Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
79.
Buổi sáng khi Quý Bạch Thanh sang thôn Tiểu Thạch giúp Ôn Hướng Vinh làm việc, cô lại bất đắc dĩ nghe được một trận buôn chuyện.Vài ba người bưng chén đứng tụ lại trước cửa nhà, bàn tán về tin mới nghe sáng nay."Ê, các ngươi nghe chưa? Ngô Hạo tối qua bị người ta đánh đó!""Ha, bảo sao sáng nay ta gặp hắn, thấy mặt hắn sưng như đầu heo!""Nhưng mà hắn bị đánh là đáng đời, cũng chẳng biết là vị hảo hán nào thay trời hành đạo, loại người suốt ngày muốn sờ mó nữ đồng chí như hắn thì nên sớm bị tóm lên đồn công an!""Suỵt, nói nhỏ thôi, để hắn nghe thấy thì chắc chắn sẽ ghi hận chúng ta."Đi ngang qua họ được mấy chục bước Quý Bạch Thanh mới nhớ ra Ngô Hạo là ai.Chẳng phải chính là cái gã lần trước định giở trò với cô sao?Quả nhiên làm nhiều chuyện xấu thì sẽ gặp báo ứng, cô còn chưa kịp tìm hắn tính sổ thì đã bị người khác đánh rồi.Nếu không phải còn phải mang cơm sáng và làm việc giúp Ôn Hướng Vinh, cô thật sự muốn qua xem Ngô Hạo bị đánh thành bộ dạng thế nào.Trong lúc Ôn Hướng Vinh ăn sáng, Quý Bạch Thanh đi quanh chuồng bò xem xét.Chuồng bò chật hẹp, ba người đứng vào đã khó xoay xở, không thể xây bếp trong đó được.Nếu dựng bếp đất ở ngoài chuồng bò thì cũng có nguy cơ, chưa nói đến chuyện nồi dễ bị trộm, tháng tư mưa nhiều, mưa to một chút cũng đủ làm bếp sụp.Nhìn một vòng, Quý Bạch Thanh vẫn thấy dựng bếp đất phía sau chuồng bò là tiện nhất.Có thể chống hai cây cột gỗ, dựng một mái che mưa, vừa kín đáo vừa không quá gây chú ý.Trong lòng đã có mô hình sơ bộ, cô không ở ngoài lâu mà quay về đợi Ôn Hướng Vinh ăn xong để ra đồng.Vết thương trên mặt Ôn Hướng Vinh vẫn đang hồi phục, Ôn Như Yên điều chế thuốc mỡ để bôi, bôi xong thì tốt nhất là ít ra nắng. Quý Bạch Thanh chuẩn bị cho bà một chiếc nón rơm che nắng và một cái khẩu trang, sau khi che được vết sẹo dữ tợn kia thì ánh mắt của thôn dân nhìn bà cũng đỡ hơn trước.Ngại vì thân phận hắc ngũ loại nên sự ghét bỏ vẫn còn, nhưng bớt đi phần sợ hãi.Quý Bạch Thanh thấy có thể cải thiện được chút nào hay chút đó.Trên đường ra đồng, thấy Ôn Hướng Vinh có vẻ mệt mỏi, cô liền kể lại những gì mình nghe sáng nay."Bà nội, ta thật sự muốn biết ai đánh hắn, đánh hay lắm."Ôn Hướng Vinh: "..."Bà thuận miệng phụ họa: "Đúng là hay thật, đáng đời hắn."Buổi trưa Quý Bạch Thanh nhanh chóng ăn cơm xong, cầm dụng cụ ra phía sau làm gạch bùn, phải đợi vài ngày cho gạch khô mới làm tiếp được.Có kinh nghiệm xây nhà, giờ làm thợ nề cô cũng khá thuần thục, mất hai ngày đã làm xong số gạch cần dùng, chỉ chờ khô hẳn là có thể xây bếp.