Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

56.



Đến trạm thực phẩm, cất xe đạp vào trong nhà rồi khóa lại, Quý Bạch Thanh mới hỏi: "Trăn Trăn, lúc nãy trên đường ngươi nói gì vậy?"

Ôn Miểu im lặng một lúc, thật ra không muốn nhắc lại lần nữa, nhưng thấy cô thật sự tò mò, đành phải lặp lại lời ban nãy.

Nghe xong, Quý Bạch Thanh liền nở nụ cười.

Cô tháo găng tay ra, nhét đại vào túi áo, rồi dùng ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi của Ôn Miểu, giọng mang theo ý cười: "Đúng là rất có ích, nhưng cho dù chẳng có ích gì thì cũng không sao, không cho ngươi đi theo chỉ là vì sợ ngươi lạnh thôi, còn lại thì lúc nào ta cấm ngươi đến chứ."

Mùa đông thật sự rất lạnh, hơi thở vừa phả ra đã hóa thành một làn khói trắng lờ mờ.

Mặt Ôn Miểu đã đủ lạnh rồi, không ngờ đầu ngón tay của Quý Bạch Thanh còn lạnh hơn cả mũi nàng vài phần.

Đảo mắt nhìn quanh, thấy Vương Bảo Châu vẫn chưa đến, nàng liền nắm lấy hai tay của Quý Bạch Thanh, nhẹ nhàng hà hơi hai lần, rồi xoa xoa những ngón tay sắp đông cứng lại vì lạnh.

Cảm nhận tay mình được làm ấm trong lòng bàn tay mềm mại của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh liền cúi đầu cọ cằm lên tóc nàng, vừa hay liếc thấy bóng Vương Bảo Châu từ xa, biết Ôn Miểu hay thẹn, cô liền rút tay lại.

"Được rồi, lát nữa là không lạnh nữa đâu."

Ôn Miểu nhíu mày, vừa định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói sang sảng của Vương Bảo Châu.

"Ơ kìa, hai ngươi hôm nay đến sớm vậy!"

Trước mặt người ngoài, nàng vốn không quen tỏ ra quá thân mật với Quý Bạch Thanh, bèn lặng lẽ rụt tay lại cho vào túi áo.

"Chào Bảo Châu tỷ, sáng nay lạnh thật." Quý Bạch Thanh chào hỏi một câu.

Cầm lấy con dao, hai người chuẩn bị đi giết heo.

"Trong túi có đồ ăn, ngươi ăn chút lót dạ trước đi." Trước khi bắt tay vào việc, Quý Bạch Thanh không yên tâm dặn dò Ôn Miểu.

Thấy vậy, Vương Bảo Châu liền cười trêu: "Tiểu Quý thật là quan tâm Tiểu Ôn, Tiểu Ôn lớn thế rồi, làm sao lại không biết tự chăm sóc bản thân chứ?"

Mặt Ôn Miểu lại bắt đầu nóng lên, cúi đầu có phần thẹn thùng.

Quý Bạch Thanh cười tươi: "Thôi đi Bảo Châu tỷ, đừng trêu bọn ta nữa, Miểu Miểu xấu hổ đó."

Cô đẩy Vương Bảo Châu về phía kho, rửa tay trong nước ấm, đợi ngón tay linh hoạt trở lại mới cùng nhau bắt đầu giết heo.

Hôm nay là ngày tiểu niên, hàng thịt heo bận rộn chưa từng thấy, thậm chí còn có thêm một con heo được chở tới, khiến việc giết heo cũng mất thêm kha khá thời gian.

Tết từ xưa tới nay luôn là ngày trọng đại, cho dù ngày thường có tiết kiệm tới mấy thì Tết cũng sẽ cắn răng mà lấy phiếu với tiền ra mua ít thịt. Trời lạnh, mua nhiều một chút cũng có thể để được vài ngày.

Lúc đẩy xe ra quầy, phía trước đã xếp thành một hàng dài.

Ngày thường mất hai ba tiếng mới bán hết thịt, hôm nay hơn một tiếng đã bán sạch.

Bận rộn ở quầy thịt hơn một tiếng, không những không thấy lạnh mà ngược lại toàn thân còn đổ mồ hôi. Việc buôn bán quá tốt, không ngơi tay được chút nào.

