Nữ Phụ alpha cặn bã, online nuôi gia đình

Chương 16



Hẹn hò, một từ đặc biệt. Theo nghĩa đen, nó không hề ám chỉ một mối quan hệ lãng mạn nào, thậm chí có thể dùng để miêu tả cuộc gặp gỡ bạn bè.

Nhưng trên thực tế, trừ những kẻ độc thân đáng thương chưa từng trải qua yêu đương, ai cũng sẽ cho rằng đây là chuyện hai người có  cảm tình với nhau mới làm.

Tang Lăng, thật không may, thuộc về nhóm người chưa từng yêu đương  ấy.

Đối mặt với từ "hẹn hò" mà Lâm Kim Hứa cố ý nhấn mạnh, cô hoàn toàn không hiểu được hàm ý, ngược lại còn nói thẳng: "Cũng coi là vậy đi, người ta đã giúp em một việc lớn như thế, chắc chắn là bạn bè của em rồi."

Bàn tay trắng nõn của Lâm Kim Hứa đặt lên vai cô, rất gần cổ, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào những mạch máu xanh nhạt đang đập  trên làn da trắng  nõn ấy.

Bản năng Alpha điên cuồng báo động, nhắc nhở Tang Lăng rằng tư thế này vô cùng nguy hiểm, đừng để điểm yếu lộ ra trước mặt người khác.

Nhưng lý trí của Tang Lăng nói:' có gì đâu, Lâm Kim Hứa chỉ là đang tỏ ra thân thiết thôi.'

Cô thậm chí còn nghiêng đầu để nhìn Lâm Kim Hứa, vài sợi tóc rơi  vương trên bàn tay kia.

"Em không hiểu rõ mấy chuyện này lắm, người ta đã giúp em một việc lớn như thế, em có cần phải bày tỏ lòng biết ơn không?"

Tang Lăng thành khẩn hỏi: "Cô ấy có nhắc đến một tiệm kem, đây có phải là ám chỉ em nên mời cô ấy ăn kem không?"

Vài sợi tóc rơi trên tay Lâm Kim Hứa làm cô hơi ngứa . Nhìn khuôn mặt chân thành của Tang Lăng, cô khẽ cong khóe mắt.

"Đương nhiên rồi, cô gái này là một người tốt, em phải cảm ơn người ta một cách trịnh trọng."

Cô giống một cô giáo giỏi chỉ dạy tận tâm, từng bước hướng dẫn Alpha vụng về này làm quen với các phép tắc xã giao, dạy cô cách nói lịch sự nhưng không vượt giới hạn khi đối mặt với Beta đã giúp đỡ rất nhiều kia.

Cô cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên đường vai của chiếc áo sơ mi trắng Alpha, thở dài nói:

"Là một Alpha ,em phải biết tiết chế áp lực từ mình. Ngày mai gặp cô Tô, thà quá lịch sự còn hơn là mạo phạm  người khác thì hơn."

Có lý!

Tang Lăng điên cuồng gật đầu.

Cô luôn quên mất thân phận hiện tại là Alpha , quên rằng với tư cách là một Alpha có sức tấn công rất cao, mình sẽ khiến người khác thấy khó chịu.

Cô lấy lại quang não, bắt đầu cẩn trọng từng câu chữ để trả lời tin nhắn.

"Cô Tô, vô cùng cảm ơn cô đã mời tôi."

Ừm, rất lịch sự.

"Tôi vô cùng vinh hạnh mong được cùng cô đến nhà hàng hoặc căn hộ, để bày tỏ lòng biết ơn của mình, tôi hy vọng được mời cô một bữa ăn,tôi mong cô đừng từ chối."

Siêu lịch sự!

Tang Lăng nhấn gửi, đọc lại tin nhắn một lần nữa, tự hào ngẩng đầu lên, hỏi ý kiến của Lâm Kim Hứa.

Lâm Kim Hứa mỉm cười nói: "Viết rất tốt."

---

"Ding!"

