Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
105.
Đám cỏ xanh rì bị vạch ra, lập tức có thể thấy chú mèo con lông vàng trắng đang meo meo kêu trên đất.Mắt còn chưa mở, bốn chân quờ quạng đạp loạn, người dơ bẩn, dính đầy mảnh cỏ và bùn đất.Quý Bạch Thanh từng thỉnh thoảng thấy mèo hoang trong thôn, nhưng chúng đều rất sợ người, chỉ nghe chút động tĩnh là chạy vèo.Cũng không biết một con mèo con trông như mới sinh không bao lâu sao lại xuất hiện ở đây.Cô hơi do dự, nếu mặc kệ, con mèo bị mèo mẹ bỏ thế này e là không sống được bao lâu.Mà trong thôn Vân Thủy cũng không ai nuôi mèo, có người còn ăn no đã khó, chứ nói gì nuôi thêm một con vật nhỏ, bây giờ cô tuỳ tiện mang về có phải quá phô trương không?Cô đứng nguyên chỗ một lúc, nghĩ nghĩ rồi khôi phục bụi cỏ, vẫn đạp xe đi.Về đến nhà, Ôn Miểu đang nấu cơm trong bếp.Vừa bưng món xào ra đặt lên bàn, đã thấy Quý Bạch Thanh ôm một mảnh lá bước vào nhà rất cẩn thận.Nàng thấy lạ, hỏi: "Ngươi ôm thứ gì đó? Trân quý như vậy?"Quý Bạch Thanh cho nàng xem chú mèo vàng đặt trên lá chuối, không biết từ lúc nào nó đã không kêu nữa, hai chân trước còn đang đạp không khí.Ban đầu cô đã cắn răng định mặc kệ, nhưng mới đạp đi hơn chục mét, bên tai vẫn vang tiếng kêu non nớt của mèo con.Tuy cô không mặn mà với mấy con vật lông lá, nhưng lúc nào trong lòng cũng lén "mèo hóa" Ôn Miểu, lúc này thấy "đồng loại" của người yêu thì thật sự không nỡ bỏ mặc cho tự sinh tự diệt, bèn tiện tay bứt một tàu lá chuối to, bọc mèo con lại đặt vào giỏ xe đem về.Nhìn con vật nhỏ còn chưa to bằng bàn tay đối phương, Ôn Miểu nhìn Quý Bạch Thanh một chốc, mặt nghiêm lại hỏi: "Ngươi trộm ở đâu về vậy? Mắt còn chưa mở."Mèo nhỏ như thế mà rời mẹ thì khó sống lắm.Quý Bạch Thanh: "..." Oan quá, cái nồi này to ghê."Ta gặp ở ven đường, quanh đó không thấy mèo lớn, chắc bị bỏ rơi. Ta sợ nó sống không nổi nên mới đem về."Nghe vậy, sắc mặt Ôn Miểu mới dịu lại, đưa ngón tay chọc chóp mũi hồng hồng của mèo vàng, tán thưởng: "Đáng yêu quá."Quý Bạch Thanh biết nàng sẽ thích mà."Ngươi qua chuồng dê múc ít sữa dê về, ta lau cho nó, bẩn quá."Cũng không biết trên người có bọ chét không.Pha xong nước ấm, cô nhúng ướt khăn tay, từng chút một lau sạch bẩn trên người nó.Đợi bộ lông vàng trắng sạch bóng trở lại, Ôn Miểu đã bưng về một chén sữa dê.Tìm cái mâm nông đặt mèo với sữa vào, ngửi thấy mùi tanh sữa, mèo con vốn đã yên bỗng meo meo hai tiếng, trườn tới mấy bước, chân trước giẫm thẳng vào chén, cúi đầu húp ừng ực.Ôn Miểu ngồi xổm bên cạnh, gương mặt tựa lên gối, gò má mềm trắng bị ép phồng ra một chút, chăm chú nhìn mèo con uống sữa.Ánh mắt Quý Bạch Thanh từ Ôn Miểu lại dời về chú mèo vàng trắng: "Còn không đặt tên cho con gái ngươi sao?"Vừa nãy nhìn kỹ, tuy chưa phân biệt được tính trạng, nhưng dáng gầy nhỏ, lại rất thanh tú, Quý Bạch Thanh tạm xem là mèo cái.Ôn Miểu ngẩn ra, mím môi cười.Nàng liếc cô một cái: "Chẳng lẽ không phải con gái ngươi à?"Sau này hai người cũng không thể có con, nên rất tự nhiên và nhanh chóng chấp nhận coi mèo là con gái.Mèo con sắp úp cả mặt vào chén sữa, Quý Bạch Thanh đưa tay xách gáy nó, khẽ nói: "Đồ mèo ngốc, uống miếng sữa cũng muốn ngâm mình vào hả."Ôn Miểu dõi theo hai "mẹ con" tương tác, mắt mày cong cong.Một lúc lâu nàng mới mở miệng: "Gọi là Miên Miên được không? Lông trắng như bông vậy."Có điều nàng không nói ra, mèo con trông quá yếu, không biết có lớn khôn được không, nàng mong nó có sức sống tràn đầy như bông."Ôn Miên Miên, tên thật là dễ nghe."Cô chọc chọc đầu nhỏ của mèo con, gọi một tiếng: "Miên Miên."Đang vùi đầu uống sữa, Miên Miên như biết tên mình, lại meo một tiếng."Đáng yêu quá." Ôn Miểu lại cảm thán.Có lẽ đã no, Miên Miên không liếm nữa.Quý Bạch Thanh tìm một cái thùng gỗ, lót một miếng vải bỏ đi, đặt mèo con vào, chưa bao lâu Miên Miên đã ngủ.Đợi cả nhà về, chuẩn bị ăn trưa xong, Ôn Miểu mới chịu thoát khỏi sự đáng yêu của Miên Miên. Biết Quý Bạch Thanh đem về một chú mèo con, trong nhà không ai phản đối, Hà Hương Nguyệt bảo: "Vậy có phải bắt ít cá về cho nó ăn không?"Động tác Quý Bạch Thanh khựng lại, dở khóc dở cười:
