Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
97.
Người mà ban đầu nàng tưởng đã bị ngọn lửa thiêu sống lúc này lại đường hoàng đứng trước mặt nàng, mặc đồ chỉnh tề, tóc được buộc gọn gàng ra sau, so với dạo trước thì tinh thần không biết đã khá lên gấp bao nhiêu lần.Quý Bạch Thanh đặt Ôn Miểu xuống, chân vừa chạm đất, Ôn Miểu lập tức nhào vào Ôn Hướng Vinh, ôm chặt lấy bà."Bà..."Ôn Hướng Vinh vỗ lưng nàng: "Được rồi, biết ta vẫn lành lặn ở đây còn khóc cái gì? Ta đâu có tính khí tốt như Tiểu Quý mà còn phải dỗ ngươi."Nghe vậy, thân thể Ôn Miểu khựng lại, cố gắng khống chế mới không quay đầu nhìn sắc mặt Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh nghe Ôn Hướng Vinh nói cũng không để lộ sơ hở gì, chỉ đem kế hoạch của mình nói ra từng điều một:"Bây giờ trong mắt người của hai thôn thì bà đã bị thiêu chết, nên thời gian này cứ để bà an dưỡng bên này cho tốt. Đợi lúc sẹo trên mặt khỏi, chân cũng lành rồi, lại lấy thân phận bà con bên ngoại của mẹ ta mà xuất hiện trong thôn."Người thôn Vân Thủy gần như chưa ai gặp hắc ngũ loại ở thôn Tiểu Thạch, thêm vào đó vết thương rõ rệt trên mặt và chân của Ôn Hướng Vinh được chữa khỏi, gần như sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của bà.Ngoài ra, Lục Diên là thủ phạm phóng hỏa chắc chắn cũng sẽ bị phán hình, như vậy một đoạn thời gian khá dài cũng không cần lo hắn còn nhảy nhót bên cạnh.Kế hoạch này có thể coi là nhất cử lưỡng tiện.Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu vẫn còn vùi trong cổ Ôn Hướng Vinh, không để lộ thanh sắc mà dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ.Cô khẽ nói: "Khoảng thời gian này để che tai mắt, chúng ta đều ở bên này đi."Ôn Miểu còn chưa mở miệng, Ôn Hướng Vinh đã lùi lại một bước, nhìn đôi mắt sưng hồng của Ôn Miểu, bất đắc dĩ bảo:"Được rồi, đừng khóc nữa. Khuya rồi, mau đi nghỉ đi."Nhà mới bên này có bốn phòng, Ôn Hướng Vinh còn chưa biết chuyện hai người đã chia tay, liền đẩy người về phía Quý Bạch Thanh."Được rồi, hai đứa mau đi nghỉ, ta cũng về phòng đây."Ôn Miểu loạng choạng mấy bước, ngã vào lòng Quý Bạch Thanh.Lưng tựa lên lồng ngực mềm mại của cô, thân thể Ôn Miểu cứng đờ, hoảng hốt vịn vào cái bàn bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững được.Ôn Hướng Vinh chống gậy chậm rãi đi vào phòng, mu bàn tay Ôn Miểu vịn bàn lập tức căng chặt, cúi đầu không nói.Quý Bạch Thanh nhìn bờ vai gầy của nàng, rốt cuộc vẫn là xót xa chiếm phần nhiều.Cô nói: "Ôn Miểu, ngươi ở phòng ngủ chính, đừng lo, chúng ta sẽ không ngủ chung. Ta tùy tiện tìm một phòng là được. Có điều xem ra chuyện chúng ta chia tay chắc chắn còn phải giấu thêm một thời gian."Lúc này cô thầm may mắn là trước đó đã kê giường ở mỗi gian, muốn ngủ chỉ cần trải đệm, lót chiếu là xong.Ôn Miểu không nói, Quý Bạch Thanh tưởng nàng không muốn giao tiếp với mình, giữa mày hơi chau lại, không muốn để nàng nhìn ra vẻ mất mát trong mắt mình, bèn quay người đi về phòng khách đã dọn xong.