Đợi bán hết phần thịt cuối cùng, Quý Bạch Thanh thu dọn quầy, rửa sạch mùi tanh trên tay rồi mới đeo găng tay đan vào.

Nắm tay Ôn Miểu rời khỏi trạm thực phẩm, vừa ra ngoài, gió lạnh đã thổi ập tới.

Tiệm cơm quốc doanh không xa, hai người dắt xe đến đó.

Ôn Miểu vào trong mua mấy cái bánh bao, lúc ra thì ngồi lên yên sau, Quý Bạch Thanh chở nàng hướng về phía ga tàu hoả.

Hôm qua bận mổ heo chia lương thực, chưa kịp đi mua vé tàu.

Nhà ga nằm ở nơi hẻo lánh, hai người phải chịu gió đi một vòng lớn mới tới nơi.

Khóa xe cẩn thận xong còn nhờ bác gác cổng trông giúp, rồi mới cùng nhau vào phòng bán vé trong nhà ga.

Người mua vé rất đông, hàng dài dằng dặc, phía trước lại chen lấn hỗn loạn, ai nấy đều muốn giành mua trước.

Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu xếp cuối hàng. Ôn Miểu ôm túi bánh bao vừa mua trong lòng, lấy ra thì vẫn còn ấm.

Cả thảy có năm cái, đều là bánh bao nhân thịt, dầu mỡ thấm cả vào vỏ bánh khiến chúng trông càng thêm mềm bóng.

Nhìn là đã thấy ngon.

Quý Bạch Thanh cắn một miếng, ngay miếng đầu đã ăn được cả nhân.

Tiệm cơm quốc doanh đúng là hào phóng.

Cô nhắm mắt tận hưởng, nuốt xuống rồi đút cho Ôn Miểu một miếng.

"Hôm nay bánh bao ngon quá."

Ôn Miểu có hơi bất đắc dĩ, rõ ràng tay mình cũng cầm bánh bao giống hệt. Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn cắn một miếng, rồi gật đầu tán thành.

Mùi thơm của bánh bao lan khắp trong không gian kín, không ít người xếp hàng từ sáng sớm chỉ có trong tay mấy cái bánh khô. Ngửi thấy mùi thơm nức mũi này, ánh mắt lập tức dõi theo.

Quý Bạch Thanh chẳng buồn để ý ánh nhìn của người khác, chỉ lo ăn phần của mình.

Hàng di chuyển chậm rì, đến lượt Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu thì đã hơn một giờ trưa.

Xếp hàng hơn ba tiếng đồng hồ.

Nhân viên bán vé ngẩng đầu hỏi: "Mua vé đi đâu? Giấy giới thiệu đâu?"

Quý Bạch Thanh đưa giấy giới thiệu của cả hai: "Mua vé từ Tiêu Nam đến Kinh thị."

"Còn giường nằm không?"

Nhân viên cúi đầu liếc nhìn: "Còn, muốn giường trên, giữa hay dưới? Giá giường dưới cao hơn một chút."

Quý Bạch Thanh nghĩ một lát rồi nói: "Một vé đứng, một vé giường dưới."

Nghe vậy, Ôn Miểu khẽ nắm áo cô, nói nhỏ: "Hay là mua hai vé ngồi đi?"

Quý Bạch Thanh đè tay nàng xuống: "Không sao, về rồi ta nói với ngươi."

"Tổng cộng chín mươi hai đồng rưỡi."

Quý Bạch Thanh đưa tiền, cầm vé tàu và giấy giới thiệu, cẩn thận cất vào túi trong áo.

Trên đường về, tâm trạng Ôn Miểu rõ ràng không được vui, trước kia vẫn thường ôm lấy eo cô, giờ chỉ nắm hờ vạt áo.

Về đến nhà, dựng xe xong.

Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ đang dọn dẹp nhà cửa, tất bật chuẩn bị bữa tối.

Thấy vậy, lời dỗ dành trong miệng cô đành tạm gác lại, Quý Bạch Thanh bắt tay vào giúp chuyển mấy đồ nặng, dọn sạch bụi tích dưới sàn.

Ôn Miểu vào phòng chuẩn bị đồ cần mang theo lên tàu, xếp đồ của nàng và Quý Bạch Thanh vào va li xách tay.

Cơ bản đều là quần áo cần thiết bên người, áo khoác dày hay quần nỉ thì ở Kinh thị vẫn còn nhiều.

