Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
84.
"Ôn Miểu, ta chỉ để ý ngươi."Quý Bạch Thanh nói với hơi thở dài mà nhẹ, giống như chiếc lông vũ khẽ khàng rơi xuống, bất chợt lướt qua bên tai Ôn Miểu.Ôn Miểu cảm nhận được nhịp tim ổn định dưới tay mình, mỗi lần lồng ngực rung động theo nhịp đập đều gõ vào lòng bàn tay nàng.Bất tri bất giác nhịp tim của Ôn Miểu cũng lặng lẽ tăng nhanh.Thình thịch, thình thịch, thình thịch.Ôn Miểu nhìn vào mắt Quý Bạch Thanh, trên gương mặt cô không mang nhiều cảm xúc, nhưng trong con ngươi đen nhánh như ngọc mực lại lấp lánh ánh sáng vụn, chuyên chú nhìn nàng.Từ đôi mắt nghiêm túc kia liền có thể nhận ra Quý Bạch Thanh không hề khoa trương hay nói dối, mà ngay lúc này đang mở lòng với Ôn Miểu, thành thật bày tỏ tình ý dành cho nàng.Những lời như vậy, Quý Bạch Thanh vốn dĩ chẳng hay nói, cũng chẳng thích nói.Trong mắt cô, lời ngon tiếng ngọt thường chỉ rỗng tuếch, không thực sự đặt vào hành động thì lại thành ra không trịnh trọng. Có khi nói nhiều quá, ngược lại cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa hoàn cảnh trưởng thành ở kiếp trước làm cô thấy khó bộc lộ biểu đạt tình cảm của mình.So với lời nói, cô càng thích đặt hết chân tình vào hành động, chuyện gì của Ôn Miểu cô cũng đều để trong lòng, muốn làm hết sức mình để Ôn Miểu thoát khỏi nguyên cốt truyện, không để Ôn Miểu chịu ủy khuất.Dù điểm này cô làm chưa được tốt, nhưng giờ đây cô cũng đang cố gắng.Khoảnh khắc này, cô nói ra từng ấy lời, phơi bày toàn bộ tâm ý của mình trước mặt Ôn Miểu, chẳng qua là muốn nàng nhìn rõ chân tình, để nàng bớt đi vài phần lo lắng, để nàng biết rằng bản thân thực sự không hề để tâm đến tấm giấy khen bị thu hồi cùng sự chỉ trích của thôn dân.Cô chỉ muốn Ôn Miểu đừng nghĩ nhiều.Ôn Miểu không trả lời.Quý Bạch Thanh đưa tay ra, bàn tay thon dài trắng trẻo phủ lên mu bàn tay Ôn Miểu, ngón tay khẽ cong lại, bao trọn lấy tay nàng."Biết rồi chứ?"Cô nghiêng người lại gần Ôn Miểu, đôi mắt hạnh to tròn, dù sát gần như vậy cũng không mang cảm giác áp bức, trái lại, từ khóe mắt hơi cụp xuống còn hiện ra vài phần vô tội.Hơi thở của hai người dần hòa quyện, tay Ôn Miểu bỗng siết chặt, vò nhăn vạt áo trước ngực Quý Bạch Thanh.Nàng hé môi, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào khàn khàn: "Ta biết rồi."Sự thành thật của Quý Bạch Thanh, với nàng mà nói, dĩ nhiên là có niềm vui.Nàng biết Quý Bạch Thanh đã dành cho mình rất nhiều yêu thương, chỉ là rất hiếm khi nghe đối phương đem những điều đó nói thành lời.Nếu đổi là trước kia, nàng chỉ thấy ngọt ngào vui sướng.Nhưng đặt vào hiện tại, khi vì nàng mà Quý Bạch Thanh bị liên lụy mất đi giấy khen, Ôn Miểu lại có chút thở không nổi.Tình cảm nặng trĩu đến thế bị cô nói ra, những hoài nghi mà Ôn Miểu từng có về bản thân liền ùa về lúc này: nàng yếu đuối, nàng ương bướng, lời nói dễ làm tổn thương người khác, nàng thấy mình không xứng.Quý Bạch Thanh cho càng nhiều, nàng lại càng thấy hoảng hốt.Ngẫm lại khoảng thời gian hai người ở bên nhau lâu như vậy, nàng dường như chưa từng thật sự làm được gì cho Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh nhỏ hơn nàng ba tuổi, vậy mà ngay từ đầu Ôn Miểu đã luôn được cô chăm sóc.Khi cùng nhau đi Kinh thị thăm người thân, nhà họ Ôn có phần không vừa ý với Quý Bạch Thanh, thế nhưng cô chưa từng bộc lộ bất cứ cảm xúc tiêu cực nào trước mặt nàng, vẫn một mực đối xử tốt như cũ.Sau khi Ôn Hướng Vinh bị hạ phóng, Quý Bạch Thanh còn để tâm đến bà nhiều hơn Ôn Miểu, nhẫn nhịn tính khí cứng rắn của bà lão, ngày nào cũng giúp bà làm việc.Ôn Miểu hiểu, trong đó phần lớn là cũng bởi vì nàng.Ngay cả bây giờ, khi tâm trạng Ôn Miểu bị ảnh hưởng bởi lời nói của thôn dân, Quý Bạch Thanh cũng cố tình dành ra chút thời gian để dỗ dành, khiến nàng đừng nghĩ nhiều.Quý Bạch Thanh sẽ không thấy mệt sao? Nếu cứ như vậy thì liệu có thể gắng gượng được bao lâu nữa?Hàng mi dài của Ôn Miểu buông xuống, che đi sự u tối trong mắt.Nàng không nỡ để Quý Bạch Thanh phải gánh vác nhiều đến thế, cho dù cô không chủ động nói ra, Ôn Miểu cũng biết, cô nhất định sẽ mệt.Quý Bạch Thanh nhìn người trước mặt không biết từ lúc nào đã thất thần, trong chốc lát vừa bất đắc dĩ lại vừa mất mát.Cô khó khăn lắm mới bộc lộ suy nghĩ trong lòng, vậy mà Ôn Miểu dường như chẳng có thêm bao nhiêu cảm xúc, chỉ hồi đáp một câu.Nhưng vốn dĩ những lời này được nói ra cũng chỉ để Ôn Miểu đừng nghĩ nhiều, đạt được mục đích là được, cô cũng chẳng cố chấp muốn có hồi đáp.Ôn Miểu da mặt mỏng, luôn dễ ngượng ngùng, điểm này cô vốn dĩ rõ ràng.Quý Bạch Thanh nghĩ thông suốt, không tiếp tục vướng bận, liền đưa tay vẫy trước mặt Ôn Miểu."Ngươi đang nghĩ gì đó? Mau hoàn hồn lại đi."Ôn Miểu lúc này mới ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với cô.Quý Bạch Thanh ngồi phịch xuống giường, uể oải ngáp một cái, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Mau lại đây ngủ trưa."Theo tình hình hiện tại, e là từ ngày mai lại phải khôi phục nhịp lao động cường độ cao, Quý Bạch Thanh nghĩ bản thân vẫn nên tranh thủ khi công việc ít mà nghỉ ngơi thêm chút.Mà trong mấy ngày nay, hẳn Lục Tễ đã nhận được bức thư cô gửi rồi chứ?Đúng như Quý Bạch Thanh nghĩ, ở tận Kinh thị, Lục Tễ đã nhận được thư cô gửi tới từ ngày hôm qua.Mở thư ra, nhìn thấy nội dung, Lục Tễ nhướng mày, có vài phần kinh ngạc.Quý Bạch Thanh muốn nàng nghĩ cách để Lục Diên dùng phương pháp đốt lửa mà giải quyết Ôn Hướng Vinh, còn muốn nàng theo dõi thêm những động tĩnh khác của nhà họ Lục, tốt nhất là có thể thu thập được tài liệu và chứng cứ vi phạm quy định mà Lục lão gia đã tố cáo.Những phần sau thì nàng còn có thể hiểu, nhưng phần trước... chẳng phải Quý Bạch Thanh muốn cứu Ôn Hướng Vinh sao?Suy nghĩ hai lần về vấn đề này, Lục Tễ dần nắm ra ý tứ trong đó.Cách này đúng thật có thể một công đôi việc, phải nói rằng, Quý Bạch Thanh quả thật rất thông minh.Nàng khẽ cười, đem lá thư đốt sạch sẽ.Ngày hôm sau đi đưa trà cho Lục lão gia, ông đang xử lý công việc, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi hỏi:"Sao ngày nào ngươi cũng rảnh rỗi ở nhà vậy?"Khóe môi Lục Tễ mỉm cười, thần sắc không vì hàm ý trong lời ông mà thay đổi."