Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
106.
Nghe bà ấy nói vậy, người phụ nữ bụng bầu đứng bật dậy, xắn tay áo, giọng chua ngoa: "Nếu bảo nhà hắn ngon thì ngày nào cũng qua mà mua! Nhà chúng ta mỗi ngày đều không đủ để bán, thiếu gì một người như bà!"Nói xong, ả đảo trắng mắt, chống nạnh quay phắt về chỗ.Nếu không nể ả còn mang thai, e bà cô kia đã lao lên đánh nhau một trận!Bà cô tức nghẹn, nhổ toẹt xuống đất, cố ý nói thật to cho mọi người đều nghe: "Dù có bớt ngần ấy tiền ta cũng không qua mua nhà các người. Dở sống dở chết còn bảo ta kiếm chuyện? Sao không tự nghĩ xem đồ nhà mình có vấn đề? Tiểu đồng chí đây bán sao không ai nói khó ăn?" Lời vừa dứt, những người đang định qua quầy đôi vợ chồng kia khựng lại, thoáng do dự."Thật đến mức ấy à?""Hôm qua ta ăn vị ngọt thấy cũng được mà.""Ta muốn nếm vị cay, hay là qua bên đối diện mua đi..."Nghe mọi người bàn tán, Quý Bạch Thanh khoái chí xem náo nhiệt, còn tiện tay đổ thêm dầu: "Ở chỗ ta, chỉ cần không cố tình gây sự, thấy dở là hoàn tiền a!""Ngươi!" Gã đen gầy chỉ thẳng cô, rồi nghiến răng nói liều: "Băng phấn nhà ta vị vẫn ổn! Vừa rồi mụ kia miệng có vấn đề nói bừa, mọi người đừng nghe! Thôi thế này, hôm nay cho tất cả người đang có mặt rẻ thêm, một hào rưỡi một chén!"Giảm một phát năm xu!Không ít người thấy hời, dù trước đó có lời bà cô kia, nhưng chênh một hào rưỡi vẫn quá hấp dẫn, do dự vừa nảy ra liền tan biến, thi nhau móc tiền mua trước sạp họ.Cũng có một ít người vẫn sợ mất tiền mua phải đồ dở, nên vẫn sang bên Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh múc băng phấn, nhận tiền, lại giới thiệu thêm lọ tương ớt bày bên cạnh.Thực ra bây giờ thu nhập chính là nhờ tương ớt, lợi nhuận của băng phấn chẳng đáng bao nhiêu, Quý Bạch Thanh không muốn tranh hơn thua, chỉ là chán ngán cái kiểu khiêu khích hết lần này đến lần khác của họ.Đợi hàng bên cô bán gần hết, định thu về, thì bên kia họ cũng vừa khéo bán xong.Rõ ràng Quý Bạch Thanh đi trước một bước, thế mà đôi vợ chồng kia lại nghênh ngang chen đẩy, xô cô lệch sang một bên.Cô dứt khoát né sang, nhường họ đi trước.Thấy vậy, hai người còn tưởng Quý Bạch Thanh sợ rước họa, họ vênh mặt kiêu căng, hừ mũi khinh bỉ khi lướt qua cô.Quý Bạch Thanh: "..."Cô lập tức hối hận vì mới nãy nhường đường, thật là cho bọn họ mặt mũi!Biết vậy vừa rồi phải chen ngược lại mới đúng.Đứng tại chỗ nghiến răng, Quý Bạch Thanh quyết lần sau trả lại đủ.Trước khi về, cô đạp xe ghé hợp tác xã một chuyến, bánh kẹo ở nhà không còn nhiều. Khi mua bánh đậu nành, cô chợt thấy cạnh đó đã bày bánh trung thu.Thoáng ngẩn người, tính kỹ ngày, mới sực nhớ hôm nay Bạch Lộ, mai đã là Trung Thu.Quả thật những ngày được hạnh phúc bao bọc trôi rất nhanh, vất vả mỗi ngày cũng hóa nhẹ tênh.Mày mắt cô mềm lại, cong môi cười, tiện tay lấy mấy cái bánh, lại mua thêm ít đồ ăn. Trung Thu năm ngoái cô với Ôn Miểu tự làm bánh, năm nay không định bày vẽ vậy nữa.Vừa về tới nhà, trên bàn đã đặt vài món ăn, hương theo gió lẫn vào mũi cô.Cất xe, đem đồ mới mua vào tủ, cô không thấy Ôn Miểu ở phòng khách hay bếp.Mở cửa phòng ngủ mới thấy Ôn Miểu đang đứng trước bàn, chăm chú nhìn gì đó.Nghe tiếng mở cửa, Ôn Miểu quay đầu, trong mắt vẫn còn sự mừng rỡ.Nàng nói: "A Thanh, mau đến xem, Miên Miên mở mắt rồi!"Quý Bạch Thanh cũng ngạc nhiên, hôm qua hai mắt còn nhắm tịt, mở nhanh như vậy?Ghé sát nhìn, mí mắt vốn khép của Ôn Miên Miên khẽ hé, lộ con ngươi còn phủ một lớp màng xanh.Mí sụp như còn chưa tỉnh ngủ, chỉ thi thoảng cử động đầu, ria mép quanh mõm vàng cam lại rung rung.Có vẻ ngửi thấy hơi của hai "mẹ", mèo con bắt đầu cất giọng meo meo."Đút sữa cho nó chưa?" Quý Bạch Thanh hỏi.Ôn Miểu chống cằm gật đầu: "Nấu cơm xong ta đút sữa cho nó rồi, cũng bài tiết rồi."Quý Bạch Thanh đưa một ngón tay chấm chấm lên đầu nhỏ của mèo con: "Mèo hư, còn kêu gì nữa?"Mèo con dĩ nhiên không hiểu, lại càng kêu hăng say.Cô trượt ngón tay xuống cái bụng căng tròn của nó, khẽ cù hai cái liền bị hai chân trước ôm chặt.Khoảnh khắc ngón tay bị lông mượt quặp lấy, cô khựng nhẹ, tâm trạng bỗng vi diệu.