Đúng lúc mấy hôm nay trời nắng lớn, chủ nhật, sau khi giết heo xong, Quý Bạch Thanh qua xem thì gạch đã dùng được.Cô dùng bùn vàng trộn rơm để gắn gạch lại với nhau, vì không cần dùng lâu nên không làm quá tinh xảo. Có Ôn Hướng Vinh và Ôn Miểu phụ giúp, chỉ một hai tiếng đã xong.Quý Bạch Thanh mang nồi sắt và lương thực từ nhà sang, dặn Ôn Hướng Vinh cất gạo kỹ.Buổi sáng và trưa cô vẫn có thể mang cơm sang cho bà, chỉ là bữa tối hơi bất tiện, giờ có bếp đất thì bà tự nấu một bữa cũng dễ hơn.Chỉ là Ôn Miểu hơi lo lắng nhìn Ôn Hướng Vinh, nhẹ giọng hỏi: "Bà nội, hiện tại tự mình nấu nướng thì có thể ăn được không?"Nỗi lo này không phải vô cớ, khi còn làm nhiệm vụ bên ngoài, Ôn Hướng Vinh ăn uống rất qua loa, cũng tự làm được, nhưng tay nghề nấu nướng chỉ ở mức làm chín đồ ăn.Bị nàng nhìn như vậy, Ôn Hướng Vinh trừng mắt: "Sao lại không được?"Nếu hỏi thêm nữa thì bà sẽ giận, thấy vậy Ôn Miểu đành im.Dù sao cũng chỉ một bữa, số bánh quy, bánh bông lan mua cho bà vẫn chưa ăn hết, nếu cơm thật sự không nuốt nổi thì vẫn có mấy thứ đó để lót dạ.Bên cạnh chuồng bò có thêm bếp đất, trong nhà cũng đặt thêm cái chum nước. Mỗi sáng Quý Bạch Thanh sẽ kéo nước giếng sang cho Ôn Hướng Vinh, đôi khi bà rảnh cũng sẽ ra sau núi gánh nước suối.Sau khi làm xong bếp, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu không quấy rầy bà nghỉ ngơi, cùng nhau về nhà.Dạo này chuyện của Quý Bạch Thanh bị bàn tán trong thôn nhiều hơn, mỗi lần cô xuất hiện đều thành tâm điểm.Đa phần mọi người tránh xa cô, sợ bị liên lụy mà cũng bị dán nhãn thành phần xấu.Nhưng ánh mắt khác thường thì vẫn hướng về phía cô.Hôm nay là chủ nhật, không phải lên đồng, trời đẹp, dưới gốc cây đa ở đầu thôn có mấy phụ nữ bồng con hóng mát, cũng có người ngồi may đế giày, đàn ông đàn bà nói cười rôm rả, tiếng cười vang từng trận.Trong đám người cười nói đó, có người tinh mắt nhìn thấy Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đi tới, lập tức ra hiệu cho mấy người khác.Ngay tức thì, đám người vốn đang rộn ràng im bặt.Quý Bạch Thanh coi như không thấy, kéo Ôn Miểu đi ngang qua họ để về nhà.Khi bóng hai người đi xa, chẳng biết ai khạc một bãi xuống đất."Hừ, thân với hắc ngũ loại mà cũng vênh váo thế!""Rồi sẽ có ngày bị dạy cho một trận."Với những thay đổi này, Quý Bạch Thanh vẫn chấp nhận được, dù sao cô không phải dân bản xứ thôn Vân Thủy, cũng chẳng có nhiều tình cảm với người nơi đây.Vẫn là câu đó, người khác nhìn hay nghĩ thế nào cô không quản, dù có bị nhìn hay bị nói xấu sau lưng thì cô cũng chẳng mất miếng thịt nào.Nếu ai nói quá khó nghe, cô cũng chẳng ngại đáp trả.Chỉ là Ôn Miểu vẫn chưa quen, vì với nàng, trong số đó không thiếu người trước đây từng đối xử rất tốt với cả hai.Ngày trước gặp nhau đều tươi cười chào hỏi, nay lại đổi thái độ nhanh đến vậy.Nếu chỉ vì sợ liên lụy mà giữ khoảng cách, Ôn Miểu còn hiểu được, nhưng nhiều người còn chọn buông lời khó nghe, điều này nàng không thể chấp nhận.Có lẽ cảm nhận được Ôn Miểu đang buồn, Quý Bạch Thanh khẽ siết tay nàng, không nói gì thêm.