Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
83.
Quý Bạch Thanh chiều theo nàng, giọng đầy cưng chiều:
"Được, được, được, ta mới là."Nghe giọng đã biết là đang dỗ em nhỏ.Mà Ôn Miểu lại rất ăn kiểu này, đôi mắt đào hoa cong cong, đuôi mắt hơi nhếch, vừa xinh đẹp vừa duyên dáng, còn rực rỡ hơn cả hoa đào nở rộ bên đường.Nàng nắm tay Quý Bạch Thanh:
"Đi thôi, đi bắt cá."Ở bên Quý Bạch Thanh đã gần một năm, Ôn Miểu thông minh, nhiều kỹ năng sinh hoạt học một lần là biết, lại thường thấy Quý Bạch Thanh làm, tai nghe mắt thấy nên học được không ít.Chẳng mấy chốc, hai người mỗi người đã bắt được một con cá.Chỉ là con trong tay Quý Bạch Thanh mập mạp hơn, coi như cô may mắn.Giờ vẫn là mùa xuân, cá chưa to mập, con trong tay Ôn Miểu thon nhỏ hơn, phải đợi đến mùa thu mới có cá to.Quý Bạch Thanh dùng dây cỏ xâu cá lại, cùng Ôn Miểu đi về.Trên đường, tình cờ gặp thím Ngô, người từng chặn Ôn Miểu cách đây ít lâu, thấy Ôn Miểu đi cùng Quý Bạch Thanh, bà ta thoáng chốc có chút ngượng.Nhưng nghĩ tới việc Quý Bạch Thanh được biểu dương, cuối cùng vẫn cắn răng chào:
"Ha ha, Bạch Thanh, Ôn trí thức, trùng hợp ghê, gặp hai ngươi ở đây."Ôn Miểu lạnh nhạt gật đầu, Quý Bạch Thanh nhớ tới những lời mỉa mai trước đây của bà ta nên trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì.Bị bơ qua một bên, thím Ngô hơi lúng túng, chà xát quần.Trong lòng bà ta có chút oán trách những kẻ từng kéo mình cùng nói xấu nhà họ Quý, sớm biết Quý Bạch Thanh được huyện biểu dương thì đã chẳng nói mấy lời đó.Bà ta vừa định mở miệng nói gì để xoa dịu bầu không khí, Quý Bạch Thanh đã nói trước: "Thím Ngô, chúng ta về trước."Quý Bạch Thanh không muốn duy trì sự khách sáo bề ngoài, kéo Ôn Miểu về nhà.Về tới nơi, hai người không nhắc tới mấy chuyện và mấy kẻ xui xẻo kia nữa, thấy cũng sắp tới giờ nấu cơm tối thì mổ cá.Xử lý xong cá, cả hai cùng đem ruột cá chôn ở xung quanh khóm hoa. Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu, hỏi:
"Giờ thì không phải lo nữa rồi ha? Mấy ngày nữa chắc sẽ mọc lại thôi." Thực ra cô cũng hơi áy náy:
"Sớm biết lúc chiều ta đã gọi to hơn rồi."Như vậy thì hoa sẽ không bị phá nát thế này.Ôn Miểu liếc cô một cái, ai lại nhận trách nhiệm vô cớ như thế."Đâu phải ngươi giẫm.""Không sao, đều không phải loại hoa quý gì, chắc sẽ không sao đâu."Ôn Miểu tuy trồng hoa nhưng không quá mê hoa, nếu trồng không sống thì nhiều lắm cũng chỉ thở dài vài cái là qua, chỉ là mấy bông hoa trong sân nhà là do nàng và Quý Bạch Thanh cùng trồng, ý nghĩa khác biệt.Trước khi rời đi, nàng còn lo lắng nhìn mấy lần nhưng không để mình nghĩ nhiều. Hai người đã làm đủ cách cứu vãn, giờ có nghĩ thêm cũng không thay đổi được gì.Tối nay có món cá hầm, khó được lại tới bữa có thịt, Quý Bạch Thanh tính cùng Ôn Miểu mang cơm sớm cho Ôn Hướng Vinh.Xách hộp cơm, hai người đi về phía thôn Tiểu Thạch.Chưa tới đầu thôn, dọc đường đã có không ít người tươi cười chào hỏi:"Bạch Thanh và Ôn trí thức đi đâu đó?""Chậc, ta đã biết Bạch Thanh và Ôn trí thức là người tốt mà, nhìn xem, thật xứng đôi."Sự thay đổi thái độ trước sau quá nhanh, khóe môi Quý Bạch Thanh giật giật, không đáp lại nhiều, tiếp tục đi về phía Ôn Hướng Vinh.Sau khi bị hạ phóng, Ôn Hướng Vinh cũng không có việc gì khác, không cần xử lý công vụ như trước, lúc không ra đồng thì hoặc ngồi nằm nghỉ ngơi, hoặc ở chuồng bò tập quyền để rèn luyện thân thể.Lần trước Ngũ Lão Tam trộm đồ của bà, hôm sau Quý Bạch Thanh lập tức tháo cánh cửa ọp ẹp xuống, thay bằng cửa chắc chắn, gắn ổ khóa đã mua từ trước. Bà ở trong khóa lại thì không ai vào quấy rầy được.Ngó ra sau nhà, thấy nồi trên bếp vẫn còn, chỉ có đống củi dưới mái hiên vơi đi nhiều, chắc bị dân thôn Tiểu Thạch lấy bớt, dù sao nhặt củi không dễ bằng lấy của người khác.Ôn Miểu gõ cửa, chẳng mấy chốc Ôn Hướng Vinh ra mở, thấy hai người thì hơi bất ngờ.Quý Bạch Thanh giơ hộp cơm:
"Bà nội, tối nay hầm cá."Thỉnh thoảng tối nào có món thịt, Quý Bạch Thanh sẽ mang cơm tối sang cho bà.Ôn Hướng Vinh nhận hộp cơm, không định cho họ vào.Thấy bà định đóng cửa ngay, Quý Bạch Thanh nhanh tay chặn lại: "Ủa, bà nội, chúng ta còn chưa vào, sao đóng cửa rồi?"Ôn Hướng Vinh nói:
"Bà già ăn cơm, có gì mà xem."Nói vậy, nhưng ăn một mình dù gì cũng kém vui.
Thế nên mỗi lần Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đều ở lại ăn cùng bà.Huống chi... Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ nói:
"Bà nội, hộp cơm ta còn phải mang về, không thì mai Miểu Miểu lấy gì mang cơm qua?"Hiển nhiên Ôn Hướng Vinh quên mất chuyện đó, chưa nghĩ cách đối phó thì Quý Bạch Thanh đã nhân lúc bà ngẩn người mà lách vào.Mở cửa cho Ôn Miểu vào, rồi nhanh gọn đóng lại.Ôn Hướng Vinh nhìn cô, một lúc không biết nói gì."Các ngươi thật không biết kiêng dè à?"Dù thế nào, ít tiếp xúc với bà vẫn là tốt nhất, nhưng nói hoài hai người vẫn không nghe.Ôn Miểu liếc Quý Bạch Thanh, lặng lẽ thở dài.Quý Bạch Thanh vẫn tươi cười, kể lại chuyện buổi chiều: "Bà nội, lần trước ta nói ta bắt được bọn buôn người lên báo đó, hôm nay huyện trưởng tới trao giấy khen cho ta rồi.""Ngài không biết đâu, sắc mặt mấy người trong thôn khi đó nhìn tếu lắm, hả giận!"Lần trước cho Ôn Hướng Vinh xem tờ báo, không khó nhận ra bà rất quý nó, cất dưới gối cẩn thận.Nhưng lần này nghe vậy, Ôn Hướng Vinh nói thẳng:
"Vậy nên bây giờ các ngươi càng cần tránh điều tiếng, giữ khoảng cách với ta, bằng không dù được biểu dương cỡ nào cũng không bịt được miệng người ta."Câu này bà đã nói đi nói lại đến mòn cả miệng, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn coi như không nghe.Cô vẫn không bận tâm tới lời người khác, cứ làm theo ý mình.Ôn Hướng Vinh không hiểu, trước khi bị hạ phóng, thái độ bà đối với cô cũng đâu có tốt lành gì, hiện tại Quý Bạch Thanh lại như không có khúc mắc gì, chẳng hề để bụng, còn giúp đỡ hơn cả cháu ruột là Ôn Miểu.Rốt cuộc là vì sao?Quý Bạch Thanh không đồng tình:
"Ta vốn không quan tâm người ta nói gì, họ nói của họ, ta làm của ta, chẳng ảnh hưởng. Bà nội, đây là lựa chọn của ta."Thấy không khí căng thẳng, Ôn Miểu vội nói:
"Bà nội, ăn cơm đi, lát nữa ta với A Thanh còn phải về."Quý Bạch Thanh cũng hạ giọng:
"Đúng đó, bà nội."Ôn Hướng Vinh cúi đầu ăn, xong thì bảo Ôn Miểu:
"Ngươi ra ngoài trước, ta muốn nói chuyện riêng với Tiểu Quý."Ôn Miểu nhíu mày:
"Bà nội..."Quý Bạch Thanh vỗ vai nàng, nhẹ giọng an ủi:
"Không sao, chỉ nói mấy câu thôi, chẳng mấy chốc là xong, Trăn Trăn ra ngoài chờ một lát."Ôn Miểu do dự nhìn hai người, cuối cùng vẫn ra ngoài, chỉ âm thầm cầu mong họ đừng cãi nhau.Cửa khép lại, Ôn Hướng Vinh hỏi thẳng:
"Tiểu Quý, ta có câu muốn hỏi ngươi."Không như cô tưởng, Quý Bạch Thanh gật đầu:
"Bà nội hỏi đi.""Tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?" Giọng bà hiếm khi mang theo chút nghi hoặc.Quý Bạch Thanh không ngờ lại là câu này, nhìn gương mặt đầy nghi vấn của bà, khóe môi chợt cong."Bà nội, thật ra nguyên nhân nhiều lắm, nhưng quan trọng nhất chính là vì Ôn Miểu.""Ta thích Ôn Miểu, mà ngài lại rất quan trọng với nàng."Cho nên, trong lòng Quý Bạch Thanh, Ôn Hướng Vinh cũng rất quan trọng.Đổi lại là người khác bị hạ phóng, cô cũng sẽ thương cảm, lén giúp một tay, nhưng tuyệt đối không tới mức này, dù sao cô cũng không phải kẻ ngốc.Có thể đối xử với Ôn Hướng Vinh hết lòng hết dạ, suy cho cùng chỉ là vì yêu ai yêu cả đường đi thôi. Nghe vậy, Ôn Hướng Vinh ngẩn ra.Bà ngẩng lên nhìn Quý Bạch Thanh, một lần nữa quan sát kỹ người trước mặt.Quý Bạch Thanh nhỏ hơn Ôn Miểu ba tuổi, dáng người cao gầy, nét mặt thanh tú, khi nhìn bà thì đôi mắt hạnh luôn cong cong, khuôn mặt vốn còn chút non trẻ lại vô cớ toát ra vẻ dịu dàng.Khi nói câu này, đôi mắt cô đối diện với bà, thản nhiên đón nhận ánh nhìn, không hề có chút giả dối.Ôn Hướng Vinh lập tức có thể khẳng định, cô nói thật.Trong lòng bà cũng thấy cảm khái, Ôn Miểu quả thực nhìn người rất chuẩn.Ít nhất, Quý Bạch Thanh đối với bà là thật lòng.Bà cúi mắt, trầm giọng:
"Ngươi về đi, Trăn Trăn còn đang chờ ngoài kia."Quý Bạch Thanh gật đầu:
"Vậy ngài nghỉ ngơi cho tốt."Ra cửa, thay bà khép cửa lại, Quý Bạch Thanh cùng Ôn Miểu trở về.Ôn Miểu tò mò nhìn cô:
"Bà nội nói gì với ngươi vậy?"Quý Bạch Thanh khẽ cười, lắc đầu:
"Không có gì, chỉ hỏi ta có mệt không. Ngươi biết đó, bà vẫn thích nói mấy câu khuyên ta đừng đến giúp bà."Những lời này quả thực rất giống phong cách của Ôn Hướng Vinh, nên Ôn Miểu không nghi ngờ gì.Hai người cùng nhau đi về nhà.Chỉ chớp mắt, Ôn Hướng Vinh bị hạ phóng xuống thôn Tiểu Thạch đã được gần nửa tháng.Vì có Mai Tự đích thân tới thôn Vân Thủy trao thưởng cho Quý Bạch Thanh, nên bất kể là người thôn Vân Thủy hay thôn Tiểu Thạch, phần lớn đều không còn dám nhiều lời với Quý Bạch Thanh nữa.Sắp giữa tháng, thôn Vân Thủy cũng tranh thủ thời gian tổ chức một cuộc họp ở kho lương thực.Sau khi công bố xong phần phân chia công việc thường ngày, lại yêu cầu mỗi người dân trong thôn nói ra suy nghĩ và cảm ngộ tư tưởng của mình trong nửa năm qua, Lý Hướng Đông mới hắng giọng, bắt đầu hỏi:"Năm nay nửa cuối năm, suất đề cử vào Đại học Công Nông Binh chắc cũng chỉ có một. Ai có đề cử thì phải nói với ta, để chúng ta còn sớm tìm hiểu đánh giá, đến lúc đó mới trình báo lên."Nghe vậy, không ít người trong lòng đều có chút phấn khởi.Dù sao suất này năm nào cũng có, cơ bản đều rơi vào tay dân bản thôn. Chỉ cần thể hiện tốt thì cơ hội mọi người là ngang nhau, không ít thanh niên đều muốn tiến cử bản thân.Ban đầu chỉ là tiếng bàn tán lộn xộn, nhưng không biết ai là người đầu tiên mở miệng hô lên một câu:
"Ta thấy Quý Bạch Thanh được đấy! Không chỉ có công việc ở trấn, mà còn từng được huyện khen ngợi, Mai huyện trưởng cũng nói rồi, cô ấy là tấm gương của chúng ta!"Lời vừa dứt, lập tức có vài người vốn không ưa nhà họ Quý mặt liền biến sắc, âm thầm chửi kẻ vừa nói câu đó, nhưng mắng thẳng ra trước mặt thì vẫn không dám.Cũng có người thấy câu này nói không sai, đứng bên phụ họa.Nhưng khi gộp lại, thì số người tán thành Quý Bạch Thanh vẫn chiếm đa số.Suất chia cho thôn Vân Thủy hằng năm gần như chỉ có một, chỉ khi có tình huống đặc biệt lắm mới thêm được một suất.Vì tên Quý Bạch Thanh được nhắc nhiều hơn, nên dù Lý Hướng Đông có chút không tình nguyện, cuối cùng vẫn ghi tên cô lại.Dân trong kho bàn tán rôm rả, còn ở góc xa, Thẩm Niệm Niệm hơi lo lắng nhìn Lục Diên.Sắc mặt Lục Diên lúc này chẳng hề dễ coi, thậm chí có thể nói là khó coi cực độ, đen như đáy nồi.Nàng dè dặt lên tiếng: "Lục Diên ca, ngươi không sao chứ?"Phương Hải Dương đứng ở bên kia của Lục Diên, nhìn sắc mặt hắn đen như đáy nồi, ngoài mặt thì ra vẻ lo lắng, nhưng thực chất lại đang cắn chặt răng, sợ mình sơ sẩy sẽ bật cười.Đã đỏ mắt đến mức này rồi mà Lục Diên còn dám nói mình không ghen tỵ Quý Bạch Thanh.Trong mắt Phương Hải Dương, Lục Diên rõ ràng là sắp ghen tỵ chết đi được.Tuy vì thân phận, bối cảnh và năng lực của Lục Diên, Phương Hải Dương không chọn cắt đứt hoàn toàn với hắn, thậm chí còn phải tạm gác ân oán trước đây, nín nhịn tiếp tục lấy lòng, nhưng chỉ cần Lục Diên không vui thì hắn liền hả dạ.Hả dạ đến mức tối nay có thể ăn thêm một chén cơm!Lục Diên không nói lời nào, chỉ âm thầm nghiến chặt răng, sắc mặt càng thêm u ám.Quý Bạch Thanh lấy đâu ra cái gan ấy? Dựa vào cái gì mà cô ta lại có cơ hội lọt vào danh sách đề cử Đại học Công Nông Binh?Rõ ràng cô ta chẳng qua chỉ là một con nhà nông dính líu với thành phần hắc ngũ loại mà thôi!Vậy mà những tên ngu hết chỗ nói kia lại đi đề cử cô ta.Chắc chắn là cô ta đã mua chuộc kẻ đầu tiên nói ra câu đó!Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đứng ở bên kia kho, nghe thôn dân đột nhiên nhắc đến tên mình thì cũng thấy khó hiểu.Đang yên đang lành sao lại lôi cô vào? Rõ ràng cô đứng ở góc chẳng chút tồn tại, một câu cũng chưa nói!Đang định bảo Ôn Miểu đôi câu, vừa mở miệng, một tiếng hắt xì lại nhanh hơn lời muốn nói mà bật ra.Quý Bạch Thanh lập tức đưa tay che mũi miệng.Nghe cô hắt xì, Ôn Miểu hơi lo lắng quay đầu nhìn: "Cảm lạnh rồi à?""Không." Quý Bạch Thanh lắc đầu.Trời bây giờ dần ấm lên, cô cũng không thấy trong người có triệu chứng cảm lạnh nào, chắc không phải.Ngược lại là Ôn Miểu, vì thời tiết thay đổi mà viêm họng, nói chuyện có chút khàn khàn."Có khi là có người đang chửi ta." Cô đùa một câu.Ôn Miểu hỏi nhỏ: "Vậy bây giờ tâm trạng ngươi thế nào?"Nàng quả thật cũng không ngờ, suất đề cử Đại học Công Nông Binh có khả năng rơi vào tay Quý Bạch Thanh.Ban đầu nghe nhắc đến tên cô, Ôn Miểu cũng hơi sững người.Nhưng khi chấp nhận tin này, sẽ thấy Quý Bạch Thanh dù xét ở phương diện nào cũng đều rất phù hợp yêu cầu.Chỉ là điều khiến nàng buồn, chính là nàng không thể đi học cùng Quý Bạch Thanh.Thật đáng tiếc.Nhưng Ôn Miểu không để mình chìm trong cảm giác mất mát, nghĩ theo hướng khác, nàng nên vui cho Quý Bạch Thanh mới đúng.Người tốt nghiệp cấp ba cuối cùng có cơ hội vào đại học, được học thêm nhiều kiến thức ở ngôi trường lớn hơn, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn hiện tại.Chỉ là cần hai người xa nhau vài năm mà thôi.Quý Bạch Thanh nghiêng đầu, nói: "Tâm trạng gì ư? Thật ra cũng không có gì đặc biệt."Ôn Miểu cong môi: "Không thấy kích động sao?"Ra khỏi huyện, đến nơi lớn hơn, xa hơn để mở mang, chẳng phải ai cũng sẽ kích động sao? Hơn nữa còn có thể không phải vất vả xuống ruộng nữa.Nghĩ vậy, trong lòng Ôn Miểu hoàn toàn gỡ bỏ khúc mắc.Nếu Quý Bạch Thanh có thể đi học ở Đại học Công Nông Binh, vậy nàng cũng không cần lo bản thân hay Ôn Hướng Vinh sẽ liên lụy cô nữa.Đến lúc đó, Quý Bạch Thanh ở cách nàng xa như vậy, cho dù muốn quản nàng cũng e là không có thời gian.Thấy nụ cười trên mặt Ôn Miểu nhạt đi, Quý Bạch Thanh nắm tay nàng lắc lắc: "Không kích động, thật ra cũng chẳng phải chuyện tốt gì.""Hơn nữa ta chưa chắc đã được đi, còn phải xét duyệt chính trị."Nghe vậy, Ôn Miểu thở phào."Không sao, chúng ta còn chưa cưới mà."Nàng bỗng thấy may mắn, may mà trước đây không vì nhất thời xúc động mà đồng ý đi đăng ký kết hôn, nếu không thì việc Ôn Hướng Vinh bị đưa xuống sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến xét duyệt của Quý Bạch Thanh, lúc đó chẳng phải bỏ lỡ cơ hội sao.Giọng nàng mềm mại, vì viêm họng mà hơi khàn: "Nhất định phải thử xem sao nha."Với năng lực của Quý Bạch Thanh, mười phần thì hết tám chín phần là đậu.Quý Bạch Thanh thấy nàng đã nghĩ cho mình đến chuyện sau này, trong lòng có chút buồn cười."Muốn ta đi xa thế hả, chán ta rồi?"Ôn Miểu lườm cô, biết cô cố tình nói vậy nên cũng thuận miệng đáp theo để chọc lại: "Đúng là chán ngươi."Quý Bạch Thanh liếc quanh, thấy mọi người đều nhìn về phía Lý Hướng Đông ở giữa, liền đưa tay véo nhẹ má nàng: "Được lắm, Miểu Miểu xấu xa."Cũng chỉ khẽ véo, không nỡ dùng sức, nhưng da Ôn Miểu mềm nên vẫn để lại dấu hồng nhạt.Ôn Miểu ngẩng lên nhìn cô, trong mắt ánh lên ngân hà lấp lánh: "Đây là cơ hội tốt, A Thanh, ngươi phải tranh thủ."Lời này vừa là nói với Quý Bạch Thanh, cũng là tự nhủ với chính mình.Yêu một người không nên dùng tình cảm để trói buộc cô ấy, mà nên cho cô ấy cơ hội trưởng thành, trải nghiệm.Quý Bạch Thanh thấy ánh mắt đầy mong đợi của nàng thì hơi đau đầu.Chưa nói đến việc cô có chắc giành được suất đại học hay không, nếu thật sự đi học thì Ôn Miểu sẽ ra sao? Cô không nỡ xa nàng.Hơn nữa, sang năm thi đại học sẽ được khôi phục, so với việc học tiếp trong điều kiện hạn chế, cô thà đợi khi đó cùng Ôn Miểu thi, cố gắng đậu cùng một trường hoặc ít nhất cùng một thành phố, kết quả tuyển sinh qua thi cử cũng ít ảo ma, chất lượng hơn nhiều mấy cái suất đặc cách công nông binh này.Cô chỉ đành nói qua loa: "Miểu Miểu, chuyện này còn sớm, không cần gấp."