Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
101.
Đem những món mang về từ tiệm cơm quốc doanh bỏ vào rổ treo lơ lửng trên miệng giếng cho nước giếng làm mát bảo quản, Quý Bạch Thanh lại đem hai chiếc váy hôm nay cô với Ôn Miểu mua ở cửa hàng hợp tác xã giặt sạch phơi lên, lúc này mới rảnh tay.Chân của Quý Vĩ vẫn chưa khỏi, hiện tại còn phải tiếp tục nghỉ ngơi ở nhà, ước chừng mấy ngày nữa mới có thể đi làm lại.Vì thương tích do phân công nhiệm vụ quá nặng mà ra, Lý Hướng Đông cũng phải gánh một phần trách nhiệm, cho nên dù trong lòng ông ta có ý kiến cũng chỉ có thể nín nhịn.Dù sao bây giờ tình hình nhà họ Quý so với dạo trước đã khác rồi, không còn cái tầng thân phận hắc ngũ loại của bà nội Ôn Miểu đè trên đầu nữa, nhà họ Quý không thể để hắn muốn vo tròn bóp dẹp thế nào thì vo bóp.Hà Hương Nguyệt thật sự bị việc Quý Vỹ đột nhiên bị thương dọa sợ, dặn đi dặn lại Quý Vĩ bớt cử động, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương. Quý Vĩ là dạng tính tình không ngồi yên, chỉ đành cúi đầu ngồi dưới gốc cây trước cửa làm mộc.Còn Hà Hương Nguyệt thì ăn cơm trưa xong đã lên núi, cùng mấy chị em bạn già hái được không ít dưa quả tháng tám và nho dại đem về.Vào nhà, thấy Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều đã về, bà quan tâm hỏi: "Tình trạng thím Ôn thế nào rồi?"Ôn Miểu nói: "Dì đừng lo, bà nội không kiểm tra ra vấn đề gì lớn, nằm viện một thời gian là có thể về nhà tĩnh dưỡng."Nghe vậy, Hà Hương Nguyệt vỗ ngực thở phào:
"Không sao là tốt, không sao là tốt.""Vừa hay hôm nay mới hái được nho với dưa quả tháng tám, còn tươi lắm, trên núi còn nhiều, mấy ngày nữa lại chín thêm. Lần sau Miểu Miểu với Bạch Thanh đi thăm thím thì nhớ nói trước ta một tiếng, ta lại lên núi chuyến nữa, mang cho thím Ôn ăn cho ngọt miệng."Quý Bạch Thanh có chút bất lực: "Giữa trời nóng nực thế này, đâu cần ngươi cố chọn đúng lúc nóng nhất mà lên núi, cẩn thận cảm nắng."Theo Quý Vĩ nói, Hà Hương Nguyệt ăn cơm xong không bao lâu đã lên núi, buổi chiều một hai giờ đúng là lúc nóng nhất trong ngày, mặt trời có thể phơi người ta tróc một tầng da.Ôn Miểu gật đầu, cũng khuyên cùng Quý Bạch Thanh: "Đúng đó dì, chúng ta tự lên núi được. Nếu ngươi thật sự muốn đi thì đợi lúc nắng dịu bớt hãy đi, bằng không rất dễ cảm nắng."Hà Hương Nguyệt hì hì cười:
"Biết rồi biết rồi, lần sau sẽ không."Bà phẩy tay, thu quần áo đã phơi khô vào nhà. Đợi đến khi nhìn thấy trên giường trong phòng mình đặt mấy bộ quần áo mới tinh thì lập tức chạy ra, liếc hai người một cái, nửa trách nửa thương: "Ta với lão Quý sắp đầy cả tủ quần áo rồi, sao còn mua cho chúng ta nữa!"Ôn Miểu lúc mua đồ thường sẽ mua cho bọn họ, sau khi Quý Bạch Thanh kiếm được tiền, cũng lần lượt sắm sửa đủ các vật dụng còn thiếu trong nhà, lại thêm cho bọn họ không ít quần áo.Ôn Miểu cười tủm tỉm nói:
"Đây là ta với A Thanh hiếu kính hai người, dì và chú cứ nhận đi."
"Huống hồ trong thôn mấy chú thím khác muốn có cũng chẳng mấy ai có được đâu."Hà Hương Nguyệt sờ sờ chất vải, rốt cuộc vẫn thích, chỉ là hơi xót tiền.Nhưng nghĩ tiếp, lời Ôn Miểu nói cũng có lý, nhớ lại dạo trước mấy người trong thôn châm chọc khiêu khích nhà họ, bà lập tức chẳng do dự nữa.Hà Hương Nguyệt hừ một tiếng, một tay chống hông:
"Miểu Miểu nói đúng! Chút nữa ta đem giặt luôn mấy bộ này, ngày mai bảo lão Quý mặc với ta, tụi ta đi một vòng ngoài đầu thôn!"Cho bọn họ chừa cái thói mắt mọc trên đỉnh đầu xem thấp người khác!Nghe vậy, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu nhìn nhau, trong mắt đều mang mấy phần ý cười.Hà Hương Nguyệt xưa nay chính là nữ đồng chí mạnh mẽ thẳng thắn, chẳng chịu thua thiệt chút nào.
Quý Bạch Thanh nguyện gọi là gương mẫu.Buổi chiều cũng không có việc gì, hai người bèn sang nhà mới, tháo hết tấm trải giường đã dùng ở ba gian phòng ra để giặt một lượt, chiếu trúc cũng cần chà rửa.Bên bờ sông, vắt khô tấm trải giường cuối cùng bỏ vào thùng, Quý Bạch Thanh hỏi Ôn Miểu:
"Tối nay muốn ngủ đâu?"Hai căn nhà đều có phòng của bọn họ, trước kia giận dỗi mới tách ra thì không nói, bây giờ hòa hảo rồi, đôi tình nhân nhỏ đương nhiên phải tiếp tục ngủ chung một phòng.Quý Bạch Thanh thấy ngủ đâu cũng được, chủ yếu xem ý Ôn Miểu.Ôn Hướng Vinh không ở nhà, cũng không cần nhất định qua nhà mới bên kia để che mắt.Nghĩ đến ý nghĩa mà tân phòng hàm chứa, lông mi Ôn Miểu khẽ run, không do dự thêm, rất nhanh đáp:
"Ngủ bên nhà cũ đi."Nhà mới bọn họ tuy cũng ở một thời gian, nhưng bởi trước đó trong lòng mỗi người đều mang ngăn cách, lại thêm chuyện chia tay, hai người vẫn chưa từng cùng ngủ ở nhà mới.Nằm ngủ chung ở phòng chính nhà mới, đối với Ôn Miểu lại mang ý nghĩa đặc biệt khác.
Có lẽ... để sau khi thành thân thì thích hợp hơn?Quý Bạch Thanh thì không đoán được suy nghĩ vòng vo trong lòng đối phương, nghe đáp án Ôn Miểu đưa ra bèn gật đầu.Giặt xong tấm trải giường và chiếu, treo phơi trong sân, chừng một buổi chiều là hong khô bớt nước, đợi ráo hẳn thì những thứ không cần dùng lại xếp vào tủ, lại trải chiếu mới lên giường trong phòng, khóa cửa nhà mới lại, chuẩn bị ra sông bắt hai con cá.
