Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
55.
Chỉ cần nhìn biểu cảm của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh liền đoán ra được nàng đang nghĩ gì trong lòng.Tim như lõm xuống một góc, Quý Bạch Thanh nghiêng người lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhiệt độ cơ thể khác nhau truyền sang nhau qua sự tiếp xúc."Nhưng ta kiếm tiền vốn dĩ là vì ngươi và nương cha, nếu không thì đã chẳng cố gắng đến vậy rồi."Cô nhấc khóe môi Ôn Miểu lên: "Vui một chút đi, Trăn Trăn, đưa cho ngươi thì cứ yên tâm mà cầm lấy.""Người khác muốn ta còn chẳng cho.""Chỉ cho ngươi thôi."Bị Quý Bạch Thanh nhẹ nhàng dỗ dành như vậy, tâm trạng của Ôn Miểu cuối cùng cũng không còn thấp thỏm như trước.Chỉ là trước khi ngủ vẫn không quên nhấn mạnh: "Đã nói là nhà của chúng ta, vậy thì ta cũng phải bỏ ra một nửa số tiền, ta sẽ ghi lại con số, tiền của ngươi và tiền của ta phải ghi sổ riêng, sau này cưới rồi hãy gộp lại."Quý Bạch Thanh ngáp một cái, chỉ nghĩ là cứ tạm gật đầu trước đã, không nghĩ nhiều, vỗ nhẹ lưng nàng, mềm giọng đáp "ừm".Gió đêm mạnh hơn một chút, gào thét đập vào cửa sổ, thổi cành lá xào xạc rung động.Tiếng gió ào ào xen lẫn tiếng va đập âm trầm vào khung cửa, trong một góc nhỏ của thế gian, hai người cuộn trong chăn bông dày, dù có gió len lén lùa qua khe tường cũng không làm giảm đi hơi ấm trong chăn.Ấm áp, an tâm, thoải mái, là chiếc tổ nhỏ thuộc về hai người Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu.Gần đây giấc ngủ của Quý Bạch Thanh rất ổn, cũng lâu rồi không nằm mơ.Rõ ràng chẳng có chuyện gì, vẫn như thường ngày yên ổn chìm vào giấc ngủ, nhưng không lâu sau khi nhắm mắt lại bị kéo ra khỏi tổ, rơi vào màn mưa phùn lất phất.Trời âm u, mưa như kim bạc trộn lẫn tuyết nhẹ, tựa những mảnh băng nhọn rơi lên áo bông mà vẫn có thể lạnh thấu da thịt bên dưới.Linh hồn của Quý Bạch Thanh vừa nhẹ vừa nặng, nghe thì có vẻ mâu thuẫn.Đi giữa đường phố trong sắc trời xám xịt, cơ thể cô nhẹ bẫng, nhưng chiếc áo khoác rách nát ướt đẫm lại quá nặng, kéo lê cả linh hồn, khó mà bước đi nổi.Bầu trời là một mảng tro, tầng tầng lớp lớp mây chồng chất, thấm đẫm nước mưa, nặng trĩu như muốn rơi ụp xuống đất.Bị hoàn cảnh u ám bao trùm, Quý Bạch Thanh chỉ cảm thấy khó thở.Cảm xúc lên xuống bất định trong bầu không khí quanh thân chỉ toàn là bi thương.