Nữ Phụ alpha cặn bã, online nuôi gia đình

Chương 17



Ánh nắng ban chiều rực rỡ chiếu rọi Thủ đô tinh.

Tang Lăng đứng lặng lẽ gần trạm xe buýt gần nhà nhất, đôi mắt khẽ nheo lại khi nắng chiếu. Hàng mi dài, thẳng tắp đổ bóng râm nhỏ, vẽ nên nét thanh thoát trên gương mặt.

Trong tai nghe, giọng phát thanh viên trầm buồn về tình hình sau cuộc tấn công của  Trùng tộc  ở thủ đô hai ngày trước. Con số thương vong lạnh lẽo: "hơn 100 người tử vong, hơn 200 thường dân mất tích, và đặc biệt đau lòng 32 binh lính Alpha đã ngã xuống, 4 người mất tích trong trận chiến."

Người dẫn chương trình không giấu được sự lo lắng khi nhấn mạnh tần suất các cuộc tấn công của  Trùng tộc đang ngày càng tăng.

xuyên qua lớp âm thanh tin tức, một tiếng động cơ gầm gừ, trầm thấp đột ngột lọt vào tai Tang Lăng, báo hiệu một sự tiếp cận.

Cô ngước mắt lên, bắt gặp một chiếc phi cơ đen tuyền với những đường nét thiết kế mượt mà, tinh xảo, đang gầm rú lao thẳng về phía mình. Chỉ cần nhìn dáng vẻ bên ngoài, người ta đã có thể cảm nhận được sự đắt đỏ đến choáng váng của nó.

Chiếc xe dừng lại êm ái. Cánh cửa tự động từ từ mở ra. Tô Thanh Việt, ngồi ở ghế lái, thong thả tháo cặp kính râm gọng lớn màu đen xuống, một tay vịn vô lăng, gật đầu chào Tang Lăng với vẻ trang trọng: "Lên xe đi."

Tang Lăng nhanh nhẹn, dứt khoát ngồi vào ghế phụ lái rồi đóng cửa. "Chào buổi chiều."

"Chào buổi chiều, tiểu thư"

Tô Thanh Việt khởi động xe. Một cú đẩy mạnh mẽ về phía sau ập đến, dán Tang Lăng vào lưng ghế, càng khẳng định thêm rằng đây là một chiếc xe có giá trị không hề nhỏ.

"Hôm nay cô thật tuấn tú," Tô Thanh Việt nói, khi đã bật chế độ lái tự động và rảnh tay hơn một chút.

Tang Lăng khẽ bật cười, mang theo chút ngạc nhiên: "Thật sao?"

"Tất nhiên rồi. Gu Thẩm mỹ của cô rất tốt," Tô Thanh Việt nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua vai Tang Lăng. "Đặc biệt là chiếc trâm cài ngực đá opal này, rất hợp với tiểu thư"

"Tôi có thể nhìn kỹ một chút không?" Cô lịch sự hỏi.

"Được chứ." Tang Lăng hào phóng đồng ý. Cô định tháo chiếc trâm cài ra đưa cho Tô Thanh Việt xem, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tô Thanh Việt đã nghiêng người, cúi sát về phía cô.

Người phụ nữ Beta với mái tóc đen ngang lưng, khoác lên mình bộ vest đen trang nhã, dáng lưng thẳng tắp, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ kiêu ngạo đặc trưng của giới tinh hoa. Giờ đây, khoảng cách giữa cô và Tang Lăng  gần đến bất ngờ.

Tang Lăng gần như có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên tóc cô ấy.

Và đó chính là mục đích của Tô Thanh Việt.

Việc muốn xem chiếc trâm cài opal đương nhiên chỉ là cái cớ. Cô ta chỉ muốn tìm một cơ hội để rút ngắn khoảng cách với Tang Lăng. Nhưng khi thực sự cúi gần, cô ta lại ngửi thấy một mùi hương hoa diên vĩ thoang thoảng  từ chiếc trâm cài.

Beta, dù bản thân không sản sinh ra mùi hương pheromone, nhưng lại có khả năng nhận biết và phân biệt  mùi hương pheromone của Alpha và Omega. Đối với Tô Thanh Việt, một người được cưng chiều và huấn luyện từ nhỏ, việc nhận biết mùi hương pheromone là kỹ năng cơ bản.

Mùi hương tự nhiên, thanh khiết tỏa ra từ chiếc trâm cài này hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ loại nước hoa pha chế  cao cấp đắc tiền nào trên thị trường.

Đây chính là mùi hương pheromone của một Omega.