Ôn Miểu nhìn bóng lưng cô, cất tiếng gọi: "Quý Bạch Thanh, ta ở phòng cho khách là được, ngươi ở phòng chính đi, dù sao đây cũng là nhà của ngươi."Quý Bạch Thanh không đáp, đi vào phòng cho khách rồi khép cửa lại.Lần mò trong bóng tối đi thẳng đến giường, cô nằm đó mở mắt, nhìn căn phòng tối om.Sau khi gặp lại Ôn Miểu, lại có một chút tiếp xúc thân thể với nàng, trạng thái căng như dây đàn của Quý Bạch Thanh lúc này khá hơn đôi chút.Chỉ là vẫn không buồn ngủ.Không biết từ lúc nào, chỉ cần không ngửi thấy mùi hoa hồng ấm áp nơi thân thể Ôn Miểu, cô liền khó ngủ.Trước đây khi chưa khôi phục ký ức, mỗi lần đau đầu đột phát cũng đều là sau khi cảm nhận được sự hiện diện của Ôn Miểu mới có chút thuyên giảm.Hiện giờ có lẽ cô bệnh không nhẹ, Ôn Miểu mới là liều thuốc duy nhất.Chậm rãi nhắm mắt, Quý Bạch Thanh định dỗ giấc ngủ, đến nửa đêm lại chầm chậm mở mắt.Cô căn bản ngủ không được.Cô có chút hối hận, sớm biết thì lén lấy một món y phục của Ôn Miểu, tuy đã giặt, nhưng ít nhiều vẫn còn lưu hương.Không tiếp tục nằm nữa, Quý Bạch Thanh xuống giường, đứng trước cửa sổ, cảm nhận làn gió nóng ban đêm lùa vào mặt từng đợt.Đứng chừng mười mấy phút, cô lặng lẽ ra cửa.Ôn Miểu ở phòng chính nghe thấy động tĩnh rất khẽ thì cũng ngạc nhiên, qua ánh trăng mờ nhìn dáng người cao gầy ngoài cửa sổ.Khuya thế này, Quý Bạch Thanh đi đâu?Ôn Miểu khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống.Cũng phải, Quý Bạch Thanh chuyện gì cũng giấu nàng; bất kể là Ôn Miểu với Quý Bạch Thanh, hay Quý Bạch Thanh với Ôn Miểu, hai người đều ngầm hiểu là không quá thẳng thắn với nhau.Đây là sự thật Ôn Miểu không muốn thừa nhận nhưng lại buộc phải thừa nhận.Cũng giống như việc Quý Bạch Thanh đã nghĩ xong kế hoạch có thể cứu Ôn Hướng Vinh, vậy mà vẫn không hề nói với nàng vậy.Lúc này Quý Bạch Thanh đi ra ngoài, cũng không nói cho nàng rốt cuộc là đi làm gì.Nghĩ tới đây, Ôn Miểu cúi mắt cười nhẹ, cũng đúng, hai người đã chia tay rồi, hình như cũng chẳng cần báo cho nàng biết nữa.Nàng nghĩ, cho dù bây giờ Ôn Hướng Vinh đã thoát khỏi thân phận hắc ngũ loại, ảnh hưởng đối với Quý Bạch Thanh và nhà họ Quý giảm bớt, nhưng thương tổn từng gây ra thì không thể xóa đi.Nàng hại Quý Bạch Thanh mất suất tiến cử vào đại học Công Nông Binh, còn hại chân Quý Vĩ bị thương.Những chuyện này đè nặng trong lòng nàng, nặng trĩu, Ôn Miểu không thể cởi bỏ.Huống hồ, giữa hai người, Quý Bạch Thanh lúc nào cũng trả giá nhiều như thế, Ôn Miểu được cô che chở dưới đôi cánh, không chạm đến mưa gió bên ngoài.Lâu dần, Ôn Miểu chỉ thấy có chút bất lực; Quý Bạch Thanh bảo vệ nàng quá mức, Ôn Miểu không thích, cũng cảm thấy không nên như vậy.Thê thê đích thực là nâng đỡ lẫn nhau; cứ như thế mãi, nàng chỉ thấy mình nợ Quý Bạch Thanh ngày càng nhiều, còn gánh nặng trên vai Quý Bạch Thanh cũng sẽ càng lúc càng nặng.Có lẽ nàng căn bản không biết yêu.Nàng oán hiện trạng, nàng bất mãn với điều đó. Ôn Miểu nghĩ, e là mình không xứng với Quý Bạch Thanh tốt như vậy.Ngoài ra, đa số thứ nàng mang đến cho Quý Bạch Thanh cũng chẳng phải cảm xúc tích cực, trái lại khiến đối phương mệt nhọc, đau khổ, thậm chí còn vì nàng mà rơi lệ.Dù nhìn từ góc độ nào, đối với Quý Bạch Thanh, kết cục tốt nhất chính là hai người chia tay.Nghĩ thông điểm này, Ôn Miểu không đứng đó nữa, trở lại giường.Chỉ là cứ nghĩ đến việc sau này với Quý Bạch Thanh sẽ hoàn toàn không còn dây dưa, tim nàng vẫn âm ỉ đau.Không biết ngủ thiếp đi lúc nào, sáng hôm sau Ôn Miểu bị tiếng gà gáy lanh lảnh đánh thức.Thay đồ đi ra ngoài nhìn, trong sân nhiều thêm một chuồng gà, bên trong có một mái một trống, trong máng đá là cám gà đã nấu nhừ.Thấy nàng lại gần, đôi gà ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ngang trước mặt nàng.Khi Quý Bạch Thanh ra lấy nước, thấy chính là dáng vẻ chăm chú đứng trước chuồng gà của Ôn Miểu; mặt mày cô mềm lại, dù vậy giọng vẫn khá lạnh nhạt:"Ôn Miểu, cơm sáng xong rồi."