Nếu không tìm được đồ vừa cho Quý Bạch Thanh thì đúng lúc có thể dắt cô đi dạo ở hợp tác xã Kinh thị.

Có thời gian thì còn có thể ghé qua cửa hàng hữu nghị xem thử.

Vì chưa ăn trưa nên bữa tối hôm nay được dọn rất sớm.

Dù trong nhà chỉ có bốn người, cũng làm hẳn một bàn đầy thức ăn.

Gần như toàn là món thịt.

Một con cá hấp, cá khô xào, gà hầm, gà xào, canh tiết heo, còn có một đĩa sườn và một đĩa thịt nguội lạp xưởng.

Chỉ có một đĩa rau xanh nhỏ bị đẩy ra góc bàn.

Quý Bạch Thanh gắp một miếng nếm thử, là tần ô, ăn khá ngon, nhưng hợp ăn lẩu hơn.

Cô gắp cho Ôn Miểu ít sườn và gà xào, rồi hỏi: "Muốn ăn rau không?"

Thấy Ôn Miểu gật đầu, cô lại gắp một ít cho nàng.

Tần ô là loại rau có người thích thì rất thích, mà không thích thì lại thấy mùi kỳ.

Không biết Ôn Miểu có hợp khẩu vị không.

Thấy nàng cau mày sau khi gắp một đũa, Quý Bạch Thanh bật cười, rót cho nàng một ly nước ấm.

"Đây là tần ô, mùi hơi nồng, ngươi có thể chưa quen, nhưng ta thấy ngon lắm."

Nghe vậy, Ôn Miểu liếc cô một cái đầy nghi ngờ, tuy trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi nhưng cuối cùng vẫn thử ăn thêm vài miếng.

Không biết có phải do tâm lý hay không, ăn thêm vài miếng nữa thì thấy dễ chịu hơn hẳn.

Ăn xong, Quý Bạch Thanh rót cho mỗi người một ly rượu nhỏ, cụng ly với Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ.

"Nương, cha, mai ta với Ôn Miểu lên tàu rồi, năm nay hai người cứ vui vẻ đón Tết đi."

Ôn Miểu cũng cụng ly với họ, rượu không nặng, là rượu dâu tằm ngâm từ tháng năm.

Uống cạn ly, Hà Hương Nguyệt trợn mắt: "Yên tâm đi, không có ngươi bọn ta càng yên tĩnh."

"Đến Kinh thị nhớ biểu hiện cho tốt."

Trước ngày tiểu niên đã mời công nhân tới lắp điện, giờ trong nhà treo thêm bóng đèn, tỏa ra ánh sáng vàng dịu. Tuy không sáng bằng đèn đời sau, nhưng cũng đủ làm căn nhà sáng rõ.

Trong ánh sáng đó, cô nhìn thấy ánh lệ lấp lánh dưới mắt Hà Hương Nguyệt, vừa ngạc nhiên lại vừa có thể hiểu được.

Mười chín năm qua, Quý Bạch Thanh chưa từng xa nhà lâu đến vậy.

Hà Hương Nguyệt miệng dao găm tâm đậu hủ, rõ ràng không nỡ mà còn ra vẻ mạnh miệng.

Quý Bạch Thanh đứng dậy ôm lấy bà cười hì hì: "Nương, ta sẽ nhớ người, đừng lo, qua Tết ta với Ôn Miểu sẽ về."

Hà Hương Nguyệt đẩy cô ra, nói dỗi: "Ngươi không về cũng chẳng liên quan tới ta!"

"Ta chỉ sợ ta nhớ Miểu Miểu thôi."

Lúc này đây, Quý Bạch Thanh mới nhận ra tính cách của mẹ mình và Ôn Miểu có mấy phần giống nhau.

Đều là miệng thì nói vậy, mà lòng thì ngược lại.

Lại vừa cười vừa đùa mấy câu, ăn xong cơm tối, tắm nước nóng xong, chui vào chăn, lúc này cô mới nhớ ra hôm nay Ôn Miểu giận mình.

Đợi đến khi Ôn Miểu cũng vào chăn, cô liền nhường lại phần chăn mình đã sưởi ấm.

"Chỗ này ta ủ ấm cho ngươi rồi, mau nằm xuống đi."

