Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
98.
Quý Bạch Thanh sờ chiếc bánh bao nóng, im lặng một thoáng, đứng dậy, không do dự mà trả bánh lại cho nàng.Cô nhìn Ôn Miểu không chớp mắt: "Chẳng phải ngươi nói phải chia tay? Phải cắt đứt quan hệ? Vậy ta thế nào cũng không cần ngươi quản.""Không ăn sáng cũng không chết đói, còn xe đạp ngươi mua ta cũng sẽ không cưỡi."Cô lùi lại một bước, nhẹ nói: "Ôn Miểu, đây đều là do ngươi nói. Chúng ta đã chia tay rồi, ngươi bảo ta đừng quản ngươi, thì tương tự, ngươi cũng không cần quản ta.""Bất kể hậu quả ra sao, đều là ta tự làm tự chịu."Lời vừa dứt, thấy trong mắt Ôn Miểu đã ươn ướt, Quý Bạch Thanh nghiêng đầu đi, không tiếp tục đối mặt với nàng.Ôn Miểu nghe những lời ấy, mí mắt nóng bừng, gắng nhịn mới không để nước mắt rơi.Chiếc bánh bao trong tay còn ấm, nàng không nói gì, lại nhét trở về.Quý Bạch Thanh cau mày nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại cô, trong mắt vẫn là sự bướng bỉnh như trước."Muốn quản."Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu lặp lại lần nữa: "Muốn quản."Nghe nàng nói vậy, Quý Bạch Thanh bật cười."Dựa vào đâu mà quản ta? Chúng ta là quan hệ gì?"Ôn Miểu cắn môi, cánh môi phớt hồng rịn một tia huyết sắc, rất lâu không đáp được.Nàng không muốn nhìn Quý Bạch Thanh giày vò thân thể như vậy, nhưng hình như bây giờ nàng quả thực không có tư cách nói những lời này.Quý Bạch Thanh thấy thế, cũng không định dây dưa thêm với nàng, nhịn đau nơi bụng, sải bước định đi.Vừa đi được hai ba bước, đã bị Ôn Miểu đuổi theo nắm lấy cổ tay.Giọng mềm như bông truyền tới, nghe xong chỉ càng khiến cô bực hơn.Nàng nói: "Bạn, chúng ta là bạn."Phí bao công sức nói nãy giờ, chỉ nghĩ ra được một câu này?Quý Bạch Thanh quay đầu, nghiêm túc nhìn Ôn Miểu: "Ôn Miểu, chúng ta không phải bạn. Ta thích ngươi, với ngươi không thể làm bạn."Cô rút cổ tay mình về, cụp mắt nhìn đôi mắt ướt của cô gái đối diện."Hoặc làm người yêu với ta, hoặc làm người xa lạ. Ôn Miểu, không có chuyện tốt như ngươi nghĩ đâu."Nói xong, cô ra quầy thịt giúp Vương Bảo Châu.Ôn Miểu nhìn dáng lưng Quý Bạch Thanh khi đi vẫn vô thức khom lại, trái tim từng chút từng chút bị vị chua xót nuốt chửng.Chỉ làm bạn thôi, lấy thân phận bạn bè mà quan tâm chăm sóc, không được sao?Yêu cầu của Quý Bạch Thanh cũng quá khắt khe rồi.Ôn Miểu cảm thấy đối phương căn bản không thích mình, bằng không sao lại đối xử tệ với mình như vậy?Nén nước mắt xuống, Ôn Miểu đặt bánh bao vào giỏ trước xe đạp, ngồi lên chiếc ghế nhỏ vừa rồi Quý Bạch Thanh ngồi.Trong đầu đột nhiên nhớ lại Vương Bảo Châu vừa nói bụng dưới của Quý Bạch Thanh bị đá, nàng mím môi, mặt lạnh không vui.Rõ ràng đã bị thương, còn không chịu ở lại nghỉ ngơi.