Ôn Miểu ngoảnh đầu nhìn cô, khẽ gật.Chỗ nhà mới chọn ở vị trí hẻo lánh, ít người qua lại, nhưng để chắc ăn, lúc ăn bữa sáng hai người vẫn không mở cửa.Trước khi vết thương trên người Ôn Hướng Vinh được chữa lành, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt người khác.Ôn Miểu nhìn tô mì trước mặt, là sợi mì mảnh, bên trên còn điểm mấy cọng rau xanh mướt và một cái trứng lòng đào.Ba người vây quanh bàn ăn, nhưng trên bàn chỉ có im lặng.Chẳng mấy chốc Ôn Hướng Vinh đã nhận ra không ổn, thường ngày trước mặt bà, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh sớm đã dính nhau không rời.Đợi đến khi Quý Bạch Thanh có việc rời đi, Ôn Hướng Vinh nhìn Ôn Miểu: "Ngươi và Tiểu Quý giận nhau rồi?"Đũa Ôn Miểu khựng lại, cắn đứt sợi mì, nhất thời không biết nên nói sao.Có nên nói thật với Ôn Hướng Vinh không? Dù sao hai người đại khái cũng không còn tương lai nữa.Ôn Miểu ngẩng đầu đối diện Ôn Hướng Vinh, giọng như thường: "Bà, chúng ta chia tay rồi."Nghe vậy, mặt Ôn Hướng Vinh trầm xuống."Tại sao phải chia tay?"Ôn Miểu cúi mắt, nhìn sợi mì trong tô đã chẳng còn lại bao nhiêu.Một tô vừa đúng khẩu phần của nàng cộng thêm chút ít, là Quý Bạch Thanh múc giúp, thật rất hiểu nàng.Nhưng... nàng khẽ nói: "Bà, tính cách chúng ta không hợp lắm."Nàng không nói là không thích, cũng không nói tình cảm nhạt, mà nói hai người không hợp.Ôn Hướng Vinh tuy kinh nghiệm tình cảm không nhiều, nhưng rốt cuộc cũng từng đi qua tuổi ấy.Bà nhíu mày: "Một câu 'không hợp' là phải chia tay? Trong lòng ngươi có ý kiến gì với nó thì phải nói ra! Nhà nào mà chẳng có mâu thuẫn, cùng nhau mài giũa cho hoà hợp mới cùng nhau tiến tới chứ? Huống hồ Tiểu Quý giúp nhà chúng ta nhiều như vậy..."Những lời sau bà không nói tiếp, rốt cuộc bà tuy không muốn hai người chia tay, nhưng cũng không muốn đặt gánh nặng quá lớn lên Ôn Miểu. Tình cảm không thể dùng ân tình để duy trì, mâu thuẫn giữa hai người vẫn phải thẳng thắn mà nói, nói ra rồi cuối cùng mới giải được.Còn vì sao bà lập tức đoán ra là Ôn Miểu chủ động đề nghị chia tay, thì dĩ nhiên là bởi cháu gái mình, mình hiểu rõ.Ôn Miểu tính tình mẫn cảm, lại hay nghĩ nhiều.Còn đứa nhỏ Quý Bạch Thanh kia từng thẳng thắn trước mặt bà rằng giúp đỡ bà đều là vì Ôn Miểu, thích Ôn Miểu đến vậy, sao có thể chủ động mở miệng chia tay.Ôn Hướng Vinh vỗ vai Ôn Miểu, khuyên: "Ta thấy Tiểu Quý với ngươi thật sự rất xứng, ngươi nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có muốn tiếp tục ở bên người ta không.""Ngươi phải nghĩ rõ, nếu hai đứa chia tay, tuy nữ thích nữ hiếm, nhưng không phải là không có. Điều kiện của Tiểu Quý tốt, nếu có người thích nó, ngươi tính sao?"Nghe lời Ôn Hướng Vinh, vẻ mặt Ôn Miểu sững lại, vô thức cắn môi.Người khác thích Quý Bạch Thanh, vậy Quý Bạch Thanh sẽ thích người khác sao?Thích Quý Bạch Thanh thực sự quá dễ, nếu tin tức nàng và Quý Bạch Thanh chia tay lan ra, lập tức có người theo đuổi Quý Bạch Thanh cũng không lạ.Rõ ràng nàng nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, vậy mà bị Ôn Hướng Vinh nói vậy, trong lòng Ôn Miểu vẫn không kìm được dấy lên từng đốm đau nhức li ti.Nàng hơi mơ hồ, lúc này càng thấy mình ích kỷ.Một lòng muốn chia tay với Quý Bạch Thanh, lại không muốn thấy Quý Bạch Thanh ở bên người khác.Sao có thể ích kỷ đến vậy?Chiếm hữu quá mức có được coi là yêu không?Ôn Miểu không tìm được đáp án.