Đợi nghĩ ra lý do, cô sẽ giải thích kỹ với nàng.Ôn Miểu hơi bực, nhưng thấy cô cau mày thì lại lo lắng, thấp giọng hỏi: "Lại đau đầu à?"Quý Bạch Thanh day huyệt thái dương, ấn mạnh mới thấy đỡ hơn chút.Trước mắt thoáng lướt qua vài hình ảnh, nhưng cô không nắm bắt được gì, mắt tối sầm, chớp mắt vài cái mới hồi lại chút ít.Môi cô trắng bệch, khẽ gật đầu.Ôn Miểu lập tức không bận tâm gì nữa, đỡ cô ra khỏi kho.Gió nhẹ thổi tan mùi mồ hôi, cô vẫn hơi hoa mắt, đầu óc mơ hồ, được Ôn Miểu dìu về nhà.Cô nhận lấy ly nước nàng rót, ực một hơi cạn sạch.Ôn Miểu đứng sau, xoa mấy huyệt quen thuộc trên người cô, một lúc sau mới hỏi: "Đỡ hơn chưa?"Trước mắt vẫn còn bóng đôi, Quý Bạch Thanh thoáng hoài nghi cơ thể mình thật sự có vấn đề gì lớn.Nghe ra sự lo lắng trong giọng nàng, cô không muốn khiến nàng bận tâm thêm, chỉ cười dịu dàng: "Đỡ nhiều rồi, chỉ hơi đau đầu, Miểu Miểu, ta ngủ một lát được không?"Ôn Miểu mắt ánh lệ, nghe vậy thì nuốt nước mắt xuống: "Ngủ đi, ta chẳng lẽ không cho ngươi ngủ sao?"Quý Bạch Thanh khẽ cười, chống tay vào ghế đứng lên, đặt tay lên vai nàng, quen thuộc tìm đúng đôi môi mềm mại đỏ hồng của nàng rồi hôn xuống.Trên môi nàng chậm rãi quấn quýt, mang theo ánh nước ướt át, cảm nhận ánh mắt rơi trên mặt mình, giọng cô mơ hồ, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, nhắm mắt lại."Nụ hôn dịu dàng như nước khiến Ôn Miểu được an ủi rất nhiều. Hôn xong, thấy má cô hồng hồng, môi đã không còn tái, nàng cũng có chút ngượng, ôm eo cô, thì thầm: "Không phải ngươi muốn ngủ sao?"Quý Bạch Thanh "ừ" một tiếng: "Ừ, chúng ta cùng ngủ."Được nàng dìu, cô mới tránh được cảnh tự mình ngã, cũng không bị nàng phát hiện điều gì.Nằm trên giường một lúc, cả hai đều chưa ngủ được.Cơ thể xuất hiện quá nhiều bất thường; đau đầu, hoa mắt, thỉnh thoảng còn vọng âm bên tai, dường như đều chẳng bình thường.Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu?Bao nhiêu lần khám, từ do Ôn Miểu ép buộc đến tự mình đi, kết quả đều chẳng phát hiện ra nguyên nhân.Ôn Miểu còn nhờ Ôn Như Yên bắt mạch, dù trình độ nàng không tệ, thì cũng chỉ tìm ra vài vấn đề vặt vãnh không đáng kể.Ngoài cơn đau đầu nào giờ, Quý Bạch Thanh chưa nói những triệu chứng khác cho Ôn Miểu biết.Bởi nàng mà biết, chắc chắn sẽ khóc.Không chỉ Ôn Miểu không chịu nổi nước mắt của cô, mà cô cũng không chịu nổi nước mắt của nàng.Ý nghĩ rối bời, Quý Bạch Thanh nhắm mắt, nghĩ ngợi lung tung.Bên tai chợt thấp thoáng giọng Ôn Miểu, cô mới chậm rãi hoàn hồn."Sao vậy?"Ôn Miểu lặp lại: "Bây giờ còn đau không?"Quý Bạch Thanh xoay người, nhắm mắt chôn mặt vào ngực nàng, chân cũng bá đạo gác lên, như con gấu koala quấn chặt.Mùi hương riêng thuộc về nàng tràn ngập chóp mũi, cô vẫn thấy chưa đủ, tham lam hít vài hơi, rồi mới chậm rãi nói: "Đỡ nhiều rồi, ngươi đừng lo."Giọng Ôn Miểu mang theo nghi ngờ: "Thật không?"Cắn nhẹ qua lớp áo, giọng Quý Bạch Thanh mơ hồ: "Không tin tới thử xem?"Cơn tê nhẹ truyền tới, tay Ôn Miểu đặt trên vai cô, muốn đẩy ra nhưng lại sợ làm đau cô."Đừng quậy nữa," Nàng đỏ mặt, hạ giọng, "đợi ngươi khỏe rồi hãy nói."Thấy nàng bị phân tâm, Quý Bạch Thanh liền buông ra, dụi vào nơi mềm mại trắng nõn, giọng kéo dài: "Vậy ngươi ngủ với ta."Ôm nàng, lần này cô ngủ nhanh hơn mọi khi.Tỉnh lại, đau đầu, ù tai, hoa mắt đều biến mất, cô mới thở phào.Nếu còn tệ hơn nữa thì chắc sẽ bị lộ.Một hai ngày tiếp theo, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ là ban đêm hay mơ thấy những giấc mộng kỳ quái, đến khi tỉnh dậy lại quên sạch.Lo lắng cũng chẳng ích gì, Quý Bạch Thanh đành ép tất cả xuống đáy lòng, mỗi ngày vẫn làm những việc cần làm.*Tại chỗ ở của thanh niên trí thức.Phương Hải Dương không biết đã đi đâu, không có ở đây. Thẩm Niệm Niệm bước vào phòng của nam thanh niên trí thức, khép cửa lại, rồi khẽ gọi tên Lục Diên."Lục Diên ca."Lục Diên không thèm ngẩng đầu, tiếp tục viết vẽ trên giấy."Có chuyện gì? Không quan trọng thì đừng làm phiền ta."Thẩm Niệm Niệm cắn môi, môi nhợt nhạt, buông ra mới khôi phục lại chút sắc hồng."Lục Diên ca, ta sợ ngươi ở trong phòng buồn bực nên mang chút đồ ăn cho ngươi."Nàng đứng nguyên chỗ, không dám tiến lên, sợ Lục Diên tức giận, dè dặt hỏi: "Lục Diên ca, ta có thể lại gần không?"Lục Diên xé tờ giấy vừa viết, vò nát, bứt tóc đầy bực bội.Ngửi thấy mùi điểm tâm, hắn cũng thấy hơi đói, bèn nói: "Qua đây đi."Thẩm Niệm Niệm đặt món điểm tâm đã làm lên bàn, mắt cong cong: "Lục Diên ca, ngươi nếm thử xem có ngon không, ta định sau này sẽ làm món này đem ra chợ đen bán."Lục Diên nếm một miếng, gật đầu dè dặt."Cũng được." Miệng thì nói thế, nhưng tay lại ăn nhanh hơn, chốc lát đã hết mấy miếng.Được khẳng định, nụ cười trên mặt Thẩm Niệm Niệm càng sâu: "Ngươi thích là tốt rồi."Nhìn giấy vụn đầy đất, nàng khẽ hỏi: "Lục Diên ca, vừa rồi ngươi viết gì vậy? Thấy ngươi phiền não như thế, trong lòng ta cũng thấy buồn. Nếu có thể, ta muốn chia sẻ bớt với ngươi."Nghe nàng dùng giọng ngọt ngào nói lời chu đáo như thế, tim Lục Diên hơi động, nhìn về phía Thẩm Niệm Niệm.Thanh thuần ôn nhu, đóa hoa giải sầu cũng chỉ đến thế mà thôi.Giờ phút này hắn cũng bớt đi sự phòng bị ban đầu, mở lòng với Thẩm Niệm Niệm, giữa mày vô thức lộ ra vài phần u ám.Thẩm Niệm Niệm thấy vậy, đưa tay, dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt phẳng ấn đường của hắn."Là vì Quý Bạch Thanh sao?"Lục Diên cũng không bất ngờ khi nàng đoán được, dù sao thì sự chán ghét của hắn với Quý Bạch Thanh đã đến mức ai ai cũng biết."Một con nhà quê chẳng có gì hơn ta, mắc gì lại được suất tiến cử vào đại học Công Nông Binh? Thật không công bằng."Nói câu này, giọng hắn còn mang theo vài phần khinh bỉ. Thẩm Niệm Niệm ở bên gật đầu tán đồng. Thấy nàng đồng ý với ý mình, Lục Diên càng hăng máu nói."Ta nói chứ, một đứa nhà quê còn thân thiết với hắc ngũ loại, lẽ ra ai thấy cũng phải đuổi đánh mới đúng, mắc gì bây giờ mấy tên quê mùa trong thôn lại rộng lượng với nó như vậy?"Quý Bạch Thanh bị mọi người phỉ nhổ, bị cả thôn cô lập mới là cảnh hắn muốn thấy.Nghe hắn trút xong, Thẩm Niệm Niệm hỏi: "Lục Diên ca, giờ ngươi định thế nào? Dù là ý gì, ta cũng ủng hộ ngươi."Cúi đầu nhìn giấy vụn đầy đất, Lục Diên nở nụ cười âm hiểm."Đương nhiên là lấy hết những thứ nó không nên có."Thứ không thuộc về cô ta, Quý Bạch Thanh tuyệt đối không được mơ tưởng.*Chưa bao lâu sau khi đích thân xuống thôn Vân Thủy trao giấy khen cho Quý Bạch Thanh, hôm ấy, Tiểu Trương đem toàn bộ thư trong hòm thư công vụ mang vào văn phòng của Mai Tự.Đợi xử lý xong việc công cuối cùng, Mai Tự mới bắt đầu mở từng bức thư ra xem.Thấy một lá thư tố cáo nặc danh, chân mày bà vô thức nhíu lại.Có người tố cáo Quý Bạch Thanh thân thiết với hắc ngũ loại, không xứng được biểu dương.Bà trầm ngâm một lúc, để thư sang bên, tiếp tục xử lý các thư còn lại. Đợi xem xong hết mới gọi Tiểu Trương vào.Đưa cho Tiểu Trương xấp thư có lá tố cáo Quý Bạch Thanh, bà nói: "Đi điều tra rõ xem có thật không. Nếu thật thì hủy bỏ biểu dương."Tiểu Trương gật đầu.Việc cần điều tra cũng không nhiều, trước giờ tan tầm hôm sau, Tiểu Trương đã cho người tra xong.Chuyện Quý Bạch Thanh có qua lại với hắc ngũ loại vốn là sự thật, điều tra chỉ là làm cho có lệ, Mai Tự cũng biết.Chuyện nhỏ thì Mai Tự còn có thể giúp Quý Bạch Thanh.Nhưng lá thư tố cáo này thì không dễ bỏ qua, sơ suất sẽ dính tới chức vụ của bà, bà sẽ không bao che.Huống hồ, lần trước gặp Quý Bạch Thanh cũng thấy cô không quá để tâm tới cái biểu dương này, cô thông minh, Mai Tự đoán chắc là đã chuẩn bị tâm lý.Nhưng lần này Mai Tự thật sự đoán sai. Khi Tiểu Trương tới nhà lấy lại giấy khen, Quý Bạch Thanh không có nhà, là Ôn Miểu từ phòng của Hà Hương Nguyệt mang tờ giấy khen được giữ gìn như mới ra, đưa lại cho Tiểu Trương.Tiểu Trương liếc vào trong nhà, hơi ngượng ngùng: "Đồng chí Quý không ở nhà sao?"