Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
72.
Quý Bạch Thanh thở dài một hơi: "Tình hình không được tốt."Chưa đợi cô nói xong, Ôn Miểu đã đứng bật dậy, lập tức định lao ra ngoài.Quý Bạch Thanh mắt nhanh tay lẹ kéo nàng lại: "Trăn Trăn, bình tĩnh một chút!""Bây giờ khuya rồi, qua đó cũng không thích hợp, ngươi đừng lo, hôm nay cả buổi chiều ta đều ở bên đó trông chừng, bà nội hiện vẫn đang nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta cùng nhau qua thăm bà."Huống hồ Ôn Hướng Vinh chắc chắn cũng không muốn để Ôn Miểu nhìn thấy bộ dạng chật vật thế này, ban đầu bà đã dặn Quý Bạch Thanh đừng nói cho Ôn Miểu.Vẫn nên từ từ thì hơn.Nghe xong lời cô, Ôn Miểu ngồi phịch xuống, sắc mặt trắng bệch.Nghĩ nghĩ một lúc, Quý Bạch Thanh vẫn quyết định nói sơ qua tình hình của Ôn Hướng Vinh cho Ôn Miểu biết, tránh để ngày mai lúc thật sự gặp người rồi thì Ôn Miểu lại không giữ nổi cảm xúc.Cô nói: "Chân bà nội bị gãy, trên người và mặt cũng có vết thương, ta đã xử lý đơn giản qua một chút."Thở ra một hơi, Quý Bạch Thanh tiếp tục: "Nhưng vết thương ở chân phải kéo dài một thời gian mới có thể trị được."Người bị hạ phóng thuộc hắc ngũ loại thì không được tự ý rời khỏi đội sản xuất nếu chưa làm tờ trình, nếu không sẽ bị xử phạt nghiêm trọng, thậm chí còn có thể bị tổ chức đ.ấu tố lần nữa.Cô không muốn để Ôn Hướng Vinh mạo hiểm như vậy, hiện giờ bà đã không chịu nổi giày vò nữa rồi.Thầy thuốc ở thôn Tiểu Thạch đã không chịu chữa trị cho hắc ngũ loại, huống chi là bên thôn Vân Thủy.Ai ai cũng sợ dây dưa với hắc ngũ loại, sợ bị liên lụy, hận không thể tránh cho xa.Vết thương trên mặt còn có thể mua thuốc hoặc đào thảo dược về trị, thân thể suy yếu cũng có thể từ từ dưỡng lại, nhưng bất kể là Quý Bạch Thanh hay Ôn Miểu thì đều không biết kỹ thuật nối xương.Thời gian này chỉ có thể cắn răng chịu đựng trước, chờ qua một thời gian nữa, tình hình bớt căng thì Quý Bạch Thanh mới có thể nghĩ cách tìm người trị thương cho bà.Ôn Miểu nghe xong, cúi đầu, không nói được câu nào.Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.Nàng thoáng có chút hối hận vì sao mình lại vô dụng đến thế, nếu lúc trước chịu học thêm chút y thuật từ Ôn Như Yên, thì liệu bây giờ có thể khá hơn một chút không?Gương mặt đầy vẻ tự trách của Ôn Miểu đều bị Quý Bạch Thanh nhìn thấy trong mắt, cô nhẹ nhàng ôm lấy người an ủi: "Trăn Trăn, đừng nghĩ nhiều.""Tin ta được không? Chuyện của bà nội ta sẽ nghĩ cách lo liệu, giờ điều quan trọng nhất là ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, có sức khỏe mới có thể chăm sóc cho bà."Ôn Miểu gật đầu, lời Quý Bạch Thanh nói có lý.Việc đã qua thì không thể cứu vãn.Giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích, việc duy nhất có thể làm là điều chỉnh lại tâm trạng, như lời Quý Bạch Thanh nói, trước tiên là giữ gìn sức khỏe cho bản thân.Thấy Ôn Miểu như đã nghe lọt lời mình, lòng Quý Bạch Thanh cũng nhẹ đi một chút.Trời cũng đã muộn, cô tắt đèn, hai người chuẩn bị đi ngủ.Lo Ôn Miểu ban đêm lại nghĩ ngợi nhiều, Quý Bạch Thanh dỗ nàng: "Ngủ sớm một chút, mai chúng ta dậy sớm, dẫn ngươi đi thăm bà nội."Ôn Miểu nắm lấy vạt áo của Quý Bạch Thanh, nhẹ nhàng đáp một tiếng.*Sáng sớm hôm sau, hai người dậy rất sớm.Nhìn quầng thâm dưới mắt Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì thêm.Dù sao thì chính cô tối qua cũng vì chuyện của Ôn Hướng Vinh mà trằn trọc không ngủ được, bao nhiêu phương án cứ biểu thị trong đầu rồi lại bị phủ định, xây lại.Cô cũng chỉ ngủ được chút xíu.Rửa mặt xong, Quý Bạch Thanh xoa xoa mặt, làm mấy cái bánh bao vỏ mỏng đầy nhân làm bữa sáng.Cũng tiện mang theo cho Ôn Hướng Vinh ăn.