[ NAMTANFILM] Những Mẫu Truyện Ngắn.
1. Ai Là Cá Còn Ai Là Mồi?
Namtan không chỉ là một sát thủ đơn thuần giết người vì tiền. Cô có mục tiêu của riêng mình: một cuộc sống tự do, không còn ràng buộc với thế giới ngầm.Từ nhỏ, Namtan không cha không mẹ được người trong tổ chức để mắt tới, bị ép làm việc cho một tổ chức sát thủ ngầm gọi là "Bóng Đêm", một tổ chức chuyên xử lý những kẻ cản đường giới tài phiệt và chính trị gia. Cô được huấn luyện để trở thành một cỗ máy giết chóc không có cảm xúc, không đặt câu hỏi, không sai sót.Nhưng Namtan khi lớn lên lại chưa bao giờ thôi khao khát tự do.Cô có một kế hoạch: thu thập đủ tiền để mua lại tự do của mình. Trong thế giới sát thủ, không dễ để rút lui, nhưng có một con đường - một khoản tiền đủ lớn để mua sự im lặng của tổ chức. Namtan đã dành nhiều năm nhận các hợp đồng béo bở nhất, tích lũy từng đồng để đạt được mục tiêu này.Chỉ còn một vụ giết người cuối cùng. Một hợp đồng khổng lồ, trả đủ số tiền mà cô cần để biến mất mãi mãi.Mục tiêu: Film Mahawan.Film không phải một doanh nhân quyền lực, không phải một tội phạm nguy hiểm. Cô chỉ là một cô gái bình thường, làm việc trong một quán cà phê nhỏ.Nhưng vấn đề không nằm ở Film - mà là ở gia đình cô ấy.Cha của Film, Mark Mahawan, từng là một kỹ sư phần mềm làm việc cho một tập đoàn công nghệ hàng đầu. Ông đã vô tình phát hiện ra một bí mật khủng khiếp: tập đoàn này đang phát triển một hệ thống giám sát phi pháp, bán dữ liệu cá nhân của hàng triệu người cho chính phủ ngầm.Mark đã có ý định tố giác, nhưng trước khi kịp ra tay, ông đã bị thủ tiêu trong một vụ "tai nạn giao thông" có chủ đích.Nhưng vẫn còn một vấn đề: ông ta đã truyền lại toàn bộ dữ liệu quan trọng cho con gái mình - Film.Thế lực đen tối kia mặc kệ Film có biết gì về đống tài liệu đó không nhưng đã ở trong cái giới tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích này thì không thể để rủi ro tồn tại.Giết Film là cách duy nhất để đảm bảo bí mật này không bao giờ bị lộ ra.Hợp đồng này được đặt ra bởi một thế lực đứng sau tập đoàn - một người không lộ diện, nhưng số tiền đưa ra đủ để khiến bất kỳ sát thủ nào cũng sẵn sàng ra tay.Với Namtan, đây là một công việc đơn giản. Cô không quan tâm đến lý do. Cô chỉ quan tâm đến việc hoàn thành nhiệm vụ, nhận tiền, và biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.Namtan bắt đầu theo dõi Film, xác định thói quen hàng ngày của cô.Sáng: Film mở quán cà phê vào lúc 7 giờ. Cô làm việc tới 5 giờ chiều.Tối: Cô thường đi dạo một mình, có thói quen ghé vào một hiệu sách gần nhà trước khi về.Cuối tuần: Film đôi khi đến nghĩa trang thăm mộ cha.Không có vệ sĩ. Không có dấu hiệu ai đang bảo vệ cô. Một mục tiêu dễ dàng.Nhưng có một điều kỳ lạ: Film dường như biết trước Namtan đang theo dõi mình.Dù Namtan luôn giữ khoảng cách, Film đôi khi quay lại nhìn thẳng vào nơi Namtan đang nấp - dù không thể nào nhìn thấy cô từ góc độ đó.Lần đầu tiên, Namtan cảm thấy kì lạ với một mục tiêu.Và rồi Namtan quyết định kết thúc mọi chuyện vào một đêm mưa.Khi Film rời hiệu sách và đi vào con hẻm dẫn về nhà, Namtan lặng lẽ theo sau. Đôi giày da ướt sũng nước mưa, từng bước chân chìm vào bóng tối.Khi chỉ còn cách Film vài mét, Namtan rút con dao găm - lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh đèn đường tạo hiệu ứng nhấp nháy.Nhưng Film không chạy.Cô quay lại, đối diện với Namtan.Ánh mắt cô ấy không có sợ hãi.Film (giọng nhẹ nhàng, nhưng chắc chắn):