"Nó còn chưa bằng con cá, giờ chỉ uống sữa, chắc còn phải ít lâu mới ăn được thứ khác."Nghe vậy, Hà Hương Nguyệt hơi tiếc."Nuôi mèo cũng tốt, sau này bắt chuột, trong thôn lại không có chó, khỏi lo bị cắn."Nghĩ tới chú mèo vàng gầy nhỏ kia, Quý Bạch Thanh vẫn mang chút ấn tượng định kiến học từ mấy video đám mây hình mèo ở thế kỷ hai mốt.Lỡ sau này ăn cho béo ú, chạy còn không nổi, đến lúc đó đừng nói bắt chuột, thấy chuột chạy trước mặt cũng chẳng buồn động đậy.Nhưng nghĩ đến chuyện cùng Ôn Miểu nuôi lớn chú mèo nhặt về, trong lòng Quý Bạch Thanh bỗng dâng mấy phần mong chờ.Ăn cơm xong, dọn chén đũa, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh cùng ngồi xổm trước thùng mèo, hai người đều nghiêm túc như làm đại sự.Trong tay Quý Bạch Thanh cầm miếng vải, đang phân vân phải xuống tay thế nào.Ăn xong cô mới chợt nhớ, mèo con cần mèo mẹ liếm thì mới bài tiết, mà nhà không có mèo mẹ, chỉ có hai "mẹ tạm thời" mới nhậm chức.Quý Bạch Thanh bế Miên Miên trong lòng bàn tay, đặt nó dưới gốc cây ngoài sân, dùng vải lau chỗ kia, thấy nó bài tiết được mới thở phào.Lau sạch mèo con, đặt lại vào thùng, bưng thùng vào phòng ngủ, hai người không quấy rầy nữa.Chuyện muốn hỏi lúc nãy đến giờ Ôn Miểu mới nhớ, nàng nhìn Quý Bạch Thanh, tò mò: "Hôm nay băng phấn bán được không?""... Khá chạy, họ hình như đều thích loại cay." Lúc nói, Quý Bạch Thanh có chút dở khóc dở cười.Ôn Miểu cũng im một thoáng: "Có khi thật sự ngon."Chỉ là nàng hảo ngọt, nên khó cảm được cái ngon của băng phấn cay.Quý Bạch Thanh quái lạ mà bắt sóng não với nàng, hai người nhìn nhau, đều không nhịn được bật cười.Ôn Miểu ho nhẹ lấy giọng: "Đã vậy, ngày mai làm nhiều thêm, chọc tức tên đàn ông đó, họ quá đáng lắm rồi."Đã lừa công thức của người ta để kiếm tiền, lại còn không biết xấu hổ, vênh váo khoe mẽ ngay trước mặt các nàng?Nghe Quý Bạch Thanh kể lại chuyện xảy ra ở chợ đen hôm nay, Ôn Miểu mới xả được cục tức.Nàng hừ một tiếng: "Đáng đời họ."Thấy nàng cau mày, thần sắc sinh động, Quý Bạch Thanh véo véo má nàng: "Ngươi còn chưa ngủ? Tiết đầu chiều nay là lớp của ngươi đó?"Nghe vậy, Ôn Miểu xìu xuống."Đừng giục, lát nữa ta ngủ."Vùi mặt vào ngực Quý Bạch Thanh một chút, nàng bỗng ngẩng đầu, hỏi lần nữa: "Lần trước ta say, thật sự không nói gì kỳ quặc sao?"Nàng cứ thấy đêm đó không đơn giản là nàng với Quý Bạch Thanh nghịch cả đêm, ký ức vụn vặt, nhớ lại toàn mấy cái nghe thôi đã ám muội khiến mặt đỏ tim đập.Nhưng luôn cảm giác hình như có nghe tiếng Quý Bạch Thanh dịu dàng đáp nàng.Câu này Ôn Miểu đã hỏi mấy lần, Quý Bạch Thanh suýt hoài nghi nàng nhớ ra rồi, đang âm thầm nhắc cô.Nhưng cúi đầu nhìn, trên mặt người kia quả thật là một mảnh ngơ ngác.Cũng phải, Ôn Miểu lúc không say luôn đoan trang, chỉ giấu những ý nghĩ ấy trong lòng, phải đợi đến ngày Quý Bạch Thanh thành "giun trong bụng" của nàng mới cảm nhận được, chứ bảo cô hiểu được nàng vòng vo ám chỉ thì chịu.Cô vỗ vỗ má Ôn Miểu, nghiêm túc nói: "Thật ra ngươi nói nhiều lắm."Mắt Ôn Miểu tròn lên, dựng tai nghe tiếp."Ừm... ví dụ, nói muốn ăn ta.""Còn muốn ta gọi ngươi là bé cưng, không gọi thì ngươi khóc... Ư ưm!"Ôn Miểu bịt miệng cô, lỗ tai đỏ đến sắp bốc khói.Mắt tròn trừng cô: "Ngươi nói bậy!"Nàng không tin, cho dù say, mình cũng không thể nói những lời đó chứ?Ánh mắt Quý Bạch Thanh vô tội, nhẹ gỡ tay nàng ra, thở dài."Niềm tin giữa người với người là thế mà mất đấy. Ta nghe lời ngươi, làm ngươi thoải mái dễ chịu, tay miệng đều dùng, bé cưng bé cưng kêu hoài không dứt."Cô liếc Ôn Miểu: "Kết quả bé cưng lại không tin ta?"Ôn Miểu mặt đỏ, lặng lẽ bịt tai, quay người đi.Nhìn dáng nàng xấu hổ đến mức gáy cũng ửng đỏ, Quý Bạch Thanh cố nhịn không cười ra tiếng.Vẫn giữ giọng vừa rồi, cô tiếp: "Ngươi còn bắt ta nhanh lên, bảo chậm không thoải mái. Nếu ta không tăng tốc, ngươi không cho ta rút tay ra. Thật ra ta cũng không muốn lăn lộn thế đâu, nhưng ngươi quá hành người, lại còn rất dính, bắt ta hôn ngươi, xoa ngực cho ngươi, tay lại phải nhanh...Xin đó bé cưng à, ta làm sao kham cho xuể?"