Nữ Phụ alpha cặn bã, online nuôi gia đình

Chương 6



“Kết bạn quang não đi, tôi chuyển khoản cho chị”

Khi những lời chưa nói đã được bày tỏ ra , Lâm Kim Hứa cũng chỉ gật đầu đồng ý không thể từ chối, Tang Lăng ngay lập tức muốn bù đắp chút ít chi phí cho gia đình.

Một đại phản diện , là người trong tương lai có thể hủy diệt cả thế giới, giờ đây lại phải vật lộn từng bữa cơm thật là một bi kịch đau lòng.

Cô quyết tâm sẽ không để kẻ phản diện tương lai này trở nên hắc hóa chỉ vì cơn đói hành hạ.

Lâm Kim Hứa đưa ra chiếc quang não của mình, và Tang Lăng nhận thấy dù được giữ gìn cẩn thận và sạch sẽ, kiểu dáng của nó đã lỗi thời rõ rệt.

Lâm Kim Hứa nhẹ nhàng lên tiếng: “Gia chủ, tôi cần cô mở khóa quyền hạn cho tôi.”
Tang Lăng.nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chút nghiêm nghị: “Chúng ta vừa nói gì ấy nhỉ? Không được gọi tôi là gia chủ nữa.”

Lâm Kim Hứa khẽ mím môi, vẻ mặt có chút ngượng nghịu: “Vậy tôi nên gọi cô là gì ạ?”

“Cứ gọi tôi là Tang Lăng là được.”

Tang, Lăng.

Lâm Kim Hứa thầm nhẩm tên ấy trong lòng, chưa kịp cất lời thì đã nghe  Tang Lăng tiếp tục:

“Nhưng chị là vợ của chị tôi, tính ra là chị dâu tôi, chị cũng có thể gọi tôi là em gái, hoặc tiểu muội.”

Lâm Kim Hứa  chưa kịp gọi tên Tang Lăng, trong lòng thoáng chút hờn dỗi, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, dịu dàng cất tiếng: “Em gái.”

“Ừm.” Tang Lăng lãnh đạm gật đầu, nhận lấy quang não từ tay Lâm Kim Hứa.

Trong thời đại giữa các liên tinh, các Omega thậm chí còn không có quyền tự do truy cập internet. Quyền hạn quang não của họ cần được các Alpha giúp đỡ để mở khóa. Tương truyền, từng có một nhân vật quyền lực, người Omega mà ông ta cưng chiều yêu thương nhất đã nhìn rõ sự thật về địa vị xã hội của Omega trên mạng, rồi đau buồn đến mức mà qua đời.

Kể từ đó, những nhân vật quyền lực kia đã lấy lý do “bảo vệ sức khỏe tâm lý của Omega” để giao quyền truy cập mạng của họ cho các Alpha quản lý.

Nhưng  Tang Lăng không hề bận tâm đến những điều đó. Cô cho rằng biện pháp này chẳng qua là sự “kiểm soát”, chứ không phải “bảo vệ”.

Cô dứt khoát mở khóa tất cả các quyền hạn của quang não, sau đó thêm Lâm Kim Hứa vào danh sách bạn bè. Từ số tiền 100.000 tệ vừa được ‘Thỏ con màu xanh’ chuyển đến, cô trích ra 10.000 tệ chuyển cho Lâm Kim Hứa.

“Đây là tiền chi tiêu trong thời gian này, cô mua chút đồ ăn ngon, bổ dưỡng để bồi bổ cho cả cô và Tiểu Dao nhé.”

Hai Omega, một lớn một nhỏ, đều gầy đến đáng kinh ngạc, Tang Lăng  không khỏi dặn dò thêm.

“Nếu không đủ tiền thì nói với tôi.”

90.000 tệ còn lại, Tang Lăng định để dành, sau khi nhập học sẽ trả lại cho Giang Vân Chiêu, tiểu thư gia tộc Giang.

Chuyển tiền xong, cô vươn vai: “Tôi đi tắm đây, hôm nay đến đây thôi, chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon, gia chủ.”

Tang Lăng quay đầu nhìn Lâm Kim  Hứa Omega kia lúc này mới nhận ra mình lại gọi nhầm, vội vàng sửa lại: “Chúc ngủ ngon, em gái.”

Tang Lăng hài lòng gật đầu bước vào phòng tắm. Kẻ đại phản diện sao này  sẽ không còn bị sỉ nhục nhân phẩm nữa, chắc hẳn cũng sẽ không trở nên hắc hóa đâu nhỉ.

