Ngã - LINGORM

Chương 4



Hai người sóng vai bước đi trong khuôn viên trường, không nói lời khách sáo thừa thãi nào.

Bầu không khí tĩnh lặng đến mức có chút cứng nhắc, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc theo gió đêm.

Orm không phải là người ít nói, nhưng cũng không cố gắng tìm chuyện để làm dịu bầu không khí.

Nàng thấy điều đó thật mệt mỏi. Tối nay, bắt gặp dáng vẻ LingLing ôm hoa, Orm muộn màng nhận ra, LingLing những năm này thay đổi quá nhiều.

Nàng vẫn còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên gặp LingLing...

LingLing Kwong hơn nàng năm tuổi. Lần đầu tiên Mae Koy đưa LingLing về nhà, Orm vừa mới học cấp hai. Nàng nhìn thấy Mae dẫn một cô gái gầy gò quá mức, khuôn mặt không chút máu đến trước mặt nàng, bảo nàng gọi chị.

Lúc đó nàng đang giận dỗi với gia đình, nhất quyết không chịu gọi và về sau, nàng cũng không quen gọi.

Bây giờ Orm nhớ lại, LingLing lúc đó yếu đuối, gầy trơ xương, xanh xao, trong mắt hoàn toàn không có sức sống của tuổi dậy thì, ngược lại mang theo sự tê liệt chết chóc.

Trước đây họ không gặp nhau thường xuyên, cũng bắt đầu từ kỳ nghỉ đông này, khi Mae Koy mời LingLing đến làm gia sư cho mình, hai người mới có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.

Orm cũng không rõ LingLing đã thay đổi từ lúc nào.

Mặc dù LingLing bây giờ vẫn ít nói và điềm tĩnh, nhưng trong mắt đã có thêm sự sắc bén, cũng trở nên bình tĩnh và tự chủ hơn, như thể đã biến thành một người khác hoàn toàn.

Gió đêm thổi lá cây xào xạc, không khí bắt đầu tràn ngập hương hoa thoang thoảng. Thật dễ chịu.

Hai người đi một đoạn đường khá dài trong bầu không khí yên tĩnh quá mức, cho đến khi bụng Orm phát ra tiếng kêu "ọc ọc" nho nhỏ.

Buổi tối nàng chưa ăn gì, từ chiều đến giờ bụng vẫn trống rỗng, bụng kêu vài tiếng, như đang kháng nghị điều gì đó.

Orm giả vờ như không có chuyện gì, nhưng chẳng mấy chốc bụng lại giở chứng.

Lúc này, Orm thấy người bên cạnh đưa cho mình một túi bánh quy.

Nàng kinh ngạc nhìn LingLing, tiếng kêu to đến vậy sao? Mà cũng nghe thấy?

LingLing nói với nàng: "Ăn tạm chút gì đi."

Orm đang đói cồn cào, nàng nhận lấy bánh quy, "Ừm."

Không nóng không lạnh, Orm gặm bánh quy trên tay, trong đầu hiện lên một cụm từ, cụm từ này dùng để hình dung LingLing quá phù hợp.

LingLing giống như một ly nước lọc ở nhiệt độ phòng, Orm cho rằng ví von của mình thật chuẩn xác.

Bánh quy soda hơi khô, chẳng có vị gì. Lẽ nào người nhạt nhẽo thì ăn bánh quy cũng phải ăn loại nhạt nhẽo nhất sao? Ít nhất cũng phải mua loại có nhân chứ? Orm vừa gặm vừa thầm oán trách trong lòng.

Ăn xong một túi bánh quy, Orm muốn tìm khăn giấy lau miệng, tìm mãi không thấy.

Rồi một tờ khăn giấy lặng lẽ đưa tới từ bên cạnh.

Orm cũng lặng lẽ nhận lấy. Chăm sóc và được chăm sóc, giữa họ dường như vô tình hình thành một sự ăn ý thầm lặng.

