| NamtanFilm | Bạn Gái Bất Đắc Dĩ
10
___
Namtan chở Film về đến trước nhà, xe vừa dừng lại, nàng đã bước xuống thật nhanh, không quay đầu lại mà đi thẳng tới cổng.Tay nàng đặt lên then cửa, nhưng rồi như nghĩ ngợi gì đó, nàng chợt quay đầu lại, giọng mang chút cáu nhẹ:“ Sao chị còn chưa về?”Namtan vẫn ngồi trên xe, chống cằm tựa vào tay lái, đôi mắt cong cong nhìn nàng như cười như không" Ngắm bạn gái.”Film trợn mắt, hết nói nổi. Người gì đâu mà sến đến mức này. Đúng là miệng ngọt dẻo như mía lùi, cứ như mỗi câu nói đều được phủ lớp đường.“ Ngắm gì ngắm hoài, không phải trước đây chị chê tôi xấu à?”" Tôi thích ngắm người xấu..." Film: ??? nói năng kiểu gì vậy??Film bực mình quay lưng mở cổng, trong lòng không biết nên tức hay nên quạu. Nhưng giọng cô lại vang lên lần nữa:" Cha em về chưa?”Film nhíu mày, chẳng hiểu sao cô lại hỏi thế." Chưa…”Vừa dứt câu, Film nghe tiếng xe tắt máy. Quay đầu lại thì thấy Namtan đã tuột khỏi yên xe, đầu còn đội nón bảo hiểm, dáng vẻ như thể chuẩn bị dắt xe vào nhà. " Chị làm gì vậy?”" Vào nhà em chơi.”Film suýt nghẹn." Ai cho?”Namtan chẳng hề nao núng, mặt dày trả lời tỉnh bơ:“ Cha em chưa về mà, em ở một mình như vậy… tôi không an tâm.”" Có gì đâu mà không an tâm. Tôi ở vậy quen rồi. Không cần chị làm phiền đâu.”Film nói xong liền quay lưng bỏ vào nhà, nhưng nàng lại quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng... Namtan Tipnaree là người có cái đầu đá.“ Vậy thì tôi ở đây chờ cha em về.”Film quay lại, nhìn cô như muốn bóp cổ tới nơi. Nhưng rồi lại bất lực, cái kiểu lì lợm, vừa đáng ghét này của Namtan khiến người ta không biết phải làm sao.Nàng không nói thêm nữa, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, bản thân quay lưng đi thẳng vào nhà.Trong đầu nàng nghĩ, chắc gì cô đợi được lâu, kiểu gì cũng bỏ về thôi.
Mười phút sau.Film đang ngồi trên bàn học, tay cầm sách mà chẳng tập trung được vào chữ gì. Cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng bật dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài.Bây giờ thời tiết bắt đầu giao mùa, sáng thì nắng nóng chảy ướt cái nách, tối thì lạnh run chẳng thua gì cái máy cầy. Là con người có cứng đầu như Namtan, cũng không thể chịu nổi. Và đúng như nàng dự đoán à không, sai bét Namtan vẫn còn đứng đó.Không chỉ đứng không thôi, mà cô còn đang… bứt lá cây nhà người ta!“ Chị ngứa tay hả!? Chị bứt muốn trụi cái cây người ta rồi kìa!”Cây đó là của nhà ông PomPam, mà ông nội đó được cho là khó tính nhất xóm, mỗi sáng ổng hay dậy sớm quét sân lắm, sáng mai ổng ra mà thấy trước nhà mình đống lá cây, thế nào cũng xách mông đi khắp xóm la làng.Namtan ngẩng lên, mặt mày hớn hở như đứa trẻ nhìn thấy mẹ mình đến đón ở trường mẫu giáo:" Em nhớ tôi rồi phải không?”Film cắn môi rủa thầm: Cái đồ dở hơi này!Ánh mắt nàng vô tình lướt qua sống mũi cô, thấy nó đỏ bừng lên, có lẽ là do đứng dưới trời lạnh quá lâu. Ánh sáng đèn đường hắt xuống càng khiến khuôn mặt cô trông tội nghiệp.Film im lặng vài giây rồi nói, giọng hơi nhỏ đi:“ Vô nhà đi, ngoài trời lạnh lắm.”Namtan nghe vậy thì mắt sáng rỡ, mừng như vừa trúng xổ số:" Sao lúc đầu không nói vậy đó! Tôi sắp chết cóng rồi nè!”Film quay gót trở vào nhà, nhưng không quên liếc cô một cái muốn cháy mặt.Namtan vừa bước vào nhà đã thẳng thừng đi một mạch tới sofa, không thèm nhìn ngang liếc dọc, càng không có lấy một câu cảm thán khách sáo như “nhà em dễ thương quá nha” hay “cho tôi để giày ở đâu?” mà trực tiếp ngồi phịch xuống, dạng chân thả lỏng như đang trong phòng khách nhà mình.Film vừa quay lại nhìn thấy cái cảnh đó, tức khắc chống hông, nhướng mày