Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
71.
Kinh thị, bệnh viện.Viện trưởng nhìn Ôn Như Yên, ánh mắt phức tạp, dò hỏi lần nữa: "Chỉ cần chịu đựng thêm hai ba năm, ngươi sẽ đủ điều kiện được đề bạt làm phó chủ nhiệm, ngươi thật sự chắc chắn muốn điều đến Tiêu Nam làm bác sĩ nông thôn sao?""Như Yên, nếu ngươi và... đã đoạn tuyệt quan hệ, chuyện của bà ấy đối với ngươi cũng không còn ảnh hưởng lớn, cùng lắm chỉ bị người ta nói đôi ba câu sau lưng, ngươi cũng không cần chủ động từ bỏ tiền đồ của mình như vậy."Viện trưởng thật sự có chút không nỡ để Ôn Như Yên đi, trong bệnh viện, nàng là người có học vị cao nhất, y thuật giỏi nhất, tính cách lại dịu dàng, bệnh nhân dưới tay ai nấy đều hết lời khen ngợi.Chuyện mẹ nàng đã lan ra trong bệnh viện, nhưng phần lớn mọi người đều biết, sớm trước đó hai mẹ con đã lên báo đoạn tuyệt quan hệ.Một tuần trước đột nhiên nhận được hồ sơ xin điều chuyển của Ôn Như Yên, viện trưởng hoàn toàn không phản ứng kịp.Một người y thuật giỏi như vậy mà phải về nông thôn làm bác sĩ thì thật đáng tiếc.Ôn Như Yên mỉm cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn viện trưởng đã ưu ái, nhưng dù là ở Kinh thị hay nông thôn, đối với ta mà nói đều không khác gì nhau. Ta chỉ muốn làm chút gì đó cho y tế nông thôn thôi."Giọng nàng dịu dàng, không để lộ cảm xúc gì mà khéo léo từ chối lời giữ chân của viện trưởng.Viện trưởng cũng hết cách, đành ký tên đồng ý cho nàng.Cầm hồ sơ đã ký xong bước ra khỏi bệnh viện, Ôn Như Yên mới thở phào một hơi.Những lời của viện trưởng, Ôn Như Yên không tán thành.Tình cảm giữa nàng và Ôn Hướng Vinh rất sâu đậm, nàng được mẹ nuôi lớn, trong lòng nàng, mẹ chính là bầu trời.Tiền đồ so với mẹ, không đáng để nhắc đến.Ôn Tri Ý và Ôn Hiểu Hiểu không thể rời đi, nàng sẵn lòng từ bỏ tiền đồ, cùng Ôn Hướng Vinh xuống vùng quê, chỉ cần được ở gần, như vậy có thể chăm sóc được nhiều hơn.Dù kết quả ra sao, quyết định mà bản thân đưa ra, nàng sẽ không hối hận.Lúc này ở Kinh thị đang đổ mưa, mây xám lặng lẽ phủ kín bầu trời, như thể sắp sụp xuống bất cứ lúc nào.Mưa rơi ào ào, dội xuống mặt đất, dần tụ lại thành từng vũng nước.Rõ ràng là ngày mưa âm u, vậy mà có một luồng sáng chói rạch ngang tầng mây, rọi xuống một tia nắng vàng.Cơn mưa có dữ dội đến mấy, cũng sẽ có ngày tan để đón bình minh.*Hôm nay Quý Bạch Thanh định đến chợ đen bán nốt mớ quần áo còn lại, trước khi đi làm thêm ít đồ ăn, còn mang theo một lọ tương ớt để lại từ năm ngoái.Khăn quàng, găng tay và tất đều đã bán hết, chỉ còn vài món đồ ôm dáng.Trong mắt cô, mấy món đó kiểu dáng đều khá đẹp, mặc lên làm nổi bật đường nét cơ thể, ai mặc vào cũng trông có thần sắc hơn mấy phần.Nhìn cũng biết mấy đồng chí trẻ tuổi rất thích, nhưng vẫn không dám xuống tay mua.Dù sao thì người không sợ lời ra tiếng vào cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.Ôn Miểu ở trong thôn mỗi ngày đều ăn mặc xinh xắn, kéo theo cả Quý Bạch Thanh cũng được nàng trang điểm cho xinh đẹp. Tất nhiên phía sau cũng không thiếu lời bàn tán.Nhưng hai người đều không để ý. Sức chiến đấu của Quý Bạch Thanh và miệng lưỡi của Hà Hương Nguyệt khiến người ta không dám đến trước mặt bọn họ múa mép. Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cứ làm như chẳng hay biết gì.Cả buổi sáng ở chợ đen, chỗ quần áo còn lại cũng chỉ bán được hai cái.Cô cũng không chán nản, nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ, liền dọn hàng rồi rời đi.Cô đạp xe đến nhà Mai Tự.Gõ cửa xong, vẫn là Mai đại nương ra mở cửa.Quý Bạch Thanh mỉm cười: "Chào đại nương, hôm nay dì Mai có ở nhà không?"Mai đại nương lên tiếng, mời cô vào.
"Có chứ! Sắp ăn cơm rồi, Tiểu Quý ở lại ăn một bữa đi!"Quý Bạch Thanh liên tục xua tay: "Không cần đâu đại nương, hôm nay ta chỉ đến hỏi dì Mai chút chuyện, người yêu của ta còn đang đợi ta về ăn cơm ở nhà nữa."Cô đưa đồ mang theo cho đại nương, bà lườm cô một cái."Đứa nhỏ này, lần nào tới cũng mang đồ!""Tự Tự ở trong thư phòng, ngươi vào tìm nàng đi."Quý Bạch Thanh gõ cửa thư phòng, trong lòng chỉ mong mình không đến đúng lúc Mai Tự đang xử lý công vụ.Tuy bây giờ là giờ tan tầm, nhưng cô kiếp trước cũng không ít lần tăng ca ngoài giờ.Nghe tiếng gõ cửa, Mai Tự lên tiếng bảo cô vào.Quý Bạch Thanh mở cửa, chào hỏi một tiếng: "Dì Mai."Ánh mắt Mai Tự lại rơi vào phía sau cô, lúc đầu Quý Bạch Thanh không để ý, sau đó cười bất đắc dĩ, thuận tay đóng cửa lại."Dì Mai, hôm nay Miểu Miểu không đi cùng ta."Mai Tự thu lại ánh nhìn, che giấu sự thất vọng trong mắt, gật đầu nói với cô: "Ngồi đi, Tiểu Quý, hôm nay ngươi đến là có chuyện gì sao?"Quý Bạch Thanh từ chối: "Ta không ngồi đâu, lát nữa còn phải về.""Dì Mai, hôm nay ta đến là muốn hỏi bà nội Ôn bây giờ đã bị hạ phóng chưa?"Mai Tự lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng danh sách chiều nay sẽ có, nhiều nhất là hai ba ngày nữa là bọn họ đến."Nghe vậy, trong lòng Quý Bạch Thanh đã nắm được sơ lược tình hình."Vậy dì Mai, ta không làm phiền nữa, ta về trước."Mai Tự chợt lên tiếng giữ cô lại: "...Miểu Miểu dạo này sao rồi?"Từ sau khi biết Ôn Miểu là con gái của Ôn Linh Nguyệt, Mai Tự vẫn không nhịn được muốn quan tâm thêm một chút.Đôi mắt Quý Bạch Thanh cong thành hình trăng non: "Dì Mai, nàng ấy rất ổn. Lần sau ta sẽ dẫn nàng ấy đến cùng."