Sự đơn sơ của phòng tắm còn vượt xa mọi sự tưởng tượng của Tang Lăng.

Bốn phía bức tường là những viên gạch thô ráp, lồi lõm không đều nhau . Sàn nhà cũng không được lát gạch. Vòi sen kiểu cũ kỹ, và bình vòi nóng lạnh thì nước chảy yếu ớt, Tang Lăng phải đợi gần nửa tiếng mới có nước nóng.

Khi cô định tìm dầu gội đầu, cô mới nhận ra rằng trong phòng tắm chỉ có những gói dầu gội dùng thử miễn phí, loại được tặng kèm trong các chương trình khuyến mãi ở siêu thị. Chúng được đựng trong những gói nhỏ li ti, phải nặn ra từng chút một để sử dụng.

Thật sự là nghèo đến một mức độ cùng cực rồi.

Tang Lăng  nhanh chóng hoàn thành một “đợt  tắm như phải ra chiến trường chiến đấu” vội vã tấm rội, rồi tốc hành trở về phòng mình. Cô thoải mái nằm dài trên giường, một tay dùng khăn lau tóc, một tay mở xem quang não.

‘Thỏ con màu xanh’ đã gửi phản hồi, không ngoài dự đoán, lại là những lời lẽ đầy phấn khích và biết ơn, và thậm chí còn gửi thêm 100.000 tinh tệ tiền đặt cọc.

“Thưa ngài, tôi muốn hẹn ngài vào ngày mai từ hai giờ chiều đến tám giờ tối được không ạ? Tôi muốn cùng ngài thưởng thức trà chiều và dùng bữa tối.”

Tang Lăng  gõ một chữ “được”.

Thỏ con màu xanh trả lời rất nhanh: “Cảm ơn ngài rất nhiều, lời nói không thể diễn tả hết lòng kính trọng của tôi đối với ngài.”

Thỏ con màu xanh đã suy nghĩ rất chu đáo.

“Tôi sẽ đặt cho ngài một bộ trang phục hóa trang đầy đủ, và đã chọn cho ngài thợ trang điểm giỏi nhất toàn thủ đô đến tận nhà phục vụ, ngài có thể cho tôi địa chỉ của ngài không ạ?”

Tang Lăng trả lời: “Xin lỗi, địa chỉ quá riêng tư, tôi không thể cung cấp cho cô.”

Thỏ con màu xanh vội vã phản hồi: “Không! Ngài không bao giờ cần phải nói xin lỗi, thưa ngài, ngài quá khiêm tốn rồi, sự riêng tư của ngài đương nhiên rất quan trọng, là do tôi đã không suy nghĩ chu đáo.”

Thỏ con màu xanh tiếp lời: “Tôi đã đặt trước một studio tạo kiểu cá nhân có uy tín nhất cho ngài. Ngày mai, sau khi ngài tạo kiểu xong ở đó, sẽ có người đến đón ngài. Tôi đã bao trọn một quán cà phê và đang mong ngài đến.”

Đối phương gửi một địa chỉ studio tạo kiểu. Tang Lăng liếc nhìn, thấy không xa nhà, cũng quyết định ngày mai sẽ đi bằng tàu điện trên không đến đó.

Cô ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, rồi gửi cho đối phương một tin nhắn: “Chúc ngủ ngon.”

Thỏ con màu xanh lại bắt đầu do dự, cô ấy dường như rất phấn khích, dòng chữ “đối phương đang nhập dữ liệu” hiện lên suốt hơn một phút, rồi mới gửi một câu đơn giản:

“Chúc ngủ ngon, chúc ngài có một giấc mơ đẹp.”

Đúng là một khách hàng lịch sự. Tang Lăng đặt quang não xuống, mang theo lời chúc phúc chìm vào giấc mộng.

Chất lượng giấc ngủ của cô vốn rất tốt. Ngay cả sau một ngày hỗn loạn như xuyên không, đánh nhau, tìm việc, cô vẫn chìm vào giấc ngủ ngay khi vừa đặt lưng.

Cả phòng ngủ chìm trong sự yên tĩnh.

“A!”

“Aaa—!”

“Aaaa—!”