Đây là một giấc mơ đầy tang thương, Quý Bạch Thanh đã định nghĩa như vậy.Cô khát khao muốn tìm thấy bóng dáng của Ôn Miểu, mỗi một giấc mộng, đều là theo tuyến cốt truyện ban đầu mà Ôn Miểu từng trải qua.Bất kể Ôn Miểu đang trong tình cảnh gì, điều duy nhất cô muốn làm bây giờ chính là được ở bên cạnh nàng ấy.Mưa càng lúc càng nặng, từng giọt rơi xuống đất, tụ lại thành vũng nước, gợn lên từng vòng tròn lan ra.Mưa lẫn tuyết.Dù không có hình thể, Quý Bạch Thanh vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương.Mảnh băng theo chiều gió quét qua mặt cô, người đi đường càng lúc càng ít.Trời đất mênh mang, ngước nhìn, các tòa kiến trúc đột ngột nhô lên, khung cảnh trước mắt biến đổi.Mây dày tan đi, bầu trời trong trẻo hiện ra, điểm xuyết một mặt trời vàng rực.Ánh nắng chói lòa rọi xuống, Quý Bạch Thanh ngẩng đầu nhìn trời, bị ánh sáng làm chói mắt đến cay xè.Trước mặt không còn là trấn Khê Ninh quen thuộc nữa, nơi này xa lạ đến mức ngay cả xe đạp cũng trở thành vật phổ thông, trên đường hầu như ai cũng có một chiếc.Thậm chí còn thấy được vài chiếc xe hơi.Quý Bạch Thanh ôm lấy ngực, mọi thứ trước mắt quá lạ lẫm, cái chưa biết khiến cô hơi hoảng loạn.Trên người vẫn là chiếc áo bông ướt đẫm, nặng nề lạnh ngắt, đến cả ánh mặt trời cũng không sưởi khô nổi, nhưng lúc này Quý Bạch Thanh lại không để tâm đến điều đó.Cô nghĩ, rốt cuộc mình đang ở đâu?Ôn Miểu đâu? Ôn Miểu đang ở đâu?Lúc mơ hồ, bên tai vang lên âm thanh rất nhỏ, là tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng la hét.Tai cô đau như bị kim đâm."Im đi!" Cô ôm đầu ngồi thụp xuống giữa dòng người, người đến người đi, chẳng ai dừng lại vì cô.Nhưng lại có một giọng nói quái lạ hòa vào tiếng cô."Im đi."Thời không đột ngột méo mó và đông đặc, tất cả mọi người xung quanh bị hút vào một vòng xoáy.Những tòa cao ốc lùi dần, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình Quý Bạch Thanh.Âm thanh bên tai càng lúc càng rõ, cô nghe rõ được những câu nói nhỏ xíu lúc đầu."Cầu xin ngươi ——""Ta sai rồi ——"Âm thanh đột ngột dừng lại, cô ngẩng đầu lên, thở dốc từng hơi.Trời tuyết trắng xóa một mảnh.Đầu càng lúc càng đau, ngực càng lúc càng bí bách, cuối cùng cả người mềm nhũn, ngã xuống đất.Tỉnh lại lần nữa, trong phòng tối âm u, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên trong căn phòng.Đầu Quý Bạch Thanh choáng váng, thân thể mềm nhũn, chẳng có chút sức nào.Cảm giác như vẫn còn đang trong mơ, thì "két" một tiếng, cửa mở ra.Một bàn tay mềm mại dán lên trán cô."Không còn nóng như lúc trước nữa rồi."Giọng nữ mềm nhẹ dịu dàng, quanh người cũng thoảng mùi hương hoa hồng quen thuộc.Là Ôn Miểu.Quý Bạch Thanh hít mũi, mở miệng: "Ta bị sao vậy?"Vừa cất tiếng, mới phát hiện cổ họng mình đã khản đặc chẳng còn ra hình dáng, đau rát, môi khô nứt.Ôn Miểu lúc này mới phát hiện cô đã tỉnh, giúp cô kéo kín chăn lại, tránh bị nhiễm lạnh thêm lần nữa."Ngươi còn hỏi nữa, ngủ mà cũng không chịu ngoan ngoãn, nửa người nằm lộ cả ra ngoài, hôm nay sốt cả ngày đó."