"Giờ mới chịu ra tay sao?"Namtan khựng lại một giây. Lời nói của Film khiến cô có một cảm giác lạ lùng.Làm sao cô ta biết?Không để bản thân bị dao động, Namtan ra tay. Một nhát dao chuẩn xác đâm thẳng vào lồng ngực Film. Máu tràn ra, nhỏ xuống mặt đường, hoà quyện cùng nước mưa loang lổ khắp nơi.Film khẽ cười, dù máu đã nhuộm đỏ thân cô."Chị không thể thoát khỏi tôi đâu, Namtan..."Và rồi cô ngã xuống.Namtan rút dao ra, nhìn Film nằm bất động trên nền đất lạnh. Máu nhuộm đỏ những viên gạch dưới chân.Mọi thứ hoàn hảo. Không nhân chứng, không tiếng kêu cứu. Một vụ giết người gọn gàng.Nhưng Namtan vẫn cảm thấy có điều gì đó khúc mắc.Cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường.Cô không biết rằng, từ giây phút đó, cô đã tự trói buộc mình với một điều kinh khủng.Vài giờ sau, Namtan trở về căn hộ của mình. Cô mở vòi nước, rửa sạch vết máu trên tay.Nhưng khi bước vào phòng ngủ, Namtan đứng sững lại.Trên tấm gương đối diện giường, có một dòng chữ viết bằng máu:"MỌI CHUYỆN CHỈ MỚI BẮT ĐẦU"Namtan rút dao, quay đầu nhìn quanh. Nhưng căn hộ vẫn khóa kín, không có dấu hiệu ai đột nhập.Cô tiến đến tấm gương, chạm vào dòng chữ. Máu vẫn còn ướt.Và rồi, trong gương, Namtan thấy một bóng người thấp thoáng phía sau mình.Cô quay ngoắt lại. Không có ai cả.Nhưng khi nhìn lại gương, Namtan thấy rõ:Film đang đứng đó, ngay sau lưng cô, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo và yêu thương đan xen.Lần đầu tiên trong đời, Namtan cảm thấy sợ hãi.Sau đêm đó, cuộc sống của Namtan không còn bình thường nữa. Cô bắt đầu nhận ra Film không giống với những nạn nhân khác, cái chết đối với cô ta như... một món quà.Cô ta vẫn ở đây, luôn hiện diện, như thể cái chết chỉ là một sự thay đổi hình dạng.
*************Đêm đầu tiên sau khi giết Film, Namtan không thể ngủ. Dù là sát thủ chuyên nghiệp, cô chưa từng có cảm giác bất an như thế này.Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, Namtan giật mình tỉnh dậy.Có ai đó đang thì thầm ngay bên tai cô.Giọng Film, dụ hoặc và ma mị:"Namtan... Dậy chơi với tôi nào"Film bật dậy, mắt quét khắp căn phòng tối om. Không có ai.Nhưng không khí xung quanh lạnh hơn bình thường. Căn phòng yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô tự an ủi bản thân rằng chắc do nhiều ngày theo dõi Film cộng thêm mất ngủ nên mới gặp ảo giác thôi. Không sao.Sáng hôm sau, Namtan phát hiện cửa phòng ngủ của mình mở toang, dù cô nhớ rõ ràng rằng mình đã khóa trước khi đi ngủ.Còn nữa, quần áo trong tủ bị lục tung.Trên tấm gương trong phòng tắm, có một dòng chữ nguệch ngoạc bằng hơi nước:"Chị có nhớ tôi không?"Namtan siết chặt tay. Ai đó đang đùa giỡn với cô. Nhưng làm sao có thể?Namtan không thể tiếp tục ở lại căn hộ đó. Cô cố gắng tìm một nơi an toàn hơn, cố gắng rời khỏi thành phố.Nhưng Film không để cô yên.Namtan liên lạc với tổ chức để nhận khoản tiền cuối cùng sau vụ giết Film. Nhưng tiền không đến. Namtan muốn chửi thề, cái mẹ gì đang xảy ra nữa đây?Người đưa tin báo lại:
"Có vấn đề rồi. Người thuê đã rút lại hợp đồng. Họ nói... mục tiêu chưa chết."Namtan đứng sững.Không thể nào. Film đã chết dưới tay cô. Cô tận mắt thấy cô ta tắt thở.Nhưng tổ chức không tin. Và điều đó đồng nghĩa với việc Namtan không được trả tiền.Không có tiền, không có tự do.Đẩy Namtan vào cảnh khốn đốn.Namtan cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người cô tin tưởng - một số sát thủ đồng nghiệp, một số người trong tổ chức.Nhưng từng người một, họ dần tránh xa cô.Một người bạn cũ đột ngột đổi số, từ chối gặp Namtan.Một đồng nghiệp bị tai nạn ngay sau khi cô liên hệ.Một người khác thậm chí biến mất không dấu vết.Không ai muốn dính líu đến cô nữa.Namtan bị cô lập hoàn toàn.Chỉ còn một người ở bên cô.Film.