Ôn Hướng Vinh thấy dáng vẻ nàng ngẩn ra, đành bất lực lắc đầu."Tóm lại ngươi tự mình nghĩ cho kỹ, nếu không phải thật sự không thích, vậy thì phải nói cho rõ, gỡ nút thắt giữa hai đứa, sau này mới có thể ở bên nhau lâu dài."Nói xong, bà trở về phòng.Ôn Miểu ngồi yên tại chỗ, nhìn tô mì không nói lời nào.Nàng thấy Ôn Hướng Vinh nói đúng, nhưng nàng thật sự không dám đánh cược nữa.Nếu lại liên lụy Quý Bạch Thanh thì phải làm sao?Nàng muốn sau này Quý Bạch Thanh đều có thể thật tốt.Nếu về sau Quý Bạch Thanh thuận buồm xuôi gió, thì nhìn cô ấy ở bên người khác hình như nàng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.Thật sự... có thể chấp nhận sao?Khi chuyện còn chưa thực sự xảy ra, Ôn Miểu cũng không tìm được đáp án.Nàng ăn nốt chút mì cuối cùng, dọn rửa, rồi mới về phòng.Tối qua khi trở về phòng nàng chưa để ý tới đồ đặt trên bàn.Lần này vào mới chợt phát hiện, trên cái bàn vốn trống trơn nhiều thêm hai thứ.—— Một bó hoa khô và một túi nhung.Nhịp tim bất giác nhanh hơn, Ôn Miểu vô thức mím môi, nâng bó hoa lên, ngón tay chạm vào cánh lá khô giòn, "rắc" một tiếng, mảnh vụn sột soạt rơi xuống.Thân thể nàng khựng lại, theo bản năng chậm động tác, từ tốn đặt nó về lại bàn, rồi cầm cái túi bên cạnh.Trước khi kéo mở túi, nàng còn nghĩ bên trong sẽ là gì.Mở ra rồi, thấy chiếc nhẫn ánh bạc bên trong, nàng sững người, mí mắt gần như lập tức nóng rực.Cẩn thận lấy nhẫn ra, Ôn Miểu nâng hai chiếc nhẫn lên ngắm kỹ.Nàng đeo chiếc nhẫn khắc hình vầng trăng vào ngón áp út của mình, vừa khít.Chiếc nhẫn được ngón tay trắng mảnh tôn lên trông thanh tú tinh xảo, đúng là kiểu... Ôn Miểu rất thích."Cô cô, đi lối này vào là được." Giọng Quý Bạch Thanh và Ôn Như Yên vang lên, Ôn Miểu luống cuống tháo nhẫn xuống, bỏ lại vào túi.Dòng suy nghĩ trong đầu vẫn rối bời khác thường.Vậy ra lần trước gọi nàng qua, là muốn tặng nhẫn và hoa sao?Mà nàng lại nói những lời như thế, khiến Quý Bạch Thanh buồn đến vậy.Mớ suy nghĩ hỗn loạn chẳng lưu lại được bao lâu, Ôn Như Yên gõ cửa phòng chính: "Trăn Trăn, ra giúp một tay."Ôn Miểu mở cửa đi ra, đứng một bên phụ bôi thuốc cho Ôn Hướng Vinh.Tay dính đầy mùi thuốc thảo dược, lúc đi rửa tay đặt chậu bên giếng, suýt chút nữa rơi xuống.Vẫn là Quý Bạch Thanh nhanh tay đỡ lấy, nhìn gương mặt ngẩn ngơ của Ôn Miểu, cô hỏi: "Đang nghĩ gì đó?"Giọng cô hiếm khi nghiêm: "Đừng thất thần bên giếng, cẩn thận ngã xuống."Ôn Miểu gật đầu, ngước mắt nhìn thì phát hiện dưới mắt cô có quầng xanh nhạt.Đêm qua Quý Bạch Thanh không ngủ ngon sao? Ừm, nửa đêm còn ra ngoài nữa.Quý Bạch Thanh không biết nàng nghĩ gì, chỉ đem tin tức dò hỏi được buổi sáng nói cho Ôn Miểu."Lục Diên đã bị đưa đến đồn cảnh sát, chắc sẽ vào tù, khoảng hai năm."Ôn Miểu cũng không mấy ngạc nhiên: "Hắn đáng đời. Nếu không phải ngươi cho bà ra trước, thì bà đã bị thiêu chết rồi."Thậm chí Ôn Miểu còn thấy hai năm là nhẹ.Chỉ là Ôn Hướng Vinh "bị thiêu chết" vốn là hắc ngũ loại, nên hành vi của Lục Diên không bị truy cứu quá nặng.Phán hai năm cũng là vì mấy cây cổ thụ bị đốt.Ôn Miểu hơi ảm đạm, chẳng lẽ mạng của những người đó không phải mạng sao?Quý Bạch Thanh nhìn ra điều nàng nghĩ, giọng mềm đi đôi chút."Được rồi, dù sao thì bây giờ bà đã thoát khỏi thân phận cũ, ngươi không cần lo nữa."