Đột nhiên nhớ đến cuộc trò chuyện của hai người, cô lỡ lời nói thêm: "Miểu Miểu còn nói cảm thấy tên của dì nghe quen lắm, chắc là dì Ôn trước đây cũng từng nhắc tới dì trước mặt nàng ấy."Nói xong, cô cũng không chú ý sắc mặt Mai Tự, lại lần nữa từ chối lời mời cơm của Mai đại nương, vội vàng trở về.Chỉ để lại Mai Tự đứng sững tại chỗ.Thì ra, Ôn Linh Nguyệt từng nhắc đến mình trước mặt con gái sao?Khóe môi Mai Tự hơi nhếch lên.Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Ôn Linh Nguyệt đã không còn nữa, nụ cười bên môi cũng dần tan biến."A Nguyệt..." Mai Tự khẽ thở dài, mở ngăn kéo, lấy ra quyển sổ bên trong, lật đến trang kẹp ảnh.Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tấm ảnh, trong ảnh đen trắng là hai khuôn mặt còn non trẻ, hai cô gái khẽ mỉm cười, ngồi sát bên nhau, tư thế thân mật.Là Mai Tự và Ôn Linh Nguyệt khi mười mấy tuổi.Nhìn hồi lâu, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Mai đại nương: "Tự Tự, ăn cơm thôi!"Mai Tự cẩn thận cất lại bức ảnh.Chiều hôm đó đến đơn vị, danh sách điều động và hạ phóng đã được đưa xuống.Mai Tự lấy danh sách hạ phóng ra trước, tháng ba, người bị hạ phóng đến huyện Khê Đình tổng cộng có mười người, đứng đầu chính là tên của Ôn Hướng Vinh.Mai Tự nhìn danh sách, gạch bỏ công xã bị hạ phóng, thay bằng "công xã thôn Tiểu Thạch".Những phần kiểm tra khác không có vấn đề gì thì bị để sang một bên.Trong danh sách điều động, khi lại thấy người họ Ôn, thái dương của Mai Tự giật giật.Ôn Như Yên.Yên Yên.Là cô em gái mà Ôn Linh Nguyệt từng nhắc đến sao?Lại lần nữa đem hai tờ danh sách đặt cạnh nhau đối chiếu, phát hiện nơi Ôn Hướng Vinh bị hạ phóng ban đầu là thôn Hồng Hồ xa xôi hẻo lánh nhất, còn chỗ điều động của Ôn Như Yên lại cách Hồng Hồ một nam một bắc, phải ngồi xe mấy tiếng đồng hồ.Đây là có người cố ý sắp đặt?Mai Tự nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn sửa nơi điều động của Ôn Như Yên thành thôn Vân Thủy.Trạm y tế của thôn Vân Thủy vốn đang trống một vị trí bác sĩ.Thật ra nếu không phải Quý Bạch Thanh cố ý nhắc đến, Mai Tự còn thiên về việc điều Ôn Hướng Vinh đến thôn Vân Thủy hơn.Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu ở thôn Vân Thủy, chăm sóc cho Ôn Hướng Vinh cũng tiện hơn.Tuy bà không rõ Quý Bạch Thanh tính toán điều gì, nhưng vẫn làm theo lời cô.Quý Bạch Thanh rất thông minh, điều này Mai Tự thừa nhận.*Sau khi đến tìm Mai Tự dò hỏi, Quý Bạch Thanh liền chờ tin của Ôn Hướng Vinh.Đống quần áo vốn tưởng sẽ ế lại được bán sạch ở chợ đen, tuy có hạ giá nhưng không lỗ, vẫn có lời chút chút.Tính toán tiền trong tay, chắc cỡ khoảng hai nghìn đồng.Chừng đó đủ để chăm sóc cho Ôn Hướng Vinh hồi phục vết thương.Cô cùng Ôn Miểu đã đi xem nhà mới, căn nhà vừa xây xong, mùi hăng khó ngửi sau vài tháng thông gió cũng đã tan đi.Đồ đạc cần thiết đều đã đóng xong, giường, tủ, bàn ghế đầy đủ, Quý Bạch Thanh còn đặc biệt lên trấn chọn một cái ghế sô pha.Rất mềm, ngồi xuống như rơi vào mây.Ôn Miểu cũng rất thích.Quý Bạch Thanh áp mặt vào sô pha, hỏi Ôn Miểu: "Muốn khi nào dọn sang?"Ôn Miểu do dự một lúc, nhỏ giọng nói: "Còn sớm."Hai người chưa kết hôn, mà lại dọn ra ở riêng một căn nhà, nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.Quý Bạch Thanh hơi thất vọng.Cô hiểu ý trong lời của Ôn Miểu.Phải chờ sau khi kết hôn.Tính bằng đầu ngón tay, không mấy ngày nữa Ôn Hướng Vinh sẽ đến.Muốn xử lý xong chuyện này triệt để thì cũng phải mất hơn một tháng, nếu đến lúc đó Ôn Miểu đồng ý kết hôn thì cũng coi như nhanh rồi.Sau khi tính rõ, Quý Bạch Thanh hăng hái hẳn lên.Sắp rồi!Chỉ cần giải quyết hết những rắc rối lằng nhằng kia.Bán sạch đống hàng tích trữ, tạm thời Quý Bạch Thanh không định đi chợ đen nữa.Cô khai khẩn một mảnh đất trong vườn trồng ớt, đợi đến tháng năm, tháng sáu khi ớt chín thì lại làm tương ớt tiếp.Chuyện lần trước Ôn Miểu bị Lục Diên quấy rối, Quý Bạch Thanh nhớ kỹ trong lòng, có thời gian là đi đón Ôn Miểu tan học.Cô biết sau lần bị ra tay cảnh cáo, Lục Diên sẽ ngoan ngoãn được một thời gian, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn không yên tâm, dù sao chuyện này cũng không tốn sức, mỗi ngày đi đón giống như chấm công lên ca vậy.Hôm nay đến trường sớm hơn, cô đứng dưới gốc cây lớn giữa sân trường đợi người.Vô tình nghe được vài lời từ mấy học sinh đi ngang qua, Quý Bạch Thanh khẽ nhíu mày, lắng tai nghe rõ hơn."Chuồng bò trong thôn tụi mình có quái vật!" Một thằng nhóc chảy nước mũi vừa hít hít mũi vừa nói, còn cố tình làm mặt quỷ dọa mấy đứa bạn.Thấy mấy đứa nhỏ đi cùng đều bị dọa hét lên, nó đắc ý cười, tiếp tục nói:"Mặt mũi bà ta dọa người lắm, làm Nhị Đản khóc thét!"Một cô nhóc rụt rè lên tiếng: "Còn đáng sợ hơn cả ông Trương bệnh hủi à?"Thằng nhóc trừng mắt: "Tiểu Hoa im miệng! Nghe ta kể tiếp!""Ta gan hơn Nhị Đản, còn lấy đá ném bà ta, con quái vật đó bị ta đánh chạy mất luôn!" Nó vừa nói vừa vung tay múa chân, làm động tác đánh ác nhân.Đám trẻ bên cạnh phá lên cười.Càng nghe Quý Bạch Thanh càng thấy không ổn.