************Film không chỉ ám ảnh Namtan bằng những nỗi sợ.Cô ta muốn nhiều hơn thế.Cô ta len lỏi vào tận giấc mơ của cô.Mỗi đêm, Namtan đều mơ thấy Film đang nằm trên giường cô, nhìn cô chằm chằm. Đôi khi lại đặt lên môi cô 1 nụ hôn, và bây giờ là cưỡng ép cô ân ái với cô ta.Trong giấc mơ, Film không còn là nạn nhân.Cô ấy đẹp đến mức không thể rời mắt, mái tóc dài phủ trên tấm chăn trắng, làn da tái nhợt nhưng quyến rũ một cách kỳ lạ.Film (thì thầm):
"Chị đã giết tôi. Nhưng tôi không giận chị. Tôi chỉ muốn... ở bên chị thôi."Namtan cố gắng vùng dậy, nhưng cô không thể cử động.Film chậm rãi bò lên người Namtan, hơi thở lạnh lẽo phả vào da thịt cô.Môi cô ta kề sát tai Namtan, giọng nói như một cơn ác mộng đẹp:
"Chị đẹp lắm, tình yêu."Namtan tỉnh dậy, tim đập loạn xạ. Quần áo cô ướt đẫm mồ hôi.Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.Bên cạnh cô, trên giường, có một vết lõm - như thể có ai vừa nằm đó.Cô chạy vội vào nhà tắm, an tĩnh bản thân, hắt nước loạn xạ vào mặt nhằm tỉnh táo bản thân. Cô nhìn vào gương, khuôn mặt có chút bơ phờ. Ngoài ra, trên cổ cô... là chi chít vết hôn.Namtan không thể giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, cô muốn gục ngã ngay lập tức, cô thật sự sợ rồi.
************Film không chỉ hiện diện trong mơ.Namtan bắt đầu cảm nhận được Film ngay cả khi ở thực tại.Mỗi khi cô soi gương, cô luôn thấy Film đứng sau lưng mình.Mỗi khi cô ở trong phòng tối, cô có thể cảm nhận rõ hơi thở lạnh lẽo ngay bên tai.Namtan cố gắng trốn chạy. Cô đổi căn hộ. Cô rời khỏi thành phố.Nhưng cho dù cô đi đâu, Film vẫn đeo bám theo cô đến đó.Cô ta biết mọi thứ Namtan làm. Biết Namtan ở đâu, gặp ai.Và...cô ta còn biết ghen nữa.
