạn, cần phải quan sát trước.May mắn không mỉm cười với Orm Kornnaphat, kẻ đến thật sự bất thiện, lần nữa, Orm Kornnaphat lại phải chiến đấu, nhưng lần này không dễ dàng vì thể lực cô đã bị tiêu hao nhiều vì đợt đánh trước, Orm Kornnaphat trong lúc sơ sẩy liền ăn trọn một gậy từ phía sau, cô vừa đánh lui được tên đó lại ăn trọn một cú đấm của một tên khác, khuôn mặt xinh đẹp bị rách một vệt ngay khóe môi máu từ từ trượt xuống khiến Orm Kornnaphat càng đẹp kinh diễm.Orm Kornnaphat thở hồng hộc, lau đi vết máu bên khóe môi, nhìn chằm chằm đám người trước mặt, cô chỉ còn một băng đạn, không đủ để giết hết những kẻ này, cô cần phải có đối sách kéo dài thời gian, nhưng những tên kia không phải gà mờ, bọn chúng không cho Orm Kornnaphat có chút kẽ hở để thở, ngay lập tức lao vào chỗ cô.Orm Kornnaphat cắn răng cường ngạnh đón lấy sự tấn công của đám người hung tợn, Orm Kornnaphat hạ được một tên thì trên người cô cũng phải ăn thêm hai đòn đánh, cứ như vậy, một lúc sau Orm Kornnaphat bị đánh văng ra lui lại tựa vào thành container phía sau, cô cúi gục người xuống, nôn khan đầy đau đớn, đôi mắt hổ phách ngước lên nhìn mấy kẻ đang tiến tới, cố gắng đứng dậy, thở mạnh, có lẽ phải dùng hết băng đạn này để kéo dài thời gian trước đã.Ngay khi Orm Kornnaphat định rút súng thì.. "Đoàng.. đoàng.."Tiếng súng vang lên liên tiếp, từng tên trước mặt gục xuống, Orm Kornnaphat trong lòng thở ra nhẹ nhõm, có lẽ cô thật sự đợi được cứu viện rồi, nhưng đôi mắt kia lập tức nhận ra có điều không đúng, chân mày cau lại, nhìn phía trước, nơi ánh sáng hắt vào của đèn lờ mờ nơi kho hàng bỏ hoang, một thân ảnh cao gầy đang bước đến chỗ cô, mưa cũng dần vơi đi rồi tạnh dần.Khuôn mặt xinh đẹp đến vô thực, đôi mắt nâu sẫm, nốt ruồi hoàn hảo đặt ngay má trái, đôi môi đầy đặn cong cong, dung nhan của người con gái chiếm trọn trái tim Orm Kornnaphat in hằn vào đôi mắt hổ phách của cô.- Lingling..? - Orm Kornnaphat khàn khàn gọi, cô cố gắng chống đỡ đứng dậy đối diện với Lingling KwongLingling Kwong khuôn mặt không biểu cảm nhìn Orm Kornnaphat bộ dáng đầy vết thương trước mắt, im lặng không nói gì- Tại sao chị lại ở đây? - Orm Kornnaphat nhíu mày nhìn Lingling Kwong, người này không phải đang ở Hongkong sao- Đưa cho tôi thứ mà em đã lấy! - Lingling Kwong lạnh lùng chìa tay trước mặt Orm Kornnaphat- Chị gài bẫy tôi? - Orm Kornnaphat nghiến răng nhìn Lingling Kwong- Tôi chỉ đến lấy thứ thuộc về tôi! Trả lại nó cho tôi! - Lingling Kwong lạnh giọng- Tôi hỏi tại sao chị biết tôi ở đây? - Orm Kornnaphat gào lên- Trên hộp có định vị, chỉ cần có người mở ra tôi sẽ biết! - Lingling Kwong nhàn nhạt đáp.Cô vốn dĩ cài định vị vì sợ chuyện bất trắc, không nghĩ bản thân sẽ giao cho Orm