Ôn Miểu gật đầu rồi nhìn Quý Bạch Thanh, nghiêm túc nói: "Quý Bạch Thanh, đợi thêm một thời gian, ta thu xếp ổn thỏa sẽ đưa bà dọn đi, sẽ không tiếp tục làm phiền ngươi."Nhìn nét bướng bỉnh trên mặt nàng, dù trong lòng không muốn, cuối cùng Quý Bạch Thanh cũng chỉ có thể gật đầu."Bên ta có chỗ, Ôn Miểu, ta chờ ngươi đổi ý bất cứ lúc nào."Dù là vào lúc nào, Quý Bạch Thanh cũng không hề muốn thật sự chia tay với Ôn Miểu.Cô chỉ hơi hoang mang: vì sao mọi chuyện đã giải quyết xong, mà Ôn Miểu vẫn cố chấp muốn tách ra?Cô có thể dỗ Ôn Miểu nhiều lần, nhưng lần này, Quý Bạch Thanh lại không muốn chủ động làm hòa.Quý Bạch Thanh muốn để Ôn Miểu tự rõ, tình cảm của nàng đối với mình rốt cuộc là thế nào.Nghe cô nói xong, Ôn Miểu quay mặt đi, không nhìn nữa."Ta sẽ không đổi ý.""Ừ." Quý Bạch Thanh nén nỗi mất mát trong lòng, nhẹ đáp một tiếng, không nán lại thêm.Ôn Miểu đứng nguyên tại chỗ một lúc, nhìn bóng dáng dần đi xa, vò nhàu vạt áo.Ôn Như Yên trông Ôn Hướng Vinh uống thuốc xong cũng đi ra.Thấy Ôn Miểu ngẩn người đứng đó nhìn xa xăm, nàng bước tới, ngạc nhiên: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"Ôn Miểu thu mắt lại, lắc đầu."Không nhìn gì cả."Nhìn gương mặt hơi tái của nàng, Ôn Như Yên gõ nhẹ lên trán nàng."Nghe mẹ nói ngươi với Tiểu Quý đang giận nhau?"Ôn Miểu lắc đầu, sửa lại cách nói: "Không phải giận, là đã chia tay."Ôn Như Yên khẽ cười: "Với cái dáng như 'đá vọng phu' này của ngươi, còn bảo chia tay.""Thật nỡ xa nhau sao?"Ôn Miểu rũ mắt, giọng hạ thấp: "Cô cô, tiếp tục ở bên nhau là không tốt cho Quý Bạch Thanh."Ôn Như Yên "ừ" một tiếng: "Cụ thể là sao?"Ôn Miểu không muốn đem hết suy nghĩ trong lòng nói ra, dù là với Ôn Như Yên cũng vậy.Nàng lắc đầu: "Cô cô, ngươi không biết.""Ngươi cũng đâu từng yêu ai."Ôn Như Yên định khuyên cháu gái, lại bị đâm trúng một nhát, nhất thời không biết nên khóc hay cười.Nàng dựa theo lời Ôn Miểu chỉ ra điểm quan trọng nhất: "Nhưng chia tay thì tốt cho Tiểu Quý sao? Ta thấy mấy hôm nay trạng thái của Tiểu Quý không ổn.""Có lúc đừng nghĩ nhiều quá, bằng không ngươi tự đau lòng đồng thời cũng làm tổn thương Tiểu Quý. Ngươi tưởng như vậy là tốt cho đối phương, nhưng Tiểu Quý không nghĩ thế."Nói xong, nàng không ở lâu, chuẩn bị quay về trạm y tế.Chỉ có thể nói Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều là người trong cuộc thì mù mờ, nàng là người ngoài lại nhìn thấu hơn một chút.Lời Ôn Như Yên vẫn văng vẳng bên tai, nhưng Ôn Miểu cố chấp không chịu thừa nhận.*Cuối cùng Lục Diên phóng hỏa đúng như Quý Bạch Thanh dự đoán, bị phán hai năm.Nhận được tin, Thẩm Niệm Niệm lập tức ngã quỵ xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.Dù gì bây giờ ở nông thôn, nàng khó khăn lắm mới tìm được người có gia thế tốt, ngoại hình nổi bật, lại chịu đưa nàng về Kinh thị. Hiện giờ hy vọng duy nhất lại bị vào tù, một đi là hai năm.Không có Lục Diên, nàng còn về Kinh thị bằng cách nào!Trong thoáng chốc Thẩm Niệm Niệm sinh hận Phương Hải Dương, hắn rõ ràng theo sau Lục Diên mà hưởng bao lợi lộc, mắc gì lại vô lương tâm đi mật báo!Chẳng phải chỉ đốt chết một hắc ngũ loại với mấy cái cây thôi sao? Cùng lắm bồi thường tiền là được!Phương Hải Dương bị nàng trừng mắt thì thấy khó chịu.Giờ Lục Diên không còn, hắn cũng chẳng cần giả vờ làm con chó sau lưng hắn ta nữa, lập tức trừng lại:"Nhìn cái gì mà nhìn!"Ánh mắt Thẩm Niệm Niệm chao đảo, rốt cuộc vẫn không dám cứng với đàn ông, thu hồi tầm mắt.Phan Hồng Hà đứng phía sau nhìn, không nói gì, rốt cuộc cũng thấy hả dạ.Suy cho cùng, Thẩm Niệm Niệm kiêu căng cũng là vì có Lục Diên chống lưng, giờ Lục Diên vào tù rồi, Phan Hồng Hà cũng không cần nhẫn nhịn khắp nơi nữa.Không chỉ trí thức trẻ quan tâm chuyện này, thôn dân nghe Lý Hướng Đông đọc thông báo xong cũng lập tức bàn tán xôn xao."Ta đã biết tên Lục trí thức này không phải thứ tốt.""