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh mới phản ứng được, thì ra bây giờ không phải là buổi sáng nữa.Chắc là chiều tối rồi.Mũi tắc nghẽn, cô khó thở, hơi há miệng ra.Ôn Miểu thấy vậy, đi rót một ly nước ấm mang lại cho cô.Nước ấm thấm qua cổ họng, dễ chịu hơn nhiều.Nhìn người bên cạnh dịu dàng kiên nhẫn, Quý Bạch Thanh bất giác cảm thấy ấm ức.Cơn mộng lạnh lẽo vô cớ, rõ ràng là mơ của chính mình nhưng lại luôn rơi vào thế bị động.Mà lần này, trong mơ còn không có Ôn Miểu.Cô nắm chặt cái ly trong tay không chịu đưa cho Ôn Miểu, kéo một cái không được, Ôn Miểu cụp mắt nhìn Quý Bạch Thanh, hơi bất đắc dĩ: "Làm sao vậy bạn nhỏ?"Quý Bạch Thanh ngẩng đầu, khóe mắt đỏ ửng."Ngươi ngủ cùng ta đi.""Ta sợ."Bệnh một cái là lại thành em bé thật rồi, Ôn Miểu khẽ lầm bầm, cuối cùng cũng chiều theo."Buông cái ly ra, để xuống rồi ta nằm với ngươi."Cởi áo bông và áo len rồi nằm xuống giường, tay chân Quý Bạch Thanh liền quấn lấy nàng, ôm chặt không rời.Có lẽ vì đang sốt, thân thể cô rất nóng, truyền sang người Ôn Miểu, khiến nàng có cảm giác như bị đặt trong lò sưởi.Ôm người vào lòng, hô hấp của Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng bình ổn lại, mặt chôn vào ngực nàng, hít lấy hơi thở thuộc về nàng.Một lúc lâu chỉ còn lại tiếng gió và tiếng thở đan xen của hai người.Ôm một hồi, xác nhận được người trong lòng là thật, Quý Bạch Thanh nói: "Ngươi không có ở đó."Tay Ôn Miểu đang xoa nhẹ đầu cô khựng lại, hơi nghi hoặc."Hửm?"Hơi thở của Quý Bạch Thanh gấp gáp hơn một chút, tay ôm eo nàng cũng siết nhẹ lại."Trong mơ của ta, không có ngươi."Trong giấc mơ đó, Quý Bạch Thanh cảm nhận được nỗi sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng, trong tim trống rỗng, như thể bị móc mất trái tim.Người mà cô muốn gặp không hề có ở đó.Nghe cô nói với giọng nghẹn ngào, Ôn Miểu lập tức thấy bất đắc dĩ."Giấc mơ của ngươi ta cũng đâu điều khiển được."Thấy mặt Quý Bạch Thanh lập tức lại lộ ra vẻ tủi thân.Nói xong câu đó, giọng Ôn Miểu dịu xuống đôi phần: "Thôi được rồi, lần này không có, lần sau sẽ có.""Cho dù trong mơ không có, lúc ngươi tỉnh lại, ta cũng sẽ ở đây.""Không được gạt ta." Quý Bạch Thanh cắn nhẹ một cái lên xương quai xanh của nàng.Mùa đông mặc đồ dày, cũng không lo dấu vết này bị người khác trông thấy.Nhưng đầu răng chạm vào da vẫn hơi đau, Ôn Miểu hít một hơi, tay siết lại, kéo tóc cô."Nhẹ một chút."Không biết là vì đau ở da đầu hay do giọng điệu như răn dạy của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh mới chịu thả nhẹ lực cắn, cuối cùng dùng đầu lưỡi mềm ướt liếm một cái."Xin lỗi." Cô ngoan ngoãn nhận lỗi.