Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi
Chương 73 - Dụ Dỗ
Đầu ngón tay của Quý Ngư khẽ lướt qua mấy dòng chữ kia, cô cảm thấy có một luồng nhiệt ấm lan từ đầu ngón tay lên tận tim.Lòng cũng theo gió khẽ lay động, bắt đầu dao động không yên.Quý Ngư nghĩ, Lạc Sơ Nhiên có phải đang xem mình như mấy nhân vật tổng tài trong tiểu thuyết để học tập không?Vậy thì, ai là cô "vợ nhỏ nhõng nhẽo" kia?Lông mi Quý Ngư khẽ run lên.Còn ai khác ngoài cô.Chẳng trách Lạc Sơ Nhiên trước kia cứ mạnh miệng, rồi có một ngày lại đột ngột tỏ tình.Thì ra đều học từ mấy quyển tiểu thuyết này.Lạc Sơ Nhiên là người không giỏi biểu đạt tình cảm, điều này Quý Ngư đã biết từ rất sớm.Nhưng ra là cô ấy chưa từng thay đổi, chỉ vì cô, mới bằng lòng thay đổi.Bằng lòng nói hết những lời trong lòng, bằng lòng đọc cả những quyển sách mà bản thân vốn không hề hứng thú.Trong lòng Quý Ngư cuộn trào từng đợt sóng dữ.Lúc này, cô cảm thấy may mắn vô cùng vì Lạc Sơ Nhiên từ bé đã học hành giỏi giang, chỉ học điều tốt chứ không học điều xấu.Nếu Lạc Sơ Nhiên mà học theo kiểu bá đạo tổng tài thật... cô chắc chắn chịu không nổi."Bộp "—Quý Ngư đóng sập quyển sách lại, hít sâu một hơi.Cô ngẩng mắt lên, vừa chạm phải ánh nhìn của Lạc Sơ Nhiên, cổ họng khẽ chuyển động.Ngay khoảnh khắc đó, Lạc Sơ Nhiên khẽ cất lời:
"Dưới đất có một viên gạch... có phải của chị không?"Tim Quý Ngư như khựng lại một nhịp.Cô đưa tay sờ túi áo.Trống không.Vật cô mang theo để đi đánh người lại rơi mất rồi.Quý Ngư bướng bỉnh nói:
"Gạch gì cơ?"Lạc Sơ Nhiên cúi người nhặt lấy viên gạch hơi nặng dưới đất.Cô không đổi sắc mặt, giọng đều đều:
"Em thấy nó rơi ra từ túi áo chị.""Vì sao mang gạch theo bên người?"Miệng Quý Ngư hé ra rồi lại khép lại, không phát ra được tiếng nào.Đừng nói lời ngược lòng.
Chính là dòng chữ do Lạc Sơ Nhiên viết, lúc này bỗng dưng bật lên trong đầu cô, cắm rễ thật sâu.Quý Ngư mím môi, giọng khô khốc:
"Để đánh người.""...Không phải đánh em."Lạc Sơ Nhiên nheo mắt lại, giọng mang theo vài phần dụ dỗ:
"Đánh ai vậy?"Ai dám bắt nạt em, chị sẽ đánh người đó.Cô không nói dối, chỉ đổi một chữ, không nói quá rõ ràng mà thôi.Lạc Sơ Nhiên lại khẽ bật cười. Đây là ngày cô cười nhiều nhất trong suốt mấy ngày qua mà Quý Ngư từng thấy.Cô nói:
"Được.""Quý Ngư, chị muốn đập ai cũng được.""Em vĩnh viễn sẽ luôn đứng về phía chị."Giọng cô rất nhẹ, rất dịu, cảm xúc trong đó giống như lon coca đá đang sủi bọt giữa ngày hè oi ả, chỉ một câu thôi cũng đủ khiến người ta bừng tỉnh.Câu này... chẳng khác gì một lời tỏ tình cả.Yêu là thiên vị, là chẳng cần lý lẽ.Quý Ngư đã được Lạc Sơ Nhiên tỏ tình quá nhiều lần rồi.Nghĩ kỹ lại, thật ra trước kia cô cũng đã tỏ tình với Lạc Sơ Nhiên rất nhiều lần.Đếm không xuể, chẳng nhớ ai là người nói "thích" nhiều hơn ai.Đuôi mắt Quý Ngư khẽ rung, ánh sáng trong đáy mắt bị cô nén xuống, tất cả cảm xúc đều bị cô giấu sâu trong thân thể.Có lẽ, Lạc Sơ Nhiên đối với cô... không phải hội chứng Stockholm.Cũng có thể, cô không cần suy nghĩ quá nhiều về tương lai nữa, thử ở bên Lạc Sơ Nhiên một lần xem sao?Khoảnh khắc đó, trong lòng Quý Ngư là trời long đất lở, mọi thứ sụp đổ rồi lại được tái thiết từ đầu.Người yêu cũ của cô, hiện giờ là cấp trên đang có tình cảm với cô.Cũng có thể là... Lạc Sơ Nhiên của riêng cô.Người mà cô ngày đêm mong nhớ bao năm qua, vốn dĩ nên là của cô.Vậy thì cô cứ tham lam một chút đi, giữ Lạc Sơ Nhiên lại bên mình."Nhanh nhanh nhanh, ra ngoài nhanh lên!""Á, để máy quay xuống, đã nói là không được quay rồi mà!"Bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn cùng tiếng bước chân dồn dập, Quý Ngư dừng mọi dòng suy nghĩ lại.Cô vươn tay, vén nhẹ rèm cửa lên một chút.Có người đang đánh nhau.Hai người lăn lộn trên bãi cát, có không ít người muốn vào can, nhưng hình như vì lý do gì đó mà đều không dám tiến lại gần.Ai đang đánh nhau với ai vậy?Dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, Quý Ngư hơi nheo mắt lại, bởi vì đang nhìn thẳng về hướng mặt trời nên cô không thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn kia.Nghe tiếng bàn tán bên ngoài, hình như là người trong công ty bọn họ.Cô vừa định buông rèm xuống, thì đầu ngón tay khựng lại giữa không trung.Người đang đánh nhau... trông có chút quen mắt.Quý Ngư lại nhìn kỹ thêm vài giây, rốt cuộc đưa ra một kết luận giật mình:Hai bóng người đang quấn lấy nhau dưới bãi cát—là Lâm Diên Vĩ và Cao Sâm Tây.Lâm Diên Vĩ và Cao Sâm Tây... đang lăn lộn đánh nhau trên bãi biển?!Thật sự đánh nhau rồi.