Nuôi hai ngày, đến lúc đó hầm cho Ôn Hướng Vinh bồi bổ thân thể.Nước sông mát lạnh, đặt chân xuống là bao nhiêu nóng nực tiêu tan mấy phần.Ôn Miểu vén vạt váy, không muốn ướt lai váy nên không xuống tay, đứng nhìn Quý Bạch Thanh thuần thục bắt liền hai con cá lớn.Thấy cô một tay xách một con cá, giữa chân mày Ôn Miểu hiện lên một tia tinh nghịch, lập tức nghịch ngợm hất nước lên mặt Quý Bạch Thanh.Không kịp đề phòng, giọt nước bắn lên mặt, thấm ướt mấy sợi tóc mai, ngay cả hàng mi dài cũng vương hai giọt nước.Quý Bạch Thanh nheo mắt, lắc lắc đầu, nước văng xuống.Cô liếc mắt Ôn Miểu, nghiến răng nói:
"Người yêu hư."Dùng vạt áo hứng hai con cá, Quý Bạch Thanh làm bộ muốn tạt lại nàng.Thấy Ôn Miểu nhắm chặt mắt, cũng chẳng biết chạy, Quý Bạch Thanh từng bước lại gần, lúc đi ngang người thì búng ngón tay vào trán nàng:
"Ngốc.""Không tạt ngươi. Chúng ta về thôi."Bỏ cá vào giỏ cá xách lên, Ôn Miểu thấy cô không định trả đòn, liền cười ngọt xớt: "A Thanh thật tốt!"Toàn là nói miệng cho hay thôi, Quý Bạch Thanh liếc nàng một cái, không nói gì.Mặt trời sắp khuất sau núi cao, bầu trời mang tông cam, sắc cam xen hồng phấn của ráng chiều rải khắp mặt đất, mây chiều phản chiếu trên lòng sông, gió lướt qua, sóng nước lấp lánh.Trên đường về, hai người đứng dưới bóng mát của cổ thụ cao ngất, ngẩng đầu nhìn ráng chiều rực rỡ.Hai người đứng kề nhau, mười ngón đan xen, Ôn Miểu hơi tựa lên vai Quý Bạch Thanh, Quý Bạch Thanh chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy lấp lánh phản chiếu trong đồng tử màu hổ phách của Ôn Miểu.Cô bỗng thấy lòng an tĩnh.Năm nay trong lòng đã có quá nhiều u ám, hai người tựa như vẫn luôn bị trở ngại và khó khăn trước mắt che khuất, đến mức bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh có thể cùng Ôn Miểu đi xem."Trăn Trăn."Quý Bạch Thanh khẽ gọi tên nàng.Ôn Miểu vốn đang chăm chú ngắm cảnh, nghe thấy tên mình thì phản ứng chậm nửa nhịp quay sang nhìn, trong mắt mang chút nghi hoặc.Sao vậy?Quý Bạch Thanh cong môi, cúi đầu thật nhanh chạm nhẹ một cái lên chóp mũi nàng.Đôi mắt đẹp của Ôn Miểu lập tức mở to, má nhuộm hồng, ngó trái ngó phải, thấy không có ai mới bình tĩnh lại đôi phần.Nàng nắm tay đấm một cái lên vai người đang cười hơi xấu xa, nhỏ giọng trách: "Ngươi đáng ghét."Cú đấm mèo meo rơi xuống người nhẹ hều, căn bản không thấy đau.Quý Bạch Thanh lấy lòng mà lắc lắc bàn tay hai người đang đan nhau, đúng lúc một luồng gió ấm thổi đến, thổi cho mái tóc dài của hai người tung bay.Trong lúc tóc mai quấn quýt, Quý Bạch Thanh bỗng giữ gáy Ôn Miểu, cúi xuống trao nàng một nụ hôn dịu dàng lưu luyến.Ráng chiều chiếu qua từng tầng lá, xuyên qua kẽ hở rơi trên người họ, khiến tóc và lông mi họ phủ sắc vàng nhạt.
Khung cảnh thoáng chốc có vẻ như mang chút thần thánh.Vốn Ôn Miểu còn lo sẽ có người tới, nhưng nàng vốn thích hôn, nhất là kiểu dịu dàng như vậy, dễ dàng đã chìm vào, rất nhanh quên mất điều lo lắng trong lòng.Khi Quý Bạch Thanh buông nàng ra, nàng vẫn ngửa đầu đuổi theo muốn xin thêm một nụ hôn.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh cong mắt, đáp ứng nguyện vọng của nàng, lại hôn khẽ lên đôi môi đỏ.Cô chậm rãi nói:
"Ta thì không ngại hôn tiếp với ngươi, chỉ là lát nữa bị người khác thấy thì..."Ôn Miểu mở đôi mắt long lanh nước, lông mi khẽ run, giọng mềm khàn khàn:
"Về nhà hôn."Quý Bạch Thanh nhướng mày, vui vẻ nhận lời.Xem ra cô nàng trước mặt đúng là cuồng hôn, thích hôn đến nghiện.Dù cô cũng rất thích là đằng khác.Đối diện ánh mắt mang mấy phần ý cười của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu cúi đầu, hiếm khi không xù lông, chỉ khẽ lắc lắc bàn tay đang nắm chung của hai người.Trên đường về, không cần để ý ánh mắt người khác, cũng không cần lo người yêu bị lời người khác làm tổn thương, tâm tình Ôn Miểu mang theo vài phần hân hoan.Như một cô bé con vậy.Quý Bạch Thanh nhìn nàng, đuôi mày khóe mắt đều mang cười.Có lẽ ngay từ đầu con đường hai người đi đã lệch, các nàng đồng thời đưa ra những quyết định tự cho là vì đối phương tốt, muốn đẩy đối phương ra khỏi bùn lầy, nhưng rốt cuộc vẫn sa lầy sâu hơn, thật ra bị kẹt trong đau khổ cũng là hai người.Có lẽ các nàng vốn dĩ là trời sinh một cặp, không thể tách rời.Cho nên việc cần làm nhất bây giờ là, học cách tin tưởng đối phương, cùng nhau bước về phía trước, cùng nhau đối mặt khó khăn.Như vậy bất luận với Ôn Miểu hay với Quý Bạch Thanh, đều là cách tốt nhất.Cả hai nên học cách thẳng thắn với nhau, trút bầu tâm sự, sau đó cùng bàn ra cách giải quyết vấn đề.Ôn Miểu nắm tay Quý Bạch Thanh, bỗng thấy người cạnh mình dừng lại, bèn nghi hoặc quay người đối diện, nhìn đôi mắt cô mang ý cười.Nàng cũng bị lây mà mỉm cười, rồi hỏi:
"Sao đó?"Quý Bạch Thanh làm bộ thần bí lắc đầu:
"Không nói cho ngươi."Ôn Miểu liếc cô một cái, làm như muốn rút tay mình về.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh siết chặt, giơ bàn tay hai người đang nắm lên lắc lắc:
"Nắm rất chặt, sẽ không buông."Ôn Miểu hừ một tiếng, lại hỏi lần nữa:
"Suy nghĩ gì đó?"Quý Bạch Thanh cong môi, giọng nhẹ tênh:
"Nghĩ là... hình như ta càng yêu ngươi hơn rồi."Vành tai Ôn Miểu ửng đỏ, làm bộ mặt không gợn sóng:
"Ồ."Hai người còn định nói gì đó thì sau lưng bỗng vang lên giọng to khỏe của Tôn đại nương:"Hai đứa các ngươi dính nhau thật đấy, ta đứng đây đợi mười mấy phút rồi, sao còn chưa chịu đi?!""Nào nào nào, đại nương cõng củi sắp hết lực rồi, nhường đường cho ta cái coi."Quý Bạch Thanh: "..."