Ôn Miểu vốn cũng không giận gì người đang bệnh, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, ngủ thêm một lát, lát nữa dậy ăn cơm."Ngủ thêm vài tiếng nữa, lúc Quý Bạch Thanh tỉnh dậy, các triệu chứng khó chịu trên người đã đỡ đi không ít.Ôn Miểu đưa quần áo cho cô, thấy cô mặc từng cái một, bỗng cảm thấy có hơi đáng yêu.Quấn mình lại như một con chim cánh cụt tròn vo.Vừa đặt chân xuống đất, Quý Bạch Thanh còn thấy đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa ngã sấp xuống.May mà Ôn Miểu đỡ kịp một tay bên cạnh, Quý Bạch Thanh thuận thế nắm lấy tay nàng, lúc này mới ra khỏi phòng.Hà Hương Nguyệt đã nấu cơm xong, trong nhà tràn ngập mùi thức ăn.Trên bàn có một chiếc đèn dầu đang cháy, gió nhẹ lùa vào làm ngọn lửa lay động, ánh sáng chập chờn, bóng mấy người hắt lên tường, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền lay mạnh.Hà Hương Nguyệt nhìn cũng thấy bực bội đôi chút, sau khi để Ôn Miểu các nàng ngồi xuống ăn cơm, bèn bàn bạc: "Hay là chúng ta bỏ tiền ra kéo điện vào nhà đi?"Nghe vậy, đũa trong tay Quý Bạch Thanh suýt nữa rơi xuống. Có chút không tin được đây là lời mẹ mình nói ra.Phải biết rằng, Hà Hương Nguyệt tuy có rộng rãi chút trong khoản ăn mặc, nhưng những chỗ khác thì tiết kiệm được là tiết kiệm.Quý Bạch Thanh đã sớm muốn kéo điện về nhà, còn đi hỏi Lý Hướng Đông, biết là công xã đã kéo lưới điện, trong thôn cũng có cột điện, nhưng kéo dây điện vào từng nhà thì phải tốn thêm bảy mươi đồng, sau đó còn phải trả tiền điện hàng tháng.Cô cứ tưởng Hà Hương Nguyệt nhất định sẽ không đồng ý, đã nghĩ sẵn luôn việc giấu bà gọi thợ điện đến làm, không ngờ bà lại chủ động đề cập đến chuyện này.Quý Bạch Thanh cẩn thận dò hỏi, giọng khàn khàn vì bệnh: "Vậy nương, bên nhà mới của ta cũng kéo một đường dây điện nhé."Hà Hương Nguyệt gật đầu dứt khoát: "Kéo, tiền tiêu rồi thì kiếm lại là được."Ôn Miểu nhẹ nhàng gật đầu ở bên cạnh: "Dì nói đúng, có điện thì tiện hơn nhiều, còn tiết kiệm được tiền dầu hỏa."Nghe vậy, Hà Hương Nguyệt cười tươi roi rói."Đúng đó, ta cũng nghĩ như vậy."Liếc nhìn con gái đang ăn trứng hấp, Hà Hương Nguyệt nghiêng đầu dặn Quý Vĩ: "Ngày mai đem về một bao than, trời càng lúc càng lạnh."Quý Vĩ gật đầu.Cơm nước xong, Quý Bạch Thanh vẫn đang bệnh, không tắm được.Cô chui vào chăn, không bao lâu Ôn Miểu cũng chui vào.Ôm nàng trong lòng, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh lại chẳng dám ngủ.Lông mi khẽ động, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ về kế hoạch sắp tới.Thăm người thân, ăn Tết, cốt truyện gốc... đủ loại ý nghĩ lấp đầy đầu óc.