Ôn Miểu thấy cô sững ra, cười giải thích: "Sáng nay mang Miên Miên vào văn phòng, bé mèo cứ phải ôm ngón tay thế mới ngủ.""Nó hơi dính người." Nàng nhận xét.Quý Bạch Thanh gật gù, đương nhiên: "Ôn Miên Miên giống Ôn Miêu Miêu, Miêu Miêu thì giống... mommy."Ôn Miêu Miêu?Ôn Miểu chậm nửa nhịp mới hiểu là gọi mình.Nàng khẽ oán trách: "Ngươi lại gọi bừa."Quý Bạch Thanh lắc lắc ngón tay, nhìn mèo con đong đưa theo động tác, trong mắt cười càng sâu."Không gọi Ôn Miêu Miêu thì gọi gì? Có 'Mèo' mới sinh được mèo con Miên Miên chứ."Liếc nàng một cái, Quý Bạch Thanh hỏi: "Ngươi không phải mommy của nó sao?"Má Ôn Miểu ửng hồng, nếu không biết mình là người, tuyệt đối không thể sinh mèo, suýt nữa đã bị cô tẩy não.Nàng liếc Quý Bạch Thanh, thấy cô còn đang chơi với mèo, má phồng nhẹ: "Ngươi cũng là mẹ của Ôn Miên Miên, vậy ngươi là Quý Miêu Miêu à?"Đặt cái danh đó lên mình, Quý Bạch Thanh chỉ thấy gượng, đặt lên Ôn Miểu lại đáng yêu.Nhưng... thấy Ôn Miểu còn hậm hực, cô mỉm cười: "Có thể là.""Ồ." Nghe cô chịu nhận, Ôn Miểu lại thấy... vui vui.Nếu Quý Bạch Thanh cùng nàng nhập hội, hình như cũng không tệ.Không đúng, người sao sinh ra mèo được chứ?!Ôn Miểu sắp bị chính mình làm lú.Tất cả là tại Quý Bạch Thanh!Quý Bạch Thanh nghiêng đầu, thấy Ôn Miểu cúi mặt không biết nghĩ gì.Sức mèo con có hạn, chơi chốc lát đã ngủ.Cô rút tay ra, vò vò đầu Ôn Miêu Miêu, "Nghĩ gì đó?"Ôn Miểu lắc đầu, chuyển đề tài: "Ra ngoài đi, tới giờ ăn rồi."Tết Trung Thu rơi vào thứ tư, Quý Bạch Thanh phải lên trạm thực phẩm giết heo.Cố ý để riêng cho mình một tảng sườn ngon, bán thịt xong cô xách theo sườn về nhà.Về tới nhà lại thấy hai người không ngờ tới.Thấy Mai Tự và Mai đại nương đang ngồi trò chuyện với Hà Hương Nguyệt và Ôn Hướng Vinh, Quý Bạch Thanh hơi sửng sốt."Bạch Thanh về rồi." Mai đại nương thấy cô, trước mở miệng."Mai đại nương, dì Mai, sao hai người tới?"Mai Tự mỉm cười: "Dạo trước công vụ nhiều, cứ đi công tác suốt, vẫn chưa thu xếp được thời gian ghé thăm."Ánh mắt lướt qua Ôn Hướng Vinh, còn chưa kịp đối diện đã vội dời đi, nói tiếp: "Hôm nay rảnh, nhân dịp này, mang chút quà sang."Lời Mai Tự không phải giả. Từ tháng tư đến giờ, bà chạy đi chạy lại giữa các thị trấn, quả thực không rảnh sang thăm Ôn Hướng Vinh.Khi Ôn Hướng Vinh bị hạ phóng, Mai Tự cũng không giúp được gì nhiều, trong lòng áy náy, lại ngại chạm mặt trực tiếp.Chỉ lúc Ôn Hướng Vinh nằm viện mới ghé một hai lần, đứng ở cửa, chẳng dám vào.Giờ khó khăn lắm mới rảnh, vì tư tình, bà vẫn muốn nhìn Ôn Miểu và Ôn Hướng Vinh, tiện mang chút quà đã chuẩn bị sẵn.Bà cũng không dám đi một mình, sợ Ôn Hướng Vinh còn để bụng, nên kéo Mai đại nương đi cùng.May lúc gặp, Ôn Hướng Vinh cũng không nói gì nhiều, thậm chí còn hiền hòa chào hỏi. Thấy Ôn Hướng Vinh khí sắc tốt, tinh thần phấn chấn, Mai Tự cũng thở phào.May mà Ôn Miểu có Quý Bạch Thanh chăm, Quý Bạch Thanh cũng bằng lòng chăm Ôn Hướng Vinh.Biết lý do Mai Tự đến, Quý Bạch Thanh gật đầu tỏ ý hiểu, thấy hai người ngồi chưa lâu đã định cáo từ, cô liền giữ: "Vậy dì Mai với đại nương ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng về?"Dưới đất đặt chừng ấy quà, ít nhiều cũng nên giữ lại dùng bữa.Câu này ban nãy Hà Hương Nguyệt đã nói một lần, nhiệt tình mời ở lại dùng cơm, còn giục Quý Vĩ vào bếp chuẩn bị bữa trưa.Nhưng Mai Tự với Mai đại nương cứ khăng khăng từ chối, khuyên thế nào cũng không ở, Hà Hương Nguyệt tuy tiếc nhưng không thể ép.Sau lời mời của Quý Bạch Thanh, Mai Tự còn đang định từ chối thì nghe Ôn Hướng Vinh nói: "Đã đến rồi, thì ở lại ăn một bữa đi."Mai Tự không nói nổi lời từ chối nữa.Năm xưa bị Ôn Hướng Vinh nhìn thấu tình ý mình dành cho Ôn Linh Nguyệt, tuy bà không nói gì, nhưng Mai Tự đối diện bà lúc nào cũng nơm nớp, khi ấy cũng như bây giờ, Mai Tự đều khao khát được đối phương thừa nhận.