Cũng không biết Tôn đại nương rốt cuộc từ đâu chui ra.Cô xoa xoa ấn đường, bất lực nói:
"Đại nương, để ta cõng về cho."Cô đưa giỏ cá cho Ôn Miểu, đỡ bó củi trên vai Tôn đại nương đi về hướng nhà bà.Nhìn Ôn Miểu như cô dâu nhỏ lẽo đẽo theo sau, Tôn đại nương vui vẻ nói: "Hai đứa tình cảm tốt thật, chỉ là sao ở ngoài cũng dính nhau thế, làm bà già ta đỏ cả mặt đây này."Quý Bạch Thanh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng sắp hấp chín của Ôn Miểu, thầm nghĩ, đại nương, ngươi vẫn là đừng nói nữa.Không thấy Ôn Miểu mặt mỏng sao? Đầu sắp chui xuống đất rồi kìa.*Thứ bảy hôm đó, Ôn Như Yên ở bệnh viện chăm Ôn Hướng Vinh, vì có giường trống, tối ấy nàng không về.Sáng hôm sau, ăn sáng ở tiệm cơm quốc doanh xong, nàng mua thêm một phần cháo thanh đạm mang cho Ôn Hướng Vinh.Buổi sáng còn phải truyền dịch, Ôn Hướng Vinh tự mình trông được, cùng đại thẩm giường bên có thể đủ trông chừng lẫn nhau.Nghĩ đồ ăn ở tiệm quốc doanh ít nhiều có hơi cay, nhớ lời Quý Bạch Thanh nói ngày hôm qua, trong lòng nàng có chủ ý.Nàng đi mua ít rau, lại mua thêm một túi điểm tâm, rồi theo địa chỉ Thượng Mẫn để lại tìm tới cửa nhà.Đến nơi mới hơn mười giờ, Ôn Như Yên đứng ở cửa do dự một hồi, cuối cùng vẫn gõ cửa.Cửa rất nhanh mở ra, một phụ nhân mặt mày phúc hậu mở cửa. Hẳn là mẹ của Thượng Mẫn.Ôn Như Yên mỉm cười mềm mại với bà:
"Chào dì Thượng."Thượng mẫu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, lập tức ngẩn ra.
Sao tự dưng lại có người lạ tới cửa?Bà chợt nhớ tới lời con gái nói lúc ăn tối hôm qua.Hai tuần này Thượng Mẫn có thể sẽ có bạn đến mượn bếp, còn dặn riêng vợ chồng bà để ý.Vốn Thượng mẫu tưởng bạn mà con gái nói là Quý Bạch Thanh - người đã gặp mấy lần, nhưng cô gái trước mặt hoàn toàn xa lạ.
Bà chưa từng gặp.
Cô gái xinh thế này nếu gặp qua một lần bà làm sao quên được.Bạn của con gái bà đều biết cả, huống chi Thượng Mẫn xưa nay đối nhân xử thế có chừng mực, quen thân đến mức đưa về nhà thì thật sự không có mấy ai.Mà tính hướng của con gái thì bà cũng biết, vậy nên người trước mặt là... bạn gái?!
Bạn gái tới nhà mà nàng lại không có ở nhà! Thượng mẫu thầm trách trong lòng.Sắc mặt Thượng mẫu lập tức nở nụ cười, vội mở rộng cửa: "Đồng chí, mau vào mau vào!"Thân thiết khoác tay Ôn Như Yên, bà dẫn nàng ngồi xuống ghế sô pha, lại nháy mắt ra hiệu với Thượng phụ."Đồng chí, ngươi tên là gì vậy?"Ôn Như Yên cũng không ngờ cha mẹ Thượng Mẫn lại nhiệt tình như vậy, nàng sững một chút, theo bản năng trả lời: "Dì Thượng, ta là Ôn Như Yên."Ôn Như Yên.Thượng mẫu nhẩm kỹ cái tên này, không do dự khen ngay: "Thật dễ nghe!"Chỉ nghe tên đã biết rất xứng với Tiểu Mẫn nhà bà!Thượng phụ nhận ám hiệu xong liền rót một ly nước, đặt trước mặt Ôn Như Yên."Uống nước đi, Yên Yên." Cách xưng hô của Thượng mẫu đổi rất nhanh.Ôn Như Yên bưng ly nhấp một ngụm, đặt xuống rồi đem điểm tâm mua ở cửa hàng hợp tác xã đặt lên bàn.Nàng cong môi cười nói:
"Dì Thượng, đây là điểm tâm ta mua ở cửa hàng hợp tác xã, không biết có hợp khẩu vị các ngươi không."Thượng mẫu nhìn thoáng qua, cười không khép miệng:
"Đến chơi rồi còn mang gì chứ!"Cô gái này thật đúng là có lễ phép! "Yên Yên à, Tiểu Mẫn nhà ta giờ còn ở trong xưởng, con bé này bận quá, chẳng mấy khi có ở nhà, để ngươi phải một mình đến cửa.""Ngươi với Tiểu Mẫn quen nhau thế nào? Quen bao lâu rồi?"Câu hỏi càng lúc càng thấy không đúng, Ôn Như Yên đành căng da đầu trả lời:
"Không sao, vốn ta tới là đã làm phiền, không tiện gọi Tiểu Mẫn. Ta với Tiểu Mẫn quen nhau mấy tháng trước, gặp ở bệnh viện."Thượng mẫu xua xua tay:
"Khách sáo gì chứ, bạn gái đến nhà, đáng lẽ Tiểu Mẫn phải về tiếp đãi mới đúng! Con bé đầu gỗ kia, chút lễ nghĩa này cũng không biết."Những lời này vừa ra, Ôn Như Yên sững người, lập tức biết Thượng mẫu đã hiểu nhầm.Nàng bất đắc dĩ cười, nhu hoà giải thích:
"Dì Thượng, ta với Tiểu Mẫn không phải quan hệ đó. Dì biết Miểu Miểu chứ? Ta là cô của Miểu Miểu, ta và Tiểu Mẫn chỉ là bạn bè bình thường. Hôm nay tới... là để mượn phòng bếp."Nghe vậy, Thượng mẫu cũng ngây người.