Đồng thời, trong lòng Ôn Miểu có chút hối hận.Nếu nàng không đi theo đến đây thì tốt rồi, có lẽ Quý Bạch Thanh sẽ không né cô để đi làm việc.Ít nhất... có thể nghỉ ngơi cho tốt.Hơn nữa những lời Quý Bạch Thanh vừa nói vẫn khó tránh khiến quyết tâm ban đầu của Ôn Miểu dao động, giờ tâm trí nàng rối như tơ vò.Đợi tại chỗ một lúc khá lâu, nàng mới chờ được thiếu nữ bán thịt xong.Quý Bạch Thanh quay lại thay đồ làm việc rồi rửa tay, không nhìn Ôn Miểu lấy một cái, định về.Ôn Miểu dắt xe vội theo sau, lại lên tiếng khuyên nhủ dịu giọng: "Ngồi xe về đi, ta chở ngươi."Thấy Quý Bạch Thanh không nói, chỉ sải chân càng lúc càng nhanh, Ôn Miểu vội theo sát, thở dốc mấy hơi rồi lại mở miệng:"...Ít nhất cũng nên tới bệnh viện kiểm tra chứ?"Da Quý Bạch Thanh trắng, lại bị đá vào phần bụng mềm yếu mẫn cảm, Ôn Miểu không cần nhìn cũng biết vết thương dưới lớp áo sẽ rõ đến mức nào.Quý Bạch Thanh thấy nàng còn bám theo, dừng bước, liếc Ôn Miểu một cái:"Ôn Miểu."Ôn Miểu ngước mắt nhìn cô, tay vô thức siết chặt tay lái xe đạp."Ta vẫn câu ấy, ngươi đừng có quản ta. Ta thế nào cũng chẳng liên quan tới ngươi."Nói xong, cô lại sải bước đi thẳng, không còn để ý tới Ôn Miểu.Ôn Miểu ngẩn tại chỗ một lúc, mím môi, im lặng lùi sau cô hai ba bước mà đi theo.Đến thôn Vân Thủy, tóc mai hai bên má nàng gần như bị mồ hôi thấm ướt, đến cả chân cũng hơi nhũn.Nàng không biết Quý Bạch Thanh làm sao mà cầm cự nổi.Thấy Quý Bạch Thanh vào nhà họ Quý, Ôn Miểu cũng dắt xe vào.Còn chưa kịp lấy đồ trong giỏ ra, Quý Bạch Thanh đã vào phòng.Nhìn cánh cửa đóng chặt, Ôn Miểu không nói gì, xách bánh bao mua về đi sang nhà mới.Vào nhà, Ôn Hướng Vinh đang đọc sách, thấy nàng cầm bánh bao về thì hơi kỳ lạ."Buổi sáng chưa ăn no à? Sao còn mua bánh bao về."Ôn Miểu đặt bánh bao lên bàn, không nói nguyên do, chỉ bảo: "Đây là cơm trưa nay."Ôn Hướng Vinh không ý kiến, chỉ cần có cái cho bà bỏ vào miệng là được, ăn gì bà không kén.Tâm trạng nặng nề trở lại phòng, Ôn Miểu ngồi xuống ghế, ánh mắt lại rơi về góc bàn nơi vốn đặt nhẫn.Nhẫn chắc chắn đã bị Quý Bạch Thanh lấy đi rồi.Ngay cả nhẫn cũng không muốn để lại cho ta, vậy lời "thích" trong miệng Quý Bạch Thanh chắc chắn là giả.Nàng đưa tay chọt chọt cái gối, vẫn chưa hả giận, ôm vào lòng nhào nặn một trận.Nhào xong, lại vuốt phẳng cái gối đã nhàu nhĩ, Ôn Miểu lại nhớ những lời Quý Bạch Thanh nói ở trạm thực phẩm.Cô ấy nói còn thích mình, nên không muốn làm bạn.Lừa người, căn bản không thích mình.