Bây giờ Ôn Hướng Vinh mở miệng giữ ở lại, Mai Tự không tài nào từ chối.Ngay cả Mai đại nương cũng nhìn sang, đợi thái độ Mai Tự. Dưới ánh mắt mọi người, Mai Tự mím môi, cuối cùng khẽ gật: "Vậy làm phiền Hương Nguyệt và dì Ôn."Thấy không khí hòa hoãn, Quý Bạch Thanh đặt đồ xuống, mang sườn vào bếp cho Quý Vĩ hầm, còn mình trở về phòng.Không bao lâu Ôn Miểu cũng vào, tiện tay bế mèo vào đặt lên bàn. Hôm nay mắt Miên Miên mở to hơn, lớp màng xám xanh rút đi chút, nhưng vẫn chưa đoán ra màu thật.Quý Bạch Thanh đoán mắt nó sẽ vàng.Nhìn mèo lạch bạch bò trên bàn, Ôn Miểu ngồi mép giường, những ngón tay trắng thon xoắn vào nhau, có vẻ bối rối.Nghĩ hồi lâu, nàng mới chậm rì mở miệng: "Dì Mai... hình như có gì đó không ổn?"Nói ra lại thấy kỳ, nàng đổi cách nói:
"Ý ta là, dì và mẹ... chỉ là bạn thôi sao?"Thoạt đầu Ôn Miểu cũng tưởng Mai Tự với Ôn Linh Nguyệt chỉ là bạn bè bình thường, nhưng giữa bạn bè, có cần chăm sóc đến vậy không?
Điều khiến Ôn Miểu nghi nhất là cách Mai Tự đối mặt Ôn Hướng Vinh.Bà như có chút sợ Ôn Hướng Vinh, không phải sợ kiểu khiếp đảm, mà lẫn trong đó là nhiều thứ nàng chưa hiểu.Ôn Miểu nhìn ra vài phần lấy lòng của Mai Tự đối với Ôn Hướng Vinh.
Nhưng vì sao? Thân phận Ôn Hướng Vinh bây giờ bình thường lắm, cách Mai Tự cả ngàn dặm.
Ấy vậy Mai Tự lại mong được bà yêu thích, công nhận; rõ là hơi lạ.Vì thế, lần đầu Ôn Miểu hoài nghi tình cảm Mai Tự dành cho Ôn Linh Nguyệt.Nghĩ đến mối ràng buộc của chính mình với Quý Bạch Thanh, đem hai người đặt vào thân phận giống nhau, nàng lại thấy... giải thích được.Giọng nàng rất không chắc: "Dì Mai... thích mẹ ta sao?"Quý Bạch Thanh búng tay "tách" một tiếng, phụ họa: "Ta lúc đó nhìn cũng thấy giống, nhưng không chắc, nên chưa nói với ngươi."Hai người cùng im lặng một lúc, Ôn Miểu lặng lẽ ôm eo Quý Bạch Thanh.Chuyện của bậc trưởng bối, các nàng khó bình luận.
Cảm giác duy nhất chính là may mà nàng và Quý Bạch Thanh đều kiên định với nhau, dù trên đường có khúc quanh, cuối cùng cũng không lỡ nhau.Ôm nhau trong yên tĩnh một chốc, hai người mới ra ngoài bầu bạn với khách.Từ khi nảy sinh nghi ngờ ấy, Ôn Miểu nhìn Mai Tự hơi mất tự nhiên, cứ thấy lạ lạ.
May mà Mai Tự với Mai đại nương cũng không ở lâu, ăn xong bữa trưa, lại khước từ ở lại ăn tối rồi cáo từ.Buổi chiều, Ôn Miểu sang chỗ Hà Hoa dạy Tiểu Mễ với Mãn Mãn làm bài, Hà Hương Nguyệt với Ôn Hướng Vinh không chịu ngồi yên, rủ nhau ra đầu thôn dạo, Quý Vĩ cũng có việc, bị gọi đi họp.Quý Bạch Thanh ở nhà một mình, chuẩn bị nguyên liệu làm băng phấn, vừa chăm mèo con.
Cho mèo uống sữa xong, cô vào bếp loay hoay các loại gia vị. Cô muốn thử làm ra các loại nước cốt dùng kiểu như "lẩu cay mala" hay "gà xiên nhúng".Mùa đông mà húp một chén, nóng hôi hổi, vừa thơm vừa cay, người Tiêu Nam đa phần thích ăn, chắc chắn bán chạy.
Những video món này cô đôi khi cũng lướt thấy, chỉ là đã lâu, khó nhớ công thức chuẩn, đành tự mày mò từng chút, xem có pha ra vị nền hợp được không.
Tay nghề nấu nướng cô cũng có chút thiên phú: lần đầu đã khá tốt, chỉ là chưa đủ dậy hương, trộn mì thì ngon.
Cô ghi chép định lượng, bắt đầu lần hai.
Vài bận sau, khó tránh pha ra vài thứ chấm quá dở, mặn quá, cay quá, ngọt quá.