Thật không ngờ Ôn Như Yên không phải đối tượng của Thượng Mẫn, bà gây một vố bối rối to.Liếc Ôn Như Yên, sắc mặt bà nảy lên mấy phần ngượng ngùng, nhất thời không biết nói gì.Ôn Như Yên mi mắt cong cong cong, cứu vãn cho bà:
"Xem ra Tiểu Mẫn lâu rồi không dẫn đối tượng về khiến dì sốt ruột. Để ta xem có nữ đồng chí nào thích hợp không, sẽ giới thiệu cho nàng."Mấy lời này của nàng không để cho sự xấu hổ vì hiểu lầm lan thêm, Thượng mẫu ha ha cười, lập tức đáp:
"Vậy thì tốt quá!""Muốn dùng bếp phải không, tới, bên này."Thượng mẫu dẫn nàng vào bếp, thấy nàng thuần thục nhóm than, xắt rau mới yên tâm lui ra.Nấu xong bữa trưa, Ôn Như Yên xếp phần của mình và Ôn Hướng Vinh ra, để lại phần đồ ăn đủ cho ba người ăn.Ra khỏi bếp, nàng nói với Thượng mẫu:
"Dì Thượng, ta để sẵn một phần đồ ăn trong nồi, hôm nay thật làm phiền hai người."Thượng mẫu liếc nàng một cái:
"Khách sáo gì nữa! Mau mang hết về cho mẹ ngươi, bà ấy còn đang bệnh!"Ôn Như Yên nhìn hộp cơm đầy ắp trong tay, giữa mày mang chút bất lực:
"Thật là không đựng nổi nữa, với lại dạ dày chỉ chừng đó, ăn không hết thì lãng phí. Dì Thượng, ta đi trước, có dịp gặp lại."Tiễn Ôn Như Yên xong, Thượng mẫu vào bếp xem phần đồ ăn để lại.Gà hầm, đậu que xào và một canh trứng, chỉ nhìn sắc tướng đã thấy ngon.Bà ngồi lại phòng khách, tiếc rẻ nói với Thượng phụ:"Cô gái tốt thế, vậy mà không phải đối tượng của Tiểu Mẫn, đúng là đáng tiếc!"Thượng phụ mắt chẳng buồn nâng lên, chậm rãi đáp:
"Giờ thì không, cố gắng thì chưa chắc."Thượng mẫu bực mình vỗ ông một cái:
"Còn phải xem con gái ông có thích hay không, với cả người ta Yên Yên cũng chưa chắc chịu."Bà ngồi một lúc, nhẩm lại lời Thượng phụ vài lần, cuối cùng vẫn có chút không cam lòng."Không được, lát nữa bảo Tiểu Mẫn về ăn cơm. Ông đi gọi nó về!"Thượng phụ không phản bác, để đồ đang làm xuống, trực tiếp đạp xe đến xưởng đồ hộp.Thượng Mẫn tan ca buổi trưa thấy Thượng phụ thì hơi ngạc nhiên:
"Cha, sao ngươi tới đây?"Thượng phụ mặt không đổi cảm xúc, không nói lý do:
"Mẹ ngươi bảo ta gọi ngươi về ăn cơm."Thượng Mẫn có chút khó hiểu, tưởng là Thượng mẫu có chuyện quan trọng muốn nói, vốn định qua nhà ăn thì đổi hướng về nhà.Về đến nhà, thấy bàn ăn bày biện phong phú, nàng hơi kinh ngạc.Thượng mẫu dọn chén đũa, cả nhà ngồi xuống.Thấy nàng gắp một đũa ăn, Thượng mẫu hỏi:
"Hương vị thế nào?"Thượng Mẫn thấy lạ, liếc bà một cái, chân thành đánh giá: "Ngon, tay nghề của mẹ tiến bộ rồi."Thượng mẫu lườm nàng, giọng hận sắt không thành thép: "Cái này không phải ta nấu, là Yên Yên làm!"Thấy Thượng Mẫn còn chút nghi hoặc, Thượng mẫu giải thích: "Ôn Như Yên, cô của Miểu Miểu!"Nghe vậy, Thượng Mẫn bừng tỉnh:
"Hôm nay cô cô nàng đến à? Mẹ, đó chính là người bạn mà hôm qua ta nói có thể tới mượn bếp.""...Ta còn tưởng nàng là đối tượng của ngươi, thành ra mừng hụt một trận. May mà đứa nhỏ ấy tính tình tốt, còn giúp ta xuống bậc thang."Nói xong câu này, bà mới phản ứng, giọng cao vút lên:
"Ngươi gọi nàng là cô cô?!"Thượng Mẫn lại gắp thêm một đũa, phải nói tay nghề nấu của Ôn Như Yên thật sự rất tốt.Đối diện câu hỏi dồn của mẹ, nàng bình tĩnh trả lời:
"Đúng vậy, nàng là cô cô của Ôn Miểu, ta với A Thanh, Miểu Miểu đều là bạn, không gọi là cô cô thì gọi là gì."
Vì thế, lúc nghe Thượng mẫu gọi "Yên Yên", nàng nhất thời còn chưa phản ứng ra đó là gọi Ôn Như Yên."Nàng không phải đối tượng của ta, mẹ, mẹ nghĩ đâu ra vậy? Tự dưng từ đâu lại mọc ra một đối tượng?"Ngày nào ở xưởng đồ hộp cũng bận tối tăm mặt mũi, nàng cũng nhạt bớt cái tâm tư kiếm đối tượng.
Mọi chuyện đều phải tùy duyên.Thượng mẫu nghe vậy, không nhịn được xoa xoa ngực.
Cũng chẳng lạ gì chuyện Thượng Mẫn nói thích nữ nhân mà bao năm nay chẳng dẫn ai về nhà.
Bà giờ xem như nhìn thấu, con gái mình đúng là khúc gỗ thứ thiệt!
Ôn Như Yên tốt như vậy, nó lại không động lòng chút nào!Thượng mẫu nghiến răng:
"Ngươi có biết ngươi chỉ nhỏ hơn Yên Yên có ba tuổi không? Còn bày đặt gọi người ta là cô cô."Thượng Mẫn sững lại, mắt phượng hơi mở to, đuôi mắt xếch mang vài phần nghi hoặc:
"...Nàng chỉ lớn hơn con ba tuổi?"Điểm này Thượng Mẫn thật không ngờ, dù Ôn Như Yên trông trẻ, nhưng là cô ruột của Ôn Miểu nên nàng vẫn nghĩ khoảng cách tuổi nhất định sẽ có.Không ngờ tuổi thật của họ lại gần như vậy.
Chỉ chênh có ba tuổi.
...Thế mà mình đã gọi người ta "cô cô" biết bao nhiêu lần.Nghĩ đến đây, Thượng Mẫn thấy hơi ngượng ngùng trong lòng.Thấy nàng vẫn bộ dáng khúc gỗ, không nói gì, Thượng mẫu rốt cuộc nhịn không nổi phải hỏi thẳng:"Cô gái tốt như thế, ngươi không thích sao?"Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, Thượng mẫu đã có rất nhiều hảo cảm với Ôn Như Yên dịu dàng biết lễ.
Bà không tin Thượng Mẫn không có ý gì khác.Nghe mẹ mình nói vậy, Thượng Mẫn chợt nhớ đến con tôm hôm qua Ôn Như Yên bóc cho mình.
Dù ý ban đầu của nàng không phải muốn ăn tôm, nhưng đúng là được Ôn Như Yên chăm chút.