Ôn Miểu không muốn cô lo, gượng cười ngẩng đầu.Quý Bạch Thanh chọc chọc má nàng, giọng pha chút ý cười: "Cười nhiều một chút, cười mới đẹp."Ôn Miểu gật đầu: "Biết rồi."Chiều hôm đó, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh không sang chỗ Ôn Hướng Vinh, mà là Ôn Như Yên tới khám lại cho bà.Nhờ uống thuốc hàng ngày, sức khỏe của Ôn Hướng Vinh đã khá hơn nhiều so với lúc mới bị đưa xuống nông thôn.Bà dần khỏe lại, tuy vết sẹo trên mặt vẫn hằn sâu, đi đường vẫn khập khiễng, nhưng sức lực đã tăng, làm được nhiều việc hơn, Quý Bạch Thanh cũng đỡ vất vả hơn trước.Thứ tư, Ôn Miểu vừa tan học, bỏ qua những ánh mắt khác nhau của thôn dân mà đi về nhà. Chưa kịp về tới nơi thì bị thím Ngô trong thôn chặn lại.Thím Ngô nhìn nàng, ánh mắt mang ý cười, đảo mắt trên dưới một lượt rồi hài lòng gật đầu."Ôn trí thức, thím có chuyện muốn nói với ngươi."Từ trước tới giờ, ngoài mấy nhà vốn thân quen, bà là người đầu tiên sẵn sàng tỏ vẻ mặt dễ chịu với Ôn Miểu.Nghe vậy, Ôn Miểu dịu giọng: "Thím muốn nói gì? Nhưng tốt nhất nói nhanh một chút, ta còn phải về nấu cơm."Nghe nàng nói vậy, trong mắt thím Ngô càng thêm hài lòng.Không ngờ một trí thức trẻ trông yếu đuối như vậy lại biết nấu ăn, như thế thì càng hợp với con trai bà hơn.Bà hắng giọng, bắt đầu nói rõ ý định:"Ôn trí thức à, chuyện của ngươi và con bé nhà họ Quý thím đều biết, thím cũng không để bụng.""Thanh danh nó bây giờ coi như xong rồi, hắc ngũ loại vốn chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Nó biết rõ vậy mà còn đi làm việc cho hắc ngũ loại, thì chắc chắn không phải nơi nương thân tốt.""Ngươi là cô gái ngoan, biết chữ, lại xinh đẹp. Tuy hơi gầy, không dễ sinh nở, nhưng vẫn xứng với con trai ta. Con trai ta, tuấn tú lịch sự..."Nghe đến đây, Ôn Miểu nhíu mày, mất kiên nhẫn.Tưởng là có chuyện đứng đắn, ai ngờ lại tiếp tục là mấy lời bôi nhọ Quý Bạch Thanh.Nụ cười trên mặt nàng tắt đi: "Thím, ta phải về nấu cơm, không nói chuyện với ngươi nữa.""Ê này!" Thím Ngô giữ nàng lại, nói thẳng mục đích cuối cùng."Tóm lại, Quý Bạch Thanh thân với hắc ngũ loại, ngươi mà cứ theo nó thì sớm muộn cũng bị liên lụy. Ta muốn ngươi qua lại với con trai ta, nó lý lịch trong sạch, ngươi thấy sao?"Ôn Miểu quay đầu nhìn bà, chậm rãi nói: "Thím Ngô, hắc ngũ loại mà ngươi nói, thực ra là bà ruột của ta. Cho nên nếu nói bị liên lụy thì cũng là ta liên lụy nàng."Nói xong nàng hất tay thím Ngô ra, không buồn nhìn vẻ mặt của đối phương, rảo bước về nhà.Nói ra câu đó xong, trong lòng Ôn Miểu thật ra thở phào một hơi.Quý Bạch Thanh vẫn luôn dặn nàng đừng chủ động để lộ quan hệ giữa nàng và Ôn Hướng Vinh, bị người phát hiện thì hãy nói, nhưng như vậy thì tất cả những lời đồn xấu đều đổ lên người Quý Bạch Thanh, những câu khó nghe đầy ác ý cũng đều do cô gánh chịu.