Trong lòng, Tô Thanh Việt khẽ cười lạnh. "Đây là đang tuyên bố đánh dấu chủ quyền sao?"

Nhưng cô ta không hề ngốc. Nếu Omega này thực sự đã tiến tới mối quan hệ sâu sắc với Tang Lăng, có vô vàn cách để công bố sự tồn tại của mình, chứ không chỉ dựa vào một chiếc trâm cài nhỏ bé để thể hiện sự hiện diện.

Tô Thanh Việt đứng thẳng dậy, nét mặt không hề thay đổi, như thể không hề hay biết gì. Cô tiếp tục trò chuyện với Tang Lăng.

"Việc tham quan căn hộ sẽ rất nhanh thôi. Lát nữa chúng ta có thể đến cửa hàng kem đó."

Tang Lăng lịch sự đáp: "Ồ."

Cô thực sự không biết nên nói gì tiếp theo.

"Quán đó có không gian khá đẹp, rất thích hợp để vừa thưởng thức kem vừa ngắm cảnh."

Tang Lăng: "Ừm."

Lúc này, cô bắt đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng, bàn tay khẽ vuốt ve những đường nét trên cửa xe.

Thực ra, đây chỉ là lần thứ hai cô gặp Tô Thanh Việt. Lần trước, nhờ có ủy thác cosplay và cuộc tấn công của trùng tộc đã lấp đầy toàn bộ thời gian, Tang Lăng đã trò chuyện với đối phương một cách rất tự nhiên. Khi hóa thân vào vai Sở Chu, cô có thể nói bất cứ điều gì mà không có gánh nặng.

Nhưng hôm nay, Tang Lăng đến với thân phận thật của mình, nên cô cảm thấy có chút bối rối, không biết nên bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào.

May mắn thay, Tô Thanh Việt không phải là người dễ cảm thấy ngượng ngùng. Cô ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Ngoài kem ra, cô muốn ăn gì nữa không? Tôi sẽ cho người chuẩn bị sẵn và đưa đến tiệm kem trước."

Câu nói này khiến Tang Lăng chợt bừng tỉnh. Cô thẳng người dậy, nhớ lại lời dặn dò của Lâm Kim Hứa, buộc mình phải mở lời: "Cô đã giúp tôi nhiều như vậy rồi, hôm nay tôi mời cô ăn kem nhé."

Về vấn đề này, Tô Thanh Việt thể hiện một vẻ kiên định hiếm có.

Nực cười! Một tổng giám đốc như Tô Thanh Việt bao giờ để người khác trả tiền chứ.

"Ân cứu mạng của ngài, tuyệt nhiên không thể chỉ dùng việc lựa chọn một căn nhà mà có thể đền đáp được. Nếu không phải ngài đặc biệt từ chối, tôi thậm chí còn muốn mua hẳn căn hộ đó rồi chuyển nhượng tặng cho ngài."

Tang Lăng nhận thấy sự kiên quyết của cô ấy nên không cố chấp nữa. Thế nhưng, không khí trong xe lại một lần nữa chìm vào một sự ngượng ngùng khó tả.

Tang Lăng thầm nghĩ, 'thà rằng hóa thân thành Sở Chu còn hơn. Ít nhất khi cosplay người khác, cô không có chút áp lực tâm lý nào.'

May mắn thay, chiếc phi cơ đắt tiền của Tô Thanh Việt hoàn toàn xứng đáng với giá tiền của nó. Và Tô tổng giám đốc lại chẳng hề để ý đến những phiếu phạt tốc độ, nên tòa nhà căn hộ đã nhanh chóng hiện ra trước mắt.

---

Tô Thanh Việt bước xuống xe, chuẩn bị mở cửa cho Tang Lăng, nhưng Alpha đã nhanh hơn một bước bước ra khỏi xe.

Trước mắt họ là một tòa nhà căn hộ 11 tầng. Trong thời đại liên tinh, khi mà những tòa nhà cao trọc trời hàng trăm tầng mọc lên khắp nơi, kiến trúc này lại thể hiện sự khiêm tốn đến lạ thường.

"Tòa nhà này do gia tộc Tô có tham gia  góp vốn phát triển, và chủ yếu là do tôi giám sát."

Tô Thanh Việt vừa đi vừa giới thiệu: "Ban đầu, mục đích phát triển là hướng đến các doanh nhân thành đạt. Do đó, các tính năng an toàn được đặt lên hàng đầu."

Cô gật đầu với người bảo vệ đang đứng gác cổng: "Chúng tôi đặc biệt chú ý đến chức năng chống trùng tộc. Tất cả các bức tường đều được gia cố ba lớp, và có cả cửa chống trộm tốt nhất trên thị trường hiện nay."