Ôn Như Yên thật sự rất tốt, câu này Thượng Mẫn không phủ nhận.Chỉ là... Thượng Mẫn nghiêm túc nói với Thượng mẫu:
"Mẹ, cô... Ôn Như Yên rất tốt, nhưng nàng chưa chắc thích nữ nhân, hơn nữa ta đối với nàng chỉ là thích kiểu bạn bè."
"Lần sau nàng lại tới, ngươi đừng nói mấy lời này, sẽ làm nàng ngượng, như vậy không hay."Cũng đúng, Ôn Như Yên chưa chắc thích nữ nhân.Thượng mẫu liếc Thượng Mẫn một cái, chậm rãi thở dài: "Mẹ biết, chỉ là thấy hai đứa cũng hợp, nếu có cơ hội ở bên nhau thì tốt biết mấy."Mình với Ôn Như Yên ở bên nhau ư? Thượng Mẫn không sao tưởng tượng nổi cảnh đó.
Các nàng không có khả năng ở bên nhau.
"Không sao là tốt, không sao là tốt.""Vừa hay hôm nay mới hái được nho với dưa quả tháng tám, còn tươi lắm, trên núi còn nhiều, mấy ngày nữa lại chín thêm. Lần sau Miểu Miểu với Bạch Thanh đi thăm thím thì nhớ nói trước ta một tiếng, ta lại lên núi chuyến nữa, mang cho thím Ôn ăn cho ngọt miệng."Quý Bạch Thanh có chút bất lực: "Giữa trời nóng nực thế này, đâu cần ngươi cố chọn đúng lúc nóng nhất mà lên núi, cẩn thận cảm nắng."Theo Quý Vĩ nói, Hà Hương Nguyệt ăn cơm xong không bao lâu đã lên núi, buổi chiều một hai giờ đúng là lúc nóng nhất trong ngày, mặt trời có thể phơi người ta tróc một tầng da.Ôn Miểu gật đầu, cũng khuyên cùng Quý Bạch Thanh: "Đúng đó dì, chúng ta tự lên núi được. Nếu ngươi thật sự muốn đi thì đợi lúc nắng dịu bớt hãy đi, bằng không rất dễ cảm nắng."Hà Hương Nguyệt hì hì cười:
"Biết rồi biết rồi, lần sau sẽ không."Bà phẩy tay, thu quần áo đã phơi khô vào nhà. Đợi đến khi nhìn thấy trên giường trong phòng mình đặt mấy bộ quần áo mới tinh thì lập tức chạy ra, liếc hai người một cái, nửa trách nửa thương: "Ta với lão Quý sắp đầy cả tủ quần áo rồi, sao còn mua cho chúng ta nữa!"Ôn Miểu lúc mua đồ thường sẽ mua cho bọn họ, sau khi Quý Bạch Thanh kiếm được tiền, cũng lần lượt sắm sửa đủ các vật dụng còn thiếu trong nhà, lại thêm cho bọn họ không ít quần áo.Ôn Miểu cười tủm tỉm nói:
"Đây là ta với A Thanh hiếu kính hai người, dì và chú cứ nhận đi."
"Huống hồ trong thôn mấy chú thím khác muốn có cũng chẳng mấy ai có được đâu."Hà Hương Nguyệt sờ sờ chất vải, rốt cuộc vẫn thích, chỉ là hơi xót tiền.Nhưng nghĩ tiếp, lời Ôn Miểu nói cũng có lý, nhớ lại dạo trước mấy người trong thôn châm chọc khiêu khích nhà họ, bà lập tức chẳng do dự nữa.Hà Hương Nguyệt hừ một tiếng, một tay chống hông:
"Miểu Miểu nói đúng! Chút nữa ta đem giặt luôn mấy bộ này, ngày mai bảo lão Quý mặc với ta, tụi ta đi một vòng ngoài đầu thôn!"Cho bọn họ chừa cái thói mắt mọc trên đỉnh đầu xem thấp người khác!Nghe vậy, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu nhìn nhau, trong mắt đều mang mấy phần ý cười.Hà Hương Nguyệt xưa nay chính là nữ đồng chí mạnh mẽ thẳng thắn, chẳng chịu thua thiệt chút nào.
Quý Bạch Thanh nguyện gọi là gương mẫu.Buổi chiều cũng không có việc gì, hai người bèn sang nhà mới, tháo hết tấm trải giường đã dùng ở ba gian phòng ra để giặt một lượt, chiếu trúc cũng cần chà rửa.Bên bờ sông, vắt khô tấm trải giường cuối cùng bỏ vào thùng, Quý Bạch Thanh hỏi Ôn Miểu:
"Tối nay muốn ngủ đâu?"Hai căn nhà đều có phòng của bọn họ, trước kia giận dỗi mới tách ra thì không nói, bây giờ hòa hảo rồi, đôi tình nhân nhỏ đương nhiên phải tiếp tục ngủ chung một phòng.Quý Bạch Thanh thấy ngủ đâu cũng được, chủ yếu xem ý Ôn Miểu.Ôn Hướng Vinh không ở nhà, cũng không cần nhất định qua nhà mới bên kia để che mắt.Nghĩ đến ý nghĩa mà tân phòng hàm chứa, lông mi Ôn Miểu khẽ run, không do dự thêm, rất nhanh đáp:
"Ngủ bên nhà cũ đi."Nhà mới bọn họ tuy cũng ở một thời gian, nhưng bởi trước đó trong lòng mỗi người đều mang ngăn cách, lại thêm chuyện chia tay, hai người vẫn chưa từng cùng ngủ ở nhà mới.Nằm ngủ chung ở phòng chính nhà mới, đối với Ôn Miểu lại mang ý nghĩa đặc biệt khác.
Có lẽ... để sau khi thành thân thì thích hợp hơn?Quý Bạch Thanh thì không đoán được suy nghĩ vòng vo trong lòng đối phương, nghe đáp án Ôn Miểu đưa ra bèn gật đầu.Giặt xong tấm trải giường và chiếu, treo phơi trong sân, chừng một buổi chiều là hong khô bớt nước, đợi ráo hẳn thì những thứ không cần dùng lại xếp vào tủ, lại trải chiếu mới lên giường trong phòng, khóa cửa nhà mới lại, chuẩn bị ra sông bắt hai con cá.