Đúng đó, sao có thể tùy tiện phóng hỏa, nhỡ cả làng cháy thì...""Cũng may chỉ là đốt chết một hắc ngũ loại."...Đợi mọi người bàn tán một hồi, Lý Hướng Đông hắng giọng, lớn tiếng: "Được rồi được rồi, mọi người yên lặng trước đã, nghe ta nói mấy câu."Hét đến khàn cả giọng, đám đông rốt cuộc cũng yên.Lý Hướng Đông nói: "Xét việc hắc ngũ loại đã bị thiêu chết, mà hộ khẩu của Ôn trí thức treo ở công xã chúng ta, nên thực chất nàng ấy không có quan hệ lớn với hắc ngũ loại. Về sau mọi người cứ nhìn Ôn trí thức và nha đầu nhà họ Quý như bình thường! Mọi người nghe rõ chưa!"Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Lý Hướng Đông có phần không tình nguyện, ông vốn không ưa Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu.Thế nhưng nghĩ đến lúc hôm nay từ đồn cảnh sát trở về, ông bị người ta đưa vào văn phòng của Mai Tự, Mai Tự đặc biệt dặn ông phải nói những lời này.Huyện trưởng đã hạ lệnh, Lý Hướng Đông chỉ là một thôn trưởng quèn, nào dám không nghe.Huống hồ, lời Mai Tự nói quả thực là có lý.Ông nói xong, cơ bản cũng chẳng ai có ý kiến, dù sao tối qua đa số người đều trông thấy Ôn Miểu khóc đến đứt ruột trong đống tro, rốt cuộc vẫn còn chút lương tâm; thêm nữa hắc ngũ loại đúng là đã chết, quan hệ thực sự không còn nhiều.Nghe xong, Quý Bạch Thanh trở về viết một bức thư cho Lục Tễ, do dự một hồi, cuối cùng không đi xe đạp mà đi bộ lên trấn.Gửi thư xong, Quý Bạch Thanh đến trạm thu mua phế phẩm.Giờ đã xử lý xong Lục Diên, một mình Thẩm Niệm Niệm tạm thời cũng không giở được trò lớn; việc cần chuẩn bị nhất lúc này chính là kỳ thi đại học một năm sau.Triệu Uyển thấy cô đến thì còn có phần bất ngờ: "Ô, Bạch Thanh, lâu rồi không thấy ngươi qua.""Ôn Miểu nhà ngươi đâu?"Nghe hỏi vậy, Quý Bạch Thanh mỉm cười, không nói thật, chỉ bảo: "Hôm nay nàng ở nhà.""Uyển tỷ, ta muốn chọn mấy cuốn sách."Triệu Uyển chỉ hướng: "Ngươi cứ chọn trước đi, bên này ta còn việc phải làm."Quý Bạch Thanh gật đầu, những cuốn lật ra dùng được đều bỏ vào túi nilon.Tìm xong được nửa túi, Triệu Uyển liếc qua rồi tượng trưng thu của cô năm hào.Quý Bạch Thanh cầm số sách ấy, lại qua trạm thực phẩm mua thêm ít đồ ăn, lúc này mới ung dung quay về nhà.Về đến nơi, Hà Hương Nguyệt còn chưa tan ca, trên chân Quý Vĩ vẫn quấn băng, đang ngồi dưới cây thường xanh trước cửa bào gỗ.Quý Bạch Thanh đem sách đặt vào phòng, rồi mang thịt và rau mới mua ra hầm.Trong nhà có hai "bệnh nhân" là Quý Vĩ và Ôn Hướng Vinh, ăn nhiều thịt một chút thì hồi phục càng tốt.Đợi hầm xong cả con gà, Quý Bạch Thanh múc riêng hai tô, thừa lúc vắng người liền mang phần của Ôn Miểu bọn họ sang nhà mới, không ở lại lâu.Trên mâm cơm, gắp cơm trong chén ăn vài miếng, Ôn Miểu không thấy Quý Bạch Thanh, bèn mím môi.Ôn Hướng Vinh ngẩng đầu liếc nàng một cái: "Muốn Tiểu Quý bồi ngươi ăn thì nói với nó đi, giấu trong lòng làm gì?"Động tác gắp thức ăn của Ôn Miểu khựng lại, lắc đầu."Bà, ta không có muốn Quý Bạch Thanh bồi ta ăn.""Hơn nữa," nàng nhấn mạnh, "bọn ta đã chia tay rồi."