Tại căn biệt thự cũ  tô gia, Tô Thanh Việt nhấc quang não đang vang lên tiếng báo, thấy tin nhắn Tang Lăng vừa gửi đến.

Cảm nhận được sự lịch sự và xa cách trong từng câu chữ tin nhắn, sắc mặt cô bất giác lạnh đi nửa phần.

Tang Lăng vốn dĩ không có thái độ này.

Cô xoa xoa vầng trán nhíu lại, dựa ra sau ghế sofa, dặn dò quản gia: "Cho nhị tiểu thư ra đi."

Quản gia gật đầu, đi đến phòng ngủ phụ của Tô Thanh Thanh ở tầng hai, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng đồ sứ bị ném mạnh xuống đất vỡ tan tành.

Chủ nhân căn phòng đang phát điên, tiếng đập phá không ngớt.

Tiếng động truyền đến tai Tô Thanh Việt đang ngồi nghiêm trang ở phòng khách tầng một. Người phụ nữ nhấc một chén trà nóng lên, sắc mặt không đổi mà uống một ngụm.

Tô Thanh Thanh nhanh chóng không đập phá nữa, mà chạy xuống lầu với đôi chân trần.

"Tô Thanh Việt!"

Cô hét lớn: "Tôi không đắc tội gì với chị cả, chị là chị tôi mà, tại sao không cho tôi đi gặp cô ấy."

Ngày Tang Lăng nhận ủy thác, Tô Thanh Thanh bị nhốt ở nhà cả ngày, mãi đến khi Tô Thanh Việt trở về vào buổi tối, cô mới chỉ nhận được một câu nói  nhẹ nhàng của chị gái:

"Sau này tài khoản Vạn Tượng của em đừng dùng nữa, cũng đừng liên lạc với người kia."

Quả nhiên là chị ấy đã ngăn cản mình đi gặp Tang Lăng !

Tô Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Chị rõ ràng biết em thích Sở Chu, thích đến nỗi em nghĩ đời này sẽ không cần kết hôn, chỉ cần có Sở Chu ở bên cạnh là đủ rồi."

"Khó khăn lắm, khó khăn lắm mới tìm được một Alpha trông giống cô ấy đến thế, cứ như Sở Chu của em bước ra   từ màn hình vậy."

Trán Tô Thanh Thanh gần như nổi gân xanh, thực sự tức giận: "Em chỉ muốn gặp cô ấy ngoài đời một lần, em có làm gì sai, chị dựa vào đâu mà không cho em đi gặp!"

"Em còn là trẻ con à? Em muốn mua gì cũng phải để chị đồng ý sao?"

Tô Thanh Việt lặng lẽ nhìn Tô Thanh Thanh phát điên, thỉnh thoảng nhấp một ngụm hồng trà. Dưới cặp kính trong suốt gọng viền vàng, ánh mắt cô nhìn Tô Thanh Thanh lạnh lùng và bất động đến lạ.

Đợi đến khi Tô Thanh Thanh cuối cùng cũng phát điên mệt mỏi, ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển, cô nhẹ nhàng đặt chiếc tách trà bằng sứ đắt tiền trên tay xuống.

"Phát điên xong chưa?"

Tô Thanh Việt nhàn nhạt nói.

Tô Thanh Thanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đẩm nước mắt, vành mắt của Beta trẻ tuổi đỏ hoe, vô cùng ấm ức.

Chị cả như mẹ, ở Tô gia càng đặc biệt như vậy. Tô Thanh Thanh từ trước đến nay rất để tâm đến ý kiến của Tô Thanh Việt, lần này Tô Thanh Việt mạnh mẽ cấm cô đi gặp Tang Lăng, thực sự đã làm cô đau lòng.

"Em mệt rồi, lát nữa em lại phát điên tiếp." Cô  cứng cổ nói.

"Hôm đó chị đã thay em đi gặp cô ấy." Tô Thanh Việt nhẹ nhàng thả xuống một quả bom, "rất đẹp trai, rất giống."