Khi hai người ở bên nhau, LingLing sẽ tự nhiên quan tâm nàng như một người chị gái.

Mặc dù vậy, Orm không cảm thấy LingLing thích mình đến mức nào.

LingLing làm vậy, phần lớn là do lòng biết ơn đối với Mae Koy, giống như một loại trách nhiệm, đang làm việc theo lệ thường.

Giống như tối nay, cô ấy sẽ lặng lẽ ôm một bó hoa đến xem mình biểu diễn.

Nếu không phải Mae Koy nhờ cô ấy giúp đỡ, Orm cho rằng LingLing tuyệt đối không thể làm một việc lãng mạn bất ngờ như vậy.

Hai người sắp đến cổng trường.

"Orm, chờ mình đã."

Một người từ phía sau đuổi theo, thở hổn hển gọi.

Orm và LingLing cùng lúc dừng bước.

Người đuổi theo là một nam sinh, chạy quá gấp nên trán lấm tấm mồ hôi.

Orm đợi đối phương đến gần, nhận ra cậu ta là Yod, lớp phó của lớp mình, cũng chính là người khiến nàng bị mời phụ huynh.

Hôm nay tâm trạng Orm vốn đã không tốt lắm, giờ lại càng thêm bực bội.

Yod tìm nàng nói chuyện vài lần, thế là trong lớp bỗng dưng xuất hiện những "tin đồn tình ái" đó.

Yod nhìn LingLing bên cạnh Orm, "Chị cậu à?"

Orm không lên tiếng, lười trả lời và cũng không muốn trả lời, không biết vì sao, nàng cứ không thể gọi LingLing là "chị" được...

Yod lấy một quyển sổ tay từ trong cặp ra, "Cái này cậu cầm lấy."

Orm không nhận, "Cái gì vậy?"

"Một số điểm kiến thức tớ tổng hợp lại, còn có một số dạng bài dễ sai, chắc sẽ có ích cho cậu."

Orm suýt chút nữa là đảo mắt, ai thèm xin cậu chứ... Yod không phải là lần đầu tiên muốn giúp nàng học thêm, nhiệt tình khác thường.

Nói là học thêm, nhưng Yod nghĩ gì, trong lòng Orm rõ như ban ngày.

"Tớ không cần." Orm từ chối thẳng thừng, đó là sự thật, bây giờ nàng đã có LingLing rồi, còn cần những thứ này làm gì.

"Cậu cầm lấy đi mà, tớ đã tốn công sắp xếp lâu lắm, chút tấm lòng thôi."

Orm không muốn lãng phí thời gian dây dưa với cậu ta nữa, liền hỏi thẳng: "Cậu muốn giúp tớ học phụ đạo, hay là muốn theo đuổi tớ?"

Mặt Yod lập tức đỏ bừng, cậu ta không ngờ Orm lại nói thẳng thừng như vậy, còn có người đứng bên cạnh nữa, cũng không thèm tránh né.

LingLing im lặng đứng một bên, thản nhiên lắng nghe.

"Mình..." Yod ấp úng, thầm nghĩ chuyện này làm sao mà nói ra miệng được.

Orm liếc nhìn bó hoa trong tay LingLing, thấy khung cảnh này rất phù hợp.

Nàng hứng chí lên, trực tiếp cầm lấy ôm vào lòng mình, "Xin lỗi, cậu muốn giúp tớ hay theo đuổi tớ thì cơ hội của cạu không còn rồi"

"Hả?" Yod ngơ ngác.

Orm cười, nhìn LingLing một cái, hào hứng giới thiệu: "Để tớ giới thiệu nhé, đây là thủ khoa toàn quốc môn Toán, học bá trường top, giọng nói hay, ngoại hình cũng ưa nhìn..."

LingLing khẽ ngước mắt, liếc nhìn Orm, không biết cô nàng này lại đang giở trò gì.

Yod vẫn ngơ ngác không hiểu gì.