Ôn Hướng Vinh: "...... Ngươi đúng là miệng nói một đằng lòng một nẻo. Tiểu Quý tốt như thế, ta xem nó mà ở với người khác thì ngươi biết tìm ai mà khóc."Bị bà nói thế, Ôn Miểu thấy hơi mất ngon, cuối cùng cố ăn hết phần của mình rồi trở về phòng nằm xuống.Bó hoa và chiếc nhẫn đặt trên bàn chẳng biết đã bị dọn đi từ lúc nào, giờ phía trên trống không.Nói thật thì trong lòng Ôn Miểu cũng hơi trống trải.Là Quý Bạch Thanh mang nhẫn đi sao?Quá đáng thật, đến một bó hoa khô cũng không thèm để lại cho ta.Những lời này nàng chỉ dám nói thầm trong bụng.Nghĩ đến đây, Ôn Miểu trở mình, quay mặt vào tường.Những điều Ôn Như Yên nói buổi sáng lại bỗng hiện lên trong đầu. Nàng mở mắt, nghĩ: lẽ nào những điều ta nghĩ thật sự đều sai?Nhưng Quý Bạch Thanh có phải cũng đã chấp nhận chia tay rồi không....rốt cuộc sau khi tỉnh lại cô ấy cũng không còn nhắc đến chuyện níu kéo nữa.Nghĩ tới đây, Ôn Miểu cắn môi, ép mình nhắm mắt.Không có gì phải nghĩ thêm. Đã quyết định thì phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.Ngày tháng trôi nhanh, vết thương trên mặt Ôn Hướng Vinh đã khá hơn nhiều, những vết sẹo đang lành gần như đều bong hết, lớp da non mới hồng hồng, tinh thần cũng khôi phục không ít; thêm mấy ngày nữa là có thể vào bệnh viện chữa chân.Ôn Như Yên bôi thuốc cho Ôn Hướng Vinh xong, quay đầu nhìn về phía Quý Bạch Thanh trong phòng.Vài ngày nay không thấy cô, vừa ngoảnh lại Ôn Như Yên đã sững sờ."Tiểu Quý, sao sắc mặt ngươi khó coi vậy?"Dù trước đó đã chú ý, nhưng nghe câu này, Ôn Miểu vẫn không nhịn được mà đưa mắt nhìn gương mặt cô.Sắc mặt Quý Bạch Thanh đúng là không tốt, quầng xanh dưới mắt đậm, trông như mấy ngày mấy đêm không ngủ.Thấy ánh mắt mọi người trong phòng đều dời lên mình, Quý Bạch Thanh xoa xoa ấn đường, thấp giọng: "Không sao, chỉ là mấy hôm nay hơi mất ngủ."Những ngày này dù Quý Bạch Thanh có bận đến đâu, để che tai mắt, cô vẫn quay về nhà mới ngủ.Quý Bạch Thanh tới vào buổi tối cũng không muộn, an an tĩnh tĩnh ở trong phòng, chẳng lẽ vẫn không ngủ được sao?Ôn Miểu mím đôi môi hồng.Ôn Như Yên bắt mạch cho cô, tằng hắng: "Ngươi mấy hôm không ngủ rồi? Nhịp tim hơi loạn."Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ giải thích: "Có ngủ mà, cô cô lần này rốt cuộc cũng bắt sai rồi."Ôn Như Yên rút tay về, bình thản đáp: "Vậy chắc cũng chẳng ngủ bao lâu."Câu này thì đúng thật. Quý Bạch Thanh trầm mặc, không phản bác.Ôn Như Yên nhìn Ôn Miểu một cái: "Trăn Trăn, đi lấy cho ta tờ giấy với cây bút, ta kê đơn."Ôn Miểu nghĩ nghĩ: "Phòng ta không có."Quý Bạch Thanh thuận miệng: "Trên bàn phòng ta ngủ có."Chờ Ôn Miểu rời phòng, nghĩ tới đồ trên giường, tim Quý Bạch Thanh chợt thót một cái.Vừa rồi đáng lẽ không nên lắm miệng, chỉ mong Ôn Miểu lấy giấy bút rồi đi ngay.Quả nhiên, việc đầu tiên Ôn Miểu trông thấy là giấy nháp và bút đặt trên bàn, nàng đang cầm lên định ra ngoài thì khóe mắt bỗng lia qua chiếc áo màu hồng phấn trên giường.Màu sắc có chút quen mắt, hình như Quý Bạch Thanh không có quần áo màu này.Nàng do dự chốc lát, vẫn bước tới giường, nhặt chiếc áo lên.Xem qua một lượt, nàng lập tức có thể xác định - đó chính là áo của mình.Mặt Ôn Miểu dần đỏ lên: Quý Bạch Thanh lén lấy áo của nàng làm gì chứ?!Ngón tay khẽ co lại, mảnh vải rơi xuống giường. Ôn Miểu không dám nhìn nữa, vội vã ra ngoài.Cúi đầu đưa giấy bút cho Ôn Như Yên xong, Ôn Miểu không nấn ná, quay về phòng ngủ chính.Thấy dáng vẻ nàng hoảng hốt như vậy, Ôn Như Yên hơi lấy làm lạ."Lại làm gì nữa không biết?"Nàng xoạt xoạt viết xong tờ đơn, đưa cho Quý Bạch Thanh, dặn: "Lần sau ngươi lên trấn giết heo thì tiện thể bốc mấy vị thuốc này, uống vài bữa là hết mất ngủ."Quý Bạch Thanh nhận lấy, không nói thẳng rằng thuốc này với cô không ăn thua.Cô cong môi cảm ơn: "Đa tạ cô cô."