Đứa nhỏ này nói, chẳng phải đang chỉ Ôn Hướng Vinh sao?Tính theo thời gian, lời Mai Tự nói cũng trùng vào mấy ngày nay.Sắc mặt cô trầm xuống, kéo nó lại hỏi: "Nhóc con, người mà ngươi nói trông thế nào?""Nam hay nữ? Cỡ bao nhiêu tuổi?"Thằng nhóc thấy cô nghiêm mặt, lập tức hoảng sợ.Lắp bắp nói: "Không... không biết!"Quý Bạch Thanh buông tay ra, còn chưa kịp nói gì thì nó đã chạy mất hút.Ngẩng đầu lên thấy Ôn Miểu đã ra khỏi văn phòng, cô vẫy tay gọi nàng.Hai người cùng về nhà.Trên đường, cô có vẻ thất thần, Ôn Miểu nghiêng đầu nhìn cô như có điều suy nghĩ, thấy hơi lạ nhưng không hỏi.Cơm nước xong, Quý Bạch Thanh kiếm cớ, chạy đến thôn Tiểu Thạch.Chạy được nửa đường lại vòng về lấy hộp cơm mang theo ít thức ăn.Cô phải tận mắt nhìn xem người mà bọn trẻ gọi là quái vật rốt cuộc có phải Ôn Hướng Vinh hay không.Tháng ba là mùa vụ xuân, việc nhiều, buổi trưa thôn Tiểu Thạch vắng hoe.Chỉ thấy mấy đứa trẻ con đang chổng mông dưới gốc cây đào giun về cho gà ăn.Quý Bạch Thanh chọn một bé gái hỏi: "Nhóc, chuồng bò thôn các ngươi ở đâu?"Bé gái tròn mắt tò mò nhìn cô."Tỷ tỷ, trong chuồng bò có người xấu đó!"Con bé nghĩ mãi mới bật ra mấy từ mà cha mẹ dạy."Hắc ngũ loại! Người xấu!"Quý Bạch Thanh khẽ nhếch môi, qua loa nói: "Tỷ tỷ không sợ người xấu."Tặng cho con bé một viên kẹo làm cảm ơn, cô theo hướng chỉ mà đi đến chuồng bò.Gọi là chuồng bò, thực ra là nơi từng nuôi bò nhưng sau đó bị bỏ, đã xuống cấp.Gác bằng cành cây, bốn bề trống trải, không che được mưa gió.Quý Bạch Thanh đi một vòng trong ngoài tìm khắp vẫn không thấy người, chỉ thấy trên bàn đặt một cái chén vỡ, trên đống rơm có một tay nải nhỏ.Cô thấy khó hiểu, người đâu?Đi vài vòng quanh chuồng bò, bỗng nghe có tiếng phụ nữ từ xa vọng tới: "Ê ê! Đồng chí kia, ngươi đang làm gì ở đây thế!"Người tới gần, mắt Quý Bạch Thanh sáng lên."Thím, còn nhớ ta không?"Người đó chính là nữ cán bộ từng đổi dưa hấu lần trước.Nữ cán bộ thấy là cô, thở phào nhẹ nhõm."Sao lại lảng vảng ở đây, chỗ này không phải nơi một nữ đồng chí nên đến."Quý Bạch Thanh nói: "Thím, sao ta không thấy người bị hạ phóng đâu?"Nữ cán bộ nghiêm mặt: "Hỏi cái đó làm gì?""Lúc trưa nghe đám trẻ nói người bị hạ phóng trông như quái vật, ta tò mò.""Nhảm nhí!" Bà trừng cô một cái.Xem ra không hỏi được gì nữa rồi.
Quý Bạch Thanh uể oải định quay về, lúc đi ngang qua mảnh đất của thôn Tiểu Thạch, ở góc hẻo lánh lại thấy một bóng người gù lưng đang vung cuốc làm việc.Cô hơi nheo mắt, nhìn rõ bóng lưng người kia, lập tức nghẹn thở.Chỉ nhìn bóng lưng thôi, cô đã không dám xác nhận nữa.Bước từng bước cẩn thận đến gần, đứng ở mé ruộng sát bên người đó, bà vẫn cúi đầu, không nhìn xung quanh.Quý Bạch Thanh nhìn mái tóc bạc trắng và khuôn mặt sưng phù kia, mắt cay xè."Bà nội." Giọng cô phát run.Nghe thấy giọng quen thuộc, người kia khựng tay cầm cuốc, còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã bị người đoạt cuốc và ôm lấy.Không biết bà đã trải qua những gì, chỉ trong một hai tháng mà người vốn khỏe mạnh giờ đã gầy chỉ còn da bọc xương.Quý Bạch Thanh chỉ ôm nhẹ một lát, sợ trên người bà có vết thương, liền buông ra.Khi nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt bà, cô lại một lần nữa nghẹn thở.Trên mặt chi chít vết thương lớn nhỏ, có vết rạch dài gần nửa mặt, mủ vàng vẫn đang rỉ ra, thái dương sưng vù, bầm tím một cục lớn.Khó trách bọn trẻ nói bà giống quái vật, vết thương trên mặt không được xử lý, trông khủng bố dữ tợn. Quý Bạch Thanh không dám nhìn thêm lần nữa, sợ sẽ khóc ngay trước mặt bà.Cô lấy hộp cơm mang theo đưa cho Ôn Hướng Vinh."Bà nội ăn chút đi, để ta làm thay cho."Ôn Hướng Vinh sờ hộp cơm, không khách sáo, ngồi sang một bên mở ra, ăn mấy miếng to. Mấy ngày nay bụng đói đến mức tê dại.Ăn cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì.Lúc này bà mới lên tiếng câu đầu tiên: "Sao ngươi lại tới đây?"Ngay trước mặt bà, Quý Bạch Thanh ngừng tay, nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống.Tự thấy xấu hổ, cô lau nước mắt, nói: "Bà nội, ngươi biết Mai Tự không? Là bạn dì Ôn. Ta nhờ dì ấy điều ngươi đến đây.""Ngươi cố thêm chút nữa, ta nhất định sẽ giúp ngươi thoát khỏi thân phận hiện giờ."Ôn Hướng Vinh không để tâm lời người trẻ tuổi, ngấu nghiến ăn hết cơm xong, bước chân khập khiễng ra bờ sông vốc nước uống.Quý Bạch Thanh hối hận vì không mang theo chai nước.Uống nước sống không biết có làm sao không nữa.Ánh mắt cô rơi xuống chân bà, chân bà cũng có vấn đề, đi đứng lệch hẳn, không biết còn bao nhiêu vết thương trên người.Một Ôn Hướng Vinh thê thảm như vậy không còn dáng vẻ uy nghi như lần đầu gặp, khiến cô khó lòng chấp nhận nổi.Thấy bà định cầm cuốc tiếp tục làm, Quý Bạch Thanh nhanh tay giành lấy, cau mày hỏi: "Họ không cho nghỉ ngơi sao?"Ôn Hướng Vinh thở dài: "Tiểu Quý, ngươi với Trăn Trăn sống tốt là được, đừng lo cho ta."Thấy cô cầm cuốc nhìn chằm chằm mình, bà chỉ đành trả lời."Mảnh đất này hôm nay phải làm xong, không thì không cho nghỉ.""Còn ăn cơm thì sao? Không phát cơm sao?" Người khác đều nghỉ ngơi, để một bà lão sáu bảy mươi tuổi làm lụng?Miếng đất lớn thế này, hai người cũng chưa chắc làm xong trong ngày, nhìn cái cuốc còn mẻ một miếng."Mỗi ngày một bữa, không chết được."Tuy Ôn Hướng Vinh chật vật, ánh mắt vẫn còn sáng rõ như xưa."Tiểu Quý, nghe ta đi, đừng lo cho ta, cũng đừng kể chuyện của ta cho Trăn Trăn biết. Ta chịu được."Giọng bà đã không còn hơi sức như trước, Quý Bạch Thanh thà rằng bà mắng cô om sòm, còn hơn là dùng giọng nói mềm yếu này khuyên bọn họ buông tay.Trong nguyên tác, Ôn Miểu không từ bỏ Ôn Hướng Vinh, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, cuối cùng bà vẫn không cầm cự nổi, qua đời chỉ sau vài tháng.Nếu mặc kệ, bà chắc chắn không qua được.Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Để ta làm thay cho."Cô cũng không hỏi xem Ôn Hướng Vinh có đồng ý hay không, cúi đầu liền bắt đầu đào đất.Chờ cô đào được một luống xong, ngoảnh đầu lại thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào Ôn Hướng Vinh đã ngất xỉu dưới ruộng.Vừa chạm tay vào, trán nóng đến dọa người.Tim cô run lên, lập tức cõng người lên lưng, một tay xách cuốc, cõng người chạy về trạm y tế của thôn Tiểu Thạch."