Đầu đau âm ỉ, thái dương cũng căng nhức.Tay đang đặt trên eo Ôn Miểu nhẹ nhàng rời ra, day day huyệt thái dương.Trong mơ Ôn Miểu cảm nhận được động tác ấy, liền rúc lại gần cô thêm chút nữa, giọng nói mềm mại lẩm bẩm, không nghe rõ cụ thể là gì, chỉ biết là đang dỗ dành cô.Lông mày Quý Bạch Thanh giãn ra, cơn buồn ngủ ập đến không báo trước, bất chấp chủ thể có muốn hay không, mí mắt cô khép lại.Cơn bệnh kéo dài suốt ba ngày mới dứt, may mà Ôn Miểu đủ kiên nhẫn, cũng khiến Quý Bạch Thanh lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác được người khác chăm sóc.Bệnh vừa mới đỡ, Lý Hướng Đông đã đến gọi Quý Bạch Thanh đi mổ heo đón Tết.Suốt một năm qua, mỗi ngày cho heo ăn cám, nuôi heo mập mạp, sau khi nộp đủ trọng lượng yêu cầu cho công xã, còn dư lại hai con, một lớn, một nhỏ.Giết heo xong, thịt sẽ được chia cho thôn dân.Quý Bạch Thanh nhận lời.Hôm mổ heo, cô mặc ít hơn thường ngày, sáng sớm đã xách dao đi đến chuồng heo.Ôn Miểu đi cùng bên cạnh, xách theo một cái rổ.Tới nơi mới phát hiện thôn dân đến còn sớm hơn Quý Bạch Thanh, một đám người tụ tập vừa nói chuyện vừa đợi.Thấy Quý Bạch Thanh các nàng đến, âm thanh càng ồn ào thêm một chút.Một bà thím dắt theo cháu gái nhỏ, bị gió thổi rụt cả cổ lại, lên tiếng: "Bạch Thanh, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, mọi người đều đang đợi ngươi đấy!"Chia thịt là chuyện lớn trong thôn, dựa theo đầu người, ít thì mỗi người cũng được vài lạng, nhiều thì một cân.Năm nay còn dư lại hai con heo, tức là thuộc loại nhiều.Mọi người đều mong ngóng Tết này có thể ăn được thêm chút thịt.Một tay Quý Bạch Thanh cầm dao, tay kia nhét vào túi áo Ôn Miểu để ủ ấm cho nàng, mùa đông dù có mặc kín mít, tay Ôn Miểu phần lớn vẫn lạnh như băng.Quý Bạch Thanh người nóng, lòng bàn tay ấm, rất dễ truyền nhiệt qua cho Ôn Miểu, khiến tay nàng ấm lên đôi chút.Nghe bà thím nói vậy, cô xoa tay Ôn Miểu, rồi rút tay ra khỏi túi, xắn tay áo: "Đến liền đây, thím đừng sốt ruột."Mọi người nhường chỗ cho cô, mấy người hợp sức dùng dây thừng trói bốn chân heo, khiêng đến chỗ trống.Con heo béo ụt ịt kêu mấy tiếng, Quý Bạch Thanh canh chuẩn thời cơ, dứt khoát cắt cổ heo.Đợi máu chảy xong, người khác mang mấy thùng nước sôi đổ lên thân heo, cạo sạch lông, Quý Bạch Thanh bắt đầu mổ thịt.Con thứ hai cũng làm theo quy trình đó, trước bàn mổ đã xếp hàng dài chờ sẵn.Ghi chép viên là Văn Tú Mai lấy sổ hộ khẩu của từng nhà ra, hỗ trợ Quý Bạch Thanh chia thịt.Tổng cộng hơn bốn trăm cân thịt, mỗi người có thể chia được một cân.Quý Bạch Thanh có kinh nghiệm mổ thịt, mỗi lát cắt ra đều gần như chính xác trọng lượng cần thiết.Chia thịt cho người dân xếp hàng, chẳng mấy chốc là xong.Ngoài thôn dân, các trí thức trẻ được phân về làng cũng có phần.Thẩm Niệm Niệm bọn họ xếp cuối.