May là cuối cùng cũng ra được vị gần với lẩu cay mala.Nhìn đống gia vị bị mình tàn sát, cô chột dạ, bày kế hủy thi diệt tích. Cảnh này tuyệt đối không thể để Hà Hương Nguyệt thấy, không thì kiểu gì cô cũng ăn mắng.Hôm nay là Tết Trung Thu, tối phải ăn thịnh soạn hơn. Cô rửa cải thảo, bún, khoai tây thái lát, lặt nhặt bảy món tám món, định lát nữa dùng phần sốt cuối cùng nấu một nồi lẩu cay.Ra vườn hái rau, dọc đường mũi tràn hương quế, cây quế trong thôn đua nở, lúc này đặc biệt rộ, những bông vàng nhỏ như hạt gạo đậu giữa lá cành, gió thổi xào xạc rơi lả tả.
Qua một trận mưa quế, đến cả gió cũng thơm.Xách giỏ rau về, cô bẻ một cành tươi nhất, đẹp nhất, cắm vào bình trên bàn phòng ngủ.
Ôn Miểu thích các loài hoa, nên Quý Bạch Thanh thường đem về.Ôn Miên Miên không biết dậy từ lúc nào, hai chân trước đạp đạp vào vải lót, thấy trong phòng có người thì khe khẽ kêu mấy tiếng.Quý Bạch Thanh nghĩ, quả nhiên cô đoán đúng.Ôn Miên Miên tuy là mèo con, nhưng cái tật dính người đúng là y hệt Ôn Miểu.
Chơi với nó một lúc, đút sữa xong, cô lại vào bếp nấu.Làm xong đồ ăn, Ôn Miểu là người về đầu tiên.
Nàng vòng tay ôm eo mảnh của Quý Bạch Thanh từ phía sau, khịt mũi: "Đang nấu gì đó? Thơm quá."Quý Bạch Thanh mở nắp nồi, mùi cay thơm nồng lập tức lan ra.Cô giới thiệu: "Thực ra chỉ là một nồi tả pí lù, vừa tê vừa cay vừa nóng, gọi nó là lẩu cay đi, ngươi có muốn nếm không?"Ôn Miểu do dự một thoáng, nàng không ăn cay giỏi, nhưng mùi quyến rũ quá, hợp lý hoài nghi rằng Quý Bạch Thanh đang cố... dụ nàng.Quý Bạch Thanh đoán được nỗi lo của nàng, xoa mái tóc dài, mổ hôn lên khóe môi nàng: "Không cay lắm đâu, nếm thử."Cô múc cho Ôn Miểu một chén, Ôn Miểu ngồi ghế ăn từng ngụm nhỏ, môi bị cay đến ửng đỏ, khẽ hít hà.Quý Bạch Thanh nhìn mà buồn cười, có đến nỗi ấy đâu.
Một ly nước đưa tới, Ôn Miểu uống một ngụm, tạm ép bớt cơn cay bùng lên trong miệng.Nàng lại nhấp thêm, rồi phân trần: "... Chủ yếu là nóng quá."Món vừa múc vẫn còn bỏng, vốn không cay mấy, nhờ nóng mà vị bùng lên cuồn cuộn.Quý Bạch Thanh mỉm cười, trách nhẹ: "Bảo ăn chậm thôi mà."Mắt Ôn Miểu long lanh, nhìn cô cong thành trăng non: "Nhưng thật sự ngon lắm."Trong đầu Quý Bạch Thanh bỗng hiện cảnh Ôn Miên Miên uống sữa mà cứ muốn chui cả người vào chén.
Đúng là khác loài mà giống số phận."Đây là thứ ngươi sẽ mang ra chợ đen bán sau này sao?" Ôn Miểu hỏi.Dạo này nàng vẫn lo Quý Bạch Thanh bị cướp mối băng phấn, tưởng câu nói trước của cô chỉ là an ủi, không ngờ làm xong lẩu cay lại thơm thật, chắc nhiều người thích.
Khi ấy nàng mới tin lời trước kia không phải chỉ để dỗ, Quý Bạch Thanh thật sự còn đường làm ăn khác.
Cũng đúng thôi, Quý Bạch Thanh vốn nhiều ý tưởng.Nhìn đôi mắt như ôm cả dải ngân hà của nàng, Quý Bạch Thanh mân mê đầu ngón tay, cố kìm ham muốn véo má nàng."Đúng. Cho nên trước đó mới bảo ngươi đừng lo." Cô dịu giọng.Ôn Miểu cong môi: "Vậy giờ ta không lo nữa."Đến bữa, Hà Hương Nguyệt với Ôn Hướng Vinh ăn thử lẩu cay cũng tấm tắc khen.
Nhìn phản ứng, Quý Bạch Thanh thấy mang ra chợ chắc chắn đắt hàng.Cả nhà ăn no căng, xong bữa cô lại rửa ít trái cây, cắt hai chiếc bánh trung thu mua ban ngày, mỗi người một miếng nhỏ.Trăng tối nay, như năm ngoái, không thật tròn, nhưng Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều được quây quần cùng người thân, tựa sát bên nhau.Về phòng, Ôn Miểu mới thấy cành hoa quế cắm lệch trong bình.
Hoa vụn vàng rơi trên mặt bàn, thơm ngát cả phòng.
Ôn Miểu cúi xuống ngửi, trầm trồ: "Thơm quá.""Ta muốn ăn bánh quế hoa." Nàng bỗng buột miệng.Quý Bạch Thanh ngồi cạnh, vắt chân, chống gò má nhìn nàng, nghe vậy khẽ nhướng mày, mũi chân gõ nhẹ đất, giọng lười nhác: "Được, gọi cái gì đó cho êm tai đi, mai ta làm cho."Ôn Miểu: "... Ngươi muốn ta gọi gì?"Quý Bạch Thanh ngạc nhiên: "Ngươi hỏi ta?"
Đây không phải đề mình ra cho nàng sao?Ôn Miểu cúi đầu nghĩ nghiêm túc, rồi ghé tai cô.