Ông nội, công việc của ta không cố định thời gian."Nàng dựa vào năng lực của mình mà tìm được một công việc kế toán, chỉ khi cuối năm tổng kết mới phải tăng ca, còn bình thường thì không bắt buộc phải ngồi văn phòng.Nghe nàng nhắc đến việc này, trên mặt Lục lão gia có chút không vui."Ngươi kiếm được chút tiền đó thì làm được gì! Đã nói rồi, tìm một người đáng tin mà gả đi còn hơn!"Lục Tễ không hề tức giận, chỉ nhạt nhẽo từ chối: "Ta còn muốn ở nhà thêm vài năm nữa, sau này hãy nói. Dù sao Lục Diên cũng đâu có gấp chuyện kết hôn."Lục Diên chưa muốn cưới vợ, nên giờ cha mẹ nàng cũng không ép nàng phải kết hôn, chỉ là thúc giục bằng lời nói mà thôi.Tất nhiên, Lục Tễ cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội để ép buộc.Lục lão gia trừng nàng một cái, "Đều do mẹ ngươi chiều hư! Con gái con đứa, lòng dạ gì mà hoang dã thế này."Nụ cười bên môi nàng nhạt đi vài phần, rót cho ông thêm một tách trà nóng đặt xuống bàn. Khói nóng bốc lên, nàng nhìn một lúc rồi định rời đi.Ai ngờ vừa xoay người thì lại bị Lục lão gia gọi lại: "Mấy ngày nay có thư của em ngươi không?"Thấy nàng lắc đầu, sắc mặt ông khó coi hơn, khẽ mắng một tiếng: "Cái thằng nhóc chết tiệt này."Dựa vào hiểu biết của ông về Lục Diên, nếu không thúc giục vài lần, chỉ e hắn sẽ quên mất chuyện ông dặn dò.Ông không muốn để Ôn Hướng Vinh còn đường sống, sợ sau này sinh thêm nhiều rắc rối.Ánh mắt chợt lạnh, ông mở miệng: "Ngươi chờ một chút, lát nữa giúp ta gửi một phong thư."Lục Tễ giữ khoảng cách vừa phải nhìn ông viết, tầm mắt dừng lại trên nội dung đang được viết, bỗng nói:"Ông nội, ông muốn Lục Diên đối phó với ai? Thật ra cách hạ dược không tốt lắm, ta từng nghe người ta nói, bị thiêu chết thì vĩnh viễn không được siêu sinh."Lục lão gia tuổi đã cao, dù chính sách không cho phép, nhưng đối với chuyện thần quỷ thì vẫn rất tin tưởng.Nghe vậy, ngòi bút của ông chợt khựng lại, mực nước tức khắc loang trên giấy.Ông nhíu mày, tự thấy tâm tư bị nhìn thấu, liền quát: "Ngươi là con gái, đừng xen vào mấy chuyện này!"Lục Tễ ngoan ngoãn gật đầu, lại lùi về sau một bước, nhìn ông vò nát tờ vừa viết xong ném sang một bên, rồi lấy tờ khác viết lại.Vốn chỉ định dặn dò Lục Diên thêm vài câu, nhưng càng viết, trong lòng ông lại bất giác vang vọng những lời Lục Tễ vừa nói.Khi còn trẻ, gia thế ông cũng được coi là hiển hách, lúc mới vào quân đội liền thăng chức rất nhanh. Còn Ôn Hướng Vinh chỉ là kẻ nhà quê, vậy mà nhờ quân công, từng bước từng bước leo lên trên đầu ông. Mấy chục năm trôi qua, bất kể ông cố gắng thế nào, vẫn bị một người đàn bà đè chặt.Ông sớm đã hận thấu Ôn Hướng Vinh, trăm phương nghìn kế cuối cùng cũng khiến bà bị điều tra, bị hạ phóng. Giờ đây nhìn thấy bà sa sút như chó, trong lòng ông thỏa mãn thì có, nhưng cũng thấp thỏm bất an.Người này chính là một mối họa lớn, giống như cỏ dại, sinh mệnh kiên cường, ông sợ nếu không diệt sạch sẽ, bà ta vẫn sẽ có cơ hội trở mình.Mà ông tuyệt đối không thể cho bà có chỗ đứng.Bị thiêu chết, dường như là một cách chết không tồi.Cũng khỏi phải để Lục Diên đi mua thuốc rồi để lộ sơ hở.Vĩnh viễn không được siêu sinh, chỉ nghe thôi cũng đã khiến ông thấy khoái trá.Ông nhếch môi, đem điều này viết vào trong thư.Viết xong, Lục lão gia mới từ bi mà liếc nàng một cái: "A Tễ, lát nữa giúp ta gửi đi."Lục Tễ gật đầu, đem thư nhét vào phong bì.Lúc này, ông nhìn nàng cũng thuận mắt hơn đôi chút, giọng nói bớt phần nghiêm khắc: "Được rồi, đứa nhỏ ngoan, mau đi gửi đi."Khi ôm thư ra ngoài, sắc mặt Lục Tễ vẫn có vài phần quái dị.Đây là lần đầu tiên Lục lão gia gọi nàng bằng "đứa nhỏ ngoan". Trước đây nghe ông gọi Lục Diên như vậy, nàng không thấy gì. Nhưng khi đổi thành chính mình, nàng chỉ cảm thấy vô cùng gai người, nổi cả da gà.Luôn có cảm giác giọng điệu ông chẳng giống đang khen cháu ruột, mà như đang khen một con mèo con chó nhỏ.Nàng quay về phòng một chuyến, mở phong thư mà Lục lão gia vừa viết, sau khi nhìn nội dung bên trong liền hài lòng nheo mắt.Gấp thư lại, để nguyên vào trong, Lục Tễ lại tự tay viết một bức hồi âm cho Quý Bạch Thanh, tiện thể lấy ra một phần tư liệu đã thu thập được trong thời gian qua, định lát nữa gửi chung cho Quý Bạch Thanh.*Tin tức giấy khen của Quý Bạch Thanh lại bị thu hồi lan truyền khắp thôn Vân Thuỷ.Những thôn dân vốn dĩ vì thể diện của tờ giấy khen kia mà thay đổi thái độ với nhà họ Quý và Quý Bạch Thanh, giờ lại lộ ra bộ mặt khác, chỉ chờ để xem Quý Bạch Thanh cùng Ôn Miểu bẽ mặt.Dù sao thì đến giấy khen do huyện tự tay trao cũng bị thu hồi, vậy hẳn là mấy lời biểu dương đăng báo trước đó cũng không còn tính nữa.Đây chính là không được công nhận.Vinh dự trước kia đặt lên người Quý Bạch Thanh từng cái từng cái đều bị phá vỡ, những kẻ vốn chướng mắt nhà họ Quý, chướng mắt Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu liền quả quyết rằng lần này Quý Bạch Thanh chắc chắn chẳng thể ngoi dậy được.Chỉ cần cô còn ở cùng Ôn Miểu, phần tử hắc ngũ loại kia còn chưa chết, thì Quý Bạch Thanh sẽ phải bị chỉ trỏ cả đời.Sau lưng Quý Bạch Thanh đã không còn chỗ dựa, thôn dân đều trở lại bộ mặt cũ, chuyện của nhà họ Quý, chuyện của Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đều bị đem ra bàn tán, cay nghiệt tận cùng."Lục Diên ca, suất đề cử đại học Công Nông Binh của Quý Bạch Thanh bị hủy rồi!"Ở chỗ thanh niên trí thức, Thẩm Niệm Niệm vừa nghe tin này đã lập tức nói với Lục Diên, giọng có phần kích động.Nghe vậy, Lục Diên đứng phắt dậy, đi vòng quanh nơi ở mấy lượt, trong lòng hớn hở, chưa từng có cảm giác sảng khoái như vậy."Quý Bạch Thanh vốn dĩ không xứng!" Qua một lúc, ép xuống sự hưng phấn trong lòng, Lục Diên mới mở miệng.Thẩm Niệm Niệm ngồi bên cạnh gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, người như Quý Bạch Thanh sao có thể được chọn vào suất quan trọng như thế, nên là Lục Diên ca mới phải." Nghe nàng nói vậy, tâm trạng Lục Diên càng khoái trá.Hắn liếc Thẩm Niệm Niệm một cái, giả vờ khiêm tốn: "Đâu có, đâu có, ta cũng chỉ thường thường, có điều đúng là mạnh hơn Quý Bạch Thanh thật."Nghe hắn nói thế, ánh mắt đang cười của Thẩm Niệm Niệm bỗng trở nên ảm đạm.Nàng lặng lẽ ngồi sát bên hắn, khe khẽ thở dài.Lục Diên nghiêng đầu nhìn nàng, gương mặt thanh thuần kia mang theo vài phần u sầu, đôi mắt nai vốn sáng long lanh cũng chẳng còn sáng như trước."Niệm Niệm, làm sao vậy?" Lục Diên bất giác hạ giọng hỏi.Thẩm Niệm Niệm chống cằm lắc đầu, "Không có gì."