hỏi:" Ê, tự nhiên quá ha?”Namtan thản nhiên ngả người dựa lưng vào ghế, đưa tay ra đỡ gáy giơ hai cái nách lên cho thoáng:“ Nhà của bạn gái mình chứ của ai đâu mà phải khép nép?”Film tức tới nghẹn họng. Cô đúng là... cái đồ mặt dày số một hành tinh này!Dù bực mình là vậy, nhưng Film vẫn cất bước vào bếp. Dù gì cũng xem cô là khách, thôi thì cũng đành pha cho ly nước, không thì lương tâm cắn rứt mất.Trong lúc đợi, Namtan mới bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh.Căn nhà nhỏ, hơi chật nhưng lại cực kỳ gọn gàng, không có nhiều đồ đạc trong phòng khách. Góc gần cái tivi có đặt một cái quạt máy cũ kỹ đã hỏng, phủ chút bụi. Bên cạnh còn có cả một chiếc xe đẩy em bé đã lâu lắm rồi chưa dùng tới… đoán vội là của Film.Vài phút sau, nàng trở lại với ly nước lọc trong tay, đặt xuống bàn trước mặt cô rồi ngồi xuống cạnh. Không quá gần, nhưng cũng chẳng cách xa là bao.Namtan liếc nhìn ly nước, gương mặt vô cảm đến mức như đang xem tờ giấy phạt:" Nhà em không có tài lộc hả?”Film liếc cô, không cần nghĩ đã đáp lại ngay:" Muốn uống thì biến ra ngoài mà mua.”" Em ăn nói với trùm trường như vậy, không sợ tôi đánh em hả?”" Đánh thử đi.” Film nhướng mặt thách thức, ánh mắt khiêu khích rõ ràng.Namtan bật cười khẽ, như thể thích thú lắm với thái độ đó. Rồi bất ngờ, cô giơ tay lên cao, như thể định đánh thật. Film giật mình, lập tức lùi về phía sau, mắt nhắm lại theo phản xạ.Nhưng một giây sau, bàn tay đó nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng, xoa nhẹ như dỗ dành một con mèo bướng bỉnh." Tôi không đánh con gái.”Film mở mắt, tròn mắt nhìn cô, rồi bất chợt đỏ mặt vì hành động quá đỗi dịu dàng đó. " Vậy… bữa chị quých đám Nin đó, chị xem tụi nó là đàn ông hả?”Namtan bĩu môi, nhưng nụ cười nơi khóe miệng không giấu được:" Tại tụi nó bắt nạt em chứ bộ!" Film đảo mắt, lòng có chút ấm.Không hiểu sao, cái câu trả lời đó lại khiến nàng thấy dễ chịu đến lạ.
Hai người đang ngồi trên sofa xem một bộ phim hành động không mấy hấp dẫn, thực ra là Film chọn bừa để “giết thời gian” chờ người kia thấy chán rồi đi về.Thì đột nhiên… tách.Màn hình tivi tối thui.Tiếng quạt điện ọ ẹ rồi tắt hẳn.Cả căn nhà rơi vào bóng tối trong vòng chưa tới một giây.“ Áaaaaa!” Film phản xạ hét lớn, nhảy dựng như bị ai cầm gậy dí sau lưng.“ Áaaaa áaa !!!!” Namtan còn la to hơn, âm lượng như muốn thủng màn nhĩ người ta. Cô không la một tiếng mà la tận mười hai nhịp, lại còn kèm hiệu ứng “run rẩy".Film tròn mắt, quay qua nhìn cô:" Chị im coi!! Mới cúp điện thôi mà chị hét như thấy ma ấy!” Film liền quay sang hét lớn vào không trung, tối thui chẳng thấy mặt mũi của ai.“ Thì tại em la trước, tôi tưởng có ma thiệt!” Namtan chống chế, mặc dù chẳng thấy nàng đâu." Tôi la vì chị la đó!”" Ủa, tôi la sau mà???”......Film thở hắt, đứng dậy đi mò đèn pin mình để ở trong phòng. Trong khi Namtan vẫn nằm dài trên sofa, nhắm mắt, lẩm bẩm:" Tối quá, sợ quá… bạn gái, Film em đâu rồi… tôi sợ… trông tôi vậy thôi chứ tôi yếu đuối mỏng manh lắm..."" Namtan, chị nói nhiều quá!!" Film bật đèn pin, đi lại gần cô. Ánh sáng lập tức hắt lên khuôn mặt Namtan, làm cô trông có vẻ… dịu dàng một cách lạ thường.Film ngẩn ra một giây.Namtan hé mắt, thấy nàng đang nhìn mình, liền nghiêng đầu hỏi:" Gì? Thấy tôi đẹp lắm hả?”Film đỏ mặt, nhanh miệng phủ nhận:" Khùng điên, ai nhìn chị..!??"" Ơ, rõ ràng là em đang nhìn tôi mà!" " Đèn chiếu vào trông chị cứ như con ma ấy, tôi sợ nên nhìn thôi..." Film định cãi lại, nhưng rồi ngập ngừng.Thời gian như dừng lại trong một khoảnh khắc, khi bóng tối bao trùm lấy cả hai, chỉ còn ánh sáng le lói đèn pin soi rõ khuôn mặt họ.