Ôn Miểu chẳng có sắc mặt tốt cho hắn, vốn biết hắn nghĩ gì về Quý Bạch Thanh, giọng đáp cũng lạnh, còn cố tình mang ý tuyên bố chủ quyền: "Người yêu ta đang làm việc ngoài đồng."Tiểu Trương nghẹn lời, tuy đã sớm biết, nhưng vẫn khó chấp nhận việc nữ đồng chí mình có cảm tình lại yêu một người... mà còn là phụ nữ.Nhưng nghĩ đến lá thư tố cáo với lời lẽ độc địa, gay gắt, như muốn đẩy Quý Bạch Thanh vào chỗ chết, Tiểu Trương vẫn cố nhắc Ôn Miểu một câu: "Đồng chí, ngươi nói với đồng chí Quý một tiếng, bảo cô ấy sau này đừng qua lại với hắc ngũ loại nữa. Lần này thu hồi giấy khen là vì bị tố cáo. Ai biết sau này có bị tố nữa không, lúc ấy e là không đơn giản thế này."Nghe vậy, Ôn Miểu sững người.Quả nhiên, không lý gì giấy khen đã trao lại bị thu hồi, thì ra là bị tố cáo.Vòng đi vòng lại, nhà họ Quý, Quý Bạch Thanh xui xẻo như vậy đều là vì Ôn Miểu.Sau khi Tiểu Trương đi, nàng đứng nguyên chỗ, không nhúc nhích, cả người toát ra vẻ thất vọng, chán nản, hơi thở như đông cứng.Nếu không bị mình liên lụy, giấy khen của Quý Bạch Thanh chắc chắn sẽ không bị thu hồi...Lục Diên và Thẩm Niệm Niệm hôm nay tình cờ được phân công làm việc ở mảnh đất ngay đầu thôn, từ lúc thấy Tiểu Trương đạp xe vào thôn đã liếc nhau, đồng loạt bỏ nông cụ, kiếm cớ đi vệ sinh.Giờ đây, đứng ở chỗ kín, tận mắt thấy Ôn Miểu mất hồn lạc vía vì trả giấy khen lại cho Tiểu Trương, trong lòng Lục Diên cuối cùng cũng thấy hả dạ.Hắn cùng Thẩm Niệm Niệm quay lại ruộng, ruộng bên là của Mã đại gia, người hay buôn chuyện nhất thôn. Lục Diên đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Niệm Niệm.Thẩm Niệm Niệm hiểu ý, hắng giọng.Giọng hơi cao lên: "Lục Diên, ngươi đoán ta vừa đi vệ sinh thấy gì?"Lục Diên phối hợp: "Thấy gì?""Đi ngang nhà Quý Bạch Thanh, ta thấy người đi theo bên cạnh huyện trưởng trước kia lấy lại giấy khen của Quý Bạch Thanh rồi!"Lục Diên giả vờ kinh ngạc: "Cái này cũng lấy lại được à? Sao vậy?"Hai người như diễn song ca, một câu qua một câu lại, giọng còn không hạ thấp. Mã đại gia từ lâu đã làm chậm động tác, dựng tai nghe.Thẩm Niệm Niệm nói: "Vì Quý Bạch Thanh thân với hắc ngũ loại, trước khi trao giấy khen huyện chẳng hề điều tra kỹ! Giờ điều tra rõ rồi thì tất nhiên phải thu hồi, giấy khen không thể trao cho phần tử xấu!"Khóe mắt thấy Mã đại gia nghe rõ từng chữ, Lục Diên gật đầu, không lộ vẻ gì.Hai người tiếp tục làm việc, không nói thêm.Khi Quý Bạch Thanh từ thôn Tiểu Thạch trở về thôn Vân Thủy, liền nhận ra ánh mắt của người ở cửa thôn nhìn mình dường như lại khôi phục vẻ khinh thường trước kia.Cô vừa đi qua, một gã râu ria trong thôn cười hì hì: "Nha đầu họ Quý, ngươi nói giấy khen đã trao rồi còn thu hồi lại, có lý không?"Quý Bạch Thanh lười đáp, cũng không muốn đoán ẩn ý, định vòng qua bên trái mà đi, ai ngờ hắn cũng dịch sang trái, cứ không nhường đường.Vài lần qua lại, Quý Bạch Thanh cũng mất kiên nhẫn, cảm thấy gần đây mình hiền quá nên hắn mới dám không sợ chết.Giọng cô lạnh hẳn: "Có nhường không?"Gã đàn ông chẳng thấy nguy hiểm gần kề, vẫn cười ngông: "Ngươi phải trả lời câu hỏi của ta trước, trả lời xong ta mới cho đi."Quý Bạch Thanh không nhịn nữa, một cước đá hắn ngã lăn.Nhìn gã nằm đất rên rỉ, cô nhàn nhạt: "Mấy chuyện khác ta không biết, nhưng chân ta đưa ra thì không rút lại được."Nói xong, cô vòng qua gã, đi về nhà.Người xung quanh thấy vậy không ai dám đỡ, nhiều người lau mồ hôi trán, mừng thầm vì mình chưa ra mặt chọc giận Quý Bạch Thanh, kẻo cũng ăn một đá.Về nhà, cơm canh đã dọn xong, Quý Bạch Thanh mới thấy Hà Hương Nguyệt và Ôn Miểu ai nấy trông không vui.Cô nhướng mày, hơi khó hiểu, rửa tay xong liền ngồi cạnh Ôn Miểu.Ngẩng nhìn Hà Hương Nguyệt: "Nương, cha, có chuyện gì vậy?"Hà Hương Nguyệt chưa kịp nói, tay Ôn Miểu đã đặt lên cánh tay cô.Quý Bạch Thanh kiên nhẫn nắm lấy cổ tay nàng, rồi mới ngẩng đầu nhìn Hà Hương Nguyệt.Hà Hương Nguyệt mấp máy môi, cuối cùng lại không nói được gì.Bà cúi đầu, giọng nghèn nghẹn: "Ngươi để Miểu Miểu nói với ngươi đi."Quý Bạch Thanh lại quay sang Ôn Miểu, ngạc nhiên: "Rốt cuộc là chuyện gì? Sao mặt mày ủ rũ vậy?"Ôn Miểu mím môi, không biết nên mở lời thế nào.Dù biết Quý Bạch Thanh chắc sẽ không để tâm, nhưng chuyện thế này, cho dù cô không để tâm, Ôn Miểu cũng thấy nhói lòng.Trong đầu nàng giờ rối bời, thực sự không nghĩ ra cách nói.Cuối cùng, nàng khẽ nói: "Chút nữa về phòng ta nói với ngươi."Quý Bạch Thanh: "..."Được thôi, lại chơi ú tim.Không biết nguyên nhân, cô cũng thấy sốt ruột. Khó khăn lắm mới ăn xong cơm, về phòng, cô "chụt chụt" hai cái lên má Ôn Miểu."Vợ ngoan, giờ có thể nói cho ta biết chưa?"Ôn Miểu cảm nhận dư vị khi nãy, vẫn chẳng vui hơn.Nàng nhìn Quý Bạch Thanh, chậm rãi mở miệng: "A Thanh, xin lỗi."Quý Bạch Thanh vừa định nói gì, đã bị Ôn Miểu đoán trước, đưa tay che miệng cô.Giọng nàng cố giữ bình thường, nhưng vẫn thấp thoáng nỗi buồn."Ta biết ngươi không thích nghe ta nói xin lỗi, nhưng lần này hãy để ta nói một lần."Dù sao, đúng là nàng đã liên lụy Quý Bạch Thanh."A Thanh, giấy khen của dì Mai trao cho ngươi đã bị thu hồi, vì họ điều tra ra chuyện ngươi hay giúp bà nội làm việc."Chuyện này vốn có thể tránh được, Ôn Miểu đoán chắc là có người tố cáo.Nhưng nàng vẫn nghĩ, nếu không vì ảnh hưởng từ mình và Ôn Hướng Vinh, thì cho dù người khác có tố cáo, cũng sẽ không có kết cục như bây giờ.Hơn nữa, không biết Tiểu Trương tới lấy giấy khen bị ai trông thấy, chỉ trong một buổi chiều, chuyện đã lan khắp thôn.Thôn dân vốn đã hòa nhã trở lại, nghe tin này liền như cỏ ngả theo chiều gió, lời khen ngợi lại hóa thành châm chọc, trách móc.Có mấy lời Ôn Miểu nghe mà còn thấy khó chịu.Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ cũng nghe được những lời khó nghe ấy, về nhà ai nấy đều chẳng vui.Nếu Quý Bạch Thanh hay Hà Hương Nguyệt có thể trách móc mình một câu, lòng Ôn Miểu có lẽ sẽ dễ chịu hơn.Nhưng họ đối xử với nàng như với món đồ sứ quý giá, sợ nàng buồn, sợ nàng khóc.Mà đôi khi, chính sự dè dặt ấy lại khiến Ôn Miểu thấy rất buồn.Quý Bạch Thanh rất tốt, Hà Hương Nguyệt cũng rất tốt.Chính vì họ tốt, Ôn Miểu mới thấy họ không đáng bị mình liên lụy.Nghe xong mọi chuyện, đúng như Ôn Miểu nghĩ, Quý Bạch Thanh thật sự không thấy gì to tát.Nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh, yếu đuối của Ôn Miểu, cô biết nàng lại để tâm rồi.Cô gỡ tay Ôn Miểu đang che miệng mình, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay gầy guộc của nàng, hôn lên má một cái đầy an ủi, hỏi: "Chỉ vì thế mà suy nghĩ nhiều à?""Trăn Trăn, ta không để ý mấy thứ này. Hơn nữa, mấy chuyện này ta đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nên giờ nghe tin này cùng lắm chỉ thấy ngạc nhiên, chứ không buồn, không khổ.""Nơi này rất mạnh mẽ, lời nói của người ngoài không thể làm ta tổn thương."Cô kéo tay Ôn Miểu đặt lên ngực mình, giọng thêm vài phần ý cười: "Nghe thấy không?"Nhìn đôi mắt đẹp đẫm lệ nhìn sang, Quý Bạch Thanh chậm rãi giải thích:"Nơi này chỉ bị ngươi làm rung động. Ngươi vui, giận, buồn, mừng, bất cứ cảm xúc nào cũng dễ dàng lay động nó."Nếu nói cường điệu một chút, thì có lẽ là, Quý Bạch Thanh cảm thấy tim mình đập là vì Ôn Miểu.Từ khi xuyên vào thế giới trong sách, Quý Bạch Thanh đã có cảm giác này.Nhất cử nhất động của Ôn Miểu luôn dễ dàng chi phối tâm tư cô.Một mình tới nơi xa lạ, cô không có cảm giác thuộc về.Cảm giác đó, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ đều không cho cô được.Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Miểu lần đầu tiên, trái tim luôn xao động bất an của cô bỗng yên lại.Sau khi tỏ rõ lòng với Ôn Miểu, cô mới có cảm giác thuộc về thế giới này.Và cô nhận ra muộn màng, đây là thế giới chân thật.Là thế giới mà hai người họ yêu nhau.