Nhưng nét buồn hiện rõ trên gương mặt nhỏ, trông chẳng giống dáng vẻ không có chuyện gì.Lục Diên nghĩ đến sự quan tâm và an ủi nàng dành cho mình trong thời gian qua, trong lòng càng thêm mến, tình cảm cũng từng bước tăng lên. Nhìn nàng ủ rũ như thế, hắn thấy xót xa.Hắn hạ giọng dịu dàng hơn: "Niệm Niệm, ngươi cứ nói với ta, nếu là chuyện ta giải quyết được, ta nhất định sẽ giúp."Đôi mắt Thẩm Niệm Niệm hơi ngấn nước, ngẩng đầu yếu ớt nhìn hắn, khẽ nói: "Thật sao?"Thấy Lục Diên gật đầu, nàng mới nói tiếp: "Chỉ là ta nghĩ, nếu Lục Diên ca thật sự được chọn suất đề cử đại học Công Nông Binh, thì ta sẽ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi nữa.""Ta không nỡ xa Lục Diên ca, cũng sợ đến lúc đó chẳng ai chăm sóc ngươi."Trong lời nói của nàng toàn là luyến tiếc dành cho Lục Diên, hắn lại càng thêm thương nàng, an ủi: "Chắc chắn sẽ có cách, không chỉ trong công xã mới có suất, ở trấn cũng có suất đề cử, chỉ cần cố gắng được nhìn thấy thì sẽ có cơ hội lớn."Lời an ủi của hắn mơ hồ, nói cũng như không, nghe vậy, Thẩm Niệm Niệm đơ người.Qua một hồi, nàng mới cất giọng: "Lục Diên ca, những điều đó ta đều biết, chỉ là ta thật sự quá ngu ngốc, chuyện gì cũng chẳng làm được.""Ha ha," Lục Diên cười một tiếng, phản bác lời nàng, "Thật ra ngươi nấu cơm cũng khá ngon đó."Thẩm Niệm Niệm: "..."Nàng khổ tâm nói bao nhiêu, chỉ để nghe một câu hắn khen cơm nấu ngon thôi sao?!Ngày nghỉ, thôn Vân Thuỷ lại mở cuộc họp toàn thôn, bàn chuyện suất đề cử đại học Công Nông Binh.Chuyện suất đề cử của Quý Bạch Thanh bị hủy đã truyền khắp, Hà Hương Nguyệt dẫn đầu làm Quý Bạch Thanh cùng cả nhà cứng rắn một lần, bỏ ngoài tai lời Lý Hướng Đông, không đi dự cái cuộc họp vớ vẩn kia.Ôn Miểu ngồi đứng không yên, cuối cùng tìm cớ ra ngoài, đi nghe kết quả.Có kinh nghiệm lần trước từ Quý Bạch Thanh, lần này trực tiếp chọn năm suất, quan sát liên tục đến tháng chín, đến lúc đó sẽ tuyển ra người thích hợp nhất.Trong đó có tên Lục Diên và Lý Văn Văn, còn lại là ba thanh niên làm việc chăm chỉ nhất trong thôn.Nghe tới đây, phía sau Lý Hướng Đông còn nói thêm mấy lời chỉ trích Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu không nghe nữa, quay lưng đi.Trên đường về, Ôn Miểu vẫn còn ngẩn ngơ, chợt nhớ lại cảnh mấy hôm trước họp ở kho.Khi ấy nàng còn vì nghĩ tới việc Quý Bạch Thanh sẽ đi học đại học mà sớm cảm thấy luyến tiếc, vậy mà chỉ mới mấy ngày, đã xảy ra biến đổi trời long đất lở.Quý Bạch Thanh không còn cơ hội đi học, dĩ nhiên cũng không cần rời xa nàng, nhưng nàng lại chẳng thấy vui nổi.Tương lai vốn sáng rực của Quý Bạch Thanh, vì sự tồn tại của nàng mà bị tước đoạt.Ôn Miểu nghĩ, nếu không có nàng, hoặc không ở cùng Quý Bạch Thanh, thì mọi chuyện có phải đã không thành ra thế này?Nhưng nàng rất yêu Quý Bạch Thanh, rất không nỡ rời xa Quý Bạch Thanh.Nhưng tình yêu có thể ích kỷ đến vậy sao? Tình yêu mang tư tâm còn có tính là tình yêu không?Nàng tự cho là tình yêu ấy dường như đã mang lại cho Quý Bạch Thanh và Hà Hương Nguyệt quá nhiều gánh nặng cùng tổn thương.Nếu không có nàng, Quý Bạch Thanh và nhà họ Quý chắc chắn sẽ sống tốt hơn bây giờ nhiều.Bất tri bất giác đi tới trước cửa nhà Ôn Như Yên, Ôn Miểu chần chừ, cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa.Ôn Như Yên mở cửa thấy là Ôn Miểu thì hơi ngạc nhiên, mời nàng vào."Sao ngươi lại tới?"Rót cho Ôn Miểu một ly nước, Ôn Như Yên ngồi xuống giường, có chút nghi hoặc.Ôn Miểu không uống, đặt thẳng xuống bàn, ngồi cạnh Ôn Như Yên, như một đứa trẻ bất lực mà đưa tay ôm lấy cô mình, vội vàng muốn có chút hơi ấm từ trên người đối phương.Hiếm khi thấy nàng quấn lấy mình thế này, Ôn Như Yên đặt tay vỗ nhẹ sau lưng, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy? Tủi thân chuyện gì rồi?"Ôn Miểu lắc đầu, buông tay ra, ngồi thẳng dậy, chỉ dùng mu bàn tay che mắt."Cô cô, ngươi nói thế nào mới tính là tình yêu thật sự?" Nàng thì thào hỏi.Nghe câu hỏi này, Ôn Như Yên cũng ngẩn ra một lát."Thế nào là tình yêu thật sự?" Nàng lặp lại, nghĩ ngợi rồi trả lời: "Ngươi với Tiểu Quý chắc được tính là vậy đó.""Ngươi trước kia tin tưởng Tiểu Quý đến thế, hơn nữa giờ nhà mình khó khăn, nhưng Tiểu Quý vẫn đối xử tốt với ngươi và chúng ta."Nghĩ cách dùng từ gì để hình dung quan hệ giữa hai người, cuối cùng nàng đưa ra: "Hoạn nạn tương trợ lẫn nhau."Ôn Miểu lắc đầu: "Ta thấy có lẽ ta không đủ yêu nàng."Đôi mắt vốn đã đỏ hoe dưới lòng bàn tay, hàng mi đã ướt, chỉ là nước mắt quanh vành mắt vẫn chưa rơi xuống.Nghe vậy, Ôn Như Yên choáng váng: "Ngươi không đủ yêu nàng là sao, ngươi không thích Tiểu Quý nữa à?"Ôn Miểu còn chưa kịp trả lời, cửa lại vang lên tiếng gõ, giọng Quý Bạch Thanh truyền vào: "Cô cô, Miểu Miểu có ở đây không?"Ôn Như Yên nhìn Ôn Miểu một cái, cuối cùng vẫn đi mở cửa.Trước khi Quý Bạch Thanh đưa Ôn Miểu đi, Ôn Như Yên còn đặc biệt dặn: "Giữa các ngươi có hiểu lầm gì thì phải nói rõ với nhau, tuyệt đối đừng giấu giếm!"Ôn Miểu nói nàng không đủ thích Quý Bạch Thanh? Thật lạ lùng.Quý Bạch Thanh gật đầu, đưa Ôn Miểu về nhà.Về đến phòng, Ôn Miểu đã kìm nén nước mắt, chỉ còn viền mắt ửng đỏ là nhìn ra được dấu vết.Quý Bạch Thanh mới chỉ lơ đãng một lát, không ngờ nàng lại đi ra ngoài.Vừa nãy cô đột nhiên hơi đau đầu, lên giường nằm một chút, tỉnh dậy không thấy Ôn Miểu đâu, liền vội đi tìm.Nhìn gương mặt có phần tái nhợt của nàng, lòng Quý Bạch Thanh cũng nghẹn lại."Ngươi đi kho nghe Lý Hướng Đông bọn họ họp rồi?"Ôn Miểu lặng lẽ gật đầu."Lại nghĩ nhiều rồi?" Quý Bạch Thanh nói trúng tim đen.Ôn Miểu lắc đầu, nhưng cô không tin.Quý Bạch Thanh nhéo hai má trắng nõn mềm mại của nàng, nghiến răng: "Đồ nói dối."Nhìn gương mặt Ôn Miểu bị bóp méo trong tay, Quý Bạch Thanh mới buông ra."Đại học Công Nông Binh vốn dĩ ta cũng sẽ không đi, cho nên giờ mất cơ hội này cũng vừa hay.""Không được tự trách, không được nghĩ nhiều cũng không được buồn."Ôn Miểu nhìn chằm chằm cô, thấp giọng nói: "Cái gì cũng không được.""Ừ." Quý Bạch Thanh thản nhiên, "So với nghĩ nhiều, chi bằng đến xoa đầu cho ta đi."Để chuyển hướng chú ý của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh dửng dưng sai nàng làm việc.Ôn Miểu nghe vậy, quả nhiên chẳng còn thời gian nghĩ gì nữa, trong mắt hổ phách còn lo lắng, khẽ nói: "Sao lại đau nữa rồi?"Ngả lưng lên ghế, Quý Bạch Thanh lắc đầu, cảm nhận ngón tay mềm mại của Ôn Miểu, vô thức nhớ lại giấc mơ vừa rồi.Giấc mơ ban nãy rất kỳ quái, có chút giống nguyên cốt truyện, nhưng lại khác biệt nhiều.Thời gian hẳn là sau khi Ôn Hướng Vinh qua đời, trong mơ Ôn Miểu trở nên tê dại, yếu ớt, tái nhợt, trong mắt chẳng còn ánh sáng.Nhưng trong túi áo nàng vẫn cất một tấm ảnh, mỗi lần lấy ra ngắm, ngón tay đều dịu dàng vuốt ve, chỉ khi nhìn tấm ảnh ấy, đôi mắt đào hoa mới khôi phục chút sáng ngời vốn có.Người kia rốt cuộc là ai? Là Ôn Hướng Vinh sao?Chỉ là một khi tiếp tục nghĩ sâu thêm về điều này, cho dù có Ôn Miểu xoa bóp giảm đau, Quý Bạch Thanh vẫn không cách nào khống chế được, cơn nhói buốt trong não lại ập đến.