Ôn Miểu đã thẹn đến mức không chịu nổi, lông mi dài run run, cố gắng nhớ lại hôm đó, mà ghép lại được vẫn chỉ là vài mảnh rời rạc.Nàng và Quý Bạch Thanh hôn nhau.Hình như Quý Bạch Thanh cũng đúng là có xoa ngực giúp nàng.... Quý Bạch Thanh nói là thật?Ôn Miểu không nói, cắn môi, một lúc mới nặn ra một câu:"Vậy... xin lỗi.""Nhưng ngươi cũng có lỗi."Quý Bạch Thanh nhướng mày, ôm nàng từ sau lưng, tay đặt lên eo nàng, hơi thở ấm áp rơi lên vành tai hồng đỏ như ngọc, hỏi: "Ta sai ở đâu?"Ôn Miểu trách: "Những lời ngươi vừa nói... không hợp với thiếu nhi." "?" Quý Bạch Thanh liếc quanh phòng."Ngươi là thiếu nhi hay ta là thiếu nhi?"Ôn Miểu quay người lại, đối diện cô, ngón tay trắng điểm điểm vào ngực cô: "Miên Miên ở đây, Miên Miên còn là mèo con, cái gì cũng chưa hiểu, không được nghe những lời như vậy."Mới thêm con gái đã quên mất rồi.Quý Bạch Thanh không chớp mắt, phản bác ngay: "Nhưng Miên Miên ngủ rồi, nó không tính."Ôn Miểu nhíu mày trừng cô, vẻ mặt y như Miên Miên lúc bị cô xách gáy lên "xù lông"."Ta nói tính là tính!"Giọng Quý Bạch Thanh mềm xuống: "Được, ta cũng có lỗi, chúng ta huề.""Xin lỗi." Cô ngoan ngoãn nhận lỗi.Quậy một hồi, Ôn Miểu buồn ngủ, mí mắt trĩu nặng, giọng cũng thấp đi, mềm mềm mại mại:"Ta cũng có lỗi, không nên dính người như vậy." Nàng cũng không ngờ mình say rồi lại thành ra thế, rõ ràng trước đây ở nhà uống say một hai lần đều được khen tửu phẩm tốt.Thấy nàng gần như đã tin quá nửa, trong lòng Quý Bạch Thanh bỗng dâng mấy phần áy náy.Tuy cô nói không hoàn toàn là giả, nhưng nửa thật nửa bịa, quả có chỗ không đúng.Giờ mà nói thật e Ôn Miểu tức đến mất ngủ.Quý Bạch Thanh chột dạ vỗ lưng nàng, trả lời không mấy tự tin: "Ta thích ngươi dính ta."Ngủ cùng nhau chừng hơn hai mươi phút, Quý Bạch Thanh dậy, nhìn Miên Miên trong phòng, chọc chọc cái bụng phồng của nó, khẽ nói: "Xin lỗi, mẹ không nên nói những lời đó với 'mommy' ngươi mà còn không tránh mặt ngươi."Chuyện của người lớn, con nít đúng là không nên nghe.Xin lỗi con gái xong, Quý Bạch Thanh châm đầy bình nước cho Ôn Miểu, xem giờ rồi gọi nàng dậy.Ôn Miểu ngồi trên giường, trên má còn hằn mấy dấu đỏ, đầu óc chưa tỉnh hẳn, mắt mông lung.Quý Bạch Thanh cúi xuống hôn nàng một cái, tiếng ướt át dính dấp lan từ chỗ môi kề nhau, chỉ chạm nhẹ rồi buông, cô nói: "Dậy nhanh."Ôn Miểu tỉnh thêm vài phần, thay quần áo ở mép giường, lúc ra cửa còn liếc Miên Miên một cái.Quý Bạch Thanh cười híp mắt thay nàng nói: "Miên Miên, mommy ngươi đi làm rồi nha."Ôn Miểu mím môi cười khẽ, cũng chọc chọc cái bụng tròn căng của mèo con.Chỉ có thể nói, ở cùng nhau lâu ngày, dù không cùng thời điểm, làm chuyện cũng cứ hao hao nhau.Buổi chiều không bận gì, Quý Bạch Thanh đưa Ôn Miểu tới cổng, đến cổng trường còn sớm một lúc mới vào học, cô khụ nhẹ, gọi Ôn Miểu."Miểu Miểu."Ôn Miểu nghi hoặc quay đầu, Quý Bạch Thanh ghé tai nàng thì thầm mấy câu.Nghe xong, Ôn Miểu tức đến nỗi véo mạnh eo cô: "Đáng ghét!""Shh—" e là Ôn Miểu thật sự bị chọc giận, xuống tay mạnh, véo đau điếng.Quý Bạch Thanh không né, mắt hạnh tròn tròn nhìn nàng, đuôi mắt rủ xuống: "Xin lỗi, Miểu Miểu."Nhìn dáng vẻ đáng thương đó, Ôn Miểu bỗng thấy hối hận, liệu có nặng tay quá không."Về nhà rồi tính sổ." Nói xong, nàng đi vào trường.Nhìn bóng lưng nàng, Quý Bạch Thanh vén áo nhìn thử, làn da trắng lạnh bên eo đã đỏ.Cô cúi đầu cười, quay về.Chiều còn phải lên núi hái hạt băng phấn, mà Miên Miên khoảng một tiếng không ăn là lại đói.Nghĩ vậy, cô bước nhanh hơn, định về nhà.Nào ngờ đi ngang sân phơi thóc thì bị gọi lại.Quay đầu thấy là Phan Hồng Hà, Quý Bạch Thanh cau mày, hơi thiếu kiên nhẫn: "Gì nữa?"Phan Hồng Hà đặt cuốc xuống, nhìn Quý Bạch Thanh ăn mặc sạch sẽ chỉn chu, hơi lúng túng chà bùn trên tay vào ống quần, mặt ửng đỏ.Nàng lắp bắp: "Đồng chí Quý, ngươi, ta..."Thấy nàng ấp úng mãi chẳng nói được, Quý Bạch Thanh không còn kiên nhẫn, định đi.Phan Hồng Hà thấy người sắp đi, tim hẫng nhịp, vội nói: "Quý Bạch Thanh, ta... ta muốn nói, áo khoác của ngươi còn ở chỗ ta, khi nào ngươi ở nhà? Ta mang trả, ta đã giặt sạch rồi."Quý Bạch Thanh không quay đầu, tiếng nói nhẹ bẫng truyền tới tai Phan Hồng Hà, rồi bị gió cuốn đi:
"Không cần trả."Phan Hồng Hà đứng sững tại chỗ, hơi mất mát.Về đến nhà, Quý Bạch Thanh vẫn thấy khó hiểu, chỉ cảm thấy Phan Hồng Hà có chút kỳ lạ.Cô đối với trạm thanh niên trí thức vốn giữ thái độ chán ghét, chịu cứu Phan Hồng Hà lúc rơi xuống nước cũng chỉ vì trong đời trước, cái chết của Ôn Miểu không liên quan trực tiếp tới nàng ta, cô không có giận chó đánh mèo.Đã quyết định cho nàng ta áo khoác, Quý Bạch Thanh vốn không định lấy lại.Áo từng bị người mình ghét mặc qua là đã bẩn rồi, giặt thế nào cũng không sạch.Liếc cái thùng trong phòng, mèo con không ngủ, đói meo kêu ầm ĩ.Quý Bạch Thanh có hơi ghét bỏ mà bế nó trong lòng bàn tay, đút nốt sữa dê còn lại, lại trợ giúp bài tiết, thấy nó một mình cũng chơi vui vẻ thì mặc nó.Cô lên núi hái hạt băng phấn.Tối, ăn cơm tắm rửa xong, Ôn Miểu ngồi khoanh chân trên giường, nhìn chằm chằm Quý Bạch Thanh đối diện.Quý Bạch Thanh bị nhìn đến lưng thẳng đơ, ngón tay co lại.Chẳng bao lâu nghe người kia mở miệng: "Ngươi lừa ta bao nhiêu?"Tốt, tới giờ tính sổ rồi.Quý Bạch Thanh đếm trên đầu ngón tay, liệt kê một nửa những gì mình đã nói lúc trưa.Ôn Miểu: "..."Nàng lại trừng cô: "Ngươi quá đáng!"Không ngờ Quý Bạch Thanh nói nhiều như vậy, có nửa là bịa.Quý Bạch Thanh gật đầu thừa nhận.Đồng tử hổ phách của Ôn Miểu xoay nhẹ, mắt sóng lưu chuyển, thêm mấy phần mị sắc.Nàng đưa ngón tay ra, đề điều kiện:
"Ngươi lừa ta, nên ta phải phạt ngươi, còn nội dung...""Thứ nhất, tối nay phải gọi ta là bé cưng.""Thứ hai, phải hôn và xoa ngực, còn phải làm ta thoải mái."Nàng chọn đại hai điều trong đống bịa của Quý Bạch Thanh, cố giữ vẻ nghiêm túc, nhưng vẫn không giấu nổi thẹn thùng.Môi hồng mím chặt, má ửng đỏ, mắt cũng hơi lảng tránh.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh ngẩn người, mày mắt không kìm được cong lên.Vậy rốt cuộc Ôn Miểu là phạt cô hay thưởng cho chính mình?Cô thấy đôi khi bàn chuyện người lớn với cô bạn gái rất hay xấu hổ này cũng rất thú vị.Cô hỏi: "Vậy Trăn Trăn có yêu cầu bao nhiêu lần không?"Ôn Miểu nhíu mày sửa: "Phải gọi bé cưng."Tới chữ cuối, giọng nhỏ như muỗi.Với xưng hô này, Ôn Miểu vẫn thấy ngượng, thân mật mà cưng chiều, nàng thật sự thích nghe Quý Bạch Thanh gọi vậy, nhưng lại nghĩ mình vốn không phải bé con gì cả.Quý Bạch Thanh thuận miệng đổi: "Vậy bé cưng muốn mấy lần?"Ôn Miểu do dự hồi lâu, cuối cùng giơ một ngón tay, làm dấu "1"."Một lần đủ sao? Hai lần mới thoải mái chứ?" Giọng Quý Bạch Thanh nhẹ, mang theo chút dụ dỗ khó nhận.Ôn Miểu nghe vậy, lưỡng lự chốc lát, không rơi vào bẫy, chốt: "Vậy ngươi một lần, ta một lần."Liếc bộ móng hơi dài của mình, nàng vốn không có kinh nghiệm, rụt tay lại, nghiêng đầu nhìn đối phương, trên mặt lóe chút đắc ý gỡ gạc: "Ta có thể dùng... miệng."Quý Bạch Thanh: "..."Không ngờ lại tự gậy ông đập lưng ông.Cô bỗng xìu như cá khô, ngả vật xuống giường, giọng yếu ớt: "Trong phòng còn có con gái chúng ta, ngươi chắc chắn muốn làm chuyện không hợp thiếu nhi, dạy hư con à?"Ôn Miểu chớp mắt: "Mèo con ngủ rồi, không nghe được."Đây là câu ban trưa Quý Bạch Thanh đã nói, rõ ràng khi ấy vừa bị Ôn Miểu phủ quyết."Được...rồi." Quý Bạch Thanh điềm tĩnh."Ngươi trước đi."Chứ lát nữa bị hành mệt thì khổ.Dù sao trong phòng còn có mèo, hai người đều kiềm giọng, không tạo động tĩnh lớn, cố gắng không để âm thanh tràn ra.Xong xuôi, tóc đen quyện nhau, hai người dựa sát, đều có chút mơ màng sắp ngủ.Ôm thân thể mềm ấm chợp mắt một lúc, nhưng bãi chiến trường dưới thân còn chưa dọn.Đang định nấn ná, trong phòng mèo con lại meo meo kêu.Mèo con lại đói nữa rồi.Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh nhìn nhau, đành mặc quần áo ngồi dậy: một người cho Miên Miên uống sữa, một người dọn lại giường chiếu.Đêm đó Quý Bạch Thanh ngủ không yên, nghĩ Miên Miên một ngày phải uống chừng ấy sữa, gần như cách chừng tiếng rưỡi là dậy một lần.Hơn bốn giờ tỉnh giấc, cô không ngủ nữa, nhìn mèo con lại ngủ say, ngón tay khẽ chấm đầu nó, chuẩn bị ra ngoài bán lương phấn.Hôm qua chưa đòi lại được chỗ sạp bị đôi vợ chồng kia chiếm, cô còn để bụng. Hôm nay đi sớm hơn nữa, cô không tin vẫn không chiếm nổi chỗ ấy.