Nuôi hai ngày, đến lúc đó hầm cho Ôn Hướng Vinh bồi bổ thân thể.Nước sông mát lạnh, đặt chân xuống là bao nhiêu nóng nực tiêu tan mấy phần.Ôn Miểu vén vạt váy, không muốn ướt lai váy nên không xuống tay, đứng nhìn Quý Bạch Thanh thuần thục bắt liền hai con cá lớn.Thấy cô một tay xách một con cá, giữa chân mày Ôn Miểu hiện lên một tia tinh nghịch, lập tức nghịch ngợm hất nước lên mặt Quý Bạch Thanh.Không kịp đề phòng, giọt nước bắn lên mặt, thấm ướt mấy sợi tóc mai, ngay cả hàng mi dài cũng vương hai giọt nước.Quý Bạch Thanh nheo mắt, lắc lắc đầu, nước văng xuống.Cô liếc mắt Ôn Miểu, nghiến răng nói:
"Người yêu hư."Dùng vạt áo hứng hai con cá, Quý Bạch Thanh làm bộ muốn tạt lại nàng.Thấy Ôn Miểu nhắm chặt mắt, cũng chẳng biết chạy, Quý Bạch Thanh từng bước lại gần, lúc đi ngang người thì búng ngón tay vào trán nàng:
"Ngốc.""Không tạt ngươi. Chúng ta về thôi."Bỏ cá vào giỏ cá xách lên, Ôn Miểu thấy cô không định trả đòn, liền cười ngọt xớt: "A Thanh thật tốt!"Toàn là nói miệng cho hay thôi, Quý Bạch Thanh liếc nàng một cái, không nói gì.Mặt trời sắp khuất sau núi cao, bầu trời mang tông cam, sắc cam xen hồng phấn của ráng chiều rải khắp mặt đất, mây chiều phản chiếu trên lòng sông, gió lướt qua, sóng nước lấp lánh.Trên đường về, hai người đứng dưới bóng mát của cổ thụ cao ngất, ngẩng đầu nhìn ráng chiều rực rỡ.Hai người đứng kề nhau, mười ngón đan xen, Ôn Miểu hơi tựa lên vai Quý Bạch Thanh, Quý Bạch Thanh chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy lấp lánh phản chiếu trong đồng tử màu hổ phách của Ôn Miểu.Cô bỗng thấy lòng an tĩnh.Năm nay trong lòng đã có quá nhiều u ám, hai người tựa như vẫn luôn bị trở ngại và khó khăn trước mắt che khuất, đến mức bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh có thể cùng Ôn Miểu đi xem."Trăn Trăn."Quý Bạch Thanh khẽ gọi tên nàng.Ôn Miểu vốn đang chăm chú ngắm cảnh, nghe thấy tên mình thì phản ứng chậm nửa nhịp quay sang nhìn, trong mắt mang chút nghi hoặc.Sao vậy?Quý Bạch Thanh cong môi, cúi đầu thật nhanh chạm nhẹ một cái lên chóp mũi nàng.Đôi mắt đẹp của Ôn Miểu lập tức mở to, má nhuộm hồng, ngó trái ngó phải, thấy không có ai mới bình tĩnh lại đôi phần.Nàng nắm tay đấm một cái lên vai người đang cười hơi xấu xa, nhỏ giọng trách: "Ngươi đáng ghét."Cú đấm mèo meo rơi xuống người nhẹ hều, căn bản không thấy đau.Quý Bạch Thanh lấy lòng mà lắc lắc bàn tay hai người đang đan nhau, đúng lúc một luồng gió ấm thổi đến, thổi cho mái tóc dài của hai người tung bay.Trong lúc tóc mai quấn quýt, Quý Bạch Thanh bỗng giữ gáy Ôn Miểu, cúi xuống trao nàng một nụ hôn dịu dàng lưu luyến.Ráng chiều chiếu qua từng tầng lá, xuyên qua kẽ hở rơi trên người họ, khiến tóc và lông mi họ phủ sắc vàng nhạt.
Khung cảnh thoáng chốc có vẻ như mang chút thần thánh.Vốn Ôn Miểu còn lo sẽ có người tới, nhưng nàng vốn thích hôn, nhất là kiểu dịu dàng như vậy, dễ dàng đã chìm vào, rất nhanh quên mất điều lo lắng trong lòng.Khi Quý Bạch Thanh buông nàng ra, nàng vẫn ngửa đầu đuổi theo muốn xin thêm một nụ hôn.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh cong mắt, đáp ứng nguyện vọng của nàng, lại hôn khẽ lên đôi môi đỏ.Cô chậm rãi nói:
"Ta thì không ngại hôn tiếp với ngươi, chỉ là lát nữa bị người khác thấy thì..."Ôn Miểu mở đôi mắt long lanh nước, lông mi khẽ run, giọng mềm khàn khàn:
"Về nhà hôn."Quý Bạch Thanh nhướng mày, vui vẻ nhận lời.Xem ra cô nàng trước mặt đúng là cuồng hôn, thích hôn đến nghiện.Dù cô cũng rất thích là đằng khác.Đối diện ánh mắt mang mấy phần ý cười của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu cúi đầu, hiếm khi không xù lông, chỉ khẽ lắc lắc bàn tay đang nắm chung của hai người.Trên đường về, không cần để ý ánh mắt người khác, cũng không cần lo người yêu bị lời người khác làm tổn thương, tâm tình Ôn Miểu mang theo vài phần hân hoan.Như một cô bé con vậy.Quý Bạch Thanh nhìn nàng, đuôi mày khóe mắt đều mang cười.Có lẽ ngay từ đầu con đường hai người đi đã lệch, các nàng đồng thời đưa ra những quyết định tự cho là vì đối phương tốt, muốn đẩy đối phương ra khỏi bùn lầy, nhưng rốt cuộc vẫn sa lầy sâu hơn, thật ra bị kẹt trong đau khổ cũng là hai người.Có lẽ các nàng vốn dĩ là trời sinh một cặp, không thể tách rời.Cho nên việc cần làm nhất bây giờ là, học cách tin tưởng đối phương, cùng nhau bước về phía trước, cùng nhau đối mặt khó khăn.Như vậy bất luận với Ôn Miểu hay với Quý Bạch Thanh, đều là cách tốt nhất.Cả hai nên học cách thẳng thắn với nhau, trút bầu tâm sự, sau đó cùng bàn ra cách giải quyết vấn đề.Ôn Miểu nắm tay Quý Bạch Thanh, bỗng thấy người cạnh mình dừng lại, bèn nghi hoặc quay người đối diện, nhìn đôi mắt cô mang ý cười.Nàng cũng bị lây mà mỉm cười, rồi hỏi:
"Sao đó?"Quý Bạch Thanh làm bộ thần bí lắc đầu:
"Không nói cho ngươi."Ôn Miểu liếc cô một cái, làm như muốn rút tay mình về.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh siết chặt, giơ bàn tay hai người đang nắm lên lắc lắc:
"Nắm rất chặt, sẽ không buông."Ôn Miểu hừ một tiếng, lại hỏi lần nữa:
"Suy nghĩ gì đó?"Quý Bạch Thanh cong môi, giọng nhẹ tênh:
"Nghĩ là... hình như ta càng yêu ngươi hơn rồi."Vành tai Ôn Miểu ửng đỏ, làm bộ mặt không gợn sóng:
"Ồ."Hai người còn định nói gì đó thì sau lưng bỗng vang lên giọng to khỏe của Tôn đại nương:"Hai đứa các ngươi dính nhau thật đấy, ta đứng đây đợi mười mấy phút rồi, sao còn chưa chịu đi?!""Nào nào nào, đại nương cõng củi sắp hết lực rồi, nhường đường cho ta cái coi."Quý Bạch Thanh: "..."