Ôn Miểu trong lòng tự trách, nhưng hoàn toàn không có cách nào.Bây giờ có cơ hội nói ra sự thật, trong lòng Ôn Miểu lại rất bình tĩnh.Thôn chỉ lớn chừng ấy, tin tức gì cũng không giấu được, chắc chẳng bao lâu nữa chuyện hắc ngũ loại là bà của nàng sẽ truyền khắp nơi.So với việc mọi người xì xào bàn tán về Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu thấy mình vẫn dễ chấp nhận việc tự mình chịu lời chê bai hơn.Quý Bạch Thanh đã vì nàng làm quá nhiều, quá nhiều rồi.Về đến nhà, nàng cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.Khi Quý Bạch Thanh về tới, Ôn Miểu cố ý quan sát sắc mặt cô.Có vẻ không khác gì so với thường ngày, vậy chắc quan hệ giữa nàng và Ôn Hướng Vinh vẫn chưa bị truyền ra.Nhưng không biết vì sao, trong lòng Ôn Miểu vẫn hơi căng thẳng.Cơm xong, Quý Bạch Thanh theo sau Ôn Miểu vào phòng.Cửa đóng lại, ngăn cách tầm mắt bên ngoài và một phần âm thanh.Lúc này Quý Bạch Thanh cũng không còn bình thản như khi ở bên ngoài.Cô cau mày, nhìn Ôn Miểu."Sao ngươi lại nói ra quan hệ giữa ngươi và bà?"Phải biết lúc cô vừa đến thôn hôm nay, không nghe thấy mọi người chỉ trỏ mình, còn tưởng chuyện này đã dần trôi qua, không ngờ lại nghe họ nói xấu Ôn Miểu.Nghe thêm một lúc, cô biết nguyên nhân.Quan hệ giữa Ôn Miểu và Ôn Hướng Vinh đã bị lộ.Về nhà, cô cũng chỉ đè chuyện này trong lòng, chờ Ôn Miểu chủ động nói với mình.Không ngờ nàng lại chẳng có ý định nói thẳng.Ôn Miểu sửng sốt, vô thức cắn môi, nhưng bị Quý Bạch Thanh nhìn chằm chằm nên lại buông ra.Nàng giải thích: "Hôm nay thím Ngô chặn ta lại, bảo ta phải tách khỏi ngươi, còn nói xấu ngươi... Ta nhất thời không nhịn được..."Quý Bạch Thanh thở dài, đưa hai ngón tay nhéo má nàng, giọng có chút bất lực."Trăn Trăn ngốc."Quý Bạch Thanh biết rõ tác hại của lời đồn, cũng từng chịu đủ mọi loại thị phi, hơn nữa còn biết trong nguyên tác Ôn Miểu đã bị ép nghe nhiều lời khó nghe.Xuất phát từ tư tâm, cô thật sự không muốn Ôn Miểu bây giờ lại bị những lời đó làm tổn thương.Vốn một mình cô chịu là được rồi, thậm chí nếu Hà Hương Nguyệt thật sự chịu cắt đứt quan hệ trước với mình, thì họ cũng sẽ không bị ảnh hưởng.Nhưng Ôn Miểu lại nhất quyết gánh một phần thị phi cho cô.