"Được, được, được, ta mới là."Nghe giọng đã biết là đang dỗ em nhỏ.Mà Ôn Miểu lại rất ăn kiểu này, đôi mắt đào hoa cong cong, đuôi mắt hơi nhếch, vừa xinh đẹp vừa duyên dáng, còn rực rỡ hơn cả hoa đào nở rộ bên đường.Nàng nắm tay Quý Bạch Thanh:
"Đi thôi, đi bắt cá."Ở bên Quý Bạch Thanh đã gần một năm, Ôn Miểu thông minh, nhiều kỹ năng sinh hoạt học một lần là biết, lại thường thấy Quý Bạch Thanh làm, tai nghe mắt thấy nên học được không ít.Chẳng mấy chốc, hai người mỗi người đã bắt được một con cá.Chỉ là con trong tay Quý Bạch Thanh mập mạp hơn, coi như cô may mắn.Giờ vẫn là mùa xuân, cá chưa to mập, con trong tay Ôn Miểu thon nhỏ hơn, phải đợi đến mùa thu mới có cá to.Quý Bạch Thanh dùng dây cỏ xâu cá lại, cùng Ôn Miểu đi về.Trên đường, tình cờ gặp thím Ngô, người từng chặn Ôn Miểu cách đây ít lâu, thấy Ôn Miểu đi cùng Quý Bạch Thanh, bà ta thoáng chốc có chút ngượng.Nhưng nghĩ tới việc Quý Bạch Thanh được biểu dương, cuối cùng vẫn cắn răng chào:
"Ha ha, Bạch Thanh, Ôn trí thức, trùng hợp ghê, gặp hai ngươi ở đây."Ôn Miểu lạnh nhạt gật đầu, Quý Bạch Thanh nhớ tới những lời mỉa mai trước đây của bà ta nên trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì.Bị bơ qua một bên, thím Ngô hơi lúng túng, chà xát quần.Trong lòng bà ta có chút oán trách những kẻ từng kéo mình cùng nói xấu nhà họ Quý, sớm biết Quý Bạch Thanh được huyện biểu dương thì đã chẳng nói mấy lời đó.Bà ta vừa định mở miệng nói gì để xoa dịu bầu không khí, Quý Bạch Thanh đã nói trước: "Thím Ngô, chúng ta về trước."Quý Bạch Thanh không muốn duy trì sự khách sáo bề ngoài, kéo Ôn Miểu về nhà.Về tới nơi, hai người không nhắc tới mấy chuyện và mấy kẻ xui xẻo kia nữa, thấy cũng sắp tới giờ nấu cơm tối thì mổ cá.Xử lý xong cá, cả hai cùng đem ruột cá chôn ở xung quanh khóm hoa. Quý Bạch Thanh nhìn Ôn Miểu, hỏi:
"Giờ thì không phải lo nữa rồi ha? Mấy ngày nữa chắc sẽ mọc lại thôi." Thực ra cô cũng hơi áy náy:
"Sớm biết lúc chiều ta đã gọi to hơn rồi."Như vậy thì hoa sẽ không bị phá nát thế này.Ôn Miểu liếc cô một cái, ai lại nhận trách nhiệm vô cớ như thế."Đâu phải ngươi giẫm.""Không sao, đều không phải loại hoa quý gì, chắc sẽ không sao đâu."Ôn Miểu tuy trồng hoa nhưng không quá mê hoa, nếu trồng không sống thì nhiều lắm cũng chỉ thở dài vài cái là qua, chỉ là mấy bông hoa trong sân nhà là do nàng và Quý Bạch Thanh cùng trồng, ý nghĩa khác biệt.Trước khi rời đi, nàng còn lo lắng nhìn mấy lần nhưng không để mình nghĩ nhiều. Hai người đã làm đủ cách cứu vãn, giờ có nghĩ thêm cũng không thay đổi được gì.Tối nay có món cá hầm, khó được lại tới bữa có thịt, Quý Bạch Thanh tính cùng Ôn Miểu mang cơm sớm cho Ôn Hướng Vinh.Xách hộp cơm, hai người đi về phía thôn Tiểu Thạch.Chưa tới đầu thôn, dọc đường đã có không ít người tươi cười chào hỏi:"Bạch Thanh và Ôn trí thức đi đâu đó?""Chậc, ta đã biết Bạch Thanh và Ôn trí thức là người tốt mà, nhìn xem, thật xứng đôi."Sự thay đổi thái độ trước sau quá nhanh, khóe môi Quý Bạch Thanh giật giật, không đáp lại nhiều, tiếp tục đi về phía Ôn Hướng Vinh.Sau khi bị hạ phóng, Ôn Hướng Vinh cũng không có việc gì khác, không cần xử lý công vụ như trước, lúc không ra đồng thì hoặc ngồi nằm nghỉ ngơi, hoặc ở chuồng bò tập quyền để rèn luyện thân thể.Lần trước Ngũ Lão Tam trộm đồ của bà, hôm sau Quý Bạch Thanh lập tức tháo cánh cửa ọp ẹp xuống, thay bằng cửa chắc chắn, gắn ổ khóa đã mua từ trước. Bà ở trong khóa lại thì không ai vào quấy rầy được.Ngó ra sau nhà, thấy nồi trên bếp vẫn còn, chỉ có đống củi dưới mái hiên vơi đi nhiều, chắc bị dân thôn Tiểu Thạch lấy bớt, dù sao nhặt củi không dễ bằng lấy của người khác.Ôn Miểu gõ cửa, chẳng mấy chốc Ôn Hướng Vinh ra mở, thấy hai người thì hơi bất ngờ.Quý Bạch Thanh giơ hộp cơm:
"Bà nội, tối nay hầm cá."Thỉnh thoảng tối nào có món thịt, Quý Bạch Thanh sẽ mang cơm tối sang cho bà.Ôn Hướng Vinh nhận hộp cơm, không định cho họ vào.Thấy bà định đóng cửa ngay, Quý Bạch Thanh nhanh tay chặn lại: "Ủa, bà nội, chúng ta còn chưa vào, sao đóng cửa rồi?"Ôn Hướng Vinh nói:
"Bà già ăn cơm, có gì mà xem."Nói vậy, nhưng ăn một mình dù gì cũng kém vui.
Thế nên mỗi lần Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đều ở lại ăn cùng bà.Huống chi... Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ nói:
"Bà nội, hộp cơm ta còn phải mang về, không thì mai Miểu Miểu lấy gì mang cơm qua?"Hiển nhiên Ôn Hướng Vinh quên mất chuyện đó, chưa nghĩ cách đối phó thì Quý Bạch Thanh đã nhân lúc bà ngẩn người mà lách vào.Mở cửa cho Ôn Miểu vào, rồi nhanh gọn đóng lại.Ôn Hướng Vinh nhìn cô, một lúc không biết nói gì."Các ngươi thật không biết kiêng dè à?"Dù thế nào, ít tiếp xúc với bà vẫn là tốt nhất, nhưng nói hoài hai người vẫn không nghe.Ôn Miểu liếc Quý Bạch Thanh, lặng lẽ thở dài.Quý Bạch Thanh vẫn tươi cười, kể lại chuyện buổi chiều: "Bà nội, lần trước ta nói ta bắt được bọn buôn người lên báo đó, hôm nay huyện trưởng tới trao giấy khen cho ta rồi.""Ngài không biết đâu, sắc mặt mấy người trong thôn khi đó nhìn tếu lắm, hả giận!"Lần trước cho Ôn Hướng Vinh xem tờ báo, không khó nhận ra bà rất quý nó, cất dưới gối cẩn thận.Nhưng lần này nghe vậy, Ôn Hướng Vinh nói thẳng:
"Vậy nên bây giờ các ngươi càng cần tránh điều tiếng, giữ khoảng cách với ta, bằng không dù được biểu dương cỡ nào cũng không bịt được miệng người ta."Câu này bà đã nói đi nói lại đến mòn cả miệng, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn coi như không nghe.Cô vẫn không bận tâm tới lời người khác, cứ làm theo ý mình.Ôn Hướng Vinh không hiểu, trước khi bị hạ phóng, thái độ bà đối với cô cũng đâu có tốt lành gì, hiện tại Quý Bạch Thanh lại như không có khúc mắc gì, chẳng hề để bụng, còn giúp đỡ hơn cả cháu ruột là Ôn Miểu.Rốt cuộc là vì sao?Quý Bạch Thanh không đồng tình:
"Ta vốn không quan tâm người ta nói gì, họ nói của họ, ta làm của ta, chẳng ảnh hưởng. Bà nội, đây là lựa chọn của ta."Thấy không khí căng thẳng, Ôn Miểu vội nói:
"Bà nội, ăn cơm đi, lát nữa ta với A Thanh còn phải về."Quý Bạch Thanh cũng hạ giọng:
"Đúng đó, bà nội."Ôn Hướng Vinh cúi đầu ăn, xong thì bảo Ôn Miểu:
"Ngươi ra ngoài trước, ta muốn nói chuyện riêng với Tiểu Quý."Ôn Miểu nhíu mày:
"Bà nội..."Quý Bạch Thanh vỗ vai nàng, nhẹ giọng an ủi:
"Không sao, chỉ nói mấy câu thôi, chẳng mấy chốc là xong, Trăn Trăn ra ngoài chờ một lát."Ôn Miểu do dự nhìn hai người, cuối cùng vẫn ra ngoài, chỉ âm thầm cầu mong họ đừng cãi nhau.Cửa khép lại, Ôn Hướng Vinh hỏi thẳng:
"Tiểu Quý, ta có câu muốn hỏi ngươi."Không như cô tưởng, Quý Bạch Thanh gật đầu:
"Bà nội hỏi đi.""Tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?" Giọng bà hiếm khi mang theo chút nghi hoặc.Quý Bạch Thanh không ngờ lại là câu này, nhìn gương mặt đầy nghi vấn của bà, khóe môi chợt cong."Bà nội, thật ra nguyên nhân nhiều lắm, nhưng quan trọng nhất chính là vì Ôn Miểu.""Ta thích Ôn Miểu, mà ngài lại rất quan trọng với nàng."Cho nên, trong lòng Quý Bạch Thanh, Ôn Hướng Vinh cũng rất quan trọng.Đổi lại là người khác bị hạ phóng, cô cũng sẽ thương cảm, lén giúp một tay, nhưng tuyệt đối không tới mức này, dù sao cô cũng không phải kẻ ngốc.Có thể đối xử với Ôn Hướng Vinh hết lòng hết dạ, suy cho cùng chỉ là vì yêu ai yêu cả đường đi thôi. Nghe vậy, Ôn Hướng Vinh ngẩn ra.Bà ngẩng lên nhìn Quý Bạch Thanh, một lần nữa quan sát kỹ người trước mặt.Quý Bạch Thanh nhỏ hơn Ôn Miểu ba tuổi, dáng người cao gầy, nét mặt thanh tú, khi nhìn bà thì đôi mắt hạnh luôn cong cong, khuôn mặt vốn còn chút non trẻ lại vô cớ toát ra vẻ dịu dàng.Khi nói câu này, đôi mắt cô đối diện với bà, thản nhiên đón nhận ánh nhìn, không hề có chút giả dối.Ôn Hướng Vinh lập tức có thể khẳng định, cô nói thật.Trong lòng bà cũng thấy cảm khái, Ôn Miểu quả thực nhìn người rất chuẩn.Ít nhất, Quý Bạch Thanh đối với bà là thật lòng.Bà cúi mắt, trầm giọng:
"Ngươi về đi, Trăn Trăn còn đang chờ ngoài kia."Quý Bạch Thanh gật đầu:
"Vậy ngài nghỉ ngơi cho tốt."Ra cửa, thay bà khép cửa lại, Quý Bạch Thanh cùng Ôn Miểu trở về.Ôn Miểu tò mò nhìn cô:
"Bà nội nói gì với ngươi vậy?"Quý Bạch Thanh khẽ cười, lắc đầu:
"Không có gì, chỉ hỏi ta có mệt không. Ngươi biết đó, bà vẫn thích nói mấy câu khuyên ta đừng đến giúp bà."Những lời này quả thực rất giống phong cách của Ôn Hướng Vinh, nên Ôn Miểu không nghi ngờ gì.Hai người cùng nhau đi về nhà.Chỉ chớp mắt, Ôn Hướng Vinh bị hạ phóng xuống thôn Tiểu Thạch đã được gần nửa tháng.Vì có Mai Tự đích thân tới thôn Vân Thủy trao thưởng cho Quý Bạch Thanh, nên bất kể là người thôn Vân Thủy hay thôn Tiểu Thạch, phần lớn đều không còn dám nhiều lời với Quý Bạch Thanh nữa.Sắp giữa tháng, thôn Vân Thủy cũng tranh thủ thời gian tổ chức một cuộc họp ở kho lương thực.Sau khi công bố xong phần phân chia công việc thường ngày, lại yêu cầu mỗi người dân trong thôn nói ra suy nghĩ và cảm ngộ tư tưởng của mình trong nửa năm qua, Lý Hướng Đông mới hắng giọng, bắt đầu hỏi:"Năm nay nửa cuối năm, suất đề cử vào Đại học Công Nông Binh chắc cũng chỉ có một. Ai có đề cử thì phải nói với ta, để chúng ta còn sớm tìm hiểu đánh giá, đến lúc đó mới trình báo lên."Nghe vậy, không ít người trong lòng đều có chút phấn khởi.Dù sao suất này năm nào cũng có, cơ bản đều rơi vào tay dân bản thôn. Chỉ cần thể hiện tốt thì cơ hội mọi người là ngang nhau, không ít thanh niên đều muốn tiến cử bản thân.Ban đầu chỉ là tiếng bàn tán lộn xộn, nhưng không biết ai là người đầu tiên mở miệng hô lên một câu:
"Ta thấy Quý Bạch Thanh được đấy! Không chỉ có công việc ở trấn, mà còn từng được huyện khen ngợi, Mai huyện trưởng cũng nói rồi, cô ấy là tấm gương của chúng ta!"Lời vừa dứt, lập tức có vài người vốn không ưa nhà họ Quý mặt liền biến sắc, âm thầm chửi kẻ vừa nói câu đó, nhưng mắng thẳng ra trước mặt thì vẫn không dám.Cũng có người thấy câu này nói không sai, đứng bên phụ họa.Nhưng khi gộp lại, thì số người tán thành Quý Bạch Thanh vẫn chiếm đa số.Suất chia cho thôn Vân Thủy hằng năm gần như chỉ có một, chỉ khi có tình huống đặc biệt lắm mới thêm được một suất.Vì tên Quý Bạch Thanh được nhắc nhiều hơn, nên dù Lý Hướng Đông có chút không tình nguyện, cuối cùng vẫn ghi tên cô lại.Dân trong kho bàn tán rôm rả, còn ở góc xa, Thẩm Niệm Niệm hơi lo lắng nhìn Lục Diên.Sắc mặt Lục Diên lúc này chẳng hề dễ coi, thậm chí có thể nói là khó coi cực độ, đen như đáy nồi.Nàng dè dặt lên tiếng: "Lục Diên ca, ngươi không sao chứ?"Phương Hải Dương đứng ở bên kia của Lục Diên, nhìn sắc mặt hắn đen như đáy nồi, ngoài mặt thì ra vẻ lo lắng, nhưng thực chất lại đang cắn chặt răng, sợ mình sơ sẩy sẽ bật cười.Đã đỏ mắt đến mức này rồi mà Lục Diên còn dám nói mình không ghen tỵ Quý Bạch Thanh.Trong mắt Phương Hải Dương, Lục Diên rõ ràng là sắp ghen tỵ chết đi được.Tuy vì thân phận, bối cảnh và năng lực của Lục Diên, Phương Hải Dương không chọn cắt đứt hoàn toàn với hắn, thậm chí còn phải tạm gác ân oán trước đây, nín nhịn tiếp tục lấy lòng, nhưng chỉ cần Lục Diên không vui thì hắn liền hả dạ.Hả dạ đến mức tối nay có thể ăn thêm một chén cơm!Lục Diên không nói lời nào, chỉ âm thầm nghiến chặt răng, sắc mặt càng thêm u ám.Quý Bạch Thanh lấy đâu ra cái gan ấy? Dựa vào cái gì mà cô ta lại có cơ hội lọt vào danh sách đề cử Đại học Công Nông Binh?Rõ ràng cô ta chẳng qua chỉ là một con nhà nông dính líu với thành phần hắc ngũ loại mà thôi!Vậy mà những tên ngu hết chỗ nói kia lại đi đề cử cô ta.Chắc chắn là cô ta đã mua chuộc kẻ đầu tiên nói ra câu đó!Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đứng ở bên kia kho, nghe thôn dân đột nhiên nhắc đến tên mình thì cũng thấy khó hiểu.Đang yên đang lành sao lại lôi cô vào? Rõ ràng cô đứng ở góc chẳng chút tồn tại, một câu cũng chưa nói!Đang định bảo Ôn Miểu đôi câu, vừa mở miệng, một tiếng hắt xì lại nhanh hơn lời muốn nói mà bật ra.Quý Bạch Thanh lập tức đưa tay che mũi miệng.Nghe cô hắt xì, Ôn Miểu hơi lo lắng quay đầu nhìn: "Cảm lạnh rồi à?""Không." Quý Bạch Thanh lắc đầu.Trời bây giờ dần ấm lên, cô cũng không thấy trong người có triệu chứng cảm lạnh nào, chắc không phải.Ngược lại là Ôn Miểu, vì thời tiết thay đổi mà viêm họng, nói chuyện có chút khàn khàn."Có khi là có người đang chửi ta." Cô đùa một câu.Ôn Miểu hỏi nhỏ: "Vậy bây giờ tâm trạng ngươi thế nào?"Nàng quả thật cũng không ngờ, suất đề cử Đại học Công Nông Binh có khả năng rơi vào tay Quý Bạch Thanh.Ban đầu nghe nhắc đến tên cô, Ôn Miểu cũng hơi sững người.Nhưng khi chấp nhận tin này, sẽ thấy Quý Bạch Thanh dù xét ở phương diện nào cũng đều rất phù hợp yêu cầu.Chỉ là điều khiến nàng buồn, chính là nàng không thể đi học cùng Quý Bạch Thanh.Thật đáng tiếc.Nhưng Ôn Miểu không để mình chìm trong cảm giác mất mát, nghĩ theo hướng khác, nàng nên vui cho Quý Bạch Thanh mới đúng.Người tốt nghiệp cấp ba cuối cùng có cơ hội vào đại học, được học thêm nhiều kiến thức ở ngôi trường lớn hơn, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn hiện tại.Chỉ là cần hai người xa nhau vài năm mà thôi.Quý Bạch Thanh nghiêng đầu, nói: "Tâm trạng gì ư? Thật ra cũng không có gì đặc biệt."Ôn Miểu cong môi: "Không thấy kích động sao?"Ra khỏi huyện, đến nơi lớn hơn, xa hơn để mở mang, chẳng phải ai cũng sẽ kích động sao? Hơn nữa còn có thể không phải vất vả xuống ruộng nữa.Nghĩ vậy, trong lòng Ôn Miểu hoàn toàn gỡ bỏ khúc mắc.Nếu Quý Bạch Thanh có thể đi học ở Đại học Công Nông Binh, vậy nàng cũng không cần lo bản thân hay Ôn Hướng Vinh sẽ liên lụy cô nữa.Đến lúc đó, Quý Bạch Thanh ở cách nàng xa như vậy, cho dù muốn quản nàng cũng e là không có thời gian.Thấy nụ cười trên mặt Ôn Miểu nhạt đi, Quý Bạch Thanh nắm tay nàng lắc lắc: "Không kích động, thật ra cũng chẳng phải chuyện tốt gì.""Hơn nữa ta chưa chắc đã được đi, còn phải xét duyệt chính trị."Nghe vậy, Ôn Miểu thở phào."Không sao, chúng ta còn chưa cưới mà."Nàng bỗng thấy may mắn, may mà trước đây không vì nhất thời xúc động mà đồng ý đi đăng ký kết hôn, nếu không thì việc Ôn Hướng Vinh bị đưa xuống sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến xét duyệt của Quý Bạch Thanh, lúc đó chẳng phải bỏ lỡ cơ hội sao.Giọng nàng mềm mại, vì viêm họng mà hơi khàn: "Nhất định phải thử xem sao nha."Với năng lực của Quý Bạch Thanh, mười phần thì hết tám chín phần là đậu.Quý Bạch Thanh thấy nàng đã nghĩ cho mình đến chuyện sau này, trong lòng có chút buồn cười."Muốn ta đi xa thế hả, chán ta rồi?"Ôn Miểu lườm cô, biết cô cố tình nói vậy nên cũng thuận miệng đáp theo để chọc lại: "Đúng là chán ngươi."Quý Bạch Thanh liếc quanh, thấy mọi người đều nhìn về phía Lý Hướng Đông ở giữa, liền đưa tay véo nhẹ má nàng: "Được lắm, Miểu Miểu xấu xa."Cũng chỉ khẽ véo, không nỡ dùng sức, nhưng da Ôn Miểu mềm nên vẫn để lại dấu hồng nhạt.Ôn Miểu ngẩng lên nhìn cô, trong mắt ánh lên ngân hà lấp lánh: "Đây là cơ hội tốt, A Thanh, ngươi phải tranh thủ."Lời này vừa là nói với Quý Bạch Thanh, cũng là tự nhủ với chính mình.Yêu một người không nên dùng tình cảm để trói buộc cô ấy, mà nên cho cô ấy cơ hội trưởng thành, trải nghiệm.Quý Bạch Thanh thấy ánh mắt đầy mong đợi của nàng thì hơi đau đầu.Chưa nói đến việc cô có chắc giành được suất đại học hay không, nếu thật sự đi học thì Ôn Miểu sẽ ra sao? Cô không nỡ xa nàng.Hơn nữa, sang năm thi đại học sẽ được khôi phục, so với việc học tiếp trong điều kiện hạn chế, cô thà đợi khi đó cùng Ôn Miểu thi, cố gắng đậu cùng một trường hoặc ít nhất cùng một thành phố, kết quả tuyển sinh qua thi cử cũng ít ảo ma, chất lượng hơn nhiều mấy cái suất đặc cách công nông binh này.Cô chỉ đành nói qua loa: "Miểu Miểu, chuyện này còn sớm, không cần gấp."