Kornnaphat, lại còn giao cả mật mã hộp và mật mã tủ bí mật cho người kia, cô trở lại Hongkong, Lee Han thật sự nói được làm được, cùng với nhánh của mình, người kia đã giúp Lingling Kwong thâu tóm quyền lực của Lycoris, hội nguyên lão cũng đồng ý để cô làm Trưởng đoàn, thế nhưng, Lingling Kwong biết mục đích của Lee Han.Lee Han không giống với Lee Hung muốn cướp Di chúc gốc từ tay cô, mà là để cô lên nắm quyền, khi cô tự tay giữ lấy thứ thuộc về Kwong, cô chắc chắn sẽ không thể nhìn tâm huyết của ông nội, của ba mẹ cô sụp đổ, vì vậy, Lingling Kwong chắc chắn sẽ phải mang Di chúc gốc ra, Lingling Kwong biết tất cả, nhưng cô lại không muốn làm theo thứ mà họ đã bày ra, chỉ là, cuối cùng, cô cũng không thể nhìn được sự suy tàn của đế chế mà gia tộc cô đã gầy công xây dựng, Lingling Kwong quyết định sẽ lấy lại Di chúc gốc, và đó chính là cái usb bằng vàng kia.Orm Kornnaphat mở hộp từ tuần trước, Lingling Kwong biết chắc người này sẽ theo hướng dẫn mà cô để lại đi đến tủ bí mật, vậy nên, Lingling Kwong cũng bí mật trở lại Thái Lan, lần theo dấu vết của Orm Kornnaphat, xuất hiện ở đây, cứu Orm Kornnaphat một mạng, cũng chính là muốn lấy lại thứ thuộc về cô.- Đưa cho tôi thứ em đang giữ! - Lingling Kwong lần nữa nói với Orm Kornnaphat- Không! - Orm Kornnaphat nhíu mày từ chối- Thứ đó không thuộc về em! Đưa đây! - Lingling Kwong nóng nảy- Đây là thứ sẽ giúp tôi biết được bí mật cái chết của mẹ tôi! - Orm Kornnaphat ngang bướng- Không có cái bí mật nào như vậy cả! Đưa cho tôi! - Lingling Kwong gằn giọng, ai đã nói với Orm Kornnaphat về thứ này vậy- Không có bí mật? - Orm Kornnaphat bước đến chỗ Lingling Kwong, đôi mắt hằn lên từng tia máu - Chị nói không có bí mật vậy là ngày đó chính chị đã giết mẹ tôi sao? Orm Kornnaphat tuyệt vọng gào lên, cô vì tin tưởng rằng cái chết của mẹ cô có bí mật khác, và không liên quan đến Lingling Kwong nên cô mới không màng cả mạng đến lấy thứ này, bây giờ Lingling Kwong lại nói với cô rằng mọi thứ đều là giả dối, người này thật sự đã giết chết mẹ cô, Lingling Kwong tàn nhẫn đến mức không thể để cô tìm lấy một hy vọng cho tình cảm của chính mình sao.- Phải thì sao? Đó là cái giá cho sự phản bội của người phụ nữ đó! - Lingling Kwong lãnh khốc nhìn Orm Kornnaphat đang tuyệt vọng, tình cảm này, chỉ có cách phải buông xuống, để Orm Kornnaphat buông được, thì chỉ có lựa chọn khiến Orm Kornnaphat hận cô mà thôi- Lingling Kwong! - Orm Kornnaphat gầm lên tay rút khẩu súng chĩa thẳng đầu Lingling Kwong, đôi tay run rẩy- Bắn đi! - Lingling Kwong cười lạnh, bước đến một bước để họng súng lạnh lẽo sát trên trán của côOrm Kornnaphat đau khổ, cánh tay cầm súng như đang cầm tảng đá nặng ngàn cân, đôi mắt thống khổ nhìn