Khi nói về công việc, cô thao thao bất tuyệt, đôi mắt gần như phát sáng vì niềm đam mê.

Tang Lăng cũng không ngừng gật đầu, thầm nghĩ 'quả nhiên phụ nữ khi làm việc là cuốn hút nhất, câu nói này quả không sai.'

Căn hộ họ sẽ xem hôm nay nằm trên tầng 10. Mỗi tầng chỉ có hai căn hộ. Cánh cửa đối diện bám đầy bụi, nhìn là biết đã lâu không có người ở.

Tô Thanh Việt, với tư cách là chủ sở hữu tòa nhà, đương nhiên có quyền ra vào những căn hộ chưa bán.

Sau khi quét quang mạt, cô ta vừa đẩy cửa vừa nói, "Ổ khóa cửa đều là loại sinh trắc học đời mới nhất..."

Căn hộ đương nhiên rất tốt, ba phòng ngủ một phòng khách, hay đúng hơn là quá tốt. Cái giá mà Tô Thanh Việt đưa ra lại quá thấp, đến nỗi Tang Lăng cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn rồi.

Khi ăn kem, cô không nhịn được hỏi câu hỏi đó.

---

Cửa hàng kem này được trang trí rất trang nhã, gần như toàn bộ nội thất bằng gỗ tự nhiên, khiến cả cửa hàng thoang thoảng một mùi hương thanh khiết dễ chịu.

Ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, Tô Thanh Việt vừa lật thực đơn. Nghe Tang Lăng hỏi , tay cô khựng lại, rồi tự nhiên lật sang trang tiếp theo.

" Cho tôi Hai viên kem Linh Mê Hoa đặc trưng, hai viên kem Mạt Sát vị, và thêm một ấm hồng trà vải."

Cô gọi món xong, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ. Người đó khẽ cúi chào rồi nhẹ nhàng rời đi.

"Nhân tiện nói về tiền bạc," Tô Thanh Việt lúc này nghiêm túc nói, "Vừa hay, tôi cũng có một chuyện muốn nói trước với tiểu thư."

"Tôi nghe nói tiểu thư sắp vào đội đặc nhiệm của thiếu tá Giang làm quân dự bị?"

"Thứ lỗi cho tôi thẳng thắn, trong tình cảnh đang mắc nợ thiếu tá Giang, việc gia nhập đội đặc nhiệm của cô ấy không phải là một quyết định sáng suốt đâu."

Tang Lăng nghe vậy, hàng mi động hai cái. Alpha vốn dĩ ôn hòa, nhưng trong ánh mắt cô đột nhiên lóe lên một tia sắc bén.

Cô nhanh chóng cụp mi xuống, che giấu cảm xúc của mình, rồi cười nói: "Tổng giám đốc Tô dường như rất am hiểu tin tức quân đội ."

Thông báo điều động vào đội đặc nhiệm vừa mới được đưa ra chưa đầy một ngày, Tô Thanh Việt làm sao biết được?

Dựa theo cuộc gặp gỡ căng thẳng như dây đàn giữa cô và Giang Vân Chiêu lần trước, Tang Lăng không tin cô Giang tiểu thư sẽ chủ động thông báo tin tức này cho Tô Thanh Việt.

Vậy thì kênh thông tin mà Tô Thanh Việt có được rất đáng ngờ. Ảnh hưởng của cô ta trong quân đội lớn hơn Tang Lăng tưởng tượng rất nhiều.

Tô Thanh Việt khẽ cười, không trả lời, chỉ tiếp tục nói theo suy nghĩ của mình.

"Thiếu tá Giang xuất thân là quân nhân trẻ tuổi, bằng tuổi tiểu thư, nhưng đã đạt quân hàm thiếu tá. Sức mạnh của cô ấy đương nhiên không thể xem thường."

"Đội đặc nhiệm của thiếu tá Giang đã ba năm liên tiếp đứng đầu toàn quân đội về thành tích, các thành viên đều là tinh anh."

"Nhưng..." Tô Thanh Việt cố ý do dự, vẻ mặt như thể không biết có nên nói hay không.

Tang Lăng đúng như cô ta mong muốn, bước vào cái bẫy này. "Mời cô nói."

"Tổn thất không do chiến đấu của đội đặc nhiệm thiếu tá Giang cũng là cao nhất. Nhiều tinh anh của quân đội, đầy hoài bão bước vào đội đặc nhiệm của cô ấy, nhưng chỉ trong vòng một tháng đã tự nguyện nộp đơn xin rút lui, sau khi rút lui còn phải nhập viện một thời gian dài."