Cũng không biết Tôn đại nương rốt cuộc từ đâu chui ra.Cô xoa xoa ấn đường, bất lực nói:
"Đại nương, để ta cõng về cho."Cô đưa giỏ cá cho Ôn Miểu, đỡ bó củi trên vai Tôn đại nương đi về hướng nhà bà.Nhìn Ôn Miểu như cô dâu nhỏ lẽo đẽo theo sau, Tôn đại nương vui vẻ nói: "Hai đứa tình cảm tốt thật, chỉ là sao ở ngoài cũng dính nhau thế, làm bà già ta đỏ cả mặt đây này."Quý Bạch Thanh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng sắp hấp chín của Ôn Miểu, thầm nghĩ, đại nương, ngươi vẫn là đừng nói nữa.Không thấy Ôn Miểu mặt mỏng sao? Đầu sắp chui xuống đất rồi kìa.*Thứ bảy hôm đó, Ôn Như Yên ở bệnh viện chăm Ôn Hướng Vinh, vì có giường trống, tối ấy nàng không về.Sáng hôm sau, ăn sáng ở tiệm cơm quốc doanh xong, nàng mua thêm một phần cháo thanh đạm mang cho Ôn Hướng Vinh.Buổi sáng còn phải truyền dịch, Ôn Hướng Vinh tự mình trông được, cùng đại thẩm giường bên có thể đủ trông chừng lẫn nhau.Nghĩ đồ ăn ở tiệm quốc doanh ít nhiều có hơi cay, nhớ lời Quý Bạch Thanh nói ngày hôm qua, trong lòng nàng có chủ ý.Nàng đi mua ít rau, lại mua thêm một túi điểm tâm, rồi theo địa chỉ Thượng Mẫn để lại tìm tới cửa nhà.Đến nơi mới hơn mười giờ, Ôn Như Yên đứng ở cửa do dự một hồi, cuối cùng vẫn gõ cửa.Cửa rất nhanh mở ra, một phụ nhân mặt mày phúc hậu mở cửa. Hẳn là mẹ của Thượng Mẫn.Ôn Như Yên mỉm cười mềm mại với bà:
"Chào dì Thượng."Thượng mẫu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, lập tức ngẩn ra.
Sao tự dưng lại có người lạ tới cửa?Bà chợt nhớ tới lời con gái nói lúc ăn tối hôm qua.Hai tuần này Thượng Mẫn có thể sẽ có bạn đến mượn bếp, còn dặn riêng vợ chồng bà để ý.Vốn Thượng mẫu tưởng bạn mà con gái nói là Quý Bạch Thanh - người đã gặp mấy lần, nhưng cô gái trước mặt hoàn toàn xa lạ.
Bà chưa từng gặp.
Cô gái xinh thế này nếu gặp qua một lần bà làm sao quên được.Bạn của con gái bà đều biết cả, huống chi Thượng Mẫn xưa nay đối nhân xử thế có chừng mực, quen thân đến mức đưa về nhà thì thật sự không có mấy ai.Mà tính hướng của con gái thì bà cũng biết, vậy nên người trước mặt là... bạn gái?!
Bạn gái tới nhà mà nàng lại không có ở nhà! Thượng mẫu thầm trách trong lòng.Sắc mặt Thượng mẫu lập tức nở nụ cười, vội mở rộng cửa: "Đồng chí, mau vào mau vào!"Thân thiết khoác tay Ôn Như Yên, bà dẫn nàng ngồi xuống ghế sô pha, lại nháy mắt ra hiệu với Thượng phụ."Đồng chí, ngươi tên là gì vậy?"Ôn Như Yên cũng không ngờ cha mẹ Thượng Mẫn lại nhiệt tình như vậy, nàng sững một chút, theo bản năng trả lời: "Dì Thượng, ta là Ôn Như Yên."Ôn Như Yên.Thượng mẫu nhẩm kỹ cái tên này, không do dự khen ngay: "Thật dễ nghe!"Chỉ nghe tên đã biết rất xứng với Tiểu Mẫn nhà bà!Thượng phụ nhận ám hiệu xong liền rót một ly nước, đặt trước mặt Ôn Như Yên."Uống nước đi, Yên Yên." Cách xưng hô của Thượng mẫu đổi rất nhanh.Ôn Như Yên bưng ly nhấp một ngụm, đặt xuống rồi đem điểm tâm mua ở cửa hàng hợp tác xã đặt lên bàn.Nàng cong môi cười nói:
"Dì Thượng, đây là điểm tâm ta mua ở cửa hàng hợp tác xã, không biết có hợp khẩu vị các ngươi không."Thượng mẫu nhìn thoáng qua, cười không khép miệng:
"Đến chơi rồi còn mang gì chứ!"Cô gái này thật đúng là có lễ phép! "Yên Yên à, Tiểu Mẫn nhà ta giờ còn ở trong xưởng, con bé này bận quá, chẳng mấy khi có ở nhà, để ngươi phải một mình đến cửa.""Ngươi với Tiểu Mẫn quen nhau thế nào? Quen bao lâu rồi?"Câu hỏi càng lúc càng thấy không đúng, Ôn Như Yên đành căng da đầu trả lời:
"Không sao, vốn ta tới là đã làm phiền, không tiện gọi Tiểu Mẫn. Ta với Tiểu Mẫn quen nhau mấy tháng trước, gặp ở bệnh viện."Thượng mẫu xua xua tay:
"Khách sáo gì chứ, bạn gái đến nhà, đáng lẽ Tiểu Mẫn phải về tiếp đãi mới đúng! Con bé đầu gỗ kia, chút lễ nghĩa này cũng không biết."Những lời này vừa ra, Ôn Như Yên sững người, lập tức biết Thượng mẫu đã hiểu nhầm.Nàng bất đắc dĩ cười, nhu hoà giải thích:
"Dì Thượng, ta với Tiểu Mẫn không phải quan hệ đó. Dì biết Miểu Miểu chứ? Ta là cô của Miểu Miểu, ta và Tiểu Mẫn chỉ là bạn bè bình thường. Hôm nay tới... là để mượn phòng bếp."Nghe vậy, Thượng mẫu cũng ngây người.