Trời càng ngày tối, điện thì vẫn chưa có lại.Căn nhà nhỏ lọt thỏm giữa xóm vắng, trong nhà hầm hầm khó chịu, Namtan và Film đành kéo nhau ra ngồi trước hiên, đón chút gió mát còn sót lại trong đêm. " Bao giờ thì có điện vậy...?" " Không biết..." Film lắc đầu. Gió thổi nhẹ qua, cây lá xào xạc, trên trời sao lấp lánh như trải đầy cát kim cương.Namtan ngước nhìn trời, rồi liếc sang người bên cạnh. Film tựa lưng vào cột nhà, đôi mắt phản chiếu ánh sao, nhưng lại sâu thẳm như hồ nước không đáy. Nàng im lặng rất lâu, đến mức Namtan ngỡ tưởng rằng nàng đã ngủ." Lúc nhỏ...” Film đột ngột lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng. “ Tôi từng nghĩ gia đình là thứ gì đó sẽ tồn tại mãi mãi..."Namtan lặng lẽ ngồi nghe nàng nói. " Cha mẹ tôi từng rất hạnh phúc, cho đến khi chuyện làm ăn của cha tôi gặp biến cố, ông ấy trở nên cáu gắt, cha mẹ cũng từ đó mà cãi nhau nhiều hơn, dần dần những lời nói trở thành hành động, chắc có lẽ mẹ tôi không chịu được nên mới bỏ đi... Kể từ giây phút bà ấy bỏ đi, trái tim tôi cũng khuyết đi một nửa..." Namtan nhận ra giọng nàng khàn đi thấy rõ. " Tôi đã có khoảnh thời gian rất khó khăn khi mẹ rời đi, tôi đã luôn muốn đi tìm mẹ nhưng quả thật tôi không biết phải tìm bà ở đâu. Tôi nhờ sự trợ giúp của cha, nhưng ông ấy chẳng còn là người cha mà tôi ngưỡng mộ lúc xưa... "Namtan không biết từ khi nào bàn tay mình đã siết chặt, từng lời nàng nói ra cứ như lưỡi dao cứa vào tim cô.Film ngước nhìn trời, mà nước mắt lại lặng lẽ tràn mi." Có những ngày tôi ước mình đừng sinh ra. Ít nhất, sẽ không làm phiền ai, cũng không bị ai ruồng bỏ…”Một giọt lệ lăn dài xuống gò má nàng.Namtan giơ tay, rất nhẹ nhàng, gạt đi giọt nước mắt ấy.Film giật mình quay mặt đi, giấu vội cảm xúc, không muốn ai thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.Cô gái có vẻ ngoài mạnh mẽ là thế, hóa ra lại mang trong mình nỗi đau nhiều đến vậy.Namtan im lặng thật lâu. Rồi khẽ khàng, như thì thầm với chính mình:" Em không cô đơn đâu. Em còn có tôi mà..."Film khựng lại, quay sang nhìn cô.Ánh mắt cô không còn là trò đùa, không phải sự bỡn cợt. Mà là ánh mắt nghiêm túc đến nỗi khiến tim nàng như bị ai nắm lấy.Một lúc sau, nàng bật cười, nhẹ nhàng mà chua xót:“ Tôi đoán là... chị cũng sẽ nhanh chán tôi thôi.” Nàng mong sẽ được nghe thấy điệu cười lười biếng của cô nhưng không...“ Không đâu...” Namtan đáp lại, không chút do dự. " Tôi sẽ không bao giờ chán em đâu.”Gió đêm thổi qua, sao vẫn lấp lánh.Chỉ là... từ lúc nào, bầu trời trong mắt hai người họ đã khác đi mất rồi.