Trong văn phòng tổng tài, tiếng hét thất thanh vang lên liên tục. Tô Thanh Thanh tay  ôm chặt chiếc quang não, như thể ôm lấy báu vật quý giá nhất thế giới này, điên cuồng la hét, giải tỏa cảm xúc dâng trào trong lòng.

“Chị ơi! Chị của em! Sở Chu! Em đã hẹn được Sở Chu người thật giá thật rồi! Cực kỳ giống!”

Cô ấy điên cuồng lao vào người Tô Thanh Việt, nước mắt lưng tròng, suýt khóc nữa nức nở: “Em có phúc đức gì mà một nữ Beta như em lại có thể gặp được một Alpha như vị Bồ Tát sống này chứ? Thái độ lại tốt, lịch sự còn rất nhân hậu nữa chứ.”

“Quan trọng nhất là! Cô ấy thực sự vừa rất đẹp trai vừa rất xinh đẹp và ngầu! Cứ như Sở Chu đã xé toạc bức tường chiều không gian để đến gặp em vậy!”

Tô Thanh Thanh ôm chặt cánh tay Tô Thanh Việt cảm thán: “Nếu không phải em đã thề đời này chỉ yêu Alpha trong thế giới 2D, thì em đã nhào tới theo đuổi chị ấy rồi, yêu đương luôn và ngay.”

“Lời này em chỉ nói một lần,” cô hạ giọng, nhỏ nhẹ và có chút chột dạ nói, “Em cảm thấy cô ấy còn đẹp hơn cả Sở Chu .”

Ban đầu, Tô Thanh Việt  chỉ lạnh lùng mặc kệ em gái mình phát điên, một bên bị lay lắc bả vai , một bên vẫn tiếp tục xử lý báo cáo tài chính. Nghe được câu này, cô ấy không dễ nhận thấy đã trở nên lạnh nhạt hơn, nhẹ nhàng gỡ tay Tô Thanh Thanh ra khỏi cánh tay mình.

Cô  không thích Alpha người  đời thật. Với tư cách là người phụ trách tập đoàn tài chính lớn nhất thủ đô, Tô Thanh Việt  có rất nhiều cơ hội hợp tác với quân đội, và cũng đã gặp gỡ vô số Alpha khác. Chính vì vậy, cô ấy sớm đã mất đi cái nhìn sùng bái đối Alpha của nhiều người.

Cô ấy thích Sở Chu một Alpha ảo. Dù nói ra có vẻ nực cười, một tổng giám đốc tài sản hàng nghìn tỷ lại yêu thích một  AI tình yêu ảo, nhưng cô ấy chính là mê mẩn cái cảm giác ôn hòa được đối xử dịu dàng của Sở Chu.

Cô che giấu sự yêu thích của mình, yêu thích đến mức độ thiện cảm với Sở Chu đạt tới  100 %.

Chính Vì thế , cô không thích alpha ngoài đời mượn danh nghĩa  Sở Chu để kiếm tiền . Trong mắt cô, Alpha này căn bản là đang hút máu từ hình ảnh Sở Chu.

“Em phải cẩn thận, đề phòng  Alpha này lừa em, hoặc ảnh của cô ấy đã được chỉnh sửa quá mức. Em biết Alpha trong đời thực không thể trông giống như mô hình đâu, phải không?”

Tô Thanh Việt nhắc nhở em gái mình, người đã hoàn toàn chìm đắm.

“Còn chưa gặp người thật, thậm chí một đoạn video hay bức ảnh cũng không có, em đã tiêu 200.000 tinh tệ. Đây không phải là đạo kinh doanh của nhà họ Tô.”

Tô Thanh Thanh “ừm ừm” qua loa, chỉ khi nghe Tô Thanh Việt nói những điều không tốt về Tang Lăng  thì cô mới đột nhiên thẳng người ngồi dậy, phản đối kịch liệt: “Ai nói, Alpha  của chúng em chính là đẹp như mô hình với tỉ lệ cơ thể 1:1 mà.”

Cô ấy dí ảnh trên quang não vào mặt Tô Thanh Việt: “Chị nhìn xem , chị nhìn xem.”

Tô Thanh Việt vốn không muốn nhìn, Alpha thật thì có gì mà đáng xem, nhưng  dưới khăng khăng này ép của em gái  , cô đẩy nhẹ gọng kính viền vàng của mình lên, liếc mắt nhìn qua một cách tùy ý.

Chính cái nhìn thoáng qua ấy, khiến cô đột nhiên sững sờ chết lặng.