Thật không ngờ Ôn Như Yên không phải đối tượng của Thượng Mẫn, bà gây một vố bối rối to.Liếc Ôn Như Yên, sắc mặt bà nảy lên mấy phần ngượng ngùng, nhất thời không biết nói gì.Ôn Như Yên mi mắt cong cong cong, cứu vãn cho bà:
"Xem ra Tiểu Mẫn lâu rồi không dẫn đối tượng về khiến dì sốt ruột. Để ta xem có nữ đồng chí nào thích hợp không, sẽ giới thiệu cho nàng."Mấy lời này của nàng không để cho sự xấu hổ vì hiểu lầm lan thêm, Thượng mẫu ha ha cười, lập tức đáp:
"Vậy thì tốt quá!""Muốn dùng bếp phải không, tới, bên này."Thượng mẫu dẫn nàng vào bếp, thấy nàng thuần thục nhóm than, xắt rau mới yên tâm lui ra.Nấu xong bữa trưa, Ôn Như Yên xếp phần của mình và Ôn Hướng Vinh ra, để lại phần đồ ăn đủ cho ba người ăn.Ra khỏi bếp, nàng nói với Thượng mẫu:
"Dì Thượng, ta để sẵn một phần đồ ăn trong nồi, hôm nay thật làm phiền hai người."Thượng mẫu liếc nàng một cái:
"Khách sáo gì nữa! Mau mang hết về cho mẹ ngươi, bà ấy còn đang bệnh!"Ôn Như Yên nhìn hộp cơm đầy ắp trong tay, giữa mày mang chút bất lực:
"Thật là không đựng nổi nữa, với lại dạ dày chỉ chừng đó, ăn không hết thì lãng phí. Dì Thượng, ta đi trước, có dịp gặp lại."Tiễn Ôn Như Yên xong, Thượng mẫu vào bếp xem phần đồ ăn để lại.Gà hầm, đậu que xào và một canh trứng, chỉ nhìn sắc tướng đã thấy ngon.Bà ngồi lại phòng khách, tiếc rẻ nói với Thượng phụ:"Cô gái tốt thế, vậy mà không phải đối tượng của Tiểu Mẫn, đúng là đáng tiếc!"Thượng phụ mắt chẳng buồn nâng lên, chậm rãi đáp:
"Giờ thì không, cố gắng thì chưa chắc."Thượng mẫu bực mình vỗ ông một cái:
"Còn phải xem con gái ông có thích hay không, với cả người ta Yên Yên cũng chưa chắc chịu."Bà ngồi một lúc, nhẩm lại lời Thượng phụ vài lần, cuối cùng vẫn có chút không cam lòng."Không được, lát nữa bảo Tiểu Mẫn về ăn cơm. Ông đi gọi nó về!"Thượng phụ không phản bác, để đồ đang làm xuống, trực tiếp đạp xe đến xưởng đồ hộp.Thượng Mẫn tan ca buổi trưa thấy Thượng phụ thì hơi ngạc nhiên:
"Cha, sao ngươi tới đây?"Thượng phụ mặt không đổi cảm xúc, không nói lý do:
"Mẹ ngươi bảo ta gọi ngươi về ăn cơm."Thượng Mẫn có chút khó hiểu, tưởng là Thượng mẫu có chuyện quan trọng muốn nói, vốn định qua nhà ăn thì đổi hướng về nhà.Về đến nhà, thấy bàn ăn bày biện phong phú, nàng hơi kinh ngạc.Thượng mẫu dọn chén đũa, cả nhà ngồi xuống.Thấy nàng gắp một đũa ăn, Thượng mẫu hỏi:
"Hương vị thế nào?"Thượng Mẫn thấy lạ, liếc bà một cái, chân thành đánh giá: "Ngon, tay nghề của mẹ tiến bộ rồi."Thượng mẫu lườm nàng, giọng hận sắt không thành thép: "Cái này không phải ta nấu, là Yên Yên làm!"Thấy Thượng Mẫn còn chút nghi hoặc, Thượng mẫu giải thích: "Ôn Như Yên, cô của Miểu Miểu!"Nghe vậy, Thượng Mẫn bừng tỉnh:
"Hôm nay cô cô nàng đến à? Mẹ, đó chính là người bạn mà hôm qua ta nói có thể tới mượn bếp.""...Ta còn tưởng nàng là đối tượng của ngươi, thành ra mừng hụt một trận. May mà đứa nhỏ ấy tính tình tốt, còn giúp ta xuống bậc thang."Nói xong câu này, bà mới phản ứng, giọng cao vút lên:
"Ngươi gọi nàng là cô cô?!"Thượng Mẫn lại gắp thêm một đũa, phải nói tay nghề nấu của Ôn Như Yên thật sự rất tốt.Đối diện câu hỏi dồn của mẹ, nàng bình tĩnh trả lời:
"Đúng vậy, nàng là cô cô của Ôn Miểu, ta với A Thanh, Miểu Miểu đều là bạn, không gọi là cô cô thì gọi là gì."
Vì thế, lúc nghe Thượng mẫu gọi "Yên Yên", nàng nhất thời còn chưa phản ứng ra đó là gọi Ôn Như Yên."Nàng không phải đối tượng của ta, mẹ, mẹ nghĩ đâu ra vậy? Tự dưng từ đâu lại mọc ra một đối tượng?"Ngày nào ở xưởng đồ hộp cũng bận tối tăm mặt mũi, nàng cũng nhạt bớt cái tâm tư kiếm đối tượng.
Mọi chuyện đều phải tùy duyên.Thượng mẫu nghe vậy, không nhịn được xoa xoa ngực.
Cũng chẳng lạ gì chuyện Thượng Mẫn nói thích nữ nhân mà bao năm nay chẳng dẫn ai về nhà.
Bà giờ xem như nhìn thấu, con gái mình đúng là khúc gỗ thứ thiệt!
Ôn Như Yên tốt như vậy, nó lại không động lòng chút nào!Thượng mẫu nghiến răng:
"Ngươi có biết ngươi chỉ nhỏ hơn Yên Yên có ba tuổi không? Còn bày đặt gọi người ta là cô cô."Thượng Mẫn sững lại, mắt phượng hơi mở to, đuôi mắt xếch mang vài phần nghi hoặc:
"...Nàng chỉ lớn hơn con ba tuổi?"Điểm này Thượng Mẫn thật không ngờ, dù Ôn Như Yên trông trẻ, nhưng là cô ruột của Ôn Miểu nên nàng vẫn nghĩ khoảng cách tuổi nhất định sẽ có.Không ngờ tuổi thật của họ lại gần như vậy.
Chỉ chênh có ba tuổi.
...Thế mà mình đã gọi người ta "cô cô" biết bao nhiêu lần.Nghĩ đến đây, Thượng Mẫn thấy hơi ngượng ngùng trong lòng.Thấy nàng vẫn bộ dáng khúc gỗ, không nói gì, Thượng mẫu rốt cuộc nhịn không nổi phải hỏi thẳng:"Cô gái tốt như thế, ngươi không thích sao?"Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, Thượng mẫu đã có rất nhiều hảo cảm với Ôn Như Yên dịu dàng biết lễ.
Bà không tin Thượng Mẫn không có ý gì khác.Nghe mẹ mình nói vậy, Thượng Mẫn chợt nhớ đến con tôm hôm qua Ôn Như Yên bóc cho mình.
Dù ý ban đầu của nàng không phải muốn ăn tôm, nhưng đúng là được Ôn Như Yên chăm chút.
Ôn Như Yên thật sự rất tốt, câu này Thượng Mẫn không phủ nhận.Chỉ là... Thượng Mẫn nghiêm túc nói với Thượng mẫu:
"Mẹ, cô... Ôn Như Yên rất tốt, nhưng nàng chưa chắc thích nữ nhân, hơn nữa ta đối với nàng chỉ là thích kiểu bạn bè."
"Lần sau nàng lại tới, ngươi đừng nói mấy lời này, sẽ làm nàng ngượng, như vậy không hay."Cũng đúng, Ôn Như Yên chưa chắc thích nữ nhân.Thượng mẫu liếc Thượng Mẫn một cái, chậm rãi thở dài: "Mẹ biết, chỉ là thấy hai đứa cũng hợp, nếu có cơ hội ở bên nhau thì tốt biết mấy."Mình với Ôn Như Yên ở bên nhau ư? Thượng Mẫn không sao tưởng tượng nổi cảnh đó.
Các nàng không có khả năng ở bên nhau.