Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 84 - Em đang nhớ chị




Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Quý Ngư đã rời đảo, lúc tỉnh dậy trong chiếc giường thuộc về riêng mình, câu "Em cũng thật lòng thích chị" của Lạc Sơ Nhiên vẫn còn vang vẳng trong đầu cô.
Quý Ngư ngây ra nhìn trần nhà hồi lâu, rồi đột ngột bật dậy, chẳng còn một chút buồn ngủ nào, mở điện thoại ra xem giờ.
3:32 sáng.
Cô mới ngủ chưa tới ba tiếng đã chẳng thể chợp mắt thêm được nữa.

Quý Ngư vén mấy sợi tóc vướng trước trán ra sau tai, dụi nhẹ mắt, đảo mắt nhìn quanh phòng. Không có camera, cô không còn đang quay show nữa. Cảm giác thật lạ — cứ như mình vẫn còn ở trên đảo.

Cô khẽ thở ra, định đặt điện thoại xuống để cố ngủ thêm, thì màn hình lại rung lên hai cái.
"Đinh đoong——"
Đại Ác Ma: [Đợi chút nữa em lái xe qua đón chị.]

Lạc Sơ Nhiên lắp camera ở nhà cô rồi sao? Thế nào mà vừa tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn? Còn muốn lái xe tới đón cô. Quý Ngư nhìn tin nhắn, lập tức dấy lên một tia cảnh giác. Vừa rời show xong, đồng nghiệp trong công ty thể nào cũng đang bàn tán râm ran, nếu sáng sớm mà hai người cùng bước xuống từ một chiếc xe, chắc chắn sẽ bị xì xào.

Cô ngẫm nghĩ, rồi vẫn nhắn lại:
[Đừng đón chị, chị tự đạp xe đi làm được.]
Quý Ngư: [Em chưa ngủ à? Giờ này còn làm gì?]
Đại Ác Ma: [Em đang nhớ chị.]
Quý Ngư: [...Khóa hết mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình của em lại, đừng có học theo nữa.]
Quý Ngư: [Ngủ mau đi, không thì rụng hết tóc đấy, chó nhỏ hói đầu jpg]
Quả nhiên đọc ngôn tình tổng tài vẫn mang lại ảnh hưởng gì đó cho Lạc Sơ Nhiên. Quý Ngư cảm thấy mặt mình hơi nóng, bèn dậy rót một cốc nước lạnh, rồi lại nằm xoài ra giường.
Đáng ra cô còn phải ở lại đảo để phối hợp với tổ biên kịch, nhưng Lý Hứa đã bảo để show phát triển tự nhiên, không kiểm soát được thì mới liên lạc lại.
Quý Ngư tất nhiên đồng ý ngay, rồi tiện tay gọi cho Lâm Diên Vĩ và Cao Sâm Tây.
Kết quả Cao Sâm Tây không bắt máy, Lâm Diên Vĩ thì để điện thoại đổ chuông cả chục lần mới nghe. Nghe mấy câu, Quý Ngư mới biết Lâm Diên Vĩ đã rời đảo trước cô rồi. Giọng bên đầu dây thở dốc, như vừa chạy vừa nói, nếu không phải hai người chia sẻ vị trí, Quý Ngư còn chẳng yên tâm nổi.
Nghĩ tới đây, Quý Ngư tỉnh táo hơn hẳn, thậm chí còn thấy có động lực muốn... đi làm ngay bây giờ.
Cô... tại sao tự dưng lại muốn đi làm thế này?
Rất nhanh, Quý Ngư hiểu ra kiểu suy nghĩ bất thường này rốt cuộc là vì ai mà ra.
Cô mở điện thoại, dừng mắt ở ba chữ [Em đang nhớ chị] kia, tự dưng tay lại ngứa ngáy, chỉ muốn gõ ngay một câu [Chị cũng đang nhớ em].
Bình tĩnh!
Đâu phải lần đầu yêu đương nữa, cô phải tỏ ra điềm nhiên mới đúng. Quý Ngư tự nhủ vậy, nhưng vẫn ngắm nghía khung chat thêm vài phút.
Sao Lạc Sơ Nhiên còn chưa trả lời? Có phải cô nhắn câu gì sai rồi không, hay Lạc Sơ Nhiên không muốn trả lời nữa? Chắc là ngủ quên rồi nhỉ? Quý Ngư cắn nhẹ đầu ngón tay, lật qua lật lại nhìn mấy tin nhắn, cho đến khi mười lăm phút sau, Lạc Sơ Nhiên gửi thêm một tin mới.

Đại Ác Ma:[Hình ảnh.jpg]

Một chiếc xe đạp, có tựa lưng bọc đệm mềm phía sau, nhìn còn khá đắt tiền.
Đại Ác Ma:[Em đạp xe chở chị.]