Alpha  trong ảnh mặc bộ quân phục trắng tinh, cổ áo cài kín mít, cẩn trọng nghiêm túc đến mức toát lên vẻ cấm dục. Thế nhưng, ở cổ áo lại lặng lẽ mở một cúc khuy áo, khiến người ta không khỏi suy nghĩ, ai đã mở cúc khuy áo đó?, là cô ấy tự mở sao?, cô ấy đã gặp chuyện gì mà cần phải mở cúc khuy áo để bình tĩnh lại? Hay là tình nhân của cô ấy? một tình nhân như thế nào mới có thể khiến Một viên sĩ quan cấm dục này dung túng đến vậy?

Lông mi của Tang Lăng dài và thẳng, hơi rũ xuống, che đi sự sắc bén trong mắt cô ấy. Vì vậy, Alpha với cặp lông mày sắc bén, ngũ quan anh tuấn, lại vô cớ toát ra vài phần dịu dàng.

“Sở Chu...”

Tô Thanh Việt khẽ gọi tên đó bằng tiếng thào, giọng cô ấy nhẹ đến mức ngay cả  Tô Thanh Thanh đứng gần cũng không nghe rõ. Nhưng chỉ  Tô Thanh Việt mới biết trong lòng mình đang dậy sóng đến mức nào.

Quá giống, quá giống, đặc biệt là khí chất cùng thần thái, hoàn toàn chính là linh hồn của  Sở Chu.

Cứ như thể Sở Chu đã xé toạc không gian thời gian và quy tắc vật lý, chỉ để đến gặp cô  một lần.

Tổng giám đốc vô tình Tô Thanh Việt, người vốn nổi tiếng trên thương trường với sự lý trí tuyệt đối, luôn tìm kiếm từng chút lợi nhuận , giờ phút này lại chỉ cảm thấy cả thới giới chao đảo .

Quá giống, giống đến mức trái tim cô ấy gần như bị bóp nghẹt.

Tô Thanh Thanh đắc ý thu lại quang não: “Em biết mà, không ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp ở cấp độ này đau.”

Hình ảnh nữ Alpha càng ngày càng xa mình, Tô Thanh Việt theo bản năng vươn tay ra muốn giữ lấy chiếc quang não đó, nhưng lại kiềm chế lại khi nhận ra hành động của mình.

Tô Thanh Thanh  vẫn đang sung sướng lên kế hoạch cho ngày mai: “Ngày mai chúng em sẽ đi uống trà chiều trước, rồi đi công viên giải trí chơi, tối lại ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.”

Tô Thanh Việt thu lại vẻ mặt của mình, cô  cầm lại cây bút máy màu vàng  quen thuộc của mình,  giả vờ vừa rồi như không có chuyện gì xảy ra.

Cô cố gắng tiếp tục phê duyệt báo cáo tài chính, nhưng tay lại siết chặt cây bút, nhất thời không biết nên viết gì.

Trong tiếng rúi rít em gái vui vẻ lên kế hoạch, cô dùng giọng điệu lạnh lùng quen thuộc của mình, giả vờ lý trí nói:

“Ngày mai hai đứa đi đâu chơi? Cẩn thận đối phương là người xấu.”

“Ấy da, cô ấy tên là Tang Lăng , thẻ học viên học viện quân sự cũng cho em xem rồi mà, một Alpha cao quý như vậy hại em một Beta nhỏ bé này làm gì chứ?”

Tô Thanh Thanh thờ ơ trả lời.

“Ngày mai hai đứa đi quán cà phê nào, công viên giải trí nào, nhà hàng nào?”  Tô Thanh Việt  như thể chỉ là một người chị quan tâm em gái: “Nói cho chị biết đi, nếu không chị sẽ lo lắng đấy.”

Tô Thanh Thanh cuối cùng cũng ‘ồ’ một tiếng, trả lời: “Ngày mai chúng em đi khu thương mại lớn nhất thủ đô chơi, ở đó đông người,em an toàn lắm, chị không cần lo cho em đâu…”

Phía sau cô ấy dường như còn nói gì đó, nhưng  Tô Thanh Việt  đã không còn nghe rõ nữa.

Cô tự nhủ, chỉ đi một lần, chỉ nhìn một cái thôi.

Cô chẳng qua chỉ muốn chứng minh rằng cái người  Alpha  tên là  Tang Lăng  đó mãi mãi không thể sánh bằng Sở Chu mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...