Ôn Miểu vẫn luôn chú ý đến sắc mặt cô, thấy cô chau mày, môi tái đi vài phần, lập tức không dám tiếp tục.Nàng nhỏ giọng dò hỏi: "Ta ấn đau rồi sao?"Quý Bạch Thanh mở mắt, lắc đầu, nở nụ cười nhẹ: "Không sao, chỉ là chợt nhớ ra vài chuyện."Cô hỏi: "Hôm nay bên thợ mộc đưa khung giường đến rồi, có muốn cùng đi xem không?"Ôn Miểu dĩ nhiên muốn đi, nhưng nhìn tới Quý Bạch Thanh, trong mắt nàng lại mang lo lắng."Ngươi hiện tại ổn chứ?"Quý Bạch Thanh gật đầu: "Không sao nữa rồi."Cô đứng dậy trước mặt Ôn Miểu, cơn choáng váng thoáng ập tới, ngón tay bám vào lưng ghế đến phát trắng, may mà gắng gượng đứng vững, không để lộ sơ hở."Đi thôi."Nắm tay Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh cùng nàng đi sang căn nhà mới.Khung giường đã được lắp từ sáng, giường gỗ chắc chắn, đứng lên nhún vài cái cũng không sao.Trong phòng mấy hôm nay từng chút một đều được bổ sung, đồ đạc gần như đủ cả, giờ nhìn qua đã có vài phần hơi thở của một ngôi nhà.Nhiều thứ đều do cô và Ôn Miểu tự tay chọn, kết hợp sở thích của cả hai.Dẫn Ôn Miểu đi dạo quanh, Quý Bạch Thanh nghĩ không bao lâu nữa là có thể dọn vào ở.Ôn Miểu còn đang ngắm nghía bày biện trong phòng, Quý Bạch Thanh nhìn gương mặt chăm chú ấy, thầm nghĩ, chờ giải quyết xong chuyện của Ôn Hướng Vinh, có lẽ hai người cũng nên đi lấy giấy chứng nhận rồi.Nghĩ tới đây, khóe môi cô cong lên, tâm tình cũng tốt hơn, ngay cả cơn đau đầu cũng giảm bớt.Chỉ là cô vẫn còn nghi hoặc, trong nguyên cốt truyện, tấm ảnh Ôn Miểu giữ rốt cuộc là của ai? Chắc là Ôn Hướng Vinh đúng không?Cô cúi đầu trầm ngâm, Ôn Miểu lại đi đến khoác tay cô, khẽ nói: "Xem xong rồi, mau về thôi, ngươi nghỉ ngơi thêm đi."Ôn Miểu vẫn lo cho cô.Quý Bạch Thanh thuận theo, nhẹ nhàng gật đầu.Đến thứ hai, khi đến thôn Tiểu Thạch giúp Ôn Hướng Vinh, hôm ấy quả nhiên công việc được phân xuống cho bà nặng hơn rất nhiều.Quý Bạch Thanh cùng Ôn Hướng Vinh bị phân đi đào kênh, toàn là mấy gã đàn ông cường tráng làm việc đó, điểm công cũng được tính đủ, mà Ôn Hướng Vinh thì điểm lại ít ỏi vô cùng.Quý Bạch Thanh đã đoán trước, nên cắm đầu làm việc cùng bà.Một ngày trôi qua, toàn thân cơ bắp ê ẩm.Trả nông cụ xong, Quý Bạch Thanh ngồi trên chiếc ghế lung lay trong chuồng bò, suýt nữa không đứng dậy nổi.Ôn Hướng Vinh cũng chật vật, mồ hôi ướt đẫm, chỗ xương đùi kia đau nhức dữ dội, vết thương trên mặt chưa lành hẳn cũng nứt ra vì quá sức, bị mồ hôi chảy vào rát buốt.Quý Bạch Thanh nghĩ, bà thế này chắc chẳng còn sức mà nấu cơm, bèn gắng gượng đứng lên, định nấu cho bà một bữa rồi mới về.Dù gì cô còn trẻ hơn Ôn Hướng Vinh mấy chục tuổi, cơ thể hồi phục nhanh hơn.Còn bà thì phải nghỉ ngơi khá lâu mới lấy lại sức.Vả lại con kênh dài, ít nhất còn phải đào thêm mấy ngày nữa.Cô thở dài, vừa bước ra ngoài chuẩn bị nấu cơm, thì đã thấy Ôn Miểu từ xa đi tới.Sao hôm nay nàng lại đến sớm vậy? Trong lòng cô hơi ngạc nhiên.Đang muốn tiến lên đón, chưa đi được mấy bước, phía trước Ôn Miểu bỗng nhảy ra một gã đàn ông, muốn bắt chuyện.Ôn Miểu lùi lại một bước, trông thấy Quý Bạch Thanh thì càng thêm gấp, lạnh giọng với gã từ đâu chui ra: "Tránh ra."Gã nheo mắt, giọng the thé, như gà bị bóp cổ:"Ngươi chính là cháu gái của cái đồ xấu xí kia chứ gì?"Lời còn chưa dứt, Quý Bạch Thanh đã kịp chạy tới, bực mình đá hắn một cước, cô chắn trước mặt Ôn Miểu, trợn mắt: "Liên quan quái gì tới ngươi.""Cút."Nói xong, cô kéo Ôn Miểu đi về phía chuồng bò, chẳng thèm quan tâm nữa.Gã đàn ông nhìn theo bóng lưng hai người, nhổ một bãi nước bọt xuống đất."Chỉ là loại đi gần với hắc ngũ loại, để ta xem các ngươi còn đắc ý được bao lâu!"Quý Bạch Thanh nghĩ lại gã có dáng vẻ lén lút vừa rồi cũng thấy ghê tởm, liền hỏi Ôn Miểu: "Chiều nay chẳng phải còn tiết sao? Sao lại đến sớm vậy?"Thấy trong tay nàng còn xách hộp cơm, rõ ràng không phải Hà Hương Nguyệt nấu, thời gian này bọn họ mới tan làm chưa lâu.Ôn Miểu cười cười: "Hiệu trưởng bảo cho ta nghỉ mấy hôm, để ta về nghỉ ngơi rồi hãy đi tiếp."Đây rõ ràng là ngầm tỏ ý không muốn cho Ôn Miểu tiếp tục dạy học.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh trầm mặc.Cô nhìn Ôn Miểu, mấp máy môi, muốn nói gì đó, rồi lại thôi.Ôn Miểu nhìn ra sự giằng co của cô, ánh mắt dịu xuống: "Về rồi nói, giờ lo cho bà ăn trước đi."Ôn Hướng Vinh thấy Ôn Miểu hôm nay đến cũng hơi ngạc nhiên, Ôn Miểu không nói thật, chỉ lấy cớ được tan học sớm để che đậy.Ôn Hướng Vinh không hỏi thêm, ăn xong liền bảo hai người về sớm."Là vì bị bà ảnh hưởng sao?" Quý Bạch Thanh hỏi trên đường.Ôn Miểu nói: "Ta cũng không biết, chắc vậy."Thực ra khi nghe hiệu trưởng nói, trong lòng nàng nhẹ nhõm nhiều hơn.Dù trước đó nàng cũng nghĩ như vậy, chỉ là Quý Bạch Thanh không muốn, nàng sợ tự quyết sẽ khiến cô giận.Nàng nhoẻn cười: "Sau này ta cũng có thể đến giúp các ngươi."Điều Ôn Miểu lo duy nhất lúc này là nếu tiền tiêu hết thì phải làm sao, nàng cũng không thể chỉ dựa vào Quý Bạch Thanh kiếm tiền.Nghe nàng nói, thái dương Quý Bạch Thanh giật giật, vội ngăn: "Đừng, mấy hôm nay việc nặng lắm, ngươi không chịu nổi đâu."Một ngày thôi mà cô và Ôn Hướng Vinh đã mệt rã rời, huống chi là với Ôn Miểu tay chân mảnh khảnh.Sức nàng chẳng khác gì mèo, Quý Bạch Thanh sợ chưa làm được bao nhiêu đã bị thương."Ngươi ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt, có thể nấu cơm cho chúng ta, như vậy về nhà là có cơm nóng ăn ngay."Nụ cười trên môi Ôn Miểu dần biến mất, nàng mím môi nhìn cô:"A Thanh, ngươi xem ta quá yếu đuối rồi. Việc ngươi làm ta đều làm được. Nếu không có ngươi, những việc này ta vốn dĩ cũng phải làm."Giọng Ôn Miểu mang theo bực bội, tâm trạng cũng không tốt, nàng không hiểu tại sao Quý Bạch Thanh cứ ngăn mình.Chẳng lẽ Quý Bạch Thanh xót cho nàng, mà nàng lại không xót Quý Bạch Thanh sao?Bản thân Quý Bạch Thanh cũng chẳng biết thương chính mình sao?"..." Quý Bạch Thanh lặng người.Cô thật sự không nỡ để Ôn Miểu làm những việc đó. Trong mắt cô, Ôn Miểu là một nụ hoa yếu mềm, cần được che chở để nở rộ.Nhưng nghĩ kỹ lại, cô quả thật làm quá nhiều.