Trong phòng vẫn còn bật đèn, Ôn Miểu liếc nhìn Quý Bạch Thanh một cái, lại nhớ tới chuyện mua vé tàu lúc trưa.

Mím môi, mặt nhỏ lạnh tanh, nàng bước ngang qua Quý Bạch Thanh, lật chăn nằm xuống.

Dưới người ấm áp, là hơi ấm sót lại của Quý Bạch Thanh.

Nàng quay lưng lại, không thèm nhìn, đợi người tới dỗ.

Thấy nàng như vậy, Quý Bạch Thanh có hơi bất đắc dĩ, thở ra một hơi.

"Còn giận sao?"

Cô đưa tay chọc chọc vào bả vai Ôn Miểu từ phía sau.

Ôn Miểu hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến cô.

Quý Bạch Thanh liền tự nhiên rúc lại gần, ôm lấy vòng eo thon của nàng từ phía sau.

"Vợ à, đừng giận nữa."

"Thật hay giận dỗi."

Nghe thấy câu này, Ôn Miểu xoay người lại, trừng to mắt nhìn cô: "Rõ ràng là ngươi cứ khiến ta phải giận!"

Chuyện chỉ cần hai vé giường nằm là giải quyết xong, Quý Bạch Thanh lại cứ muốn tiết kiệm chút tiền ấy.

Xét cho cùng thì vẫn là vợ xót mình.

Hai người sát lại gần, hai gương mặt mềm dính vào nhau cọ cọ, giống như hai con vật nhỏ sưởi ấm cho nhau.

Ôn Miểu từng thấy thỏ nhà nuôi, lúc trời lạnh sẽ chen vào nhau, con nọ tựa vào con kia, dính lấy chẳng rời.

Trạng thái hiện giờ thật giống y như thế.

Ôn Miểu vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, nhích đầu ra sau, tự nhủ trong lòng, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ như vậy.

Bằng không lần sau Quý Bạch Thanh lại như thế nữa.

Chỉ dính vào nhau được một lát, Quý Bạch Thanh có hơi tiếc.

"Trên tàu không an toàn, hơn một ngày đường, chúng ta có thể thay phiên nhau nghỉ, trông hành lý, bằng không dễ bị trộm mất."

An ninh thập niên 70 không tốt lắm, chuyện trộm cắp trên tàu hoả xảy ra liên miên.

"Lúc đó ta ngồi ở mép giường là được, như vậy cũng tiết kiệm một chút."

Vé giường nằm gần tám mươi, không hề rẻ, Quý Bạch Thanh đúng là cũng tiếc tiền.

Nhưng lời giải thích này không khiến Ôn Miểu vừa lòng, nàng hỏi ngược lại: "Ngươi không mệt à?"

Nghe vậy, tim Quý Bạch Thanh mềm nhũn, hôn nhẹ lên chóp mũi nàng.

"Nếu mệt ta nhất định nói với ngươi được không? Thật đó, ta hứa."

Chứ ngủ thì chắc chắn không ngủ nổi, Quý Bạch Thanh còn phải trông hành lý, lại còn chăm vợ nữa, trên tàu phức tạp quá nguy hiểm.

Nghe lời này, Ôn Miểu vẫn thấy không thể tin hoàn toàn.

Nàng nhìn Quý Bạch Thanh đầy nghi ngờ: "Thật chứ?"

Quý Bạch Thanh gật đầu.

Nhân lúc Ôn Miểu còn chưa kịp phản ứng, cô ôm lấy Ôn Miểu, dỗ: "Được rồi, khuya thế này rồi, còn không ngủ sao?"

"Sáng mai phải dậy sớm."

Vé mua là chuyến chiều, nhưng sáng mai phải dậy sớm để dọn đồ.

Quần áo Ôn Miểu đã thu dọn gần xong, cô cũng phải kiểm lại xem có sót thứ gì không.

Quan trọng hơn là quà mang lên Kinh thị cho Ôn gia.

Dù sao cũng là ra mắt trưởng bối, rất quan trọng.

Ôn Miểu bị cô ôm rúc vào lòng, giọng ồm ồm nói: "Tắt đèn đi."

Biết nàng như thế là đã hết giận, Quý Bạch Thanh cong môi, hôn nhẹ lên trán nàng một cái.

"Tắt ngay đây."