Mắt Tô Thanh Thanh đột nhiên mở to, thậm chí không kịp giận dỗi, theo bản năng nói: "Thật sao?"

Lời nói của Tô Thanh Việt từ trước đến nay luôn đáng tin, Tô Thanh Thanh lập tức hối hận hơn.

"Aaaaaaa!"

"Đẹp trai thế! Đẹp trai thế! Sao không cho em đi xem!"

Cô ôm lấy cánh tay Tô Thanh Việt, điên cuồng  lay động.

Tô Thanh Việt bất động, nói: "Cô ấy tưởng chị là em."

Hành động của Tô Thanh Thanh đột nhiên khựng lại.

Tô tổng tài lý trí, bình tĩnh tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng: "Trùng hợp thay, chị cũng thấy diễn xuất của cô ấy rất thú vị."

Tô Thanh Thanh cảnh giác: "Chị định làm gì?"

Tô Thanh Việt cười: "Thanh Thanh, em còn nhớ lúc nhỏ chúng ta có một con búp bê phiên bản giới hạn duy nhất trên thế giới không? Con mắt bằng kim cương xanh biển ấy."

"Em nhớ chứ, chị giành lấy trước, chơi nửa tháng thấy chán thì trả lại cho em."

"Vậy lần này cũng vậy." Tô Thanh Việt thần sắc lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo: "Alpha này, chị sẽ có được, nhưng nhất định phải là chị chơi trước, hiểu không?"

"Đợi chị chơi chán, cô ấy sẽ là của em."

Tô Thanh Việt tin rằng mình vẫn thích Sở Chu, một AI ảo vĩnh viễn đẹp trai, Vĩnh viễn luôn tao nhã và ôn hòa, đáng tin cậy hơn nhiều so với Alpha người thật. Vì vậy, cô đoán rằng mình sẽ nhanh chóng chán Tang Lăng đầy lịch sử đen tối này.

"Thời gian này sẽ không quá lâu đâu, Thanh Thanh, em phải chờ."

---

"Chị ơi, chiều nay em ra ngoài, chị có thể xem giúp em cách phối đồ được không?"

Sau khi nghỉ trưa xong, Tang Lăng do dự gõ cửa phòng ngủ chính.

Cô tự biết mình EQ không cao, cũng không tinh ý, nhưng Lâm Kim Hứa trông có vẻ là một người phụ nữ có EQ rất cao, vì vậy cô quyết định tiếp thu toàn bộ ý kiến của "cô giáo" Lâm.

Lâm Kim Hứa đang ngồi trước bàn trang điểm, không biết đang viết gì, sắc mặt vẫn còn lạnh lẽo khi bị tiếng gõ cửa làm phiền.

Tang Lăng: "Xin lỗi, em có làm phiền chị không?"

Lâm Kim Hứa liếc nhìn cô ấy, sự dựa dẫm ỷ lại này của Tang Lăng khiến cô có tâm trạng tốt hơn, sắc mặt ấm lại: "Không có, em đến đúng lúc lắm."

"Thật ra chị biết em sắp ra ngoài, vừa vội vàng  ủi cho em một chiếc áo khoác."

Thật chu đáo quá.

Tang lăng nhìn cô ấy lấy ra một chiếc áo khoác vest trắng từ tủ quần áo: "Chiếc áo này cắt may gọn gàng, sạch sẽ, hợp nhất với đồ thường ngày. Em có áo phông trắng không?"

"Có ạ!"

"Quần jean xanh nhạt?"

"Cũng có ạ!"

Lâm Kim Hứa: "Vậy thì cứ mặc bộ này trước đi."

Lúc này Tang Lăng cũng không nghĩ đến sự khác biệt giữa Alpha và Omega, cô ấy chỉ có cảm giác như một cô bạn thân đang giúp mình thay đồ, ngón tay nắm lấy vạt áo, định vén lên.