Hương hoa hồng quyện hương quế lọt vào mũi Quý Bạch Thanh, giọng nữ nhân không lớn, nhẹ mềm, hơi thở ve vuốt vành tai:
"Vợ ơi~ ta muốn ăn bánh quế hoa."Đuôi âm kéo dài mềm như bông, Quý Bạch Thanh nghe ra vị ngọt, vành tai tê dại.Cô đầu hàng: "Ăn, ngày mai ta làm."Ôn Miểu cười, chụt chụt vài cái lên má cô.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc.
Bao giờ hai người mới thật sự là "vợ vợ" đây?
Giờ gọi "vợ" vẫn cứ thấy hơi danh không chính, ngôn không thuận.*Qua Trung Thu, hằng ngày Quý Bạch Thanh vẫn chở nửa thùng băng phấn và tương ớt ra chợ đen bán.
Trung Thu xong, thời tiết dần lạnh, băng phấn của gã đen gầy và vợ hắn ngày một ế.
Cuối cùng hai người nghiến răng, hạ hẳn xuống còn một hào một chén.
Quý Bạch Thanh vẫn cứ ba hào một chén mà bán thảnh thơi.
Mỗi lần thấy cô bán được một chén, cả hai nghiến răng nghiến lợi.
Bởi một chén của cô đắt hơn họ hẳn hai hào!Họ không hiểu sao người ta lại tranh nhau như thế, chẳng qua vị ngon hơn bình thường một chút.
Bên họ chỉ cần một hào thôi mà! Kiếm toàn tiền mồ hôi nước mắt!Chẳng qua lần trước băng phấn cay nấu dở một chút thôi, họ không hiểu, ăn đại vài miếng cũng xong, làm gì ầm ĩ đến vậy!
Hôm ấy phần sốt rưới băng phấn là đáy dưa cải xào còn sót họ đổ vào, không nếm trước nên không biết đã chua. Về sau mỗi lần làm đều nếm trước.
Rõ ràng họ đã sửa rồi.
Sao vẫn có lắm người thà bỏ thêm hai hào tiêu uổng phí chứ không chịu mua đồ rẻ của họ!Người đàn ông quan sát kỹ Quý Bạch Thanh, rút ra kết luận - Chắc là vì cô bán tương ớt.Một lọ tương ớt một hai đồng, đắt thế! Có phải khảm vàng đâu.
Hắn về bàn với vợ, cũng định vừa bán băng phấn vừa bán tương ớt.
Thế là kiếm được tiền của hai loại khách.Cuối tháng chín, Quý Bạch Thanh vừa tới chợ đen, thấy trước quầy đôi vợ chồng trơ trẽn kia ngoài băng phấn còn bày tương ớt đỏ au, khóe miệng cô giật mạnh.
Bọn họ đúng là chẳng thèm diễn nữa.Chỉ có điều tương ớt cô bán là bí phương độc nhất vô nhị của Hà Hương Nguyệt, đương nhiên khác tương ớt thường, nên mới đắt khách.
Tương ớt thường, ai chả có thể làm ở nhà, tội gì bỏ thêm tiền.Đến khi người trong chợ đông hơn, hai người họ bắt đầu rao: "Bán băng phấn một hào một chén! Bán tương ớt một đồng (một tệ) một chai!"
Vài khách quen thấy vẫn là hai người đó liền sinh dè chừng, không dám mua.
Nhưng cũng có người không hay biết, tưởng họ bán cùng loại với Quý Bạch Thanh.Hỏi qua loa vài câu rồi trả tiền mua.
Thấy dễ dàng cầm ngay được một đồng, gã đàn ông cọ tay, cười hì hì nhận.
Cũng có người qua chỗ Quý Bạch Thanh, vừa trả tiền vừa ngạc nhiên hỏi: "Tương ớt nhà họ với ngươi là một loại à?"Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Ta nào có nói thế, đồng chí. Ta với họ không đội trời chung. Tương ớt này là bí phương đặc hữu nhà ta, sao có thể đưa họ."
Nghe vậy, người mua tương ớt thở phào.Bên kia, gã đen gầy còn đang khoa môi múa mép với khách: "Tương ớt nhà ta ngon lắm! Còn ngon hơn chỗ khác, mà lại rẻ!"
Lời trong lời ngoài đều là dìm người khác.Quý Bạch Thanh cười, từ tốn bước tới sạp họ, thấy họ ánh mắt kiêng dè, cô mỉm cười khinh khỉnh:
"Các đồng chí, tương ớt của họ không giống nhà ta đâu. Lỡ mua về thấy dở, nhớ quay lại tìm họ mà làm ầm nhé."Nói xong, mặc kệ hai người trợn mắt, cô nhàn nhã quay về chỗ.
Bỏ lại hai kẻ đứng trơ mặt đỏ lên, câu đó chẳng phải nguyền rủa họ sao!Có người ở bên cạnh đùa: "Vậy đồng chí, nếu dở có thể tìm ngươi đổi trả không?"
Gã đàn ông đảo mắt, gắt: "Đổi gì mà đổi! Ở hợp tác xã mua đồ ngươi đổi được chắc?!"Thái độ thô lỗ, người kia cũng trợn mắt đáp lễ: "Hừ, vậy ta không mua của ngươi nữa!"
Nói xong bèn sang chỗ Quý Bạch Thanh mua một chai.
Nhưng nhìn chung hôm nay tương ớt của vợ chồng kia bán được nhiều hơn, rốt cuộc vì rẻ hơn kha khá.Hai người liếc Quý Bạch Thanh, sắc mặt lại đắc ý.
Cô coi như không thấy.
Không phải bận tâm, nhưng cũng phiền, hai kẻ này như muỗi, ngày nào cũng vo ve bên tai rắc rối.Hôm sau, sắp đến giờ thu sạp, bỗng thấy một nhóm người kéo nhau hùng hổ tiến đến trước quầy đôi vợ chồng kia, quát:"Hai đứa ác nhân thất đức! Hôm qua mua tương ớt nhà chúng bây về ăn một bữa, ta nôn tháo tiêu chảy, đền tiền đây!"