Đồng chí! Giúp ta xem một chút, bà nội ta ngất rồi!"Cô gấp gáp lao vào trạm y tế, thầy thuốc nghe thấy liền vội vã bước lên kiểm tra, nhưng khi nhìn rõ gương mặt người nằm trên giường thì sợ đến mức lùi lại một bước.Trong đầu lập tức hiện lên mô tả của thôn dân về hắc ngũ loại vừa bị hạ phóng.Hắn nhìn Quý Bạch Thanh với ánh mắt kỳ lạ: "Đây là... bà nội ngươi?"Quý Bạch Thanh không chút do dự gật đầu, không còn hơi sức mà nói nhảm."Đồng chí, ngươi mau xem giúp đi!"Thầy thuốc lắc đầu: "Ta thấy là nên xem cho ngươi thì hơn.""Người này là hắc ngũ loại bị hạ phóng hôm qua, lúc tới còn chỉ có một mình, sao hôm nay lại mọc ra thêm một đứa cháu gái."Hắn nói: "Mau đưa đi! Chúng ta hành nghề y thì không chữa cho phần tử xấu hắc ngũ loại. Hạng người này, chết là đáng đời!"Nghe vậy, ánh mắt Quý Bạch Thanh lạnh xuống, nhanh chóng bế Ôn Hướng Vinh dậy, định chạy về phía thôn Vân Thủy.Kết quả lại bị nữ cán bộ hôm trước chặn lại, thấy người trong ngực cô, bà cau mày: "Đồng chí, ngươi muốn đưa bà ấy đi đâu?"Quý Bạch Thanh hít sâu một hơi: "Thím, không nhìn ra sao? Bà ấy ngất rồi, bệnh rất nặng."Nữ cán bộ không cho cô đi: "Nhưng cũng không thể đem đi được."Bà hạ giọng: "Với bà ấy không tốt.""Ngươi cứ đưa về nghỉ trước, rồi cho uống ít thuốc xem sao."Quý Bạch Thanh mắt đỏ hoe, không nói lời nào, bế bà về lại chuồng bò. Trên nền chỉ có một tấm rơm, vẫn còn ướt.Nữ cán bộ giúp cô trải thêm một lớp rơm khô, sau đó dẫn cô về lấy ít thuốc.Trở lại chuồng bò, sau khi đút thuốc cho Ôn Hướng Vinh xong, Quý Bạch Thanh bị nữ cán bộ kéo sang một bên."Đồng chí, rốt cuộc các ngươi là quan hệ gì? Nhìn bà ấy đáng thương thì cũng không thể tốt bụng đến mức này được, coi chừng làm hỏng danh tiếng của mình."Quý Bạch Thanh xoa xoa trán, cảm giác tim đập mạnh cố gắng đè xuống, giờ lại thấy đầu váng mắt hoa.Cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu, mắt cô vẫn còn đỏ, nhỏ giọng nói: "Thím, thím còn nhớ cô gái đi cùng ta lần trước không?"Thấy nữ cán bộ gật đầu.Quý Bạch Thanh mới nói: "Đó là người yêu của ta, còn đây là bà nội của nàng, thím nói xem ta có thể không lo được sao?"Nữ cán bộ sững người kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.Chuyện lại trùng hợp như vậy?Quý Bạch Thanh khẩn cầu nhìn bà: "Thím, nể mặt ta, bà nội ta còn đang bệnh, có thể bớt phần việc giao cho bà ấy không? Về sau ta làm thay cũng được."Nữ cán bộ nhìn cô một cái đầy khó xử, lại liếc sang Ôn Hướng Vinh đang thoi thóp nằm.Bà cắn răng: "Theo lý thì không được, nhưng nếu ngươi nhất quyết làm thay thì cũng không ai nói gì được. Có điều, hai thôn người ta sẽ bàn ra tán vào đấy."Nữ cán bộ cũng có một người mẹ già cỡ tuổi Ôn Hướng Vinh, nhìn cảnh này không khỏi cảm thấy chua xót.Nhưng bà giúp được cũng chỉ đến thế.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh thở phào."Hôm nay có thể miễn việc không? Bà còn đang sốt, ta phải chăm sóc bà, không rời đi được."Nữ cán bộ gật đầu: "Ta trông giúp ngươi một lúc, ngươi về mang đồ tới. Người thì nhất định không được đưa đi đâu, bằng không cấp trên không vừa ý, sau này càng thêm nhiều việc hơn."Quý Bạch Thanh vội vàng quay về, điều duy nhất thấy may mắn là không chạm mặt Ôn Miểu.Nếu không thì cô cũng không biết nên mở lời nói chuyện Ôn Hướng Vinh thế nào.Chuyện này giấu thì chắc chắn không được, nhưng chỉ cần nhìn tình trạng hiện giờ của Ôn Hướng Vinh, lòng cô đã quặn đau, huống chi là Ôn Miểu, người có tình cảm càng sâu đậm với bà.Cô mang theo những đồ có thể dùng, lại không quá bắt mắt.Còn đi hái ít hoa kim châm dại tươi, nghiền nát ra, dùng nước muối sinh lý lau qua vết thương trên mặt Ôn Hướng Vinh, lau sạch mủ vàng rồi đắp lên.Treo rèm lên, cô cởi áo bà ra, vừa nhìn thấy mảng bầm xanh xanh tím tím thì trong lòng nghẹn lại.Vết thương ở chân là nặng nhất, đầu gối gồ lên, xương như sắp chọc thủng da thịt.Cô không dám nhìn thêm, giúp bà lau người, thay đồ sạch sẽ, lại đút thêm một thang thuốc tiêu viêm mới có thời gian làm chuyện khác.Chuồng bò cũ nát đến mức vá chỗ này lại hở chỗ khác, thậm chí căn phòng từng dùng để dọa Lục Diên cũng còn hơn nơi này.Cô kê thang, phủ rơm lên mái, lấy cành dài đè lên.Những chỗ hở thì trát bùn vàng tạm thời vá lại, bận rộn cả buổi chiều, nhiệt độ trong chuồng bò mới không còn lạnh đến thế.Trời dần tối, Ôn Hướng Vinh vẫn chưa tỉnh. Quý Bạch Thanh ngồi cạnh trông bà, đang định về lấy chút cơm mang tới cho bà ăn.Thì chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa.Rèm bị vén lên, trong phòng tối om, khó nhìn rõ bóng người.Nhưng Quý Bạch Thanh nhìn rất rõ kẻ vừa đến.Một đám trẻ trâu giọng rất ngông cuồng: "Đồ xấu xí, mau ra đây gặp ông nội ngươi!""Lạy ông một cái đi!""Hahaha, ta cũng muốn!""Quái vật, quái vật mau ra đây!"Quý Bạch Thanh nghe mà siết chặt nắm tay.Cô cười lạnh, tiện tay rút lấy một nhánh cây nhỏ, chậm rãi bước ra cửa."Vút" một tiếng, nhánh cây quất thẳng vào cánh tay đứa cầm đầu.Nó lập tức ôm tay kêu la, lùi lại mấy bước liền.Quý Bạch Thanh bước ra, nhánh cây trong tay vẫn còn khẽ lay động.Cô liếc mấy đứa nhóc, nửa cười nửa không: "Vừa rồi còn ai nói cũng muốn nữa?""Bà cô đây đang có thời gian chơi với bọn ngươi đấy."Nhìn cây gậy trong tay cô, mấy đứa yếu bóng vía lập tức bật khóc.Quý Bạch Thanh lạnh mắt nhìn bọn chúng, cảnh cáo: "Lần sau mà còn dám ức hiếp người khác, ta đánh gãy chân các ngươi."Câu này vừa dứt, cả bọn khiếp vía ù té chạy tán loạn.Cô ném nhánh cây xuống đất, vẫn còn thấy tức.Muốn quay về, lại sợ lúc mình không có ở đây Ôn Hướng Vinh sẽ bị bắt nạt.Còn đang do dự, nữ cán bộ đã mang cháo tới.