************Namtan thử mọi cách để chạy trốn khỏi Film.Namtan bắt đầu cảm thấy mình không còn là chính mình nữa.Cô không còn kiểm soát được cuộc sống. Film đang kiểm soát mọi thứ - công việc của cô, tiền bạc của cô, giấc ngủ của cô, cả những suy nghĩ của cô.Namtan biết nếu tiếp tục thế này, cô sẽ phát điên mất.Cô thử làm một việc mà trước đây chưa từng muốn nghĩ đến: tìm kiếm sự kết nối với một người khác.Không phải vì yêu, mà vì cô muốn kiểm chứng một điều: Liệu Film có thật sự tồn tại, hay tất cả chỉ là ảo giác của cô?Namtan chủ động nhắn tin cho Win, một người đàn ông cô từng gặp vài năm trước trong một phi vụ. Win là kiểu người độc lập, sắc sảo, và có một chút gì đó khiến Namtan thấy thoải mái.Cô chọn một quán bar đông người, nơi có ánh đèn rực rỡ và âm nhạc ồn ào, hy vọng sự náo nhiệt sẽ đẩy lùi bóng ma đang bám theo cô.Nhưng cô đã sai.*******************************************
Còn nữa...Dài lắm quý dị ơi, hơn 17 nghìn chữ lận :)))
"Giờ mới chịu ra tay sao?"Namtan khựng lại một giây. Lời nói của Film khiến cô có một cảm giác lạ lùng.Làm sao cô ta biết?Không để bản thân bị dao động, Namtan ra tay. Một nhát dao chuẩn xác đâm thẳng vào lồng ngực Film. Máu tràn ra, nhỏ xuống mặt đường, hoà quyện cùng nước mưa loang lổ khắp nơi.Film khẽ cười, dù máu đã nhuộm đỏ thân cô."Chị không thể thoát khỏi tôi đâu, Namtan..."Và rồi cô ngã xuống.Namtan rút dao ra, nhìn Film nằm bất động trên nền đất lạnh. Máu nhuộm đỏ những viên gạch dưới chân.Mọi thứ hoàn hảo. Không nhân chứng, không tiếng kêu cứu. Một vụ giết người gọn gàng.Nhưng Namtan vẫn cảm thấy có điều gì đó khúc mắc.Cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường.Cô không biết rằng, từ giây phút đó, cô đã tự trói buộc mình với một điều kinh khủng.Vài giờ sau, Namtan trở về căn hộ của mình. Cô mở vòi nước, rửa sạch vết máu trên tay.Nhưng khi bước vào phòng ngủ, Namtan đứng sững lại.Trên tấm gương đối diện giường, có một dòng chữ viết bằng máu:"MỌI CHUYỆN CHỈ MỚI BẮT ĐẦU"Namtan rút dao, quay đầu nhìn quanh. Nhưng căn hộ vẫn khóa kín, không có dấu hiệu ai đột nhập.Cô tiến đến tấm gương, chạm vào dòng chữ. Máu vẫn còn ướt.Và rồi, trong gương, Namtan thấy một bóng người thấp thoáng phía sau mình.Cô quay ngoắt lại. Không có ai cả.Nhưng khi nhìn lại gương, Namtan thấy rõ:Film đang đứng đó, ngay sau lưng cô, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo và yêu thương đan xen.Lần đầu tiên trong đời, Namtan cảm thấy sợ hãi.Sau đêm đó, cuộc sống của Namtan không còn bình thường nữa. Cô bắt đầu nhận ra Film không giống với những nạn nhân khác, cái chết đối với cô ta như... một món quà.Cô ta vẫn ở đây, luôn hiện diện, như thể cái chết chỉ là một sự thay đổi hình dạng.
*************Đêm đầu tiên sau khi giết Film, Namtan không thể ngủ. Dù là sát thủ chuyên nghiệp, cô chưa từng có cảm giác bất an như thế này.Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, Namtan giật mình tỉnh dậy.Có ai đó đang thì thầm ngay bên tai cô.Giọng Film, dụ hoặc và ma mị:"Namtan... Dậy chơi với tôi nào"Film bật dậy, mắt quét khắp căn phòng tối om. Không có ai.Nhưng không khí xung quanh lạnh hơn bình thường. Căn phòng yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô tự an ủi bản thân rằng chắc do nhiều ngày theo dõi Film cộng thêm mất ngủ nên mới gặp ảo giác thôi. Không sao.Sáng hôm sau, Namtan phát hiện cửa phòng ngủ của mình mở toang, dù cô nhớ rõ ràng rằng mình đã khóa trước khi đi ngủ.Còn nữa, quần áo trong tủ bị lục tung.Trên tấm gương trong phòng tắm, có một dòng chữ nguệch ngoạc bằng hơi nước:"Chị có nhớ tôi không?"Namtan siết chặt tay. Ai đó đang đùa giỡn với cô. Nhưng làm sao có thể?Namtan không thể tiếp tục ở lại căn hộ đó. Cô cố gắng tìm một nơi an toàn hơn, cố gắng rời khỏi thành phố.Nhưng Film không để cô yên.Namtan liên lạc với tổ chức để nhận khoản tiền cuối cùng sau vụ giết Film. Nhưng tiền không đến. Namtan muốn chửi thề, cái mẹ gì đang xảy ra nữa đây?Người đưa tin báo lại:
"Có vấn đề rồi. Người thuê đã rút lại hợp đồng. Họ nói... mục tiêu chưa chết."Namtan đứng sững.Không thể nào. Film đã chết dưới tay cô. Cô tận mắt thấy cô ta tắt thở.Nhưng tổ chức không tin. Và điều đó đồng nghĩa với việc Namtan không được trả tiền.Không có tiền, không có tự do.Đẩy Namtan vào cảnh khốn đốn.Namtan cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người cô tin tưởng - một số sát thủ đồng nghiệp, một số người trong tổ chức.Nhưng từng người một, họ dần tránh xa cô.Một người bạn cũ đột ngột đổi số, từ chối gặp Namtan.Một đồng nghiệp bị tai nạn ngay sau khi cô liên hệ.Một người khác thậm chí biến mất không dấu vết.Không ai muốn dính líu đến cô nữa.Namtan bị cô lập hoàn toàn.Chỉ còn một người ở bên cô.Film.