Đến lượt thì phần thịt ngon chẳng còn lại bao nhiêu.Thẩm Niệm Niệm liếc qua đống thịt trên thớt, mím môi, định chỉ đại vào một chỗ thịt, thì chợt thấy rổ thịt dưới bàn có hai khúc lòng già.Mắt nàng sáng lên, chỉ đại một miếng thịt mông rồi nói với Quý Bạch Thanh."Cho ta chút lòng già đi."Quý Bạch Thanh nhìn nàng một cái, lạnh nhạt: "Cái đó là của ta."Thẩm Niệm Niệm nghẹn lời: "Ngươi không thể chia cho ta một chút sao? Hơn nữa cái đó rõ ràng hơn một cân rồi."Trong giỏ còn có cả miếng thịt đỏ au.Nàng đảo mắt, bắt đầu dọa nạt: "Ngươi giấu thịt, cẩn thận ta mách trưởng thôn."Tưởng rằng như vậy Quý Bạch Thanh sẽ sợ, ai dè cô vẫn bình tĩnh vô cùng, như chẳng hề bị ảnh hưởng."Vậy ngươi đi mách đi."Lời qua tiếng lại bị Tôn đại nươmg chưa đi khỏi nghe được, nháy mắt cười."Thẩm trí thức, ngươi không biết sao? Cái đó là tiền công của đồ tể.""Đâu có gì sai."Nghe vậy, Thẩm Niệm Niệm đành xách phần thịt của mình, tiu nghỉu bỏ đi.Chia xong thịt và tiết heo, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đem về nhà cất xong, lại lấy vài cái túi chuẩn bị tới kho lãnh lương thực.Hôm nay ngoài giết heo còn chia cả lương thực.Dựa vào công điểm của mỗi người trong năm, quy đổi thành lương thực và tiền.Tới nơi thì kho hàng đã chật kín người, mọi người chen chúc trước cửa, chỉ cần có người ra là lại xô nhau vào.Lý Hướng Đông và Quý Vĩ phải lớn tiếng hét: "Xếp hàng! Xếp hàng! Mọi người giữ trật tự chút!"Đám người vẫn giả như không nghe thấy, cho đến khi Lý Hướng Đông sắp nổi giận thật, dọa sẽ không chia nữa, họ mới ngoan ngoãn xếp hàng.Công điểm của Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu không đổi lấy tiền, mà lấy hoàn toàn bằng lương thực, chia theo tỷ lệ 7:3 gạo trắng và gạo lứt.Dù Quý Bạch Thanh bình thường không hay đi làm, nhưng có công điểm từ xây trường và vụ mùa đôi, tính ra cũng không ít.Ôn Miểu làm giáo viên, mỗi ngày đều đạt công điểm tối đa, cộng lại còn nhiều hơn Quý Bạch Thanh.Riêng việc vác gạo thôi đã phải đi tới đi lui mấy lượt, khiến người khác nhìn vào cũng thấy đỏ mắt.Lãnh xong gạo, hai người chất gạo trong nhà chính, nhìn đồng hồ đã hai giờ trưa.Hà Hương Nguyệt và mọi người vẫn đang bận chia gạo, Quý Bạch Thanh đem lòng heo rửa sạch, từ vại dưa cải muối lấy ra ít đậu ngâm, thêm chút ớt băm xào lên.Lòng non thì nấu canh với trứng, thêm một món nữa.Giữ lại phần trong nồi để nóng, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu ăn trước.