Đợi nghĩ ra lý do, cô sẽ giải thích kỹ với nàng.Ôn Miểu hơi bực, nhưng thấy cô cau mày thì lại lo lắng, thấp giọng hỏi: "Lại đau đầu à?"Quý Bạch Thanh day huyệt thái dương, ấn mạnh mới thấy đỡ hơn chút.Trước mắt thoáng lướt qua vài hình ảnh, nhưng cô không nắm bắt được gì, mắt tối sầm, chớp mắt vài cái mới hồi lại chút ít.Môi cô trắng bệch, khẽ gật đầu.Ôn Miểu lập tức không bận tâm gì nữa, đỡ cô ra khỏi kho.Gió nhẹ thổi tan mùi mồ hôi, cô vẫn hơi hoa mắt, đầu óc mơ hồ, được Ôn Miểu dìu về nhà.Cô nhận lấy ly nước nàng rót, ực một hơi cạn sạch.Ôn Miểu đứng sau, xoa mấy huyệt quen thuộc trên người cô, một lúc sau mới hỏi: "Đỡ hơn chưa?"Trước mắt vẫn còn bóng đôi, Quý Bạch Thanh thoáng hoài nghi cơ thể mình thật sự có vấn đề gì lớn.Nghe ra sự lo lắng trong giọng nàng, cô không muốn khiến nàng bận tâm thêm, chỉ cười dịu dàng: "Đỡ nhiều rồi, chỉ hơi đau đầu, Miểu Miểu, ta ngủ một lát được không?"Ôn Miểu mắt ánh lệ, nghe vậy thì nuốt nước mắt xuống: "Ngủ đi, ta chẳng lẽ không cho ngươi ngủ sao?"Quý Bạch Thanh khẽ cười, chống tay vào ghế đứng lên, đặt tay lên vai nàng, quen thuộc tìm đúng đôi môi mềm mại đỏ hồng của nàng rồi hôn xuống.Trên môi nàng chậm rãi quấn quýt, mang theo ánh nước ướt át, cảm nhận ánh mắt rơi trên mặt mình, giọng cô mơ hồ, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, nhắm mắt lại."Nụ hôn dịu dàng như nước khiến Ôn Miểu được an ủi rất nhiều. Hôn xong, thấy má cô hồng hồng, môi đã không còn tái, nàng cũng có chút ngượng, ôm eo cô, thì thầm: "Không phải ngươi muốn ngủ sao?"Quý Bạch Thanh "ừ" một tiếng: "Ừ, chúng ta cùng ngủ."Được nàng dìu, cô mới tránh được cảnh tự mình ngã, cũng không bị nàng phát hiện điều gì.Nằm trên giường một lúc, cả hai đều chưa ngủ được.Cơ thể xuất hiện quá nhiều bất thường; đau đầu, hoa mắt, thỉnh thoảng còn vọng âm bên tai, dường như đều chẳng bình thường.Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu?Bao nhiêu lần khám, từ do Ôn Miểu ép buộc đến tự mình đi, kết quả đều chẳng phát hiện ra nguyên nhân.Ôn Miểu còn nhờ Ôn Như Yên bắt mạch, dù trình độ nàng không tệ, thì cũng chỉ tìm ra vài vấn đề vặt vãnh không đáng kể.Ngoài cơn đau đầu nào giờ, Quý Bạch Thanh chưa nói những triệu chứng khác cho Ôn Miểu biết.Bởi nàng mà biết, chắc chắn sẽ khóc.Không chỉ Ôn Miểu không chịu nổi nước mắt của cô, mà cô cũng không chịu nổi nước mắt của nàng.Ý nghĩ rối bời, Quý Bạch Thanh nhắm mắt, nghĩ ngợi lung tung.Bên tai chợt thấp thoáng giọng Ôn Miểu, cô mới chậm rãi hoàn hồn."Sao vậy?"Ôn Miểu lặp lại: "Bây giờ còn đau không?"Quý Bạch Thanh xoay người, nhắm mắt chôn mặt vào ngực nàng, chân cũng bá đạo gác lên, như con gấu koala quấn chặt.Mùi hương riêng thuộc về nàng tràn ngập chóp mũi, cô vẫn thấy chưa đủ, tham lam hít vài hơi, rồi mới chậm rãi nói: "Đỡ nhiều rồi, ngươi đừng lo."Giọng Ôn Miểu mang theo nghi ngờ: "Thật không?"Cắn nhẹ qua lớp áo, giọng Quý Bạch Thanh mơ hồ: "Không tin tới thử xem?"Cơn tê nhẹ truyền tới, tay Ôn Miểu đặt trên vai cô, muốn đẩy ra nhưng lại sợ làm đau cô."Đừng quậy nữa," Nàng đỏ mặt, hạ giọng, "đợi ngươi khỏe rồi hãy nói."Thấy nàng bị phân tâm, Quý Bạch Thanh liền buông ra, dụi vào nơi mềm mại trắng nõn, giọng kéo dài: "Vậy ngươi ngủ với ta."Ôm nàng, lần này cô ngủ nhanh hơn mọi khi.Tỉnh lại, đau đầu, ù tai, hoa mắt đều biến mất, cô mới thở phào.Nếu còn tệ hơn nữa thì chắc sẽ bị lộ.Một hai ngày tiếp theo, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ là ban đêm hay mơ thấy những giấc mộng kỳ quái, đến khi tỉnh dậy lại quên sạch.Lo lắng cũng chẳng ích gì, Quý Bạch Thanh đành ép tất cả xuống đáy lòng, mỗi ngày vẫn làm những việc cần làm.*Tại chỗ ở của thanh niên trí thức.Phương Hải Dương không biết đã đi đâu, không có ở đây. Thẩm Niệm Niệm bước vào phòng của nam thanh niên trí thức, khép cửa lại, rồi khẽ gọi tên Lục Diên."Lục Diên ca."Lục Diên không thèm ngẩng đầu, tiếp tục viết vẽ trên giấy."Có chuyện gì? Không quan trọng thì đừng làm phiền ta."Thẩm Niệm Niệm cắn môi, môi nhợt nhạt, buông ra mới khôi phục lại chút sắc hồng."Lục Diên ca, ta sợ ngươi ở trong phòng buồn bực nên mang chút đồ ăn cho ngươi."Nàng đứng nguyên chỗ, không dám tiến lên, sợ Lục Diên tức giận, dè dặt hỏi: "Lục Diên ca, ta có thể lại gần không?"Lục Diên xé tờ giấy vừa viết, vò nát, bứt tóc đầy bực bội.Ngửi thấy mùi điểm tâm, hắn cũng thấy hơi đói, bèn nói: "Qua đây đi."Thẩm Niệm Niệm đặt món điểm tâm đã làm lên bàn, mắt cong cong: "Lục Diên ca, ngươi nếm thử xem có ngon không, ta định sau này sẽ làm món này đem ra chợ đen bán."Lục Diên nếm một miếng, gật đầu dè dặt."Cũng được." Miệng thì nói thế, nhưng tay lại ăn nhanh hơn, chốc lát đã hết mấy miếng.Được khẳng định, nụ cười trên mặt Thẩm Niệm Niệm càng sâu: "Ngươi thích là tốt rồi."Nhìn giấy vụn đầy đất, nàng khẽ hỏi: "Lục Diên ca, vừa rồi ngươi viết gì vậy? Thấy ngươi phiền não như thế, trong lòng ta cũng thấy buồn. Nếu có thể, ta muốn chia sẻ bớt với ngươi."Nghe nàng dùng giọng ngọt ngào nói lời chu đáo như thế, tim Lục Diên hơi động, nhìn về phía Thẩm Niệm Niệm.Thanh thuần ôn nhu, đóa hoa giải sầu cũng chỉ đến thế mà thôi.Giờ phút này hắn cũng bớt đi sự phòng bị ban đầu, mở lòng với Thẩm Niệm Niệm, giữa mày vô thức lộ ra vài phần u ám.Thẩm Niệm Niệm thấy vậy, đưa tay, dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt phẳng ấn đường của hắn."Là vì Quý Bạch Thanh sao?"Lục Diên cũng không bất ngờ khi nàng đoán được, dù sao thì sự chán ghét của hắn với Quý Bạch Thanh đã đến mức ai ai cũng biết."Một con nhà quê chẳng có gì hơn ta, mắc gì lại được suất tiến cử vào đại học Công Nông Binh? Thật không công bằng."Nói câu này, giọng hắn còn mang theo vài phần khinh bỉ. Thẩm Niệm Niệm ở bên gật đầu tán đồng. Thấy nàng đồng ý với ý mình, Lục Diên càng hăng máu nói."Ta nói chứ, một đứa nhà quê còn thân thiết với hắc ngũ loại, lẽ ra ai thấy cũng phải đuổi đánh mới đúng, mắc gì bây giờ mấy tên quê mùa trong thôn lại rộng lượng với nó như vậy?"Quý Bạch Thanh bị mọi người phỉ nhổ, bị cả thôn cô lập mới là cảnh hắn muốn thấy.Nghe hắn trút xong, Thẩm Niệm Niệm hỏi: "Lục Diên ca, giờ ngươi định thế nào? Dù là ý gì, ta cũng ủng hộ ngươi."Cúi đầu nhìn giấy vụn đầy đất, Lục Diên nở nụ cười âm hiểm."Đương nhiên là lấy hết những thứ nó không nên có."Thứ không thuộc về cô ta, Quý Bạch Thanh tuyệt đối không được mơ tưởng.*Chưa bao lâu sau khi đích thân xuống thôn Vân Thủy trao giấy khen cho Quý Bạch Thanh, hôm ấy, Tiểu Trương đem toàn bộ thư trong hòm thư công vụ mang vào văn phòng của Mai Tự.Đợi xử lý xong việc công cuối cùng, Mai Tự mới bắt đầu mở từng bức thư ra xem.Thấy một lá thư tố cáo nặc danh, chân mày bà vô thức nhíu lại.Có người tố cáo Quý Bạch Thanh thân thiết với hắc ngũ loại, không xứng được biểu dương.Bà trầm ngâm một lúc, để thư sang bên, tiếp tục xử lý các thư còn lại. Đợi xem xong hết mới gọi Tiểu Trương vào.Đưa cho Tiểu Trương xấp thư có lá tố cáo Quý Bạch Thanh, bà nói: "Đi điều tra rõ xem có thật không. Nếu thật thì hủy bỏ biểu dương."Tiểu Trương gật đầu.Việc cần điều tra cũng không nhiều, trước giờ tan tầm hôm sau, Tiểu Trương đã cho người tra xong.Chuyện Quý Bạch Thanh có qua lại với hắc ngũ loại vốn là sự thật, điều tra chỉ là làm cho có lệ, Mai Tự cũng biết.Chuyện nhỏ thì Mai Tự còn có thể giúp Quý Bạch Thanh.Nhưng lá thư tố cáo này thì không dễ bỏ qua, sơ suất sẽ dính tới chức vụ của bà, bà sẽ không bao che.Huống hồ, lần trước gặp Quý Bạch Thanh cũng thấy cô không quá để tâm tới cái biểu dương này, cô thông minh, Mai Tự đoán chắc là đã chuẩn bị tâm lý.Nhưng lần này Mai Tự thật sự đoán sai. Khi Tiểu Trương tới nhà lấy lại giấy khen, Quý Bạch Thanh không có nhà, là Ôn Miểu từ phòng của Hà Hương Nguyệt mang tờ giấy khen được giữ gìn như mới ra, đưa lại cho Tiểu Trương.Tiểu Trương liếc vào trong nhà, hơi ngượng ngùng: "Đồng chí Quý không ở nhà sao?"