Ôn Như Yên vỗ vai cô: "Trăn Trăn hay để tâm vào chuyện vụn vặt, ngươi đợi nàng nghĩ thông là được."Quý Bạch Thanh chỉ cười cười, không nói.Cầm đơn thuốc về phòng cho khách, Quý Bạch Thanh nhìn chiếc áo bị ném loạn trên giường, khẽ tặc lưỡi."Rốt cuộc cũng bị phát hiện rồi." Cô nói thầm, sắc mặt cũng khó kìm mà dâng lên một tia ửng hồng.Đưa tay gấp gọn chiếc áo, cô đưa lên chóp mũi, mùi thuộc về Ôn Miểu trên áo đã rất nhạt.Nhưng mấy hôm nay có thể ngủ được cũng may nhờ chiếc áo này.Nhẹ thở dài một hơi, Quý Bạch Thanh tựa đầu giường, co một chân không động đậy.Nghĩ đến chiếc sơ mi trong phòng Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu nằm trên giường chậm rãi lăn một vòng, cuối cùng ôm gối cọ cọ má.Quý Bạch Thanh lấy áo nàng làm gì?Còn chưa ra đáp án, nghĩ tới gương mặt tái nhợt của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu bỗng ngồi bật dậy.Rốt cuộc vì sao mất ngủ? Rõ ràng trước kia khi hai người ngủ chung, Quý Bạch Thanh không có tật xấu này, lần nào cũng ngủ rất say.Dù dạo này Ôn Miểu đôi lúc cũng trằn trọc tới khuya, nhưng cũng đâu đến mức như Quý Bạch Thanh - dễ bị người khác nhìn ra như vậy.Là vì chia tay ư?Không kìm được mà đoán tới khả năng ấy, tay ôm gối của Ôn Miểu siết chặt.Nàng lại bắt đầu hoài nghi quyết định của mình, chia tay rốt cuộc đúng hay sai?Hôm sau Quý Bạch Thanh phải lên trấn giết heo, Ôn Miểu cũng không ngủ được bao lâu, nhanh chóng dậy, đến gõ cửa phòng Quý Bạch Thanh thì không nghe động tĩnh.Chẳng lẽ ngủ quên?Ôn Miểu do dự một hồi, vặn chốt cửa, nhìn vào thì không thấy người.Nàng sững lại, người đâu?Ra đến cổng nhà họ Quý, Hà Hương Nguyệt đang nấu bữa sáng.Ôn Miểu hỏi: "Dì, A Thanh đi rồi sao?"Hà Hương Nguyệt ngẩng lên thấy Ôn Miểu, mỉm cười với nàng."Ừ, đi rồi."Ôn Miểu nhìn chiếc xe đạp trong nhà, ngập ngừng hỏi: "Sao A Thanh không đạp xe đi?"Hà Hương Nguyệt xua tay: "Chẳng phải ngươi cần dùng sao? Nó nói hôm nay ngươi phải dùng, nên nó đi bộ lên trấn. Ta nói này, hai đứa đi chung chẳng phải xong..."Những lời phía sau Ôn Miểu không nghe hết, nàng lặng lẽ quay lại nhà mới, làm bữa sáng cho Ôn Hướng Vinh, còn mình thì không có khẩu vị, qua loa mấy miếng.Bếp nhà mới không có dấu vết sử dụng, lúc Ôn Miểu qua nhà họ Quý, Hà Hương Nguyệt vẫn đang nấu bữa sáng.Quý Bạch Thanh chưa ăn sáng đã lên trấn sao?Mất ngủ lại bụng rỗng mà đi bộ xa như vậy, sáng còn phải làm việc nặng.Vừa nghĩ tới khả năng này, nàng liền không còn tâm trí làm chuyện khác.Cuối cùng do dự một lúc, những quyết định đã định sẵn trong lòng tức thì bị nàng quẳng ra sau đầu, nàng đạp xe lên trấn, trước khi đến trạm thực phẩm còn mua mấy cái bánh bao thịt.Trước quầy thịt của trạm thực phẩm vẫn chỉ có một mình Vương Bảo Châu, Ôn Miểu hỏi: "Bảo Châu tỷ, A Thanh ở trong kho phải không?"Vương Bảo Châu vừa cắt thịt vừa thu tiền, tay chân rối rít, trả lời: "Phải! À đúng rồi, dạo này Bạch Thanh có phải không nghỉ ngơi tốt không, vừa rồi giết heo bất cẩn bị heo đá trúng bụng."Nghe vậy, sắc mặt Ôn Miểu càng thêm tái mấy phần, vành mắt cũng cay xè.Nàng cảm ơn Vương Bảo Châu, dắt xe đi về phía kho.Cuối cùng cũng thấy Quý Bạch Thanh ở cửa kho, cô gái ngồi trên ghế, quay lưng về phía nàng, đưa tay ôm bụng xoa nhẹ.Nghe tiếng bước chân, cô ngoảnh đầu lại, vừa khéo chạm vào ánh mắt Ôn Miểu đang hoe đỏ.Quý Bạch Thanh còn chưa kịp mở miệng —Bánh bao nóng hổi đã được nhét vào trong lòng cô."Tại sao không ăn sáng, tại sao không đạp xe lên trấn?!"