Bây giờ Ôn Hướng Vinh mở miệng giữ ở lại, Mai Tự không tài nào từ chối.Ngay cả Mai đại nương cũng nhìn sang, đợi thái độ Mai Tự. Dưới ánh mắt mọi người, Mai Tự mím môi, cuối cùng khẽ gật: "Vậy làm phiền Hương Nguyệt và dì Ôn."Thấy không khí hòa hoãn, Quý Bạch Thanh đặt đồ xuống, mang sườn vào bếp cho Quý Vĩ hầm, còn mình trở về phòng.Không bao lâu Ôn Miểu cũng vào, tiện tay bế mèo vào đặt lên bàn. Hôm nay mắt Miên Miên mở to hơn, lớp màng xám xanh rút đi chút, nhưng vẫn chưa đoán ra màu thật.Quý Bạch Thanh đoán mắt nó sẽ vàng.Nhìn mèo lạch bạch bò trên bàn, Ôn Miểu ngồi mép giường, những ngón tay trắng thon xoắn vào nhau, có vẻ bối rối.Nghĩ hồi lâu, nàng mới chậm rì mở miệng: "Dì Mai... hình như có gì đó không ổn?"Nói ra lại thấy kỳ, nàng đổi cách nói:
"Ý ta là, dì và mẹ... chỉ là bạn thôi sao?"Thoạt đầu Ôn Miểu cũng tưởng Mai Tự với Ôn Linh Nguyệt chỉ là bạn bè bình thường, nhưng giữa bạn bè, có cần chăm sóc đến vậy không?
Điều khiến Ôn Miểu nghi nhất là cách Mai Tự đối mặt Ôn Hướng Vinh.Bà như có chút sợ Ôn Hướng Vinh, không phải sợ kiểu khiếp đảm, mà lẫn trong đó là nhiều thứ nàng chưa hiểu.Ôn Miểu nhìn ra vài phần lấy lòng của Mai Tự đối với Ôn Hướng Vinh.
Nhưng vì sao? Thân phận Ôn Hướng Vinh bây giờ bình thường lắm, cách Mai Tự cả ngàn dặm.
Ấy vậy Mai Tự lại mong được bà yêu thích, công nhận; rõ là hơi lạ.Vì thế, lần đầu Ôn Miểu hoài nghi tình cảm Mai Tự dành cho Ôn Linh Nguyệt.Nghĩ đến mối ràng buộc của chính mình với Quý Bạch Thanh, đem hai người đặt vào thân phận giống nhau, nàng lại thấy... giải thích được.Giọng nàng rất không chắc: "Dì Mai... thích mẹ ta sao?"Quý Bạch Thanh búng tay "tách" một tiếng, phụ họa: "Ta lúc đó nhìn cũng thấy giống, nhưng không chắc, nên chưa nói với ngươi."Hai người cùng im lặng một lúc, Ôn Miểu lặng lẽ ôm eo Quý Bạch Thanh.Chuyện của bậc trưởng bối, các nàng khó bình luận.
Cảm giác duy nhất chính là may mà nàng và Quý Bạch Thanh đều kiên định với nhau, dù trên đường có khúc quanh, cuối cùng cũng không lỡ nhau.Ôm nhau trong yên tĩnh một chốc, hai người mới ra ngoài bầu bạn với khách.Từ khi nảy sinh nghi ngờ ấy, Ôn Miểu nhìn Mai Tự hơi mất tự nhiên, cứ thấy lạ lạ.
May mà Mai Tự với Mai đại nương cũng không ở lâu, ăn xong bữa trưa, lại khước từ ở lại ăn tối rồi cáo từ.Buổi chiều, Ôn Miểu sang chỗ Hà Hoa dạy Tiểu Mễ với Mãn Mãn làm bài, Hà Hương Nguyệt với Ôn Hướng Vinh không chịu ngồi yên, rủ nhau ra đầu thôn dạo, Quý Vĩ cũng có việc, bị gọi đi họp.Quý Bạch Thanh ở nhà một mình, chuẩn bị nguyên liệu làm băng phấn, vừa chăm mèo con.
Cho mèo uống sữa xong, cô vào bếp loay hoay các loại gia vị. Cô muốn thử làm ra các loại nước cốt dùng kiểu như "lẩu cay mala" hay "gà xiên nhúng".Mùa đông mà húp một chén, nóng hôi hổi, vừa thơm vừa cay, người Tiêu Nam đa phần thích ăn, chắc chắn bán chạy.
Những video món này cô đôi khi cũng lướt thấy, chỉ là đã lâu, khó nhớ công thức chuẩn, đành tự mày mò từng chút, xem có pha ra vị nền hợp được không.
Tay nghề nấu nướng cô cũng có chút thiên phú: lần đầu đã khá tốt, chỉ là chưa đủ dậy hương, trộn mì thì ngon.
Cô ghi chép định lượng, bắt đầu lần hai.
Vài bận sau, khó tránh pha ra vài thứ chấm quá dở, mặn quá, cay quá, ngọt quá.
May là cuối cùng cũng ra được vị gần với lẩu cay mala.Nhìn đống gia vị bị mình tàn sát, cô chột dạ, bày kế hủy thi diệt tích. Cảnh này tuyệt đối không thể để Hà Hương Nguyệt thấy, không thì kiểu gì cô cũng ăn mắng.Hôm nay là Tết Trung Thu, tối phải ăn thịnh soạn hơn. Cô rửa cải thảo, bún, khoai tây thái lát, lặt nhặt bảy món tám món, định lát nữa dùng phần sốt cuối cùng nấu một nồi lẩu cay.Ra vườn hái rau, dọc đường mũi tràn hương quế, cây quế trong thôn đua nở, lúc này đặc biệt rộ, những bông vàng nhỏ như hạt gạo đậu giữa lá cành, gió thổi xào xạc rơi lả tả.