Ôn Miểu cũng muốn trưởng thành, muốn độc lập, sẽ thấy phiền với sự bao bọc quá mức của cô.Cô nhất thời cũng không biết phải đáp thế nào.Nói xong, thấy Quý Bạch Thanh không trả lời, Ôn Miểu cũng hơi hối hận. Nàng vốn không định nói nặng lời, chỉ là dồn nén trong lòng lâu, đến lúc cảm xúc dâng lên liền buột miệng hết thảy."Xin lỗi A Thanh, ta không có ý trách ngươi, chỉ là ta nghĩ ngươi và bà đều sẽ mệt. Ngươi thấy ta cần được che chở, nhưng ngươi cũng là con gái, lại nhỏ hơn ta ba tuổi, ngươi cũng không phải sinh ra đã biết làm những việc này. Ngươi làm được, ta cũng có thể học, ta cũng có thể làm."Nàng níu góc áo Quý Bạch Thanh, khẩn thiết: "A Thanh, có thể để ta làm nhiều hơn chút không?"Quý Bạch Thanh nhìn bàn tay mềm trắng của nàng, lông mi rủ xuống, khẽ thở dài.Đưa tay nắm lấy tay nàng: "Miểu Miểu, ngươi không nên làm những việc này. Tin ta đi, ngày tháng như thế sẽ không còn lâu nữa đâu. Chuyện của bà, ta đã có cách, chờ thư hồi âm của Lục Tễ, sẽ sớm giải quyết thôi.""Nhân lúc nghỉ ngơi, ngươi nấu thêm đồ ngon bồi bổ cho chúng ta, còn vết thương của bà cũng cần ngươi chăm. Nghe lời nhé?"Ôn Miểu rút tay về, lặng lẽ đi trước, không muốn để ý cô. Dù nói gì đi nữa, Quý Bạch Thanh cũng không chịu nghe.Lòng nàng buồn bã, thất vọng xen lẫn.Quý Bạch Thanh đi phía sau, cũng không đuổi theo. Trong lòng cô mệt mỏi, xoa ấn đường, nghĩ ngủ một giấc rồi sẽ dỗ nàng sau.Hôm nay thật sự rất mệt.Hai người đều sầm mặt, đi trên đường về chẳng ai dám lại gần bắt chuyện, sợ chọc phải tai họa.Bình thường có chửi rủa, hai nàng cũng mặc kệ, nhưng khi tâm trạng không tốt thì chưa chắc, nhất là Quý Bạch Thanh, không ít người trong thôn từng bị cô đánh.Lúc ăn cơm, Quý Bạch Thanh suýt ngủ gục trên bàn, ăn xong phải dùng nước lạnh rửa mặt mới tỉnh táo hơn chút.Lại nhìn Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ, sắc mặt hai người cũng mệt nhọc.Có vẻ ai cũng kiệt sức.Tắm rửa xong, Quý Bạch Thanh nằm xuống giường, định chờ Ôn Miểu về rồi nói chuyện, nhưng vừa chạm gối, cơn buồn ngủ đã ập tới, chẳng bao lâu cô ngủ say.Ôn Miểu tắm xong, mang theo hơi nước trở lại phòng, vừa định gọi tên cô, thì thấy Quý Bạch Thanh đã nhắm mắt, ngủ rồi, gương mặt trắng trẻo vẫn hằn vẻ mệt mỏi.Lời định nói nghẹn lại, thấy cô ngay cả trong mơ cũng chau mày, Ôn Miểu vươn tay vuốt phẳng.Ôn Miểu không biết có phải vì mình nói lời kia khiến cô khó xử, nên ngay cả trong mơ cũng phiền muộn hay không. Nhưng ý nàng không phải thế, nàng chỉ muốn thật sự giúp đỡ, ít nhất giảm đi phần nào gánh nặng.Nàng cúi xuống, hôn lên giữa mày của Quý Bạch Thanh, tắt đèn, nằm nghiêng quay mặt vào trong.Tư thế hai người quay lưng chẳng duy trì lâu, Quý Bạch Thanh khẽ lẩm bẩm, trở mình ôm lấy Ôn Miểu từ phía sau.Ôn Miểu chưa ngủ, tim run lên, không nhịn được chui vào lòng cô thêm chút.Sáng hôm sau, Quý Bạch Thanh tỉnh dậy đã không thấy Ôn Miểu.Xoa mắt đi ra, mới biết nàng đã vào bếp nấu cơm.Rửa mặt xong, cô hôn lên má nàng một cái."Sao dậy sớm thế?"Nhìn cháo cá trong nồi, cô hơi ngạc nhiên, sáng sớm đã ăn ngon vậy sao?Ôn Miểu khuấy cháo, mắt nhìn thẳng: "Không phải ngươi bảo ta ở nhà nấu ăn cho mọi người bồi bổ sao? Sáng nay ta đi bắt cá về."Thì ra là đem lời cô nói hôm qua ghi nhớ hết. Quý Bạch Thanh thở phào, vậy đống lời chuẩn bị cũng khỏi cần nói nữa.Cô cong mắt cười: "Nhưng cũng không cần dậy sớm vậy."Trước khi đi thôn Tiểu Thạch, cô dặn: "Không có việc thì đừng ra ngoài, thôn dân nói lời khó nghe, ở nhà nếu rảnh có thể xem thêm sách giáo khoa cấp hai, cấp ba."Ôn Miểu gật đầu, hơi chán chường đẩy cô: "Được rồi, ngươi đi đi, ta biết rồi."Vài ngày sau, Ôn Miểu đều lo chuyện cơm nước. Phải nói rằng, mỗi ngày vất vả ở ngoài, về nhà có cơm nóng hổi ngon lành ăn, sự mệt nhọc cũng vơi đi ít nhiều.Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ cũng được ăn uống đủ ba bữa, sắc mặt hồng hào hẳn.Quý Bạch Thanh cùng Ôn Hướng Vinh đào kênh ba ngày, xương cốt như rã rời, cuối cùng cũng đổi việc.Tuy không nhẹ nhàng hơn mấy, nhưng bớt khổ chút nào hay chút đó.Vợ chồng Hà Hương Nguyệt thì bị gọi đi gánh đá, việc còn nặng hơn.May mà hai người sức vóc lớn, lại không ai giám sát liên tục, mệt thì được nghỉ.Nghe tin, Quý Bạch Thanh dặn: "Cứ từ từ làm, không được thì bỏ công điểm cũng được, quan trọng là cẩn thận, đừng để bị thương, thân thể mới là nhất."Thời tiết cũng dần nóng lên, mỗi lần đi thị trấn, Quý Bạch Thanh đều để Ôn Miểu tới giúp Ôn Hướng Vinh trước, nếu không tới chiều cô mới đi thì công việc hôm đó làm không kịp.Chuyện của cô không biết bị ai truyền tới trấn, biết cô có vấn đề với phần tử xấu, thịt heo bán cũng khó hơn trước.Ai thấy Quý Bạch Thanh cũng né xa, sợ bị liên lụy.Vương Bảo Châu chỉ có thể an ủi cô, để cô phụ trách giết heo, còn việc bán để nàng lo.Điều duy nhất khiến Quý Bạch Thanh thấy an ủi là, tuy tiếng xấu nhiều, nhưng Hạ Hàn Mai dường như không định đổi người, chỉ bảo cô thời gian này ở kho giết heo, tránh bớt thị phi.Vốn dự định bổ sung nốt vài thứ trong nhà mới, cuối cùng chẳng có thời gian, chỉ có thể chờ giải quyết xong chuyện của Ôn Hướng Vinh, hoặc đợi nghỉ phép rồi tính.Quý Bạch Thanh còn nghĩ sẽ lên thôn Đại Sơn chỗ a bà cắt thêm vài cành hoa, đến lúc đó mang tặng Ôn Miểu.Ôn Miểu mấy hôm nay không vui, cô biết, nhưng lại bất lực.Chỉ có thể tự nhủ qua thêm một đoạn thời gian sẽ ổn.Thế nhưng chứng đau đầu, hoa mắt của Quý Bạch Thanh lại càng nặng. Cô thật sự lo có ngày nào đó sơ suất ngất đi, khiến Ôn Hướng Vinh và Ôn Miểu hoảng sợ.Cơn đau đầu vẫn không giảm, cảm giác vẫn như cũ, chỉ là chứng hoa mắt và ù tai xuất hiện dày hơn trước.Trước mắt cô thường lóe qua vô số cảnh tượng chưa từng thấy, khi ù tai, thường có những giọng nói lạ, mang ác ý, văng vẳng bên tai.Nói là lạ cũng không hẳn, có vài giọng cô có thể đối chiếu với người dân ở thôn Vân Thuỷ ngoài đời, thậm chí nghi ngờ chính mình đã nghe chửi nhiều quá, nên vô thức khắc ghi.Nhưng những lời ong ong bên tai lại khác biệt với những gì thôn dân hiện giờ nói.Ngoài đời cô bị gọi là "phần tử xấu", còn trong tai lại cứ văng vẳng tiếng gọi "cẩu tạp chủng"."Cẩu tạp chủng" kia là mắng ai? Cô có chút nghi hoặc.Hay là cô đã bị chửi đến mức lãng tai, bắt đầu ảo giác rồi? Quý Bạch Thanh không phân biệt được.Cô chỉ có thể đợi qua đợt bận rộn này, rồi tìm thời gian đi khám. Nếu không thì cũng đành thôi.Hôm ấy, vừa tan làm, đang cùng Ôn Miểu đi đưa cơm trở về, đi tới đầu thôn, thì Tôn đại nương hốt hoảng chạy đến:"Bạch Thanh, cha ngươi xảy ra chuyện rồi!"