Ăn xong, cô lật lịch ra xem, hôm nay là 23, mai là tiểu niên (cúng ông táo ở miền nam TQ).Cô đã bàn với Ôn Miểu, sẽ ăn tiểu niên ở trấn Khê Ninh, 25 khởi hành đi Kinh thị.Cơm tối xong, hai người cùng đến nhà trưởng thôn xin nghỉ.Nghe Ôn Miểu nói đi thăm người thân, Lý Hướng Đông đồng ý ngay không do dự.Nhưng biết Quý Bạch Thanh cũng đi, ông cau mày, quở trách: "Ôn trí thức người ta là về nhà, ngươi chen vào làm gì."Không lay được người lớn, Lý Hướng Đông muốn thuyết phục người nhỏ.Quý Bạch Thanh không thích người khác chỉ trỏ vào chuyện tình cảm của mình, nhưng vì phải nhờ phê duyệt nghỉ phép, đành kiên nhẫn giải thích: "Ta và Ôn Miểu đi Kinh thị ra mắt trưởng bối."Lý Hướng Đông rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng Quý Bạch Thanh cắt lời: "Trưởng thôn, nếu ta nói không thông, ta sẽ bảo cha ta đến nói với ngươi."Nghe vậy, Lý Hướng Đông lập tức câm nín."Thôi được rồi, cho nghỉ là được chứ gì!"Viết xong giấy giới thiệu và đơn xin nghỉ, đóng dấu, Lý Hướng Đông phất tay đuổi hai người đi.Lấy được thứ mình muốn, Quý Bạch Thanh không tính toán thêm với ông nữa.Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh liền quất thẳng vào mặt.Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu vào lòng, tóc cô bị gió thổi bay loạn lên.Ban ngày đã gió lớn, buổi tối còn dữ dội hơn.Mới đi được vài bước, ngoài tiếng gió rít, Quý Bạch Thanh bỗng nghe thấy giọng nữ vang lên lanh lảnh.Quay đầu lại, thấy bóng người dưới ánh đèn pin loáng lên, là Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên.Chắc hai người cũng thấy cô, bước chân họ hơi khựng lại rồi tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng vào nhà trưởng thôn.Thấy bóng người khuất khỏi tầm mắt, Quý Bạch Thanh mới thu lại ánh nhìn.Ôn Miểu giục cô: "Thôi, về nhà đi."Nàng mặc đồ rất dày khi ra ngoài, cổ quấn khăn, đầu đội nón, không lạnh. Nhưng mới một lúc mà má và tai Quý Bạch Thanh đã đỏ ửng vì bị lạnh.Quý Bạch Thanh gật đầu, về đến nhà liền cất giấy giới thiệu vào ngăn kéo, hai người ngâm chân bằng nước ấm rồi mới chui vào chăn.Chăn bông là loại mới chần năm ngoái, đắp lên người dày và nặng, khiến người ta thấy yên tâm.Chỉ là trong chăn vẫn lạnh, hai người phải dán sát vào nhau mới truyền được hơi ấm.Nghĩ tới vừa gặp nam nữ chính, Quý Bạch Thanh nói: "Chắc Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên cũng về Kinh thị."Ôn Miểu nhắm mắt, uể oải "ừ" một tiếng, cũng không bất ngờ lắm.Chỉ là Quý Bạch Thanh linh cảm, không khéo đến Kinh thị rồi vẫn sẽ chạm mặt bọn họ.Tốt nhất là đừng gặp.Cô kéo chăn lên, che đi đoạn cổ còn lộ ra ngoài, thì thầm với Ôn Miểu: "Thật ra ta hơi hồi hộp.""Cảm thấy thật kỳ lạ, cứ tưởng còn lâu mới đến Tết, vậy mà thời gian trôi nhanh như chớp."Câu này Ôn Miểu đã nghe cô lặp lại cả trăm lần, tai cũng muốn mọc kén.Nàng xoa xoa tai, vỗ nhẹ lưng Quý Bạch Thanh."Đừng lo, không có gì đáng sợ cả, có ta ở đây.""Bà nội và mọi người nhất định sẽ thích ngươi."Quý Bạch Thanh vẫn lo: "Nếu bà nội nhất quyết đưa tiền bảo ta rời xa ngươi thì sao? Dù ta chắc chắn sẽ không nhận tiền."Chuyện như trong tiểu thuyết thường thấy.Ôn Miểu: "... Không đâu."Quý Bạch Thanh còn muốn nói tiếp, cuối cùng Ôn Miểu hơi mất kiên nhẫn, đưa tay bịt miệng cô."Thôi đủ rồi, có gì mai nói tiếp."