Ôn Hướng Vinh vẫn chưa tỉnh, đút cháo sẽ tiện hơn.Nữ cán bộ họ Tiền, đưa cháo xong cũng không rời đi, cùng cô đút cháo cho Ôn Hướng Vinh.Sau khi bà ăn được một chén cháo, thím Tiền nói: "Tiểu Quý, ngươi về đi, có thể ăn uống được rồi thì một đêm cũng không sao đâu. Khuya rồi sẽ không ai tới gây chuyện nữa. Không về là người nhà lại lo đấy."Quý Bạch Thanh nghĩ cũng đúng, đắp lại chăn cho Ôn Hướng Vinh, đóng cửa rồi vội vã chạy về nhà.Về tới nhà thì trời đã khuya lắm rồi.Cả nhà chưa ai ngủ, thấy cô về mới thở ra nhẹ nhõm."Ngươi chạy đi đâu vậy? Cả nhà lo chết được." Hà Hương Nguyệt giọng điệu không vui.Quý Bạch Thanh không giải thích nhiều: "Có chút việc."Chuyện của Ôn Hướng Vinh, tạm thời cô vẫn chưa nghĩ kỹ là có nên nói với Hà Hương Nguyệt hay không, cũng chưa biết phải mở lời thế nào với Ôn Miểu.Trong phút chốc, cô lại thấy hơi đau đầu.Cơm tối chỉ ăn qua loa mấy miếng, trong lòng vẫn canh cánh, không tập trung nổi.Thấy cô đã về, mọi người cũng yên tâm đi ngủ.Ngày mai còn phải đi làm.Ôn Miểu chống cằm nhìn cô một lúc."Ngươi đã đi đâu?"Nghe thấy giọng nàng, Quý Bạch Thanh suýt chút nữa nghẹn cơm.Ho sặc lên mấy tiếng, uống ngụm nước rồi nói: "... Ăn xong rồi ta nói với ngươi."Ôn Miểu nhẹ gật đầu, thật ra trong lòng cũng hơi loạn.Khó khăn lắm mới ăn xong, quay về phòng, Quý Bạch Thanh mới nghĩ xong nên mở lời thế nào."Trăn Trăn, ta nói ngươi một chuyện, ngươi phải bình tĩnh."Ôn Miểu do dự gật đầu."Hôm nay ta gặp bà nội rồi, trở về muộn như vậy cũng là vì chăm sóc bà."Lòng Ôn Miểu trầm xuống, nhanh chóng bắt được trọng điểm."Bà nội sao rồi?!"
"Có chứ! Sắp ăn cơm rồi, Tiểu Quý ở lại ăn một bữa đi!"Quý Bạch Thanh liên tục xua tay: "Không cần đâu đại nương, hôm nay ta chỉ đến hỏi dì Mai chút chuyện, người yêu của ta còn đang đợi ta về ăn cơm ở nhà nữa."Cô đưa đồ mang theo cho đại nương, bà lườm cô một cái."Đứa nhỏ này, lần nào tới cũng mang đồ!""Tự Tự ở trong thư phòng, ngươi vào tìm nàng đi."Quý Bạch Thanh gõ cửa thư phòng, trong lòng chỉ mong mình không đến đúng lúc Mai Tự đang xử lý công vụ.Tuy bây giờ là giờ tan tầm, nhưng cô kiếp trước cũng không ít lần tăng ca ngoài giờ.Nghe tiếng gõ cửa, Mai Tự lên tiếng bảo cô vào.Quý Bạch Thanh mở cửa, chào hỏi một tiếng: "Dì Mai."Ánh mắt Mai Tự lại rơi vào phía sau cô, lúc đầu Quý Bạch Thanh không để ý, sau đó cười bất đắc dĩ, thuận tay đóng cửa lại."Dì Mai, hôm nay Miểu Miểu không đi cùng ta."Mai Tự thu lại ánh nhìn, che giấu sự thất vọng trong mắt, gật đầu nói với cô: "Ngồi đi, Tiểu Quý, hôm nay ngươi đến là có chuyện gì sao?"Quý Bạch Thanh từ chối: "Ta không ngồi đâu, lát nữa còn phải về.""Dì Mai, hôm nay ta đến là muốn hỏi bà nội Ôn bây giờ đã bị hạ phóng chưa?"Mai Tự lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng danh sách chiều nay sẽ có, nhiều nhất là hai ba ngày nữa là bọn họ đến."Nghe vậy, trong lòng Quý Bạch Thanh đã nắm được sơ lược tình hình."Vậy dì Mai, ta không làm phiền nữa, ta về trước."Mai Tự chợt lên tiếng giữ cô lại: "...Miểu Miểu dạo này sao rồi?"Từ sau khi biết Ôn Miểu là con gái của Ôn Linh Nguyệt, Mai Tự vẫn không nhịn được muốn quan tâm thêm một chút.Đôi mắt Quý Bạch Thanh cong thành hình trăng non: "Dì Mai, nàng ấy rất ổn. Lần sau ta sẽ dẫn nàng ấy đến cùng."Đột nhiên nhớ đến cuộc trò chuyện của hai người, cô lỡ lời nói thêm: "Miểu Miểu còn nói cảm thấy tên của dì nghe quen lắm, chắc là dì Ôn trước đây cũng từng nhắc tới dì trước mặt nàng ấy."Nói xong, cô cũng không chú ý sắc mặt Mai Tự, lại lần nữa từ chối lời mời cơm của Mai đại nương, vội vàng trở về.Chỉ để lại Mai Tự đứng sững tại chỗ.Thì ra, Ôn Linh Nguyệt từng nhắc đến mình trước mặt con gái sao?Khóe môi Mai Tự hơi nhếch lên.Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Ôn Linh Nguyệt đã không còn nữa, nụ cười bên môi cũng dần tan biến."A Nguyệt..." Mai Tự khẽ thở dài, mở ngăn kéo, lấy ra quyển sổ bên trong, lật đến trang kẹp ảnh.Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tấm ảnh, trong ảnh đen trắng là hai khuôn mặt còn non trẻ, hai cô gái khẽ mỉm cười, ngồi sát bên nhau, tư thế thân mật.Là Mai Tự và Ôn Linh Nguyệt khi mười mấy tuổi.Nhìn hồi lâu, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Mai đại nương: "Tự Tự, ăn cơm thôi!"Mai Tự cẩn thận cất lại bức ảnh.Chiều hôm đó đến đơn vị, danh sách điều động và hạ phóng đã được đưa xuống.Mai Tự lấy danh sách hạ phóng ra trước, tháng ba, người bị hạ phóng đến huyện Khê Đình tổng cộng có mười người, đứng đầu chính là tên của Ôn Hướng Vinh.Mai Tự nhìn danh sách, gạch bỏ công xã bị hạ phóng, thay bằng "công xã thôn Tiểu Thạch".Những phần kiểm tra khác không có vấn đề gì thì bị để sang một bên.Trong danh sách điều động, khi lại thấy người họ Ôn, thái dương của Mai Tự giật giật.Ôn Như Yên.Yên Yên.Là cô em gái mà Ôn Linh Nguyệt từng nhắc đến sao?Lại lần nữa đem hai tờ danh sách đặt cạnh nhau đối chiếu, phát hiện nơi Ôn Hướng Vinh bị hạ phóng ban đầu là thôn Hồng Hồ xa xôi hẻo lánh nhất, còn chỗ điều động của Ôn Như Yên lại cách Hồng Hồ một nam một bắc, phải ngồi xe mấy tiếng đồng hồ.Đây là có người cố ý sắp đặt?Mai Tự nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn sửa nơi điều động của Ôn Như Yên thành thôn Vân Thủy.Trạm y tế của thôn Vân Thủy vốn đang trống một vị trí bác sĩ.Thật ra nếu không phải Quý Bạch Thanh cố ý nhắc đến, Mai Tự còn thiên về việc điều Ôn Hướng Vinh đến thôn Vân Thủy hơn.Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu ở thôn Vân Thủy, chăm sóc cho Ôn Hướng Vinh cũng tiện hơn.Tuy bà không rõ Quý Bạch Thanh tính toán điều gì, nhưng vẫn làm theo lời cô.Quý Bạch Thanh rất thông minh, điều này Mai Tự thừa nhận.*Sau khi đến tìm Mai Tự dò hỏi, Quý Bạch Thanh liền chờ tin của Ôn Hướng Vinh.Đống quần áo vốn tưởng sẽ ế lại được bán sạch ở chợ đen, tuy có hạ giá nhưng không lỗ, vẫn có lời chút chút.Tính toán tiền trong tay, chắc cỡ khoảng hai nghìn đồng.Chừng đó đủ để chăm sóc cho Ôn Hướng Vinh hồi phục vết thương.Cô cùng Ôn Miểu đã đi xem nhà mới, căn nhà vừa xây xong, mùi hăng khó ngửi sau vài tháng thông gió cũng đã tan đi.Đồ đạc cần thiết đều đã đóng xong, giường, tủ, bàn ghế đầy đủ, Quý Bạch Thanh còn đặc biệt lên trấn chọn một cái ghế sô pha.Rất mềm, ngồi xuống như rơi vào mây.Ôn Miểu cũng rất thích.Quý Bạch Thanh áp mặt vào sô pha, hỏi Ôn Miểu: "Muốn khi nào dọn sang?"Ôn Miểu do dự một lúc, nhỏ giọng nói: "Còn sớm."Hai người chưa kết hôn, mà lại dọn ra ở riêng một căn nhà, nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.Quý Bạch Thanh hơi thất vọng.Cô hiểu ý trong lời của Ôn Miểu.Phải chờ sau khi kết hôn.Tính bằng đầu ngón tay, không mấy ngày nữa Ôn Hướng Vinh sẽ đến.Muốn xử lý xong chuyện này triệt để thì cũng phải mất hơn một tháng, nếu đến lúc đó Ôn Miểu đồng ý kết hôn thì cũng coi như nhanh rồi.Sau khi tính rõ, Quý Bạch Thanh hăng hái hẳn lên.Sắp rồi!Chỉ cần giải quyết hết những rắc rối lằng nhằng kia.Bán sạch đống hàng tích trữ, tạm thời Quý Bạch Thanh không định đi chợ đen nữa.Cô khai khẩn một mảnh đất trong vườn trồng ớt, đợi đến tháng năm, tháng sáu khi ớt chín thì lại làm tương ớt tiếp.Chuyện lần trước Ôn Miểu bị Lục Diên quấy rối, Quý Bạch Thanh nhớ kỹ trong lòng, có thời gian là đi đón Ôn Miểu tan học.Cô biết sau lần bị ra tay cảnh cáo, Lục Diên sẽ ngoan ngoãn được một thời gian, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn không yên tâm, dù sao chuyện này cũng không tốn sức, mỗi ngày đi đón giống như chấm công lên ca vậy.Hôm nay đến trường sớm hơn, cô đứng dưới gốc cây lớn giữa sân trường đợi người.Vô tình nghe được vài lời từ mấy học sinh đi ngang qua, Quý Bạch Thanh khẽ nhíu mày, lắng tai nghe rõ hơn."Chuồng bò trong thôn tụi mình có quái vật!" Một thằng nhóc chảy nước mũi vừa hít hít mũi vừa nói, còn cố tình làm mặt quỷ dọa mấy đứa bạn.Thấy mấy đứa nhỏ đi cùng đều bị dọa hét lên, nó đắc ý cười, tiếp tục nói:"Mặt mũi bà ta dọa người lắm, làm Nhị Đản khóc thét!"Một cô nhóc rụt rè lên tiếng: "Còn đáng sợ hơn cả ông Trương bệnh hủi à?"Thằng nhóc trừng mắt: "Tiểu Hoa im miệng! Nghe ta kể tiếp!""Ta gan hơn Nhị Đản, còn lấy đá ném bà ta, con quái vật đó bị ta đánh chạy mất luôn!" Nó vừa nói vừa vung tay múa chân, làm động tác đánh ác nhân.Đám trẻ bên cạnh phá lên cười.Càng nghe Quý Bạch Thanh càng thấy không ổn.Đứa nhỏ này nói, chẳng phải đang chỉ Ôn Hướng Vinh sao?Tính theo thời gian, lời Mai Tự nói cũng trùng vào mấy ngày nay.Sắc mặt cô trầm xuống, kéo nó lại hỏi: "Nhóc con, người mà ngươi nói trông thế nào?""Nam hay nữ? Cỡ bao nhiêu tuổi?"Thằng nhóc thấy cô nghiêm mặt, lập tức hoảng sợ.Lắp bắp nói: "Không... không biết!"Quý Bạch Thanh buông tay ra, còn chưa kịp nói gì thì nó đã chạy mất hút.Ngẩng đầu lên thấy Ôn Miểu đã ra khỏi văn phòng, cô vẫy tay gọi nàng.Hai người cùng về nhà.Trên đường, cô có vẻ thất thần, Ôn Miểu nghiêng đầu nhìn cô như có điều suy nghĩ, thấy hơi lạ nhưng không hỏi.Cơm nước xong, Quý Bạch Thanh kiếm cớ, chạy đến thôn Tiểu Thạch.Chạy được nửa đường lại vòng về lấy hộp cơm mang theo ít thức ăn.Cô phải tận mắt nhìn xem người mà bọn trẻ gọi là quái vật rốt cuộc có phải Ôn Hướng Vinh hay không.Tháng ba là mùa vụ xuân, việc nhiều, buổi trưa thôn Tiểu Thạch vắng hoe.Chỉ thấy mấy đứa trẻ con đang chổng mông dưới gốc cây đào giun về cho gà ăn.Quý Bạch Thanh chọn một bé gái hỏi: "Nhóc, chuồng bò thôn các ngươi ở đâu?"Bé gái tròn mắt tò mò nhìn cô."Tỷ tỷ, trong chuồng bò có người xấu đó!"Con bé nghĩ mãi mới bật ra mấy từ mà cha mẹ dạy."Hắc ngũ loại! Người xấu!"Quý Bạch Thanh khẽ nhếch môi, qua loa nói: "Tỷ tỷ không sợ người xấu."Tặng cho con bé một viên kẹo làm cảm ơn, cô theo hướng chỉ mà đi đến chuồng bò.Gọi là chuồng bò, thực ra là nơi từng nuôi bò nhưng sau đó bị bỏ, đã xuống cấp.Gác bằng cành cây, bốn bề trống trải, không che được mưa gió.Quý Bạch Thanh đi một vòng trong ngoài tìm khắp vẫn không thấy người, chỉ thấy trên bàn đặt một cái chén vỡ, trên đống rơm có một tay nải nhỏ.Cô thấy khó hiểu, người đâu?Đi vài vòng quanh chuồng bò, bỗng nghe có tiếng phụ nữ từ xa vọng tới: "Ê ê! Đồng chí kia, ngươi đang làm gì ở đây thế!"Người tới gần, mắt Quý Bạch Thanh sáng lên."Thím, còn nhớ ta không?"Người đó chính là nữ cán bộ từng đổi dưa hấu lần trước.Nữ cán bộ thấy là cô, thở phào nhẹ nhõm."Sao lại lảng vảng ở đây, chỗ này không phải nơi một nữ đồng chí nên đến."Quý Bạch Thanh nói: "Thím, sao ta không thấy người bị hạ phóng đâu?"Nữ cán bộ nghiêm mặt: "Hỏi cái đó làm gì?""Lúc trưa nghe đám trẻ nói người bị hạ phóng trông như quái vật, ta tò mò.""Nhảm nhí!" Bà trừng cô một cái.Xem ra không hỏi được gì nữa rồi.