*Sáng nay Quý Bạch Thanh không có ăn uống gì, lại thêm sơ ý bị heo đá một cước, bụng dưới đau nhói, càng không nuốt nổi thứ gì.Chỉ húp một chén cháo, cô đã về phòng nằm nghỉ.Nói không rõ buổi sáng cô đối với Ôn Miểu là đang giày vò Ôn Miểu hay giày vò chính mình, có lẽ là đang giày vò cả hai.Quý Bạch Thanh nhắm mắt, cảm thấy có chút mệt.Cô bị thương mà Ôn Miểu hình như cũng chẳng mấy lo lắng, vậy phải đợi tới bao giờ nàng ấy mới thật sự ý thức được mình không thể đánh mất đoạn tình cảm này?Quý Bạch Thanh còn sợ mình đợi không nổi đến ngày đó.Tính Ôn Miểu quá ngoan cố, dù là kiếp trước hay hiện tại, chuyện đã quyết thì không dễ gì thay đổi.Hiện tại xem ra việc cô giận dỗi xa cách, trong mắt Ôn Miểu e rằng căn bản cũng chẳng ảnh hưởng tới quyết định của nàng ấy.Bị chính phỏng đoán của mình chọc giận đến nhức đầu.Cuối cùng vẫn là thân thể khó chịu lấn át, Quý Bạch Thanh cuộn mình trên giường, lòng bàn tay áp lên bụng xoa nhẹ, chẳng bao lâu mơ mơ hồ hồ ngủ mất.Thực ra càng giống là đau quá mà ngất, dù sao sau khi bị đá, cô không chỉ giết xong heo, mua thịt, còn đi bộ từ trấn về thôn Vân Thủy.Ý thức mơ hồ, không biết qua bao lâu, bỗng nghe bên tai vang lên giọng Hà Hương Nguyệt: "Bạch Thanh, dậy ăn tối."Cô lẩm bẩm nói: "Không ăn."Giọng có phần yếu ớt.Con gái mình sinh ra, Hà Hương Nguyệt hiểu rõ nhất, hơn phân nửa là khó chịu rồi.Bà sờ trán Quý Bạch Thanh, cũng không nóng."Sao lại thế này? Sáng không ăn, trưa ăn có tí, tối lại không ăn." Hà Hương Nguyệt lầm bầm đi ra.Nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm, bưng chén đi tìm Ôn Miểu.Lúc ấy Ôn Miểu và Ôn Hướng Vinh cũng đang ăn, chào Ôn Hướng Vinh xong, Hà Hương Nguyệt nói với Ôn Miểu:"Miểu Miểu à, ngươi đi xem Bạch Thanh, nó về xong hình như không khỏe, bình thường ăn khỏe thế, trưa chỉ ăn tí xíu, tối lại không ăn, còn nằm cả buổi chiều ở nhà."Nghe vậy, Ôn Miểu chưa kịp phản ứng, theo bản năng đã đứng bật dậy.Ôn Hướng Vinh nhìn nàng bằng ánh mắt trêu chọc.Quan tâm thế này, còn miệng cứng nói muốn chia tay.Ôn Miểu không nói nên lời, theo sau Hà Hương Nguyệt về nhà họ Quý.So với quyết định mình đã làm, thân thể của Quý Bạch Thanh trong lòng nàng quan trọng hơn.Ôn Miểu mím môi, đẩy cửa phòng ngủ của Quý Bạch Thanh.Hà Hương Nguyệt giúp hai người khép cửa lại.Ôn Miểu đi đến bên giường, nhìn tư thế nằm của Quý Bạch Thanh.Cô co người, tay lỏng lẻo đặt trên bụng, môi tái nhợt, dưới mắt quầng thâm rõ ràng.Ôn Miểu không nói, chỉ khẽ gạt tay cô sang một bên, rồi vén vạt áo của cô lên.Một mảng bầm đỏ tím đập vào mắt, chỉ nhìn thôi đã thấy nghiêm trọng, Ôn Miểu chớp mắt, không nhịn được, nước mắt rơi thẳng xuống bụng cô.Trông nghiêm trọng như vậy, buổi sáng còn cứ không nghe lời nàng.Ngay khi tay bị gạt ra, Quý Bạch Thanh đã nhận ra có người vào, vốn tưởng là Hà Hương Nguyệt, cảm nhận bụng bất chợt dính ướt ấm nóng, cô lập tức biết người tới là ai.