Đặt thuốc mỡ với nước ở đầu giường, để Ôn Miểu tỉnh là với lấy được, Quý Bạch Thanh thu dọn đồ, đạp xe tới chợ đen.Tới nơi, trăng còn treo trên trời đêm, trên đường hầu như chẳng thấy ai, cô nghĩ mình chắc là đến sớm nhất.Ai ngờ soi đèn pin một cái, phát hiện dưới gốc cây ở vị trí ngon kia đã có người nằm nghỉ.Đúng là gã đen gầy.Quý Bạch Thanh kéo khóe môi, thấy buồn vì cái tính trẻ con của mình.Người ta ngủ luôn ở đó, còn tranh nỗi gì.Cô mặt không cảm xúc chọn chỗ tương đối ổn, ngồi xuống, bày băng phấn và tương ớt, chờ mở hàng.Gã đen gầy bị ánh đèn pin của Quý Bạch Thanh làm tỉnh từ nãy, thấy cô đến sớm vậy, hắn nghiến răng, chẳng mấy chốc đã biến mất, chỉ chừa chút đồ giữ chỗ.Trời vừa hửng sáng, mới thấy hắn với vợ xách đồ tới.Bày xong, thấy người đợi mua dần đông, hai vợ chồng mở miệng: "Băng phấn cay và băng phấn ngọt đều có đây! Chỉ hai hào một chén!"Thấy hôm qua Quý Bạch Thanh ra mắt băng phấn cay khá đắt khách, hôm nay họ cũng sao chép y chang. Quý Bạch Thanh dời mắt khỏi họ, không để ý ánh nhìn khiêu khích, thong thả phe phẩy quạt, chờ người hỏi giá.Người mua bên vợ chồng kia cũng không ít, đa phần chọn món lạ là băng phấn cay.Sáng sớm trời chưa quá nóng, nhiều người chọn mua mang về ăn.Đến tám chín giờ, Quý Bạch Thanh đang múc băng phấn cho khách quen thì nghe chỗ gốc cây có cãi vã."Nhà các ngươi làm băng phấn khó ăn quá, trả tiền đây!"Gã đàn ông gân cổ: "Ăn rồi còn đòi trả tiền?! Không biết xấu hổ à! Chỉ có mình ngươi nói khó ăn, bao nhiêu người ăn băng phấn nhà ta, ai nói khó ăn!""Nếu chê nhà ta khó ăn thì đừng mua! Đi mua cái đắt hơn một hào ấy!"Hắn hừ khẽ: "Tiếc có một hào mà còn bày đặt!"Bên kia bà cô tức đến ngực phập phồng, lập tức lộc cộc đi tới trước mặt Quý Bạch Thanh, ném xuống tờ một đồng rưỡi, cao giọng: "Đồng chí, ta lấy năm phần băng phấn! Một phần ăn tại chỗ, bốn phần mang về, đều cay!"Bà nghiến răng xót tiền bỏ ra, nhưng cũng phải tranh lại một hơi, từng chữ từng chữ nói cho đôi vợ chồng kia nghe:"Băng phấn của tiểu đồng chí đây ngon hơn của nhà các ngươi! Nhà các ngươi làm đúng là khó ăn!"
"Nó còn chưa bằng con cá, giờ chỉ uống sữa, chắc còn phải ít lâu mới ăn được thứ khác."Nghe vậy, Hà Hương Nguyệt hơi tiếc."Nuôi mèo cũng tốt, sau này bắt chuột, trong thôn lại không có chó, khỏi lo bị cắn."Nghĩ tới chú mèo vàng gầy nhỏ kia, Quý Bạch Thanh vẫn mang chút ấn tượng định kiến học từ mấy video đám mây hình mèo ở thế kỷ hai mốt.Lỡ sau này ăn cho béo ú, chạy còn không nổi, đến lúc đó đừng nói bắt chuột, thấy chuột chạy trước mặt cũng chẳng buồn động đậy.Nhưng nghĩ đến chuyện cùng Ôn Miểu nuôi lớn chú mèo nhặt về, trong lòng Quý Bạch Thanh bỗng dâng mấy phần mong chờ.Ăn cơm xong, dọn chén đũa, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh cùng ngồi xổm trước thùng mèo, hai người đều nghiêm túc như làm đại sự.Trong tay Quý Bạch Thanh cầm miếng vải, đang phân vân phải xuống tay thế nào.Ăn xong cô mới chợt nhớ, mèo con cần mèo mẹ liếm thì mới bài tiết, mà nhà không có mèo mẹ, chỉ có hai "mẹ tạm thời" mới nhậm chức.Quý Bạch Thanh bế Miên Miên trong lòng bàn tay, đặt nó dưới gốc cây ngoài sân, dùng vải lau chỗ kia, thấy nó bài tiết được mới thở phào.Lau sạch mèo con, đặt lại vào thùng, bưng thùng vào phòng ngủ, hai người không quấy rầy nữa.Chuyện muốn hỏi lúc nãy đến giờ Ôn Miểu mới nhớ, nàng nhìn Quý Bạch Thanh, tò mò: "Hôm nay băng phấn bán được không?""... Khá chạy, họ hình như đều thích loại cay." Lúc nói, Quý Bạch Thanh có chút dở khóc dở cười.Ôn Miểu cũng im một thoáng: "Có khi thật sự ngon."Chỉ là nàng hảo ngọt, nên khó cảm được cái ngon của băng phấn cay.Quý Bạch Thanh quái lạ mà bắt sóng não với nàng, hai người nhìn nhau, đều không nhịn được bật cười.Ôn Miểu ho nhẹ lấy giọng: "Đã vậy, ngày mai làm nhiều thêm, chọc tức tên đàn ông đó, họ quá đáng lắm rồi."Đã lừa công thức của người ta để kiếm tiền, lại còn không biết xấu hổ, vênh váo khoe mẽ ngay trước mặt các nàng?Nghe Quý Bạch Thanh kể lại chuyện xảy ra ở chợ đen hôm nay, Ôn Miểu mới xả được cục tức.Nàng hừ một tiếng: "Đáng đời họ."Thấy nàng cau mày, thần sắc sinh động, Quý Bạch Thanh véo véo má nàng: "Ngươi còn chưa ngủ? Tiết đầu chiều nay là lớp của ngươi đó?"Nghe vậy, Ôn Miểu xìu xuống."