Ôn Miểu hơi bất an, ngước mắt nhìn cô, rụt rè hỏi: "Có phải ta đã gây phiền phức cho ngươi không?"Quý Bạch Thanh nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, hôn nhẹ ở đuôi mắt nàng.Cảm nhận được hàng mi dài của nàng quét qua má mình, Quý Bạch Thanh khẽ cười."Sao có thể gọi là phiền phức? Ta biết Trăn Trăn là đang xót ta."Cô tiếp: "Vậy sau này những lời khó nghe chắc chắn là cả hai chúng ta cùng có, sau đó ta xót ngươi, ngươi xót ta, vậy là huề."Cái này thì huề gì chứ? Ôn Miểu im lặng ôm lấy cô, rầu rĩ nói: "Đây vốn là trách nhiệm của ta, ngươi đã vì ta làm đủ nhiều rồi."Nhiều đến mức mỗi lần nàng nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, đều sẽ hoài nghi mình có xứng để Quý Bạch Thanh vì mình làm nhiều như thế hay không.Ôn Miểu từng thấy nhiều nhất là những người vì bảo toàn bản thân mà bỏ rơi gia đình, người yêu; người giống Quý Bạch Thanh sẵn sàng hy sinh bản thân như vậy, nàng mới gặp lần đầu.Lại còn may mắn để nàng gặp được, có đôi khi Ôn Miểu thấy vận khí mình thật tốt.Quý Bạch Thanh khẽ thở dài.Có lúc cô còn thấy mình làm chưa đủ, dù gì thì người khác xuyên sách đều có bàn tay vàng, tung hoành trong truyện.Còn cô xuyên sách chỉ có ký ức về nguyên tác, mà còn chưa đọc hết.Nếu cô cũng có bàn tay vàng, thì không nói chuyện khác, ít nhất cũng sẽ để Ôn Hướng Vinh tránh khỏi bị hạ phóng.Tiếc là, cô không có.Nhưng có thể làm được đến bây giờ, Quý Bạch Thanh đã thấy hài lòng.Con người vẫn không nên quá tham.Bây giờ có thể giúp Ôn Miểu từ từ xoay chuyển tình tiết gốc đã là rất tốt.Cũng không thể nóng vội, cần từng bước vững chắc mà làm.Hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách giúp Ôn Hướng Vinh thoát khỏi thân phận hắc ngũ loại, không nói khôi phục lại vinh quang trước kia, ít nhất cũng phải để bà có thể sống yên ổn.Bệnh có thể chữa, đi lại không bị hạn chế, cũng không phải chịu ánh mắt khinh thường của người khác.Quý Bạch Thanh đã đại khái nghĩ xong đối sách, chỉ là có thể sẽ khiến Ôn Miểu chịu thiệt một thời gian.Nghĩ vậy, cô xoa tóc Ôn Miểu, nhẹ nói: "Không sao, tin ta đi, chuyện của bà sẽ nhanh chóng qua thôi."Ôn Miểu hơi nghi hoặc ngẩng lên nhìn cô, Quý Bạch Thanh không giải thích, chỉ bảo nàng mau ngủ trưa.Quan hệ bà cháu của Ôn Miểu và Ôn Hướng Vinh chỉ sau một ngày đã truyền khắp thôn.Nhưng cảnh tượng mà Ôn Miểu tưởng là có thể chia sẻ một nửa hỏa lực cho Quý Bạch Thanh lại hoàn toàn không xảy ra.Bởi vì thôn dân chẳng quan tâm Quý Bạch Thanh và Ôn Hướng Vinh có huyết thống hay không.Trong mắt họ, Ôn Miểu và Ôn Hướng Vinh là bà cháu, Ôn Miểu không hề tránh né, vậy tức là phần tử xấu.Còn Quý Bạch Thanh lại thân thiết với hắc ngũ loại, càng chẳng phải người tốt.Chỉ là từ nhắm vào một người thành nhắm vào hai người mà thôi.Lý Văn Văn nghe tin này cũng đã chậm.Khi trong văn phòng chỉ còn hai người, nàng nhìn Ôn Miểu, cuối cùng vẫn hỏi ra:"Ôn trí thức, trong thôn nói hắc ngũ loại ở thôn Tiểu Thạch là bà của ngươi, thật không?"