Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 83 - Anh đồng ý chuyện hôn sự này




Quý Ngư nhìn cái ngón tay cái mà La Hựu vẫn còn giơ lơ lửng, đầu óc hơi đơ ra.
Câu này... ý anh ta là đang khen Lạc Sơ Nhiên đã theo đuổi cô thành công?
Nghĩa là... La Hựu đã biết quan hệ giữa cô và Lạc Sơ Nhiên rồi sao?

Đang còn chưa kịp hiểu rõ rốt cuộc La Hựu đang ám chỉ gì, giọng anh ta lại đột ngột đổi hẳn, chạm thẳng vào tim gan Quý Ngư:

"Vậy hai đứa thật sự đang ở bên nhau rồi? Chắc anh không nhìn nhầm chứ?"

Trái tim Quý Ngư lập tức treo lên tận cổ họng, sắc mặt trắng bệch, chớp mắt cũng quên mất. Giọng điệu này của La Hựu nghe cứ như... chỉ cần cô dám gật đầu, anh ta sẽ nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng mặt mà bắt cô rời xa Lạc Sơ Nhiên ngay lập tức.

Nhưng La Hựu thật ra chỉ đang tự kiểm tra lại phán đoán của mình. Dù vậy, anh ta cũng chỉ hoài nghi được đúng một giây — rồi hoàn toàn khẳng định mình không thể nhìn nhầm. Lạc Sơ Nhiên lúc này khác hẳn trước kia, không còn dáng vẻ u ám, ngấm ngầm từ chối thừa nhận bản thân cưa hoài chẳng đổ nữa.

La Hựu khoanh tay lại, trêu ai bây giờ? Lạc Sơ Nhiên thì không chọc nổi, nên anh ta dứt khoát quay sang trêu Quý Ngư. Anh ta nhướng mày nhìn Quý Ngư, giọng trêu ghẹo:

"Tôi nhớ cô từng nói... sẽ không bao giờ ở bên Lạc Sơ Nhiên mà?"

Ánh mắt Lạc Sơ Nhiên lập tức tối xuống, định mở miệng nhưng Quý Ngư đã đưa tay ngăn cô lại.
"Bọn tôi... bọn tôi thật sự đang ở bên nhau."
Giọng Quý Ngư khàn khàn, đầu óc quay cuồng, câu trước câu sau rối tinh rối mù, chỉ còn nhịp tim đập dồn dập đến muốn thủng màng tai:

"Vì tôi rất thích cô ấy... nên bọn tôi ở bên nhau."
"Có thể... có thể để tôi tiếp tục ở bên cô ấy không?"

Ánh mắt Quý Ngư không dám nhìn ai, nhưng giọng nói lại thật sự rõ ràng và chân thành:

"Tôi thật lòng thích cô ấy."

Lạc Sơ Nhiên thoáng khựng lại, vài giây sau đầu ngón tay mới khẽ động. Quý Ngư căng thẳng đến mức mắt đảo loạn, lông mi run lên, tay cũng không ngừng khẽ rung. La Hựu là người nhà của Lạc Sơ Nhiên — chính là gia đình của cô ấy. Nghĩ tới đó, Quý Ngư càng hoảng. Bao nhiêu chuyện cô từng làm trong công ty... chắc chắn La Hựu cũng biết cả rồi, ấn tượng về cô chắc chẳng tốt đẹp gì. Làm sao anh ta có thể chấp nhận cho cô và Lạc Sơ Nhiên ở bên nhau?
Càng nghĩ Quý Ngư càng thấy như đang chạm vào ngõ cụt, cả người lạnh buốt.

Cho đến khi — La Hựu bật cười.

Quý Ngư còn chưa kịp tiêu hoá gì, đã cảm thấy trên đầu mình bị đội nhẹ một chiếc mũ che nắng.
Chiếc mũ này là đạo cụ của đoàn quay, vành rộng tới mức che gần hết mặt cô.

Đang ngơ ngác chưa hiểu, Quý Ngư đã nghe Lạc Sơ Nhiên lạnh giọng nói với La Hựu:
"Anh đi đi."

"Khoan đã." Giọng La Hựu vẫn mang theo ý cười, càng thêm chọc ghẹo:
"Chưa xác định xưng hô mà — nên gọi là em dâu họ, hay... chồng của em họ nhỉ...?"

Cảm giác được ánh mắt Lạc Sơ Nhiên liếc tới lạnh ngắt, La Hựu mới chịu thu lại nụ cười:

"Đùa thôi, vẫn gọi là Tổ trưởng Quý vậy."
"Được rồi, hai người cứ hẹn hò tiếp đi, tôi không làm phiền. Tôi còn có việc phải lo." La Hựu phất tay, giọng hạ thấp xuống như sợ người khác nghe được:

"Cứ yêu nhau cho đã đi, anh đồng ý chuyện hôn sự này."

Quý Ngư: ...?

Quý Ngư đứng bên cạnh còn ngơ ngác, trong đầu toàn quanh quẩn mấy từ em dâu họ, chồng em họ, loạn cào cào. Mãi đến khi La Hựu đi xa, Quý Ngư mới dần dần hoàn hồn, đồng tử co lại rồi lại giãn ra. Thì ra La Hựu không hề phản đối chuyện cô và Lạc Sơ Nhiên yêu nhau — tất cả đều do cô tự dọa mình.

Dưới vành mũ rộng, mặt Quý Ngư đỏ bừng lên, đỏ lan cả tới vành tai. Nếu xấu hổ mà chết được, cô chắc đã chết khô mấy vạn lần rồi. Tại sao cô lại hấp tấp nói ra mấy lời đó, sao không đợi La Hựu phản đối trước rồi hãy... thanh minh?

Cảm giác được vành mũ bị ai đó khẽ chạm vào, Quý Ngư lập tức siết tay giữ mũ chặt hơn, cúi đầu càng sâu.
Một lát sau, trước mắt cô loáng thoáng một mảng bóng râm. Lạc Sơ Nhiên cúi xuống, sát đến mức mặt gần như áp vào cô. Quý Ngư bây giờ xấu hổ đến chẳng dám ngẩng lên, chỉ cảm thấy hơi thở ấm ấm của Lạc Sơ Nhiên đã áp sát đến tận mí mắt. Cô chớp chớp lông mi, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà khẽ ngước lên.

Quý Ngư còn định nói xa xa còn có người, mau tránh ra đi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, vừa chạm mắt với Lạc Sơ Nhiên, toàn bộ từ ngữ đều bị nuốt sạch.
Cô nhìn sâu vào mắt Lạc Sơ Nhiên — đôi mắt như ánh sáng vỡ tan trên mặt hồ, lấp lánh, sống động, mang theo ý cười.

Chẳng có từ nào đủ để tả hết cảm giác trong lòng Quý Ngư lúc này. Lạc Sơ Nhiên rất hiếm khi cười như thế — như một đứa trẻ còn lộ chút non nớt, tinh nghịch, hoàn toàn chẳng còn chút lạnh lùng nào nữa.

"Em cũng thật lòng thích chị , muốn ở bên chị tiếp."
Lạc Sơ Nhiên nghiêng đầu, giọng nói mang theo ý cười nhè nhẹ, từng chữ rõ ràng rơi xuống tai Quý Ngư:
"Thế nên đừng xấu hổ nữa, chị à."
_____________________

Chương trước Chương tiếp
Loading...