Qua một trận mưa quế, đến cả gió cũng thơm.Xách giỏ rau về, cô bẻ một cành tươi nhất, đẹp nhất, cắm vào bình trên bàn phòng ngủ.
Ôn Miểu thích các loài hoa, nên Quý Bạch Thanh thường đem về.Ôn Miên Miên không biết dậy từ lúc nào, hai chân trước đạp đạp vào vải lót, thấy trong phòng có người thì khe khẽ kêu mấy tiếng.Quý Bạch Thanh nghĩ, quả nhiên cô đoán đúng.Ôn Miên Miên tuy là mèo con, nhưng cái tật dính người đúng là y hệt Ôn Miểu.
Chơi với nó một lúc, đút sữa xong, cô lại vào bếp nấu.Làm xong đồ ăn, Ôn Miểu là người về đầu tiên.
Nàng vòng tay ôm eo mảnh của Quý Bạch Thanh từ phía sau, khịt mũi: "Đang nấu gì đó? Thơm quá."Quý Bạch Thanh mở nắp nồi, mùi cay thơm nồng lập tức lan ra.Cô giới thiệu: "Thực ra chỉ là một nồi tả pí lù, vừa tê vừa cay vừa nóng, gọi nó là lẩu cay đi, ngươi có muốn nếm không?"Ôn Miểu do dự một thoáng, nàng không ăn cay giỏi, nhưng mùi quyến rũ quá, hợp lý hoài nghi rằng Quý Bạch Thanh đang cố... dụ nàng.Quý Bạch Thanh đoán được nỗi lo của nàng, xoa mái tóc dài, mổ hôn lên khóe môi nàng: "Không cay lắm đâu, nếm thử."Cô múc cho Ôn Miểu một chén, Ôn Miểu ngồi ghế ăn từng ngụm nhỏ, môi bị cay đến ửng đỏ, khẽ hít hà.Quý Bạch Thanh nhìn mà buồn cười, có đến nỗi ấy đâu.
Một ly nước đưa tới, Ôn Miểu uống một ngụm, tạm ép bớt cơn cay bùng lên trong miệng.Nàng lại nhấp thêm, rồi phân trần: "... Chủ yếu là nóng quá."Món vừa múc vẫn còn bỏng, vốn không cay mấy, nhờ nóng mà vị bùng lên cuồn cuộn.Quý Bạch Thanh mỉm cười, trách nhẹ: "Bảo ăn chậm thôi mà."Mắt Ôn Miểu long lanh, nhìn cô cong thành trăng non: "Nhưng thật sự ngon lắm."Trong đầu Quý Bạch Thanh bỗng hiện cảnh Ôn Miên Miên uống sữa mà cứ muốn chui cả người vào chén.
Đúng là khác loài mà giống số phận."Đây là thứ ngươi sẽ mang ra chợ đen bán sau này sao?" Ôn Miểu hỏi.Dạo này nàng vẫn lo Quý Bạch Thanh bị cướp mối băng phấn, tưởng câu nói trước của cô chỉ là an ủi, không ngờ làm xong lẩu cay lại thơm thật, chắc nhiều người thích.
Khi ấy nàng mới tin lời trước kia không phải chỉ để dỗ, Quý Bạch Thanh thật sự còn đường làm ăn khác.
Cũng đúng thôi, Quý Bạch Thanh vốn nhiều ý tưởng.Nhìn đôi mắt như ôm cả dải ngân hà của nàng, Quý Bạch Thanh mân mê đầu ngón tay, cố kìm ham muốn véo má nàng."Đúng. Cho nên trước đó mới bảo ngươi đừng lo." Cô dịu giọng.Ôn Miểu cong môi: "Vậy giờ ta không lo nữa."Đến bữa, Hà Hương Nguyệt với Ôn Hướng Vinh ăn thử lẩu cay cũng tấm tắc khen.
Nhìn phản ứng, Quý Bạch Thanh thấy mang ra chợ chắc chắn đắt hàng.Cả nhà ăn no căng, xong bữa cô lại rửa ít trái cây, cắt hai chiếc bánh trung thu mua ban ngày, mỗi người một miếng nhỏ.Trăng tối nay, như năm ngoái, không thật tròn, nhưng Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều được quây quần cùng người thân, tựa sát bên nhau.Về phòng, Ôn Miểu mới thấy cành hoa quế cắm lệch trong bình.
Hoa vụn vàng rơi trên mặt bàn, thơm ngát cả phòng.
Ôn Miểu cúi xuống ngửi, trầm trồ: "Thơm quá.""Ta muốn ăn bánh quế hoa." Nàng bỗng buột miệng.Quý Bạch Thanh ngồi cạnh, vắt chân, chống gò má nhìn nàng, nghe vậy khẽ nhướng mày, mũi chân gõ nhẹ đất, giọng lười nhác: "Được, gọi cái gì đó cho êm tai đi, mai ta làm cho."Ôn Miểu: "... Ngươi muốn ta gọi gì?"Quý Bạch Thanh ngạc nhiên: "Ngươi hỏi ta?"
Đây không phải đề mình ra cho nàng sao?Ôn Miểu cúi đầu nghĩ nghiêm túc, rồi ghé tai cô.
Hương hoa hồng quyện hương quế lọt vào mũi Quý Bạch Thanh, giọng nữ nhân không lớn, nhẹ mềm, hơi thở ve vuốt vành tai:
"Vợ ơi~ ta muốn ăn bánh quế hoa."Đuôi âm kéo dài mềm như bông, Quý Bạch Thanh nghe ra vị ngọt, vành tai tê dại.Cô đầu hàng: "Ăn, ngày mai ta làm."Ôn Miểu cười, chụt chụt vài cái lên má cô.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc.