Ôn Miểu đang xem giáo án, nghe vậy sững ra, ngẩng đầu trả lời: "Thật."Lý Văn Văn tròn mắt, lắp bắp: "Ta còn tưởng họ bịa thôi."Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng đúng.Nếu không phải người kia là người thân của Ôn Miểu, thì Quý Bạch Thanh sao có thể không để ý lời người khác, còn đi giúp một hắc ngũ loại làm việc.Lý Văn Văn nhẹ giọng an ủi: "Ôn trí thức, ngươi đừng buồn, người trong thôn cứ thích bám mấy chuyện này, qua một thời gian là ổn thôi.""Nhưng... hai người vẫn phải cẩn thận, đừng để bị người ta giở trò chơi xấu."Nghe vậy, lòng Ôn Miểu cũng thấy ấm áp.Thực ra giáo viên trong trường đều biết lý lẽ hơn thôn dân, tuy vẫn có người không ưa nàng, nghe chuyện liên quan tới nàng thì càng nhìn nàng khó chịu, còn nói mấy câu châm chọc, nhưng Ôn Miểu thường chẳng để tâm.Đa số giáo viên vẫn chọn im lặng giữ khoảng cách, lúc này Lý Văn Văn chịu nói với nàng những lời này, nàng thật sự cảm động.Nàng khẽ gật đầu: "Cảm ơn ngươi, Văn Văn."Lý Văn Văn lo lắng nhìn nàng, lắc lắc đầu.Chiều nay chỉ có một tiết, Ôn Miểu về sớm.Trên đường ra khỏi trường gặp không ít học sinh, chắc đã được người lớn dặn dò, thấy nàng liền né sang một bên, tránh thật xa.Ôn Miểu xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, trong trường cũng được xem là người được yêu thích, trước đây nhiều trẻ con thích nàng, giờ thì những đứa đó đều tránh như tránh tà.Sự chênh lệch trước sau quá lớn, Ôn Miểu mím môi, chỉ cố ép mình đừng nghĩ nhiều.Nàng đi đến cổng, ngang qua một bé trai, thì thằng bé bất ngờ ném hòn đá trong tay vào lưng nàng.Ôn Miểu đau "a" một tiếng, quay lại thì thủ phạm còn làm mặt quỷ. "Phần tử xấu! Đập chết phần tử xấu!"Nàng hít sâu một hơi, nhanh bước tới trước mặt thằng bé, không để nó chạy, vỗ mạnh hai cái vào mông nó.Thằng bé khóc thét lên: "Hu hu hu! Phần tử xấu muốn đánh chết ta! Ta về méc nương!"Ôn Miểu buông nó ra, giọng không to không nhỏ: "Lần sau còn dám đánh người bừa bãi, ta vẫn sẽ dạy dỗ, có méc nương ngươi thì ta cũng đánh, dù sao ta là kẻ xấu."Nói xong, nàng đảo mắt nhìn quanh, lũ trẻ chạm phải ánh mắt nàng liền run lên, vội cúi đầu.Ôn Miểu mặt lạnh đi ra ngoài.Người khác nói xấu nàng, nàng không quản được, vì miệng ở trên người họ.Nhưng điều đó không có nghĩa Ôn Miểu sẽ để mặc mình bị bắt nạt.Nàng không phải loại mềm yếu, huống hồ nếu để Quý Bạch Thanh biết nàng không đáp trả, cô chắc chắn sẽ không vui.Lưng bị đá đập trúng vẫn đau, Ôn Miểu về nhà, soi gương vén áo, nghiêng đầu nhìn, trên tấm lưng trắng muốt đã hiện một vết bầm.Bôi thuốc sơ qua, nàng bắt đầu nấu cơm.Hôm nay tan sớm, nàng nghĩ nấu sớm rồi mang cho Ôn Hướng Vinh một phần.Cơm xong, nàng xách hộp đi về phía thôn Tiểu Thạch, vừa hay gặp thím Tiền đang vội vã đi ra.Thấy Ôn Miểu, mắt thím Tiền sáng lên, vội chạy tới kéo nàng:"Đồng chí Ôn, tìm được ngươi rồi!""