Đừng giục, lát nữa ta ngủ."Vùi mặt vào ngực Quý Bạch Thanh một chút, nàng bỗng ngẩng đầu, hỏi lần nữa: "Lần trước ta say, thật sự không nói gì kỳ quặc sao?"Nàng cứ thấy đêm đó không đơn giản là nàng với Quý Bạch Thanh nghịch cả đêm, ký ức vụn vặt, nhớ lại toàn mấy cái nghe thôi đã ám muội khiến mặt đỏ tim đập.Nhưng luôn cảm giác hình như có nghe tiếng Quý Bạch Thanh dịu dàng đáp nàng.Câu này Ôn Miểu đã hỏi mấy lần, Quý Bạch Thanh suýt hoài nghi nàng nhớ ra rồi, đang âm thầm nhắc cô.Nhưng cúi đầu nhìn, trên mặt người kia quả thật là một mảnh ngơ ngác.Cũng phải, Ôn Miểu lúc không say luôn đoan trang, chỉ giấu những ý nghĩ ấy trong lòng, phải đợi đến ngày Quý Bạch Thanh thành "giun trong bụng" của nàng mới cảm nhận được, chứ bảo cô hiểu được nàng vòng vo ám chỉ thì chịu.Cô vỗ vỗ má Ôn Miểu, nghiêm túc nói: "Thật ra ngươi nói nhiều lắm."Mắt Ôn Miểu tròn lên, dựng tai nghe tiếp."Ừm... ví dụ, nói muốn ăn ta.""Còn muốn ta gọi ngươi là bé cưng, không gọi thì ngươi khóc... Ư ưm!"Ôn Miểu bịt miệng cô, lỗ tai đỏ đến sắp bốc khói.Mắt tròn trừng cô: "Ngươi nói bậy!"Nàng không tin, cho dù say, mình cũng không thể nói những lời đó chứ?Ánh mắt Quý Bạch Thanh vô tội, nhẹ gỡ tay nàng ra, thở dài."Niềm tin giữa người với người là thế mà mất đấy. Ta nghe lời ngươi, làm ngươi thoải mái dễ chịu, tay miệng đều dùng, bé cưng bé cưng kêu hoài không dứt."Cô liếc Ôn Miểu: "Kết quả bé cưng lại không tin ta?"Ôn Miểu mặt đỏ, lặng lẽ bịt tai, quay người đi.Nhìn dáng nàng xấu hổ đến mức gáy cũng ửng đỏ, Quý Bạch Thanh cố nhịn không cười ra tiếng.Vẫn giữ giọng vừa rồi, cô tiếp: "Ngươi còn bắt ta nhanh lên, bảo chậm không thoải mái. Nếu ta không tăng tốc, ngươi không cho ta rút tay ra. Thật ra ta cũng không muốn lăn lộn thế đâu, nhưng ngươi quá hành người, lại còn rất dính, bắt ta hôn ngươi, xoa ngực cho ngươi, tay lại phải nhanh...Xin đó bé cưng à, ta làm sao kham cho xuể?"Ôn Miểu đã thẹn đến mức không chịu nổi, lông mi dài run run, cố gắng nhớ lại hôm đó, mà ghép lại được vẫn chỉ là vài mảnh rời rạc.Nàng và Quý Bạch Thanh hôn nhau.Hình như Quý Bạch Thanh cũng đúng là có xoa ngực giúp nàng.... Quý Bạch Thanh nói là thật?Ôn Miểu không nói, cắn môi, một lúc mới nặn ra một câu:"Vậy... xin lỗi.""Nhưng ngươi cũng có lỗi."Quý Bạch Thanh nhướng mày, ôm nàng từ sau lưng, tay đặt lên eo nàng, hơi thở ấm áp rơi lên vành tai hồng đỏ như ngọc, hỏi: "Ta sai ở đâu?"Ôn Miểu trách: "Những lời ngươi vừa nói... không hợp với thiếu nhi." "?" Quý Bạch Thanh liếc quanh phòng."Ngươi là thiếu nhi hay ta là thiếu nhi?"Ôn Miểu quay người lại, đối diện cô, ngón tay trắng điểm điểm vào ngực cô: "Miên Miên ở đây, Miên Miên còn là mèo con, cái gì cũng chưa hiểu, không được nghe những lời như vậy."Mới thêm con gái đã quên mất rồi.Quý Bạch Thanh không chớp mắt, phản bác ngay: "Nhưng Miên Miên ngủ rồi, nó không tính."Ôn Miểu nhíu mày trừng cô, vẻ mặt y như Miên Miên lúc bị cô xách gáy lên "xù lông"."Ta nói tính là tính!"Giọng Quý Bạch Thanh mềm xuống: "Được, ta cũng có lỗi, chúng ta huề.""Xin lỗi." Cô ngoan ngoãn nhận lỗi.Quậy một hồi, Ôn Miểu buồn ngủ, mí mắt trĩu nặng, giọng cũng thấp đi, mềm mềm mại mại:"Ta cũng có lỗi, không nên dính người như vậy." Nàng cũng không ngờ mình say rồi lại thành ra thế, rõ ràng trước đây ở nhà uống say một hai lần đều được khen tửu phẩm tốt.Thấy nàng gần như đã tin quá nửa, trong lòng Quý Bạch Thanh bỗng dâng mấy phần áy náy.Tuy cô nói không hoàn toàn là giả, nhưng nửa thật nửa bịa, quả có chỗ không đúng.Giờ mà nói thật e Ôn Miểu tức đến mất ngủ.Quý Bạch Thanh chột dạ vỗ lưng nàng, trả lời không mấy tự tin: "Ta thích ngươi dính ta."Ngủ cùng nhau chừng hơn hai mươi phút, Quý Bạch Thanh dậy, nhìn Miên Miên trong phòng, chọc chọc cái bụng phồng của nó, khẽ nói: "Xin lỗi, mẹ không nên nói những lời đó với 'mommy' ngươi mà còn không tránh mặt ngươi."Chuyện của người lớn, con nít đúng là không nên nghe.Xin lỗi con gái xong, Quý Bạch Thanh châm đầy bình nước cho Ôn Miểu, xem giờ rồi gọi nàng dậy.