Tô Thanh Việt vòng vo, nét mặt tỏ vẻ khó xử: "Có lẽ là do cạnh tranh nội bộ trong đội đặc nhiệm thiếu tá Giang quá khốc liệt."

Cô nói năng khéo léo, uyển chuyển, nhưng Tang Lăng lại là người thẳng tính.

Cô ngước mắt lên, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Cô đang ám chỉ Giang Vân Chiêu bắt nạt nội bộ."

Tô Thanh Việt cười, : "Thiếu tá Giang huấn luyện cấp dưới đương nhiên là nghiêm khắc, nhưng tôi không khuyên ngài nên gia nhập đội đặc nhiệm khi có nhược điểm trong tay cô ấy."

Người mắc nợ bẩm sinh đã thấp hơn chủ nợ một bậc. Thêm vào đó là sự chênh lệch cấp bậc giữa chỉ huy và cấp dưới, Tô Thanh Việt đang ám chỉ rằng những ngày Tang Lăng gia nhập đội đặc nhiệm sẽ không hề dễ chịu.

Binh lính bình thường gia nhập đội đặc nhiệm nếu không chịu nổi sự huấn luyện tàn khốc của Giang Vân Chiêu, vẫn có thể đường hoàng phản kháng và xin nghỉ việc. Nhưng Tang Lăng thì không thể, vì cô còn nợ tiền Giang Vân Chiêu.

Trong quân đội, một môi trường áp lực cao, điểm yếu này của Tang Lăng có thể mang lại đòn giáng chí mạn cho cô.

Tang Lăng nhớ lại tính khí của Giang tiểu thư, nhất thời cảm thấy lời Tô Thanh Việt nói rất có lý. Giang Vân Chiêu quả thực là người có thể làm ra những chuyện như vậy.

Vậy thì Tô Thanh Việt nhắc nhở mình chuyện này là vì cái gì? Chẳng lẽ hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt sao?

Tang Lăng cười nhưng ánh mắt không chạm tới đáy mắt, không để lộ một chút nghi ngờ nào: "Vậy Tổng giám đốc Tô có đề nghị gì không?"

Tô Thanh Việt không phát hiện ra sự bất thường của Tang Lăng, cô  lấy quang não ra, mở một trang văn bản rồi đẩy về phía Tang Lăng.

"Hợp đồng lao động ."

Tang Lăng đọc tiêu đề trên đó.

Tô Thanh Việt khoanh hai tay, đặt lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.  tư thế đầy áp lực: "Tôi có ý định thiết lập một mối quan hệ hợp tác lâu dài với cô"

"Nếu cô đồng ý, căn hộ vừa rồi có thể trực tiếp sang tên cho cô, khoản nợ của cô với tiểu thư Giang cũng có thể do tôi thanh toán, mỗi tháng còn có thêm 500.000 tinh tệ tiền lương."

"Những gì tôi có thể cho còn vượt xa tiền bạc. Cô dường như không biết gì về sức mạnh tài lực của gia tộc Tô. Tôi có thể giúp cô thăng tiến nhanh chóng không trở ngại trong quân đội."

"Cô ta Giang Vân Chiêu có thể đạt đến quân hàm thiếu tá ở tuổi 20 cũng là nhờ vào gia thế và sự tích lũy của gia tộc Giang."

"Tiểu thư, tôi có thể biến cô thành một Giang Vân Chiêu huy hoàng tiếp theo, đây gần như là giấc mơ cuộc đời của các Alpha đúng không?"

Tô Thanh Việt đưa ra những điều kiện cực kỳ hấp dẫn, nhìn Alpha đối diện im lặng nhận lấy quang não, lật vài trang, trên mặt dường như có chút dao động.

Tổng giám đốc tung hoành trên thương trường giờ phút này vẫn tự tin nắm chắc phần thắng. Pháp luật yêu cầu cô Beta này gọi Alpha là "tiểu thư", nhưng tiền mới là thứ thực sự quyết định địa vị của một người, và Tô Thanh Việt thì lại rất, rất giàu.

Beta này vô cùng chắc chắn, mình sắp nắm trong tay Alpha này rồi. Đây sẽ là món đồ chơi Alpha đầu tiên trong cuộc đời cô.

Nhưng Alpha ngồi đối diện người luôn mang dáng vẻ dịu dàng ôn hòa, nghèo khó  đặt quang não lên bàn sau khi đọc xong, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng như băng mà vẫn nở nụ cười mỉa mai.

Tang lăng chậm rãi cất lời: "Vậy đây chính là một bản hợp đồng bao nuôi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...