Bao giờ hai người mới thật sự là "vợ vợ" đây?
Giờ gọi "vợ" vẫn cứ thấy hơi danh không chính, ngôn không thuận.*Qua Trung Thu, hằng ngày Quý Bạch Thanh vẫn chở nửa thùng băng phấn và tương ớt ra chợ đen bán.
Trung Thu xong, thời tiết dần lạnh, băng phấn của gã đen gầy và vợ hắn ngày một ế.
Cuối cùng hai người nghiến răng, hạ hẳn xuống còn một hào một chén.
Quý Bạch Thanh vẫn cứ ba hào một chén mà bán thảnh thơi.
Mỗi lần thấy cô bán được một chén, cả hai nghiến răng nghiến lợi.
Bởi một chén của cô đắt hơn họ hẳn hai hào!Họ không hiểu sao người ta lại tranh nhau như thế, chẳng qua vị ngon hơn bình thường một chút.
Bên họ chỉ cần một hào thôi mà! Kiếm toàn tiền mồ hôi nước mắt!Chẳng qua lần trước băng phấn cay nấu dở một chút thôi, họ không hiểu, ăn đại vài miếng cũng xong, làm gì ầm ĩ đến vậy!
Hôm ấy phần sốt rưới băng phấn là đáy dưa cải xào còn sót họ đổ vào, không nếm trước nên không biết đã chua. Về sau mỗi lần làm đều nếm trước.
Rõ ràng họ đã sửa rồi.
Sao vẫn có lắm người thà bỏ thêm hai hào tiêu uổng phí chứ không chịu mua đồ rẻ của họ!Người đàn ông quan sát kỹ Quý Bạch Thanh, rút ra kết luận - Chắc là vì cô bán tương ớt.Một lọ tương ớt một hai đồng, đắt thế! Có phải khảm vàng đâu.
Hắn về bàn với vợ, cũng định vừa bán băng phấn vừa bán tương ớt.
Thế là kiếm được tiền của hai loại khách.Cuối tháng chín, Quý Bạch Thanh vừa tới chợ đen, thấy trước quầy đôi vợ chồng trơ trẽn kia ngoài băng phấn còn bày tương ớt đỏ au, khóe miệng cô giật mạnh.
Bọn họ đúng là chẳng thèm diễn nữa.Chỉ có điều tương ớt cô bán là bí phương độc nhất vô nhị của Hà Hương Nguyệt, đương nhiên khác tương ớt thường, nên mới đắt khách.
Tương ớt thường, ai chả có thể làm ở nhà, tội gì bỏ thêm tiền.Đến khi người trong chợ đông hơn, hai người họ bắt đầu rao: "Bán băng phấn một hào một chén! Bán tương ớt một đồng (một tệ) một chai!"
Vài khách quen thấy vẫn là hai người đó liền sinh dè chừng, không dám mua.
Nhưng cũng có người không hay biết, tưởng họ bán cùng loại với Quý Bạch Thanh.Hỏi qua loa vài câu rồi trả tiền mua.
Thấy dễ dàng cầm ngay được một đồng, gã đàn ông cọ tay, cười hì hì nhận.
Cũng có người qua chỗ Quý Bạch Thanh, vừa trả tiền vừa ngạc nhiên hỏi: "Tương ớt nhà họ với ngươi là một loại à?"Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Ta nào có nói thế, đồng chí. Ta với họ không đội trời chung. Tương ớt này là bí phương đặc hữu nhà ta, sao có thể đưa họ."
Nghe vậy, người mua tương ớt thở phào.Bên kia, gã đen gầy còn đang khoa môi múa mép với khách: "Tương ớt nhà ta ngon lắm! Còn ngon hơn chỗ khác, mà lại rẻ!"
Lời trong lời ngoài đều là dìm người khác.Quý Bạch Thanh cười, từ tốn bước tới sạp họ, thấy họ ánh mắt kiêng dè, cô mỉm cười khinh khỉnh:
"Các đồng chí, tương ớt của họ không giống nhà ta đâu. Lỡ mua về thấy dở, nhớ quay lại tìm họ mà làm ầm nhé."Nói xong, mặc kệ hai người trợn mắt, cô nhàn nhã quay về chỗ.
Bỏ lại hai kẻ đứng trơ mặt đỏ lên, câu đó chẳng phải nguyền rủa họ sao!Có người ở bên cạnh đùa: "Vậy đồng chí, nếu dở có thể tìm ngươi đổi trả không?"
Gã đàn ông đảo mắt, gắt: "Đổi gì mà đổi! Ở hợp tác xã mua đồ ngươi đổi được chắc?!"Thái độ thô lỗ, người kia cũng trợn mắt đáp lễ: "Hừ, vậy ta không mua của ngươi nữa!"
Nói xong bèn sang chỗ Quý Bạch Thanh mua một chai.
Nhưng nhìn chung hôm nay tương ớt của vợ chồng kia bán được nhiều hơn, rốt cuộc vì rẻ hơn kha khá.Hai người liếc Quý Bạch Thanh, sắc mặt lại đắc ý.
Cô coi như không thấy.
Không phải bận tâm, nhưng cũng phiền, hai kẻ này như muỗi, ngày nào cũng vo ve bên tai rắc rối.Hôm sau, sắp đến giờ thu sạp, bỗng thấy một nhóm người kéo nhau hùng hổ tiến đến trước quầy đôi vợ chồng kia, quát:"Hai đứa ác nhân thất đức! Hôm qua mua tương ớt nhà chúng bây về ăn một bữa, ta nôn tháo tiêu chảy, đền tiền đây!"