Nhưng nét buồn hiện rõ trên gương mặt nhỏ, trông chẳng giống dáng vẻ không có chuyện gì.Lục Diên nghĩ đến sự quan tâm và an ủi nàng dành cho mình trong thời gian qua, trong lòng càng thêm mến, tình cảm cũng từng bước tăng lên. Nhìn nàng ủ rũ như thế, hắn thấy xót xa.Hắn hạ giọng dịu dàng hơn: "Niệm Niệm, ngươi cứ nói với ta, nếu là chuyện ta giải quyết được, ta nhất định sẽ giúp."Đôi mắt Thẩm Niệm Niệm hơi ngấn nước, ngẩng đầu yếu ớt nhìn hắn, khẽ nói: "Thật sao?"Thấy Lục Diên gật đầu, nàng mới nói tiếp: "Chỉ là ta nghĩ, nếu Lục Diên ca thật sự được chọn suất đề cử đại học Công Nông Binh, thì ta sẽ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi nữa.""Ta không nỡ xa Lục Diên ca, cũng sợ đến lúc đó chẳng ai chăm sóc ngươi."Trong lời nói của nàng toàn là luyến tiếc dành cho Lục Diên, hắn lại càng thêm thương nàng, an ủi: "Chắc chắn sẽ có cách, không chỉ trong công xã mới có suất, ở trấn cũng có suất đề cử, chỉ cần cố gắng được nhìn thấy thì sẽ có cơ hội lớn."Lời an ủi của hắn mơ hồ, nói cũng như không, nghe vậy, Thẩm Niệm Niệm đơ người.Qua một hồi, nàng mới cất giọng: "Lục Diên ca, những điều đó ta đều biết, chỉ là ta thật sự quá ngu ngốc, chuyện gì cũng chẳng làm được.""Ha ha," Lục Diên cười một tiếng, phản bác lời nàng, "Thật ra ngươi nấu cơm cũng khá ngon đó."Thẩm Niệm Niệm: "..."Nàng khổ tâm nói bao nhiêu, chỉ để nghe một câu hắn khen cơm nấu ngon thôi sao?!Ngày nghỉ, thôn Vân Thuỷ lại mở cuộc họp toàn thôn, bàn chuyện suất đề cử đại học Công Nông Binh.Chuyện suất đề cử của Quý Bạch Thanh bị hủy đã truyền khắp, Hà Hương Nguyệt dẫn đầu làm Quý Bạch Thanh cùng cả nhà cứng rắn một lần, bỏ ngoài tai lời Lý Hướng Đông, không đi dự cái cuộc họp vớ vẩn kia.Ôn Miểu ngồi đứng không yên, cuối cùng tìm cớ ra ngoài, đi nghe kết quả.Có kinh nghiệm lần trước từ Quý Bạch Thanh, lần này trực tiếp chọn năm suất, quan sát liên tục đến tháng chín, đến lúc đó sẽ tuyển ra người thích hợp nhất.Trong đó có tên Lục Diên và Lý Văn Văn, còn lại là ba thanh niên làm việc chăm chỉ nhất trong thôn.Nghe tới đây, phía sau Lý Hướng Đông còn nói thêm mấy lời chỉ trích Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu không nghe nữa, quay lưng đi.Trên đường về, Ôn Miểu vẫn còn ngẩn ngơ, chợt nhớ lại cảnh mấy hôm trước họp ở kho.Khi ấy nàng còn vì nghĩ tới việc Quý Bạch Thanh sẽ đi học đại học mà sớm cảm thấy luyến tiếc, vậy mà chỉ mới mấy ngày, đã xảy ra biến đổi trời long đất lở.Quý Bạch Thanh không còn cơ hội đi học, dĩ nhiên cũng không cần rời xa nàng, nhưng nàng lại chẳng thấy vui nổi.Tương lai vốn sáng rực của Quý Bạch Thanh, vì sự tồn tại của nàng mà bị tước đoạt.Ôn Miểu nghĩ, nếu không có nàng, hoặc không ở cùng Quý Bạch Thanh, thì mọi chuyện có phải đã không thành ra thế này?Nhưng nàng rất yêu Quý Bạch Thanh, rất không nỡ rời xa Quý Bạch Thanh.Nhưng tình yêu có thể ích kỷ đến vậy sao? Tình yêu mang tư tâm còn có tính là tình yêu không?Nàng tự cho là tình yêu ấy dường như đã mang lại cho Quý Bạch Thanh và Hà Hương Nguyệt quá nhiều gánh nặng cùng tổn thương.Nếu không có nàng, Quý Bạch Thanh và nhà họ Quý chắc chắn sẽ sống tốt hơn bây giờ nhiều.Bất tri bất giác đi tới trước cửa nhà Ôn Như Yên, Ôn Miểu chần chừ, cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa.Ôn Như Yên mở cửa thấy là Ôn Miểu thì hơi ngạc nhiên, mời nàng vào."Sao ngươi lại tới?"Rót cho Ôn Miểu một ly nước, Ôn Như Yên ngồi xuống giường, có chút nghi hoặc.Ôn Miểu không uống, đặt thẳng xuống bàn, ngồi cạnh Ôn Như Yên, như một đứa trẻ bất lực mà đưa tay ôm lấy cô mình, vội vàng muốn có chút hơi ấm từ trên người đối phương.Hiếm khi thấy nàng quấn lấy mình thế này, Ôn Như Yên đặt tay vỗ nhẹ sau lưng, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy? Tủi thân chuyện gì rồi?"Ôn Miểu lắc đầu, buông tay ra, ngồi thẳng dậy, chỉ dùng mu bàn tay che mắt."Cô cô, ngươi nói thế nào mới tính là tình yêu thật sự?" Nàng thì thào hỏi.Nghe câu hỏi này, Ôn Như Yên cũng ngẩn ra một lát."Thế nào là tình yêu thật sự?" Nàng lặp lại, nghĩ ngợi rồi trả lời: "Ngươi với Tiểu Quý chắc được tính là vậy đó.""Ngươi trước kia tin tưởng Tiểu Quý đến thế, hơn nữa giờ nhà mình khó khăn, nhưng Tiểu Quý vẫn đối xử tốt với ngươi và chúng ta."Nghĩ cách dùng từ gì để hình dung quan hệ giữa hai người, cuối cùng nàng đưa ra: "Hoạn nạn tương trợ lẫn nhau."Ôn Miểu lắc đầu: "Ta thấy có lẽ ta không đủ yêu nàng."Đôi mắt vốn đã đỏ hoe dưới lòng bàn tay, hàng mi đã ướt, chỉ là nước mắt quanh vành mắt vẫn chưa rơi xuống.Nghe vậy, Ôn Như Yên choáng váng: "Ngươi không đủ yêu nàng là sao, ngươi không thích Tiểu Quý nữa à?"Ôn Miểu còn chưa kịp trả lời, cửa lại vang lên tiếng gõ, giọng Quý Bạch Thanh truyền vào: "Cô cô, Miểu Miểu có ở đây không?"Ôn Như Yên nhìn Ôn Miểu một cái, cuối cùng vẫn đi mở cửa.Trước khi Quý Bạch Thanh đưa Ôn Miểu đi, Ôn Như Yên còn đặc biệt dặn: "Giữa các ngươi có hiểu lầm gì thì phải nói rõ với nhau, tuyệt đối đừng giấu giếm!"Ôn Miểu nói nàng không đủ thích Quý Bạch Thanh? Thật lạ lùng.Quý Bạch Thanh gật đầu, đưa Ôn Miểu về nhà.Về đến phòng, Ôn Miểu đã kìm nén nước mắt, chỉ còn viền mắt ửng đỏ là nhìn ra được dấu vết.Quý Bạch Thanh mới chỉ lơ đãng một lát, không ngờ nàng lại đi ra ngoài.Vừa nãy cô đột nhiên hơi đau đầu, lên giường nằm một chút, tỉnh dậy không thấy Ôn Miểu đâu, liền vội đi tìm.Nhìn gương mặt có phần tái nhợt của nàng, lòng Quý Bạch Thanh cũng nghẹn lại."Ngươi đi kho nghe Lý Hướng Đông bọn họ họp rồi?"Ôn Miểu lặng lẽ gật đầu."Lại nghĩ nhiều rồi?" Quý Bạch Thanh nói trúng tim đen.Ôn Miểu lắc đầu, nhưng cô không tin.Quý Bạch Thanh nhéo hai má trắng nõn mềm mại của nàng, nghiến răng: "Đồ nói dối."Nhìn gương mặt Ôn Miểu bị bóp méo trong tay, Quý Bạch Thanh mới buông ra."Đại học Công Nông Binh vốn dĩ ta cũng sẽ không đi, cho nên giờ mất cơ hội này cũng vừa hay.""Không được tự trách, không được nghĩ nhiều cũng không được buồn."Ôn Miểu nhìn chằm chằm cô, thấp giọng nói: "Cái gì cũng không được.""Ừ." Quý Bạch Thanh thản nhiên, "So với nghĩ nhiều, chi bằng đến xoa đầu cho ta đi."Để chuyển hướng chú ý của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh dửng dưng sai nàng làm việc.Ôn Miểu nghe vậy, quả nhiên chẳng còn thời gian nghĩ gì nữa, trong mắt hổ phách còn lo lắng, khẽ nói: "Sao lại đau nữa rồi?"Ngả lưng lên ghế, Quý Bạch Thanh lắc đầu, cảm nhận ngón tay mềm mại của Ôn Miểu, vô thức nhớ lại giấc mơ vừa rồi.Giấc mơ ban nãy rất kỳ quái, có chút giống nguyên cốt truyện, nhưng lại khác biệt nhiều.Thời gian hẳn là sau khi Ôn Hướng Vinh qua đời, trong mơ Ôn Miểu trở nên tê dại, yếu ớt, tái nhợt, trong mắt chẳng còn ánh sáng.Nhưng trong túi áo nàng vẫn cất một tấm ảnh, mỗi lần lấy ra ngắm, ngón tay đều dịu dàng vuốt ve, chỉ khi nhìn tấm ảnh ấy, đôi mắt đào hoa mới khôi phục chút sáng ngời vốn có.Người kia rốt cuộc là ai? Là Ôn Hướng Vinh sao?Chỉ là một khi tiếp tục nghĩ sâu thêm về điều này, cho dù có Ôn Miểu xoa bóp giảm đau, Quý Bạch Thanh vẫn không cách nào khống chế được, cơn nhói buốt trong não lại ập đến.