Ôn Miểu ngồi trên giường, trên má còn hằn mấy dấu đỏ, đầu óc chưa tỉnh hẳn, mắt mông lung.Quý Bạch Thanh cúi xuống hôn nàng một cái, tiếng ướt át dính dấp lan từ chỗ môi kề nhau, chỉ chạm nhẹ rồi buông, cô nói: "Dậy nhanh."Ôn Miểu tỉnh thêm vài phần, thay quần áo ở mép giường, lúc ra cửa còn liếc Miên Miên một cái.Quý Bạch Thanh cười híp mắt thay nàng nói: "Miên Miên, mommy ngươi đi làm rồi nha."Ôn Miểu mím môi cười khẽ, cũng chọc chọc cái bụng tròn căng của mèo con.Chỉ có thể nói, ở cùng nhau lâu ngày, dù không cùng thời điểm, làm chuyện cũng cứ hao hao nhau.Buổi chiều không bận gì, Quý Bạch Thanh đưa Ôn Miểu tới cổng, đến cổng trường còn sớm một lúc mới vào học, cô khụ nhẹ, gọi Ôn Miểu."Miểu Miểu."Ôn Miểu nghi hoặc quay đầu, Quý Bạch Thanh ghé tai nàng thì thầm mấy câu.Nghe xong, Ôn Miểu tức đến nỗi véo mạnh eo cô: "Đáng ghét!""Shh—" e là Ôn Miểu thật sự bị chọc giận, xuống tay mạnh, véo đau điếng.Quý Bạch Thanh không né, mắt hạnh tròn tròn nhìn nàng, đuôi mắt rủ xuống: "Xin lỗi, Miểu Miểu."Nhìn dáng vẻ đáng thương đó, Ôn Miểu bỗng thấy hối hận, liệu có nặng tay quá không."Về nhà rồi tính sổ." Nói xong, nàng đi vào trường.Nhìn bóng lưng nàng, Quý Bạch Thanh vén áo nhìn thử, làn da trắng lạnh bên eo đã đỏ.Cô cúi đầu cười, quay về.Chiều còn phải lên núi hái hạt băng phấn, mà Miên Miên khoảng một tiếng không ăn là lại đói.Nghĩ vậy, cô bước nhanh hơn, định về nhà.Nào ngờ đi ngang sân phơi thóc thì bị gọi lại.Quay đầu thấy là Phan Hồng Hà, Quý Bạch Thanh cau mày, hơi thiếu kiên nhẫn: "Gì nữa?"Phan Hồng Hà đặt cuốc xuống, nhìn Quý Bạch Thanh ăn mặc sạch sẽ chỉn chu, hơi lúng túng chà bùn trên tay vào ống quần, mặt ửng đỏ.Nàng lắp bắp: "Đồng chí Quý, ngươi, ta..."Thấy nàng ấp úng mãi chẳng nói được, Quý Bạch Thanh không còn kiên nhẫn, định đi.Phan Hồng Hà thấy người sắp đi, tim hẫng nhịp, vội nói: "Quý Bạch Thanh, ta... ta muốn nói, áo khoác của ngươi còn ở chỗ ta, khi nào ngươi ở nhà? Ta mang trả, ta đã giặt sạch rồi."Quý Bạch Thanh không quay đầu, tiếng nói nhẹ bẫng truyền tới tai Phan Hồng Hà, rồi bị gió cuốn đi:
"Không cần trả."Phan Hồng Hà đứng sững tại chỗ, hơi mất mát.Về đến nhà, Quý Bạch Thanh vẫn thấy khó hiểu, chỉ cảm thấy Phan Hồng Hà có chút kỳ lạ.Cô đối với trạm thanh niên trí thức vốn giữ thái độ chán ghét, chịu cứu Phan Hồng Hà lúc rơi xuống nước cũng chỉ vì trong đời trước, cái chết của Ôn Miểu không liên quan trực tiếp tới nàng ta, cô không có giận chó đánh mèo.Đã quyết định cho nàng ta áo khoác, Quý Bạch Thanh vốn không định lấy lại.Áo từng bị người mình ghét mặc qua là đã bẩn rồi, giặt thế nào cũng không sạch.Liếc cái thùng trong phòng, mèo con không ngủ, đói meo kêu ầm ĩ.Quý Bạch Thanh có hơi ghét bỏ mà bế nó trong lòng bàn tay, đút nốt sữa dê còn lại, lại trợ giúp bài tiết, thấy nó một mình cũng chơi vui vẻ thì mặc nó.Cô lên núi hái hạt băng phấn.Tối, ăn cơm tắm rửa xong, Ôn Miểu ngồi khoanh chân trên giường, nhìn chằm chằm Quý Bạch Thanh đối diện.Quý Bạch Thanh bị nhìn đến lưng thẳng đơ, ngón tay co lại.Chẳng bao lâu nghe người kia mở miệng: "Ngươi lừa ta bao nhiêu?"Tốt, tới giờ tính sổ rồi.Quý Bạch Thanh đếm trên đầu ngón tay, liệt kê một nửa những gì mình đã nói lúc trưa.Ôn Miểu: "..."Nàng lại trừng cô: "Ngươi quá đáng!"Không ngờ Quý Bạch Thanh nói nhiều như vậy, có nửa là bịa.Quý Bạch Thanh gật đầu thừa nhận.Đồng tử hổ phách của Ôn Miểu xoay nhẹ, mắt sóng lưu chuyển, thêm mấy phần mị sắc.Nàng đưa ngón tay ra, đề điều kiện:
"Ngươi lừa ta, nên ta phải phạt ngươi, còn nội dung...""Thứ nhất, tối nay phải gọi ta là bé cưng.""Thứ hai, phải hôn và xoa ngực, còn phải làm ta thoải mái."Nàng chọn đại hai điều trong đống bịa của Quý Bạch Thanh, cố giữ vẻ nghiêm túc, nhưng vẫn không giấu nổi thẹn thùng.Môi hồng mím chặt, má ửng đỏ, mắt cũng hơi lảng tránh.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh ngẩn người, mày mắt không kìm được cong lên.Vậy rốt cuộc Ôn Miểu là phạt cô hay thưởng cho chính mình?Cô thấy đôi khi bàn chuyện người lớn với cô bạn gái rất hay xấu hổ này cũng rất thú vị.Cô hỏi: "Vậy Trăn Trăn có yêu cầu bao nhiêu lần không?"