Chăn bị lật lên rồi lại phủ xuống, không lâu sau đèn tắt, căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Hôm sau Quý Bạch Thanh dậy sớm hơn một chút, nhưng Hà Hương Nguyệt dậy còn sớm hơn, thấy cô vào bếp thì vừa tráng bánh trên chảo vừa dặn: "Nồi có nước nóng đấy, rửa mặt xong thì ăn cơm, dọn đồ luôn đi, lát nữa gọi Miểu Miểu dậy sớm một chút."

Quý Bạch Thanh gật đầu, ngáp dài rửa mặt xong liền cầm khăn nóng vào phòng, đắp lên mặt Ôn Miểu.

Cảm nhận được hơi ấm, Ôn Miểu mơ mơ màng màng mở mắt.

Một gương mặt phóng đại hiện trước mắt, Quý Bạch Thanh cười, đưa tay áp lên má nàng.

"Đến lúc dậy rồi."

Ôn Miểu rúc đầu vào gối dụi dụi, một lúc sau mới luyến tiếc chui ra khỏi chăn.

May mà lúc dậy Quý Bạch Thanh đã bỏ sẵn quần áo của Ôn Miểu vào chăn ủ nóng, lúc mặc vào cũng không lạnh.

Ngồi xổm trước bếp lửa sưởi một lát, cả người cũng ấm lên.

Ăn xong, Hà Hương Nguyệt và Quý Bạch Thanh cùng kiểm đồ cần mang đi chiều nay.

Thực ra toàn là đặc sản núi: măng khô, nấm khô, thịt thỏ gác bếp.

Lạp xưởng cũng gói hơn nửa bao, còn có rau củ: bắp cải, cải thảo... nhét đầy hai bao to.

Nhưng lúc vác cũng tiện, chỉ cần thêm đòn gánh, buộc dây gai hai bên là có thể gánh, tay vẫn còn xách được hành lý.

Quý Bạch Thanh nhìn đống đồ ấy, hài lòng gật đầu.

Dù trông hơi không được thể diện, nhưng không sao cả.

Chỉ cần cô không để tâm, ánh mắt người khác cũng chẳng làm gì được.

Nhưng Ôn Miểu nhìn đống đồ dưới đất thì hơi băn khoăn.

"Thật sự phải mang nhiều như vậy sao?"

"Có bị nhiều quá không?"

Thật ra Ôn Miểu muốn nói là những thứ này dùng tiền đều có thể mua được, vượt nghìn dặm mang lên có vẻ hơi phiền phức, nhưng nghĩ lại thì đây là tấm lòng của người nhà Quý Bạch Thanh.

Mà tấm lòng thì đâu thể mua bằng tiền.

Quý Bạch Thanh xoa cằm, lại nhìn kỹ một lượt: "Chắc cũng ổn, không sao, ta khoẻ mà, mang được."

"Với lại ta thấy nương còn muốn nhét thêm đồ, may mà ta cản rồi."

Vừa dứt lời, Hà Hương Nguyệt đã túm con gà mái trong chuồng ra, trói chân lại.

"Con gà mái này béo rồi, hai đứa mang lên Kinh thị luôn đi."

Quý Bạch Thanh liếc Ôn Miểu, ánh mắt đầy hàm ý.

Thấy chưa, ta đã nói mà.

"Nương à, không mang được vật sống lên tàu đâu." Cô khuyên.

Thực ra cô cũng không chịu nổi việc gà ị dọc đường.

Nghe vậy, Hà Hương Nguyệt hơi tiếc nuối nhìn con gà mập mạp trong tay.

Trong mắt bà, con gà này đang độ lớn, còn có thể đẻ trứng nữa.

Tiếc là tàu không cho mang vật sống.

Bà đun nước, một dao dứt khoát, gà chết ngay, vặt lông sạch sẽ.

Cuối cùng con gà được bọc kỹ, treo hai bên đòn gánh.

Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu: "......"
Không khuyên nổi, thật sự không khuyên nổi.

Cơm trưa ăn sớm, chưa đến mười một giờ họ đã lên xe bò.

Vì phải đón tàu, nên đã đặt riêng xe bò nhà chú Ngưu, nhờ ông chở họ từ thôn ra ga.

Xe bò đi chậm, lộc cộc hơn một tiếng mới tới nơi.

May mà nhìn đồng hồ vẫn kịp, còn hơn hai mươi phút nữa tàu mới khởi hành.