Ôn Miểu không có khẩu vị, vẫn là do Quý Bạch Thanh ép nàng ăn một cái bánh bao rồi mới cùng cô ra khỏi nhà.Trong đầu Quý Bạch Thanh nghĩ, giờ Ôn Hướng Vinh cần cô và Ôn Miểu chăm sóc, dù thế nào, hai người cũng phải giữ vững thể lực, đừng để chưa kịp chăm lo cho bà được bao lâu thì bản thân đã đổ gục trước.Ra khỏi nhà lúc hơn sáu giờ, trên đường đã có không ít thôn dân, phần lớn đều gánh cuốc ra ruộng nhà mình cuốc đất hoặc gieo hạt, tới giờ lên công thì không rảnh lo đất nhà nữa.Hai người hướng về phía thôn Tiểu Thạch, để tránh bị chú ý, Quý Bạch Thanh chọn con đường nhỏ ít người qua lại, men theo lối mòn đến chuồng bò.Dẫn Ôn Miểu đến trước cửa chuồng, cánh cửa cũ kỹ lắc lư bị gió thổi phát ra tiếng cọt kẹt, đứng trước cửa, nhìn căn nhà mục nát dường như có thể đổ sập bất cứ lúc nào, Ôn Miểu lại không dám đẩy cửa vào.Đứng tại chỗ vài giây, nàng ổn định tâm lý rồi mới đẩy cửa ra.Còn chưa nhìn rõ được bên trong thế nào, đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên."Ai?"Ôn Miểu siết chặt nắm tay, bước vào một bước, đáp: "Bà nội, là ta."Chỉ vài bước ngắn ngủi, cách bài trí trong phòng đã lọt hết vào mắt nàng: trống rỗng, tồi tàn, ẩm thấp, tối tăm.Ôn Hướng Vinh lúc này đang gắng sức chống dậy ngồi lên, nheo mắt nhìn ra, trên mặt dính đầy dịch thuốc xanh khô quắt lại, nhưng vẫn nhìn ra được làn da gồ ghề sần sùi, trông như già đi hơn mười tuổi chỉ trong chốc lát.Giọng nói vốn mạnh mẽ giờ cũng mang theo mấy phần suy yếu.Dù đã chuẩn bị tâm lý, Ôn Miểu vẫn cảm thấy khó mà tiếp nhận nổi.Nghe thấy giọng nàng, thân thể Ôn Hướng Vinh thoáng khựng lại.Sau đó giọng nói bình thản của bà vang lên, không mang chút cảm xúc nào: "Sao ngươi lại tới? Không phải bảo Tiểu Quý đừng nói cho ngươi biết sao?"Quý Bạch Thanh cười khổ: "Bà nội, vậy chẳng phải là làm khó ta rồi à."Ôn Miểu không nói nên lời, Quý Bạch Thanh liền nhẹ nhàng tiếp lời: "Bà nội, ta mang theo nước và đồ rửa mặt đến cho ngươi, sáng nay ăn bánh bao nhân cải bẹ với trứng gà."Cô đặc biệt rót đầy nước nóng trong bình giữ nhiệt mang theo, quanh chuồng bò này đừng nói giếng, đến con sông cũng không có.Dùng nước cũng khó, huống hồ tình trạng của Ôn Hướng Vinh hiện giờ không thích hợp để dùng nước lã, thân thể vốn đã yếu, mấy vết thương trên người lại càng dễ bị nhiễm trùng.Quý Bạch Thanh đổ chút nước vào chậu, Ôn Miểu thấm khăn, giúp bà lau sạch lớp thuốc trên mặt.Dịch thuốc lau đi, khuôn mặt lộ ra càng thêm dữ tợn, nhưng Quý Bạch Thanh lại thở phào.Ít nhất tình trạng viêm đã đỡ hơn.Trán Ôn Hướng Vinh vẫn nóng hầm hập, sốt chưa hạ, còn rất cao.Quý Bạch Thanh để bà ăn mấy cái bánh bao mang theo, ăn xong thì cho bà uống thuốc.Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, lại thêm khoảng thời gian này Ôn Hướng Vinh chưa từng nghỉ ngơi tử tế, thân thể suy yếu, mí mắt sụp xuống, chẳng còn chút tinh thần.Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Ôn Miểu, bà lại cố chống đỡ: "Ôn Miểu, ngươi với Tiểu Quý cứ sống cho tốt, đừng lo cho ta, chuyện của ta, ta tự lo được."Ôn Miểu như không nghe thấy, vẫn cẩn thận đắp lại chăn cho bà, dịu giọng nói: "Bà nội, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, buổi trưa ta lại đến thăm ngươi."Buổi sáng nàng còn có tiết, cần quay về trường học.Ánh mắt Ôn Hướng Vinh dừng lại trên người Quý Bạch Thanh, nhíu mày: "Tiểu Quý, ngươi đưa Ôn Miểu về, sau này hai đứa đừng đến nữa, ta không cần các ngươi chăm."Thân phận hiện tại của bà không tốt, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh lại chẳng tránh né gì mà đến chăm sóc, chẳng những không được lợi gì mà còn có thể bị liên lụy, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của họ.Ôn Miểu ngắt lời bà, kiên định nói: "Bà nội, ngươi nói gì ta cũng nghe, nhưng riêng chuyện này thì đừng hòng.""Nếu là ta bị hạ phóng, ngươi sẽ mặc kệ ta sống chết sao?"Ôn Hướng Vinh nhìn nàng, đáp không chút do dự."Sẽ."Ánh mắt dán chặt vào bà, hốc mắt Ôn Miểu đỏ hoe."Ta không tin."