Ôn Miểu vẫn luôn chú ý đến sắc mặt cô, thấy cô chau mày, môi tái đi vài phần, lập tức không dám tiếp tục.Nàng nhỏ giọng dò hỏi: "Ta ấn đau rồi sao?"Quý Bạch Thanh mở mắt, lắc đầu, nở nụ cười nhẹ: "Không sao, chỉ là chợt nhớ ra vài chuyện."Cô hỏi: "Hôm nay bên thợ mộc đưa khung giường đến rồi, có muốn cùng đi xem không?"Ôn Miểu dĩ nhiên muốn đi, nhưng nhìn tới Quý Bạch Thanh, trong mắt nàng lại mang lo lắng."Ngươi hiện tại ổn chứ?"Quý Bạch Thanh gật đầu: "Không sao nữa rồi."Cô đứng dậy trước mặt Ôn Miểu, cơn choáng váng thoáng ập tới, ngón tay bám vào lưng ghế đến phát trắng, may mà gắng gượng đứng vững, không để lộ sơ hở."Đi thôi."Nắm tay Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh cùng nàng đi sang căn nhà mới.Khung giường đã được lắp từ sáng, giường gỗ chắc chắn, đứng lên nhún vài cái cũng không sao.Trong phòng mấy hôm nay từng chút một đều được bổ sung, đồ đạc gần như đủ cả, giờ nhìn qua đã có vài phần hơi thở của một ngôi nhà.Nhiều thứ đều do cô và Ôn Miểu tự tay chọn, kết hợp sở thích của cả hai.Dẫn Ôn Miểu đi dạo quanh, Quý Bạch Thanh nghĩ không bao lâu nữa là có thể dọn vào ở.Ôn Miểu còn đang ngắm nghía bày biện trong phòng, Quý Bạch Thanh nhìn gương mặt chăm chú ấy, thầm nghĩ, chờ giải quyết xong chuyện của Ôn Hướng Vinh, có lẽ hai người cũng nên đi lấy giấy chứng nhận rồi.Nghĩ tới đây, khóe môi cô cong lên, tâm tình cũng tốt hơn, ngay cả cơn đau đầu cũng giảm bớt.Chỉ là cô vẫn còn nghi hoặc, trong nguyên cốt truyện, tấm ảnh Ôn Miểu giữ rốt cuộc là của ai? Chắc là Ôn Hướng Vinh đúng không?Cô cúi đầu trầm ngâm, Ôn Miểu lại đi đến khoác tay cô, khẽ nói: "Xem xong rồi, mau về thôi, ngươi nghỉ ngơi thêm đi."Ôn Miểu vẫn lo cho cô.Quý Bạch Thanh thuận theo, nhẹ nhàng gật đầu.Đến thứ hai, khi đến thôn Tiểu Thạch giúp Ôn Hướng Vinh, hôm ấy quả nhiên công việc được phân xuống cho bà nặng hơn rất nhiều.Quý Bạch Thanh cùng Ôn Hướng Vinh bị phân đi đào kênh, toàn là mấy gã đàn ông cường tráng làm việc đó, điểm công cũng được tính đủ, mà Ôn Hướng Vinh thì điểm lại ít ỏi vô cùng.Quý Bạch Thanh đã đoán trước, nên cắm đầu làm việc cùng bà.Một ngày trôi qua, toàn thân cơ bắp ê ẩm.Trả nông cụ xong, Quý Bạch Thanh ngồi trên chiếc ghế lung lay trong chuồng bò, suýt nữa không đứng dậy nổi.Ôn Hướng Vinh cũng chật vật, mồ hôi ướt đẫm, chỗ xương đùi kia đau nhức dữ dội, vết thương trên mặt chưa lành hẳn cũng nứt ra vì quá sức, bị mồ hôi chảy vào rát buốt.Quý Bạch Thanh nghĩ, bà thế này chắc chẳng còn sức mà nấu cơm, bèn gắng gượng đứng lên, định nấu cho bà một bữa rồi mới về.Dù gì cô còn trẻ hơn Ôn Hướng Vinh mấy chục tuổi, cơ thể hồi phục nhanh hơn.Còn bà thì phải nghỉ ngơi khá lâu mới lấy lại sức.Vả lại con kênh dài, ít nhất còn phải đào thêm mấy ngày nữa.Cô thở dài, vừa bước ra ngoài chuẩn bị nấu cơm, thì đã thấy Ôn Miểu từ xa đi tới.Sao hôm nay nàng lại đến sớm vậy? Trong lòng cô hơi ngạc nhiên.Đang muốn tiến lên đón, chưa đi được mấy bước, phía trước Ôn Miểu bỗng nhảy ra một gã đàn ông, muốn bắt chuyện.Ôn Miểu lùi lại một bước, trông thấy Quý Bạch Thanh thì càng thêm gấp, lạnh giọng với gã từ đâu chui ra: "Tránh ra."Gã nheo mắt, giọng the thé, như gà bị bóp cổ:"Ngươi chính là cháu gái của cái đồ xấu xí kia chứ gì?"Lời còn chưa dứt, Quý Bạch Thanh đã kịp chạy tới, bực mình đá hắn một cước, cô chắn trước mặt Ôn Miểu, trợn mắt: "Liên quan quái gì tới ngươi.""Cút."Nói xong, cô kéo Ôn Miểu đi về phía chuồng bò, chẳng thèm quan tâm nữa.Gã đàn ông nhìn theo bóng lưng hai người, nhổ một bãi nước bọt xuống đất."Chỉ là loại đi gần với hắc ngũ loại, để ta xem các ngươi còn đắc ý được bao lâu!"Quý Bạch Thanh nghĩ lại gã có dáng vẻ lén lút vừa rồi cũng thấy ghê tởm, liền hỏi Ôn Miểu: "Chiều nay chẳng phải còn tiết sao? Sao lại đến sớm vậy?"Thấy trong tay nàng còn xách hộp cơm, rõ ràng không phải Hà Hương Nguyệt nấu, thời gian này bọn họ mới tan làm chưa lâu.Ôn Miểu cười cười: "Hiệu trưởng bảo cho ta nghỉ mấy hôm, để ta về nghỉ ngơi rồi hãy đi tiếp."Đây rõ ràng là ngầm tỏ ý không muốn cho Ôn Miểu tiếp tục dạy học.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh trầm mặc.Cô nhìn Ôn Miểu, mấp máy môi, muốn nói gì đó, rồi lại thôi.Ôn Miểu nhìn ra sự giằng co của cô, ánh mắt dịu xuống: "Về rồi nói, giờ lo cho bà ăn trước đi."Ôn Hướng Vinh thấy Ôn Miểu hôm nay đến cũng hơi ngạc nhiên, Ôn Miểu không nói thật, chỉ lấy cớ được tan học sớm để che đậy.Ôn Hướng Vinh không hỏi thêm, ăn xong liền bảo hai người về sớm."Là vì bị bà ảnh hưởng sao?" Quý Bạch Thanh hỏi trên đường.Ôn Miểu nói: "Ta cũng không biết, chắc vậy."Thực ra khi nghe hiệu trưởng nói, trong lòng nàng nhẹ nhõm nhiều hơn.Dù trước đó nàng cũng nghĩ như vậy, chỉ là Quý Bạch Thanh không muốn, nàng sợ tự quyết sẽ khiến cô giận.Nàng nhoẻn cười: "Sau này ta cũng có thể đến giúp các ngươi."Điều Ôn Miểu lo duy nhất lúc này là nếu tiền tiêu hết thì phải làm sao, nàng cũng không thể chỉ dựa vào Quý Bạch Thanh kiếm tiền.Nghe nàng nói, thái dương Quý Bạch Thanh giật giật, vội ngăn: "Đừng, mấy hôm nay việc nặng lắm, ngươi không chịu nổi đâu."Một ngày thôi mà cô và Ôn Hướng Vinh đã mệt rã rời, huống chi là với Ôn Miểu tay chân mảnh khảnh.Sức nàng chẳng khác gì mèo, Quý Bạch Thanh sợ chưa làm được bao nhiêu đã bị thương."Ngươi ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt, có thể nấu cơm cho chúng ta, như vậy về nhà là có cơm nóng ăn ngay."Nụ cười trên môi Ôn Miểu dần biến mất, nàng mím môi nhìn cô:"A Thanh, ngươi xem ta quá yếu đuối rồi. Việc ngươi làm ta đều làm được. Nếu không có ngươi, những việc này ta vốn dĩ cũng phải làm."Giọng Ôn Miểu mang theo bực bội, tâm trạng cũng không tốt, nàng không hiểu tại sao Quý Bạch Thanh cứ ngăn mình.Chẳng lẽ Quý Bạch Thanh xót cho nàng, mà nàng lại không xót Quý Bạch Thanh sao?Bản thân Quý Bạch Thanh cũng chẳng biết thương chính mình sao?"..." Quý Bạch Thanh lặng người.Cô thật sự không nỡ để Ôn Miểu làm những việc đó. Trong mắt cô, Ôn Miểu là một nụ hoa yếu mềm, cần được che chở để nở rộ.Nhưng nghĩ kỹ lại, cô quả thật làm quá nhiều.