Quý Bạch Thanh uể oải định quay về, lúc đi ngang qua mảnh đất của thôn Tiểu Thạch, ở góc hẻo lánh lại thấy một bóng người gù lưng đang vung cuốc làm việc.Cô hơi nheo mắt, nhìn rõ bóng lưng người kia, lập tức nghẹn thở.Chỉ nhìn bóng lưng thôi, cô đã không dám xác nhận nữa.Bước từng bước cẩn thận đến gần, đứng ở mé ruộng sát bên người đó, bà vẫn cúi đầu, không nhìn xung quanh.Quý Bạch Thanh nhìn mái tóc bạc trắng và khuôn mặt sưng phù kia, mắt cay xè."Bà nội." Giọng cô phát run.Nghe thấy giọng quen thuộc, người kia khựng tay cầm cuốc, còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã bị người đoạt cuốc và ôm lấy.Không biết bà đã trải qua những gì, chỉ trong một hai tháng mà người vốn khỏe mạnh giờ đã gầy chỉ còn da bọc xương.Quý Bạch Thanh chỉ ôm nhẹ một lát, sợ trên người bà có vết thương, liền buông ra.Khi nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt bà, cô lại một lần nữa nghẹn thở.Trên mặt chi chít vết thương lớn nhỏ, có vết rạch dài gần nửa mặt, mủ vàng vẫn đang rỉ ra, thái dương sưng vù, bầm tím một cục lớn.Khó trách bọn trẻ nói bà giống quái vật, vết thương trên mặt không được xử lý, trông khủng bố dữ tợn. Quý Bạch Thanh không dám nhìn thêm lần nữa, sợ sẽ khóc ngay trước mặt bà.Cô lấy hộp cơm mang theo đưa cho Ôn Hướng Vinh."Bà nội ăn chút đi, để ta làm thay cho."Ôn Hướng Vinh sờ hộp cơm, không khách sáo, ngồi sang một bên mở ra, ăn mấy miếng to. Mấy ngày nay bụng đói đến mức tê dại.Ăn cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì.Lúc này bà mới lên tiếng câu đầu tiên: "Sao ngươi lại tới đây?"Ngay trước mặt bà, Quý Bạch Thanh ngừng tay, nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống.Tự thấy xấu hổ, cô lau nước mắt, nói: "Bà nội, ngươi biết Mai Tự không? Là bạn dì Ôn. Ta nhờ dì ấy điều ngươi đến đây.""Ngươi cố thêm chút nữa, ta nhất định sẽ giúp ngươi thoát khỏi thân phận hiện giờ."Ôn Hướng Vinh không để tâm lời người trẻ tuổi, ngấu nghiến ăn hết cơm xong, bước chân khập khiễng ra bờ sông vốc nước uống.Quý Bạch Thanh hối hận vì không mang theo chai nước.Uống nước sống không biết có làm sao không nữa.Ánh mắt cô rơi xuống chân bà, chân bà cũng có vấn đề, đi đứng lệch hẳn, không biết còn bao nhiêu vết thương trên người.Một Ôn Hướng Vinh thê thảm như vậy không còn dáng vẻ uy nghi như lần đầu gặp, khiến cô khó lòng chấp nhận nổi.Thấy bà định cầm cuốc tiếp tục làm, Quý Bạch Thanh nhanh tay giành lấy, cau mày hỏi: "Họ không cho nghỉ ngơi sao?"Ôn Hướng Vinh thở dài: "Tiểu Quý, ngươi với Trăn Trăn sống tốt là được, đừng lo cho ta."Thấy cô cầm cuốc nhìn chằm chằm mình, bà chỉ đành trả lời."Mảnh đất này hôm nay phải làm xong, không thì không cho nghỉ.""Còn ăn cơm thì sao? Không phát cơm sao?" Người khác đều nghỉ ngơi, để một bà lão sáu bảy mươi tuổi làm lụng?Miếng đất lớn thế này, hai người cũng chưa chắc làm xong trong ngày, nhìn cái cuốc còn mẻ một miếng."Mỗi ngày một bữa, không chết được."Tuy Ôn Hướng Vinh chật vật, ánh mắt vẫn còn sáng rõ như xưa."Tiểu Quý, nghe ta đi, đừng lo cho ta, cũng đừng kể chuyện của ta cho Trăn Trăn biết. Ta chịu được."Giọng bà đã không còn hơi sức như trước, Quý Bạch Thanh thà rằng bà mắng cô om sòm, còn hơn là dùng giọng nói mềm yếu này khuyên bọn họ buông tay.Trong nguyên tác, Ôn Miểu không từ bỏ Ôn Hướng Vinh, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, cuối cùng bà vẫn không cầm cự nổi, qua đời chỉ sau vài tháng.Nếu mặc kệ, bà chắc chắn không qua được.Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Để ta làm thay cho."Cô cũng không hỏi xem Ôn Hướng Vinh có đồng ý hay không, cúi đầu liền bắt đầu đào đất.Chờ cô đào được một luống xong, ngoảnh đầu lại thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào Ôn Hướng Vinh đã ngất xỉu dưới ruộng.Vừa chạm tay vào, trán nóng đến dọa người.Tim cô run lên, lập tức cõng người lên lưng, một tay xách cuốc, cõng người chạy về trạm y tế của thôn Tiểu Thạch."Đồng chí! Giúp ta xem một chút, bà nội ta ngất rồi!"Cô gấp gáp lao vào trạm y tế, thầy thuốc nghe thấy liền vội vã bước lên kiểm tra, nhưng khi nhìn rõ gương mặt người nằm trên giường thì sợ đến mức lùi lại một bước.Trong đầu lập tức hiện lên mô tả của thôn dân về hắc ngũ loại vừa bị hạ phóng.Hắn nhìn Quý Bạch Thanh với ánh mắt kỳ lạ: "Đây là... bà nội ngươi?"Quý Bạch Thanh không chút do dự gật đầu, không còn hơi sức mà nói nhảm."Đồng chí, ngươi mau xem giúp đi!"Thầy thuốc lắc đầu: "Ta thấy là nên xem cho ngươi thì hơn.""Người này là hắc ngũ loại bị hạ phóng hôm qua, lúc tới còn chỉ có một mình, sao hôm nay lại mọc ra thêm một đứa cháu gái."Hắn nói: "Mau đưa đi! Chúng ta hành nghề y thì không chữa cho phần tử xấu hắc ngũ loại. Hạng người này, chết là đáng đời!"Nghe vậy, ánh mắt Quý Bạch Thanh lạnh xuống, nhanh chóng bế Ôn Hướng Vinh dậy, định chạy về phía thôn Vân Thủy.Kết quả lại bị nữ cán bộ hôm trước chặn lại, thấy người trong ngực cô, bà cau mày: "Đồng chí, ngươi muốn đưa bà ấy đi đâu?"Quý Bạch Thanh hít sâu một hơi: "Thím, không nhìn ra sao? Bà ấy ngất rồi, bệnh rất nặng."Nữ cán bộ không cho cô đi: "Nhưng cũng không thể đem đi được."Bà hạ giọng: "Với bà ấy không tốt.""Ngươi cứ đưa về nghỉ trước, rồi cho uống ít thuốc xem sao."Quý Bạch Thanh mắt đỏ hoe, không nói lời nào, bế bà về lại chuồng bò. Trên nền chỉ có một tấm rơm, vẫn còn ướt.Nữ cán bộ giúp cô trải thêm một lớp rơm khô, sau đó dẫn cô về lấy ít thuốc.Trở lại chuồng bò, sau khi đút thuốc cho Ôn Hướng Vinh xong, Quý Bạch Thanh bị nữ cán bộ kéo sang một bên."