Ý thức còn chưa tỉnh táo bao nhiêu, tay Quý Bạch Thanh theo bản năng đặt lên lưng Ôn Miểu, phát ra mấy tiếng dỗ dành mơ hồ."Ngoan, đừng khóc."Dỗ vài câu dịu dàng xong, Quý Bạch Thanh mở mắt, mới tỉnh táo hơn chút.Cô thu tay về, chống người nửa nằm tựa đầu giường, kéo động tới phần bụng thì không nhịn được khẽ hít một hơi.Ôn Miểu ngước mắt nhìn cô: "Cẩn thận một chút."Quý Bạch Thanh xoa vai vì giữ một tư thế quá lâu mà nhức, nhíu mày hỏi nàng: "Sao ngươi tới?"Ôn Miểu thấp giọng: "Dì Hà lo cho ngươi, nên mới gọi ta đến."Quý Bạch Thanh gật đầu, lập tức đuổi người: "Ngươi cũng thấy rồi, giờ ta không sao, về đi, Ôn Miểu."Ôn Miểu nhìn mặt mày lạnh nhạt kia, trong lòng dâng ấm ức.Rõ ràng vừa rồi thái độ với mình không phải như thế.Quý Bạch Thanh nhấc mí liếc nàng lần nữa: "Còn không đi?"Ôn Miểu buồn bực: "Vết thương trên người ngươi phải xử lý, ta giúp ngươi bôi thuốc.""Ta buổi sáng nói gì, còn nhớ không?" Quý Bạch Thanh hỏi.Ôn Miểu dĩ nhiên nhớ.Quý Bạch Thanh nói cô có thế nào cũng không cần nàng quản.Thấy nàng khẽ gật đầu, Quý Bạch Thanh nở nụ cười nhợt nhạt."Vậy còn chưa đi? Có ý tứ gì?"Có ý tứ gì? Ôn Miểu cũng không biết.Nàng chỉ biết, hiện giờ Quý Bạch Thanh bị thương, rất không nghe lời, rất không ngoan, cần có người quản.Ôn Miểu vẫn muốn quản Quý Bạch Thanh.Mọi lựa chọn vốn kiên định trong lòng, khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Quý Bạch Thanh, hoàn toàn sụp đổ.Nàng khẽ nức nở, đắp tay mình lên mu bàn tay Quý Bạch Thanh: "Ta không muốn làm bạn của ngươi nữa, ta muốn làm người yêu của ngươi.""Hòa hảo lại được không?" Giọng nàng mềm, mang theo vài phần khẩn cầu.Quý Bạch Thanh lặng lẽ nhìn nàng một lúc, hỏi: "Thật đã nghĩ kỹ chưa?"Thấy nàng gật đầu, Quý Bạch Thanh rút tay bị đè ra."Ta thấy không được." Giọng cô nhàn nhạt.Ôn Miểu nghe vậy, siết chặt nắm tay, nôn nóng hỏi: "Vì sao? Ngươi nói còn thích ta đều là giả sao?"Nói đến cuối, giọng không tránh khỏi nghẹn lại vài phần.Quý Bạch Thanh nhìn nàng như có điều suy tư: "Ôn Miểu, thành ý luôn phải để ta nhìn thấy chứ."Ôn Miểu bướng bỉnh đan tay mình với tay cô, hỏi: "Thế thế nào mới tính là có thành ý? A Thanh muốn ta làm gì cũng được."Quý Bạch Thanh nhìn hai bàn tay đan nhau, hỏi: "Ngươi còn thích ta không?""... Thích.""Về sau còn tùy tiện nói chia tay không?""Không nói nữa..."Trong mắt hạnh của Quý Bạch Thanh thoáng hiện ý cười, ngón tay chỉ lên môi mình."Vậy thì...hôn một cái đi."Chỉ cần hôn một cái là hòa.