************Film không chỉ ám ảnh Namtan bằng những nỗi sợ.Cô ta muốn nhiều hơn thế.Cô ta len lỏi vào tận giấc mơ của cô.Mỗi đêm, Namtan đều mơ thấy Film đang nằm trên giường cô, nhìn cô chằm chằm. Đôi khi lại đặt lên môi cô 1 nụ hôn, và bây giờ là cưỡng ép cô ân ái với cô ta.Trong giấc mơ, Film không còn là nạn nhân.Cô ấy đẹp đến mức không thể rời mắt, mái tóc dài phủ trên tấm chăn trắng, làn da tái nhợt nhưng quyến rũ một cách kỳ lạ.Film (thì thầm):
"Chị đã giết tôi. Nhưng tôi không giận chị. Tôi chỉ muốn... ở bên chị thôi."Namtan cố gắng vùng dậy, nhưng cô không thể cử động.Film chậm rãi bò lên người Namtan, hơi thở lạnh lẽo phả vào da thịt cô.Môi cô ta kề sát tai Namtan, giọng nói như một cơn ác mộng đẹp:
"Chị đẹp lắm, tình yêu."Namtan tỉnh dậy, tim đập loạn xạ. Quần áo cô ướt đẫm mồ hôi.Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.Bên cạnh cô, trên giường, có một vết lõm - như thể có ai vừa nằm đó.Cô chạy vội vào nhà tắm, an tĩnh bản thân, hắt nước loạn xạ vào mặt nhằm tỉnh táo bản thân. Cô nhìn vào gương, khuôn mặt có chút bơ phờ. Ngoài ra, trên cổ cô... là chi chít vết hôn.Namtan không thể giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, cô muốn gục ngã ngay lập tức, cô thật sự sợ rồi.
************Film không chỉ hiện diện trong mơ.Namtan bắt đầu cảm nhận được Film ngay cả khi ở thực tại.Mỗi khi cô soi gương, cô luôn thấy Film đứng sau lưng mình.Mỗi khi cô ở trong phòng tối, cô có thể cảm nhận rõ hơi thở lạnh lẽo ngay bên tai.Namtan cố gắng trốn chạy. Cô đổi căn hộ. Cô rời khỏi thành phố.Nhưng cho dù cô đi đâu, Film vẫn đeo bám theo cô đến đó.Cô ta biết mọi thứ Namtan làm. Biết Namtan ở đâu, gặp ai.Và...cô ta còn biết ghen nữa.
************Namtan thử mọi cách để chạy trốn khỏi Film.Namtan bắt đầu cảm thấy mình không còn là chính mình nữa.Cô không còn kiểm soát được cuộc sống. Film đang kiểm soát mọi thứ - công việc của cô, tiền bạc của cô, giấc ngủ của cô, cả những suy nghĩ của cô.Namtan biết nếu tiếp tục thế này, cô sẽ phát điên mất.Cô thử làm một việc mà trước đây chưa từng muốn nghĩ đến: tìm kiếm sự kết nối với một người khác.Không phải vì yêu, mà vì cô muốn kiểm chứng một điều: Liệu Film có thật sự tồn tại, hay tất cả chỉ là ảo giác của cô?Namtan chủ động nhắn tin cho Win, một người đàn ông cô từng gặp vài năm trước trong một phi vụ. Win là kiểu người độc lập, sắc sảo, và có một chút gì đó khiến Namtan thấy thoải mái.Cô chọn một quán bar đông người, nơi có ánh đèn rực rỡ và âm nhạc ồn ào, hy vọng sự náo nhiệt sẽ đẩy lùi bóng ma đang bám theo cô.Nhưng cô đã sai.*******************************************
Còn nữa...Dài lắm quý dị ơi, hơn 17 nghìn chữ lận :)))