Đồng chí, rốt cuộc các ngươi là quan hệ gì? Nhìn bà ấy đáng thương thì cũng không thể tốt bụng đến mức này được, coi chừng làm hỏng danh tiếng của mình."Quý Bạch Thanh xoa xoa trán, cảm giác tim đập mạnh cố gắng đè xuống, giờ lại thấy đầu váng mắt hoa.Cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu, mắt cô vẫn còn đỏ, nhỏ giọng nói: "Thím, thím còn nhớ cô gái đi cùng ta lần trước không?"Thấy nữ cán bộ gật đầu.Quý Bạch Thanh mới nói: "Đó là người yêu của ta, còn đây là bà nội của nàng, thím nói xem ta có thể không lo được sao?"Nữ cán bộ sững người kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.Chuyện lại trùng hợp như vậy?Quý Bạch Thanh khẩn cầu nhìn bà: "Thím, nể mặt ta, bà nội ta còn đang bệnh, có thể bớt phần việc giao cho bà ấy không? Về sau ta làm thay cũng được."Nữ cán bộ nhìn cô một cái đầy khó xử, lại liếc sang Ôn Hướng Vinh đang thoi thóp nằm.Bà cắn răng: "Theo lý thì không được, nhưng nếu ngươi nhất quyết làm thay thì cũng không ai nói gì được. Có điều, hai thôn người ta sẽ bàn ra tán vào đấy."Nữ cán bộ cũng có một người mẹ già cỡ tuổi Ôn Hướng Vinh, nhìn cảnh này không khỏi cảm thấy chua xót.Nhưng bà giúp được cũng chỉ đến thế.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh thở phào."Hôm nay có thể miễn việc không? Bà còn đang sốt, ta phải chăm sóc bà, không rời đi được."Nữ cán bộ gật đầu: "Ta trông giúp ngươi một lúc, ngươi về mang đồ tới. Người thì nhất định không được đưa đi đâu, bằng không cấp trên không vừa ý, sau này càng thêm nhiều việc hơn."Quý Bạch Thanh vội vàng quay về, điều duy nhất thấy may mắn là không chạm mặt Ôn Miểu.Nếu không thì cô cũng không biết nên mở lời nói chuyện Ôn Hướng Vinh thế nào.Chuyện này giấu thì chắc chắn không được, nhưng chỉ cần nhìn tình trạng hiện giờ của Ôn Hướng Vinh, lòng cô đã quặn đau, huống chi là Ôn Miểu, người có tình cảm càng sâu đậm với bà.Cô mang theo những đồ có thể dùng, lại không quá bắt mắt.Còn đi hái ít hoa kim châm dại tươi, nghiền nát ra, dùng nước muối sinh lý lau qua vết thương trên mặt Ôn Hướng Vinh, lau sạch mủ vàng rồi đắp lên.Treo rèm lên, cô cởi áo bà ra, vừa nhìn thấy mảng bầm xanh xanh tím tím thì trong lòng nghẹn lại.Vết thương ở chân là nặng nhất, đầu gối gồ lên, xương như sắp chọc thủng da thịt.Cô không dám nhìn thêm, giúp bà lau người, thay đồ sạch sẽ, lại đút thêm một thang thuốc tiêu viêm mới có thời gian làm chuyện khác.Chuồng bò cũ nát đến mức vá chỗ này lại hở chỗ khác, thậm chí căn phòng từng dùng để dọa Lục Diên cũng còn hơn nơi này.Cô kê thang, phủ rơm lên mái, lấy cành dài đè lên.Những chỗ hở thì trát bùn vàng tạm thời vá lại, bận rộn cả buổi chiều, nhiệt độ trong chuồng bò mới không còn lạnh đến thế.Trời dần tối, Ôn Hướng Vinh vẫn chưa tỉnh. Quý Bạch Thanh ngồi cạnh trông bà, đang định về lấy chút cơm mang tới cho bà ăn.Thì chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa.Rèm bị vén lên, trong phòng tối om, khó nhìn rõ bóng người.Nhưng Quý Bạch Thanh nhìn rất rõ kẻ vừa đến.Một đám trẻ trâu giọng rất ngông cuồng: "Đồ xấu xí, mau ra đây gặp ông nội ngươi!""Lạy ông một cái đi!""Hahaha, ta cũng muốn!""Quái vật, quái vật mau ra đây!"Quý Bạch Thanh nghe mà siết chặt nắm tay.Cô cười lạnh, tiện tay rút lấy một nhánh cây nhỏ, chậm rãi bước ra cửa."Vút" một tiếng, nhánh cây quất thẳng vào cánh tay đứa cầm đầu.Nó lập tức ôm tay kêu la, lùi lại mấy bước liền.Quý Bạch Thanh bước ra, nhánh cây trong tay vẫn còn khẽ lay động.Cô liếc mấy đứa nhóc, nửa cười nửa không: "Vừa rồi còn ai nói cũng muốn nữa?""Bà cô đây đang có thời gian chơi với bọn ngươi đấy."Nhìn cây gậy trong tay cô, mấy đứa yếu bóng vía lập tức bật khóc.Quý Bạch Thanh lạnh mắt nhìn bọn chúng, cảnh cáo: "Lần sau mà còn dám ức hiếp người khác, ta đánh gãy chân các ngươi."Câu này vừa dứt, cả bọn khiếp vía ù té chạy tán loạn.Cô ném nhánh cây xuống đất, vẫn còn thấy tức.Muốn quay về, lại sợ lúc mình không có ở đây Ôn Hướng Vinh sẽ bị bắt nạt.Còn đang do dự, nữ cán bộ đã mang cháo tới.Ôn Hướng Vinh vẫn chưa tỉnh, đút cháo sẽ tiện hơn.Nữ cán bộ họ Tiền, đưa cháo xong cũng không rời đi, cùng cô đút cháo cho Ôn Hướng Vinh.Sau khi bà ăn được một chén cháo, thím Tiền nói: "Tiểu Quý, ngươi về đi, có thể ăn uống được rồi thì một đêm cũng không sao đâu. Khuya rồi sẽ không ai tới gây chuyện nữa. Không về là người nhà lại lo đấy."Quý Bạch Thanh nghĩ cũng đúng, đắp lại chăn cho Ôn Hướng Vinh, đóng cửa rồi vội vã chạy về nhà.Về tới nhà thì trời đã khuya lắm rồi.Cả nhà chưa ai ngủ, thấy cô về mới thở ra nhẹ nhõm."Ngươi chạy đi đâu vậy? Cả nhà lo chết được." Hà Hương Nguyệt giọng điệu không vui.Quý Bạch Thanh không giải thích nhiều: "Có chút việc."Chuyện của Ôn Hướng Vinh, tạm thời cô vẫn chưa nghĩ kỹ là có nên nói với Hà Hương Nguyệt hay không, cũng chưa biết phải mở lời thế nào với Ôn Miểu.Trong phút chốc, cô lại thấy hơi đau đầu.Cơm tối chỉ ăn qua loa mấy miếng, trong lòng vẫn canh cánh, không tập trung nổi.Thấy cô đã về, mọi người cũng yên tâm đi ngủ.Ngày mai còn phải đi làm.Ôn Miểu chống cằm nhìn cô một lúc."Ngươi đã đi đâu?"Nghe thấy giọng nàng, Quý Bạch Thanh suýt chút nữa nghẹn cơm.Ho sặc lên mấy tiếng, uống ngụm nước rồi nói: "... Ăn xong rồi ta nói với ngươi."Ôn Miểu nhẹ gật đầu, thật ra trong lòng cũng hơi loạn.Khó khăn lắm mới ăn xong, quay về phòng, Quý Bạch Thanh mới nghĩ xong nên mở lời thế nào."Trăn Trăn, ta nói ngươi một chuyện, ngươi phải bình tĩnh."Ôn Miểu do dự gật đầu."Hôm nay ta gặp bà nội rồi, trở về muộn như vậy cũng là vì chăm sóc bà."Lòng Ôn Miểu trầm xuống, nhanh chóng bắt được trọng điểm."Bà nội sao rồi?!"