"Đang theo đuổi mình."

Orm nói một cách ra trò, dù sao thì ngoài câu cuối cùng ra, những điều khác đều là sự thật khách quan.

Yod ngơ ngác: "Hả?"

LingLing nghe thấy bốn chữ này, vẫn trấn định.

Chỉ có Yod là rối bời cả lên, lắp ba lắp bắp nói: "Nhưng hai người đều là con gái mà..."

Orm mạnh mẽ hỏi ngược lại: "Không được sao?"

Yod gãi đầu: "Vậy là cậu thích con gái?"

"Đúng vậy." Orm gật đầu, học theo giọng điệu mê gái quen thuộc của Prigkhing, "Ai mà không thích chị gái dịu dàng chứ?"

Đối phương hết lời để nói.

Đợi Orm nói đủ rồi, LingLing liếc nhìn nàng một cái, "Đi thôi."

Nụ cười gượng gạo vẫn còn trên mặt Orm, "Ừm."

Thành công rũ bỏ được tên phiền phức, Orm tiếp tục đi ra khỏi trường.

Vừa rồi ứng khẩu biểu diễn một màn kịch như thế, nàng nghĩ LingLing ít nhiều cũng sẽ nói gì đó, kết quả LingLing im lặng suốt cả quá trình.

Cuối cùng nàng không nhịn được hỏi: "Cô không hỏi gì à?"

LingLing nghiêng đầu nhìn nàng, ngược lại lý trí hỏi: "Tôi phải hỏi gì?"

Bất kể Orm nói ra điều gì, cô cũng sẽ không ngạc nhiên. Nhiều năm như vậy, cô hiểu rõ tính cách của Orm, nghĩ gì làm nấy, mặt dày mày dạn, chuyện gì cũng có thể nói ra mà mặt không đỏ tim không đập.

Orm ngược lại bị hỏi cho á khẩu, "... Thôi vậy."

Nàng tò mò không biết người phụ nữ này đã trải qua những gì, mà có thể lúc nào cũng bình tĩnh đến mức gần như biến thái như vậy.

Nàng thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu mình khỏa thân chạy trước mặt, LingLing cũng sẽ không có phản ứng gì.

LingLing im lặng một lát, nói một câu: "Em khen tôi nhiều quá rồi, không quen lắm, không biết nói gì."

Orm: "..."

Một chiếc xe quen thuộc đậu bên ngoài trường. Orm thường ở nội trú, cuối tuần mới về nhà, tối thứ Sáu nào nhà cũng cử tài xế đến đón nàng.

LingLing tiễn Orm lên xe, xem như hoàn thành nhiệm vụ. Cô chuẩn bị rời đi...

"LingLing Kwong"

Orm rất ít khi gọi tên cô ấy, vừa mở miệng đã có chút gượng gạo.

LingLing hỏi nàng: "Còn có việc gì sao?"

"Đi cùng nhau đi." Orm mời cô lên xe.

Vừa rồi LingLing cũng coi như đã giúp nàng một việc, lại còn ăn bánh quy của người ta, lương tâm nàng tuy không nhiều nhưng cũng có chút.

LingLing vẫn trả lời như thường lệ: "Không cần đâu."

Từng cơn gió thổi qua, cái lạnh càng thêm dày đặc.

Orm không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp vươn tay nắm lấy cổ tay cô ấy, thuận thế kéo kéo.

Lòng bàn tay ấm áp đột nhiên bao bọc lấy cổ tay.

LingLing run lên cực nhẹ, nhiệt độ cơ thể của người khác rơi trên da thịt, như thể đang từ từ thẩm thấu, thẩm thấu.

Xúc cảm cũng bị thần kinh nhạy cảm không ngừng khuếch đại...

"Lên xe đi, gió lớn lắm."

Orm hấp tấp kéo người lên xe.

______
LingLing - cô
Orm - nàng
Bắt đầu từ chương này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...