Lingling Kwong- Chị.. không thể.. để tình cảm của chúng ta một lối thoát sao? - Orm Kornnaphat run rẩy hỏi- Lối thoát? - Lingling Kwong cười thê lương - Thoát như thế nào? Mẹ em phản bội gia đình tôi, tôi lại là người giết chết mẹ em.. chúng ta.. đi đến lối thoát như thế nào? - Chị.. thật sự đã giết mẹ em sao.. Lingling? - Orm Kornnaphat run rẩy hỏi từng chữ, tay cầm súng cũng đã buông thõng, trái tim cô nói rằng Lingling Kwong sẽ không làm vậy, Orm Kornnaphat bước tới trước mặt Lingling Kwong, ôm lấy người con gái cô yêu, hy vọng rằng tình yêu của cô sẽ khiến Lingling Kwong cho cả hai một cơ hộiLingling Kwong cảm nhận cái ôm ấm áp của Orm Kornnaphat, cô muốn nâng tay ôm lấy người kia, đôi mắt thập phần thống khổ cùng giãy dụa, sự kiện 5 năm trước thật sự cô không thể quên được, Lingling Kwong nhắm mắt rồi mở ra, trong mắt đầy sự kiên định, cô không thể để Orm Kornnaphat đi vào vết xe đổ của mẹ Orm Kornnaphat năm đó, hơn nữa ở cạnh cô, Orm Kornnaphat sẽ gặp nguy hiểm, cô không biết được sau khi lấy Di chúc gốc mang về chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cô có thể mạo hiểm mạng của mình, nhưng không thể mạo hiểm mạng của Orm Kornnaphat được.- Phải! - Lingling Kwong lạnh giọng thừa nhận.Orm Kornnaphat loạng choạng buông Lingling Kwong ra, lùi lại không thể tin nhìn Lingling Kwong, cô năm lần bảy lượt đều muốn tin rằng Lingling Kwong không giết mẹ cô, người này lại hết lần này đến lần khác đạp bỏ đi sự níu kéo của cô, Orm Kornnaphat không thở được, cô hoàn toàn tuyệt vọng với sự tàn nhẫn của Lingling Kwong.- Chị đi đi! Xem như giữa chúng ta chưa từng có gì cả! - Orm Kornnaphat mệt mỏi - Đưa thứ em đang giữ cho tôi! - Lingling Kwong không từ bỏ ý định- Lingling Kwong! Đừng có ép tôi! - Orm Kornnaphat gầm lên- Đưa đây! - Không! - Orm Kornnaphat! Đừng tưởng tôi không dám giết em! Lingling Kwong gầm lên, súng cũng đưa lên trước mặt Orm Kornnaphat, lần này là lần thứ hai cô chĩa súng vào Orm Kornnaphat rồi- Lingling Kwong! Chị cũng đừng nghĩ rằng tôi không dám giết chị! Cánh tay cầm súng của Orm Kornnaphat cũng lần nữa đưa lên đặt trước mặt Lingling Kwong.Trời lần nữa đổ cơn mưa như ngày đầu cả hai gặp nhau, giờ phút này, hai kẻ từng vì nhau mà sống, từng hứa hẹn một đời với nhau đang đứng đối diện nhau, chĩa súng vào đối phương, hai bàn tay run rẩy, hai đôi mắt đầy thống khổ, hận thù, yêu thương đan xen thắt lấy hai trái tim nhỏ bé.- Nổ súng đi! Kết thúc tất cả ở đây đi! - Hai thanh âm từng hòa quyện vào nhau đầy ngọt ngào giờ đây lại cùng lúc vang lên cay nghiệtMưa ngày càng nặng hạt như khóc cho tình yêu đầy oan trái của Orm Kornnaphat và Lingling Kwong.. Vốn dĩ từ đầu giữa họ chính là nghiệt duyên rồi...- END CHAP 23 -