Ôn Miểu cũng muốn trưởng thành, muốn độc lập, sẽ thấy phiền với sự bao bọc quá mức của cô.Cô nhất thời cũng không biết phải đáp thế nào.Nói xong, thấy Quý Bạch Thanh không trả lời, Ôn Miểu cũng hơi hối hận. Nàng vốn không định nói nặng lời, chỉ là dồn nén trong lòng lâu, đến lúc cảm xúc dâng lên liền buột miệng hết thảy."Xin lỗi A Thanh, ta không có ý trách ngươi, chỉ là ta nghĩ ngươi và bà đều sẽ mệt. Ngươi thấy ta cần được che chở, nhưng ngươi cũng là con gái, lại nhỏ hơn ta ba tuổi, ngươi cũng không phải sinh ra đã biết làm những việc này. Ngươi làm được, ta cũng có thể học, ta cũng có thể làm."Nàng níu góc áo Quý Bạch Thanh, khẩn thiết: "A Thanh, có thể để ta làm nhiều hơn chút không?"Quý Bạch Thanh nhìn bàn tay mềm trắng của nàng, lông mi rủ xuống, khẽ thở dài.Đưa tay nắm lấy tay nàng: "Miểu Miểu, ngươi không nên làm những việc này. Tin ta đi, ngày tháng như thế sẽ không còn lâu nữa đâu. Chuyện của bà, ta đã có cách, chờ thư hồi âm của Lục Tễ, sẽ sớm giải quyết thôi.""Nhân lúc nghỉ ngơi, ngươi nấu thêm đồ ngon bồi bổ cho chúng ta, còn vết thương của bà cũng cần ngươi chăm. Nghe lời nhé?"Ôn Miểu rút tay về, lặng lẽ đi trước, không muốn để ý cô. Dù nói gì đi nữa, Quý Bạch Thanh cũng không chịu nghe.Lòng nàng buồn bã, thất vọng xen lẫn.Quý Bạch Thanh đi phía sau, cũng không đuổi theo. Trong lòng cô mệt mỏi, xoa ấn đường, nghĩ ngủ một giấc rồi sẽ dỗ nàng sau.Hôm nay thật sự rất mệt.Hai người đều sầm mặt, đi trên đường về chẳng ai dám lại gần bắt chuyện, sợ chọc phải tai họa.Bình thường có chửi rủa, hai nàng cũng mặc kệ, nhưng khi tâm trạng không tốt thì chưa chắc, nhất là Quý Bạch Thanh, không ít người trong thôn từng bị cô đánh.Lúc ăn cơm, Quý Bạch Thanh suýt ngủ gục trên bàn, ăn xong phải dùng nước lạnh rửa mặt mới tỉnh táo hơn chút.Lại nhìn Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ, sắc mặt hai người cũng mệt nhọc.Có vẻ ai cũng kiệt sức.Tắm rửa xong, Quý Bạch Thanh nằm xuống giường, định chờ Ôn Miểu về rồi nói chuyện, nhưng vừa chạm gối, cơn buồn ngủ đã ập tới, chẳng bao lâu cô ngủ say.Ôn Miểu tắm xong, mang theo hơi nước trở lại phòng, vừa định gọi tên cô, thì thấy Quý Bạch Thanh đã nhắm mắt, ngủ rồi, gương mặt trắng trẻo vẫn hằn vẻ mệt mỏi.Lời định nói nghẹn lại, thấy cô ngay cả trong mơ cũng chau mày, Ôn Miểu vươn tay vuốt phẳng.Ôn Miểu không biết có phải vì mình nói lời kia khiến cô khó xử, nên ngay cả trong mơ cũng phiền muộn hay không. Nhưng ý nàng không phải thế, nàng chỉ muốn thật sự giúp đỡ, ít nhất giảm đi phần nào gánh nặng.Nàng cúi xuống, hôn lên giữa mày của Quý Bạch Thanh, tắt đèn, nằm nghiêng quay mặt vào trong.Tư thế hai người quay lưng chẳng duy trì lâu, Quý Bạch Thanh khẽ lẩm bẩm, trở mình ôm lấy Ôn Miểu từ phía sau.Ôn Miểu chưa ngủ, tim run lên, không nhịn được chui vào lòng cô thêm chút.Sáng hôm sau, Quý Bạch Thanh tỉnh dậy đã không thấy Ôn Miểu.Xoa mắt đi ra, mới biết nàng đã vào bếp nấu cơm.Rửa mặt xong, cô hôn lên má nàng một cái."Sao dậy sớm thế?"Nhìn cháo cá trong nồi, cô hơi ngạc nhiên, sáng sớm đã ăn ngon vậy sao?Ôn Miểu khuấy cháo, mắt nhìn thẳng: "Không phải ngươi bảo ta ở nhà nấu ăn cho mọi người bồi bổ sao? Sáng nay ta đi bắt cá về."Thì ra là đem lời cô nói hôm qua ghi nhớ hết. Quý Bạch Thanh thở phào, vậy đống lời chuẩn bị cũng khỏi cần nói nữa.Cô cong mắt cười: "Nhưng cũng không cần dậy sớm vậy."Trước khi đi thôn Tiểu Thạch, cô dặn: "Không có việc thì đừng ra ngoài, thôn dân nói lời khó nghe, ở nhà nếu rảnh có thể xem thêm sách giáo khoa cấp hai, cấp ba."Ôn Miểu gật đầu, hơi chán chường đẩy cô: "Được rồi, ngươi đi đi, ta biết rồi."Vài ngày sau, Ôn Miểu đều lo chuyện cơm nước. Phải nói rằng, mỗi ngày vất vả ở ngoài, về nhà có cơm nóng hổi ngon lành ăn, sự mệt nhọc cũng vơi đi ít nhiều.Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ cũng được ăn uống đủ ba bữa, sắc mặt hồng hào hẳn.Quý Bạch Thanh cùng Ôn Hướng Vinh đào kênh ba ngày, xương cốt như rã rời, cuối cùng cũng đổi việc.Tuy không nhẹ nhàng hơn mấy, nhưng bớt khổ chút nào hay chút đó.Vợ chồng Hà Hương Nguyệt thì bị gọi đi gánh đá, việc còn nặng hơn.May mà hai người sức vóc lớn, lại không ai giám sát liên tục, mệt thì được nghỉ.Nghe tin, Quý Bạch Thanh dặn: "Cứ từ từ làm, không được thì bỏ công điểm cũng được, quan trọng là cẩn thận, đừng để bị thương, thân thể mới là nhất."Thời tiết cũng dần nóng lên, mỗi lần đi thị trấn, Quý Bạch Thanh đều để Ôn Miểu tới giúp Ôn Hướng Vinh trước, nếu không tới chiều cô mới đi thì công việc hôm đó làm không kịp.Chuyện của cô không biết bị ai truyền tới trấn, biết cô có vấn đề với phần tử xấu, thịt heo bán cũng khó hơn trước.Ai thấy Quý Bạch Thanh cũng né xa, sợ bị liên lụy.Vương Bảo Châu chỉ có thể an ủi cô, để cô phụ trách giết heo, còn việc bán để nàng lo.Điều duy nhất khiến Quý Bạch Thanh thấy an ủi là, tuy tiếng xấu nhiều, nhưng Hạ Hàn Mai dường như không định đổi người, chỉ bảo cô thời gian này ở kho giết heo, tránh bớt thị phi.Vốn dự định bổ sung nốt vài thứ trong nhà mới, cuối cùng chẳng có thời gian, chỉ có thể chờ giải quyết xong chuyện của Ôn Hướng Vinh, hoặc đợi nghỉ phép rồi tính.Quý Bạch Thanh còn nghĩ sẽ lên thôn Đại Sơn chỗ a bà cắt thêm vài cành hoa, đến lúc đó mang tặng Ôn Miểu.Ôn Miểu mấy hôm nay không vui, cô biết, nhưng lại bất lực.Chỉ có thể tự nhủ qua thêm một đoạn thời gian sẽ ổn.Thế nhưng chứng đau đầu, hoa mắt của Quý Bạch Thanh lại càng nặng. Cô thật sự lo có ngày nào đó sơ suất ngất đi, khiến Ôn Hướng Vinh và Ôn Miểu hoảng sợ.Cơn đau đầu vẫn không giảm, cảm giác vẫn như cũ, chỉ là chứng hoa mắt và ù tai xuất hiện dày hơn trước.Trước mắt cô thường lóe qua vô số cảnh tượng chưa từng thấy, khi ù tai, thường có những giọng nói lạ, mang ác ý, văng vẳng bên tai.Nói là lạ cũng không hẳn, có vài giọng cô có thể đối chiếu với người dân ở thôn Vân Thuỷ ngoài đời, thậm chí nghi ngờ chính mình đã nghe chửi nhiều quá, nên vô thức khắc ghi.Nhưng những lời ong ong bên tai lại khác biệt với những gì thôn dân hiện giờ nói.Ngoài đời cô bị gọi là "phần tử xấu", còn trong tai lại cứ văng vẳng tiếng gọi "cẩu tạp chủng"."Cẩu tạp chủng" kia là mắng ai? Cô có chút nghi hoặc.Hay là cô đã bị chửi đến mức lãng tai, bắt đầu ảo giác rồi? Quý Bạch Thanh không phân biệt được.Cô chỉ có thể đợi qua đợt bận rộn này, rồi tìm thời gian đi khám. Nếu không thì cũng đành thôi.Hôm ấy, vừa tan làm, đang cùng Ôn Miểu đi đưa cơm trở về, đi tới đầu thôn, thì Tôn đại nương hốt hoảng chạy đến:"Bạch Thanh, cha ngươi xảy ra chuyện rồi!"