Đồng chí Quý nhà ngươi đang đánh nhau với người ta!"Nghe vậy, Ôn Miểu lo lắng, theo sau thím Tiền chạy tới sân phơi lúa.Tới nơi, sân phơi đã có một vòng người vây quanh."Mau đánh trả đi!""Hèn thế, đến đàn bà cũng không đánh lại."Đa số là xem náo nhiệt, cũng có người khuyên: "Đừng đánh nữa, thôi đi!"Thím Tiền kéo Ôn Miểu chen vào, nàng vừa thấy đã nhận ra Quý Bạch Thanh đang đè một gã trung niên thô kệch xuống đất, từng cú đấm liên tiếp, trong lòng hơi yên tâm, may là không phải cô chịu thiệt.Một bên thím Tiền sốt ruột, vội bảo: "Đồng chí Ôn, cô mau khuyên đồng chí Quý đi! Không thể đánh nữa!"Lúc này Ôn Miểu mới phản ứng, nhờ thím Tiền cầm giúp hộp cơm, rồi bước đến bên Quý Bạch Thanh.Nàng nắm lấy cổ tay cô, lo lắng: "A Thanh, mau dừng lại."Nghe giọng nàng, đôi mắt đỏ ngầu của Quý Bạch Thanh mới dần hạ lửa, cuối cùng đá gã thêm một cú rồi đứng dậy, thở hổn hển.Ôn Miểu liếc qua nắm tay cô, đã đỏ ửng, càng thấy xót.Mọi người không ngờ Quý Bạch Thanh vốn đang đánh đỏ mắt lại dễ dàng bị Ôn Miểu khuyên, ánh mắt nhìn nàng đều thêm vài phần kinh ngạc.Ôn Miểu không để ý, chỉ nắm chặt tay cô, sợ cô lại xúc động.Thím Tiền tiến lên, ra hiệu cho người bên cạnh, lập tức có người đỡ gã trung niên dậy.Đối phương bị đánh đến mặt mũi sưng tím, trông thật buồn cười.Lúc này thím Tiền mới hỏi: "Hai người đang yên đang lành, sao lại đánh nhau?"Quý Bạch Thanh chán ghét lau lau tay vào ống quần.Lạnh giọng: "Để hắn nói."Thím Tiền nhìn sang tên đàn ông, gã mấp máy môi, vẫn không nói ra được câu nào.Ôn Miểu kín đáo nhéo Quý Bạch Thanh một cái, cô mới chỉ sang chỗ thóc và cái nồi bên cạnh, nói: "Hắn ăn trộm nồi của người khác, còn giật đồ người khác, ra tay đánh bà của ta."Chiều nay, Ôn Hướng Vinh đi về trước, Quý Bạch Thanh chỉ ở lại rửa tay lâu một chút.Trả nông cụ xong, cô định qua xem bà thế nào, thì bắt gặp tên này đang đánh Ôn Hướng Vinh, cứ nhằm vào chân đang gãy của bà, miệng còn nói những lời bẩn thỉu.Nghe xong, gã sờ vết máu bên môi, khàn giọng nói:"Chỉ là một hắc ngũ loại, có đáng gì?""Ai biết nồi với thóc của bà ta có phải ăn trộm không."Quý Bạch Thanh nghe mà siết chặt nắm tay, Ôn Miểu kéo cô lại, tự mình bước lên, tát gã một cái."Đồ của bà ấy có phải ăn trộm hay không còn chưa biết, nhưng ngươi chắc chắn là ăn trộm, không biết đã ăn trộm bao nhiêu thứ rồi."Ôn Miểu nhìn sang dân thôn Tiểu Thạch, lạnh nhạt: "Nhà ai mất đồ, biết đâu chính là gã này lấy, trộm mà còn trơ trẽn như vậy, chắc chắn là kẻ quen tay."Nói xong, ánh mắt mọi người nhìn gã đã khác, bịt miệng thì thầm với nhau.Gã đỏ mặt: "Ngươi bớt nói bậy! Ta lấy đồ của hắc ngũ loại là thay trời hành đạo! Thành phần xấu thì dựa vào cái gì mà đòi sống tốt như thế!"