"Ngủ đi."Quý Bạch Thanh bị ép im lặng, chớp mắt mấy cái, cuối cùng đành ấm ức gật đầu.Sáng hôm sau, trạm thực phẩm mổ heo, Quý Bạch Thanh dậy sớm, Ôn Miểu cũng chuẩn bị đi theo cô.Mùa đông ra ngoài, đạp xe trên đường, gió như muốn thổi bay cả người lẫn xe.Gió làm tay đỏ bừng, lạnh đến mức vào nhà rồi mà vẫn chưa hoàn hồn.Nhưng Ôn Miểu thì bướng, khuyên cũng chẳng được.Cuối cùng chỉ còn cách để nàng mặc dày thêm, đeo găng tay, quàng khăn, đội nón.Ôn Miểu cũng kiểm tra cô kỹ lưỡng, thấy cô mặc đủ ấm mới chịu xuất phát.Không kịp ăn sáng, gió lớn, đạp xe cũng vất vả hơn hẳn.Trời còn chưa sáng hẳn, Ôn Miểu cầm đèn pin soi đường phía trước cho Quý Bạch Thanh.Tay đeo găng, dù vẫn bị gió thổi lạnh toát chỉ sau một lúc.Ôn Miểu cầm đèn pin giúp cô, còn kiêu ngạo nói: "Nếu ta không đi cùng ngươi lên trấn, ai sẽ soi đèn cho ngươi?"Ý là, nàng rất hữu dụng.Gió quá lớn, tai Quý Bạch Thanh lại bị nón che kín, chỉ cảm nhận được người phía sau nói gì đó.Cô vừa mở miệng thì liền bị gió lạnh ùa vào, buốt từ miệng xuống bụng."Ngươi nói gì đó?"
Sợ Ôn Miểu nghe không rõ, cô cố tình nói to hơn.Ôn Miểu: "... Không có gì!"Thôi vẫn là đợi đến nơi rồi nói chuyện, hét to một hồi đau cả họng.
"Ngủ đi."Quý Bạch Thanh bị ép im lặng, chớp mắt mấy cái, cuối cùng đành ấm ức gật đầu.Sáng hôm sau, trạm thực phẩm mổ heo, Quý Bạch Thanh dậy sớm, Ôn Miểu cũng chuẩn bị đi theo cô.Mùa đông ra ngoài, đạp xe trên đường, gió như muốn thổi bay cả người lẫn xe.Gió làm tay đỏ bừng, lạnh đến mức vào nhà rồi mà vẫn chưa hoàn hồn.Nhưng Ôn Miểu thì bướng, khuyên cũng chẳng được.Cuối cùng chỉ còn cách để nàng mặc dày thêm, đeo găng tay, quàng khăn, đội nón.Ôn Miểu cũng kiểm tra cô kỹ lưỡng, thấy cô mặc đủ ấm mới chịu xuất phát.Không kịp ăn sáng, gió lớn, đạp xe cũng vất vả hơn hẳn.Trời còn chưa sáng hẳn, Ôn Miểu cầm đèn pin soi đường phía trước cho Quý Bạch Thanh.Tay đeo găng, dù vẫn bị gió thổi lạnh toát chỉ sau một lúc.Ôn Miểu cầm đèn pin giúp cô, còn kiêu ngạo nói: "Nếu ta không đi cùng ngươi lên trấn, ai sẽ soi đèn cho ngươi?"Ý là, nàng rất hữu dụng.Gió quá lớn, tai Quý Bạch Thanh lại bị nón che kín, chỉ cảm nhận được người phía sau nói gì đó.Cô vừa mở miệng thì liền bị gió lạnh ùa vào, buốt từ miệng xuống bụng."Ngươi nói gì đó?"
Sợ Ôn Miểu nghe không rõ, cô cố tình nói to hơn.Ôn Miểu: "... Không có gì!"Thôi vẫn là đợi đến nơi rồi nói chuyện, hét to một hồi đau cả họng.