"Ê!" Lâm Kim Hứa muốn ngăn cũng không kịp, Tang Lăng dứt khoát cởi chiếc áo phông dài đang mặc, để lộ ra áo lót thể thao có buộc dây màu trắng bên trong, với  cơ bụng  trắng nõn săn chắc.

Lâm Kim Hứa theo bản năng muốn nhắm mắt, nhưng thực tế lại không thể rời mắt khỏi . Chăm chú nhìn cô không chớp mắt lấy một cái

Làn da  Tang Lăng có vẻ trắng nhợt nhạt, đến mức trông không được khỏe mạnh, nhưng chính vì thế mà những đường nét cơ bụng của cô ấy ,  giống như tượng điêu khắc đá cẩm thạch Hy Lạp .Có những đường nét rõ ràng hoàn mỹ

Cô  không giống nhiều alpha khác cố tình khoe cơ bắp và thành quả tập luyện của mình, nhanh nhẹn mặc chiếc áo phông trắng sạch sẽ, thay quần jean, rồi đưa tay về phía Lâm Kim Hứa.

Lâm Kim Hứa vẫn ôm áo khoác, chưa hoàn hồn.

"Gì cơ? À, áo khoác."

Cô ấy cũng không đưa áo, mà lại tiến lên một bước, giũ áo khoác ra, để Tang Lăng xỏ tay vào.

Tang Lăng có chút ngại ngùng, nhưng vẫn đưa tay ra, hơi khuỵu gối xuống để Lâm Kim Hứa dễ dàng mặc áo cho cô .

Mặc xong áo, Lâm Kim Hứa lùi lại hai bước, ngắm nhìn tổng thể cô.

Alpha trẻ tuổi vẫn còn tràn đầy khí chất thiếu niên, thân hình cao ráo mảnh khảnh khiến bộ đồ thường ngày đơn giản cũng trở nên sành điệu như hàng hiệu. Chiếc áo khoác trắng lại tăng thêm vẻ điềm đạm chửng chạc, khiến cô trông không còn giống một thiếu niên bồng bộ,liều lĩnh nữa.

Tang Lăng cũng tự đi đến trước gương trong phòng nhìn, rất hài lòng với hiệu quả phối đồ này, trong lòng,thầm đánh giá Lâm Kim Hứa cao hơn rất nhiều, Omega này quả là một người tốt.

Tưởng rằng ăn mặc như vậy là đủ rồi, nhưng không ngờ Lâm Kim Hứa đột nhiên hơi nhíu mày, nhanh chóng đi đến bàn trang điểm của mình, lục lọi trong ngăn tủ vốn không chẳng có mấy món đồ , lấy ra chiếc sợi dây chuyền Opal hôm đó cô đeo,cô tháo phần dây ra ,kéo dây chuyền xuống, để lộ mặt sau của mặt sợi dây chuyền đá Opal.

Đây hóa ra lại là một chiếc ghim cài áo.

Lâm Kim Hứa nhanh chóng cầm chiếc ghim cài áo Opal đến, cài lên ngực chiếc áo khoác vest trắng của Tang Lăng.

Opal tím tỏa ra khí tức thần bí, đối lập rõ rệt với chất liệu vải trắng, giống như một bông hoa diên vĩ tím nở rộ trên nền tuyết.

Tang Lăng cúi đầu nhìn cô ấy làm những việc này, hít hít mũi: "Thơm ghê."

Lâm Kim Hứa cười cười, cài xong ghim cài áo, lùi lại hai bước ngắm nhìn, hài lòng gật đầu.

Cô  lại tiến sát vào Tang Lăng, vẫy vẫy tay.

Alpha không hiểu sao hơi cúi người, định lắng nghe lời khuyên, nhưng chỉ nghe thấy Lâm Kim Hứa nói nhỏ bên tai, giọng nói nhẹ nhàng như không khí:

"Không được tháo chiếc ghim cài áo này ra, nghe rõ chưa?"

Tháo ra rồi, làm sao để Beta kia nhìn thấy được?

Chương trước Chương tiếp
Loading...