Ôn Miểu chẳng có sắc mặt tốt cho hắn, vốn biết hắn nghĩ gì về Quý Bạch Thanh, giọng đáp cũng lạnh, còn cố tình mang ý tuyên bố chủ quyền: "Người yêu ta đang làm việc ngoài đồng."Tiểu Trương nghẹn lời, tuy đã sớm biết, nhưng vẫn khó chấp nhận việc nữ đồng chí mình có cảm tình lại yêu một người... mà còn là phụ nữ.Nhưng nghĩ đến lá thư tố cáo với lời lẽ độc địa, gay gắt, như muốn đẩy Quý Bạch Thanh vào chỗ chết, Tiểu Trương vẫn cố nhắc Ôn Miểu một câu: "Đồng chí, ngươi nói với đồng chí Quý một tiếng, bảo cô ấy sau này đừng qua lại với hắc ngũ loại nữa. Lần này thu hồi giấy khen là vì bị tố cáo. Ai biết sau này có bị tố nữa không, lúc ấy e là không đơn giản thế này."Nghe vậy, Ôn Miểu sững người.Quả nhiên, không lý gì giấy khen đã trao lại bị thu hồi, thì ra là bị tố cáo.Vòng đi vòng lại, nhà họ Quý, Quý Bạch Thanh xui xẻo như vậy đều là vì Ôn Miểu.Sau khi Tiểu Trương đi, nàng đứng nguyên chỗ, không nhúc nhích, cả người toát ra vẻ thất vọng, chán nản, hơi thở như đông cứng.Nếu không bị mình liên lụy, giấy khen của Quý Bạch Thanh chắc chắn sẽ không bị thu hồi...Lục Diên và Thẩm Niệm Niệm hôm nay tình cờ được phân công làm việc ở mảnh đất ngay đầu thôn, từ lúc thấy Tiểu Trương đạp xe vào thôn đã liếc nhau, đồng loạt bỏ nông cụ, kiếm cớ đi vệ sinh.Giờ đây, đứng ở chỗ kín, tận mắt thấy Ôn Miểu mất hồn lạc vía vì trả giấy khen lại cho Tiểu Trương, trong lòng Lục Diên cuối cùng cũng thấy hả dạ.Hắn cùng Thẩm Niệm Niệm quay lại ruộng, ruộng bên là của Mã đại gia, người hay buôn chuyện nhất thôn. Lục Diên đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Niệm Niệm.Thẩm Niệm Niệm hiểu ý, hắng giọng.Giọng hơi cao lên: "Lục Diên, ngươi đoán ta vừa đi vệ sinh thấy gì?"Lục Diên phối hợp: "Thấy gì?""Đi ngang nhà Quý Bạch Thanh, ta thấy người đi theo bên cạnh huyện trưởng trước kia lấy lại giấy khen của Quý Bạch Thanh rồi!"Lục Diên giả vờ kinh ngạc: "Cái này cũng lấy lại được à? Sao vậy?"Hai người như diễn song ca, một câu qua một câu lại, giọng còn không hạ thấp. Mã đại gia từ lâu đã làm chậm động tác, dựng tai nghe.Thẩm Niệm Niệm nói: "Vì Quý Bạch Thanh thân với hắc ngũ loại, trước khi trao giấy khen huyện chẳng hề điều tra kỹ! Giờ điều tra rõ rồi thì tất nhiên phải thu hồi, giấy khen không thể trao cho phần tử xấu!"Khóe mắt thấy Mã đại gia nghe rõ từng chữ, Lục Diên gật đầu, không lộ vẻ gì.Hai người tiếp tục làm việc, không nói thêm.Khi Quý Bạch Thanh từ thôn Tiểu Thạch trở về thôn Vân Thủy, liền nhận ra ánh mắt của người ở cửa thôn nhìn mình dường như lại khôi phục vẻ khinh thường trước kia.Cô vừa đi qua, một gã râu ria trong thôn cười hì hì: "Nha đầu họ Quý, ngươi nói giấy khen đã trao rồi còn thu hồi lại, có lý không?"Quý Bạch Thanh lười đáp, cũng không muốn đoán ẩn ý, định vòng qua bên trái mà đi, ai ngờ hắn cũng dịch sang trái, cứ không nhường đường.Vài lần qua lại, Quý Bạch Thanh cũng mất kiên nhẫn, cảm thấy gần đây mình hiền quá nên hắn mới dám không sợ chết.Giọng cô lạnh hẳn: "Có nhường không?"Gã đàn ông chẳng thấy nguy hiểm gần kề, vẫn cười ngông: "Ngươi phải trả lời câu hỏi của ta trước, trả lời xong ta mới cho đi."Quý Bạch Thanh không nhịn nữa, một cước đá hắn ngã lăn.Nhìn gã nằm đất rên rỉ, cô nhàn nhạt: "Mấy chuyện khác ta không biết, nhưng chân ta đưa ra thì không rút lại được."Nói xong, cô vòng qua gã, đi về nhà.Người xung quanh thấy vậy không ai dám đỡ, nhiều người lau mồ hôi trán, mừng thầm vì mình chưa ra mặt chọc giận Quý Bạch Thanh, kẻo cũng ăn một đá.Về nhà, cơm canh đã dọn xong, Quý Bạch Thanh mới thấy Hà Hương Nguyệt và Ôn Miểu ai nấy trông không vui.Cô nhướng mày, hơi khó hiểu, rửa tay xong liền ngồi cạnh Ôn Miểu.Ngẩng nhìn Hà Hương Nguyệt: "Nương, cha, có chuyện gì vậy?"Hà Hương Nguyệt chưa kịp nói, tay Ôn Miểu đã đặt lên cánh tay cô.Quý Bạch Thanh kiên nhẫn nắm lấy cổ tay nàng, rồi mới ngẩng đầu nhìn Hà Hương Nguyệt.Hà Hương Nguyệt mấp máy môi, cuối cùng lại không nói được gì.Bà cúi đầu, giọng nghèn nghẹn: "Ngươi để Miểu Miểu nói với ngươi đi."Quý Bạch Thanh lại quay sang Ôn Miểu, ngạc nhiên: "Rốt cuộc là chuyện gì? Sao mặt mày ủ rũ vậy?"Ôn Miểu mím môi, không biết nên mở lời thế nào.Dù biết Quý Bạch Thanh chắc sẽ không để tâm, nhưng chuyện thế này, cho dù cô không để tâm, Ôn Miểu cũng thấy nhói lòng.Trong đầu nàng giờ rối bời, thực sự không nghĩ ra cách nói.Cuối cùng, nàng khẽ nói: "Chút nữa về phòng ta nói với ngươi."Quý Bạch Thanh: "..."Được thôi, lại chơi ú tim.Không biết nguyên nhân, cô cũng thấy sốt ruột. Khó khăn lắm mới ăn xong cơm, về phòng, cô "chụt chụt" hai cái lên má Ôn Miểu."Vợ ngoan, giờ có thể nói cho ta biết chưa?"Ôn Miểu cảm nhận dư vị khi nãy, vẫn chẳng vui hơn.Nàng nhìn Quý Bạch Thanh, chậm rãi mở miệng: "A Thanh, xin lỗi."Quý Bạch Thanh vừa định nói gì, đã bị Ôn Miểu đoán trước, đưa tay che miệng cô.Giọng nàng cố giữ bình thường, nhưng vẫn thấp thoáng nỗi buồn."Ta biết ngươi không thích nghe ta nói xin lỗi, nhưng lần này hãy để ta nói một lần."Dù sao, đúng là nàng đã liên lụy Quý Bạch Thanh."A Thanh, giấy khen của dì Mai trao cho ngươi đã bị thu hồi, vì họ điều tra ra chuyện ngươi hay giúp bà nội làm việc."Chuyện này vốn có thể tránh được, Ôn Miểu đoán chắc là có người tố cáo.Nhưng nàng vẫn nghĩ, nếu không vì ảnh hưởng từ mình và Ôn Hướng Vinh, thì cho dù người khác có tố cáo, cũng sẽ không có kết cục như bây giờ.Hơn nữa, không biết Tiểu Trương tới lấy giấy khen bị ai trông thấy, chỉ trong một buổi chiều, chuyện đã lan khắp thôn.Thôn dân vốn đã hòa nhã trở lại, nghe tin này liền như cỏ ngả theo chiều gió, lời khen ngợi lại hóa thành châm chọc, trách móc.Có mấy lời Ôn Miểu nghe mà còn thấy khó chịu.Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ cũng nghe được những lời khó nghe ấy, về nhà ai nấy đều chẳng vui.Nếu Quý Bạch Thanh hay Hà Hương Nguyệt có thể trách móc mình một câu, lòng Ôn Miểu có lẽ sẽ dễ chịu hơn.Nhưng họ đối xử với nàng như với món đồ sứ quý giá, sợ nàng buồn, sợ nàng khóc.Mà đôi khi, chính sự dè dặt ấy lại khiến Ôn Miểu thấy rất buồn.Quý Bạch Thanh rất tốt, Hà Hương Nguyệt cũng rất tốt.Chính vì họ tốt, Ôn Miểu mới thấy họ không đáng bị mình liên lụy.Nghe xong mọi chuyện, đúng như Ôn Miểu nghĩ, Quý Bạch Thanh thật sự không thấy gì to tát.Nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh, yếu đuối của Ôn Miểu, cô biết nàng lại để tâm rồi.Cô gỡ tay Ôn Miểu đang che miệng mình, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay gầy guộc của nàng, hôn lên má một cái đầy an ủi, hỏi: "Chỉ vì thế mà suy nghĩ nhiều à?""Trăn Trăn, ta không để ý mấy thứ này. Hơn nữa, mấy chuyện này ta đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nên giờ nghe tin này cùng lắm chỉ thấy ngạc nhiên, chứ không buồn, không khổ.""Nơi này rất mạnh mẽ, lời nói của người ngoài không thể làm ta tổn thương."Cô kéo tay Ôn Miểu đặt lên ngực mình, giọng thêm vài phần ý cười: "Nghe thấy không?"Nhìn đôi mắt đẹp đẫm lệ nhìn sang, Quý Bạch Thanh chậm rãi giải thích:"Nơi này chỉ bị ngươi làm rung động. Ngươi vui, giận, buồn, mừng, bất cứ cảm xúc nào cũng dễ dàng lay động nó."Nếu nói cường điệu một chút, thì có lẽ là, Quý Bạch Thanh cảm thấy tim mình đập là vì Ôn Miểu.Từ khi xuyên vào thế giới trong sách, Quý Bạch Thanh đã có cảm giác này.Nhất cử nhất động của Ôn Miểu luôn dễ dàng chi phối tâm tư cô.Một mình tới nơi xa lạ, cô không có cảm giác thuộc về.Cảm giác đó, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ đều không cho cô được.Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Miểu lần đầu tiên, trái tim luôn xao động bất an của cô bỗng yên lại.Sau khi tỏ rõ lòng với Ôn Miểu, cô mới có cảm giác thuộc về thế giới này.Và cô nhận ra muộn màng, đây là thế giới chân thật.Là thế giới mà hai người họ yêu nhau.