Đồng hồ của Quý Bạch Thanh vẫn là cái cũ mèm, trầy trụa đến nỗi nhìn không ra hình dạng ban đầu.

Chiếc đồng hồ xinh xắn Ôn Miểu tặng cô cũng mang theo, để trong vali.

Nhưng đồng hồ dù cũ vẫn là đồng hồ, trên tàu có khi sẽ bị để ý, nên cô cẩn thận nhét vào túi trong áo.

Soát vé xong, gánh hai bao đồ, tay còn xách vài thứ, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cùng lên tàu.

Tìm được chỗ của Ôn Miểu thì thấy đã có người ngồi.

Là một gã đàn ông mặt mập dữ tợn, thấy họ tới cũng chỉ thản nhiên ngồi trên giường cọ tất vào ga trải giường, mùi nồng nặc, chẳng có chút ý định nhường chỗ.

Ôn Miểu cau mày: "Đồng chí, đây là chỗ của ta."

Gã đàn ông móc răng, giọng thô lỗ: "Ngươi nói của ngươi thì là của ngươi chắc?"

Quý Bạch Thanh không chịu được thái độ đó, kéo Ôn Miểu ra sau lưng mình, lạnh lùng nhìn hắn.

"Chúng ta có vé, vé của ngươi đâu?"

Gã đàn ông khinh khỉnh nhổ một bãi nước bọt xuống đất, suýt nữa bắn lên giày cô.

"Ngươi có vé thì liên quan gì ta, ông đây muốn nằm thì nằm."

Quý Bạch Thanh hít sâu một hơi, lui về sau một bước.

"Nhân viên toa, ở đây có người chiếm giường của người khác!"

Gọi xong, tên mập kia vẫn không nhúc nhích, còn như đang xem trò vui mà nhìn họ.

May mà có bác gái đối diện tốt bụng, thấy vậy kéo tay Quý Bạch Thanh.

"Cô gái, nhân viên tàu không xử lý được vụ này đâu, hay hai ngươi cứ ngồi tạm giường ta, biết đâu lát nữa hắn đến trạm sẽ xuống."

Quý Bạch Thanh cảm ơn rồi từ chối, ngay sau đó nhân viên toa cũng tới.

Nhưng vừa nhìn thấy người chiếm giường là ai, họ lập tức khó xử.

Nữ nhân viên gầy tong, nam nhân viên cũng chẳng vạm vỡ gì, trông chẳng có chút sức lực.

"Đồng chí, để chúng ta xem còn chỗ trống nào khác không."

Thấy tên mập mặt mũi đắc ý nhìn mình, Quý Bạch Thanh không nhịn được cơn tức.

Cô xoay cổ tay một cái, bình thản nói: "Không sao, để ta tự giải quyết."

Dứt lời, cô lập tức túm cổ áo tên kia, kéo dậy.

Gã đàn ông trông cỡ hai trăm cân lúc này như con thú bông bị cô xách lên, Quý Bạch Thanh đá thẳng một cú vào mông hắn.

"Bịch!" một tiếng, gã đập mặt xuống sàn, đúng ngay bãi nước bọt ban nãy.

"A a a! Đau!" Gã rú lên.

Quý Bạch Thanh phủi tay đầy chán ghét, quay sang nhân viên toa nở nụ cười thân thiện.

"Giờ đã xong rồi, có thể giúp ta thay ga trải giường và chăn gối sạch được không?"

Lúc này nhân viên mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu, trong mắt nhìn cô đầy ngưỡng mộ.

Trước khi rời đi, nữ nhân viên còn nhỏ giọng khen: "Đồng chí, ngươi lợi hại thật đấy."

Tên mập bò dậy, cảm nhận được trên mặt ướt át, sắc mặt khó coi tột độ.

Hắn trừng Quý Bạch Thanh, như muốn đục một lỗ lên người cô.

"Ngươi chết chắc rồi!"

Quý Bạch Thanh cau mày, ghét bỏ: "Muốn ta ra tay thêm lần nữa?"

Nhớ tới sức mạnh khủng khiếp vừa rồi, cổ hắn rụt lại, cuối cùng không nói gì, gồng người rời đi.

Rất nhanh sau đó, nhân viên mang tới khăn lau sạch sàn, thay mới ga trải giường và chăn gối.