____________
"Dưới đất có một viên gạch... có phải của chị không?"Tim Quý Ngư như khựng lại một nhịp.Cô đưa tay sờ túi áo.Trống không.Vật cô mang theo để đi đánh người lại rơi mất rồi.Quý Ngư bướng bỉnh nói:
"Gạch gì cơ?"Lạc Sơ Nhiên cúi người nhặt lấy viên gạch hơi nặng dưới đất.Cô không đổi sắc mặt, giọng đều đều:
"Em thấy nó rơi ra từ túi áo chị.""Vì sao mang gạch theo bên người?"Miệng Quý Ngư hé ra rồi lại khép lại, không phát ra được tiếng nào.Đừng nói lời ngược lòng.
Chính là dòng chữ do Lạc Sơ Nhiên viết, lúc này bỗng dưng bật lên trong đầu cô, cắm rễ thật sâu.Quý Ngư mím môi, giọng khô khốc:
"Để đánh người.""...Không phải đánh em."Lạc Sơ Nhiên nheo mắt lại, giọng mang theo vài phần dụ dỗ:
"Đánh ai vậy?"Ai dám bắt nạt em, chị sẽ đánh người đó.Cô không nói dối, chỉ đổi một chữ, không nói quá rõ ràng mà thôi.Lạc Sơ Nhiên lại khẽ bật cười. Đây là ngày cô cười nhiều nhất trong suốt mấy ngày qua mà Quý Ngư từng thấy.Cô nói:
"Được.""Quý Ngư, chị muốn đập ai cũng được.""Em vĩnh viễn sẽ luôn đứng về phía chị."Giọng cô rất nhẹ, rất dịu, cảm xúc trong đó giống như lon coca đá đang sủi bọt giữa ngày hè oi ả, chỉ một câu thôi cũng đủ khiến người ta bừng tỉnh.Câu này... chẳng khác gì một lời tỏ tình cả.Yêu là thiên vị, là chẳng cần lý lẽ.Quý Ngư đã được Lạc Sơ Nhiên tỏ tình quá nhiều lần rồi.Nghĩ kỹ lại, thật ra trước kia cô cũng đã tỏ tình với Lạc Sơ Nhiên rất nhiều lần.Đếm không xuể, chẳng nhớ ai là người nói "thích" nhiều hơn ai.Đuôi mắt Quý Ngư khẽ rung, ánh sáng trong đáy mắt bị cô nén xuống, tất cả cảm xúc đều bị cô giấu sâu trong thân thể.Có lẽ, Lạc Sơ Nhiên đối với cô... không phải hội chứng Stockholm.Cũng có thể, cô không cần suy nghĩ quá nhiều về tương lai nữa, thử ở bên Lạc Sơ Nhiên một lần xem sao?Khoảnh khắc đó, trong lòng Quý Ngư là trời long đất lở, mọi thứ sụp đổ rồi lại được tái thiết từ đầu.Người yêu cũ của cô, hiện giờ là cấp trên đang có tình cảm với cô.Cũng có thể là... Lạc Sơ Nhiên của riêng cô.Người mà cô ngày đêm mong nhớ bao năm qua, vốn dĩ nên là của cô.Vậy thì cô cứ tham lam một chút đi, giữ Lạc Sơ Nhiên lại bên mình."Nhanh nhanh nhanh, ra ngoài nhanh lên!""Á, để máy quay xuống, đã nói là không được quay rồi mà!"Bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn cùng tiếng bước chân dồn dập, Quý Ngư dừng mọi dòng suy nghĩ lại.Cô vươn tay, vén nhẹ rèm cửa lên một chút.Có người đang đánh nhau.Hai người lăn lộn trên bãi cát, có không ít người muốn vào can, nhưng hình như vì lý do gì đó mà đều không dám tiến lại gần.Ai đang đánh nhau với ai vậy?Dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, Quý Ngư hơi nheo mắt lại, bởi vì đang nhìn thẳng về hướng mặt trời nên cô không thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn kia.Nghe tiếng bàn tán bên ngoài, hình như là người trong công ty bọn họ.Cô vừa định buông rèm xuống, thì đầu ngón tay khựng lại giữa không trung.Người đang đánh nhau... trông có chút quen mắt.Quý Ngư lại nhìn kỹ thêm vài giây, rốt cuộc đưa ra một kết luận giật mình:Hai bóng người đang quấn lấy nhau dưới bãi cát—là Lâm Diên Vĩ và Cao Sâm Tây.Lâm Diên Vĩ và Cao Sâm Tây... đang lăn lộn đánh nhau trên bãi biển?!Thật sự đánh nhau rồi.
____________