Giữa đêm thế này, Lạc Sơ Nhiên mò đâu ra được cái xe đạp? Quý Ngư nhìn tấm hình, không nhịn được mà bật cười.
Thì ra Lạc Sơ Nhiên không phải không trả lời cô, mà là bận đi tìm xe để sáng đèo cô đi làm. Tổng tài nhà ai lại đạp xe chở nhân viên đi làm thế này chứ?
Dù bây giờ cô nhắn gì, chắc Lạc Sơ Nhiên cũng vẫn sẽ nghĩ mọi cách để tới đón cô. Ánh đèn bàn vàng nhạt khiến cả căn phòng trở nên ấm áp, Quý Ngư khẽ cụp mắt xuống, gửi lại một tin:
[Sáng mai chị qua nhà em.]

Gõ xong câu ấy, cuối cùng Quý Ngư mới thấy mí mắt hơi sụp xuống, cơn buồn ngủ quay trở lại.
Nếu Lạc Sơ Nhiên muốn đi làm cùng cô — thì cùng đi thôi. Cùng lắm mai mặc kín mít một chút, sẽ chẳng ai để ý.
Nghĩ vậy, Quý Ngư lại ngủ thêm được mấy tiếng, dậy sớm sửa soạn rồi đi xuống dưới. Kết quả vừa ra cửa, cô đã bị một chiếc xe đạp lóa mắt làm cho khựng lại.
Xe còn được bọc thêm lớp đệm êm hơn, trên yên gắn hẳn một món đồ trang trí hình chó con lông xù.
...Chẳng khác gì ghế cho trẻ con cả.
Lạc Sơ Nhiên coi cô là trẻ con chắc?
Quý Ngư ngẩng đầu lên, thấy hôm nay Lạc Sơ Nhiên đeo một bên khuyên tai bạc dài, lấp lánh giữa những lọn tóc, càng tôn lên khí chất cao quý lạnh nhạt.
Ánh mắt Quý Ngư hạ thấp xuống — bàn tay Lạc Sơ Nhiên đang nắm chặt ghi-đông xe đạp.
Quý Ngư: ...

Chỉ nghĩ ra đúng bốn chữ: Hoàn toàn không hợp.

Một luồng khí tắc nghẹn ngay ngực, suýt chút nữa cô không thốt nổi lời:
"Em biết chị ở đây từ khi nào?"
Lạc Sơ Nhiên: "Lần trước chị gửi địa chỉ cho em khi tìm đường."
Quý Ngư: "...Thì ra em lừa chị lấy địa chỉ à!"
Lạc Sơ Nhiên chẳng hề có ý giấu giếm, khẽ ừ một tiếng, rồi nói tiếp:"Sắp đến giờ cao điểm, kẹt xe mất thời gian lắm, mình đi luôn nhé?"

Quý Ngư nhìn cái yên bọc lông kia, bỗng dưng thấy hơi ngại ngùng, chẳng dám ngồi xuống. Ban đầu cô nghĩ Lạc Sơ Nhiên không biết địa chỉ nhà, cô cứ qua nhà Lạc Sơ Nhiên rồi đi chung xe hơi là xong. Ai ngờ người ta đạp xe tới tận nơi!
Nhìn ánh mắt Lạc Sơ Nhiên, Quý Ngư biết cái xe này chắc chuẩn bị cả buổi rồi, sao mà nỡ nói không ngồi.
Mấy giây sau, cô giật lấy ghi-đông trong tay Lạc Sơ Nhiên, chân phải đặt lên bàn đạp. Không quay đầu lại, Quý Ngư nói nhanh:
"Em lên đi, chị... chị đạp. Nhưng nói trước, tới bãi xe đạp là tách ra."
Rất nhanh, Quý Ngư cảm nhận được phía sau yên xe có thêm một trọng lượng.
Cô chớp mắt mấy cái, lấy đà đạp mạnh.
Xe lảo đảo lượn hẳn mấy đường chữ S, Quý Ngư giật mình khi thấy tay Lạc Sơ Nhiên vòng qua ôm ngang hông mình.
Suýt nữa cô còn đạp xe thành hình rắn bò.
Quý Ngư hít sâu mấy lần, cứng đờ người tìm lại thăng bằng.
Lạc Sơ Nhiên ôm cô chặt quá, mà cô đạp cũng đâu có nhanh.
Tiếng còi xe, mùi khói xăng và hơi nóng đường phố xộc vào mũi. Xe đạp của hai người thoải mái len lỏi qua dòng xe kẹt cứng.
"Anh ơi, lái nhanh lên được không, tôi sắp muộn rồi đấy!" - Một nhân viên văn phòng ngồi ghế phụ kéo lỏng cà vạt, bồn chồn nhìn ra ngoài cửa kính, chẳng biết bao giờ mới tới công ty.
Ngay lúc ấy, một chiếc xe đạp lướt vèo qua mắt anh ta.
Anh ta trừng mắt nhìn chiếc xe khuất bóng, ánh mắt từ ghen tị chuyển thành bối rối.
Vài phút sau, trong nhóm chat công ty —
Ẩn danh 1: [Nói thật, tôi vừa thấy tổ trưởng bên phòng kế hoạch, đạp chiếc xe đạp đắt xắt ra đấy, chở cả tổng giám đốc đi làm.]
Ẩn danh 2: [Có phải cô Quý không?]
Ẩn danh 1: [Đúng đúng đúng!]
Ẩn danh 2: [...Cậu bịa vừa thôi!]
____________

Chương trước Chương tiếp
Loading...