Quý Bạch Thanh lại trải thêm ga giường sạch mang từ nhà, lúc này mới ngồi dựa tường cùng Ôn Miểu.

Lúc này bác gái đối diện mới lại lên tiếng: "Đồng chí, ngươi giỏi quá, vừa ra tay đã đuổi được cái tên mặt dày đó."

Trong tay bà còn ôm một đứa trẻ quấn kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn mềm mại, đôi mắt như nho tím, đang "phì phì" thổi bong bóng nước bọt.

Thấy hai người nhìn cháu gái mình, bà nở nụ cười.

"Ta dẫn cháu gái đi gặp mẹ nó, sẽ xuống ở Ninh Thuỷ, còn các ngươi xuống ga nào?"

Quý Bạch Thanh thấy đứa bé dễ thương, không nhịn được giơ tay chọc nhẹ.

Thấy bé chăm chú nhìn ngón tay mình, cô khẽ cười.

Ôn Miểu mới lên tiếng: "Ta là thanh niên trí thức, về thăm nhà, cô ấy đi cùng ta."

Còn chưa kịp để bác gái hỏi gì, Quý Bạch Thanh đã chen vào với vẻ đầy kiêu hãnh: "Ta là người yêu nàng, đi theo để gặp gia trưởng."

Nghe vậy, bác gái có chút kinh ngạc.

Đánh giá họ từ trên xuống dưới một lượt rồi cười tươi rói.

"Đúng thật, hai đứa nhìn rất xứng đôi."

Trên tàu có lò sưởi than, nhiệt độ không thấp.

Vì e ngại mùi trong toa tàu, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều đeo khẩu trang, chỉ để lộ vùng da sạch sẽ quanh mắt.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra tướng mạo không tầm thường.

Được bác gái khen, Quý Bạch Thanh cười đến mức miệng không khép nổi.

Bé con rất hiếu động, Ôn Miểu cũng qua chơi cùng.

Thấy họ chơi vui vẻ, Quý Bạch Thanh bảo một tiếng, rồi nhờ bác gái giúp trông hành lý, tranh thủ nằm nghỉ một chút.

Tối đèn tắt, cô sẽ thức canh.

Bữa tối, xin ít nước nóng, ngâm bánh bột ngô lấp bụng.

Bác gái còn chia cho họ mấy cái sủi cảo trứng do nhà làm.

Trên tàu không tiện, gần như ai cũng mang theo lương khô.

Dù có bán cơm hộp nhưng đắt đỏ mà không ngon.

Nhưng nếu Ôn Miểu muốn ăn, Quý Bạch Thanh vẫn sẵn lòng mua.

Tối chín giờ đã tắt đèn, Quý Bạch Thanh cầm đèn pin để Ôn Miểu ngủ trước.

Bình thường Ôn Miểu đi ngủ sớm, chín giờ hơn đã nằm rồi.

Lúc này cũng không nói gì thêm, chỉ định nửa đêm dậy thay ca cho Quý Bạch Thanh.

Bác gái và Quý Bạch Thanh cùng canh đêm, tới một giờ sáng cũng bắt đầu chống đỡ không nổi, gục mặt lim dim.

Quý Bạch Thanh vẫn lắng nghe động tĩnh xung quanh, thần kinh căng thẳng.

Vali được cô ôm trong lòng, bên trong toàn những thứ quý nhất.

Hai bao thức ăn để dưới chân, đều là quà cho nhà Ôn Hướng Vinh, cũng quan trọng.

Nửa đêm, nghe thấy tiếng sột soạt, Quý Bạch Thanh bật đèn pin soi xuống đất, thấy là bác gái kia xuống giường thì thở ra nhẹ nhõm.

Bác gái nói: "Đồng chí, ta đi nhà vệ sinh một lát, phiền ngươi trông hành lý giúp."

Thấy cô gật đầu, bác gái mới bế cháu đi vệ sinh.

Ngay khi đó, người nằm sau đột nhiên xoay người, Quý Bạch Thanh sợ nàng tỉnh, liền nhẹ nhàng vỗ về dỗ ngủ.

Nhưng lông mày Ôn Miểu vẫn chưa giãn ra, chợt bị một tiếng hét chói tai xé rách màn đêm đánh thức.

"Ai cái đứa thất đức nào trộm cháu gái của ta rồi!!!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...