Ôn Miểu nhíu mày sửa: "Phải gọi bé cưng."Tới chữ cuối, giọng nhỏ như muỗi.Với xưng hô này, Ôn Miểu vẫn thấy ngượng, thân mật mà cưng chiều, nàng thật sự thích nghe Quý Bạch Thanh gọi vậy, nhưng lại nghĩ mình vốn không phải bé con gì cả.Quý Bạch Thanh thuận miệng đổi: "Vậy bé cưng muốn mấy lần?"Ôn Miểu do dự hồi lâu, cuối cùng giơ một ngón tay, làm dấu "1"."Một lần đủ sao? Hai lần mới thoải mái chứ?" Giọng Quý Bạch Thanh nhẹ, mang theo chút dụ dỗ khó nhận.Ôn Miểu nghe vậy, lưỡng lự chốc lát, không rơi vào bẫy, chốt: "Vậy ngươi một lần, ta một lần."Liếc bộ móng hơi dài của mình, nàng vốn không có kinh nghiệm, rụt tay lại, nghiêng đầu nhìn đối phương, trên mặt lóe chút đắc ý gỡ gạc: "Ta có thể dùng... miệng."Quý Bạch Thanh: "..."Không ngờ lại tự gậy ông đập lưng ông.Cô bỗng xìu như cá khô, ngả vật xuống giường, giọng yếu ớt: "Trong phòng còn có con gái chúng ta, ngươi chắc chắn muốn làm chuyện không hợp thiếu nhi, dạy hư con à?"Ôn Miểu chớp mắt: "Mèo con ngủ rồi, không nghe được."Đây là câu ban trưa Quý Bạch Thanh đã nói, rõ ràng khi ấy vừa bị Ôn Miểu phủ quyết."Được...rồi." Quý Bạch Thanh điềm tĩnh."Ngươi trước đi."Chứ lát nữa bị hành mệt thì khổ.Dù sao trong phòng còn có mèo, hai người đều kiềm giọng, không tạo động tĩnh lớn, cố gắng không để âm thanh tràn ra.Xong xuôi, tóc đen quyện nhau, hai người dựa sát, đều có chút mơ màng sắp ngủ.Ôm thân thể mềm ấm chợp mắt một lúc, nhưng bãi chiến trường dưới thân còn chưa dọn.Đang định nấn ná, trong phòng mèo con lại meo meo kêu.Mèo con lại đói nữa rồi.Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh nhìn nhau, đành mặc quần áo ngồi dậy: một người cho Miên Miên uống sữa, một người dọn lại giường chiếu.Đêm đó Quý Bạch Thanh ngủ không yên, nghĩ Miên Miên một ngày phải uống chừng ấy sữa, gần như cách chừng tiếng rưỡi là dậy một lần.Hơn bốn giờ tỉnh giấc, cô không ngủ nữa, nhìn mèo con lại ngủ say, ngón tay khẽ chấm đầu nó, chuẩn bị ra ngoài bán lương phấn.Hôm qua chưa đòi lại được chỗ sạp bị đôi vợ chồng kia chiếm, cô còn để bụng. Hôm nay đi sớm hơn nữa, cô không tin vẫn không chiếm nổi chỗ ấy.Đặt thuốc mỡ với nước ở đầu giường, để Ôn Miểu tỉnh là với lấy được, Quý Bạch Thanh thu dọn đồ, đạp xe tới chợ đen.Tới nơi, trăng còn treo trên trời đêm, trên đường hầu như chẳng thấy ai, cô nghĩ mình chắc là đến sớm nhất.Ai ngờ soi đèn pin một cái, phát hiện dưới gốc cây ở vị trí ngon kia đã có người nằm nghỉ.Đúng là gã đen gầy.Quý Bạch Thanh kéo khóe môi, thấy buồn vì cái tính trẻ con của mình.Người ta ngủ luôn ở đó, còn tranh nỗi gì.Cô mặt không cảm xúc chọn chỗ tương đối ổn, ngồi xuống, bày băng phấn và tương ớt, chờ mở hàng.Gã đen gầy bị ánh đèn pin của Quý Bạch Thanh làm tỉnh từ nãy, thấy cô đến sớm vậy, hắn nghiến răng, chẳng mấy chốc đã biến mất, chỉ chừa chút đồ giữ chỗ.Trời vừa hửng sáng, mới thấy hắn với vợ xách đồ tới.Bày xong, thấy người đợi mua dần đông, hai vợ chồng mở miệng: "Băng phấn cay và băng phấn ngọt đều có đây! Chỉ hai hào một chén!"Thấy hôm qua Quý Bạch Thanh ra mắt băng phấn cay khá đắt khách, hôm nay họ cũng sao chép y chang. Quý Bạch Thanh dời mắt khỏi họ, không để ý ánh nhìn khiêu khích, thong thả phe phẩy quạt, chờ người hỏi giá.Người mua bên vợ chồng kia cũng không ít, đa phần chọn món lạ là băng phấn cay.Sáng sớm trời chưa quá nóng, nhiều người chọn mua mang về ăn.Đến tám chín giờ, Quý Bạch Thanh đang múc băng phấn cho khách quen thì nghe chỗ gốc cây có cãi vã."Nhà các ngươi làm băng phấn khó ăn quá, trả tiền đây!"Gã đàn ông gân cổ: "Ăn rồi còn đòi trả tiền?! Không biết xấu hổ à! Chỉ có mình ngươi nói khó ăn, bao nhiêu người ăn băng phấn nhà ta, ai nói khó ăn!""Nếu chê nhà ta khó ăn thì đừng mua! Đi mua cái đắt hơn một hào ấy!"Hắn hừ khẽ: "Tiếc có một hào mà còn bày đặt!"Bên kia bà cô tức đến ngực phập phồng, lập tức lộc cộc đi tới trước mặt Quý Bạch Thanh, ném xuống tờ một đồng rưỡi, cao giọng: "Đồng chí, ta lấy năm phần băng phấn! Một phần ăn tại chỗ, bốn phần mang về, đều cay!"Bà nghiến răng xót tiền bỏ ra, nhưng cũng phải tranh lại một hơi, từng chữ từng chữ nói cho đôi vợ chồng kia nghe:"Băng phấn của tiểu đồng chí đây ngon hơn của nhà các ngươi! Nhà các ngươi làm đúng là khó ăn!"